← Ch.03 | Ch.05 → |
Hạ Phong ngồi trên ghế sa lon, cầm một ly rượu mạnh ở trên tay.
Anh là tổng giám đốc tập đoàn điện tử Hạ thị. Năm năm trước, anh trở về nước, tiếp quản sự nghiệp, liền đem Hạ thị không ngừng phát triển trong giới thương mại.
Nhưng trên thương trường người mạnh cũng có lúc thất bại. Tâm tình của anh rất kém cỏi vào thời điểm anh vừa kết thúc đoạn hôn nhân của mình, cho nên anh mới chấp nhận ý kiến của Phó Kính Dương mà tham gia bữa tiệc tư nhân này.
Phó Kính Dương còn nói, chỉ cần có một cô gái tốt xuất hiện trong cuộc sống của anh, giúp anh chuẩn bị cơm ăn, áo mặc, anh sẽ nhanh chóng quên được sỉ nhục và tổn thương mà người vợ trước đã mang lại cho anh.
Lãng tử vô tâm! Theo tính tình thích náo nhiệt của anh, loại phụ nữ nhàm chán đó làm sao thích hợp với anh?
Nhưng nếu tiếp tục nhốt mình ở trong nhà, nhìn thấy đồ dùng của người đàn bà kia để lại, tình cảnh ngọt ngào phóng túng thường ngày hiện ra trước mắt...Tim của anh đau nhức không thôi.
Cho nên anh mới tiếp nhận lời mời của Phó Kính Dương, xuất hiện tại bữa tiệc này.
Anh cũng không muốn quen biết phụ nữ. Anh chỉ là muốn mượn bầu không khí ồn ào náo nhiệt của bữa tiệc để phân tán sự chú ý của mình....
Thật là thảm hại!
Không thể ngờ một cao thủ tình trường như Hạ Phong mà cũng có lúc bị phụ nữ làm cho chật vật như lúc này....... Có lẽ ông trời thật là muốn trừng phạt anh mà!
Nỗi u buồn hiện lên trong mắt của anh ...
Đột nhiên, Hạ Phong bị đụng, rượu trong ly cũng bị đổ ra ngoài. Anh còn chưa biết xảy ra chuyện gì thì một cô gái dáng vẻ yểu điệu ngã nhào vào lòng anh.
"Cẩn thận!" Một tay cầm ly, một tay nắm chặt cánh tay của người đẹp, Hạ Phong không để cho cô té ngã vào ngực mình.
"Cám ơn." Cầu Ái Tĩnh bối rối ngã vào lồng ngực của anh, mông có chút ươn ướt, cô biết mình đụng phải người ta làm đổ rượu.
"Không sao, chuyện này thật khó tránh khỏi." Hạ Phong tác phong nhanh nhẹn, nhẹ nhàng đưa tay ôm bên eo của cô, để thân thể mềm mại của cô dựa sát mình.
"Anh......." Chỉ cần liếc mắt một cái cô đã nhận ra chủ nhân của khuôn mặt tuấn tú đang tươi cười này.
Thật không ngờ nhiều năm như vậy, người cô vừa yêu vừa hận một lần nữa lại có thể xuất hiện ở trước mặt cô.
Chỉ là....... Người đàn ông này dường như không nhận ra cô.......
Người đẹp từ trên trời rơi xuống này khiến trái tim âm u của Hạ Phong thoáng dịu một chút.
"Tôi thật xin lỗi.... Đổ rượu lên áo của anh." Cầu Ái Tĩnh bối rối nói xong lời xin lỗi liền vội vàng bò dậy từ trên người anh.
"Cô Cầu, cô có vui lòng nhảy với tôi một điệu nữa không?" Khi thấy người phụ nữ mình yêu mến ở trong ngực của người đàn ông khác, Lôi Văn cảm thấy bất an trong lòng.
"Tôi...." Cầu Ái Tĩnh thoáng lui về phía sau. Chỉ vì muốn tránh né anh theo đuổi, cô mới ngã trên người Hạ Phong.
"Chuyện này không thể được! Tôi đã mời cô ấy điệu nhảy tiếp theo rồi, tại sao có thể nhường cho người khác được?" Nhìn cử chỉ của cô, Hạ Phong nhanh chóng đoán được người đàn ông này đang theo đuổi cô. Cho nên anh tự động cô ôm vào trong ngực, bá đạo dẫn cô vào trong sàn nhảy.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao anh ta có thể tự tiện quyết định? Cô đồng ý khiêu vũ với anh lúc nào vậy hả?
