Ngược cực phẩm 1
← Ch.072 | Ch.074 → |
Sáng sớm hôm sau Hắc Muội bị tiếng pháo bùm bùm cùng tiếng tiểu hài tử vui đùa ầm ĩ đánh thức.
Nàng thực cảm thấy chính mình ngày hôm qua uống khá nhiều, vừa cao hứng không nắm chắc được tửu lượng, hiện tại cả người đều cháng váng đau đầu, ngồi dậy đã thấy vị trí bên giường trống không, xem ra Lâm Tam Mộc đã rời giường.
Nàng vừa định hất chăn đứng dậy bỗng nhiên phát hiện trên người không có áo khoác, lại nghĩ tình cảnh tối qua, trong lòng cả kinh, vội vàng xem xét quần áo, thế này mới yên tâm, xem ra Lâm Tam Mộc vẫn giữ chữ tín.
Bỗng nhiên đứt quãng nhớ tới mấy lời tối qua của mình và Lâm Tam Mộc ở trên giường, tâm trạng có chút phức tạp.
Nàng vội vàng mặc quần áo đứng dậy.
Gian ngoài Phùng gia chen chúc đầy người, đặc biệt đứa nhỏ.
Bởi vì dựa theo tập tục sáng hôm sau hỉ yến tân nương tân lang phải phân phát bánh kẹo cưới hỉ bánh, tiểu hài tử lấy kẹo, người lớn thì được bánh bột ngô.
Phùng Quý cũng vui vẻ, mua đầy đủ, sáng sớm đã chuẩn bị rượu xong, thấyLâm Tam Mộc cũng dậy sớm vội vàng kêu hắn phân phát.
Đối với Hắc Muội còn không có rời giường Phùng Quý đau lòng con gái tất nhiên là không có bất luận ý kiến gì, Cát Tường cũng là người từng trải tất nhiên không nói nhiều, có số bà bà thấy chỉ có tân lang phát bánh kẹo cưới hỉ bánh, không thấy tân nương Hắc Muội liền không không kỵ trêu ghẹo.
"A, Hắc Muội bưu hãn như vậy, hiện tại cũng không dậy nổi —— "
"Rốt cục có người quản được Hắc Muội a —— "
"Tân lang nhìn nhã nhặn, không ngờ mạnh như vậy a —— "
Tứ Nha không hiểu, hỏi Béo Nha nhị tỷ làm sao vậy.
Béo Nha đỏ mặt không lên tiếng trả lời, nàng đã đến tuổi đính hôn tất nhiên cũng đã hiểu đôi chút.
Cát Tường mặt đầy vẻ xấu hổ, Phùng Quý hắc hắc cười không lên tiếng, còn Lâm Tam Mộc sắc mặt như thường, mang theo ý cười từ đầu đến cuối bình thản ung dung.
Thời điểm Hắc Muội đi ra chính là cảnh tượng như vậy, lúc đầu còn không nghe rõ, nghe xong vài câu tất nhiên đã hiểu, nhìn ánh mắt ái muội của mọi người cả đầu hắc tuyến, dân quê thật sự nhiều chuyện, giải trí duy nhất chính là việc vui nhà người ta.
Nàng đối với mọi người bất đắc dĩ cúi đầu, "Cầm bánh kẹo cưới hỉ bánh mọi người mau tan a!"
"A, cái này chê chúng ta chướng mắt à!"
—— mọi người lại một trận trêu ghẹo, được này nọ mới chậm rãi tán đi.
Lâm Tam Mộc cười như không cười nhìn Hắc Muội.
Hắc Muội liếc nhìn hắn nói, "Sao không đánh thức ta!"
"Sợ nàng mệt muốn chết rồi, cho nàng ngủ nhiều một lát!"Lâm Tam Mộc nghiêm trang nói xong, còn cố nói lớn, rõ ràng chọc người mơ màng, Phùng Quý nghe xong miệng cười lệch đi, hai người ân ái, con rể cũng sẽ thương con gái a.
Hắc Muội tức giận chỉ có thể âm thầm giận trừng hắn không có cách.
Phùng Quý có lòng muốn tạo không gian cho vợ chồng mới cưới nhiều hơn, vì thế đề nghị chính mình cùng Lâm thúc đi trấn ở vài ngày, còn tính đem theo Cát Tường Béo Nha Tứ Nha.
