← Ch.045 | Ch.047 → |
Thật không thể ngờ được cái tên Cổ Thiểu Hoa này cả nam lẫn nữ đều có thể ăn, ta bắt đầu hoài nghi đến động cơ lần này của Cổ Minh Khải hắn mời Thuần Vu San San tới làm đồ ăn. Ta vẫn còn rất nhớ đến những quyển tiểu thuyết BL trước đây, tiểu công đều thích nhìn tiểu thụ ở dưới bếp nấu cơm, nhưng lại bắt tiểu thụ toàn thân chỉ mặc một chiếc tạp dề, sau đó bọn họ ở ngay tại phòng bếp ... (trở xuống cắt giảm 1000 chữ). Omz, tình yêu của nam nhân với nam nhân rất cao thâm ảo diệu ta đây thân là nữ nhân nên không thể nào hiểu hết được.
"Mắc ói." Ta kéo Thuần Vu San San bỏ chạy lấy người, "đúng là cái tên háo sắc chẳng phân biệt nam nữ, đáng lẽ ra lần trước nên đem hắn phế đi."
"Thê chủ." vẻ tức giận trên mặt Thuần Vu San San đã thối lui đi một ít, "Cổ Thiểu Hoa sao lại tới đây."
"Ngày mai là sinh thần của phụ thân hắn, hắn đem thiệp mời tới, mà ngươi mới vừa rồi nói cái gì hỏng?"
"A, chính là cái nồi đá, làm sao bây giờ, thê chủ?"
"A? Rất là đáng tiếc, nhưng cũng không phải không có biện pháp, nồi đá nếu như dùng nhiều lần tất nhiên sẽ bị hỏng, như vậy đi, chúng ta đi hỏi Viễn Trần một chút, đến nơi nào có thể mua lại được cái mới."
"Được rồi, phu nhân, trên tay của người là thiệp mời của Cổ Minh Khải?"
"Ừm, hắn muốn ngươi ngày mai đến làm đầu bếp cho hắn."
"Cái gì! Ta không đi." tính bướng bỉnh của Thuần Vu San San lại bắt đầu, cố chấp mười phần có khuyên gì cũng không được. Hắn nói xong, hình như cảm giác được đã lỡ lời, nên vẫn còn dè dặt nhìn về phía của ta, ta cười lạnh: "Yên tâm, nếu là ta, ta cũng sẽ không cho ngươi đi, nhưng hắn còn đem khẩu dụ của Hiên Viên Dật Phi, ta chỉ sợ...?"
"Thê chủ! Đây là khẩu dụ của hoàng thượng!" Thuần Vu kinh hô, ta nhìn hắn mang vẻ kinh ngạc, suýt nữa làm ta bật thốt lên mà hỏi chẳng lẽ ngươi không biết việc này hay sao? Cố gắng nhịn xuống, ta vỗ vỗ cánh tay hắn: "Yên tâm đi, ta sẽ không cho Cổ Minh Khải một cơ hội nào để động đến ngươi, nếu như ngươi thực sự phải đi, vạn nhất lúc ăn xảy ra chuyện gì, thì ta cũng sẽ ít nhiều phải chịu liên lụy."
"Tạ ơn thê chủ." đôi mắt hồ ly của Thuần Vu thủy quang trong suốt, vẻ mặt phức tạm hỗn loạn lẫn với cảm động.
Trong lúc đang nói, thì đã đi tới viện của Viễn Trần, mùa xuân tới, màu xanh dạt dào, lá trúc sàn sạt rung động, một cảnh tượng thanh tịnh mà đẹp đẽ. Trong viện của Viễn Trần, hôm nay có thêm một người, đó là Hậu Huyền!
Hậu Huyền đang ở đây luyện quyền, áo ngắn màu tím có cổ lật màu đỏ, da thịt màu lúa mạch lộ ra bên ngoài, trên cổ đeo vòng cổ làm bằng răng nanh của động vật làm trang sức, áo ngắn màu tím vạt áo chỉ tới đầu gối, một chiếc Yêu Đái buộc quanh thắt lưng của hắn, hắn mặc một chiếc quần màu đen, ống quần bỏ gọn vào trong đôi giày.
Mỗi lần thấy hắn không phải là ở xa thì cũng chính là đêm tối, trong ấn tượng của ta trừ cái vẻ mặt thối của hắn ra, còn lại tất cả đều mơ hồ, hôm nay nhìn hắn, cũng thấy được hình dáng nam nhân chân thật của hắn.
Mặt trái xoan, cằm nhọn, lông mi dài mắt phượng, thần thái hào hứng, dáng người nhanh nhẹn tháo vát, động tác giống như rồng bay phượng múa.
Cao thủ xuất thủ, khí thế hào hứng, lá trúc bay bay, giống như là lông ngỗng bay tán loạn. Làm cho ta nghĩ tới vụ lông ngỗng tối hôm qua, hôm nay Tiểu Nhược dọn dẹp chắc rất thảm.
Bỗng nhiên, hàn quang chiếu xuống, ta theo bản năng lui lại một bước, cánh tay bị người nắm lấy, kéo sang một bên, Hậu Huyền bay xuống trước mặt của ta, lúc đó mái tóc hắn thật dài cùng với lá trúc trong gió tung bay.
Một thanh đoản kiếm sắc bén chĩa ngay tại chóp mũi của ta, Thuần Vu San San lấy tay hất văng ra: "Hậu Huyền, ngươi định ám sát thê chủ hay sao?"
Hậu Huyền thu hồi đoản kiếm rồi kề sát mặt vào mặt của ta, vẻ mặt cười xấu xa: "Thê chủ, người tối hôm qua tại sao lại không có tới, làm cho ta đợi người cả một buổi tối, chẳng lẽ người bị cái tên tiểu tử Nam Cung Thu Nguyệt kia cuốn lấy không thoát được?"
Hắn nháy mắt một phen, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện tối ngày hôm qua, ta lui về phía sau một bước cẩn thận đánh giá Hậu Huyền, hắn đứng thẳng người, sống lưng thẳng thắn, đứng sừng sững như Tùng Bách, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt nhăn nhó.
Thuần Vu San San tung ra một ánh mắt soi mói, ở phía xa xa Viễn Trần cùng Ly Ca đều tự làm chuyện của mình, giống như bọn ta đứng ở nơi này chỉ là không khí.
Ta bắt đầu đi vòng quanh người Hậu Huyền một vòng, rồi lại đi tiếp một vòng nữa, ta cười cười lắc đầu, sau đó bỏ chạy lấy người.
"Này!Người như vậy là có ý gì!" Hậu Huyền đuổi theo, ta cười nói: "Là ý đó đó."
Hậu Huyền không thể giải thích được nghiêng ngiêng đầu: "Vậy ý đó là ý gì?"
"Chờ khi ngươi rõ ràng rồi cũng sẽ không hỏi ta ý đó là gì."
"Các người đây là đang nói linh tinh gì vậy?" Thuần Vu San San ở một bên không nhịn được mới đặt câu hỏi, ta cười cười: "Thuần Vu, ngươi đi chặt hai cây trúc lại đây."
"Cây trúc?"Thuần Vu không hiểu, ta dừng ở trước cửa viện của Viễn Trần, nhìn những cây trúc xanh biếc: "Cổ Minh Khải tham lam như vậy, còn muốn ta phải tặng lễ vật cho hắn? Ừm ta sẽ tặng cho hắn hai cây trúc."
"A?"
"Hắn muốn trèo cao sao?" Ta chế giễu, đẩy cửa mà vào, Viễn Trần đang bảo dưỡng dây cầm, Ly Ca chuyển động xe lăn, quay lưng về phía ta, hắn thật sự là một quái nhân, hắn không để ý tới ta thì ta tự nhiên cũng sẽ không rảnh rỗi đi để ý đến hắn.
Hôm nay Viễn Trần mặc một kiên áo bào màu vàng nhạt, mặt trên có những hoa văn nhàn nhạt trông giống như hoa nở, rất nhẹ nhàng khoan khoái, ta thích Viễn Trần mặc những y phục thanh đạm như vậy, nhìn hắn như vậy có thể làm cho lòng người yên tĩnh.
", Hộ Quốc phủ nhiều gia đinh như vây, người thế nào lại cho Thuần Vu San San đi làm việc nặng nhọc như vậy." Hậu Huyền nói xong ta mới giật mình sửng sốt, xoay người nhìn lại, Thuần Vu San San thật sự là đang ngồi chặt trúc, ta vỗ trán của mình: "Chết thật, đã tập thành thói quen, nhưng Thuần Vu San San cũng thực sự rất thành thật."
"Ha, ta xem là người cố ý làm khó dễ hắn đi." Giọng điệu của Hậu Huyền rất kỳ quái hình như là hắn muốn cãi nhau thì phải, ta cười nói: "Nếu ngươi không quen nhìn như vậy, vậy ngươi đi chặt đi, cũng không biết công phu của ngươi có phải giỏi thật sự hay không, thật sự là đạp tuyết vô ngân không, tối hôm qua như thế nào còn có thể thấp thân."
"Thất thân!" Hậu Huyền hét lên một tiếng kinh hãi. Đúng lúc này, từ nơi của Viễn Trần truyền đến một tiếng đoạn âm "Băng!" Ta nhìn qua, như thế rất tốt, dây cầm bị đứt. Mà Ly Ca ở một bên lưng đã cứng đơ.
Ta quay đầu lại nhìn Hậu Huyền, hắn há hốc miệng, nháy ánh mắt, bỗng nhiên mắt hắn sáng lên: "Hóa ra là... thấp thân này, hừ! Tối hôm qua nếu không phải tại người ta sẽ thấp thân sao!"
"Băng!" Lại thêm một dây nữa, xem ra hôm nay Viễn Trần bảo dưỡng cầm càng làm càng hỏng a.
Bên người có một bóng xanh nhoáng lên, Thuần Vu San San đem hai cây trúc đưa đến bên canh ta và Hậu Huyền, buông xuống ống tay áo đang xắn lên xuống, bĩu môi: "Hậu Huyền, ngươi vẫn còn có thân để thất hả?"
"Phốc!" Ta cười vui vẻ, bám lấy một cánh tay của Thuần Vu San San ôm bụng cừoi, dựng thẳng ngón tay cái: "Chính xác, ngươi nói rất chính xác!"
"Thuần Vu San San! Ngươi đây là có ý gì! Ngươi biết rất rõ ràng là nàng đang nói về chuyện ta bị rơi xuống hồ nước, ngươi muốn dựng chuyện gì vậy hả!" Khuôn mặt Hậu Huyền lập tức đỏ bừng
Thuần Vu một tay chống nạnh, một tay vung vẩy trêu chọc, đôi mắt hoa dào híp lại: "Cái gì cơ? Người tự xưng là đệ nhất thiên hạ tối hôm qua bị lại bị rơi xuống hồ nước? Ai ai, có phải hay không ngươi bị các cô nương dụ dỗ nên chân nhuyễn mới đứng không vững..."
Vèo, một mảnh lá trúc bay qua mặt của Thuần Vu San San cùng với đỉnh đầu của ta, nhăn nhăn cái trán, Hậu Huyền thật đúng là một con người nóng nảy. Không đúng, không khí như thế nào lại trầm xuống, nhìn trộm Thuần Vu San San bên người, chỉ cảm thấy có một đoàn hắc khí gắt gao bao bọc xung quanh hắn, thật nguy hiểm, hai vị này không phải lại muốn trừ khử nhau chứ.
Ta xem như là đã rõ ràng, ta đoán là tại Hậu Huyền ngây ngốc ở Hộ Quốc phủ đã lâu nên ngứa ngáy tay chân, chắc hắn muốn tìm người để tỷ thí đây mà.
← Ch. 045 | Ch. 047 → |