Truyện:Bôn Nguyệt - Chương 15

Bôn Nguyệt
Trọn bộ 91 chương
Chương 15
Thực Tâm ma
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Ong MD + Như Bình

Beta: Vô Phương

Chuyện xưa như gió thoảng qua

Cảnh còn, người mất, phong ba chuyển dời.

"Ây da, sao lại đánh nhau rồi, " Thương Ngọc Dung thu cây quạt tròn lại, nhẹ nhàng đáp xuống cây cầu, đưa mắt nhìn Liễu Sao đầy khen ngợi, lại quay về phía mấy đệ tử Tiên môn kia cười nói: "Cho dù Thanh Hoa cung chiêu đãi không chu đáo, cũng không đến mức khiến các vị sư đệ, sư muội phải chặt cầu của ta chứ?"

Vẻ mặt mấy đệ tử kia đầy xấu hổ, cuống quít nhận lỗi, có nữ đệ tử tố cáo: "Là do hai tên tặc tử Võ đạo này quá kiêu ngạo, dám ra tay đả thương người khác, may có thiếu cung chủ cứu giúp."

Nghe thấy nàng ta trốn tránh trách nhiệm, cướp lời tố cáo trước, Liễu Sao nổi trận lôi đình nhưng nghĩ đến ánh mắt ngợi khen vừa nãy của Thương Ngọc Dung nên đành phải dằn xuống: "Do bọn họ mắng chửi người khác trước, lại còn muốn phế tu vi của bọn ta!"

Thương Ngọc Dung thấy sắc mặt mất tự nhiên của các đệ tử kia, y đảo tròn con ngươi khẽ cười: "Thì ra là thế, có lẽ Liễu sư muội không biết, các vị sư đệ, sư muội này là người của phái Nam Hoa. Mấy năm trước Giản sư đệ của phái Nam Hoa phụng mệnh truy tìm tung tích của Thực Tâm ma, nhưng không ngờ bị vài võ sư của Võ Dương Hầu phủ đánh lén khiến đệ ấy bị thương nặng, may là Lạc sư huynh đi ngang qua bắt gặp mới cứu được Giản sư đệ. Nhưng Giản sư đệ bị tan hết tu vi, sư huynh đệ Nam Hoa xưa nay tình thâm, chắc chắn họ vì chuyện này mới hiểu lầm hai vị, nhất thời lỡ lời mà thôi."

Tuy lời nói khéo léo nhưng Liễu Sao lại cực kỳ tức giận, biết rõ là lỗi của đối phương mà y chỉ dùng vài câu đã dễ dàng xóa sạch không nói, lại còn cố ý nói thành hiểu lầm, sư huynh đệ tình thâm gì gì đó, để cho đối phương từ hùng hổ hăm dọa trở thành vì tình nên có thể tha thứ, cứ như là chuyện này chỉ mình nàng và Bạch Phượng làm sai. Rõ ràng là y muốn bảo vệ mấy ả đệ tử Nam Hoa này, sợ gây lớn chuyện thì bọn họ sẽ phải chịu phạt.

Lạ một điều là Bạch Phượng không hề nổi nóng cãi lại, nàng trừng mắt nhìn Thương Ngọc Dung, sắc mặt kỳ quặc.

Ai nhìn thấy một thanh niên đẹp lộng đẹp lẫy như vậy cũng sẽ bị chấn động.

Tiên môn cũng không công bằng! Nhất thời thiện cảm của Liễu Sao với Thương Ngọc Dung giảm bớt vài phần, nàng không hề giả vờ rộng lượng: "Thiếu cung chủ vốn muốn bao che họ!"

Chủ nhà lên tiếng là muốn bao che, bậc thang đã bày sẵn, gặp người bình thường hơn phân nửa là sẽ nể tình nhẫn nhịn, nhưng không ngờ lại bị bóc trần thẳng thắn như thế. Thương Ngọc Dung dùng quạt tròn che nửa mặt, ho khan: "Tiểu Liễu sư muội..."

Mấy nữ đệ tử bên kia đỏ mặt nói: "Không phải bọn ta cố ý kiếm chuyện, chẳng qua chỉ hơi nặng lời một tí, các ngươi lại ra chiêu tàn sát..."

Bạch Phượng đã lấy lại tinh thần, nàng cười lạnh: "Nếu ta thật sự muốn tàn sát thì các ngươi còn mạng đứng ở đây sao?"

"Được rồi, được rồi, vị này chắc là Bạch Phượng sư muội." Thương Ngọc Dung nâng quạt ngăn các nữ đệ tử định cãi lại kia, y đến gần Bạch Phượng, hạ giọng nói: "Mấy người bọn họ là đồng môn của Lạc Ninh sư muội ở Nam Hoa, có quan hệ rất tốt với Tô sư đệ. Việc này nên trách ta sơ sẩy vì không thông báo thân phận của hai người cho bọn họ đúng lúc, chuyện này xin nhận lỗi với sư muội, hai muội xem như nể mặt Tô sư đệ đi."

Đối phương là Thanh Hoa thiếu cung chủ, lời nói mềm mỏng, y không nhắc tới phải nể mặt phụ thân Thương Kính của y, mà là đề cao thế tử Tô Tín, Bạch Phượng dù không cam lòng cũng đành ngậm miệng.

Thật quá gian xảo mà! Liễu Sao bĩu môi.

Thương Ngọc Dung lại quay sang các đệ tử Nam Hoa, nghiêm trang nói tiếp: "Phụ thân ta thân là Thủ tọa tiên minh, luôn luôn coi trọng minh ước giữa Võ đạo và Tiên môn. Trước mắt đã sắp tới đại điển của Thanh Hoa cung, hai vị sư muội Võ đạo tuân mệnh đến hỗ trợ điều tra và truy tìm tung tích của Thực Tâm ma, vốn là đồng minh của Tiên môn, sao các vị sư muội có thể vì thù oán cá nhân mà bỏ qua đại sự như vậy? Nếu lan truyền ra ngoài thì cả Tiên môn và quý phái đều bị tổn hại thanh danh."

Đám đệ tử hiểu được ý tốt của y, đều gật đầu vâng dạ.

Tuy Liễu Sao không hài lòng với kết quả này, nhưng sắc mặt đã tốt hơn một chút.

Lời y nói cũng coi như nhấn mạnh tính nghiêm trọng của sự việc, theo đó đám đệ tử này tạm thời sẽ không dám có ý định phế tu vi của Bạch Phượng và nàng.

Mọi chuyện vừa yên ắng, một thanh niên vội vàng ngự kiếm đến, khuôn mặt trắng nõn, mũi cao mảnh, đôi mắt nhỏ nhưng có thần, mặc áo bào màu lam trắng đơn giản, mộc mạc hoàn toàn đối lập với phong cách của Thương Ngọc Dung, khiến y càng có vẻ gầy gò và ôn tồn, lễ độ hơn.

Các đệ tử Nam Hoa trông thấy y thì hơi căng thẳng, cúi đầu thi lễ: "Thủ tọa sư huynh."

Người thanh niên áo lam dừng bên cạnh Thương Ngọc Dung, quét mắt liếc các đệ tử rồi nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì, ta và bọn họ thảo luận mấy chiêu thức mà thôi." Thương Ngọc Dung vỗ vỗ vai hắn, lại giới thiệu tiếp: "Đây là thủ tọa đệ tử phái Nam Hoa, Tạ Lệnh Tề – Tạ sư huynh, hai vị kia là Liễu sư muội và Bạch sư muội bên Võ đạo."

Tạ Lệnh Tề trịnh trọng chắp tay: "Chào hai vị sư muội, mấy sư đệ, sư muội này của ta tính tình nóng nảy, nếu có chỗ nào thất lễ, mong các muội đừng để bụng."

Lời y nói rất khiêm nhường hòa nhã, quả là phong thái của bậc Thủ tọa đệ tử.

Liễu Sao và Bạch Phượng vội vàng đáp lễ.

Tạ Lệnh Tề khách sáo hỏi thăm hai người vài câu rồi nhìn Thương Ngọc Dung cười: "Sư tổ của ta đến, đang hỏi đệ ở đâu kìa."

"Người đến rồi ạ?" Thương Ngọc Dung dường như cực kỳ tôn kính vị tiên tôn kia, y tỏ vẻ vui mừng, đáp lại: "Đệ nhớ là mấy ngày nữa người mới đến, không ngờ người lại đi nhanh như vậy, đi thôi, đi thôi, đệ phải đến dập đầu vấn an người."

Bọn họ dẫn đám đệ tử rời đi, trên cầu giờ chỉ còn lại bạch Phượng và Liễu Sao. Chấm dứt hợp tác, hai người đồng loạt nhìn nhau, nét mặt hơi xấu hổ.

Liễu Sao lập tức ngoảnh mặt đi, tỏ vẻ khinh thường.

Bạch Phượng hừ lạnh, mặt cứng đờ cất tiếng: "Đừng nghĩ là ngươi đã cứu ta, hôm nay là giúp chính mình mà thôi."

Ai thèm cứu ngươi chứ! Liễu Sao chưa kịp cãi lại, Bạch Phượng đã mất tăm mất tích, nhất thời nàng tức tối giậm chân.

Bực thì có bực, nhưng Liễu Sao vẫn thấy rất vui sướng. Hôm nay là trận chiến công bằng nhất từ lúc nàng chào đời tới nay, không có Lục Ly, không dùng âm mưu quỷ kế, một mình nàng lại có thể đối phó với hai đệ tử Tiên môn, còn cứu được Bạch Phượng.

Nghĩ tới sắc mặt Bạch Phượng, Liễu Sao càng vui veẻ.

Để xem nàng ta còn xem thường nàng không!

Trận chiến này khiến Liễu Sao nhận rõ được thực lực của mình, không có Lục Ly, Liễu Sao nàng cũng không phải là rác rưởi! Sau này, nếu nàng cố gắng tu luyện, chắc chắn sẽ khiến mọi người nhìn nàng với cặp mắt khác xưa! Liễu Sao hạ quyết tâm, vội vàng chạy đến Nghênh Nhạn phong tìm Lục Ly chia sẻ niềm vui.

