Sóng gió ở nhà trẻ
← Ch.13 | Ch.15 → |
Ngồi trước máy vi tính, Lâm Lệ thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trong tay, lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, Chu Hàn vẫn chưa về.
Khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy đến trước máy in đem tài liệu đã được sửa sang tốt in ra để vào trong phòng làm việc của Chu Hàn. Lúc đi ra bắt tay vào sửa sang lại đồ đạc của mình chuẩn bị rời đi.
Mới vừa rồi cô giáo Trần ở nhà trẻ đã gọi điện thoại tới, xác nhận lại cô cùng Chu Hàn buổi chiều sẽ ghé qua nhà trẻ, mặt khác nhắc nhở cô hy vọng cô có thể đến sớm nửa giờ, bởi vì trong nhà trẻ mỗi một em nhỏ đều phải tham gia một hạng mục thể thao, cho nên phía nhà trẻ hi vọng cha mẹ có thể tới sớm nửa giờ, ở bên cạnh giúp các em nhỏ vận động nóng người trước.
Về việc Chu Hàn có đi hay không Lâm Lệ đã không thể như lúc sáng quả quyết Chu Hàn chắc chắn sẽ đi, cho nên cô chỉ nhận lời mình nhất định sẽ tới nhà trẻ sớm nửa giờ, để cho cô giáo yên tâm.
Lúc Lâm Lệ đến nhà trẻ Tiểu Bân đang ngồi một mình ở trong góc, ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm các bạn học khác trong lớp. Mà đa số cha mẹ các bạn nhỏ khác trong lớp đều đã tới rồi, nhưng mà cũng có số ít chỉ có ba hoặc chỉ có mẹ, bọn nhỏ vừa làm nũng vừa khoa tay múa chân chuyện gì đó trong lòng ba mẹ mình, mà cha mẹ của bọn họ luôn sủng nịnh nhìn con họ, ánh mắt chan chứa tình yêu thương.
Lâm Lệ đi tới, dừng lại trước mặt cậu bé, nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Bân." Khóe miệng mang theo nụ cười.
Đứa nhỏ sững sờ quay đầu, bình tĩnh nhìn cô, trong mắt sáng ngời ánh lên một tia mừng, sau đó nhìn xung quanh phía sau cô một chút, khi không tìm được thân ảnh mà mình chờ đợi, ánh sáng trong đôi mắt kia lại từ từ tiêu tán đi, cúi đầu, tay trái nắm tay phải của mình.
Lòng Lâm Lệ dâng lên tia đau lòng, vì sự cô đơn trên mặt của bé, cô biết bé cô đơn là bởi vì không nhìn thấy cha nó, mặc dù nó không nói một câu, nhưng mà cô biết rõ trong lòng bé hẳn là khát vọng Chu Hàn yêu nó, cho dù là trước kia Chu Hàn có lạnh nhạt với nó.
Lâm Lệ đưa tay muốn sờ sờ đầu của bé, lại bị bé nghiêng người tránh ra.
Thu tay lại, nhẫn nại ngồi xuông ở trước mặt bé, khẽ cười giọng nói hết sức nhu hòa nói với bé: "Tiểu Bân, lát nữa muốn tham gia hạng mục thể thao gì? Dì đến giúp con làm nóng người trước có được hay không?"
Đứa nhỏ ngẩng đầu, nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu, hỏi: "Ba đâu?"
Lâm Lệ cười, tận lực giải thích: "Ba bận việc, rất nhiều việc, ba con vốn là muốn tới, nhưng mà tạm thời có chuyện, cho nên mới không tới được."
Đôi mắt đen nhánh của bé nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Lệ, thấy vậy Lâm Lệ có chút chột dạ, chỉ đành phải đưa thay sờ sờ đầu của bé, hỏi: "Sao vậy?"
Lần này bé cũng không tránh ra, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mở miệng nói: "Ba không thích con." Không phải câu hỏi, giống như đã sớm xác nhận chuyện thực.
Nghe thấy lời này, trong lòng Lâm Lệ run lên, bình tĩnh nhìn đứa nhỏ trước mắt này có chút phản ứng không kịp, sửng sốt một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, cố gắng muốn giải thích: "Không, không phải như thế, ba của con không phải không thích con, cha con cũng rất yêu con, chẳng qua là cha con rất bận rộn, bởi vì cha con muốn mua cho Tiểu Bân người máy tốt nhất, cho Tiểu Bân phòng ở thật to, cho con cuộc sống tốt nhất, cho nên công việc của cha con rất bận rộn, bận rộn kiếm tiền, cho nên cha con mới không có nhiều thời gian và tinh thần ở cùng tiểu Bân, nhưng dù cha con không có ở bên cạnh con, không có nghĩa là cha con sẽ không yêu thích con! Chỉ là tình yêu thương của cha con không giống với tình yêu thương của những người ba khác thôi!" Bản thân Lâm Lệ cũng cảm giác những lời nói này của mình quá giả dối, nhưng khi nhìn vẻ mặt bi thương của đứa nhỏ kia, cô thật sự không đành lòng nói Chu Hàn không thương bé.
Đứa nhỏ bình tĩnh nhìn cô, cũng không biết có tin lời của cô hay không, cứ nhìn chằm chằm cô như vậy một lúc lâu, sau đó cúi đầu, nhìn ngón tay của mình.
Sự nhạy cảm của thằng bé khiến cho Lâm Lệ đau lòng, muốn đưa tay ôm bé vào trong lòng nói cho bé biết cho dù toàn bộ thế giới không có người yêu thương bé, mình cũng sẽ yêu thương bé. Tại sao khúc mắc yêu hận của cha mẹ lại tính trên đầu đứa nhỏ, rõ ràng đứa nhỏ là vô tội nhất bị tổn thương nhất. Trong lòng khẽ than, cuối cùng không tiến lên ôm bé, chỉ chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài gọi điện thoại.
Sờ sờ đầu của bé, nói: "tiểu Bân, con ngồi ở chỗ nầy, dì đi ra ngoài một chút."
Đứa nhỏ không ngẩng đầu, chỉ biết cúi đầu nhìn bản tay nhỏ bé của mình, cũng không có mở miệng nói được hay không được.
Trong lòng khẽ thở dài, lúc xoay người chuẩn bị đi ra ngoài vừa lúc thấy được cô giáo Trần đang đi về phía mình, cười nhạt nghênh đón: "Cô giáo Trần."
"Chu phu nhân." Cô giáo Trần cười nói, nhìn chung quanh một chút, cũng không nhìn thấy thân ảnh của Chu Hàn hỏi: "Chu tiên sinh không tới sao?"
Lâm Lệ gật đầu, giải thích nói: "vâng, anh ấy tạm thời có việc ra ngoài đàm phán công chuyện với khách hàng, cho nên không tới kịp."
Cô giáo Trần cười gật đầu, thật ra thì nhìn tình cảnh sáng nay, cô cũng không quá hi vọng, cha của bé không tới, coi như là đã đoán trước được nói: "vậy Chu phu nhân ở chỗ này cùng Tiểu Bân một lát đi, chờ lát nữa đại hội thể dục thể thao bắt đầu chúng tôi sẽ dùng loa thông báo cho mọi người đến tập hợp ở sân vận động."
Lâm Lệ gật đầu, "Được."
Sau khi căn dặn xong, cô giáo Trần chuẩn bị xoay người trò chuyện với phụ huynh một số em nhỏ khác.
Lâm Lệ nghĩ đến cái gì, gọi cô lại: "Cô giáo Trần, tiểu Bân đã uống thuốc chưa?"
Cô vừa hỏi cái này, lúc này cô giáo Trần mới nhớ tới chuyện buổi sáng cô có nói sau khi ăn cơm xong cho bé uống thuốc, nhưng mà bận rộn chuyện đại hội thể dục thể thao, nhất thời thật đúng là quên mất, vội vàng ngượng ngùng nói: "xin lỗi xin lỗi, này bận một hồi, thuốc này còn không uống, còn đang để ở trong phòng làm việc của tôi, tôi sẽ đi lấy đưa cho cô." Nói xong, vội vàng xoay người ra khỏi phòng học, đi về phía phòng làm việc của mình.
Lâm Lệ gật đầu, quay đầu liếc nhìn đứa nhỏ đang ngồi, lần nữa nhìn điện thoại trong tay, theo cô giáo Trần đi ra khỏi phòng học.
Đứng ở trước cửa phòng học, đóng cửa phòng học lại, tìm số điện thoại của Chu Hàn trực tiếp gọi cho anh, cô muốn cố gắng lần cuối cùng, vì đứa nhỏ bên trong mà khuyên Chu Hàn có thể tới đây, cho dù là nửa đường chạy tới, ít nhất có thể khiến thằng bé tin tưởng ba nó yêu nó, cũng không phải giống như trong suy nghĩ của mình là ba của bé không thích mình.
Điện thoại được kết nối rất nhanh, nhưng mà kêu vài tiếng, cũng không có người nhấc máy.
Cúp điện thoại, lại gọi lại cho anh, điện thoại là kết nối, nhưng mà vẫn không có ai nhấc máy, nhìn cô giáo Trần cầm lấy thuốc đang đi tới đây, Lâm Lệ bỏ cuộc, cúp điện thoại trong tay.
