← Ch.04 | Ch.06 → |
T*𝖍â*ռ т𝐡*ể của hai người dây dưa không dứt. Môi dán chặt vào nhau. Đường đi trên hành lang tuy có khó khăn, nhưng họ vẫn tìm được phòng rồi mở cửa đi vào.
Vừa vào cửa, Cầu Ái Tĩnh liền đá đôi giày cao gót ra. Cả người mềm yếu như không xương tựa trong п𝖌ự*𝒸 Hạ Phong.
Anh dán sát vào môi của cô, đầu lưỡi п_ó𝖓_𝖌 𝖇_ỏ_ռ_𝖌 cấp tốc chui vào, 𝐪υ●ấ●𝖓 🍳●𝖚ý●🌴 cùng với cô. Lồng n🌀_ự_↪️ rắn chắc không ngừng ma sát bầu ռ*ⓖự*𝖈 cao vút của cô, trêu đùa 🅓.ụ.𝒸 ѵọ.ռ.ɢ của nhau.
"A.... ." Cô nhẹ giọng ✞𝒽●ở d●ố●𝖈.
"Âm thanh của em thật dễ nghe......." Giọng Hạ Phong khàn khàn, tràn ngập 𝒹ụ_↪️ ѵọп_🌀.
Anh rất hài lòng với phản ứng phóng khoáng của cô. Anh tin tưởng rằng bọn họ ở trên giường sẽ rất hòa hợp.
"Hạ tổng, có người phụ nữ nào thoát khỏi sức q⛎_🍸ế_ⓝ r_ũ của anh, hay đối với anh không nhiệt tình không?" Lời nói của Cầu Ái Tĩnh đầy hàm ý, còn cố ý dí dỏm nháy mắt với anh.
"Ha ha......... Em thật biết cách làm người ta yêu thích...." Hạ Phong kích động, bụng dưới đã 𝖓.ó.𝓃.ℊ г🅰️.𝓃. Tay anh dễ dàng 𝐱·â·m 𝓃hậ·𝖕 vào trong lễ phục của cô, bắt đầu xoa bóp bầu 𝖓_gự_c, lúc nặng lúc nhẹ. Cô trở nên thành thục giống như cây đào mật, cực kỳ mê người.
"Vậy sao?" Cầu Ái Tĩnh hô hấp dồn dập, thật ra rất khẩn trương.
Hạ Phong kiên cố ép sát hạ thân của mình vào nơi 𝖒·ề·ɱ ɱạ·ℹ️ của cô. Tay anh không ngừng ѵ.⛎.ố.t ✔️.𝖊 từng tấc da thịt của cô. Bị anh đè ép, bầu n.𝖌ự.↪️ trắng noãn càng thêm căng đau. Anh thừa dịp ngậm lấy vành tai của cô, khiến cho cô nổi cả da gà.
Cô chưa từng có cảm giác thần kinh bị tập kích như thế này. Tiếng ⓡê*𝓃 г*ỉ không tự chủ được từ trong miệng cô thoát ra....... .
Cảnh tượng kích tình mà cô khao khát bấy lâu rốt cuộc cũng được thực hiện... Cô tuyệt đối sẽ không hối hận. Cô tuyệt đối muốn cảm giác này.......... .
"Em thật nhạy cảm......." Hạ Phong nhanh chóng xé đi lễ phục của cô, để cho đóa hoa của cô đứng thẳng, nở rộ ở trước mặt anh. Hai tay nắm lấy bầu vú ⓜ●ề●Ⓜ️ ⓜ●ạ●ℹ️, lôi kéo nụ hoa màu hồng mê người kia.
"Aaa!Thật là đau......" Cô cau mày, cảm giác vui thích đang dâng lên ở trong người.
"Đó là cảm giác anh yêu em.... ."
Hạ Phong không ngừng đùa bỡn bầu 𝐧ℊự*🌜 nhỏ của cô, ngón tay giữ lấy nụ hoa. đầu v* bị anh xoa bóp mà trở nên xinh đẹp giống như viên hồng ngọc. Anh dùng miệng ngậm lấy nụ hoa, lưỡi không ngừng chuyển động đùa bỡn khu vực nhạy cảm khiến cô không ngừng t𝒽.ở 𝐝.ố.ⓒ.
Tới bây giờ Cầu Ái Tĩnh cũng chưa từng thử qua loại cảm giác tê liệt và xâm lược kia. 🎋𝐡oá.ℹ️ ↪️ả.ɱ bao phủ khiến cô không cách nào chịu đựng được.
"Không......" Cô lắc đầu không ngừng.
"Như vậy đã không chịu nổi sao?" Khẽ ⅼ_𝐢_ế_ⓜ vành tai ɱ*ề*𝖒 𝐦*ạ*❗ của cô, Hạ Phong thưởng thức bộ dáng bị hãm sâu trong tình dục của cô.
"Ưm..." Cô đã loạn ý tình mê, mắt sáng tràn đầy khát vọng như mời gọi, khẽ ⓥυ·ố·t ѵ·𝐞 ✝️ⓗ·â·n †·𝖍·ể của anh.
Cơ thể anh rắn chắc, cơ bắp nở rõ ràng khiến cho cô mê muội.... .
"Em giúp anh cởi quần áo." Cô 🌜ở.ℹ️ á.𝖔 sơ mi của anh ra, tiếp xúc ✞𝐡.â.п 𝖒ậ.† với lồng ռ·𝐠·ự·c rắn chắc.
"Cám ơn em, người đẹp." Hạ Phong khẽ nhếch miệng cười. Ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt từ trong tóc của cô, hạ thân lại càng xôn xao dữ dội hơn.
Quần áo của hai người từ từ rơi xuống.
Hạ Phong kéo 𝐭ⓗâ*𝓃 т*𝒽*ể xinh đẹp lại gần hơn, khiến da thịt nõn nà, m-ề-Ⓜ️ 〽️-ạ-ï của cô dán sát bắp thịt đang căng lên của mình. Ngón tay anh theo khe mô·n·𝖌 đi tới nơi tư mật của cô.
Dưới sự 𝖛-⛎-ố-т v-𝖊 của anh, Cầu Ái Tĩnh run rẫy vì khẩn trương, cơ thể trở nên mềm yếu, không có sức lực.
Mong ước đã lâu rốt cuộc cũng được thực hiện, bảo cô làm sao không xúc động? Cô tựa vào lồng ⓝ*𝖌*ự*𝖈, lắng nghe nhịp tim của anh.
Cảm giác được sự run rẫy của cô, ngón tay Hạ Phong lướt qua bắp đùi của cô, thuận thế vùi sâu vào hoa huy*t ư_ớ_✝️ á_т.
"Không cần lo lắng, anh sẽ chăm sóc tốt cho em."
"Em không có...." Ý thức của cô đều bị 🎋●h🔴á●𝖎 𝒸ả●m đánh tan.
Không để cho cô có cơ hội suy nghĩ, Hạ Phong nhanh chóng tách bắp đùi cô ra, ấn nhẹ ngón tay lên hạt nhân mề*ɱ m*ạ*i của cô.
"Aaaa!" Cầu Ái Tĩnh т𝒽·ở ⓖấ·ρ một tiếng.
Hạ Phong nâng bắp đùi của cô lên, gác trên vai mình, để cho bắp đùi trắng như tuyết, bụng phẳng lì, hoa huy*t ư·ớ·✝️ á·т hoàn toàn hiện ra trước mắt anh.
Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh, Cầu Ái Tĩnh run lên, không phải vì sợ hãi mà là cảm giác chấn động không yên.
Cô biết anh đã quên cô, nhưng cô chưa từng quên.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |