← Ch.04 | Ch.06 → |
Đến khu nhà trầm mặc được mười hôm, đây là lần đầu tiên tôi tới phố chơ. Cùng đi với tôi có Phong. Lúc đầu Phong định đưa tôi bằng xe gắn máy, nhưng tôi không thích. Tôi muốn thả bộ hơn. Vả lại đường phố quận chỉ là đường mòn băng rừng, chớ không phải lộ lớn, chỉ cần bốn mươi phút là đến thì cần gì phải dùng xe chứ! Nếu gọi đây là phố huyện như điều Phong bảo thì không đúng lắm, nó chỉ là một thôn nhỏ trên ba trăm nóc nhà, đa số là nhà lá và tranh, chỉ có một ít nhà gạch. Đường xá (nếu có thể gọi như thế) không được phẳng. Huyện ly thật nghèo nàn, tài sản đáng kể của họ có lẽ là trẻ con. Hầu như gia đình nào cũng có ít nhất là bốn năm đứa, mặt mày lem luốc chơi trước cửa. Và kiến trúc đáng kể nhất là ngôi trường phổ thông.
Ngôi trường nằm ở cuối phố, có lẽ mới được xây lên gần đây để mang văn hóa phổ biến trên vùng đất đìu hiu này. Nhìn những đứa trẻ mình trần trùng trục đùa giỡn trước cửa, tôi mới nhận thức được vai trò quan trọng của giáo dục. Trường gồm sáu lớp học, một văn phòng, một chiếc sân rộng. Ngoài ra, ở góc đối diện với lớp học còn có một dãy năm gian làm nhà tập thể.
Bây giờ là lúc nghỉ hè, ngôi trường thật vắng, thật yên nhưng không vắng c ac các cậu bé lân cận vào trường nô đùa trong sân. Phòng học được khóa kín.
- Đó cô thấy không, tôi đâu có nói dối. Chợ không có gì để ngắm cả.
Tôi cãi lại:
- Có chứ. Đây là cả một thế giới xa lạ với tôi. Chắc chắn tôi không bao giờ biết được chợ huyện miền cao lại đìu hiu đến thế này.
Có 2 đứa bé đang đánh nhau thật hăng, chúng toàn tung những quả đấm thẳng tay. Tôi nói:
- Anh nhìn xem, muốn giáo dục một lũ trẻ con thế này đâu phải dễ?
Đúng ra phải có thật nhiều giáo viên đến đây để cải thiện đời sống ho. Dân Thượng họ mộc mạc lắm, họ sống rất tự nhiên và không thắc mắc gì với đời sống cả.
- Đó là cả một vấn đề của giáo dục. Nhưng sao tôi nghe ông Bạch bảo họ sống như thế mà hạnh phúc lắm?
Phong cười, đưa mắt nhìn lũ trẻ con, chàng bảo:
- Chỉ cần lúc nào cũng no đủ là họ không bao giờ biết buồn là gì. Ở xứ này tìm một người thiếu ăn đâu phải dễ, phải không? Người Thượng ở đây lúc trước sống bằng nghề săn bắn, cuộc sống có vẻ khổ cực hơn, bây giờ họ biết làm ruộng rồi thì việc thiếu ăn đâu còn là vấn đề để họ bận tâm nữa.
- Tôi không hiểu tại sao người Thượng lại thích sống ở vùng rừng núi thế này, sống ở bình nguyên không phải dễ hơn sao?
- Câu hỏi lạ lắm, nhưng tôi nghĩ có lẽ họ là dân thie6?u số đã bị dân miền xuôi đa số dồn họ lên đây chứ chẳng có tự nhiên gì hết.
Tôi cười:
- Anh trả lời câu hỏi hay lắm, nhưng anh nên nhớ rằng, dân Thượng đâu để dân miền xuôi muốn làm sao thì làm đó nghe!
Nghĩ Phong nói cũng có lý, tôi cũng chẳng muốn bàn dài dòng về mấy chuyện đó nữa. Một lúc Phong bảo:
- Chúng ta đến thăm ông hiệu trưởng Bạch nhé!
- Ông ấy sống luôn ở trường sao?
- Vâng, ngay cả những ngày nghỉ hè.
- Ông Bạch không có nhà cửa gì à? Tôi muo6 n nói là ông ấy không có vợ con gì sao?
- Tôi cũng không biết. Chỉ biết ông ấy sống ở đây một mình thôi. Có lẽ cũng phải có vợ con nhưng lưu lạc hay chia tay nhau cũng không chừng.
- Ông ấy bao nhiêu tuổi rồi?
- Khoảng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu. Quay sang nhìn thẳng tôi, Phong hỏi:
- Cô hỏi chi vậy?
- Tò mò hỏi cho biết thế thôi. Tôi nghĩ ông ta không nên chôn vùi cuộc đời mình trong cái chức hiệu trưởng một trường miền núi nghèo nàn này.
Phong đã hớn hở trầm giọng:
- Tại sao cô lại bảo là chôn vùi? Trong bất cứ cách sống nào, người ta vẫn có thể tìm thấy niềm vui!
- Nhưng ông ấy có vui không chứ?
Phong lắc đầu:
- Vấn đề là ở chỗ đó. Nói thật, tôi không tin là ông ấy vui vì tôi có linh cảm như ông ấy đang có một tâm sự gì đây.
- Có lẽ là để trốn lánh một mối tình tan vỡ nào đó?
Phong cười sặc sụa:
- Cô lại tiểu thuyết nữa rồi. Tôi chắc chắn không phải như thế, vì ông Bạch đã qua rồi cái thời mộng mơ vớ vẩn của tuổi trẻ.
- Anh đừng vội kết luận. Chưa qua tuổi bốn mươi làm sao anh biết là ở tuổi đó không còn mộng mơ cơ chứ? Theo tôi nghĩ thì tình cảm con người không có giới hạn theo tuổi tác.
- Cô đừng hấp tấp phản đối tôi như vậy. Cô không qua cái tuổi bốn mươi thì làm sao cô dám bảo là ở tuổi đó vẫn còn mộng mơ cơ chứ?
- Lại cái tật cãi bướng của anh!
Phong cười to. Chúng tôi dừng chân trước phòng ông hiệu trưởng Bạch. Đây là căn thứ nhất trong dãy nhà tập thể độc thân cuả giáo viên. Phong gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng hỏi:
- Ai đấy? Vào đi!
