Truyện:Bưu Hãn Dân Quê - Chương 072

Bưu Hãn Dân Quê
Trọn bộ 110 chương
Chương 072
Thành thân
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sáng sớm hôm nay thành thân, Phùng gia đã náo nhiệt.

Rất nhiều phụ nhân mượn cớ hỗ trợ sáng sớm đã tới nhà Hắc Muội xem Lâm Tam Mộc, hắn cũng không hoảng hốt, liền đứng ở nơi đó ngọc thụ lâm phong mặc mọi người đánh giá.

Bởi vì hôm nay xem như ngày mừng, tập tục dân quê kén rể vào nhà là không mặc hồng y, cho nên Hắc Muội để hắn mặc một bộ màu lam có hoa.

Mặc dù choàng áo ngoài màu trắng đơn giản, vẫn tạo ra một cỗ khí khái thanh quý, mọi người xem chậc chậc khen ngợi.

Nhưng Hắc Muội bận đến không rảnh liếc hắn một cái, bởi vì hôm nay làm tiệc rượu xem như lớn, nên mời không ít người.

Dân quê cũng không chú ý nhiều như vậy, chẳng hạn xem ngày, nhưng phải trước giữa trưa khai tiệc, cho nên thế này mới bận tối mày tối mặt.

May mà tối hôm qua đã thông báo mấy nhà tới hỗ trợ, Đại Bàn tẩu tử tất nhiên là không cần phải nói, khẳng định vợ chồng cùng nhau tới hỗ trợ, còn có một nhà Phú Đệ và Vân Ca.

Ngũ Nương cũng đến giúp, đi theo Cát Tường sửa sang lại tân phòng.

Kỳ thực cũng chỉ cắt chữ hỉ, bày giường mới, chăn mới đỏ thẫm là do Cát Tường Béo Nha tối hôm qua suốt đêm may ra, Tứ Nha còn hỗ trợ nhồi bông vào.

Phùng bà bà đối với Cát Tường thoát ly cùng Hắc Muội nối gót thành thân nói không nên lời là thái độ gì, dù sao cũng là người một nhà, thấy Phùng Quý cao hứng cười toe tóe, cũng nhắm mắt tới hỗ trợ.

Nói sau hiện tại Hắc Muội có trượng phu, nhìn qua còn là một người không tệ, bà cũng không dám kiêu căng.

Mà Vương Kiều Nga còn lại là chua ngoa, luôn ám chỉ Hắc Muội bị lừa, hoặc là nam nhân này có phải mắt mù hay không.

Lạ nhất là Hương Thảo, bình thường lúc cần hỗ trợ chưa bao giờ đến nhà Hắc Muội, đợi cho làm xong hết thảy có ăn uống nàng mới xuất hiện, nào biết lần này thái độ khác thường, bận trước bận sau, khóe mắt thủy chung không rời khỏi bóng dáng Lâm Tam Mộc, nhìn thấy Hắc Muội liền hoảng, xoay người bước đi.

Lúc Hương Thảo lại một lần nữa ngây ngốc nhìn chằm chằm Lâm Tam Mộc, hắn trực tiếp xoay người đi về phía Hắc Muội, hai người sóng vai mà đi, ở bên tai nàng vụng trộm nói một câu, "Trừ nàng ra ta không nhìn thấy bất kỳ nữ nhân nào!"

Hắc Muội liếc mắt nhìn sườn mặt duyên dáng của hắn, đường cong hoàn mỹ lưu loát như vậy, khe khẽ cười, thấp giọng nói, "Yêu nghiệt!"

Nàng thật ra không thèm để ý người khác mơ ước vị hôn phu mỹ mạo của nàng, người này bề ngoài thoạt nhìn nhã nhặn thanh cao, nhân phẩm của hắn nàng rất yên tâm.

Thôn Đại Diệp nhà ai kết thân làm việc vui hay tang sự, đều mời Diệp Lý Chính đến, ngồi vị trí phía trên, lần này cũng không ngoại lệ.

Hắn vừa đến liền nói với Hắc Muội mọi việc đã làm tốt, kêu nàng yên tâm.

Hắc Muội không nói hai lời trực tiếp cho một bao tiền mừng.

Giữa trưa khai tiệc toàn bộ thượng thôn đều đến, Phùng Quý Hắc Muội cũng vui vẻ, thoải mái cung ứng rượu ngon đồ ăn tốt cho mọi người ăn, tỷ muội Cát Tường ở trong bếp bận rộn vô cùng, không ngừng bưng thức ăn ra bên ngoài.

Hắc Muội vốn vẫn ở trong sân tiếp đón các hương thân, lẽ ra nàng là tân nương nên ngồi vào bàn tiệc, nhưng nàng là kén rể, liền không giống bình thường.

Nàng xem như chủ, tiếp đón mọi người, vừa thấy có người rót rượu muốn nâng chén mời Lâm Tam Mộc nàng vội vàng chạy tới, giải thích Lâm Tam Mộc thân thể không tốt uống không được rượu, tất cả rượu để nàng uống thay.

Người trong thôn đều bắt đầu cười vang, giễu cợt Hắc Muội còn chưa bắt đầu sống chung đã biết đau lòng vị hôn phu, có người còn trêu ghẹo nói, Hắc Muội là sợ buổi tối động phòng bất thành.

Hắc Muội nghe được cũng không hề ngượng ngùng, trừng mắt, "Các ngươi đoán đúng rồi, ta đây là cây khô gặp mùa xuân các ngươi hâm mộ ghen tị hận đi!"

Mọi người cười vang.

Lâm Tam Mộc ở một bên cũng không nói nhiều nói, luôn nho nhã lễ độ ứng đối, được ấn tượng tốt của thôn dân, đều nói Hắc Muội bưu hãn như vậy xứng với vị hôn phu tính tình ôn hoà.

Hắc Muội liếc mắt nhìn Lâm Tam Mộc một cái, người này đang cười đến ôn nhuận như ngọc, nàng thầm nghĩ, người này bộ dạng ôn ngôn cười yếu ớt thật sự như trong miệng người trong thôn khen dịu ngoan nho nhã thư sinh, sợ chỉ có nàng biết hắn là nhân vật gì! Ngươi liền giả vờ đi, tốt nhất lừa toàn thôn.

Giữa trưa tiệc rượu vẫn ăn đến xế chiều.

Cắn người miệng mềm, tiệc rượu ăn ngon, mọi người nói Hắc Muội giỏi, nói Lâm Tam Mộc tốt, khiến Phùng Quý vui sắp hỏng rồi.

Phùng bà bà và một nhà Phùng Kim ăn xong trở về, trong lòng rất khó chịu, nhưng hiện tại Hắc Muội đã lập gia đình, Diệp Lý Chính cũng đã công chứng, lại gây sự cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể yên lặng, huống chi Phùng Quý đối với bọn họ đã không còn như trước.

Phùng bà bà đang một mình về phòng, không khỏi có chút than thở, trong lòng cũng bắt đầu nói thầm, có phải mình thật sự làm con trai lớn thương tâm hay không, không khỏi lại oán hận Tú Cô một phen.

Phùng bà bà trong lòng ngũ vị tạp trần, mà vợ chồng Vương Kiều Nga trong lòng lại khó chịu, không nghĩ tới Hắc Muội thật sự tìm được người ở rể, các nàng tính toán xem nên làm thế nào.

Mắt thấy một nhà Hắc Muội cuộc sống càng ngày càng tốt, xem tiệc rượu hôm nay đã biết trong tay Hắc Muội giữ rất nhiều bạc, còn có con ngựa đen huyền đẹp đẽ, càng nghĩ càng cảm thấy nhà mình quá uất ức.

Đồng dạng chịu khổ sở còn có một nhà Diệp bà bà.

Diệp Tĩnh hoàn toàn tan biến mộng tưởng quay lại với Hắc Muội, thất hồn lạc phách.

Diệp An Diệp Bình vốn chỉ nghĩ đánh nhau nên xương đùi bị trật, xoa bóp một chút thì tốt thôi, nào biết Diệp lang trung vừa thấy nói thẳng là gãy xương, ít nhất một tháng không xuống giường được, khiến Diệp bà bà rất lo lắng, nghĩ lại cũng không biết thế nào bị thương.

Trần Anh dù sao cũng là một nữ nhân, ở trước mặt toàn thôn bị xé rách mặt, nàng tự nhiên cũng ủ rũ, Tịch Mai ngược lại thật sự cảm thấy đại tẩu này không biết liêm sỉ, nên không cho sắc mặt tốt.

Phùng gia bên này thì rất náo nhiệt.

Phùng Quý ngồi ở thượng vị Hắc Muội và Lâm Tam Mộc quỳ xuống song song kính trà, Phùng Quý vui đến sắp chảy nước mắt, vẫn là Cát Tường ở một bên khuyên giải an ủi, "Cha, nhị muội thành thân đây là việc vui, chúng ta xem như có chủ, nương ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ vui mừng!"

"Phải, phải, ta là rất cao hứng!"

Bái trưởng bối xong là phu thê giao bái, dưới sự ồn ào của mọi người hai người uống xong rượu giao bôi, vừa định ngồi vào vị trí, Ngô phu nhân đã tự mình đến đưa lễ vật.

Vốn nhà Ngô địa chủ hướng tới trong thôn Đại Diệp, hiện tại thế nhưng Ngô phu nhân tự mình đến, mặc dù đưa lễ xong liền rời đi, nhưng toàn bộ thôn dân hiện tại đều tin tưởng nhà Ngô địa chủ và Hắc Muội quả thật có giao tình.

Bình thường dân quê làm tiệc rượu, vui chơi giải trí, nói nói ồn ồn, ăn thật sự no nê, dân quê thật vất mới có một bữa cơm thịnh soạn no đủ a.

Bởi vì Tam Mộc uống rượu bị dị ứng cả nhà đều đã biết, Béo Nha cùng Phùng Quý chủ động gánh vác nhiệm vụ kính rượu, Cát Tường thì không uống rượu.

Tân lang không uống rượu các hương thân cũng không thể làm gì đành kiếm Phùng Quý ba chén lớn một chén nhỏ, Phùng Quý đau lòng nữ nhi tự nhiên đau lòng con rể, kiên trì uống thay, đặc biệt hạ thôn muốn chuốt say Phùng Quý.

Nhưng Hắc Muội cũng đau lòng cha mình, không nỡ để cha uống nhiều hại sức khoẻ, nên chính mình liền đứng lên tiếp các hương thân, Lâm Tam Mộc cũng không ngăn cản, cười xem nàng uống rượu lưu loát.

Vì thế trên tiệc rượu hai tỷ muội Hắc Muội và Béo Nha uống vượt mọi chông gai, đặc biệt Béo Nha rất có tửu lượng, uống rượu như uống nước, đem vài người kính rượu trực tiếp say nằm xuống, những người khác vừa thấy Béo Nha lợi hại như vậy, Hắc Muội cũng không yếu, lại đều thành thật ăn cơm.

Người đến hỗ trợ chẳng những có tiền mừng còn có thể mang chút đồ ăn thừa về nha, cho nên đem thu dọn tất cả xong, thời điểm Phùng gia yên tĩnh đã gần khuya.

Nhưng sắc trời tháng năm tối trễ, Lâm Tam Mộc và Phùng Quý uống nước trà nói chuyện, Hắc Muội lại ở tân phòng ngã đầu ngủ say.

Nàng uống nhiều!

Phùng Quý uống nước trà trong lòng kỳ thực rất sốt ruột, con rể thế nào không vội vào động phòng a, nhưng ông làm trưởng bối không tiện mở miệng, cùng Lâm Tam Mộc trò chuyện không giới hạn.

Cuối cùng vẫn là Cát Tường đỏ mặt đi ra nói một câu, "Muội phu, sớm nghỉ ngơi đi!"

Lâm Tam Mộc thế này mới ngượng ngùng vào tân phòng, phòng bên ngoài Phùng Quý cùng ba tỷ muội Cát Tường lộ vẻ thoải mái.

Phùng Quý đem đông sương phòng làm tân phòng cho hai người, giường vẫn là nửa mới, đồ dùng trên giường đều mới thay hôm nay, chăn nệm đỏ thẫm làm nổi bật khuôn mặt đỏ bừng của Hắc Muội.

Phùng Quý ngủ trong phòng nhỏ phía sau, ba tỷ muội Cát Tường Béo Nha Tứ Nha chen chúc ở tây sương phòng.

Giữa trưa Hắc Muội quả thật uống không ít, giờ phút này tuy rằng nửa tỉnh nửa mê, nhưng vẫn biết Lâm Tam Mộc vào phòng.

Dân quê đêm động phòng hoa chúc tuy không chú ý nhiều thứ, nhưng trên giường vẫn không thể thiếu long nhãn táo đỏ đậu phộng.

Ngụ ý vợ chồng mới cưới sớm sinh quý tử.

Lúc Lâm Tam Mộc vào chính là nhìn thấy bộ dạng Hắc Muội ở trên giường vặn vẹo, "Ngươi mau đến xem trên giường có cái gì thế."

Hắc Muội nói hữu khí vô lực, hai mắt sương mù.

Lâm Tam Mộc đến gần cười không nói nhìn nàng.

"Mau lên — đem trên giường — này nọ tìm — tìm ra a —— "

Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Tam Mộc tại giờ khắc này bỗng nhiên cảm thấy giọng nói Hắc Muội có một loại cảm giác làm nũng, nhìn kỹ dung mạo của nàng, thiếu nữ phong tình đều ở đuôi lông mày.

Hắn hơi ngưng thần, nằm xuống trực tiếp chặn đôi môi đỏ mọng đang lầm bầm của nàng ——

Cảm giác so với lần chuồn chuồn lướt nước kia hoàn toàn khác biệt, môi lưỡi của hắn che môi lưỡi của nàng, trằn trọc mút vào khẽ cắn, miệng đầy hơi thở nam tử tươi mát, nàng cảm giác đầu óc mình càng mê mẩn, như là thiếu dưỡng hoặc như là trái tim không khống chế được.

Loại cảm giác này xa lạ lại kích thích.

Hắc Muội ngây ngốc, mắt trợn tròng, liền như vậy nhìn hắn.

Nửa ngày thở hổn hển, hắn rốt cục buông ra, đầu óc nàng còn chưa phục hồi, ấp úng bỗng nhiên nói, "Ngươi, ngươi đừng quên ước định của chúng ta —— "

"Ta chỉ đáp ứng ngươi sang năm viên phòng, nhưng chưa nói sẽ không chạm vào ngươi, nếu không chạm vào, ta sẽ không chịu nổi!"

Lâm Tam Mộc ngồi ở bên giường buồn cười nhìn nàng nói.

"Vì sao?"Hắc Muội vẫn ngây ngốc hỏi.

Lâm Tam Mộc quay mặt đi lượm đậu phộng long nhãn táo đỏ phân tán trên giường, bên tai khuếch hồng một vòng, chậm rãi nói, "Mỹ nhân ở bên, làm sao có thể thờ ơ, ta cũng là nam nhân bình thường."

Thời điểm Lâm Tam Mộc đang nói những lời này hắn cũng không nghĩ tới mặt mình thế nhưng có cảm giác nóng lên, Hắc Muội thì mở to đôi mắt mông lung nhìn hắn ngây người, uống rượu nhiều đầu óc cũng chậm lại.

Nửa ngày đột nhiên hỏi một câu, "Ngươi thích ta không?"

Lâm Tam Mộc nhìn bộ dạng khi nàng hỏi cái này choáng váng hồ hồ lại có chút ngu đần cười đến híp mắt, chậm rãi nói, "Đầu ốc ngu si tứ chi phát triển, vừa táo bạo lại bưu hãn, ai dám thích nàng chứ?"

"Như vậy à."Hắc Muội tựa hồ có chút mất mát, "Ngươi là vì có hộ tịch mới ở rể nhà ta ta thế nào quên chứ."

"Đồ ngốc!"Lâm Tam Mộc nhìn nàng choáng váng, "Người khác có thích hay không cũng không biết! Còn cây khô gặp mùa xuân!"

Nói xong trên mặt hắn không tự giác nở nụ cười, con ngươi trong sáng như ngọc thạch, ôn nhu dần dần sâu.

Đợi cho hắn xoay người cởi giày lên giường quay đầu nhìn lại, Hắc Muội đã ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, môi đỏ mọng còn lầm bầm, hắn khe khẽ nhéo nhéo hai gò má của nàng, buồn cười nhìn nàng trong mộng còn vô cùng khí phách khua tay múa chân.

Đêm tân hôn thường là tân lang say rượu, hiện tại ngược lại, tân nương say rượu, còn bất tỉnh nhân sự.

Hắn ngồi ở trên giường ôm chăn mới tinh, nhìn nến đỏ, lẳng lặng bốc cháy, thỉnh thoảng toé ra điểm sáng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-110)