Cổ Thiểu Hoa háo sắc
← Ch.044 | Ch.046 → |
Thân thể của ta bây giờ lại phát sinh biến hóa kỳ lạ, những biến hóa này hoàn toàn khác biệt với cơ thể trước đây của ta.
"Tiểu Cửu!" Ta chạy lại bên giường, kéo hai tay Tiểu Cửu lại, hắn vẫn như trước mặt mày đỏ bừng, tức giận trợn to đôi mắt.
"Tiểu Cửu, ta gần đây khí lực lớn, thính lực cũng rất tốt, bước đi rất nhanh, phản ứng nhanh nhẹn, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Tiểu Cửu ánh mắt trợn tròn nhưng dần dần khôi phục bình thường, mặc dù mặt vẫn rất đỏ, thần sắc cũng trở nên hòa hoãn hơn. Hắn nhíu mi: "đó chắc là nội lực của ta, ngươi mặc dù không hiểu phương pháp vận khí, nhưng dù sao nội lực cũng là một phần của thân thể ta, nó sẽ bất tri bất giác vận hành trong khinh mạch của ngươi, tăng lên sực lực của ngươi, sức của đôi bàn chân, mà thân thể của ta vốn là luyện võ, cho nên thính lực nhạy bén, thân thể linh hoạt, hơn nữa bây giờ cảm nhận phản ứng của ngươi, ngươi sẽ cảm giác khác để mà so sánh với thân thể trước kia của ngươi."
"Thì ra là thế. Ta đây có thể đem nội lực cho ngươi không?"
Trong ánh mắt của Tiểu Cửu hiện lên tia cảm động, hàng lông mi thật dài của hắn dưới ánh nến rung động nhè nhẹ, mất mát cúi mắt xuống: "Thân thể của ta vẫn còn nhỏ, nếu muốn tối thiểu cũng phải đến mười sáu tuổi."
"Nội lực của thê chủ vốn phi thường cường đại." Tiểu Nhược thu kiếm đứng ở bên cạnh bàn, lông ngỗng bay đầy đầu của nàng, "Mười sáu tuổi chỉ sợ cũng không cách nào hoàn toàn dùng được những nội lực này cả."
"A?" Buông Tiểu Cửu ra, ta có chút buồn bực ngồi ở bên cạnh hắn, "Ta lại không cần đến..."
"Ngươi dùng đi."
"Hả?" Ta có điểm hoài nghi chính mình có nghe lầm hay không, nhìn mặt Tiểu Cửu bên cạnh, hắn tựa vào trên cánh tay của ta:"Nói với Nam Cung Thu Nguyệt dạy ngươi vận khí, ngươi cũng có thể dùng để phòng thân."
Sờ sờ cằm: "Ngươi không sợ ta luyện thành rồi bỏ chạy lấy người?"
Tiểu Cửu liếc mắt nhìn ta, rồi chui vào ổ chăn: "Vậy ngươi nhớ kỹ phải dẫn theo ta, chúng ta cùng nhau đi." Nói xong, hắn quay mặt vào tường mà ngủ.
Nhìn về phía Tiểu Nhược, nàng cũng hiện lên vẻ mặt mất mát. Ta nhún nhún vai, ngủ thôi.
"Được rồi, Tiểu Nhược à, làm phiền ngươi thu dọn lông ngỗng nhé."
Tiểu Nhược ôm lấy mặt, mở cửa bỏ chạy lấy người, ai, ta đúng là một Hộ Quốc phu nhân nhưng tại Hộ Quốc phủ cũng không có địa vị nào a.
Nam Cung Thu Nguyệt từ đêm đó sau này liền như lời hắn nói từng giây từng phút đều bồi bên cạnh ta, nhưng như thế này thật sự rất không thoải mái, có nhiều lúc, hắn đều dùng ánh mắt săm soi như là đang nghiên cứu để nhìn ta, mỗi lần như vậy tóc gáy ta dều dựng thảng đứng, giống như ta là người ngoài hành tinh vậy.
Đương nhiên, có lúc hắn cũng vắng mặt, hơn nữa ta cũng tìm được quy luật vắng mặt của hắn, mỗi tuần một lần, hắn sẽ vắng mặt tại hộ quốc phủ một ngày, sau đó đem theo tin tức tình báo xung quanh trở về. Đương nhiên là lúc hắn vắng mặt thì lại có Tiểu Cửu ở bên cạnh....
Bất quá, ta đột nhiên cảm giác được, thời gian Nam Cung Thu Nguyệt vắng mặt, ta cảm thấy thật tốt.
...
Bởi vì chuyện của Cổ Minh Khải, ta phải an phận vài ngày, ít chuyện vẫn tốt hơn là nhiều chuyện, không làm gì thì không xảy ra chuyện, mâu thuẫn cùng tranh chấp, ta phải tận lực tránh đi. Nhưng, ta không nghĩ tới được sự an tĩnh này rất nhanh đã bị phá vỡ, cái thứ phá vỡ đi sự an tĩnh này chính là do một cái thiệp mời.
Là một phong thiệp mời bình thường, một đồng tiền là có thể mua được một đống, nhưng thiệp mời này lại là của Cổ Minh Khải, hơn nữa lại còn do chính con của hắn Cổ Thiểu Hoa đưa tới.
"Cổ thiếu, mời dùng trà." Những cấp bậc lễ nghĩa này vẫn còn phải làm chu toàn.
Cổ thiếu đến, Tiểu Nhược ngày thường không có xuất hiện hôm nay cũng ở đây, chủ yếu là do Nam Cung Thu Nguyệt sáng sớm đã đi ra ngoài làm việc, nàng vẫn là không yên lòng với ta. Hai ngày này, Nam Cung Thu Nguyệt thường xuyên đi ra ngoài, không biết đang làm cái gì nữa.
Tiểu Nhược đứng ở bên cạnh ta, tràn ngập sự khẩn trương cùng với đề phòng.
Cổ thiếu áo mũ chỉnh tề, tiêu sái phong lưu, chỉ là nếu nhìn những hình ảnh này thì, Cổ thiếu lớn lên thật đúng là giống như một chính nhân quân tử, nhưng ở trên người của hắn đã được gắn chắc bốn chữ "mặt người dạ thú"
"Biểu tỷ, ngày đó khi trở về ta cũng đã thực sự hối lỗi." Cổ thiếu vẻ mặt nghiêm chỉnh, "Ở giữa đường cái mà bắt người thực sự là không đúng, sau này hành vi của tiểu đệ còn cần phải nhờ biểu tỷ nhắc nhở dùm."
"Thật không dám, chỉ cần lúc ngươi làm cái gì thì nên nhớ tới mặt mũi của gia tộc là được."
Cổ thiếu thụ giáo gật đầu: "Biểu tỷ nói rất đúng, hôm đó phụ thân đại nhân cũng rất giận dữ, mọi chuyện sau này tiểu đệ làm tất nhiên sẽ thật là cẩn thận."
"Làm chuyện cẩn thận?" Buồn cười, "Ngươi đây là tính toán cách sau này làm sao cướp người cho êm đẹp hả?"
"Biểu tỷ cứ nói đùa, tiểu đệ như thế nào còn dám cường đoạt dân nữ nữa? Phụ thân đại nhân không đánh gãy chân của đệ là không được."
Nhìn nụ cười của Cổ Thiếu Hoa ta liền cảm giác được hắn rất có thể sẽ làm như vậy.
"Thiệp mời biểu tỷ cũng đã nhận, đêm mai là thọ yến của phụ thân còn có tiết mục biểu diễn rất đặc sắc."
"Ta đã biết, ta sẽ đem hạ lễ đến." Có ăn thì tội gì mà không đi.
"À còn có, phụ thân đại nhân đã có được khẩu dụ của Hoàng Thượng, mời Thuần Vu thị lang đảm đương bếp trưởng cho bữa tiệc của phụ thân."
"Cái gì!" Ta giật mình đứng dậy, "Mời Thuần Vu San San ngày mai đi làm đồ ăn á?"
"Đúng vậy." Cổ Thiểu Hoa cũng đứng lên, "Hôm đó Thuần Vu thị lang làm một bữa tiệc hải sản đã làm cho mọi người kinh ngạc, cho nên phụ thân đại nhân đặc biệt xin Hoàng thượng ân chuẩn, mời Thuần Vu thị lang đảm đương trách nhiệm làm đầu bếp tối mai."
Cổ Thiểu Hoa nói xong, mắt hoa đào khuôn mặt mỉm cười, đáng chết, ta không có điếc, hắn vẫn còn đem Hoàng thượng mang ra nhắc lại hai lần, Hiên Viên Dật Phi chuyện gì đang xảy ra đây? Như thế nào lại đồng ý lời thỉnh cầu của lão hồ ly Cổ Minh Khải kia?
