Vay nóng Tima

Truyện:Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ - Chương 088

Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ
Trọn bộ 107 chương
Chương 088
Tình thương
0.00
(0 votes)


Chương (1-107)

Siêu sale Shopee


Edit: susublue

Khi mong chờ một chuyện gì đó quá nhiều, thời gian lại trở nên gian nan, ba ngày ở thị trấn nhỏ, Tô Cẩm thăm dò tất cả tình hình nơi này, lái xe trở về khách sạn, thông qua quan hệ Tương Vinh đã đưa đến cho cô súng tối tân nhất, khi cô ở trong phòng kiểm tra súng, Amy đi vào, nói với Tô Cẩm đang ngồi ở trước bàn, "Sư tỷ, lần này để cho em giúp chị đi."

"Không cần, rất nguy hiểm." Tô Cẩm không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối, cô vẫn thích hành động một mình.

"Nhưng em cảm thấy có vẻ chị cần người hợp tác, chị cũng nói người lần này phải đối phó không phải người thường, rất nguy hiểm, chị càng cần sự hỗ trợ của em, hơn nữa em đã ghi tạc mọi thông tin trong đầu, tuyệt đối có thể giúp được chị." Amy không cam lòng kêu lên.

"Để cho con bé đi theo con đi." Ngoài cửa, giọng nói của Tương Vinh vang lên, anh đi vào phòng.

Tô Cẩm thả súng trong tay lên bàn, ngẩng đầu nhìn Tương Vinh nói, "Cha nuôi, con có thể ứng phó."

"Có người hỗ trợ vẫn tốt hơn hành động một mình, cha không muốn con xảy ra chuyện gì." Giọng nói của Tương Vinh đầy vẻ uy nghiêm, thật ra đây là một loại quan tâm.

Tô Cẩm thỏa hiệp thở dài một hơi, "Được rồi! Amy, em chỉ còn hai ngày nữa để chuẩn bị."

"Em đã chuẩn bị xong hết rồi." Amy vui vẻ cười rộ lên, giống như được cho phép là chuyện vui nhất.

Tô Cẩm bất đắc dĩ lắc đầu, Amy và Ivan thường chỉ làm nhiệm vụ bình thường, cơ hội dán thân vào mưa bom bão đạn rất ít, nên mới vui vẻ như vậy.

Ngày hôm sau, Tô Cẩm và Amy trang bị mọi thứ liền xuất phát, xe việt dã chống đạn cao cấp, súng hạng nặng với sức sát thương mạnh mẽ, còn có các loại vũ khác tối cao khác, ba tiếng sau, hai người tới một trấn nhỏ ở phía Nam, chuẩn bị tiến hành ám sát vào nửa đêm hôm nay.

Cùng lúc đó, trên đường quốc lộ rộng lớn, một chiếc xe hơi màu đen khác cũng đi vào phạm vi thị trấn này, Sarah thò đầu ra đánh giá quang cảnh trước mắt, diễn(d@fnlle3quysdo0n đoán xem đợt giao dịch vũ khí lần này sẽ ra ở đâu, cô đoán nhất định Lãnh Mặc Phàm cũng sẽ đi tới đó. Cô phải đến đó ngăn cản anh trước khi cảnh sát đến, lúc này cô vốn không biết cô sắp đối mặt với tình huống nguy hiểm thế nào.

Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên, cô cầm lấy vừa thấy là ba cô gọi tới, cô bấm nút nghe, "Dạ."

"Sarah, bây giờ con đang ở đâu?" Đầu dây kia là giọng quan tâm của Ross.

"Con sẽ về nhanh thôi." Sarah vội nói.

"Tối hôm qua chị họ con gọi điện thoại cho ba, nói con đi Chicago, con đến đó làm gì?" Ross dò hỏi.

Sarah dừng xe lại, bình tĩnh nói, "Ba ba, những lời cáo buộc trong tài liệu kia là thật hay là giả, con nhất định phải biết rõ, bây giờ con đang ở một thị trấn nhỏ phía Nam Chicago, con biết trong đêm nay ở đây sẽ có một cuộc giao dịch, con muốn xác định xem Lãnh Mặc Phàm có tham gia hay không."

Đầu dây bên kia vang lên tiếng hét khiếp sợ của Ross, "Cái gì? Con ở đó làm gì?"

"Ba ba, con không muốn nhiều lời, bây giờ con đang chạy đến đó, lát nữa con gọi điện lại cho ba." Sarah nói xong, ngắt điện thoại.

Mà ở trong văn phòng của cục điều tra liên bang, Ross cầm điện thoại cả người ngây ra, ông nhanh chóng bước ra khỏi cửa, tùy tay kéo một điều tra viên lại hỏi, "Có phải hành động ngăn chặn cuộc giao dịch súng đạn đêm nay diễn ra ở một thị trấn dệt vải không?"

"Đúng vậy! Bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng ở đó, sao vậy Trưởng quan?" Điều tra viên trả lời.

Ross biến sắc, vô cùng lo âu trở lại văn phòng, bấm một dãy số điện thoại, "Lập tức sắp xếp một chuyến bay đi Chicago nhanh nhất cho tôi, phải nhanh nhất......"

Ở một nơi gần biển trong trấn dệt vải, hôm nay canh phòng nghiêm ngặt, trên bến tàu đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều người thuộc hắc bang cầm súng đi qua đi lại, quan sát động tĩnh bốn phía, mà tới đêm, ba chiếc xe việt dã màu đen chạy đến kho hàng lớn cạnh bờ biển, Rio bước từ trên xe xuống, phía sau ông là Anna và bốn trợ thủ đắc lực khác.

Đi vào kho hàng, ba mươi người đàn ông hắc bang cung kính gọi một tiếng "Ông chủ." Rio vừa lòng nhìn mọi thứ được sắp xếp trong đêm nay, nghĩ tới lợi ích lần này, tâm trạng ông rất tốt.

"Lão đại, trong phòng có điều hòa, ngài đi lên đó ngồi trước! Chờ có tin tức chúng tôi sẽ thông báo cho ngài." Một gã thủ hạ cười nịnh nọt.

Rio gật đầu, dẫn theo Anna lên lầu, đi vào phòng, Anna đóng cửa lại nói, "Đối với đợt giao dịch hàng hóa lần này ông chủ có vẻ rất tin tưởng."

"Kho hàng này không phải là chỗ người thường có thể tới." Rio hít một hơi thuốc, trầm giọng nói.

"Không biết người thần bí đối đầu với ngài là ai?" Anna thử thăm dò.

Mắt Rio hung ác nhìn thoáng qua, nhếch khóe môi, "Sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa."

"Dạ......" Anna lập tức thuận theo gục đầu xuống, mắt lại hơi hoảng sợ, nhưng lại nhanh chóng lạnh xuống, cô rất e ngại Rio, một mặt là làm cho ông xem, mà suy nghĩ thật sự trong lòng cô không ai đoán ra được.

Ở một khách sạn trong trấn nhỏ, Amy nhìn hình ảnh trong camera, vỗ tay nói, "Sói đến rồi."

Tô Cẩm tiến lên nhìn hình ảnh trong đó, đây là kho hàng mấy ngày hôm trước cô cài camera ở cửa, giúp cô tìm kiếm được cơ hội thuận lợi để xuống tay.

"Không thể tin được cô ta đã ở đó rồi." Amy bĩu môi, nhìn chằm chằm người phụ nữ xinh đẹp trong camera.

Mắt Tô Cẩm trầm xuống, cô đã hận Anna thấu xương, cô nhếch môi nói, "Đêm nay chị sẽ khiến cô ta biến mất."

"Sư tỷ, khi nào thì chúng ta hành động?" Kinh nghiệm của Amy không đủ để phán đoán thời cơ.

"Thời cơ tốt nhất chính là chờ đến lúc hàng hóa của bọn họ đến, đến lúc đó mọi thủ hạ của ông ta đều đến bến tàu nhận hàng, đó là thời điểm tốt nhất để chúng ta xuống tay." Tô Cẩm bình tĩnh phân tích.

Mà ở một khách sạn khác, Lục Thiểu Đình dẫn dắt đội ngũ bận rộn tiến hành hành động bắt giữ Rio, bọn họ có thiết bị vệ tinh tiên tiến, quan sát rõ ràng tình huống ở bến tàu, mà thời gian bọn họ hành động cũng trùng với Tô Cẩm, nhưng mục tiêu lần này của bọn họ không phải là người, mà là súng đạn lần này.

Thời gian ở thong thả hành tẩu, đột nhiên bình tĩnh kho hàng lý truyền đến một tia đèn xe, từ vươn xa gần, còn không có tới kho hàng trước mặt, đã bị bốn hắc bang người đàn ông ngăn cản xuống dưới.

"A, là một tiểu thư đáng yêu." Người đàn ông cầm đầu cười dâm đãng một tiếng, nhìn Sarah hoảng sợ trong xe, tỏ vẻ dâm loạn.

"Mấy người là ai?" Sarah kinh ngạc nhìn bọn họ.

"Tiểu thư không thể đến chỗ này, cô có biết lát nữa nơi này có chuyện gì xảy ra không?" Một người đàn ông khác cảnh cáo, trong giọng nói cũng có ý đùa giỡn.

Sarah mở to mắt nhìn bọn họ, liều mạng gan dạ sáng suốt, cô ngẩng đầu nói, "Vì sao tôi không thể tới nơi này? Nơi này sắp có chuyện gì?"

"Đây chính là bí mật, nhưng, cô đã đến đây, muốn đi cũng không được, xuống xe." Một người đàn ông thô lỗ kéo cửa xe của cô ra.

"A...... Các người muốn làm gì?" Sarah hoảng sợ, bóp lấy khóa xe, nhưng mà, người đàn ông kia lại lấy một tảng đá đến, đập vỡ cửa kính xe, mở khóa kéo cô xuống dưới, Sarah kinh hoảng giãy dụa, vươn tay cầm lấy túi, một người đàn ông khác nhanh hơn cô, nhặt túi của cô lên, rút tay ra khỏi túi cười âm hiểm một tiếng, "Muốn gọi điện thoại sao?" Nói xong, anh dùng sức bóp nát điện thoại di động làm đôi, ném vào nước.

"Các người...... Các người là ai?" Sarah ý thức được cô gặp phải một đám xã hội đen, đáy mắt toát ra sự e ngại.

"Bắt cô ta đến kho hàng, trói lại, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, tìm người đến hỏi thăm cô ta thật tốt."

Bọn họ không tốn chút sức nào đã trói được Sarah vào kho hàng, nhìn thấy vài người đàn ông tráng kiện khoảng ba mươi đánh bài ở bên trong, cô sắp khóc, rốt cuộc cô đã tới cái nơi nào thế này? Càng làm cho cô kinh hồn hơn là ánh mắt đám người này nhìn cô, đám xã hội đen này chưa từng gặp qua cô gái nào cao quý như vậy, nên đều nở nụ cười dâm ô.

Trong đó có một người vươn tay sờ mặt của cô, Sarah sợ tới mức hét ầm lên, "Các người không được đụng đến tôi, buông......"

Tiếng thét chói tai của cô khiến cho Rio ở trên lầu chú ý, ông đẩy cửa đi ra, trầm giọng nói, "Các người đang làm cái gì?"

"Ông chủ, đột nhiên có một cô gái đến chỗ này của chúng ta, chúng tôi đang thẩm vấn cô ta!"

Rio nhìn thoáng qua Sarah, lãnh khốc nói, "Đừng để chuyện không may xảy ra, làm việc sạch sẽ lưu loát một chút."

"Chờ một chút, tôi muốn gặp một người" Sarah nhạy bén kêu lên.

"Người nào?" Rio cười âm hiểm nhìn cô.

"Tôi muốn tìm một người tên là Hall Lãnh, tôi là bạn của anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy." Sarah khẩn cấp kêu lên.