Nghênh Nhạn phong vốn là nơi nghỉ ngơi dành riêng cho các vị khách đến Thanh Hoa cung. Đại điển ngàn năm của Thanh Hoa sắp cử hành, số lượng khách trên ngọn núi ngày càng nhiều hơn, hơn phân nửa là đại đệ tử các phái khác đến trước tặng lễ vật. Bạch Phượng và Đỗ Minh Trùng đến trễ nên bị sắp xếp ở một viện khác.

Từ sau khi được xếp phòng xong, Lục Ly rất hiếm khi xuống khỏi Nghênh Nhạn phong, ngoài Bạch Phượng thì chỉ còn Lạc Ninh và Tô Tín thỉnh thoảng đến tìm hắn nói chuyện.

Liễu Sao mới vừa đi đến bên ngoài phòng hắn, chợt nghe tiếng cười của con gái bên trong phòng. Niềm vui sướng lập tức biến thành cơn giận sôi gan, nàng tung một cước đá văng cánh cửa.

Trong phòng, Lục Ly nằm một mình trên giường, mắt ánh nét cười.

Mới vừa rồi rõ ràng nghe thấy tiếng cười, Liễu Sao thấy áo sống của hắn chưa cài, lại càng chắc chắn là có chuyện. Nàng tập trung quét mắt vài vòng, xác nhận trong phòng không có người nào khác đành không cam lòng bỏ qua.... chạy trốn nhanh thật! Tiên giới không phải là nhân gian, sao lại có nữ tử? Vậy chắc chắn là đám nữ đệ tử đáng ghét kia! Đồ không biết xấu hổ!

Lục Ly đứng dậy, kéo nàng: "Về rồi à."

"Đừng có dùng bàn tay bẩn đó chạm vào ta!" Liễu Sao hung dữ hất tay hắn ra, không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào.

Rời khỏi chỗ Lục Ly, Liễu Sao ôm một bụng tức chẳng biết trút đi đâu, nàng bất giác đi đến ngọn núi cao nhất.

Nơi cung chủ Thương Kính tiếp khách, bên ngoài điện vô cùng náo nhiệt, Vân Sinh tròn quay đang đứng trong đám đông, cậu ta vác một thanh trường kiếm, có lẽ là được rèn từ khối huyền thiết kia. Vì vóc dáng cậu hơi thấp bé nên không thể đeo được cho nên đành phải vác trên lưng. Chuôi kiếm còn cao hơn cậu hai cái đầu, trông rất buồn cười.

Liễu Sao trông thấy thì bật cười, ngoắc ngoắc gọi cậu: "Đệ xuất quan khi nào thế?"

"Liễu sư tỷ!" Vân Sinh phấn khởi: "Đệ vừa xuất quan, đang muốn đến tìm hai người, nghe nói Vạn Vô Tiên tôn đến, sư phụ đệ đang ở trong đó, cho nên đệ đến đây xem sao."

Liễu Sao từng nghe Tô Tín nhắc tới Vạn Vô Tiên tôn, không thể tưởng tượng được Vạn Vô Tiên tôn lại được tôn kính như vậy, nàng mới hỏi thăm Vân Sinh.

Nói đến phái Kiếm tiên – Nam Hoa thế gian không ai không biết. Nam Hoa phái vốn là dòng dõi kiếm tiên đứng đầu các môn phái, tổ sư của phái Nam Hoa từ 'Nam Hoa kinh' đã ngộ ra một nhánh thuộc hệ kiếm tiên, nên đặt tên phái là Nam Hoa. Đến khi Trọng Hoa Tôn giả nhậm chức Thủ tọa tiên minh thì đây là thời kỳ hưng thịnh nhất của phái Nam Hoa, trong đám hậu bối có hơn hai mươi mấy vị được tấn chức lên thiên tiên, ví như Ôn Vân Châu tôn giả, Trác Diễn tôn giả, Lạc Kỳ tiên tôn, Vị Minh tiên tôn... Người nào người nấy tiếng tăm lẫy lừng.

Mọi bước ngoặt thay đổi đều trong trận Thiên phạt kia, Nam Hoa phái là nơi tổn thất trầm trọng nhất trong Tiên môn. Vì bảo vệ cột mốc lục giới vững vàng, chưởng giáo Văn Linh Chi và hơn mười vạn tiên tôn cùng đệ tử Tiên môn liều mình chống lại mệnh trời, gần như không người nào sống sót. Vạn Vô tiên tôn lúc ấy là thủ tọa đệ tử, tuân theo mệnh lệnh của Văn chưởng giáo, mang theo điển tịch pháp thuật của Nam Hoa cùng hai trăm tân đệ tử đến nhân gian tránh nạn. Sau Thiên phạt, tiên tôn mang theo hai trăm đệ tử còn may mắn sống sót này trở về Nam Hoa, đối mặt tham vọng của yêu ma, với cục diện gần như trống không của Tiên môn, trải qua ngàn năm chống đỡ, người đã dốc hết sức tiếp nối Tiên đạo của Nam Hoa. Rốt cục tiên tôn đã không phụ sứ mệnh được giao phó, giữ gìn và bảo vệ điển tịch pháp thuật, khiến Nam Hoa phái từ suy yếu lại một lần nữa trở thành môn phái lớn mạnh hàng đầu Tiên môn. Trăm năm trước, Vạn Vô tiên tôn đã truyền ngôi chưởng giáo cho đệ tử Nguyên Tây Thành của mình, còn người thì lui về giữ chức hộ giáo. Hiện nay, tiên tôn là người có bối phận lớn nhất phái Nam Hoa, toàn bộ Tiên Giới khi nhắc tới tiên tôn không người nào không tôn kính.

Liễu Sao nghe kể cũng rất kính nể người, nàng muốn nhìn thử dung mạo của tiên tôn. Bỗng nhìn thấy mấy đệ tử Nam Hoa cũng ở ngoài điện, Liễu Sao bèn bỏ ngay suy nghĩ đó trong đầu.

Ngày ở Tiên giới dài hơn ở nhân gian, qua rất lâu mới đến đêm, Tiên môn hầu như rất ít dùng lửa như người phàm, phần lớn dùng minh châu để chiếu sáng, nhìn không nóng mà có chút lạnh lẽo. Ánh sáng lành lạnh đó trải rộng sang ngọn núi đối diện, đó là chỗ ở của các đệ tử Thanh Hoa cung.

Trên lan can phía trước Hải lâu, Liễu Sao ngồi ôm gối nghe tiếng sóng vỗ gió gào.

Bên ngoài, tiếng sóng biển vỗ rì rào không ngớt, dưới thấp những cơn gió thổi vù vù khiến hàng thông lắc lư nghiêng ngả, tựa như không thể phân rõ là tiếng thông reo hay tiếng sóng biển.

Nàng cố ý tới Hải lâu này lần nữa, lần này trời đã tối rồi mà Lục Ly vẫn chưa đến tìm nàng.

Có phải hắn tức giận thật rồi không? Liễu Sao bắt đầu bất an.

Sự dung túng cũng có giới hạn, tựa như trước đây nếu nàng gây chuyện quá đáng vẫn sẽ bị phạt, Liễu Sao hiểu rất rõ điều ấy. Cho nên với sự yêu chiều của Lục Ly, nàng chưa bao giờ dám phung phí, vài lần nàng gây chuyện đều là muốn xem rốt cuộc sự dung túng của hắn được đến đâu, nhưng nàng vẫn luôn lo sợ hắn thấy phiền phức mà chán nàng.

Hắn rõ ràng là thích nàng, nhưng vừa ngoảnh mặt đi hắn đã thân thiết với người con gái khác, chẳng lẽ nàng không biết nổi giận sao!

Lần này, Liễu Sao rất uất ức, không cam lòng đấm xuống lan can, nước mắt lưng tròng mắng: "Không quan tâm thì không quan tâm, ai sợ ai chứ!"

Đợt rất lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lục Ly.

Gió đêm lạnh lẽo, Liễu Sao cuối cùng cũng phát hiện ra lần giận dỗi này chỉ khiến mình tức giận mà thôi, nhìn mặt biển mênh mông bên ngoài, cảm giác sợ hãi bất chợt lan tràn.

Lúc trước, chẳng phải có vũ cơ Tiểu Yểu gì đó, hắn cũng đã nghe nàng đuổi nàng ta đi sao. Lần này... có lẽ nàng quá hung dữ rồi? Chỉ cần hắn chịu nhận lỗi, nàng sẽ không truy cứu nữa.

Liễu Sao lạnh cóng đứng dậy, tính quay về, vừa nhìn quanh, Liễu Sao bỗng phát hiện có điều bất bình thường.

Không biết từ khi nào, sương mù dày đặc đã che kín xung quanh, không thể nhìn thấy cảnh vật ngoài một trượng.

Bây giờ còn chưa đến nửa đêm, sao có sương mù dày đặc như thế này?

Sự dơ bẩn như chồng lên tầng tầng lớp lớp, không hề thuần khiết, trong trẻo như sương mù chốn thần tiên, trong đó lộ rõ hơi thở cực kỳ nguy hiểm, tà ác! Liễu Sao vô cùng cảnh giác, nàng dùng phép khai nhãn để quan sát trong bóng đêm, bất chợt nàng sợ hãi, run rẩy — màn sương mù kia đỏ như máu.

Sương mù máu! Rất kỳ lạ! Cảnh tượng này vốn không nên xuất hiện ở Tiên giới, nhìn giống hệt như mây mù sinh ra từ yêu ma.

Đây là Tiên giới, làm sao có Yêu ma chứ! Liễu Sao bỗng linh cảm có chuyện chẳng lành, phản ứng đầu tiên là chạy trốn, nhưng ngay sau đó nàng liền phát hiện ra, linh khí xung quanh như đông cứng lại, không cách nào hấp thu được, nên chẳng thể thi triển được thuật pháp.

Xác định rõ nguy hiểm, Liễu Sao hết hồn, thét thất thanh bỏ chạy.

Đám mây máu ùn ùn ùa tới, con đường mòn bị sương mù che kín, không thể thấy rõ đường đi, nhưng trong tình thế cấp bách Liễu Sao đâu thèm bận tâm nhiều, bước thấp bước cao vội vã bỏ chạy.

Tuy rằng Hải lâu rất hẻo lánh, nhưng xung quanh đỉnh núi đều có người, hơn nữa đây lại là Thanh Hoa cung danh tiếng lẫy lừng, lần này động tĩnh lớn như vậy, tuyệt đối không có chuyện các đệ tử tuần tra trực đêm không phát hiện ra.

Phát hiện được chuyện đó, Liễu Sao chợt dừng bước chân, nhìn khắp bốn phía, nàng xác định là mình đã bị vây trong trận pháp!

Sương mù tiếp tục lan rộng, như thủy triều dâng lên cuồn cuộn không dứt, nhấp nhô bồng bềnh, bắt đầu tỏa ra ánh sáng đỏ vừa đẹp đẽ vừa kỳ lạ. Người bên trong như đứng giữa đám mây rực rỡ, phảng phất mùi máu tanh nhè nhẹ quanh chóp mũi.

Cảm giác khủng khiếp này tựa như đã từng quen thuộc, trong ký ức...

Là nó! Là nó! Liễu Sao hoảng sợ lùi lại hai bước, nàng lập tức trông thấy một con dơi đen khổng lồ chậm rãi bay ra từ đám sương mù màu đỏ.

Chiếc áo choàng màu đen trống rỗng trôi bập bềnh giữa không trung, giống hệt như ác linh trôi nổi ngang trời. Tà khí tỏa ra khiến cho người ta có cảm giác như bức tường cao vô hình đang sập xuống, ép tới mức không thở nổi.

Chiếc mặt nạ bằng đồng thau, ngón tay khô gầy, đôi mắt màu đỏ...

Móng tay dài màu lam sắc bén như dao nhọn lại hiện lên trong trí nhớ. Tình cảnh trước mắt giống hệt như cảnh tượng nàng chứng kiến ở sân sau năm đó.

Thực Tâm ma!

Liễu Sao run rẩy lùi về sau, nỗi khiếp sợ không thể hình dung dâng lên trong lòng.

Những năm gần đây, Thực Tâm ma đã hiện thân nhiều lần, vốn không có gì lạ lùng lắm. Nhưng nơi này là Thanh Hoa Cung! Thực Tâm ma lại xuất hiện ở Tiên môn! Có thể lẻn vào môn phái hàng đầu của Tiên môn – Thanh Hoa cung – mà thần không biết quỷ không hay, nó phải mạnh đến mức nào đây! Móng tay dài sắc bén như vậy, muốn moi tim người thực quá dễ dàng? Kẻ hại chết Khương Vân chắc chắn là nó, giờ lại đến đây để moi tim của nàng ư?

Trong chớp mắt, ác ma kia đột ngột biến mất.

Xung quanh không một âm thanh, đến cả tiếng gió và tiếng sóng biển cũng không thể nghe thấy.

Đi rồi sao? Liễu Sao đứng yên tại chỗ, tim đập thình thịch trong lồng ngực, rốt cuộc nàng cũng buông bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh ra, thở phào nhẹ nhõm, nàng quyết định phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Vừa xoay người, nàng đã trông thấy chiếc mặt nạ đồng xanh xuất hiện ngay trước mặt.

Sát khí đập thẳng vào mặt, móng tay dài sắc bén đã sắp vươn đến trước ngực, hơi lạnh len vào từng lỗ chân lông!

Máu toàn thân như đông lại giống hệt mặt hồ bị đóng băng.

Đột nhiên, giữa mặt nước yên lặng phun lên một mạch nước ngầm! Dòng nước mang sức mạnh thần bí vô danh kia lại xuất hiện, vô cùng mạnh mẽ và mãnh liệt, tựa như phóng ra chọc thủng vào chỗ xung yếu nhất.

Phát hiện điều lạ, động tác của Thực Tâm cũng ngừng lại một chút.

Chiếc mặt nạ bằng đồng gần sát như thế, Liễu Sao nhìn thẳng vào đôi mắt màu đỏ kia.

Trong đôi mắt yêu ma đỏ rực như máu đó hiện lên chút ngạc nhiên, nghi ngờ.

Rốt cuộc, Liễu Sao cũng không chịu nổi nữa, nhắm mắt lại thét chói tai. Ngay sau đó, Thực Tâm ma ở trước mắt đột ngột kêu đau.

Tiếng kêu cực kỳ quen thuộc, giống như đúc năm đó và lần đó Thực Tâm ma bị dọa cho sợ đến mức vội vàng bỏ chạy.

Liễu Sao vội mở to mắt.

Chỉ trong phút chốc, màn sương mù đỏ máu đã hoàn toàn biến mất, Thực Tâm ma cũng không còn thấy bóng dáng.

"Nguyệt!" Liễu Sao lập tức quay người lại nhưng chỉ kịp nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, mũ áo choàng rũ xuống từ bóng dáng cao to ấy, cùng với ánh sáng màu lam thần bí đẹp đẽ, chớp mắt đã biến mất trong bóng đêm.

****

Tại một không gian khác, có hai người đang trò chuyện.

"Con bé vẫn nhận ra ta." Hắn hơi ngạc nhiên

"Thê tử của người đương nhiên phải nhận ra người rồi." Giọng nói ồm ồm vang lên.

"Lam Sất, ngươi nghĩ là thật ư, chỉ có một ngày thôi mà, khi đó con bé chỉ là một đứa trẻ."

"Bây giờ, con bé không phải là trẻ con nữa, chủ nhân, thuộc hạ phải nhắc nhở người, cần chú ý quy tắc." Lam Sất chậm rãi nhắc nhở: "Trách nhiệm của người là che chở con dân, nhưng con bé không phải là con dân của người."

"Nhưng trên người con bé có mang giọt máu của ta, không thể nói không có quan hệ với ta. Huống chi chỉ làm một chút chuyện quá trách nhiệm, cũng không thể nói là trái với quy tắc."

"Đúng vậy, đây là lỗ hổng của quy tắc."

"Bất kỳ quy tắc nào cũng có lỗ hổng, người hiểu biết nó nhất định sẽ phát hiện ra." Nguyệt cười nói: "Ngươi xem, ta nghiên cứu mấy chục vạn năm, ít nhiều gì cũng phải tìm được vài lỗ hổng chứ, đã phát hiện mà không dùng thì quá là ngu."

"Chủ nhân, thuộc hạ phải cảnh cáo người, tương lai người nhất định sẽ gieo gió gặt bão."

"Ta cũng muốn cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dùng giọng điệu này ăn nói với ta thì sẽ được gieo gió gặt bão ngay lập tức đấy."

"Thuộc hạ sai rồi, thưa chủ nhân."

****

Ma trận được thu hồi, âm thanh xung quanh lại khôi phục như cũ. Trên con đường mòn yên tĩnh, vẫn vang vọng tiếng sóng vỗ và tiếng thông reo như trước, người Liễu Sao cứng ngắc như một pho tượng tượng đá.

Một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi cúi đầu.

Trước ngực không có lỗ trống đầy máu, trái tim vẫn còn đập ầm ầm trong lồng ngực, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm xiêm y.

Những việc vừa lúc nãy... đều là thật, Thực Tâm ma đã đến đây, Nguyệt cũng đã tới.

Năm năm trôi qua, bóng dáng kia vẫn cao ráo và tao nhã như trong trí nhớ, mặc dù mới vừa rồi nàng chỉ nhìn thoáng qua trong khoảnh khắc nhưng nàng vẫn nhận ra, hắn lại cứu nàng.

Nàng vẫn không nhìn thấy mặt của hắn, nghe nói thần tiên và yêu ma sẽ không già đi nên mãi không thay đổi, có phải hắn vẫn còn trẻ trung như trước không?

Tâm trạng kích động, những suy nghĩ lộn xộn ngập tràn đầu óc, Liễu Sao hoàn toàn không phát hiện tiếng bước chân đang vọng đến đằng sau lưng. Cho đến khi một đôi tay vươn đến ôm lấy nàng, nàng hoảng loạn thét lên theo phản xạ.

Người đó lập tức buông nàng ra.

"Là ngươi!" Trái tim Liễu Sao đập điên cuồng, nhưng nàng lập tức phát hiện ra mình đã nhận nhầm người, chỉ vì vóc dáng bọn họ quá giống nhau.

"Ái chà, ta đâu có làm gì đâu mà!" Lục Ly lùi về sau: "Hét lớn vậy, để người ta nghe thấy thật không hay đâu."

Sau khi xác định là hắn, cuối cùng Liễu Sao đã có thể an tâm, nàng mặc kệ tất cả hiểu lầm mà bổ nhào vào lòng hắn, giọng nức nở: "Lục Ly! Huynh đến rồi!"

Lục Ly vỗ vỗ lưng nàng an ủi: "Ổn rồi, không sao đâu."

Liễu Sao hoảng sợ chưa yên tâm, nàng run run ngẩng mặt quan sát hắn, mãi đến giờ phút này nàng mới phát hiện ra, không biết từ khi nào giọng nói trầm thấp này đã trở nên ngày càng quen thuộc, khiến nàng có chút mờ mịt: "Ta đã gặp Thực Tâm ma!"

"Thực Tâm ma ư?" Lục Ly kinh ngạc quét mắt nhìn bốn phía: "Ở đâu?"

"Nó bị đánh bỏ chạy rồi." Liễu Sao lẩm bẩm: "Vừa rồi có người đã cứu ta."

Lục Ly cười bảo: "Thì ra muội gặp được người tốt, muộn nên cảm ơn hắn?"

Người tốt ư? Liễu Sao lập tức đẩy hắn ra, cực kỳ phẫn nộ: "Ai nói vậy! Ta ghét nhất là hắn! Ghét muốn chết luôn! Đừng để ta nhìn thấy hắn nữa!"

Lục Ly rất bất ngờ: "Hắn đáng ghét vậy sao?"

"Ghét vô cùng!" Liễu Sao cao giọng trả lời, cũng không biết là nói cho ai nghe.

Thấy bộ dạng hổn hển đầy tức giận của nàng, Lục Ly ho khẽ một tiếng: "Đúng rồi, người có thể làm Liễu Sao nhi không ghét, trên đời có được mấy người đâu. Đi thôi."

"Ta suýt chút nữa bị Thực Tâm ma giết chết đó!" Liễu Sao rốt cuộc cũng nhớ tới cơn giận dỗi của mình: "Ai thèm huynh lo, huynh đi tìm các nàng đi!"

Lục Ly xoa xoa đầu nàng rồi khẽ nhéo nhéo mũi nàng: "Ngoan nào, không sao cả, đừng sợ..."

"Ta không phải là trẻ con!" Rốt cuộc Liễu Sao cũng ý thức được động tác này không ổn, nàng hất mạnh tay hắn ra, giậm chân giận dỗi.

Lục Ly nhìn nàng một lúc lâu rồi mới xoay người bỏ đi.

Liễu Sao hoảng hốt: "Lục Ly! Huynh đứng lại cho ta!"

Quả nhiên, Lục Ly ngoan ngoãn đứng lại

Liễu Sao cắn cắn môi, không nhắc chuyện lúc trước nữa mà xoay người xoa xoa chân: "Chân ta bị trật rồi, đi sao được!"

"Muội mới vừa nhảy cao như vậy, chắc đi lại cũng không thành vấn đề." Lục Ly tiếp tục bước đi.

Liễu Sao tức giận chạy lên ngăn hắn lại: "Lục Ly!"

Lục Ly cười cười nhìn chân của nàng: "Ai cha, chạy nhanh quá nha."

Liễu Sao chẳng hề cảm thấy xấu hổ chút nào, thật sự nàng đã mất thể diện trước mặt hắn quá nhiều lần rồi, nàng cũng bất cần, dù sao bình vỡ đã vỡ rồi có giữ gìn cũng như không (*), bèn ngồi xuống tảng đá bên cạnh, giận hờn đáp trả: "Giờ ta không đi được đó, huynh đi đi, để cho Thực Tâm ma giết chết ta còn tốt hơn!"

*Nguyên bản là Phá quán tử phá suất (破罐子破摔): Đập nát bình vỡ, nôm na là một chiếc bình đã vỡ có làm gì thêm thì nó cũng đã vỡ rồi. Là thành ngữ chỉ thái độ bất cần, hành động tùy tiện.

"Sao ta lại bỏ đi được chứ?" Lục Ly xoay người ôm lấy nàng: "Liễu Sao nhi ngang bướng bất chợt, thật khiến người ta đau đầu quá."

Nghe thấy lời hắn dịu dàng, Liễu Sao mới dễ chịu hơn một chút, nàng rầu rĩ vùi mặt vào lòng hắn, cố gắng quên đi sự khó chịu trong lòng, kể lại chuyện xảy ra ban ngày cho hắn.

Lục Ly nghe xong nể tình khen: "Lợi hại thật!"

Liễu Sao lại thấy bất an: "Đám đệ tử Nam Hoa thật ra... cũng không đáng ghét lắm, còn tốt hơn đám người trong Võ đạo, bọn họ chưa từng dùng sát chiêu, chúng ta làm vậy có phải đã sai rồi không?"

"Ai bảo họ bắt nạt muội làm gì." Lục Ly đáp: "Muội xem, chỉ cần muội mạnh mẽ sẽ không một ai dám bắt nạt muội nữa."

Sự ủng hộ và dung túng vô điều kiện này đã đánh tan sự tỉnh ngộ vất vả lắm mới có của Liễu Sao, nàng nhớ đến ánh mắt của Bạch Phượng lúc đó, Liễu Sao cũng thấy hơi đắc ý: "Ta phải mạnh mẽ!"

"Thật không?" Lục Ly nở nụ cười trong đêm tối.

Trong bóng đêm hắn dường như có phần ung dung, thong thả hơn ban ngày nhiều. So với năm năm trước đây, mùi hương trên người hắn vẫn như cũ không có gì kỳ lạ, vẫn tươi mát, sạch sẽ hệt năm đó, như là không khí trong lành sau cơn mưa, xua tan hết mọi nóng nảy, bực dọc trong lòng khiến nàng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Liễu Sao đảo tròn đôi mắt ngọc, bàn tay lặng lẽ luồn vào vạt áo của hắn, nàng vốn bị gió biển thổi một lúc lâu nên bàn tay rất lạnh lẽo, giờ đột nhiên chạm vào lồng ngực ấm áp kia, khiến cả người nàng run rẩy.

Lục Ly giống như không phát hiện ra, ôm nàng bước thẳng về phía trước, bước chân thật vững vàng.

Liễu Sao vốn nổi hứng tính trêu chọc hắn, nhưng thấy hắn không có phản ứng nàng lại cảm thấy xấu hổ. Nàng vừa nhớ lại những kinh nghiệm đã được huấn luyện, vừa nhanh chóng ép sát thân thể vào người hắn, ngón tay bắt chước học theo vuốt ve trước ngực hắn.

"Liễu Sao nhi." Lục Ly dừng bước chân lại, nhắc nhở: "Tay của muội lạnh quá, rút ra đi."

Chợt nhìn thấy ánh mắt tuyệt đẹp như đá quý kia, trong lòng Liễu Sao hoảng hốt, vội vàng rút tay về âm thầm oán trách: "Chuyện Thực Tâm ma cần nhanh chóng nói cho Thương cung chủ biết, huynh đi nhanh lên chút!"

Lục Ly ôm nàng độn thổ tới ngọn núi cao nhất, báo hết mọi chuyện cho cung chủ Thương Kính biết, Thương Kính vô cùng khiếp sợ. Thanh Hoa cung là một trong những cửa vào của Tiên môn, việc Thực Tâm ma hiện thân trong cung chứng minh rằng nó đã xâm nhập vào Tiên giới, việc này không phải là chuyện nhỏ, nếu tùy tiện truyền tin tức này ra ngoài, e là sẽ khiến cho Tiên giới hỗn loạn. Thương Kính lập tức lệnh cho Thương Ngọc Dung và Tô Tín cùng các đại đệ tử dẫn người lục soát khắp núi, căn dặn phải cố gắng hết sức không được làm kinh động đến khách khứa. Đồng thời phái đệ tử đến báo tin với Chưởng môn các phái ở gần Thanh Hoa, còn tự mình triệu tập các tiên tôn của Thanh Hoa bàn bạc đối sách.

Bầu không khí đêm hôm đó cực kỳ khẩn trương, nhưng các đệ tử Thanh Hoa điều tra tới bình minh lại không phát hiện bất cứ điều gì khả nghi, dần dần sinh ra ngờ vực và oán giận. Việc này quả thật là không thể tưởng tượng nổi, đường đường là môn phái đứng đầu Tiên giới bị Thực Tâm ma lẻn vào lại không hề phát hiện ra, thật là ảnh hưởng đến uy danh.

Chúng đệ tử quay về tụ tập bên ngoài điện, có đệ tử oang oang oán giận: "Lời của đám người Võ đạo mà cung chủ cũng tin dễ dàng vậy được."

"Ta thấy rất rõ ràng, chắc chắn là Thực Tâm ma!" Liễu Sao giải thích.

Tên đệ tử kia đáp lại: "Ngươi yên lành đứng đó, chẳng lẽ Thực Tâm ma bị ngươi đánh cho bỏ chạy sao?"

Liễu Sao nghẹn lời, bởi vì Lục Ly từng nhắc nhở, nên nàng không kể lại chuyện Nguyệt hiện thân cứu nàng... Thực Tâm ma cũng thôi đi, nếu còn có thêm một người khác lẻn vào đây thì chẳng phải Thanh Hoa cung mất sạch thể diện sao! Chỉ sợ ngay cả Thương Kính cũng không tin, hơn nữa nàng vẫn chưa xác nhận được thân phận của Nguyệt, lỡ như hắn là ma thì sao.

Người nọ thẳng thừng chất vấn nàng: "Do ngươi bịa chuyện chứ gì?"

"Ta bịa chuyện thì có lợi lộc gì chứ!" Liễu Sao có lòng tốt báo tin lại bị kẻ khác châm chọc, nàng giận dữ hét lên.

Nhìn thấy sắp sửa tranh chấp, có người kêu khẽ: "Vạn Vô tiên tôn đến."

Trên hành lang có mấy người đang đi tới, phía trước là một ông lão cao gầy, mặc áo bào trắng, râu tóc bạc phơ, Lạc Ninh đang ôm cánh tay ông ấy nói chuyện tít tít. Tạ Lệnh Tề cùng mấy đại đệ tử Nam Hoa hôm qua đi theo phía sau.

Chúng đệ tử vội vàng cung kính lui sang hai bên, cúi người hạnh lễ.

Vạn Vô tiên tôn ôn hòa hỏi Liễu Sao: "Là tiểu cô nương này báo tin phải không? Đừng trách con bé, cẩn thận là đúng, bất cứ việc gì đề phòng trước vẫn hơn, nếu không khi xảy ra chuyện cũng là quá muộn."

Liễu Sao thấy ông ấy không hề ra vẻ kiêu ngạo, phách lối, ngược lại giống như là một trưởng lão hiền lành, thân thiện lại càng thêm tôn kính, những nóng giận trong lòng tự động tan biến hết. Vạn Vô tiên tôn an ủi động viên nàng vài câu rồi vào điện tìm Thương Kính. Liễu Sao vui rạo rức, giương cằm hừ một tiếng với người nọ, người nọ cũng không hề đáp lại.

Sau việc này, không một ai còn trách cứ Liễu Sao nữa, Thực Tâm ma cũng không lộ diện, có lẽ vì Tiên môn các phái được báo tin tức đều tăng cường phòng thủ, nên tình hình dần dà ổn định lại, trên cơ bản mọi người đều nghĩ rằng Liễu Sao nhìn nhầm. Còn Liễu Sao thì không phục, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ nên chẳng thể giải thích được gì.

Ba ngày sau, đệ tử tuần biển báo lại, Lạc Ca và một nhóm đệ tử Nam Hoa đã tới bên ngoài Thanh Hoa cung.

Hết chương 15

Hết cuốn 1

——— ———————

Lảm nhảm*****

Nu: Chap này Thực Tâm Ma lại xuất hiện, có thay đổi một chút tình tiết, có vẻ tiên môn thiên vị thật. Sao nhi lâu lâu mới tỉnh ngộ được một lần lại bị đầu độc rồi >"< Thật mong được nhìn thấy cái ngày tên đó hối hận, trái tim nát bét, cho biết.

Đồ đáng ghét!!!!

VP: Vậy là chuyện xưa đều đã sáng tỏ hết rồi nhé. Thế hệ Trọng Tử đến bây giờ còn sót lại mỗi cụ Nguyệt. Thấy buồn buồn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-91)