Đẩy cửa bước vào, gian phòng rộng khoảng tám chiếc chiếu như thế đối với một người độc thân thì nó không hẹp lắm. Cửa mở rộng ánh sáng ngập đầy phòng. Ông Bạch đang ngồi trước bàn cắm cuối khắc tượng. Ông làm việc say mê, chẳng cần để ý đến sự hiện diện của chúng tôi, Phong khó chịu, lên tiếng trước.
- Chào ông hiệu trưởng.
Ông Bạch ngẩng đầu lên. Nhìn thấy chúng tôi, ông hơi ngạc nhiên:
- Thế mà tôi cứ ngỡ là bà giúp việc chứ! Sao, hôm nay làm gì mà các em chịu khó xuống chợ chơi thế?
Phong đáp:
- Tôi đưa cô Lệ Thu đi thăm thú khắp nơi. Đây là lần đầu tiên cô ấy xuống thăm chơ.
- Mời ngồi chơi. Ông Bạch mời.
Ông Bạch đẩy 2 chiếc ghế đến trước mặt chúng tôi. Tôi không ngồi mà đưa mắt quan sát gian phòng. Thật ngăm nắp và sạch sẽ. Sách vỡ đầy nhà. Tôi chưa hề thấy một căn phòng nào lại nhiều sách đến thế. Trên 2 chiếc ke6. , trên tường, trên ngạch cửa sổ, dưới đất, đâu đâu cũng thấy sách. Ngoài sách ra, chúng tôi còn tìm thấy một số những tác phẩm điêu khắc, hoặc đã hoàn thành, hoặc đang dở dang trên bàn. Ông Bạch thấy tôi tò mò, vội lên tiếng:
- Không có thứ tự tí nào cả, phải không?
- Dạ đâu có, phòng khá rộng đấy chứ!
Ông Bạch rót hai tách trà cho tôi với Phong. Trà bốc khói thật thơm. Tôi ngửi và biết ngay đây là loại trà trồng ở nông trại Lệ Thanh. Ngồi xuống cạnh bàn, nhìn những vật điêu khắc dang dở, đó là bản trúc to khổ có, nhỏ khổ có, bên trên là những hình hoa cúc với mấy hòn sỏi nhỏ, nét khắc đẹp và cứng. Bên trên hình là một hàng chữ, đó là câu thơ " Hỏi hoa cúc" của nhân vật chính trong truyện "Hồng Lâu Mộng" của Đại Ngọc.
Người cao ngạo vì ai ở ẩn?
Cũng loài hoa nở muộn vì ai?
Bất giác tôi cầm lên ngắm nghía tác phẩm sắp hoàn thành. Chỉ có mấy hòn đá và mấy cọng cỏ là chưa xong. Người cao ngạo vì ai ở ẩn? Nhìn ông Bạch: Ông ấy đang nói chuyện với Phong, hỏi thăm sức khỏe của vợ chồng bác Chương và nông trại, tôi ngồi cạnh chợt lên tiếng:
- Ông hiệu trưởng, đây là tâm sự của ông phải không? Ông Bạch không hiểu gì?
Tôi chỉ mấy hàng chữ khắc trên bản gỗ:
- Người cao ngạo vì ai ở ẩn? Ông đang tự ví mình phải không?
Mép môi ông Bạch khẽ nhếch, hình như ông đang cười, nụ cười mệt mỏi và cô đơn:
- Sao? Cô nghĩ tôi là con người cao ngạo làm sao?
- Thế ông không phải là người như vậy sao?
Ông Bạch lắc đầu:
- Không phải, tôi đâu phải con người tài hoa mà dám cao ngạo? Sống ở đây là một điều bất đắc dĩ, nhưng phải bắt buộc sống chứ sao?
- Bất đắc dĩ? Tại sao lại bất đắc dĩ? Nếu ông không muốn ông có thể rời khỏi nơi này bất cứ lúc nào mà?
- Nhưng tôi không muốn.
Tôi lắc đầu:
- Tôi không hiểu gì cả, những lối nói vừa rồi của ông chẳng mâu thuẫn quá sao?
Ông Bạch mỉm cười, giọng nói ông bình thản hơn.
- Cô còn trẻ lắm, còn rất nhiều điều cô chưa hiểu được. Nhưng rồi một ngày kia cô sẽ hiểu. Thế giới loài người là thế giới mâu thuẫn, không có mâu thuẫn thì làm gì có chuyện đời?
Đốt điếu thuốc lên, ông Bạch chậm rãi tiếp:
- Tại sao ta phải nói đến những chuyện nhạt nhẽo như vậy? Lệ Thu, tôi có thể gọi tên cô như thế được không?
- Tôi rất thích được gọi như vậy!
Phong chen vào:
- Cô ấy bị hồ Lụy Tình mê hoặc rồi!
Quay sang tôi Phong hỏi:
- Thu càng lúc càng thấy thích nông trại Lệ Thanh lắm, phải không?
Tôi gật đầu:
- Ở đây có nhiều điều mà tôi không ngờ được, thí dụ như cảnh đẹp, con ngườị.. !
Ông Bạch cắt ngang:
- Con người thì thế nào?
- Những con người giống như ông ấy, ông hiệu trưởng.
Ông Bạch cười, thở khói. Khói thuốc như màn sương mỏng che mờ cả khuôn mặt, cả nụ cười héo úa:
- Nếu tôi chẳng lầm thì cô có vẻ còn ở vào cái tuổi mộng mơ?
Tôi hỏi:
- Ông nói thế có nghĩa là ông cười tôi trẻ con à?
Ông Bạch lắc đầu:
- Không phải vậy, vì ngay chính tôi cũng đã từng có một thời mộng mơ cơ mà!
Phong chen vào:
- Ý ông muốn nói là thời kỳ mộng mơ của ông đã qua rồi, và bây giờ thì không còn nữa phải không?
Phong nói với ông Bạch, nhưng cố tình liếc tôi một cái. Vấn đề cãi nhau ban nãy Phong mang về đây để tìm lời giải đáp.
- Không phải là không. Vì ở cái tuổi này, tôi vẫn còn là con người mà? Đã là con người thì làm sao thoát khỏi những bâng khuâng đó chứ?
Bây giờ lại đến lượt tôi nháy mắt với Phong. Giọng ông Bạch vẫn đều đều:
- Có điều là bây giờ tôi đã hiểu rõ, mộng mơ thì bao giờ cũng là mộng mơ, không bao giờ có thể biến thành sự thật được. Ở tuổi trẻ tôi thường lẫn lộn giữa mộng mơ và thực tế, bây giờ già rồi tôi không dễ gì lầm lẫn cả tin như vậy, nhưng đôi lúc đầu biết đó chỉ là ảo tưởng nhưng vẫn không làm thế nào xua đuổi nó ra khỏi tâm hồn.