"Chu phu nhân, đây là thuốc của Tiểu Bân." Cô giáo Trần giao túi nhựa trong tay cho Lâm Lệ, trước đó còn lấy nước ở trong phòng làm việc của mình mang tới, đều đưa cho Lâm Lệ: "Nước tôi cũng đã pha ấm rồi, có thể cho đứa nhỏ uống thuốc ngay."
Lâm Lệ nhận lấy, cảm kích sự chu đáo của cô, chân thành nói cám ơn: "Cô giáo Trần, cám ơn cô."
"Không khách khí, cũng là sơ suất của tôi." Cô giáo Trần cười cười.
"Đây là con cái nhà ai?"
Mà đúng lúc này, trong phòng học đột nhiên truyền đến tiếng gầm lên giận dữ, nghe thanh âm này là tiếng người lớn phát ra, giọng nói lạnh thấu xương hung hãn.
Hai người ngoài cửa trao đổi ánh mắt, cô giáo Trần vội vàng đẩy cửa đi vào, chỉ thấy, bên trong đã bị vây quanh thành một đoàn, Lâm Lệ nghe thấy có tiếng trẻ con khóc, còn có tiếng đàn bà chửi rủa.
"Con cái nhà ai a, không được dạy dỗ thế này, cha mẹ của nó đâu rồi, cha mẹ ở đâu? Dạy dỗ con cái thế nào vậy?"
Cô giáo Trần vạch đám người đi vào, gấp gáp mở miệng, "Sao vậy, sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?"
"Cô giáo Trần cô tới được vừa đúng lúc, đứa nhỏ này thế nhưng ra tay đánh con trai của tôi, xem đây là chuyện gì xảy ra, cha mẹ của đứa nhỏ này ở chỗ nào? Chẳng lẽ không có người trông nó sao, bình thường nó cũng ra tay đánh con tôi thế sao?" Mẹ của đứa nhỏ kia dùng thanh âm có chút bén nhọn chất vấn.
Lâm Lệ cau mày, trong lòng âm thầm có dự cảm xấu, vạch đám người ra đi vào, chỉ thấy thằng bé kia bị một người đàn ông có thân hình vạm vỡ xách lên, khuôn mặt hồng lên, mũi chân chấm đất.
Thấy thế, trong lòng giật mình, thuốc và cái chén trong tay thoáng cái rơi xuống đất, bước lên phía trước, cuống cuồng quát: "anh làm cái gì vậy?" Vội vàng tách tay của người đàn ông kia ra, kéo thằng bé khỏi tay anh ta, ôm vào trong lòng, tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên của nó, đau lòng hỏi: "tiểu Bân, không sao chứ, không sao chứ... ."
"Khụ khụ... Khụ khụ..." Cổ họng thằng bé khó chịu ho khan lên, chân mày cũng nhíu chặt lại.
"Nó có chuyện gì chứ, có chuyện là con trai nhà chúng tôi kìa" Bên cạnh giọng nữ bén nhọn lại vang lên, khiến người nghe rất không thoải mái.
Lâm Lệ quay đầu, thấy người phụ nữ bên cạnh vừa ôm một thằng bé đang khóc thút thít không ngừng, vừa nói đau lòng dỗ dành: "ai u, làm mẹ đau lòng chết đi được, tiểu Bảo, không khóc không khóc, ba mẹ xả giận cho con." Nhìn Lâm Lệ, ánh mắt kia gần như có thể ăn sống Lâm Lệ.
Người đàn ông cao to bên cạnh người phụ nữ kia cũng hung hãn nhìn chằm chằm Lâm Lệ, giọng nói ồm ồm hỏi: "đây là con trai của cô"
"Đúng." Lâm Lệ đứng lên, giấu thằng bé ở phía sau mình, chất vấn người đàn ông kia: "Xin hỏi vị tiên sinh này, anh vừa mới túm nó định làm cái gì?"
"Làm cái gì?" Người đàn ông kia hừ lạnh, tiến lên một bước về phía Lâm Lệ, nói: "cô dạy dỗ con trai cô như thế nào, không có việc gì liền ra tay đẩy người đánh người!" Chỉ vào đứa nhỏ còn đang khóc nói: "Nhìn thấy không, con trai tôi đến bây giờ vẫn còn đang khóc, cô nói làm sao bây giờ?"
Người đàn ông kia có khuôn mình quá lớn, khó tránh khỏi làm cho người ta có áp lực vô hình, Lâm Lệ cưỡng chế cảm giác ngột ngạt trong lòng nói: "tiểu Bân không phải là đứa nhỏ cố ý trêu chọc đứa nhỏ khác."
"Cô có ý gì? Cô có ý gì chứ?" Người phụ nữ vốn đang ôm đứa nhỏ cũng đứng dậy, ép hỏi Lâm Lệ.
"Lúc đầu là Vương Gia Cường nói Chu Gia Bân là con hoang không ai cần nên tiểu Bân mới tức giận đẩy bạn ý một cái." Một cô bé bím tóc hai bên bên cạnh mở nói.
Nghe vậy, Lâm Lệ nhìn cặp vợ chồng trước mắt nói: "việc này nói sai vậy cũng là con cái nhà các vị sai trước đi."
Vương Gia Cường vốn đang khóc ở trong lòng mẹ mình, trên mặt còn dính nước mắt, quát lên với Lâm Lệ: "Chu Gia Bân vốn là con hoang, cô cũng không phải mẹ của nó, cha mẹ nó không cần nó rồi, nó là đứa trẻ không ai cần, thằng bé thối tha không ai cần."
Thằng bé đứng ở phía sau Lâm Lệ oán hận nhìn chằm chằm nó, mặt tràn đầy tức giận, đẩy ra Lâm Lệ muốn tiến lên phía trước.
Lâm Lệ vội vàng kéo bé lại ôm vào trong ngực, cô cảm giác được cả người bé vì tức giận mà không ngừng run rẩy, đưa tay ôm chặt nó hơn một chút, quay đầu nhìn cặp vợ chồng kia chất vấn: "muốn nói đến giáo dục, phải là con trai anh chị mới không có giáo dục đi."
"Cô nói gì?" Người đàn ông kia tiến lên, đưa tay muốn chộp lấy Lâm Lệ.
Tình thế quá mức căng thẳng, cô giáo Trần đứng cạnh lo lắng xảy ra chuyện, vội vàng kéo tay người đàn ông kia, cố gắng hòa hoãn không khí căng thẳng, nói: "Trẻ con nhốn nháo xô đẩy cũng là chuyện thường xảy ra, không nên nghĩ là thật, không nên nghĩ là thật."
"Chẳng lẽ con trai của tôi bị người ta đánh không công?" Cha mẹ của đứa nhỏ kia trừng cô giáo Trần nói nói.
"Cô làm cô giáo thế nào vậy, con trai tôi bị đánh cô lại nói chuyện giúp cô ta." Người đàn ông kia nói xong liền đẩy cô giáo Trần ra, trên mặt lộ vẻ hung ác.
Cô giáo Trần bị đẩy ra xa vài bước, dưới chân chênh vênh suýt chút nữa liền ngã xuống, may mắn có người ở phía sau ra tay đỡ cô một cái.
Lâm Lệ liếc nhìn cô giáo Trần bị đẩy ra, cả người hiện tại cũng chẳng quan tâm sợ hãi trong lòng, tức giận đứng lên đối diện với người đàn ông kia, lớn tiếng nói: "tôi nhìn là biết, có cha mẹ như thế nào mới dạy dỗ ra đứa nhỏ như thế, hai người làm cha mẹ cũng không làm gương tốt cho con cái, cũng khó trách dạy dỗ ra con cái không có tý lễ phép nào."
"Cô nói người nào không biết nuôi dạy con cái, cô nói người nào không biết nuôi dạy con cái..." Người phụ nữ kia tiến lên chỉ tay về phía Lâm Lệ la mắng, thanh âm bén nhọn làm cho người ta nghe được có phần nhức tai.
Lâm Lệ đẩy tay của cô ta ra, nhìn chằm chằm vào bọn họ, nói: "các người ra tay đánh một đứa trẻ sáu tuổi, là hành động vô giáo dục."
"Người phụ nữ này quả thật muốn ăn đòn." Người đàn ông kia cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói, tay nắm thành quả đấm muốn đánh về phía Lâm Lệ.
Những người vây xem bên cạnh kia không khỏi hít vào một hơi, có mấy người thậm chí lên tiếng kinh hô.
Lâm Lệ vô thức ngồi xổm xuống, ôm đứa nhỏ thật chặt ở trong ngực mình, cả người ôm trọn lấy bé, để tránh cho đứa nhỏ bị thương tổn.
Song, quả đấm không hề đi xuống như dự kiến, chung quanh vốn đang ầm ĩ thoáng cái yên tĩnh lại, tĩnh lặng không một tiếng động.
Một lúc lâu, Lâm Lệ mở mắt ra, chậm rãi ngẩng đầu nhìn, thấy Chu Hàn đã tới từ lúc nào, đứng bên cạnh mình, tay trái còn cầm cặp công văn, mà tay phải giờ phút này đang nắm cổ tay đang muốn đấm xuống của người đàn ông kia!
← Ch. 13 | Ch. 15 → |