Vay nóng Homecredit

Truyện:Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ - Chương 087

Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ
Trọn bộ 107 chương
Chương 087
Mua bán súng đạn
0.00
(0 votes)


Chương (1-107)

Siêu sale Lazada


Edit: susublue

Mười ngày sau, Chicago.

Sau khi Tô Cẩm ngồi trên máy bay đã xác định được mục tiêu, cả người cô liền rơi vào trạng thái phấn khởi, cô toàn tâm toàn ý xâm nhập để điều tra tin tức có liên quan đến hắc bang, đối mặt với thủ lĩnh tổ chức hắc bang nổi danh thế giới này, nếu không nắm chắc, người chống lại anh, chỉ có con đường chết.

Tương Vinh từng khuyên cô, kêu cô buông tay, đáng tiếc vô dụng, Tô Cẩm giống như đã thay đổi, trở nên mạnh mẽ hơn trước kia, tự tin, không chút sợ hãi, trong mười ngày qua, trong tất cả thời gian nghỉ ngơi của cô, cô chưa từng ngừng suy nghĩ.

Cô cần cuộc sống phong phú như vậy, cô tự tạo cho mình một nhiệm vụ không thể hoàn thành, mà nguyên nhân thúc đẩy Tô Cẩm thay đổi chỉ có một, cô phải nhanh chóng quên Lãnh Mặc Phàm, đẩy Lãnh Mặc Phàm ra khỏi sinh mạng của cô, mà Tô Cẩm tìm được phương pháp rồi, đi làm chuyện vượt qua khỏi năng lực thực tế của cô.

"Sư tỷ điên rồi sao." Câu cửa miệng của Amy.

"Tôi cũng sắp điên rồi." Ivan thở dài, những ngày nay cô phải thu thập tin tức có liên quan đến Rio trên toàn thế giới, làm cho cô thức trắng theo suốt đêm.

"Đây, đưa cho sư tỷ đi!" Ivan đưa mấy tập tư liệu mới nhất cho Amy, xoa mí mắt sắp sụp xuống, cô thật sự rất buồn ngủ.

Amy cầm lấy tư liệu đẩy cửa đi vào trong thư phòng, chỉ thấy Tô Cẩm tựa vào trước cửa sổ trầm tư, tay kẹp một điếu thuốc, nghe thấy tiếng đẩy cửa phía sau, Tô Cẩm quay đầu lại nhìn thoáng qua, "Đặt tư liệu lên bàn đi! Lát nữa chị sẽ nhìn."

"Sư tỷ, thật ra chị không cần phải liều mạng như vậy, tiện nhân Anna kia tạm thời sẽ không tìm thấy chúng ta." Amy đau lòng nhìn cô, chỉ trong mười ngày ngắn ngủn, Tô Cẩm đã gầy đi.

Tô Cẩm nở nụ cười, không cho là đúng, cũng không trả lời, dập tắt thuốc, cô cầm lấy tư liệu ngồi vào sô pha, mở ra đọc, Amy thấy cô không thèm nhìn mình, không thú vị lui ra ngoài.

Những ngày này, Tô Cẩm đã nắm được đại khái hơn một nửa tư liệu, Rio là một người rất kiêu ngạo, ông tự tin với thế lực của mình, cho nên, muốn tìm được ông ta rất dễ dàng, nhưng muốn xóa sạch những thân tín và thủ hạ của ông ta cũng là chuyện cực kỳ khó khăn, lính đánh thuê trong tay ông ta tới mấy nghìn người, có ở khắp nơi trên thế giới, mà trước mắt, thủ hạ bên người ông ta cũng mấy trăm người, muốn tiếp cận ông ta, thật không dễ dàng, hơn nữa ông ta xuất thân từ quân đội, dù là độ nhạy bén, thân thủ, đều rất khó nắm bắt.

Tin tức lấy được từ chỗ Tương Vinh là nhiều nhất, Rio từng là thiếu tướng Bộ binh, sau đó phạm vào sai lầm lớn bị bắt được, vào tù năm năm, sau khi đi ra đã thành lập một hắc bang, chuyên chế độc để kiếm tiền, sau đó chậm rãi mở rộng thế lực, trong năm năm ngắn ngủn, ông trở thành tay côn đồ hùng mạnh nhất địa phương, lũng đoạn toàn bộ quốc gia bằng những giao dịch phi pháp, thế lực của ông càng lúc càng lớn, nối đường dây quốc tế, bảy năm trước, ông ta bắt đầu đề cập việc mua bán vũ khí ở các nơi, vì vậy ông kiếm được không ít tiền, đến bây giờ đã trở thành thủ lĩnh hắc bang quốc tế.

Tương Vinh đã từng đụng độ với ông ta, từ mười lăm năm trước, Tương Vinh làm đội trưởng bộ đội đặc chủng, tham dự hành động truy bắt Rio, lúc hành động, Tương Vinh bắn chết em trai ông, mà ông trả lại cho Tương Vinh một vết sẹo trên mặt, sau đó, Tương Vinh rời khỏi tổ chức, bắt đầu bí mật huấn luyện nữ sát thủ kiếm tiền thay ông, ẩn thân vào chỗ tối, Rio từng đi tìm ông, nhưng vẫn không có tin tức, đến khi Anna phản bội, mới tìm được Tương Vinh.

Đây nợ máu, Rio tuyệt đối sẽ không bỏ qua, mà Anna gia nhập, chính là điểm chết của Tương Vinh, Rio sẽ không tiếc mọi thứ để giết Tương Vinh.

Đọc xong tin tức mới nhất, Ivan lấy được một cuộc điện thoại, trong đó công bố gần đây Rio có một lô súng ống đạn dược đưa tới Chicago, mười ngày sau, có khả năng ông ta sẽ xuất hiện ở đây, mà đây chính là một cơ hội vô cùng tốt, Tô Cẩm tập hợp tư liệu lại, mắt lóe sáng như ánh sao, ánh sáng lạnh như băng chiếu ra từ trong mắt, lợi hại mà lãnh khốc.

Washington.

Phòng làm việc cao cấp, đã lâu rồi Lãnh Mặc Phàm chưa đến tổng công ty ở Mĩ, rời khỏi công ty trong ba tháng, anh phải bớt thì giờ đến văn phòng - văn kiện chồng chất như núi ở nơi đó đang chờ tra tấn anh, xử lý xong mọi công việc, cả người anh nhàn tản đi, mà phía sau anh lại là phẫn nộ, mười ngày, vẫn chưa có tin tức của Tô Cẩm, có trời mới biết những ngày nay anh vượt qua như thế nào, dựa vào sô pha, anh chậm rãi đút năm ngón tay vào túi quần, diễn(d@nflle3;quydo0n giữa trưa nắng chói mắt chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh bao phủ căn phòng rộng hai trăm m², lúc này là cuối mùa thu, làm cho người ta cảm thấy bình tĩnh mà ấm áp.

Bình tĩnh, hiện tại anh rất cần hai chữ này.

Trước kia, một ly cà phê đen có thể giải quyết mọi buồn bực, hiện tại, hoàn toàn không có hiệu quả, trong lòng anh trống rỗng, chỉ cần một người phụ nữ đến giúp anh bình tâm, mà người phụ nữ này lại biến mất.

Bình tĩnh cơ trí, là tác phong làm việc từ trước đến nay của anh, mà một tuần nay, lúc chủ trì hội nghị anh lại luôn nổi giận bất thường, điều này làm cho tất cả nhân viên cấp cao của công ty và các cổ đông biến mất không dấu vết trong khoảng thời gian này, không dám tới gần anh trong vòng ba trăm mét, mà nhân viên cũng bị vạ lây, có đôi khi đang đi trên đường, đều bị cảm xúc ác liệt của anh ảnh hưởng, mắt anh sắc bén mà hung hãn như mắt con sói sắp nuốt chửng con mồi, người nào nhìn thẳng vào anh, đều không hết sợ hãi trong ba ngày.

Ngoại trừ một người thường xuyên đứng ở đầu ngọn lửa như Jack, anh quả thực trở thành người bị hại trực tiếp nhất, anh đã không ngủ mấy ngày mấy đêm rồi, bởi vì không muốn văn kiện có sai sót, để rồi bị ai đó mắng, anh cũng không muốn phạm phải sai lầm gì, huống chi chỉ là một lỗi nhỏ không đưa cà phê đến đúng lúc, anh đã bị chỉnh đến mức không chê được.

Nhưng hôm nay, anh không có biện pháp khống chế tâm trạng dồn dập, chưa gõ cửa mà đã đẩy cửa đi vào, thế cho nên, anh vừa vào cửa liền thấy một đôi mắt căm tức, anh có chút lúng túng dừng lại gõ cửa, "Lãnh tổng, thực xin lỗi, có chuyện quan trọng muốn tìm ngài thương lượng."

Lãnh Mặc Phàm ngầm đồng ý cho anh tiến vào, trầm giọng nói, "Chuyện gì?"

"Ngài xem cái này đi." Jack đưa phần công văn đến trước mặt anh, đó là văn kiện điều tra của cục liên bang.

"Đây chính là một phần của bản dự thảo, nhưng phương diện này có nhiều tin tức bất lợi đối với ngài." Jack lo lắng mở miệng, trên văn kiện này Lãnh Mặc Phàm có tội án nghiêm trọng nhất, tham gia buôn lậu súng đạn, hơn nữa văn kiện còn có văn bản đính kèm, nhìn như là căn cứ chính xác theo đó.

Lãnh Mặc Phàm nhíu mày lại, lạnh lùng nói, "Rốt cục là có chuyện gì? Vì sao bọn họ lại có cái này?"

"Chuyện này còn chưa rõ, tôi cũng vừa mới nhận được văn kiện, bọn họ đề nghị nửa tháng sau sẽ tiến hành lên án ngài, trong khoảng thời gian này, chúng ta phải làm gì bây giờ."

"Vì sao bọn họ lại xác thực được thời gian và địa điểm mua bán súng đạn?" Lãnh Mặc Phàm nhíu mày, mặc dù đáy mắt có lửa giận, nhưng anh vẫn duy trì vẻ hoàn mỹ tao nhã và sự bình tĩnh.

"Có khả năng là nội gián."

"Hiện tại súng đạn ở đâu?"

"Chicago, người mua là thủ lĩnh tổ chức hắc bang quốc tế, Rio, nửa tháng sau chính là ngày giao hàng, trước lúc này nếu không tra ra nội gián là ai, đến lúc đó ông ta thật sự sẽ bị cảnh sát khống chế, sẽ trở thành nhân chứng tốt nhất để chỉ tội ngài." Jack bình tĩnh phân tích.

Lãnh Mặc Phàm hơi dựa lưng ra sau, cơ thể dựa hẳn vào sô pha, âu phụ cắt may tỉ mỉ che bớt sự giỏi giang và trí tuệ của anh, mà lúc này trên người anh tỏa ra hơi thở lãnh khốc, ánh anh lạnh như băng, cho dù là cả phòng đầy ánh nắng cũng không che dấu được.

"Lãnh tổng, có cần tôi lập tức đến Chicago điều tra rõ ràng hay không?"

Khóe miệng Lãnh Mặc Phàm nhếch lên, môi mỏng mở ra, "Tôi tự mình đi."

Cục bộ cảnh sát quốc tế Mĩ, trong phòng hội nghị, đang tiến hành một cuộc hội nghị khẩn trương.

Tất cả cảnh sát đều ngồi chỉnh tề, nghe cảnh sát trên bục giảng phân tích tư liệu trên màn hình chiếu.

"Bross Rio, chắc là cái tên này mọi người đều rất quen thuộc, ông ta từng phạm phải một trong năm tội danh lớn nhất mà lại được vô tội phóng thích, ông ta chạy trốn pháp luật, hoành hành ngang ngược, thành lập tổ chức hắc bang quốc tế, tội phạm trên tay ông ta nhiều đếm không xuể, hiện tại, rốt cục chúng ta cũng có cơ hội, nếu lần này thành công, chúng ta có quyền khởi tố ông ta, tống ông ta vào ngục giam, lần này chúng ta sẽ để mắt đến người này, không lâu sau, ông ta có một phiên giao dịch súng ống đạn dược, chúng ta lấy được tin này, bọn chúng sẽ xuất hiện ở phía Nam Chicago, cảnh sát địa phương đã chú ý chặt chẽ hành động lần này, bởi vì đây là vụ án hình sự có quy mô quốc tế, cấp trên ra lệnh cho cảnh sát quốc tế chúng ta tham dự điều tra bắt toàn bộ."

Hội nghị dài đến hai tiếng rốt cục cũng chấm dứt lúc chín giờ tối, Lục Thiểu Đình trở lại văn phòng, liền thấy cấp trên của anh ngồi ở chỗ của anh, anh mỉm cười nhìn ông.

"Trưởng quan." Lục Thiểu Đình lễ phép kêu một tiếng.

"Đối với vụ án lần này cậu đều hiểu rõ, có nắm chắc hay không?" Vị cảnh sát lớn tuổi nghiêm túc hỏi.

"Toàn bộ đều đã hiểu, nắm chắc mười phần." Lục Thiểu Đình lên tiếng nói.

Từ sau khi Lục Thiểu Đình xuất viện, trong năm ngày ngắn ngủn, anh lại lập công lớn, thành công bắt giữ hai tên trộm quốc tế, anh tỉnh táo sâu sắc làm cho mình nhanh chóng lấy lại sự tín nhiệm của cấp trên sau vụ án của Tô Cẩm, mà hành động truy bắt lần này, anh vẫn được chọn làm đội trưởng như cũ, dẫn đầu đội xuất phát.

"Tốt lắm, tôi tin tưởng năng lực của cậu." Vị cảnh sát lớn tuổi vừa lòng gật đầu, vỗ vỗ bờ vai của anh rồi rời đi.

Lục Thiểu Đình buông văn kiện xuống, lẳng lặng ngồi ở trong văn phòng, tỉnh táo suy nghĩ, tỉ mỉ sắp xếp hành động nhiệm vụ lần này, tất cả đều không có sơ hở, đầu óc anh mới thoáng thả lỏng, lúc này, cửa phòng anh vang lên tiếng động, một bóng dáng mê người dựa vào cửa, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp cười khanh khách nhìn anh, dùng tiếng phổ thông đạt tiêu chuẩn, "Lục trưởng quan, còn chưa tan tầm sao?"

Lam Mị, một cảnh sát đến từ Trung Quốc được điều đến đội hình sự không lâu, cô vĩ đại, thân thủ rất cao, hơn nữa ngoại hình lại xinh đẹp, cô được xem như tinh anh giữa những nữ cảnh sát, cô cũng được xếp vào hành động lần này.

Lục Thiểu Đình nở nụ cười "Còn đang suy nghĩ vụ án này."

"Vụ án thì phải nghĩ, nhưng cơm chiều cũng không thể không ăn, tôi sắp chết đói rồi, ăn cùng nhau đi!" Lam Mị mời, đôi mắt trong trẻo xẹt qua một chút yêu mến.

Lục Thiểu Đình suy nghĩ, thu dọn văn kiện một chút, đứng dậy đi về phía cô, Lam Mị cười quyến rũ đón tiếp anh, hai người đi ra khỏi cửa.

"Vết thương ở ngực trái anh thế nào rồi? Có bị nhiễm trùng không?" Lam Mị quan tâm hỏi, hành động truy bắt lần trước, miệng vết thương của Lục Thiểu Đình bị nứt nên bị nhiễm trùng.

"Không sao." Lục Thiểu Đình cười nhẹ, nói đến đề tài này khiến mắt anh xuất hiện một tia sáng kỳ dị.

Lam Mị ngẩng đầu vừa vặn bắt được vẻ mặt đó của anh, không khỏi buồn cười nói, "Làm sao vậy? Nghĩ đến cái gì sao? Bị thương còn vui đến vậy sao?"

"Không phải." Lục Thiểu Đình hơi bối rối lắc đầu.

"Mạng của anh lớn, trái tim không giống người khác, nếu không đổi thành người khác, đã sớm mất mạng, anh còn cười được sao, anh có biết hành động truy bắt lần trước khiến tôi lo lắng nhiều thế nào không." Lam Mị bất tri bất giác bày tỏ sự quan tâm khó nói thành lời của mình ra.

Lục Thiểu Đình sợ run một chút, cười nói, "Cám ơn."

"Ai da, gặp phải loại người không muốn sống như anh, tôi cũng không có cách nào, tôi cũng chỉ quan tâm thôi." Lam Mị cố ý cao giọng để xúc động nhỏ này, nhưng đáy lòng lại hơi mất mát, mấy ngày qua, nếu Lục Thiểu Đình không ngu ngốc, như vậy anh nhất định có thể cảm nhận được tâm tư của cô, nhưng điều làm cho cô thất vọng là, Lục Thiểu Đình thật sự ngu ngốc trên tình thương, lại không có một chút phản ứng nào, ngược lại mỗi lần cô đột nhiên nhắc đến chuyện tình cảm, anh có vẻ lạnh nhạt hơn.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lam Mị thật sự buồn bực!

Hai ngày sau, khách sạn năm sao cao cấp ở Chicago, trong phòng 8014, đang tiến hành một cuộc nói chuyện nghiêm trọng mà đầy sát khí, người đàn ông ngồi ở chính giữa sô pha, thâm trầm khó lường, ngoại trừ vẻ lãnh khốc và lạnh nhạt trong mắt thì không còn cảm xúc nào khác, như tròng mắt lợi hại của chim ưng vậy, ba người đàn ông trung niên trước mặt nơm nớp lo sợ phá, diễn(daffn<;;le3[quysdo0n mà mỗi khi anh nhìn người nào, người đó sẽ sợ run rẩy, gục đầu xuống không dám nhìn thẳng anh.

"Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lãnh Mặc Phàm ném văn kiện trong tay xuống trước mặt bọn họ.

"Chuyện này...... Chuyện này nhất định là hiểu lầm, chúng tôi vốn không có tiết lộ một chữ." Một người đàn ông tóc vàng giải thích.

"Đừng nói với tôi là đám văn kiện này tự mình chạy đến cục cảnh sát!" Lãnh Mặc Phàm cười lạnh một tiếng, đáy mắt đầy sát khí.

"Không, tôi cảm giác này trong này nhất định có nội gián, lần này người phụ trách vận chuyển quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn khó mà tìm được, cho chúng tôi một chút thời gian, chúng tôi nhất định sẽ tự mình giao người cho Hall tiên sinh xử trí."

"Đúng đúng đúng...... Cho chúng tôi thời gian."

"Ba ngày, cho tôi một lời giải thích, nếu không, các người tự biết hậu quả." Lãnh Mặc Phàm lạnh lùng mở miệng.

Ba người bị đưa ra khỏi phòng, Jack đi tới, sắc mặt phán đoán, "Tôi có trực giác, nội gián là một trong ba người này."

"Sao!" Lãnh Mặc Phàm ý muốn anh tiếp tục nói.

"Đầu tiên, loại trừ một chút, lần vận chuyển vũ khí này, người biết ngài là ông chủ thật sự, ngoại trừ ba người bọn họ ra, không có người thứ tư, thứ hai, bọn họ đã hoạt động lâu như vậy, bọn họ không phải là người dễ mua chuộc, lại càng không thể tiết lộ tin tức của ngài cho người khác, đương nhiên cũng có khả năng này, nhưng nếu bọn họ nói cho người thứ tư, thì người xui xẻo chính là ba người bọn họ, bọn họ không thể ngu xuẩn đến nỗi ngay cả mình cũng bán, cho nên, kết luận lại nội gián là một trong ba người bọn họ."

"Vậy cậu cho rằng sẽ là ai?"

"Chuyện này sẽ thông cuộc điều tra kế tiếp, nhưng trong lòng tôi đã nghi ngờ một người, không biết có đúng hay không, nếu thật sự là tên đó, vậy thì hắn tự tìm đường chết rồi." Jack hơi thương tiếc nói.

Nước Mĩ, phòng riêng của Bộ trưởng Bộ Tư pháp.

Một bóng người xinh đẹp ngồi ở trước bàn vẽ tranh, bút di chuyển trong tay, vẽ ra một rừng cây đầy nắng sớm rất đẹp, ánh mặt trời vàng chói mắt chiếu xuống, mấy con thỏ nhỏ linh động dùng chân trước giữ cỏ xanh để ăn, trên trời xanh xa xăm, vài áng mây trắng trôi, trống trải mà du dương, tất cả hình ảnh đều xinh đẹp, kỹ thuật của người con gái càng vẽ càng tuyệt vời, Sarah chấm vài hạt sương sớm, một bức tranh xinh đẹp liền hoàn thành.

Cô vui vẻ mím môi cười, ngắm nhìn bức tranh của mình, mà lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa quấy rầy suy nghĩ của cô, cô đứng dậy đi ra mở cửa, chỉ thấy hai người đàn ông mặc tây trang lễ phép đứng ở cửa, cô nhận ra bọn họ, là điều tra viên ở liên bang.

"Xin chào tiểu thư Sarah, xin hỏi Bộ trưởng có trong phòng không?"

"Ba tôi tham dự một tiệc rượu, còn chưa trở về." Sarah nở nụ cười đáp lại.

"Vậy sao! Vậy làm phiền Sarah tiểu thư đưa tư liệu này cho ba cô." Một người đàn ông đưa túi văn kiện cho cô.

"Được." Sarah cầm lấy, nhìn theo bóng lưng hai người đàn ông rời đi.

Đóng cửa lại, Sarah xoay người, đột nhiên một bóng trắng nhanh chóng nhào về phía cô, cô hoảng sợ, giơ tay lên, cả người chật vật ngã xuống dưới đất, mà cái bóng trắng gây chuyện kia lại đang nhiệt tình rúc ở trước ngực cô, mở to đôi mắt rất vô tội.

"Hư hỏng, em thật hư hỏng." Sarah buồn bực xoa đầu thú cưng, kéo cái lỗ tai dài của nó, "Lần sau không được như vậy nữa." Nói xong, mới nghĩ đến tập tài liệu vừa rồi, cô nhìn qua, lại thở dài, chỉ thấy tài liệu đã vương vãi lung tung.

"Nhìn chuyện tốt em làm kìa." Sarah thầm oán, vừa nhặt tài liệu lên, chuẩn bị bỏ vào túi tài liệu, vừa kiểm tra lại, cô cũng hiếu kì nhìn thử, nghĩ rằng, chắc lại có chuyện xảy ra?

Nhưng mà lại nhìn thấy cái tên quen thuộc phía trên tài liệu, Hall, Lãnh, cô kinh hãi, đưa tập tài liệu đến gần mặt, nghĩ là mình nhìn lầm, nhưng mà, trên tài liệu thật sự chính là tên Lãnh Mặc Phàm, Sarah không dám tin kêu lên, "Làm sao có thể là tên của anh?"

Sarah lập tức nhặt hết tài liệu lên ngồi xuống sô pha, bắt đầu đọc tài liệu, nhưng mà càng đọc càng làm cho cô hết hồn, cô không dám tin một người tao nhã lịch thiệp như Lãnh Mặc Phàm lại có liên quan đến việc buôn bán vũ khí.

Nhất định là cô nghĩ sai rồi, nhất định là nghĩ sai rồi, anh không thể là người như vậy được. Sarah thầm hét lớn trong lòng, cô rất nhập thần, một lát sau phía sau có tiếng đóng cửa, cô hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy ba cô đang cởi tây trang ra đi tới, hỏi cô, "Đang nhìn gì vậy bảo bối?"

Sarah đầy nghi vấn không tìm được lời giải đáp, cô chỉnh lại vẻ mặt ôn nhu ngày thường, đứng lên khỏi sô pha, khó thở giao tài liệu cho ba, chất vấn, "Ba ba, có thể nói cho con biết những gì viết trên này là thật sao? Hay là lừa gạt?"

Ross thấy con gái xúc động, sợ run một chút, vươn tay cầm tài liệu cô đưa, sắc mặt cũng nghiêm túc, sau khi xem xong, ông bình tĩnh nói, "Sarah, chuyện này con không cần nhúng tay vào."

"Ba ba, ba có ý gì? Chẳng lẽ ba cho rằng Hall tiên sinh là người như vậy sao?" Sarah khẩn cầu nhìn ông.

"Tri nhân tri diện bất tri tâm, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài." Ross cảm thấy nên nói cho Sarah biết Lãnh Mặc Phàm là người thế nào, cũng để cho cô cắt đứt mọi ý niệm đối với anh.

Nhưng sao Ross có thể hiểu được tâm trạng của Sarah chứ? Tình cảm cô đối với Lãnh Mặc Phàm đã không có cách nào thay đổi được, nghe thấy lời nói của ba tàn nhẫn như vậy, cô phản bác mạnh mẽ, "Không, nhất định là ba hiểu lầm rồi, anh ấy không phải là người như thế, con tin tưởng anh ấy."

"Con vốn không biết gì về cậu ta, con lấy cái gì để tin tưởng cậu ta? Hãy nghe ba nói, Sarah, cậu ta tuyệt đối không phải là người mà con vẫn biết đâu." Ross đau lòng nhìn con gái, ông thật sự không muốn nói những lời này để làm tổn thương cô.

"Không, con không cho là như vậy, con biết bây giờ con không biết gì về anh ấy, nhưng con tin tưởng anh ấy chính là người mà con muốn tìm, dù...... Dù anh ấy là loại người gì đi nữa, con đều thích anh ấy." Sarah vô lực kêu lên.

"Nghe ba ba nói, rời khỏi cậu ta đi, đừng tới gần cậu ta nữa, con như vậy sẽ chỉ tự làm mình bị thương." Ross tận tình khuyên nhủ.

"Con sẽ không rời khỏi anh ấy, cho dù anh ấy phạm vào tội gì, con cũng sẽ cùng anh gánh vác." Sarah biểu hiện sự ương bướng của mình, cô xoay người chạy lên lầu, vài phút sau, xách va ly của mình xuống dưới, chuẩn bị ra ngoài.

Ross hoảng sợ, ông thật sự chưa từng thấy bộ dáng chống đối mạnh mẽ của con gái như vậy, ông thật không biết làm sao, "Con muốn đi đâu?"

"Con muốn đi tìm anh ấy, hỏi rõ ràng chuyện này." Sarah nói xong, mở cửa đi ra ngoài.

Ross thật sự bị giật mình không nhỏ, nhưng khi ông đuổi theo đến nơi, Sarah đã lái xe đi mất.

Trong một biệt thự ở phía Nam Chicago, trang hoàng xa hoa thể hiện tài lực phi phàm của chủ nhân, bốn phía treo đầy rèm cửa dày, làm cho cả phòng khách có vẻ rất âm u, mà ở trên sô pha trong phòng khách, có một cơ thể to lớn đang ngồi ở đó, người ông và căn phòng âm u giống nhau, làm cho cả người ông nhìn giống như một con rắn độc ở trong hang động âm u, trên người đầy hơi thở lãnh khốc, ông chính là Rio, năm nay bốn mươi tám tuổi, diễn(D@nf<lle3;quysdo]0n nhưng cả người nhìn lại giống một con dã thú đầy trầm ổn, thống lĩnh lãnh thổ của mình.

Lúc này, cửa lớn hơi mở ra, một thân hình xinh đẹp đi vào, tóc dài được cột lên, giỏi giang, khôn khéo, nhưng cũng tàn khốc, cô nhẹ chạy bộ đến trước mặt người đàn ông này, gục đầu xuống, cực vì cung kính gọi một tiếng, "boss."

"Thời gian của cô không còn nhiều lắm." Người đàn ông mở miệng, giọng nói khàn khàn, lộ ra vẻ nguy hiểm.

"Thực xin lỗi, tạm thời tôi còn chưa tìm ra được chỗ ẩn thân của Tương Vinh." Anna cúi đầu, vẻ mặt có chút sợ hãi.

Người đàn ông trầm ngâm một chút, cười lạnh một tiếng, "Lúc trước cô cũng không nói như vậy, cô nói trong vòng một tháng nhất định sẽ mang về đầu ông ta đến, hiện tại chỉ còn một ngày cuối cùng, nhưng lại vẫn chưa nhìn thấy gì."

"Xin cho tôi thêm một ít thời gian." Anna ngẩng đầu nhìn về phía cặp mắt âm lãnh kia, khẩn cầu.

"Ha ha, lại đây." Người đàn ông vươn tay với cô, Anna sợ run một chút, vui mừng nhẹ nhàng đi qua ngồi xuống bên cạnh anh, Rio vươn tay sờ đùi của cô, "Muốn tôi cho cô thời gian thì cũng được, hầu hạ tôi thoải mái, tôi sẽ cho cô thêm vài ngày."

Anna quyến rũ cười rộ lên, "Cám ơn ông chủ." Nói xong, tự động đứng dậy dùng hết mọi khả năng để hầu hạ ông.

"Mấy ngày nay cô ở lại bên cạnh tôi, giúp tôi làm một chút chuyện." Rio lên tiếng nói.

"Tất cả đều nghe theo sự bố trí của ông chủ." Anna ôn nhu như rắn nước, bò lên cơ thể ông.

Ở một tòa biệt thự khác trong thành phố Chicago, trong phòng khách sạn, Tô Cẩm đang lẳng lặng chờ đợi thời cơ, tất cả mọi tư liệu cô đã nắm hết trong tay, bao gồm cả ngày giao dịch súng đạn lần này của Rio, còn khá hiểu biết về Rio.

"Sư tỷ, cha nuôi gọi chị đi qua đó." Amy đẩy cửa đi vào nói một tiếng.

Tô Cẩm đứng dậy đi về phía phòng của Tương Vinh, chỉ thấy Tương Vinh đưa lưng về phía cô, đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Tô Cẩm gọi ông một tiếng, "Cha nuôi, cha tìm con."

"Tiểu Cẩm, con thật sự quyết định làm như vậy sao?" Tương Vinh nghiêng đầu trầm giọng hỏi.

"Mặc kệ có thể thành công hay không, con đều phải thử một lần, con không muốn cha nuôi và hai vị sư muội ngày nào cũng phải trải qua cuộc sống đuổi bắt này."

"Nhưng con phải biết rằng chuyện này nguy hiểm cỡ nào."

"Con biết, nhưng chúng ta không có lựa chọn khác không phải sao? Sớm hay muộn gì Anna cũng sẽ tìm tới cửa, so với việc bị động ngồi chờ cô ta, không bằng chủ động phản kích." Tô Cẩm bình tĩnh trả lời.

"Nhưng Rio không phải là một người dễ đối phó, chỉ sợ ngay cả cơ hội tiếp cận con cũng không có."

"Cha nuôi, cha quên mất mình đã dạy con cái gì rồi sao? Đối với nhiệm vụ, ngoại trừ tin tưởng thì chính là cố chấp, tất nhiên lần này không thể tiếp cận ông ta, nhưng ít ra lần sau con cũng có kinh nghiệm, mà nếu cứ bất động tại chỗ, vậy thì cái gì cũng sẽ không có."

"Chỉ còn thời gian một tuần, nếu con thật sự muốn làm như vậy, vậy phải biết tình huống của Rio, ông ta đã đến Chicago, ở trong biệt thự phía Nam."

"Dạ, con biết rồi." Tô Cẩm gật đầu, lặng yên lui ra ngoài.

Sarah chạy ra khỏi nhà, đêm đó liền ở lại khách sạn, cô muốn gọi cho Lãnh Mặc Phàm, lại không ngờ lại không liên lạc được, sáng sớm hôm sau, cô lại đến tổng công ty tìm anh, phát hiện anh đã rời khỏi đó, Sarah cũng không biết vì sao cô lại để ý Lãnh Mặc Phàm như vậy, từ nhỏ đều được giáo dục đàng hoàng, ngoại trừ yêu say đắm Lãnh Mặc Phàm, hơn thế nữa, cô cảm thấy cô có nghĩa vụ đi nhắc nhở anh không được làm chuyện điên rồ, tuy rằng điều này làm cho cô giống một đứa ngốc, nhưng cô lại không thể phớt lờ được.

Khi đi ra khỏi công ty Lãnh Mặc Phàm, vừa mới trở lại xe Sarah liền nhớ tới một người, chị họ làm quản lý ở công ty hàng không, cô lập tức gọi điện thoại, chỉ chốc lát sau, chị họ đã bắt máy, "Sarah?"

"Chị họ, làm phiền chị tra cho em xem hai ngày nay có người nào tên là Hall Lãnh đăng ký hay không?"

"Lần trước thấy trên báo chí, còn đang muốn hỏi em xem là chuyện gì xảy ra, xem ra em đã yêu người ta rồi, anh ta là một người tuổi trẻ giàu có." Đầu kia vang lên tiếng trêu ghẹo.

"Đừng nói giỡn nữa, nhanh tra cho em xem anh ấy có rời khỏi Washington hay không?"

"Với thân phận của anh ta chắc chắn sẽ không đăng ký chuyến bay bình thường, để chị xem thử tư liệu khác, em chờ một chút."

Chỉ chốc lát sau, đầu bên kia vang lên tiếng nói, "Tra được rồi, Hall Lãnh đăng kí máy bay tư nhân đi Chicago vào ba ngày trước rồi, em có thể đến đó tìm anh ta."

"Anh ấy ở khách sạn nào?"

"Đây chính là tin tức bí mật!"

"Em biết chị họ nhất định có thể tra ra được." Sarah nũng nịu, tin tức này làm cho cô rất vui vẻ.

Quả nhiên, đầu dây bên kia tra ra được tên của một khách sạn năm sao cao cấp, Sarah lại kêu cô đặt một vé đi Chicago cho mình, xe nhanh chóng chạy tới sân bay.

Đèn rực rỡ sáng lên, Chicago xinh đẹp về đêm hiện ra trước mắt, trên đường cao tốc, một chiếc xe việt dã chạy như điên, mái tóc dài của người phụ nữ bay tán loạn trong gió, gương mặt xinh đẹp sắc bén, cặp mắt đầy vẻ kiên định, như một con sói, chạy trong suốt ba tiếng đồng hồ, cô đứng trong một thị trấn nhỏ ở phía Nam Chicago, mà biệt thự của Rio lại ở trên ngọn núi phía Nam của thị trấn nhỏ này, nơi này luôn bị hắc bang khống chế, thị trấn có vẻ rất tiêu điều, ở đây gần biển, cũng là nơi tốt nhất để giao dịch súng đạn.

Tô Cẩm chạy thẳng xe theo một hướng khác để lên núi, cô ngừng xe ở chân núi, một mình đi lên núi, thị này trấn nhỏ này đều là người của Rio, cô tuyệt đối không thể để cho người ta phát hiện ra mình, Tô Cẩm nhanh chóng tiếp cận sườn núi, mà biệt thự hùng vĩ màu trắng sơn màu hồng ở ngay trước mắt cô, Tô Cẩm lấy kính viễn vọng ra xem xét tình huống, quả nhiên Rio là một người có tác phong nghiêm túc, bên ngoài biệt thự đều là vệ sĩ, tạo thành rào chắn nghiêm ngặt, muốn đi vào biệt thự để ám sát, rất khó để làm, Tô Cẩm từng là người mà Anna đuổi giết, cho nên, cô cũng không thể dùng diện mạo thật để xuất hiện trước mặt bọn họ.

Cho nên, hiện tại chỉ có một khả năng có thể tiếp cận ông, đó là lúc tiến hành giao dịch súng đạn, ông nhất định sẽ xuất hiện ở hiện trường, mà lúc đó tình thế phức tạp, chính là cơ hội tốt nhất để tiếp cận ông, Tô Cẩm nghĩ như vậy, lại quan sát trong chốc lát, đột nhiên, cô thấy ở hành lang lầu hai có một bóng người quen thuộc, Anna, không thể tưởng được cô ta đã ở nơi này? Lửa giận ở đáy mắt Tô Cẩm đã chồng chất, này cô hận không thể tự tay giết chết người phụ nữ này.

Dưới sườn núi, Tô Cẩm cũng không rời đi, mà trở về thị trấn nhỏ, vào ở trong một khách sạn, cô cần lợi dụng những ngày này để quan sát lần giao dịch vũ khí này.

Mà cùng lúc đó, ở một khách sạn khác cách Tô Cẩm không xa một, Lục Thiểu Đình cũng có mục tiêu giống vậy, nhìn chăm chú vào đợt giao dịch vũ khí lần này, tối hôm qua anh mới đến nơi này, hiểu biết tất cả địa hình, chỉ chờ đợi thời gian giao dịch đến.

Có đôi khi ông trời trêu ngươi, sau khi Lục Thiểu Đình lập xong kế hoạch, anh đứng ở trước cửa sổ, tâm tư bay xa, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp, anh hồi tưởng lại lần ở bờ biển, hình ảnh ôm hôn cô, từ đầu đến cuối, anh cũng không có cách nào quên được người phụ nữ này.

Lục Thiểu Đình cũng không biết, theo hướng anh nhìn, một khách sạn ẩn trong bóng đêm, trong một căn phòng, Tô Cẩm dựa vào cửa sổ, ngẩn người, thật ra bọn họ đang nhìn nhau, chỉ là hai người đều không yên lòng, xem nhẹ bóng người đối diện.

Trung tâm thành phố Chicago, khách sạn năm sao sáng đèn trong bóng đêm, cửa khách sạn, một chiếc taxi dừng lại, Sarah đi ra từ bên trong, cô vui sướng nhìn tên khách sạn, vừa đi vào, đi đến bàn tiếp tân hỏi tên người đăng ký, cuối cùng xác định phòng.

"Hô......" Sarah kích động hô lên một tiếng, rốt cục cũng gặp được anh, loại cảm giác khẩn trương này làm cho cô vừa hưng phấn vừa bất an.

Trong phòng 8014, Jack báo cáo xong tin tức hôm nay, nhìn thoáng qua thời gian, đã mười giờ, anh nhìn bóng người trầm ngâm trên sô pha nói, "Lãnh tổng, tôi về phòng trước."

"Ừ." Lãnh Mặc Phàm lạnh nhạt đáp một tiếng, tiếp tục trầm tư.

Jack đi ra cửa, vươn tay mở cửa ra, vừa đang muốn đi ra, liền thấy một bóng người nhẹ nhàng đi tới, một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện ngay trước mặt anh, anh lắp bắp kinh hãi, mà đối phương cũng lắp bắp kinh hãi, hai người nhìn nhau vài giây, Jack nhận ra cô trước, "Sarah tiểu thư? Sao cô lại tới đây?"

"Xin hỏi Lãnh tiên sinh có ở trong phòng không?" Sarah khẩn trương hỏi.

"Có." Jack nghi hoặc trả lời cô, nhưng không biết nguyên nhân cô ấy xuất hiện ở đây.

"Tôi tìm anh ấy có chút việc, tôi có thể vào không?" Sarah cười hỏi.

Jack quay đầu nhìn thoáng qua Lãnh Mặc Phàm đang ngồi trên sô pha, vừa vặn thấy Lãnh Mặc Phàm cũng nhìn qua bên này, nghe thấy giọng nói chuyện, tất nhiên Lãnh Mặc Phàm cũng nhận ra Sarah, anh gật đầu với Jack, "Cho cô ấy vào."

Sarah vui sướng nhẹ nhàng đi vào, nhìn người đàn ông vẫn xuất sắc đẹp đẽ trên sô pha, tim cô không kiềm chế được đập phịch phịch, cô cố hết sức thoải mái chào hỏi, "Hi, không có làm phiền anh chứ!"

Lãnh Mặc Phàm híp mắt nở nụ cười, "Không có." Nhưng anh không nghĩ ra vì sao cô lại ở chỗ này, chẳng lẽ cô theo dõi anh?

"Sao Sarah tiểu thư lại ở trong này?" Lãnh Mặc Phàm khó hiểu hỏi.

"A...... Thật ra tôi đến đây để tìm anh." Sarah cố lấy dũng khí đối mặt với anh.

"Tìm tôi? Tìm tôi có việc sao?" Lãnh Mặc Phàm ngẩn ra, càng khó hiểu.

Sarah nghĩ đến tập tài liệu kia chỉ tội anh, cảm giác khẩn trương của cô bắt đầu biến mất, cô chỉ vào sô pha, "Tôi có thể ngồi xuống nói chuyện không?"

"Mời ngồi." Lãnh Mặc Phàm vươn tay mời ngồi, quay đầu nói với Jack, "Lấy hai chén cà phê."

Sarah vén tóc hơi rối loạn bên tai, ánh mắt do dự một chút, ngẩng đầu lên bình tĩnh nói, "Tôi nhìn thấy cha tôi có một tập tài liệu, trong đó lên án anh, cho nên tôi đến đây tìm anh, lấy thân phận bạn bè để hỏi anh, tin tức trong đó không phải thật, đúng không?"

Lãnh Mặc Phàm sửng sốt, cả nửa ngày, anh mới cảm thấy có chút buồn cười nhếch khóe miệng, "Cô chạy tới nơi này vì muốn nói chuyện này với tôi sao?"

Sarah thật sự gật đầu, "Đúng, tôi muốn biết đây có phải là sự thật không?"

Lãnh Mặc Phàm nở nụ cười, khen, "Cô cũng thật đáng yêu."

Sarah bị tiếng cười của anh khiến không biết phải làm sao, mặt đỏ lên, cô không biết những lời này của anh là ca ngợi hay là có ý khác, nhưng cô cũng hiểu được mình giống một đứa ngốc, làm một chuyện ngốc.

"Cô tin tôi là người như vậy sao?" Lãnh Mặc Phàm dừng cười, nhìn chằm chằm cô.

"Đương nhiên không tin." Sarah vội nói.

"Vậy đúng rồi, mặc dù có chút hiểu lầm, nhưng chuyện này sẽ sớm rõ ràng."

Sarah thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Nếu đã như vậy, thì tốt rồi, tôi thật sự lo lắng cho anh."

"Cám ơn Sarah tiểu thư quan tâm." Lãnh Mặc Phàm thâm thúy cười nhìn cô.

Mặt Sarah không khỏi nóng lên, cô gục đầu xuống, thẹn thùng đùa nghịch ống tay áo, tâm trạng cũng rất thỏa mãn, cô cảm thấy mặc dù mình làm chuyện ngu ngốc, nhưng lại đáng giá.

Lúc này, Jack đẩy cửa đi vào, nói nhỏ vài câu bên tai Lãnh Mặc Phàm, sắc mặt Lãnh Mặc Phàm hơi đổi, trầm giọng nói, "Dẫn anh ta tới." Nói xong, nói với Sarah, "Thật có lỗi, tôi còn có chuyện muốn xử lý."

Sarah thông minh biết được cô nên rời đi, cô gật đầu, "Vậy tôi không quấy rầy nữa." Lúc gần đi, không quên quyến luyến liếc anh một cái.

Jack nhìn Sarah rời đi, nhún vai nói, "Lãnh tổng, xem ra cô gái này thật sự mê muội ngài! Còn chạy từ xa tới đây để quan tâm ngài."

Lãnh Mặc Phàm không cho là đúng nở nụ cười, biểu cảm lập tức lãnh khốc đi, "Đã điều tra xong rồi sao?"

"Rất rõ ràng, thật sự là hắn ta, lần trước bởi vì phạm sai lầm, mà bị khấu trừ hai phần ba hoa hồng, vì thế hắn ta tiết lộ tin tức cho cục điều tra liên bang, mà hắn ta cũng tính làm xong vụ này, sẽ rửa tay gác kiếm, người của hắn ở ngay dưới lầu, lát nữa đi lên gặp ngài."

"Ừ." Lãnh Mặc Phàm gật đầu.

Sarah ra ngoài cửa phòng, nhưng không lập tức xuống lầu, cô tự hỏi đêm nay có nên ở lại khách sạn này không, quyết định xong, mới đi đến cửa thang máy, lúc này thang máy đang đi lên, Sarah kiên nhẫn chờ, khi thang máy tới nơi, cô đi vào theo bản năng, nhưng mà, ngẩng đầu nhìn thấy bốn người đàn ông mặc đồ đen, cô sợ tới mức lui ra sau từng bước, vội vàng nhường đường, diễn(d@nf<lle3;quy*ddo0n trên tay bốn người đàn ông này có hình xăm, nhìn qua là biết không phải người tốt gì.

Bốn người nhìn thoáng qua Sarah liền đi ra hành lang, Sarah nhìn theo bóng lưng bọn họ, chuẩn bị vào thang máy, nhưng mà vừa bước vào một chân, đột nhiên cô lại muốn làm gì đó, thu chân lại vụng trộm nhìn lén ở một góc, khi nhìn thấy nhóm người này đi đến cửa phòng Lãnh Mặc Phàm, Sarah chỉ cảm thấy tim nhanh chóng lạnh như băng, hết hồn, trời ạ! Bọn họ lại đi gặp Lãnh Mặc Phàm?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sarah lập tức trở nên bối rối, sao Lãnh Mặc Phàm có thể liên quan đến mấy người như vậy? Bọn họ là người nào? Cô nghĩ tới đám tài liệu kia, lòng của cô lại loạn cả lên, Lãnh Mặc Phàm thoạt nhìn thâm trầm khó lường, cô vốn không đoán ra tâm tư của anh, ngay cả vừa rồi nói chuyện với anh, cô cũng không biết lời nói của anh là thật hay giả, vừa rồi cô lựa chọn tin tưởng anh, nhưng hiện tại, lòng của cô có chút dao động.

"Không, tuyệt đối không thể để cho anh làm hư vậy, mình nhất định phải khuyên anh." Sarah vô lực tưởng tượng, đồng thời cũng kiên định, hạ quyết tâm, cô đi xuống lầu.

Trong phòng, bốn người mặc đồ đen cung kính đứng trước mặt Lãnh Mặc Phàm, bốn người này bị hoài nghi là thuộc hạ của Borg, trong đó có một người lấy ảnh chụp trong túi ra đặt lên bàn, "Đây là ảnh lần trước tôi chụp trộm được, người đàn ông mặc tây trang trong đó chính là thám tử của cục liên bang."

Chỉ thấy trong ảnh chụp, Borg đang uống cà phê với người đàn ông đó trong quán cà phê, hơn nữa trên bàn còn đặt một tập tài liệu, Jack lại hỏi mấy câu, liền để bọn họ rời đi.

"Chứng cứ lần này, có thể xuống tay." Jack trầm giọng nói.

"Đêm nay lên máy bay, dặn dò mọi chuyện, ngày kia ra tay." Lãnh Mặc Phàm cười lạnh ra lệnh.

"Tôi nghĩ hành động của chúng ta ở Chicago lần này, đã nằm trong tầm mắt cảnh sát, nhưng, tất cả đã được ấn định, bọn họ tuyệt đối không hoài nghi đến chúng ta."

"Sau này tuyệt đối phải cẩn thận." Giọng Lãnh Mặc Phàm nghiêm trọng, trong mắt lộ vẻ buồn bực, anh thật chán ghét khi phải xử lý loại chuyện như vậy.

"Dạ, tôi sẽ thật cẩn thận." Jack thật mạnh lên tiếng trả lời.

Hai giờ đêm, một máy bay tư nhân cất cánh khỏi sân bay, Lãnh Mặc Phàm và Jack trở về Washington, trong khách sạn, Sarah lại thức trắng đêm, cô nhất định phải biết rõ ràng nguyên nhân chuyện này, cô nhớ rõ thông tin trên tập tài liệu đó, lần giao dịch súng đạn này sẽ diễn ra ở một thị trấn nhỏ phía Nam Chicago, mà tên thị trấn đó cô đã ghi tạc trong lòng.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-107)