- Trên phương diện tình cảm, ông có còn bị xúc động mạnh nữa không? Phong hỏi:
ông Bạch ném thuốc đứng dậy, cười lớn:
- Hôm nay có gì lạ vậy? Muốn tìm hiểu con người tôi à? Phong trút trách nhiệm lên tôi:
- Ông biết không, cô Lệ Thu có trở thành văn sĩ, cô ấy định tìm hiểu đời ông để viết tiểu thuyết đấy.
Giọng tôi bất mãn:
- Chỉ nói bậy, tôi muốn viết tiểu thuyết thật đây, nhưng tôi không nuôi mộng trở thành văn sĩ bao giờ.
Phong cãi:
- Viết tiểu thuyết với làm văn sĩ có khác gì nhau đâu?
- Khác chứ sao không? Viết là làm công việc tỏ bày, là làm công việc sáng tạo, còn văn sĩ chỉ là một địa vi. Viết để giảy tỏa uẩn ức, tâm sự sâu kín trong người và làm văn sĩ là 2 việc hoàn toàn khác nhau.
Ông Bạch bảo:
- Tôi hiểu ý Lệ Thu rồi. Lệ Thu thích viết nhưng chẳng mơ mộng làm nhà văn. Nếu được đời gán cho cái tên đó thì cô có thể xem như được trúng số, còn không được thì thôi chứ cô chẳng co6 tình muốn mang danh nghĩa đó, phải không?
- Vâng! Tôi đáp: - Điều đó giống như một người mẹ yêu con, muốn dạy dỗ con nên người. Tất cả là do bản năng làm mẹ tạo nên. Chớ chẳng phải bà ta cố tình muốn làm thế để được đời ca ngợi bà là người mẹ gương mẫu.
Ông Bạch cười:
- Thí dụ vừa rồi của cô rất hay. Bước đến cửa sổ, nhìn ra bầu trời bên ngoài, ông Bạch chợt quay người lại nói:
- Trời tốt quá, chúng ta đến bờ suối câu cá đi, chịu không?
- Đồng ý cả hay tay! Phong đứng dậy, đối với chàng việc ngồi lỳ một chỡ coi bộ không thích hợp. Chàng hỏi ông Bạch:
- Ông có đủ cần câu không?
- Bốn năm cần đủ không?
Tôi hỏi:
- Chúng ta lấy gì làm mồi?
- Trùn đất.
Tôi chau mày. Phong thích thú:
- Đến đây đã trên 10 ngày mà cô vẫn còn làm ra vẻ dân tỉnh thành thế này thật buồn cười.
- Nhưng việc này có liên hệ gì đến thành thị hay thôn quê đâu, giả sử tôi là gái quê đi nữa, tôi vẫn nghĩ là giết chết một con trùn đất bằng cách móc nó vào lưỡi câu vẫn là một công việc tàn nhẫn như thường.
- Thê mà cô vẫn thích ăn cá, ăn thịt, như thế chẳng phải là cô vẫn đang giết chết thú vật đó sao?
- Hứ! Tôi thấy giận, trừng Phong:
- Tôi chưa từng thấy người nào lì lợm và đáng ghét như anh.
Nếu không nhờ ông Bạch vẫy gọi đằng trước, có lẽ chúng tôi vẫn còn " ăn miếng trả miếng " đôi câu nữa mới thôi. Lại một ánh mắt tức giận vào giữa cái mặt " mốc" của Phong, tôi vội vã bước theo chân ông Bạch đang lần xuống bờ suối. Không cần ngoảnh lại, nghe tiếng thình thịch phía sau tôi cũng biết là hắn đang lẽo đẽo theo đuôi. Ông Bạch chọn một khoảng đa6 t bằng có bóng mát bên bờ suối rồi phân phát nào cần câu, nào mồi trùn cho chúng tôi. Cố nhìn những khúc trùn ngoe ngoe, tôi thấy nổi da gai ốc cùng mình. Phong đã móc mồi và quẩy mạnh cần câu ném mồi ra xa. Hắn chăm chú nhìn cái phao đang nằm im trên mặt nước, thỉnh thoảng liếc nhanh nhìn tôi, chắc muốn xem tôi xử trí ra sao với ba cái mồi trùn ghê sợ kia. Thấy cái miệng tủm tỉm của hắn tôi càng thấy ghét.
Chợt hắn cười khà to một tiếng, đặt cần câu nằm xuống vệ cỏ, hắn bước lại phía tôi, ánh mắt tinh quái:
- Sao thế Thu? Bộ hổng thích câu cá ha?
Tôi đoán hắn dư biệt tại sao rồi, nhưng vẫn cố tình "chọc quê" tôi hoài như thế. Tự ái tràn trề... Nhưng... nếu không có ai móc mồi giùm thì làm sao tôi câu được?
- Vậy mà tôị.. nghe nóị.. anh ga lăng một cây mà? Phong lại ném vào mặt tôi một nụ cười tinh quái, rồi chứng nào vẫn tật nấy:
- Đúng... tôi chỉ thích ga lăng với người tôi yêu thôi! Đoạn chẳng nói chẳng rằng, hắn cúi xuống nhặt lấy mộc khúc trùn mà ông Bạch đã cắt sẵn, tỉ mỉ móc vào lưỡi câu cho tôi. Tôi quay mặt đi để không thôi lại nổi da gà cho biết.
- Rồi đấy người đẹp! Mau xuống câu đi, không tôi câu hết cá bây giờ.
Và chẳng đợi tôi kịp vén lại mái tóc, hắn cầm tay tôi kéo tuột về phía bờ suối chỗ hắn đang câu. Trả thù, tôi sẵn trớn đá mạnh cần câu của hắn rơi "chủm" xuống nước rồi chiếm lấy chỗ của hắn bình thản ném lưỡi câu của mình. Tôi nghe hắn thở sượt rõ dài một cái, lúc lắc cái đầu bù xù hai cái, bước đi ba cái mới chịu ngồi xuống thả câụ..
Gió hiu hiu thổi dịu lòng người. Có lẽ, ngôi bên bờ suối thế này ngắm cảnh vật chung quanh còn thích thú hơn là cứ châm bẩm và cái phao nhỏ xíu đang im lìm trên mặt nước. Rồi chợt nghe trong làn gió, có tiếng của một người con trai:
- Thu ơi, thôi mình hòa nhau nhé!
Tôi quay sang thấy hắn đang mỉm cười nhìn tôi chờ đợi. Giá mà hắn cứ giữ cái bản mặt "dễ thương" như vậy hoài thì... thì tôi cũng chẳng ghét hắn làm gì.
- Kìa Thu, cá cắn câu rồi kìa, giựt đị!
Như một cái máy, tôi " a thần phù" nhắm mắt giựt mạnh cần câu trong tay: Cái lưỡi câu trống trơn đang đong đưa trong gió.
Phong đặt cần câu của hắn xuống rồi bước lại bên tôi nhe răng cười:
- Đó, cứ thả hồn đâu đâụ.. cá cắn câu trước mắt mà không thấy! Nhớ đừng quên nhá: Hễ cá cắn câu thì phải giựt ngay, không thì nó vuột mất như vậy đó!
Cũng vẫn giọng nói nửa đùa nửa thật đó, nhưng tôi bỗng thấy trong đáy mắt hắn tự dưng ánh lên một nét buồn vụng dại.
Ít ra thì hắn cũng phải có lúc cũng biết buồn biết khổ thế chứ? Đợi hắn móc mồi lại giùm tôi xong, tôi ném lưỡi câu xuống nước, tôi làm bộ cắc cớ hỏi hắn:
- Thế... anh có khi nào giựt câu vuột như thế không?
Té ra hắn cũng thuộc týp thông minh. Phủi tay vào ống quần, hắn thở hắt một cái:
- Tôi câu cá khi giựt thì nhứt định là dính ca, chứ không phải như Thu đâu! Nhưng ít ra trong đờị.. Tôi cũNg đã một lần để vuột câụ.. !
Bây giờ Phong đã trở thành một con người khác... dễ yêu hơn.
- Thế à! Anh mà cũng dở như vậy sao?
Tôi nháy mắt với hắn, hắn tiếp tục với giọng thầm thì:
- Đúng thế! Hồi đó tôi đã yêu và ngờ rằng mình được yêu. Thuở đó chúng tôi học chung nhau ở trung học, nàng bảo nàng chỉ lấy chồng kỹ sư mà thôi. Tôi yêu nàng đến phát điên, Thu cũng biết là đối với tôi khi đã mê, đã thích, đã yêu là phải đạt cho được mới nghẹ cô ấy lúc đầu có vẻ xem thường tôi vì trong lớp không bao giờ môn toán của tôi trên điểm trung bình. Có lần cô ta bảo, nếu anh đậu bên ngành khoa học thì tôi sẽ lấy anh ngay. Tôi về nah` học ngày học đêm hết mấy tháng, kế quả là đậu vào ngành địa chất. Đó chính là nguyên do khiến tôi theo học bên khoa học.
- Thế còn người anh yêu?
- Đã lấy chồng. Có một điều khiến tôi buồn không ít: Chồng nàng lại là một nhạc sĩ vĩ cầm, chuyên đánh đàn tại các phòng trà ở thành phố.
Tôi tức cười đến đau ruột. Đột nhiên Phong la lớn:
- Kia kìa, cần câu của cô có cá rồi đấy!
Tôi vội vàng giật cần câu lên. Quả nhiên một chú cá mắc câu đang vùng vãy trên không. Mững rỡ tôi kêu lên.
- Được rồi! Được rồi! Đây là chú ca đầu tiền mà tôi câu dính!
- Không phải một mà là hai!
Tôi không hiểu, hỏi lại:
- Cái gì? Anh nói cái gì? Làm ơn gỡ chú cá này ra coi.
Phong tảng lờ kéo dây câu về phía hắn. Nhưng chú cá chẳng hiểu làm cách nào đã rơi xuống bãi cỏ. Phong nhảy tới chụp lại con cá vuột va, một lúc sau mới giữ lại được, chiếc đuôi cá ló va ngoài vẫn còn ve vẩy.
- Đó cô có nhìn thấy không, con cá này đang tranh đấu cho mạng sống của chính nó. Lúc thoát được xuống bãi cỏ, chính là lúc nó có hy vọng được sống nhất, bây giờ nằm trên tay tôi, nó chỉ còn chờ chết mà thôi.
- Câu nói của Phong khiến tôi bàng hoàng, tôi không thể nhẫn tâm nhìn con cá sắp đi vào cõi chết. Phong bỏ cá vào giỏ, xong móc mồi lại cho tôi, rồi gọi:
- Xong rồi này Thu, nhớ ném ra xa bờ nhé!
Tôi chần chờ làm Phong bực mình:
- Sao? Cô không muốn câu nữa à?
Cá vẫn còn nhảy trong giỏ, nó cố gắng tranh đấu cho hy vọng cuối cùng. Bất giác tôi cầm chiếc giỏ trên tay, không suy nghĩ gì cả trút ngay hai chú cá xuống suối. Hai con vật tung tăng trong nước rồi lặn mất. Phong giữ tay tôi, quát lớn:
- Cô làm cái trò gì kỳ cục vậy? Tại sao lại đổ bữa cơm ngon lành đó xuống sông vậy?
- Không có gì kỳ cục cả. Tôi chỉ muốn được một lần làm thần định mệnh để cứu sống 2 sinh vật nhỏ bé kia! Tay Phong vẫn giữ chặt tay tôi, đôi mắt có điều đắn đo nhìn tôi, một lúc mới buông ra, rồi lẳng lặng cúi xuống xếp cần câu. Tôi hỏi:
- Anh Phong, anh giận tôi đấy à?
Phong quay đầu lại nhìn tôi cười:
- Tôi nghĩ cô chẳng phải là thần định mệnh của loài vật thôi mà cô còn nắm sinh mệnh của nhiều người nữa.
- Nói bậy không hà!
Tôi không để ý đến việc câu cá nữa và bỏ đi về phía ông Bạch. Ông hiệu trưởng đang ngồi bên tảng đá, cần cầu nằm yên một bên. Nhìn vào giỏ, tôi thấy trống rỗng:
- Ông không câu được con nào hết sao?
- Ở cái tuổi của tôi rất khó mà câu cá, không bù được ở tuổi anh chị lúc nào cũng ngập đầy vui tươi.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy ông Bạch thật cô đơn, như một người bất đắc hí. Tôi cảm động ngồi xuống cạnh, nói:
- Nhưng trong giỏ của ông lại chứa đầy nhiều thứ mà chúng tôi không có, đúng không? Nhất là dĩ vãng.
Ông Bạch cười vuốt nhẹ mái tóc tôi:
- Thu, em giỏi lắm! Rồi đột nhiên ông lắc đầu, đứng dậy:
- Nào bây giờ, ta về.
- Vâng, bây giờ mặt trời đã lên đứng đỉnh đầu, giờ cơm trưa đã tới rồi. Câu cá dưới ánh nắng gay gắt là một điều chẳng thích thú tì nào cả, chúng tôi phải về ngay
Chương 10
Chưa bao giờ tôi lại thích đi dạo như lúc này. Từ sáng sớm đến chiều tà, dù trời mát hay trời nắng, tôi vẫn long dong ngoài đồng, thả bộ trên bờ hồ, bên bờ suối. Nước suối trong cuồn cuộn chảy, hay mặt hồ phẳng lặng êm như ru, và những giấc ngủ trong rừng như một loại ma túy kỳ quặc ám ảnh tôi. Đôi lúc tôi cũng xuống phố để ngắm nghía những khuôn mặt lạ lùng và khó hiểu của các đồng bào thượng. Mỗi ngày có những tia nắng ấm áp tràn vào khung cửa đánh thức tôi, rồi màu xanh của thiên nhiên khiến cho những dòng máu nóng trong tôi tỉnh dậy. Mười chín năm dài ngủ mê giờ mới biết thế nào là đời sống. Từ trực giác thấy rằng có một mầm sống phấn khởi nào đó đã bắt đầu mọc rễ trong tôi.
Sáng nay thức dậy, tôi thấy Tú đang lui cui sửa hàng giậu, tôi bước tới, thích thú hỏi:
- Anh có cần tôi giúp gì không?
Tú ngẩng lên nhìn tôi, nhưng bàn tay chàng vẫn không ngừng cột những nhánh trúc bắt chéo theo hình khuôn ốc. Một loài cây leo có những đóa hoa trắng nhỏ bắt đầu bò lên.
- Nếu cô không sợ dơ tay thì cứ tự nhiên.
Tôi lắc đầu nói không sao. Tú đưa cho tôi một số dây kẽm cắt sẵn. Tôi làm một cách cẩn thận để khỏi đứt những cọng dây leo mà mình không biết tên:
- Cây gì đây anh?
Tú ngạc nhiên:
- Đây là cây đậu tằm, cô không biết cây này à?
Tôi đỏ mặt đáp:
- Thế mà tôi cứ tưởng nó là hoa bướm bướm chứ, có ai bảo cho tôi biết nó là loài đậu tằm đâu!
Ngắt một cánh hoa đặt vào lòng tay, tôi quan sát thật kỹ, cánh hoa mỏng và đẹp vô cùng:
- Thế mà tôi cứ tưởng đậu tằm chỉ mọc vào mùa xuân thôi chứ.
- Ở đây chúng tôi gieo hai loại giống. Vùng đất núi chưa được khai khẩn lại thiếu nước nên không thể trồng lúc, do đó chúng tôi chỉ trồng đậu phụng, khoai và bắp. Đậu tằm tuy đến mùa thu mới có thể trồng được, những sẵn đất nên chúng tôi trồng chơi, thế mà nó cũng kết quả, dù không tốt lắm, nhưng vẫn có thể bán được. Đến mùa thu gieo giống một lần nữa là thêm được mùa thứ hai.
Nhìn cánh hoa mỏng manh, tôi nói:
- Lúc ăn đậu tằm tôi đâu có ngờ hoa nó lại dễ thương thế này.
Tú không ngừng tay đáp:
- Sinh vật bao giờ lại chẳng dễ thương, không phải chỉ có cây cỏ không mà ngay cả động vật cũng vậy. Nếu cô nhìn hình ảnh những hạt giống nẩy mầm cho đến lúc đơm hoa kết trái, cô sẽ cảm động biết bao với sự hình thành đời sống thiên nhiên này!
- Đó có phải là lý do để anh suốt ngày vùi đầu với cây cỏ không? Anh nghỉ rằng thực vật cũng là loài có tình cảm à?
Tú đưa mắt nhìn cánh đồng trải dài trước mặt:
- Tôi yêu thích mảnh đất này, nhìn nó tôi thấy cả một cuộc sống đang vươn lên, vì vậy đối với công việc gieo mầm sống này tôi rất thích thú và... sự nhàn rỗi đối với tôi là một cực hình.
Tôi phản đối:
- Sao lạ vậy? Đi bách bộ trong đồng, ngửi hương hoa, ngắm dòng nước mát dưới suối đâu phải là cực hình đâu.
Suốt đời tôi chưa hề hưởng được những giây phút nhàn rỗi thế này. Cuộc sống hiện nay của tôi thật tuyệt vời.
- Theo tôi thì cô chẳng nhàn rồi đâu, tôi thấy cô luôn luôn bận rộn như một chú ong bận rộn với mật hoa.
Tôi kinh ngạc giương mắt nhìn Tú, một niềm vui nhè nhẹ len vào tim:
- Thế mà tôi cứ ngỡ anh chỉ là một cái máy chỉ biết làm việc. Tại sao lúc nào anh cũng muốn khép kín tình cảm mình thế?
Tú ngẩng lên nhìn tôi:
- Cô nói thế có nghĩa là tôi lúc nào cũng lẩn tránh việc biểu lộ tình cảm của mình à?
Ngồi xuống bờ ruộng, tôi đắn đo:
- Tôi cảm thấy như thế. Nhiều lúc tôi thấy anh rất lạnh lùng, cô độc đến độ khó gần gũi.
Tú ngừng công việc dở dang lại, đôi mắt nhìn xa vời, rồi chàng cười, nụ cười khá tươi:
- Cô đến đây với một tấm lòng nhân ái, cô mang đến cho những người quanh mình một sự thay đổi, thân thiện, có phải không?
Tôi nói như muốn đính chính:
- Chỉ cần như thế thôi. Thật ra tôi chỉ muốn tìm hiểu cho thỏa tính tò mò, tôi muốn biết rõ mọi người sống chung quanh tôi.
Tú lắc đầu:
- Tham vọng của cô lớn lắm, nhưng cô Thu ạ, ngay chính mình mình còn chẳng hiểu rõ, thì làm sao hiểu được người khác chứ!
- Dù không hiểu rõ mình thật, nhưng... sống ở đời, khát vọng tìm hiểu kẻ khác là bản năng của con người, nhờ thế con người mới tiến bộ, mới có khoa học, văn hoá...
Vừa nói tới đây tôi ngưng lại, vì bác Chương đang tiến về phía chúng tôi. Trông bác chẳng khác một nông dân chính hiệu, cây cuốc trên vai, áo quần lem luốc.
- Tú, xong chưa? Làm nhanh lên đi mày!
Thấy tôi đứng cạnh, bác Chương quay sang:
- Ủa, cháu cũng ở đây nữa à?
Nói xong, ông vội vã bỏ đi, tôi ngạc nhiên:
- Bác ấy làm gì vậy hở anh?
- Tôi cũng không biết.
Tú nói. Nét mặt chàng lầm lầm lì lì trở lại. Tú tiếp tục công việc không thèm để ý đến tôi nữa. Không khí cởi mở ban nãy đã biến mất. Tôi yên lặng ngồi nhìn bàn tay thiện nghệ của Tú.
Đám mây đen ở đâu đột ngột bay nhanh tới che khuất cả mặt trời. Tôi ngồi đấy, thật xa lạ, thật ngỡ ngàng và tôi quên hết bao nhiêu câu chuyện vừa nói với nhau. Đột nhiên Tú lại ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt chàng thật lạnh: - Sao cô không đi ra ngoài suối chơi đi, ngồi đây làm gì? Tú nói như ra lệnh, tôi cũng chẳng còn hứng thú gì để ngồi đây. Đặt những cọng kẽm còn lại trên bờ ruộng, tôi lẳng lặng trở về khu nhà trầm mặc. Qua khỏi rừng trúc bước đến chuồng chim, nhìn những chú bồ câu vô tư nô đùa, tôi chợt có cảm nghĩ loài thú bao giờ cũng dễ thương hơn loài người nhiều.
Bác Châu đang rải tấm vụn cho chim và quét dọn. Thấy tôi bước vào, bác cười:
- Con đi đâu mới về đó?
- Dạ con ra ruộng. Diễm Chi đâu không dọn để bác phải làm thế?
Bác Châu cho tay vào lồng mang con Ráng Chiều ra, vuốt mớ lông mịn:
- Diễm Chi bận thêu. Vả lại nó không thích làm mấy việc này. Con Ráng Chiều này đẹp quá phải không Thu?
Ráng Chiều đập đập cánh, đảo một vòng trên không trung băng qua khu rừng trúc rồi bay mất. Bỗng bác Châu có vẻ lo lắng:
- Có chuyện gì mà không vui thế hơ? Thu?
Tôi vừa đưa tay sờ sờ con San Hô vừa đép:
- Không có gì cả bác a. Tôi nâng cao chiếc mỏ quặp của San Hô và gọi: - Hú hu! Hú hu!
Con San Hô đáp lại:
- Hú Hu! Hú hu!
Tôi tức cười, con vật dễ thương lạ! Măc. c dù cái lưỡi chưa được lột nhưng nó có vẻ đã đủ khả năng bắt chước rồi đấy.
Rời khỏi chuồng chim, tôi trở về phòng. Vừa đẩy cửa sang bên, tôi chợt giật mình. Phong đã ngồi lù lù trước bàn viết của tôi. Phong đang cầm quyển " Khu nhà trầm mặc yêu dấu" của tôi trên tay, hắn có vẻ say mê lắm. Đưa tay giật lấy quyển sách, tôi hét to:
- Ai cho phép anh xem trộm thế?
Phong ngả người ra sau ghế, cười:
- Lệ Thu, ai cho phép cô biến cả nhà chúng tôi thành sở thú thế?
Tôi trừng hắn, hắn càng cười to. Lật lại trang hắn đang xem dở, tôi nhìn thấy những câu nhận xét của mình về những người trong nông trại:
Chương Văn Phong: Một con nai đực đẹp nhưng điếm đàn.
Chương Văn Tú: Một con lạc đà chỉ biết có công việc.
Chương Diễm Chi: Một con thỏ yếu tim hay e thẹn.
Bác Chương: Một con trâu nước dữ tợn và nóng tính.
Bác Châu: Một con sơn dương dễ thương, tế nhi.
Ném quyển sách lên bàn, tôi giận dữ:
- Đúng ra anh không có quyền xâm phạm vào vật dụng riêng tư của người khác.
Phong cãi lại:
- Nhưng tôi đâu có ý chiếm đoạt nó đâu?
- Xem trộm là một hành vi đê tiện!
Phong vẫn cười cợt, ánh mắt hắn không rời tôi:
- Cô phải ráng tập chịu đựng cho quen!
- Anh đừng kiêu hãnh với những hành động đê tiện của anh. Mấy cái trò trêu gái, lừa gạt mẹ cha, gian dối, chửi đổng thiên hạ đều là thiếu tư cách. Anh thông minh thật nhưng chẳng đàng hoàng, hạng thanh niên như anh...
- Thôi! Phong cắt ngang, nét mặt rạng rỡ của anh ta đã tắt ngấm: - Đọc một vài trang sách chẳng có nghĩa gì cả, tại sao cô lại mắng tôi thậm tê như vậy? Cô tức à? cô tức vì thấy tôi trêu gái, nói dối phải không?
Tôi đỏ mặt:
- Đừng có ham, bộ anh tưởng ai cũng thích cái vẻ đàng điếm của anh lắm sao?
Phong tức giận, đôi mày hắn nhíu lại:
- Cô Thu, cô đừng tự cao lắm, cô tưởng cô có quyền muốn nói nặng ai lúc nào cũng được à?
- Nhưng lời của anh ấu trĩ quá mà!
- Còn cô? Cô là người hồ đồ!
- Anh còn hồ đồ hơn tôi gấp trăm lần.
- Cô giống như một bà già lắm mồm!
- Tôi lắm mồm thật đấy, nhưng tôi đâu bắt anh phải nghe đâu, anh có quyền rời khỏi nơi này ngay mà...
- Khỏi đuổi, tôi cũng đi ngay! Phong giận dữ đứng dậy, hắn quay sang tôi trề môi: - Cô Thu, tôi cho cô biết, dù cho cô có tự phụ, kiêu căng thế nào đi nữa, cô cũng chỉ là đứa con nít mới lớn. Kiến thức của cô về cuộc đời này có là bao mà cô lớn lối thế. Đừng tưởng cô khôn lanh, cô mới thật là ấu trĩ, ấu trĩ một cách hồ đồ!
Tôi giận run bước tới mở cửa:
- Tôi mời anh ra khỏi nơi này ngay!
Phong bước ra đứng nơi ngạch chửa nhìn tôi:
- Tôi còn nhớ cô đã nói: Phóng túng và lắm mồm không phải là biểu hiện của sự đứng đắn. Câu nói đó bây giờ áp dụng vào đây tôi thấy rất đúng, nhưng tôi cũng muốn nói thêm cho cô biết một câu, là lúc nào cũng sừng sộ, cũng làm tàng, nó cũng không biểu hiện được cho sự trưởng thành. Cô Thu, cô nên nhớ rằng cô còn bé lắm, bé hơn cả hạt cát. Nhớ rõ như vậy nhé, để đừng làm thầy đời ngớ ngẩn thế.
"Ầm!" Phong đóng cửa lại, anh chàng đã biến mất mà tôi vẫn còn đứng chết lặng. Không biết tôi đã nghĩ gì, đã làm gì, bây giờ chỉ hối tiếc, tôi bứt rứt, tôi không hiểu tại sao mình lại cãi nhau với Phong, hắn chỉ xem có một tí xíu sao tôi chẳng bỏ qua mà lại làm ầm lên thế này, để cho không khí bạn bè đổ vỡ rồi chính mình cũng bực mình. Bước tới giường tôi ngã dài ra, lấy tay kê đầu làm gối, trừng mắt nhìn trần nhà. Một lúc tôi mới thấy lòng mình lắng xuống. Nghĩ lại câu chuyện ban nãy, càng nghĩ tôi càng thấy giận tên Phong, giận thấu xương: Một buổi sáng vui vẻ đã bị tên Tú và Phong lần lượt làm trôi mất. Tất cả tình cảm êm ấm trong người tôi bị họ làm đóng băng cả rồi.
Nằm một lúc, tôi nghe có tiếng chân Diễm Chi bước vào, tóc nàng được cột cao bằng băng vải hoa. Yên lặng với nụ cười trên môi, nàng đến ngồi nơi mép giường:
- Anh Phong bảo vừa mới gây gỗ với chi. Chị đừng giận anh ấy vì ít khi anh ấy cãi lộn với ai lắm.
Tôi ngồi lên, nỗi uất ức chưa phai:
- Tôi không cố tình gây sự với anh ấy, nhưng không hiểu saỏ...
Diễm Chi cười, có vẻ vui:
- Anh ấy bảo chị là bà phù thủy, hồi nào tới giờ tôi không nghe anh ấy ví ai như vậy, chắc chị chọc anh ấy giận ghê lắm hay sao mà lúc anh ấy bước ra, em thấy mặt anh ấy đỏ như gấc, như con San Hô vậy đó. Anh Phong ít khi giận lắm, không hiểụ.. Chị la anh ấy chuyện gì thế?
Tôi càng bứt rứt:
- Tôi cũng không biết nữa.
Diễm Chi ngồi ghế, tiếp tục thêm:
- Mẹ bảo anh ấy bị mắng còn là may. Tôi dám bảo đảm với chị bắt đầu ngày mai anh ấy sẽ quên hết cho mà xem. Bản tính anh ấy như vậy, ồn ồn ào ào rồi quên ngay chứ không để bụng cái gì hết! Anh cả tuy coi thì hiền hơn anh Phong nhưng sự thật thì cộc lắm. Chuyện gì anh cũng để bụng chứ không bao giờ nói ra.
Tôi hỏi lảng sang chuyện khác:
- Chị thêu cái gì đấy?
- Một cặp áo gối.
- Cho ai vậy?
Tôi cầm vải lên xem. Mấy đóa hoa cúc bên hàng giậu được phác họa bằng bút chì. Nét vẽ đã đẹp mà khi thêu lên càng đẹp hơn, tôi khen:
- Chi thêu đẹp quá, Chi thêu cho ai vậy?
Diễm Chi đỏ mặt:
- Cho ông hiệu trưởng, ông ấy mượn em thêu hô. Khẽ liếc nhìn Diễm Chi, đột nhiên tim tôi đập mạnh, hình như có một cái gì thoáng hiện qua óc. Ngồi qua bên ghế, tôi cầm bút chì vẽ bâng quơ:
- Chi, có yêu ai chưa?
Diễm Chi giật mình, mũi kim đâm nhẹ vào tay, nàng vội đưa lên miệng nút nhe. Đôi mắt to đen mở lớn nhìn tôi, rồi lại cúi đầu xuống, màu đỏ hiện rõ trên đôi má, nàng ấp úng:
- Chưa.
- Chi chưa yêu à?
Tôi gặng hỏi. Tôi nhớ đến con bồ câu tên Ráng Chiều và bức thư. Nhưng tôi không có quyền tò mò tìm hiểu đời tư của người khác. Diễm Chi đột nhiên ngẩng đầu lên, như cố lấy hết can đảm để nhìn tôi nên mặt nàng càng đỏ hơn nữa:
- Chị Thu, chị hỏi để làm chi vậy?
Tôi cười:
- Tôi biết Diễm Chi đang yêu, phải không?
Diễm Chi nhảy nhỏm lên xoe tròn đôi mắt, nàng lắp bắp:
- Tại sao chị biết?
Tôi cười, tôi không ngờ nàng lại hoảng sợ như vậy.
- Anh Phong chẳng gọi tôi là phù thủy là gì? Là phù thủy thì phải tiên liệu hết mọi thứ chứ.
- Nhưng... Diễm Chi luống cuống, nàng nói như van xin:
- Nhưng chị đừng nói với ai hết nghe. Nói cho họ biết họ sẽ cười em. Vả lạị.. ? Nhưng, nhưng có chắc chị đã biết thật không?
- Biết cái gì?
Tôi hỏi, nhưng óc tôi lại đang làm việc, vì tôi chỉ biết được tình yêu của Diễm Chi qua một tấm giấy nhỏ nơi chuồng chim bồ câu mà thôi.
Diễm Chi cúi nhìn xuống, nơi hàng lông mi dài hình như có đọng vài giọt nước, đôi môi đỏ thắm ban nãy giờ đã tái xanh. Một phát giác mới, tôi không ngờ dáng dấp phẳng lặng như hồ thu lại chứa đựng một trái tim bốc lửa như vậy.
- Chi. Thu, chị đã biết hết rồi phải không? Nhưng anh ấy sẽ không bao giờ... chị đừng kể lại cho ai nghe cả nhé, chị hứa đi!