"Vậy đêm mai làm phiền Thuần Vu thị lang, tiểu đệ xin cáo từ."
"Được, mời."
Nắm lấy thiệp mời, ngón tay vuốt phẳng, Cổ thiếu đi ở bên cạnh ra, khen ngợi khung cảnh Hộ Quốc phủ thanh tịnh đẹp đẽ. Lúc tới ngã rẽ chuẩn bị cho quản gia đưa Cổ thiếu đi ra, thì tiếng đàn của Viễn Trần lại truyền tới, tiếng đàn đứt quãng, sau đó tiếng tiêu cũng lập tức truyền ra, cầm tiêu đang không ngừng dung hợp, từ lộn xộn đến hợp nhất hai thành một. Là khúc《 Hồ Điệp 》.
"Khúc nhạc này thật sự rất đặc biệt!" Cổ thiếu thán phục dừng lại cước bộ, "Mà ngay cả Hoa Liễu cũng không đàn ra được khúc nhạc đặc biệt như thế này."
Đương nhiên khúc nhạc này do ta dạy tất nhiên là phải đặc biệt.
"Không biết là vị nữ tử tú lệ nào có thể đàn ra được ca khúc tuyệt diệu như vậy?" Cổ Thiểu Hoa hai mắt nheo lại, lang tính vẫn không thay đổi. Ta giận tái mặt quát: "Cổ thiếu, ngươi cho rằng hộ quốc phủ sẽ có nữ sủng sao?"
"A!" Cổ thiếu há to miệng, "Tiểu đệ thật thất lễ, thì ra là thị lang của biểu tỷ, tiểu đệ thật thất lễ, xin cáo từ, cáo từ."
"Không tiễn." Ta phẩy tay áo bỏ đi, đúng lúc, Thuần Vu từ xa hướng ta chạy tới, hắn từ lần đi dạo phố kia về, không thường xuyên mặc trang phục đẹp đẽ nữa, cũng không còn dùng đồ hương phấn. Thứ nhất là do những loại hoa bào này nấu ăn không tiện, thứ hai là do chính hắn cũng hình như cũng không muốn ngụy trang thêm nữa.
Hắn một thân trường sam xanh nhạt, ống tay áo được xắn lên, bạch sắc bên trong liện hiện ra ở bên ngoài, nhẹ nhàng khoan khoái mà gọn gàng. Tóc dài tùy ý dùng một chiếc đũa cài tạm lên, trên người vẫn còn đeo tạp dề, vừa nhìn thì biết chính là hắn mới từ trong phòng bếp đi ra.
"Thê chủ, Thê chủ." Thuần Vu chạy đến trước mặt của ta miệng thở hổn hển, đôi mắt hồ ly dưới ánh mặt trời mang theo tia khẩn cấp, "không tốt, không tốt, hỏng!"
"Hỏng? Cái gì hỏng?"
"Chính cái...kia, cái...kia..." Thuần Vu đột nhiên dừng lại không nói nữa, đề phòng nhìn về phía bên cạnh của ta, sắc mặt hơi trầm xuống, hiển nhiên là có điểm tức giận.
Chuyện gì đang xảy ra đây? Ta nhìn sang bên cạnh, tại sao Cổ Thiếu Hoa vẫn còn chưa đi! Hắn lại nhìn chăm chú vào Thuần Vu vẻ mặt háo sắc.
Vô sỉ! cư nhiên lại có thể thèm muốn người của ta!
"Nói vậy vị...này chính là Thuần Vu thị lang đi, biểu tỷ, ngươi thật đúng là hảo phúc khí a." Hắn nói tràn đầy hâm mộ, ánh mắt lại thủy chung nhìn chăm chú vàoThuần Vu không rời.
Ta lúc này trầm giọng nói: "Tiểu Nhược, tiễn khách!"
"Dạ!" Tiểu Nhược tiến lên không chút khách khí đưa tay lên mời Cổ Thiếu Hoa, Cổ Thiếu Hoa cũng tự mình hiểu lấy, hướng ta chắp tay thi lễ: "Vậy tiểu đệ cáo lui." Nói xong, lại lần nữa nhìn thoáng qua Thuần Vu, sau đó lại nhìn phía phương hướng tiếng đàn cùng tiếng tiêu, trên mặt lộ ra đắm chìm cùng vẻ mặt si mê, chắc là hắn đang suy nghĩ tới dung mạo của Ly Ca và Viễn Trần.
← Ch. 044 | Ch. 046 → |