Hắc Muội nghĩ cách ngày ương giống còn khoảng mười ngày qua, bọn họ đi không được vài ngày cũng phải về nhà, liền cũng đồng ý.
Béo Nha và Tứ Nha nghe nói được đi trấn tất nhiên là cao hứng, Hắc Muội nghĩ lần này hôn sự làm vội vã, vài tỷ muội cũng chưa mua thêm cái gì, nói sau Béo Nha đã tới tuổi đính hôn, hiện tại là đại cô nương, hẳn là nên mua nhiều thêm chút quần áo, đơn giản lấy ra hai lượng bạc cho Cát Tường, kêu các nàng mỗi người mua thêm một bộ đồ mới, đặc biệt dặn mua cho Béo Nha hai bộ.
Béo Nha nghe xong vui vẻ, Tứ Nha cũng vui vẻ không thôi, tam tỷ có quần áo mới có nghĩa qua hai năm là của nàng.
Ăn cơm trưa bọn họ liền xuất phát, còn dắt con la đi, sợ lúc về nhà mua nhiều đồ, miễn cho cực nhọc.
Lúc chiều trong nhà chỉ còn lại Lâm Tam Mộc và Hắc Muội.
Nàng lấy ra khế ước mười mẫu ruộng đất đối với hắn nói, "Tam Mộc, ngươi nói mười mẫu ruộng này hiện tại ta có cần đi nói với Ngô lão gia không."
"Không cần, ông ấy có lẽ biết khế ước ở trong tay nàng."
Hắc Muội vừa nghe cảm thấy kỳ quái, "Ông ấy làm sao mà biết?"
"Người mua đã nói rõ với bọn họ."
"Vậy bọn họ có thể cho là ta mắt thèm ruộng tốt của bọn họ không?"
Lâm Tam Mộc rất bình tĩnh nói, "Sẽ không, ruộng này cũng không phải cướp đoạt, là dùng bạc trắng mua, hơn nữa nếu ông ấy không vui hôm qua cũng sẽ không đến đưa lễ."
Hắc Muội ngẫm lại cũng đúng, mà bắt đầu cân nhắc nên xử lý mười mẫu ruộng tốt này thế nào, hơn nữa nàng vẫn chưa biết nên nói với Phùng Quý thế nào về sự tồn tại của mười mẫu ruộng này.
Lâm Tam Mộc như là biết chuyện nàng đang rầu rỉ, không nhanh không chậm nói, "Nàng có thể nói nàng đem bí phương làm rau trộn bán, sau đó dùng số bạc đó mua mười mẫu ruộng tốt."
Hắc Muội sắc mặt vui mừng, vỗ đùi mình một cái, "Đúng vậy, ta thế nào không nghĩ tới chứ."
Buổi tối hai người vẫn ngủ cùng giường. Nói đến cũng rất kỳ quái, hai đêm trước có người ở nhà hai người còn rất tự tại, hiện tại chỉ còn lại bọn họ, ngược lại không có gì để nói đâu.
Hắc Muội lăn qua lộn lại nghĩ nên xử lý mười mẫu ruộng thế nào.
Trong sơn thôn, ban đêm đầu hạ rất yên tĩnh, trong bóng đêm, nàng bỗng nhiên lên tiếng, "Ngươi ngủ chưa?"
"Nàng lăn qua lăn lại như vậy ta thế nào ngủ!"Vừa nói xong bỗng nhiên lại cảm thấy lời này ở trên giường nghe thế nào đều có chút ái muội.
Hắc Muội lại không nghĩ nhiều, "Ta nghĩ nên dùng mười mẫu ruộng thế nào, này lập tức liền đến ngày mùa."
"Thật sự là nghèo đã quen, có ruộng tốt còn ưu sầu cái này?"Lâm Tam Mộc trêu chọc trong đêm tối có một loại cảm giác ôn nhuận.
"Ai, ngươi không hiểu, ruộng này cho ai, không cho ai loại đều là đại sự, thượng thôn chúng ta vốn không đủ ruộng đất, ai không muốn có ruộng a."
Lâm Tam Mộc không lên tiếng, nửa ngày mới nói, "Vậy cho người có quan hệ tốt với nàng, những người trước kia đã giúp nàng ruộng tốt, người không thân lắm thì cho ruộng kém hơn chút, cứ thế mà loại."
Thực ra Lâm Tam Mộc cũng không biết tật xấu trong thôn, nhưng hắn vừa nói như vậy lại khiến Hắc Muội nảy ra một ý tưởng.
Nàng lập tức xoay người lại, đối mặt Lâm Tam Mộc, mặc dù nhìn không thấy, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở gần trong gang tấc của đối phương.
"Như vậy cũng là biện pháp tốt, nhưng ta phải cẩn thận suy nghĩ cụ thể thực thi thế nào."
"Ngủ đi!"Lâm Tam Mộc từ trong chăn vươn một tay ra khe khẽ khoác lên tay của nàng.
Sáng sớm hôm sau thế nhưng Vân Ca và Phú Đệ còn có Thuỷ Sinh nhất tề tới cửa.
Thì ra sáng sớm trong thôn đã truyền ra một tin tức lớn, Ngô lão gia ủy thác Diệp Lý Chính ở trong thôn bố cáo một tin tức, ông đã bán mười mẫu ruộng tốt cho Hắc Muội, còn lại hơn mười mẫu ruộng tốt không còn do Diệp gia chiếm giữ nữa, mà là phân cho người họ Diệp khác ở hạ thôn.
Tin tức này không thua gì bom nặng ký, toàn bộ thôn đều sôi trào, thứ nhất Hắc Muội thế nhưng hiện tại có mười mẫu ruộng tốt, mà nhà nàng hiện tại chỉ có hai nam đinh, tính cả Hắc Muội cũng chỉ có ba người làm việc nặng nhọc, mọi người đều chắc chắn Hắc Muội sẽ không giữ ruộng này lại cho nhà mình, vậy bọn họ liền có cơ hội, thứ hai đối với quyết định này của Ngô địa chủ mọi người đều đang đoán có phải do Hắc Muội yêu cầu hay không.
Kỳ thực nhà Hắc Muội bởi vì ở trong góc lại không ra ngoài nàng vẫn không biết chuyện này.
Nói sau chính là tin tức mới.
Càng ngày càng nhiều người họ Phùng tới nhà Hắc Muội, vội vã hỏi Hắc Muội mười mẫu ruộng này có phải muốn cho thuê hay không, cũng có người không rõ liền trực tiếp khen Hắc Muội tài giỏi, hiện tại Cát Tường cùng Diệp Bình đã thoát ly, nên yêu cầu với Ngô lão gia đoạt lại ruộng của bọn họ.
Mọi người bảy lưỡi tám miệng, người người tranh nhau kết giao tình với nhà Hắc Muội, hy vọng Hắc Muội có thể cho bọn họ làm tá điền, nói khiến Hắc Muội không thể chen vào được.
Nàng đơn giản liền ngồi ở chỗ kia nhìn mọi người nói, cũng không nói cái gì nữa, dù sao bên cạnh có Lâm Tam Mộc, nàng thật sự trong lòng thập phần kiên định.
Lúc này Diệp bà bà bỗng nhiên chạy tới, đẩy người khác ra, vừa vào cửa liền chỉ vào mũi Hắc Muội mắng, "Hay cho ngươi Hắc Muội, đồ tiện chân, đã sớm tính toán kỹ, muốn đoạt ruộng nhà bọn ta, không biết xấu hổ —— "
Bỗng nhiên mọi người cũng không biết sao lại thế này, trên mặt Diệp bà bà lại bị hắt cả đầu nước trà, kinh hách đến giơ chân, vừa thấy, ánh mắt Lâm Tam Mộc ngồi bên cạnh lạnh thấu xương nhìn bà, lời nói ra như gió lạnh thổi mạnh, "Về sau nếu ai dám mắng Như Ý nhà ta một câu, ta khiến người đó cửa nát nhà tan!"
Bao gồm Hắc Muội ở bên trong, mọi người đều sửng sốt, ai cũng không dự đoán được người hôm qua còn ôn nhã hôm nay bỗng nhiên nói trở mặt liền trở mặt.
Diệp bà bà ngây ra, bà vốn bị Ngô địa chủ bị đoạt ruộng lại không dám trút giận, một lòng cho rằng là Hắc Muội làm, ý nghĩ nóng lên liền vọt tới nhà Hắc Muội khóc lóc om sòm, nhà bà cũng không ngẫm lại, trước kia Hắc Muội nể mặt Cát Tường mà nhường nhịn ba phần, hiện tại đã không còn như trước.
Diệp bà bà còn ngây ngốc đã bị hai người tát vào miệng.
"Cho ngươi miệng không sạch sẽ!"
Là hai huynh đệ Phùng Dũng Phùng Trung ra tay.
Hai người này rất kỳ quái, bình thường ở thượng thôn khi dễ người khác là chuyện thường có, nhưng nếu người bên ngoài khi dễ người họ Phùng ở thượng thôn bọn họ vẫn hỗ trợ, hơn nữa bọn họ hiện tại đều vội vã làm ruộng kiếm tiền cưới vợ, cũng nên hảo hảo lấy lòng Hắc Muội.
Lâm Tam Mộc nhìn Diệp bà bà chật vật hừ lạnh một tiếng, "Cút!"
Người thượng thôn nhất thời phản ứng lại, đều ồn ào đuổi Diệp bà bà đi.
Tuy nói các nhà các hộ ở nhà quê đều có ít va chạm, nhưng nói tóm lại mọi người vẫn đồng lòng, nhất là đối mặt đồng dạng lợi ích.
Diệp bà bà héo như cà tím, hoàn toàn ủ rũ xiêm áo, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, bị đoạt ruộng nhà bà chỉ còn lại mấy mảnh rau, kêu một nhà bà sống thế nào, vừa rồi quỳ trước cửa nhà Ngô lão gia cầu xin nửa ngày cũng không có tác dụng.
Ngô lão gia thủy chung một câu, "Đồi phong bại tục!"
Ngụ ý là ghê tởm Diệp bà bà lợi dụng Diệp Bình cùng Trần Anh thông đồng, thúc tẩu loạn luân.
Hiện tại Diệp bà bà khóc không ra nước mắt, về đến nhà nhìn hai đứa con nằm ở trên giường trong lòng lại như mèo cào, bà hiện tại cũng hối hận, hối hận không nên nghĩ ra chủ ý tệ hại kia, để Diệp Bình thay đại ca hắn Diệp An sinh con, cũng hối hận mấy hôm trước không nên đáp ứng Cát Tường Diệp Bình thoát ly.
Trước kia không ai bì nổi hiện tại bà chân chính cảm nhận được cái gì gọi là thê lương.
Lại nói về Phùng gia bên này.
Kế tiếp Hắc Muội cũng không muốn giải thích chính mình thực sự không có xúi giục Ngô địa chủ thu hồi ruộng đất Diệp gia, đối mặt ánh mắt tha thiết của mọi người chậm rãi đem ý nghĩ của chính mình nói ra.
"Lúc ta còn nhỏ, nhà của ta cũng đã dựa vào các hương thân ít nhiều, hiện tại ta có ruộng tốt khẳng định nguyện ý giúp đỡ người họ Phùng chúng ta."
Mở màn như vậy làm cho mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra ruộng tốt trên tay Hắc Muội vẫn sẽ cho mọi người thuê, đều chờ nghe Hắc Muội nói tiếp.
"Lại nói người họ Phung chúng ta ở thượng thôn kỳ thực đều là người một nhà, đối với chuyện ruộng đất lần này ta công bằng, tất cả mọi người đánh giá theo thực lực làm ruộng."
Lập tức có người hỏi thế nào là đánh giá thực lự làm ruộng.
"Đầu tiên ta chọn năm hộ gia đình, mỗi hộ chia cho hai mẫu, như trước theo quy củ nhà Ngô địa chủ thời điểm thu hoạch vụ thu nộp lên tám phần cho ta, thuế ruộng thì ta sẽ giao nộp."
Như vậy mọi người khẳng định vừa lòng.
"Nhưng năm hộ này không cố định, mỗi nhà nộp ít nhất tám phần lương thực, rồi đổi cho nhà khác, lấy một mùa lúa làm chuẩn."
Lời này vừa nói xong, tất cả mọi người nóng lòng muốn thử, người người tất nhiên là cảm thấy công bằng.
Hiện tại mấu chốt là chọn năm hộ nào.
Hắc Muội kỳ thực đã chọn xong, nhưng lại sợ khiến người họ Phùng không đoàn kết, vẫn chưa nghĩ ra cách làm thế nào chọn ra năm nhà này.
Lại vài người tới, đó là Phùng bà bà cùng một nhà Phùng Kim Vương Kiều Nga.
← Ch. 072 | Ch. 074 → |