Cầu Ái Tĩnh nhìn anh chằm chằm, suy nghĩ mình nên từ chối anh như thế nào.
"Đừng nóng giận! Cô không muốn khiêu vũ với anh ta phải không?" Hạ Phong lười biếng cười, khóe mắt hướng về phía Lôi Văn đang đứng.
Cầu Ái Tĩnh không còn lời nào để nói, chỉ còn cách trấn an mình, đi theo anh khiêu vũ.
Gặp lại người yêu cũ....... .
Anh xuất hiện như thế này trước mặt cô, còn khiêu vũ với cô......
Chỉ là anh đã quên mất hình dáng của cô rồi.
Cầu Ái Tĩnh vừa thương tâm, vừa vui mừng. Trong lòng tràn đầy cảm xúc.
Cuối cùng, cô ngoan ngoãn để Hạ Phong dẫn mình khiêu vũ, không nói thêm bất kì lời nào nữa.
Không nhớ cô cũng tốt! Cô không cần anh nhớ cô!
Cô nhớ anh! Có đôi lúc anh còn xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Trong mơ, cũng giống như bây giờ, anh theo đuổi cô không phải vì tiền đánh cuộc, mà là vì vẻ đẹp của cô.
"Ưm......"
Người đàn ông dùng đầu lưỡi cạy môi của Cầu Ái Tĩnh ra, bừa bãi đòi hỏi ngọt ngào từ cô.
Dưới ánh sáng yếu ớt, môi của cô bị bịt kín. Hơi thở tinh khiết của phái nam bao quanh cô. Thân thể mềm mại của cô xụi lơ ở trong lồng ngực to lớn của anh.
Hạ Phong ôm chặt người đẹp yểu điệu trong ngực, mượn lưỡi hôn trêu chọc dục vọng của cô.
Anh lần lượt cắn mút đôi môi cô. Cả khóe môi cô anh cũng không bỏ qua. Bàn tay anh đỡ sống lưng của cô, khẽ vuốt ve da thịt mềm mại như tơ gấm.
"Ưm.... ." Không kìm chế được, Cầu Ái Tĩnh lên tiếng rên rỉ
Tay cô run rẩy nắm lấy lễ phục. Vì sự mãnh liệt của anh mà hai chân mềm nhũn, hóa thành dòng nước xuân ở trên người của anh.
Đôi mắt Hạ Phong chứa đầy dục vọng sâu sắc, hầu kết khẽ chuyển động lên xuống.
"Anh nhẫn nhịn cả buổi tối, đã không nhịn được nữa rồi." Không kiềm chế được dục vọng bộc phát, tay anh khẽ di chuyển từ sau lưng khẽ tới trước ngực của cô.
Cách lớp vải mỏng manh, anh to gan che phủ cặp vú đầy đặn, không ngừng xoa bóp.
Kể từ lúc li hôn với vợ trước, đã lâu lắm rồi anh không có phóng túng như vậy. Lúc này đây, cô gái xinh đẹp này lại có thể khơi gợi dục vọng của anh. Bởi vì hành động của anh mà cơ thể của cô cũng không ngừng rung động.
Thật là một thân thể xinh đẹp.............
Anh muốn ăn cô!
"Chúng ta vẫn còn ở bên ngoài...." Dựa vào lí trí còn sót Cầu Ái Tĩnh nhắc nhở mình không được thất lễ trước mặt mọi người.
Nếu để cho người quen nhìn thấy, tin tức truyền đi, cô còn mặt mũi nào mà đối diện với mọi người?
Nhưng cô cũng không muốn trốn tránh sự dẫn dụ của Hạ Phong.
Ở đêm thần kì này, cô như cô bé lọ lem đi giày thủy tinh, dễ dàng chiếm được tâm tư của hoàng tử.
Để khi mai đến, pháp thuật hết hiệu lực, cô và anh lại trở thành hai kẻ xa lạ.
Thừa dịp tối nay, cô cần phải chấm dứt tâm nguyện nhiều năm của mình. Cô muốn cùng anh kết hợp thể xác, cho dù về sau không thành, cô cũng sẽ không hối hận!
Đêm nay, cô xinh đẹp nhất...
"Vậy thì dễ dàng lắm, chúng ta đi khách sạn." Không ngờ cô có ý nghĩ như vậy, Hạ Phong mừng rỡ như điên.
Dứt lời, anh liền kéo cô đi tới khách sạn.
**************Hết chương 1****************
← Ch. 03 | Ch. 05 → |