Diễm Chi nhìn tôi với cái nhìn cảm ơm:
- Chị tốt lắm chi. Thu ạ, chị dễ thương và thông minh. Em ước mong mình có đước tính can đảm và cứng rắn của chị là em mãn nguyện lắm rồi.
- Tôi mà can đảm và cứng rắn à?
- Vâng, không phải sao? Em không hề nghe chị nhắc đến chuyện của cha mẹ chi. Em biết chị đang cố chịu đựng tất cả những phiền não bằng cách tung tăng trong rừng. Nếu em là chị, chắc em chịu đựng nổi đâu.
Đột nhiên tôi cảm thấy buồn. Can đảm và cứng rắn? Đến bây giờ tôi vẫn không thấy mình có được bản tính quí giá đó.
- Diễm Chi lầm rồi. Tôi không can đảm mà cũng không cứng cỏi đâu. Thái độ của tôi là thái độ lạnh nhạt. Tôi không thèm để ý chuyện của cha mẹ tôi vì chuyện đó chẳng những ăn thua gì với tôi cả.
Diễm Chi lắc đầu, mắt nàng tràn đầy sự cảm thông và lo lắng.
- Không chi. Thu ạ, em chẳng thấy chị lạnh nhạt bao giờ. Chau đôi mày, tôi không muốn bàn chuyện đó nữa.
Đôt. nhiên tôi cảm thấy thái độ của Diễm Chi là thái độ của một người muốn làm thầy đời. Nàng không thể hiểu tôi vì hai hoàn cảnh sống quá khác nhau. Diễm Chi có một cuộc đời phẳng lặng, còn tồi thì thật phức tạp. Diễm Chi có một mối tình thật hiền hòa, mơ ước thật giản dị, nhỏ nhoi. Trong khi tôi? Đời sống là cả một mâu thuẫn, tôi đuổi bắt mãi tình cảm của chính mình vẫn không xong, đừng nói chi là... Vâng, tôi dễ xúc động, vồn vã trong nhiều vấn đề, nhưng đối với chuyện của cha mẹ thì tôi đã chán ngắt từ lâu rồi, tôi không mốn nghĩ mãi đến nó để rồi phải than van khóc lóc.
- Diễm Chi, đừng nói đến chuyện của tôi nữa, hãy nói đến chuyện của Chi đi, anh chàng đó thế nào?
Gương mặt Chi buồn buồn:
- Cần gì phải nói vì... anh ấy xa tôi vời vợi, chẳng qua đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Có cái để mơ còn hơn là không, tôi nghĩ. Nét buồn tuy hiện trên mặt, nhưng đôi mắt Chi lại sáng lên một cách lạ lùng. Tôi chợt cảm thấy như mình vừa bị mất mát, nhưng chẳng hiểu mất mát cái gì. Chỉ cảm thấy lòng mình vướng vấp một chút ganh ti. Gã con trai ấy là ai? Hắn có thật tâm yêu Diễm Chi không? Nhìn mảnh vải thêu trên tay Diễm Chi tôi chợt nghĩ đến một lời giải đáp hiển nhiên... Nhưng... nhưng như thế không thích hợp lắm. Đột nhiên, tôi mở miệng:
- Ông ấy là ai thế?
Diễm Chi giật mình:
- Cái gì?
- Người bạn trai của Chi đấy?
Diễm Chi mở to mắt:
- Chị chưa biết à?
- Làm sao tôi biết được?
Diễm Chi do dự một chút, nàng thở dài, đứng dậy:
- Hai hôm nữa tôi sẽ đem tất cả câu chuyện kể lại cho chị nghe nhé? Tôi rất mong có người để tâm sự hầu giúp tôi trút bỏ gánh nặng. Nhưng hôm nay thì chưa được.
Tôi cố vớt vát:
- Bây giờ chỉ cần Diễm Chi cho biết cái tên của ông ấy là được rồi.
- Tôi..
Diễm Chi ngập ngừng chưa kịp nói thì bác Châu đã đẩy cửa bước vào bảo chúng tôi ra dùng cơm.
Trên bàn ăn, Phong ngồi đối diện với tôi, tôi không hiểu hắn đã hết giận chưa, nhưng chỉ thấy hắn cứ nhìn tôi yên lặng. Tú thì lúc nào cũng lầm lầm lì lì, khẽ liếc sang tôi một cái là cắm đầu ăn một mạch. Diễm Chi thì ngồi mép kia bàn với tâm sự ngổn ngang. Nhìn quanh xong, tôi không còn đủ can đảm nâng chén lên. Bác Châu thật nhạy cảm:
- Có chuyện gì mà hôm nay yên lặng thế này?
- Chúng nó là quỷ mà!
Bác Chương cằn nhằn, đưa đôi mắt dễ sợ quét một lượt khắp bàn, sau cùng tia mắt đó ngừng trước mặt tôi:
- Lệ Thu, hồi sáng tôi trông thấy cháu.
Tôi miễn cưỡng trả lời:
- Vâng.
- Như thế cũng được! Bác Chương nói ngay không suy nghĩ: - Cháu nên ráng tập tành với Tú trong công việc ruộng nương.
Bác Châu nhăn mặt, tôi thì chẳng hiểu gì cả. Tú bỏ chén cơm xuống, đứng dậy:
- Tôi phải đi làm cỏ ngay bây giờ.
Nói xong, Tú bước nhanh ra khỏi phòng ăn, tôi vẫn còn nhìn thấy nét giận dữ trên nghe tiếng bác Châu gọi lại:
- Tú, sao con ăn có một chén cơm vậy?
Nhưng Tú đã biến mất. Bầu không khí thật nặng nề. Bác Chương ném đũa lên bàn:
- Đồ khốn nạn, mất dạy, để rồi mày biết tao.
- Anh Chương!
Bác Châu cắt ngang khiến bác Chương không nói nữa, đưa mắt nhìn tôi, bác vẫn chưa hết cơn giận. Tôi ngỡ ngàng nhìn mọi người, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Quay sang Phong, chạm ngay ánh mắt của hắn càng làm tôi nghi ngờ, chuyện gì đây? Không lẽ nguyên nhân ở tôi?
- Thôi được rồi, ăn cơm đi!
Bác Châu gắp một miếng thịt vịt bỏ vào chén cơm tôi bác bảo:
- Lệ Thu, con ăn đi!
Mọi người lại lặng lẽ tiếp tục bữa cơm. Nâng chén lên, đây là lần đầu, kể từ ngày đến nông trại Lệ Thanh, tôi đã ăn một bữa cơm vô vị.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |