Truyện:Bôn Nguyệt - Chương 20

Bôn Nguyệt
Trọn bộ 91 chương
Chương 20
Lòng người khó đoán
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Ong MD

Beta: Vô Phương

Nửa tháng sau, Thiên cơ Cừu chân nhân của Nam Hoa phái đã đến.

Thiên Cơ thuật chính là thăm dò đạo trời để biết trước họa phúc, tuy các tiên trưởng thiên cơ pháp thuật rất thấp nhưng luôn được tôn kính và bảo vệ, trong cuộc đại chiến bảo vệ cột mốc lục giới, phần lớn họ không tham gia mà được đưa đến nhân gian tị nạn. Sau vài trận ma kiếp, Tiên môn suy yếu khó bảo toàn, các Tiên trưởng thiên cơ trở thành đối tượng chém giết của Ma tộc, một số pháp thuật huyền diệu gần như thất truyền. Sau đó phần lớn Tiên môn theo đuổi sức mạnh để có thể tự bảo vệ bản thân, không nguyện lòng học Thiên Cơ thuật, từ đó về sau Thiên Cơ thuật vẫn chưa gượng dậy nổi.

Thiên Cơ phong của Nam Hoa phái nổi danh từ xưa, nguồn gốc vững chắc, hiện tại xem như là nhất mạch quyền uy nhất, lần này Lạc Ninh nhắc đến 'đại kiếp nạn của Tiên môn' cũng xuất phát từ Thiên Cơ phong.

Cừu chân quân bặc trắc, đúng là ma anh giáng thế tại hướng Tây Bắc. Mọi người lập tức hành động, Thương Kính và hơn hai mươi vị chưởng môn tiên tôn đến Thông Thiên Môn ở Nam Hoa lấy linh khí của cột mốc lục giới luyện pháp bảo tinh lọc ma khí. Bên này, Vạn Vô tiên tôn và Lạc Ca dẫn theo các đại đệ tử tiên minh đến thẳng Tây Bắc tìm ma anh. Tạ Lệnh Tề, Thương Ngọc Dung và Tô Tín đều đi cùng, Lạc Trữ cùng với một vị trưởng lão ở lại trấn giữ Thanh Hoa cung.

Rời khỏi Tiên giới, quay lại nhân gian, khiến người ta có cảm giác như đã trải qua mấy đời mấy kiếp.

Đang lúc hoàng hôn, đèn đuốc trong thành thắp sáng trưng, một mình Liễu Sao ngồi tựa cửa sổ, nhìn người đi đường qua lại bên dưới, nghe bọn họ trò chuyện rao hàng.

Đệ tử Tiên môn đóng ở rất nhiều điểm dưới nhân gian, đây là một trong những tiên dịch đó. Vì phải giành được ma anh, Võ Dương hầu và các nhánh Võ đạo khác tiến hành phối hợp theo hiệp ước đồng minh, đệ tử hai bên đều ngầm phân cao thấp. Liễu Sao biết chuyện nghiêm trọng không chỉ có thế, đại kiếp Tiên môn vẫn chưa xảy ra, nếu Thực Tâm ma ẩn thân trong Tiên môn thì cướp ma anh quá dễ dàng, Tiên môn sẽ không đề phòng nội bộ.

Liễu Sao không lấy bảo vệ chúng sinh làm nhiệm vụ của mình như đệ tử Tiên môn, trong mắt nàng thần tiên yêu ma chỉ có hai loại – đối tốt với nàng và không tốt. Vì Tô Tín nên Liễu Sao buộc phải tham gia hành động lần này, nhưng ngày ấy nghe lén Lạc Ca, nàng liền xốc lại tinh thần.

Nàng biết Lục Ly có quan hệ gián tiếp với Thực Tâm ma.

Cho tới nay, nàng chỉ biết đòi hỏi hắn, quên mất hắn cũng có quá khứ, thầm nghĩ những gì hắn và nàng cùng trải qua không khác nhau là mấy, đều từ trên mây rớt xuống bùn lầy. Thực Tâm ma gây án hại đến Lục gia, đồng liêu hãm hại khiến Lục gia suy tàn. Với những chuyện bất bình ở nhân gian, Tiên môn chính nghĩa chỉ thuận theo tự nhiên, vì đây là vận mệnh, là ý trời đã định sẵn cho nên Lạc Ca khoanh tay đứng nhìn.

Liễu Sao nắm chặt tay.

Vận mệnh? Định sẵn? Đây là bốn chữ Liễu Sao ghét nhất, nàng nhất định không tin điều này! Lần này có Lạc Ca mạnh nhất ở đây, chỉ cần nàng ở bên cạnh trợ giúp, còn sợ không thể bắt được Thực Tâm ma báo thù cho Lục Ly sao? Bởi vì chỉ có nàng tận mắt nhìn thấy Thực Tâm ma và cũng chỉ có nàng biết, Thực Tâm ma có thể ở trong Tiên môn.

Tính Liễu Sao nói là phải làm liền, lập tức đập bàn đứng dậy, vọt tới gõ cửa phòng cách vách: "Lục Ly! Lục Ly mau mở cửa ra! Ta có chuyện muốn nói với huynh!"

Gọi mấy tiếng mà bên trong không hề đáp lại...

Không có ở đây sao? Tìm mãi không ra phát bực, Liễu Sao giơ chân lên rồi buông xuống...

Lục Ly rất ít khi chủ động lui tới với người khác, chắc là bị Lạc Ca hoặc Tạ Lệnh Tề gọi đi rồi? Thôi được rồi, báo thù chỉ là ý định của riêng mình, cửa nát nhà tan cũng không phải thứ tốt đẹp để hồi tưởng, nhắc lại chỉ khiến hắn đau lòng.

Liễu Sao xóa ngay suy nghĩ đó, đang định xoay người, bỗng nhiên thấy nhóc mập Vân Sinh chạy bịch bịch lên lầu, trên lưng vác theo cây kiếm to đùng không cân xứng với dáng người, Liễu Sao vui vẻ hù y: "Vân Sinh! Có phải đệ định chuồn ra ngoài không? Lạc sư huynh nói không được hành động một mình, mau khai thật đi."

"Đệ không chạy lung tung!" Vân Sinh trợn trắng mắt, "Đệ phụng mệnh đến gọi Lục sư huynh, Lạc sư huynh tìm huynh ấy, vừa rồi Tạ sư huynh cũng hỏi!"

Liễu Sao sửng sốt: "Nhưng huynh ấy không có ở đây."

"Hả?" Vân Sinh nhìn cửa, "Trời tối rồi, huynh ấy đi đâu chứ?

Trở về thế giới phồn hoa, chẳng lẽ hắn lại chơi bời phóng đãng? Liễu Sao cảnh giác, dậm chân định xuống lầu, cửa phòng sau lưng đột nhiên mở ra...

Nhìn người đứng giữa cửa, Liễn Sao và Vân Sinh sững sờ.

Lục Ly cũng cảm thấy lạ: "Ủa, mọi người ở đây sao?"

"Lục sư huynh!" Vân Sinh kêu lên, giận dỗi tố cáo, "Tỷ ấy gạt đệ, nói là huynh không có ở đây!"

Liễu Sao chợt cảm thấy vô cùng oan uổng. Mới rồi rõ ràng rõ ràng không thấy ai trong đó nên mới tức giận, xem ra hắn dùng pháp thuật giấu khí tức. Được lắm, làm gì trong đó!

"À", Lục Ly nhìn Liễu Sao, nói với Vân Sinh, "Muội ấy hư quá."

Hừ! Liễu sao bĩu môi trở về phòng, đóng rầm cửa lại, khoanh chân ngồi trên giường bắt đầu tu luyện.

Một câu "căn cốt tốt" của Lạc Ca khiến Liễu Sao có niềm tin rất lớn, cho nên gần đây nàng tu luyện đặc biệt nghiêm túc, hơn nữa còn vô cùng thuận lợi, tiến triển cực nhanh, hiện tại cũng không kém Bạch Phượng là bao.

Tạm xóa tạp niệm, Liễu Sao chậm rãi phân chia thần thức, tìm kiếm trong mạch chủ.

Nàng có thể khẳng định, chỉ cần sử dụng được sức mạnh thần bí trong cơ thể, lập tức trở thành thật sự "lợi hại". Đáng tiếc, lần này kết quả cũng giống lần trước, sức mạnh kia ẩn giấu quá sâu, không thể tìm ra, đừng nói đến vận dụng.

Thất vọng, Liễu  Sao thu hồi thần thức, luyện khí theo quy củ.

Tu luyện trong đêm xong, sáng sớm hôm sau Liễu Sao rửa mặt đi xuống lầu, vừa khéo gặp Vạn Vô tiên tôn, Thương Ngọc Dung và Tô Tín đứng nói chuyện ở cửa lớn. Trong thời gian này, Liễu Sao quan sát mới phát hiện Vạn Vô tiên tôn là một ông lão hiền hoà, thân thiện, ít khi khiển trách nặng nề đám tiểu bối, các đệ tử đều rất tôn kính ông ấy. Liễu Sao vội đi qua hành lễ, ân cần thăm hỏi.

Vạn Vô tiên tôn thu lại khuôn mặt u sầu, cười ha hả hỏi: "Liễu nha đầu, đi như vậy có phải mệt chết rồi không?"

Mọi người đi đường rất vất vả, mệt mỏi. Phương tiện di chuyển của Tiên môn là ngự kiếm, Lạc Ca đặc biệt sắp xếp mấy đệ tử mang theo đám người Liễu Sao. Liễu Sao chưa từng ngự kiếm nên lúc nào cũng phải duy trì sự cân bằng, do đó càng cảm thấy mệt mỏi, nhưng nàng vẫn khôn ngoan lắc đầu: "Không có ạ, chỉ cần sớm tìm được ma anh thì tốt rồi."

"Ngoan lắm." Vạn Vô tiên tôn khen ngợi.

Liễu Sao vốn nói lời này cho ông lão hài lòng, nhưng nghe vậy cũng có chút xấu hổ, liếc mắt lại thấy Thương Ngọc Dung đang nhìn mình chằm chằm, liền cười giả lả hỏi: "Quý phi nương nương, nhìn gì vậy?"

Thương Ngọc Dung chỉ cây quạt vào cổ nàng, giọng điệu ngạc nhiên: "Vỏ sò này của tiểu Liễu Sao nhi rất đặc biệt, đã lâu lắm rồi Đông hải không có loại vỏ sò song sắc thuần khiết thế này."

Thì ra Liễu Sao vô cùng yêu thích vỏ sò song sắc kia nên đã tìm một chiếc vòng cổ đeo vào, lúc này lộ ra ngoài quả thật bắt mắt.

Liễu Sao ưỡn ngực, làm bộ không thèm để ý: "Thật sao?"

Thương Ngọc Dung phe phẩy cây quạt: "Đúng là thiếu gia, ngay cả thứ này cũng tìm được."

Lời này vừa thốt ra, hàng đống ánh mắt khó chịu nhìn sang bên này, ả võ đạo này có năng lực gì lại có thể khiến Lạc Ca đặc biệt đi lấy vỏ sò song sắc cho ả chứ!

Liễu Sao biết Thương Ngọc Dung hiểu lầm, chỉ nhếch mép. Từ ngày nghe được cuộc đối thoại của y và Lạc Ca, mỗi lần nhìn thấy bọn họ, Liễu sao đều muốn mắng thật to, nhưng bây giờ không phải là lúc trở mặt nên nàng đành nén giận...

Thấy sắc mặt nàng không tốt, Tô Tín thân thiết nói: "Liễu Sao nhi, hay là ngày mai ta ngự kiếm đưa muội đi nhé?"

"Ngày mai đệ có việc phải làm, thiếu gia đã sắp xếp ổn thoả rồi, " Thương Ngọc Dung dùng cây quạt đẩy Tô Tín ra, lại ra vẻ vô cùng thân thiết ôm vai Liễu Sao, "Tiểu Liễu Sao nhi đừng sợ, có Thương ca ca mang muội đi rồi."

Mọi người quen thấy y đùa cợt, đều bật cười, chỉ có Liễu Sao hiểu rõ, y nghe lời Lạc Ca đề phòng nàng tiếp cận Tô Tín! Nếu bản thân không biết nguyên nhân, đúng là cũng bị y lừa gạt!

Liễu Sao nén giận mỉm cười.

Phía sau lầu vang lên tiếng bước chân, Tạ Lệnh Tề, Bạch Phượng, Đỗ Minh Trùng bước xuống. Tạ Lệnh Tề vấn an Vạn Vô tiên tôn, Vạn Vô tiên tôn rất hài lòng với đồ tôn duy nhất này, ân cần hỏi han vài câu.

Bạch Phượng cũng bước lên hành lễ, không thèm nhìn Liễu Sao một cái. Từ sau lần liên thủ đó, hai người trở nên mất tự nhiên, dù vẫn khinh thường lẫn nhau nhưng không còn đối chọi gay gắt như trước, ngược lại còn có chút ăn ý kỳ lạ...

Ở chung kiểu này đúng là rất lạ nhưng cũng không đáng ghét, Liễu Sao bĩu môi.

Đỗ Minh Trùng vấn an xong liền lui xuống bên cạnh, gần đây y cực kỳ yên phận, Tạ Lệnh Tề đối xử với y không tệ, giống như thực sự muốn cảm hóa bồi dưỡng y. Tuy rằng Liễu Sao không tin Đỗ Minh Trùng sẽ sửa đổi nhưng vì vậy nàng có chút bội phục Tạ Lệnh Tề, vị thủ tọa đại sư huynh này tâm địa không xấu, về chuyện bất hòa với Lạc Ca cũng là do Lạc Ca đáng ghét! Còn có Thương quý phi kia nữa.

Liễu Sao khẽ hừ một tiếng, đột nhiên có cảm giác không thích hợp.

Không biết đã xảy ra vấn đề gì, nhưng cảnh tượng trong phòng luôn khiến người ta có cảm giác là lạ.

Bạch Phượng đứng bên cạnh Tạ Lệnh Tề, Tạ Lệnh Tề cúi đầu thì thầm, nhỏ nhẹ bên tai nàng ta, Bạch Phượng cắn môi mỉm cười, cực kỳ thân mật.

Bạch Phượng và Tạ Lệnh Tề? Bọn họ... Cuối cùng, Liễu Sao cũng phát hiện ra vấn đề, vô cùng kinh ngạc. Tiên môn có thể cưới vợ sinh con, vợ chồng song tu, cưới người phàm hoặc gả cho người phàm cũng không phải không được. Nhưng Tạ Lệnh Tề đường đường là thủ tọa đệ tử Nam Hoa, địa vị cao, tính tình tốt, còn sợ đám nữ đệ tử không thích y sao? Công bằng mà nói, ngoại hình Bạch Phượng không tệ nhưng kém xa nàng, không thể coi là tuyệt sắc. Cho dù Tạ Lệnh Tề không bận tâm thân phận của nàng ta, cũng khiến cho người ta bất ngờ.

Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Liễu Sao, Bạch Phượng liền hung hăng trừng mắt nhìn nàng.

"Thiếu gia đến rồi, tiểu Liễu Sao nhi mau gọi thiếu gia đưa muội đi."

Nghe tiếng cười của Thương Ngọc Dung, Liễu Sao lấy lại tinh thần, ngước mặt lên đã thấy Lạc Ca đi vào, áo trắng không chút ấm áp, chỉ có sự lạnh lùng, quả quyết, ung dung.

Gần đây, Lạc Ca bận rộn chính sự, Liễu Sao càng không chủ động chọc giận hắn, tính ra hai người cũng chẳng có nhiều thời gian nói chuyện với nhau.

Liễu Sao hừ mũi.

Giả mù sa mưa, còn muốn dẫn mình về Nam Hoa "dạy dỗ cho tốt", hừ, ai thèm chứ!

Lạc Ca vấn an Vạn vô tiên tôn, sau đó chuyển sang Liễu Sao: "Liễu sư muội có giận hờn chuyện gì không?"

Chuyện này cũng không qua mắt được mắt hắn, Liễu Sao rùng mình, lập tức thu hết lửa giận, cười hì hì ôm cánh tay hắn: "Không có, mọi người đang nói về mấy vỏ sò này, sư huynh sẽ giúp muội lấy thêm mấy mảnh nữa chứ?"

Nàng cố ý khiến người khác hiểu lầm, Lạc Ca cũng không để ý: "Có thời gian rảnh nói sau."

Liễu Sao lớn lên như thế nào, sao không biết đàn ông nói cho có lệ, liền bám lấy không buông: "Đông Hải không xa lắm, huynh đi thử xem!"

Lạc Ca khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn nàng.

Ánh mắt trên đỉnh đầu sắc bén, Liễu Sao cũng không nhân nhượng, kiên trì ôm chặt cánh tay kia, cất giọng làm nũng đến độ chính mình nghe cũng nổi da gà, giả vờ ngốc nghếch: "Đi thôi, đi thôi."

Một lúc sau, áp lực vô hình biến mất, Lạc Ca cũng không giận, mặc nàng gây rối, chỉ là không trả lời.

Lạc Ca ít khi chủ động tiếp cận con gái, hơn nữa Liễu Sao giả vờ ngoan hiền, các trưởng bối đều rất mong đợi, Vạn Vô tiên tôn cười ha hả: "Tiểu ca, con đừng chăm chăm việc chính sự, trở về phải đến Đông Hải thử xem, vỏ sò song sắc thuần khiết như vậy rất hiếm."

Thấy Lạc Ca không có phản ứng, Liễu Sao đảo mắt, chuyển sang Tô Tín: "Tô sư huynh, chúng ta đi đi?"

Tô Tín chần chừ: "Chuyện này..."

Lạc Ca mở miệng: "Cũng được, đáy biển Đông Hải ít người lui tới, đệ tử Thanh Hoa hoặc tuần tra cũng không đến đó, hai người phải cẩn thận."

Câu này khiến Liễu Sao trợn tròn mắt.

Vốn tưởng rằng hắn sẽ ngăn cản, biển sâu nguy hiểm, sao nàng dám dẫn Tô Tín đi, nếu thực sự xảy ra chuyện gì chẳng phải Võ Dương Hầu sẽ lột da nàng ư, đúng là xấu xa!

Liễu Sao oán hận buông hắn ra.

Tô Tín lại vội vàng đáp lại: "Sư huynh yên tâm, đệ sẽ lưu ý...."

"Thôi, thôi"! Liễu Sao cuống quýt xua tay, "Tốt nhất là chờ Lạc sư huynh có thời gian rảnh rồi nói sau."

Vạn Vô tiên tôn nói nàng hiểu biết, khen ngợi không thôi, sau đó hỏi Lạc Ca chuyện chính sự: "Có phát hiện gì không?"

Lạc Ca: "Vẫn chưa có."

Liễu Sao biết bọn họ nói ma anh, liền tiếp lời: "Tìm khắp nơi rồi, sao vẫn chưa có tin tức!"

Thương Ngọc Dung cười: "Hiện tại, ma khí vẫn chưa bám vào trẻ sơ sinh, đây chẳng qua là tìm những đứa trẻ dễ bị ma khí chiếm đóng, chuẩn bị trước mà thôi."

Vạn Vô tiên tôn nói thêm vài câu, Lạc Ca liền ra ngoài sắp xếp.

Liễu Sao muốn trả thù hắn liền đi theo ra cửa, làm bộ như bị vấp tiện đà đạp một phát lên đôi giày trắng bóc kia, sau đó đắc ý xin lỗi: "Thật xin lỗi, Lạc sư huynh!"

Phía sau, Thương Ngọc Dung ho khẽ, dùng cây quạt tròn che khóe môi run run.

Lạc Ca đỡ nàng: "Không sao."

Liễu Sao đạp một đạp này đương nhiên là không đau, có điều thấy hắn quá sạch sẽ nên mới cố ý trêu chọc, nào biết hắn đến mày cũng không thèm nhíu, đúng là còn đóng kịch tốt hơn mình nhiều.

"Liễu sư muội có tâm sự?" Lạc Ca cúi đầu hỏi.

Liễu Sao bỗng cảm giác bản thân giống một đứa trẻ nhiễu sự, làm ra những trò đùa dai nhưng đối phương chẳng thèm bận tâm, nàng chợt cảm thấy mất hứng, bất mãn nói: "Không có gì, mọi người đi trước đi."

Lạc Ca liếc nàng một cái rồi bước đi.

Cái liếc mắt kia rõ ràng mang hàm ý khác, Liễu Sao chợt để ý đến không khí khác thường lúc này, ngoài cửa vô cùng im lặng, nàng ngạc nhiên xoay mặt, chỉ thấy Lục Ly đứng dưới bậc thang, bên cạnh có rất nhiều đệ tử thì thầm. Tạ Lệnh Tề, Bạch Phượng và Đỗ Minh Trùng cũng bước ra, thấy cảnh này, Bạch Phượng căm tức nhìn Liễu Sao, Đỗ Minh Trùng vui sướng xem kịch khi thấy người khác gặp họa.

Tạ Lệnh Tề bước qua vỗ vỗ vai Lục Ly, mang theo ý an ủi rõ ràng.

Có đôi khi, an ủi lại là ngầm châm ngòi gây chia rẽ, Lục Ly quả nhiên nhíu mày, không thèm chào hỏi Liễu Sao, bước vào cửa lướt qua nàng, đi lên lầu.

Bình thường đàn ông đều có phản ứng như thế này, Tạ Lệnh Tề nhìn Liễu Sao thở dài, lắc đầu rời đi.

Bạch Phượng thấp giọng mắng: "Lả lơi ong bướm, Lục Ly đúng là có mắt như mù!"

Liễu Sao liếc nàng ta, giận dữ cãi lại, "Ngươi cũng có khác gì! Thích Lục Ly mà còn đi quyến rũ Tạ Lệnh Tề!"

Bạch Phượng thản nhiên: "Sao nào, ai cũng thích ngươi, chẳng lẽ không có ai thích ta ư? Nếu trong lòng Lục Ly không có ta thì ta tìm người khác có gì sai? Không giống ngươi, nhìn thấy thứ gì tốt hơn liền chạy theo!"

Liễu Sao trừng mắt nhìn nàng ta một lúc, cuối cùng nén giận, hạ giọng hỏi: "Này, ngươi không thấy Tạ sư huynh và Lạc Ca bất hòa hả? Sao lại cố tình bám lấy huynh ấy nữa?"

"Huynh ấy làm sao chứ?" Bạch Phượng nhíu mày nói, "Huynh ấy là thủ tọa đệ tử Nam Hoa, có địa vị có năng lực nhưng không giống Lạc Ca chẳng coi ai ra gì, có chỗ nào không tốt?"

Liễu Sao nghĩ cũng đúng, dựa vào Tạ Lệnh Tề đúng là rất dễ, Lạc Ca tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho loại người như  Đỗ Minh Trùng. Nếu thực sự có mục đích, Liễu Sao cũng sẽ chọn Tạ Lệnh Tề. Dù Tạ Lệnh Tề có mưu toan cũng không nhằm vào mình, Lạc Ca thật sự đáng giận! Nghĩ đến câu 'Chuyện gì cũng làm được', Liễu Sao cực kỳ buồn bực.

"Đừng nói ta không nhắc nhở, ngươi cho là Lạc Ca thực sự xem trọng ngươi ư?" Bạch Phượng cười lạnh.

"Ngươi ghen tỵ thôi!" Liễu Sao thản nhiên hừ một tiếng, lầm bầm, "Vòng tay của ta không thấy, chẳng lẽ quên trong phòng..."

Đi lên cầu thang, tránh khỏi ánh mắt mọi người, Liễu Sao lập tức tăng tốc, chạy "bịch bịch" về phía phòng Lục Ly.

Lục Ly đã sắp vào phòng, đang quay lại đóng cửa.

"Lục Ly!" Liễu Sao nhào tới giữ cửa lại.

Lục Ly ngạc nhiên: "Ủa, Liễu Sao nhi, sao đã trở về rồi?"

Liễu Sao cũng cứng miệng, một lúc sau mới nói: "Huynh không tức giận à?"

Lục Ly hỏi: "Ta tức giận cái gì?"

Liễu Sao ngượng ngùng: "Ta cố ý đấy, ta ghét nhất là Lạc Ca."

Lục Ly nói: "Ta biết."

Liễu Sao tức giận: "Vậy sao huynh còn tỏ ra như vậy?"

Lục Ly cốc trán nàng: "Bởi vì có người hy vọng ta tức giận."

"Là Tạ Lệnh Tề!" Liễu Sao giật mình. Tạ Lệnh Tề bất hòa với Lạc Ca, đương nhiên y hy vọng Lục Ly hận Lạc Ca.

Lục Ly "Ừ" một tiếng: "Có thể hiểu lòng người khác, muội thật thông minh."

Liễu Sao chớp chớp mắt: "Ta không hiểu huynh."

"Ta làm sao, " Lục Ly nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên mỉm cười, "Quá hiểu sẽ bị tổn thương, Liễu Sao nhi."

Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng, giọng ẩn chứa sự áy náy.

Không hiểu vì sao, lời của Lạc Ca lại nổi lên trong đầu. Liễu Sao đột nhiên có chút không vui: "Huynh không sợ ta thích Lạc Ca chứ?"

"Đương nhiên.." Thấy sắc mặt nàng không tốt, Lục Ly lập tức nói, "Đương nhiên sợ."

Liễu Sao nghi ngờ: "Vậy huynh thấy ta và Lạc Ca vui vẻ, sao không tức giận?"

"Bởi vì ta biết là giả vờ"

"Ta không tin!"

Lục Ly bất đắc dĩ: "Muội muốn ta làm thế nào mới tin?"

Liễu Sao cắn cắn môi: "Huynh hôn ta đi."

Lục Ly suýt chút nữa thì sặc, khó xử nhìn trái nhìn phải: "Chuyện này không tốt lắm đâu."

Nói những lời này, Liễu Sao vốn cũng hơi xấu hổ, nhưng thấy hắn chần chờ, càng khiến nàng cố chấp, hất mặt lên: "Có gì không tốt, ở đây không có ai, huynh thật lòng thích ta, vì sao không chịu hôn ta một cái!"

"Ôi, ta đột nhiên hơi mệt mỏi, đau đầu đau chân..." Lục Ly đỡ trán, đẩy nàng ra nhốt luôn ngoài cửa.

"Lục Ly, huynh đồ khốn nạn!"

Không phá được trận pháp, Liễu Sao tức giận đập cửa, hoàn toàn không nhận ra có một người đứng ở góc vừa cười vừa nhìn màn này.

"Thật khó xử cho Lục Ly, con bé thật sự là một đứa trẻ hay học thói xấu."

"Là bị người dạy hư."

"Lam Sất, ngươi cần phải có thói quen tốt là giữ im lặng."

"Rõ, chủ nhân."

Suốt cả ngày, Liễu Sao giận dỗi không thèm để ý tới ai. Cảm xúc của nàng nhanh chóng thu hút những người xung quanh. Lục Ly tìm mọi cách bảo vệ Liễu Sao, Lạc Ca lại đặc biệt quan tâm Liễu Sao, kiểu quan hệ này không có mâu thuẫn mới lạ. Dù đệ tử Tiên môn khinh bỉ Liễu Sao cũng không muốn thần tượng trong lòng bị bại dưới tay người của Võ đạo, xuất phát cùng tâm lý, phía Võ đạo cũng hết lòng ủng hộ Lục Ly, tất cả đều chờ xem chuyện vui.

Chiều tối ngày hôm sau, mọi người tới Bạch Châu ở Thương quốc, các đệ tử của Võ Dương Hầu bị giữ lại ngoài biên cảnh Thương quốc. Võ đạo là ở nhân gian, hai nước đề phòng lẫn nhau là bình thường, bất cứ lúc nào con người cũng lựa chọn bảo vệ lợi ích của mình trước. Tất cả đều nói yêu ma hại người, thật ra con người chết trong tay Ma tộc cũng không nhiều bằng chết trong tay đồng loại.

Trong khoảng thời gian bận rộn đó, nhân gian đã sớm bước qua giao thừa, trong không khí lễ tết, phố xá vô cùng náo nhiệt, người người không hề hay biết chuyện lớn sắp phát sinh.

Trên con đường dài, Thương Ngọc Dung bước vội vài bước vượt qua Lạc Ca, phe phẩy cây quạt tròn: "Ây da, đường đường là thiếu gia mà đi tranh giành tình nhân với con người, thật không biết xấu hổ."

Lạc Ca vẫn giữ nguyên sắc mặt: "Có sao?"

"Huynh muốn thử Lục Ly à?" Thương Ngọc Dung nói."Đàn ông ghen tuông sẽ hung hăng hơn phụ nữ, huynh không nghĩ sẽ đánh nhau với hắn một trận đó chứ?"

"Chuyện này, huynh cứ yên tâm, hắn tuyệt đối không như vậy, " Lạc Ca nói xong, đột nhiên nhíu mày, "Có điều..."

Thương Ngọc Dung vội hỏi: "Chuyện gì?"

"Khó xác định." Lạc Ca lắc đầu.

Thương Ngọc Dung định nói tiếp, đột nhiên không khí xung quanh hơi dao động! Linh khí mỏng manh giống như bị cuốn đi một cách vô hình, tụ lại một góc như lốc xoáy. Người đi đường bình thường không hề phát hiện ra, nhưng hai người Lạc, Thương tu vi thế nào, lập tức phát hiện khác thường.

Cây quạt tròn dừng lại trước ngực, Thương Ngọc Dung kinh ngạc kêu lên: "Khả năng nạp khí thật mạnh."

Lạc Ca ngẩng đầu quan sát, không nói gì.

"Tốc độ nạp khí cỡ này, huynh và ta cũng không hơn được, " Thương Ngọc Dung trầm ngâm, "Trong thành có cao thủ đến lúc nào?"

Lạc Ca cất bước: "Đi xem thử."

Là kết giới!

Liễu Sao đứng lẻ loi giữa đường, lưng toát mồ hôi lạnh, hoảng sợ.

Rõ ràng, nàng đang đi dạo trên đường, ai ngờ trong nháy mắt, mọi âm thanh đồng thời biến mất, ngã tư đường vừa rồi còn ồn ào, chật chội giờ trở nên trống trãi yên tĩnh, không một bóng người!

Liễu Sao cố gắng trấn tĩnh, lớn tiếng hỏi: "Ai?"

"Là ta." Trên đường hiện ra một bóng dáng cao gầy, tản ra khí lạnh.

"Lư Sênh!" Liễu Sao thở phào nhẹ nhõm, vô cùng vui mừng, vội vàng chạy tới hỏi, "Thuốc giải của ta đâu? Ngươi có tìm được không?"

"Không!" Lư Sênh nói, "Ngươi bị trúng độc bí truyền của Võ đạo, ta đã cho dược sư nghiên cứu bào chế thuốc giải rồi nhưng cần thêm thời gian mới có kết quả."

"Vẫn chưa có sao?" Liễu Sao thất vọng.

"Đợi thêm một thời gian nữa, " Lư Sênh liếc nhìn nàng, khẽ hừ một tiếng, "Tiên môn cũng nhanh quá."

Lời nói chứa thâm ý vừa vọng bên tai, Liễu Sao đã ở giữa đám đông, tiếng cười đùa tiếng nói chuyện chung quanh ập vào tai, bóng dáng Lư Sênh đã biến mất.

Đám người Lạc Ca ở trong thành mà y dám trà trộn vào đây, trắng trợn thiết đặt kết giới, không hổ là Thánh sử ma cung, thật lợi hại.

Đối với chuyện thuốc giải, thật ra Liễu Sao đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, Võ Dương Hầu hạ độc đâu dễ dàng giải như vậy. Không lấy được thuốc giải đồng nghĩa với việc cả đời này bị khống chế, nàng và Lục Ly sẽ vĩnh viễn sống cuộc sống dơ bẩn, nguy hiểm thế này.

Xem ra phải trông cậy vào Lạc Ca...

Thất vọng nên Liễu sao không còn hứng thú dạo phố, tính quay trở về...

Vừa mới rẽ qua đường, một luồn âm khí đột nhiên quét qua người.

Liễu Sao rùng mình.

Cảm giác được sự nguy hiểm cực độ, sức mạnh thần bí trong cơ thể lại trỗi dậy! Sức mạnh mãnh liệt chạm vào mạch môn, linh khí xung quanh nhanh chóng bị hút lại, cuốn thẳng vào đan điền.

"Ai đó! Liễu Sao chợt xoay người lại.

"Liễu sư muội? Một người bước ra từ chỗ rẽ.

Hết chương 20

Crypto.com Exchange

Chương (1-91)