Khi nghe thấy cái tên này, mặt Rio lập tức âm trầm và phức tạp, ông không dám tin nhìn cô gái này, tức giận nói, "Nơi này không có người cô muốn tìm."

"Tôi chỉ muốn gặp anh ấy, cầu xin ông." Sarah ngẩng đầu khẩn cầu.

"Ông chủ, cô ta thật phiền phức, có cần giết luôn không." Thủ hạ nhìn ra lửa giận của Rio, dò hỏi.

"Không được động đến cô ta, nhốt cô ta vào sau kho súng đi, ngày mai thả cô ta đi." Rio nặng nề hạ lệnh, ánh mắt uy hiếp làm cho đám thủ hạ không dám làm xằng làm bậy, thái độ đối với Sarah lập tức thay đổi, "Tiểu thư, ông chủ của chúng tôi nhân từ, cô phối hợp một chút nếu không sẽ có chuyện." Nói xong, kéo cô vào sau kho súng.

Đứng ở lan can, khóe miệng Anna nhếch lên, âm thầm cười lạnh một tiếng, quả nhiên ông chủ thần bí sau màn lần này là Lãnh Mặc Phàm, nghĩ đến người đàn ông kia, trên mặt của cô lại có chút động tâm, ai, vì sao cô ta lại có phúc khí tốt như vậy?

Trong khách sạn, tổ chức cảnh sát quốc tế đang khẩn trương giám thị mục tiêu hành động lần này, đột nhiên điện thoại vang lên, người nhận điện thoại là Lam Mị, cô thấp giọng nói một tiếng, ngắt điện thoại, kinh ngạc nói, "Bộ trưởng bộ Tư pháp, Ross đang trên đường đến đây, nghe giọng điệu hình như có gì đó rất lo lắng."

Lục Thiểu Đình nhíu mày nói, "Ông ấy có nói gì hay không?"

"Không có, ông ấy chỉ hỏi chúng ta đã có hành động chưa, sau đó muốn chúng ta cho địa chỉ." Lam Mị nghi hoặc nói.

Nửa tiếng sau, Ross mang theo hai trợ lý đi vào, vừa vào liền hỏi về hành động lần này, "Tình huống hiện tại thế nào?"

"Còn đang giám thị hiện trường chặt chẽ."

"Có nhìn thấy con gái Sarah của tôi đến không?" Ross vội hỏi, mắt nhìn về phía Lục Thiểu Đình.

"Cái gì? Con gái của ngài cũng đến nơi này?" Lục Thiểu Đình nhíu mi nói.

"Mau nhìn này, hình như bọn họ kéo một cô gái từ trong xe ra." Trên màn hình xuất hiện một hình ảnh, Ross chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra Sarah, "Là con gái tôi, Sarah." Ông gấp đến độ nhìn màn hình hô lên.

"Bộ trưởng, ngài có thể giải thích một chút vì sao con gái ngài lại xuất hiện ở đây hay không?" Lục Thiểu Đình trầm giọng hỏi.

"Sarah nhất thời tùy hứng chạy tới nơi này tìm người."

"Tìm người nào?"

"Là Lãnh Mặc Phàm." Ross nói tới đây, liền kêu trợ lý qua, "Lập tức kết nối với điện thoại của Lãnh Mặc Phàm, tôi muốn biết vì sao con gái của tôi ở đây."

Lục Thiểu Đình nghe đến tên này, khuôn mặt tuấn tú liền âm trầm đi, đồng thời lâm vào trầm tư.

Washington, Mĩ.

Trong khách sạn bảy sao cao cấp.

Jack đang xem bóng đá, di động bên cạnh đột nhiên vang lên, anh nhìn thoáng qua vươn tay nhấn nghe, "Xin chào."

"Tôi muốn tìm Hall tiên sinh, kêu anh ta nhận điện thoại."

"Tôi là trợ lý anh ấy, xin hỏi ông tìm Hall tiên sinh có việc gì không?" Jack lễ phép hỏi.

Đầu kia gầm nhẹ lên, "Tôi muốn hỏi cậu ta đã nói với con gái tôi cái gì, vì sao Sarah lại chạy một mình đến thị trấn dệt vải đó, hiện tại đã rơi vào trong tay hắc bang rồi."

"Cái gì?" Jack la hoảng lên.

Jack nghe điện thoại xong, chạy ngay ra khỏi cửa phòng, gõ cửa phòng kế bên, chỉ chốc lát sau, Lãnh Mặc Phàm khoác áo tắm mở cửa, có chút ảo não nói, "Chuyện gì?"

"Lãnh tổng, mọi chuyện không ổn, Sarah tiểu thư bị đám người giao dịch súng đạn bắt được." Jack vội kêu lên.

"Cậu nói cái gì?" Mắt Lãnh Mặc Phàm mở to, còn chưa phản ứng lại.

Jack bình tĩnh kể lại cuộc điện thoại vừa rồi, lúc này Lãnh Mặc Phàm mới hiểu là chuyện gì xảy ra, khuôn mặt tuấn tú lập tức âm trầm, "Cô gái này, sao lại ngu như vậy?"

"Lãnh tổng, xem ra chúng ta phải nhanh chóng bay đến Chicago một chuyến." Jack nhắc nhở.

"Lập tức sắp xếp máy bay, 10 phút sau gặp dưới lầu." Lãnh Mặc Phàm trầm giọng nói, đóng cửa phòng lại.

Trên bầu trời đêm, máy bay lóe sáng như cánh chim, bay đến sân bay Chicago.

Thời gian trôi qua từng chút một, hai thế lực chú ý cùng chú ý đến lần giao dịch súng đạn này, đã đến chín giờ tối, thần kinh mọi người đều bắt đầu căng thẳng hơn, bởi vì lát nữa sẽ có một hành động lớn xảy ra.

Mà ở một phòng khách sạn khác, Tô Cẩm và Amy đã trang bị đầy đủ hết mọi thứ, 10 giờ bắt đầu tiến vào trong lòng địch, thời gian nhỏ giọt, rốt cục đến mười giờ, Amy và Tô Cẩm lái xe ra khỏi gara, dự định đường đi tiếp cận kho hàng.

Về phía Lục Thiểu Đình, Sarah gặp rủi ro làm hành động lần này thêm khó khăn, Bộ trưởng Bộ tư pháp, Ross đã sắp điên rồi, yêu cầu đầu tiên của ông chính là dù hành động như thế nào, nhất định phải bảo đảm con gái ông an toàn, nhất định phải đưa cô ra ngoài an toàn.

Tất nhiên Lục Thiểu Đình sẽ bảo đảm chuyện này, đồng thời cũng bày lại kế hoạch khác, diễn{D@fnn, <lle3/quys?do0n rút một đội người chuyên môn về cứu người, mà như vậy, hành động lần này thiếu mất một phần chắc chắn, nhưng Lục Thiểu Đình lại cực kỳ tin tưởng lần này có thể bắt được Rio.

Mười một giờ, toàn bộ người hắc bang trong kho hàng bắt đầu khẩn trương chờ tin ở bến tàu, thời gian là giao dịch lúc mười hai giờ, còn không đến một giờ nữa, mà ngay lúc bọn họ nhìn chăm chú vào mặt biển, ở phía Tây Nam kho hàng, hai thân hình linh hoạt đi vào, trốn ở một chỗ tối, Tô Cẩm đứng ở cửa sổ nhỏ trong kho hàng nhìn ra bên ngoài, khoảng ba đến bốn mươi người ở bên ngoài, mắt của cô liếc về phía căn phòng trên cầu thang xoắn ốc ở lầu hai, nơi đó đèn sáng, ở cửa sổ có bóng người, đó chính là Rio và Anna, ông và Amy lẳng lặng chờ đến lúc không giờ.

Ở mười một giờ bốn mươi phút, trên mặt biển đột nhiên có ánh đèn, đó là ánh đèn của thuyền hàng, đang chạy đến bến tàu, nhất thời, kho hàng rầm rộ lên, người hắc bang bắt đầu hành động, lái ba chiếc container đến chỗ bến tàu, cùng đợi nhận hàng hóa, bến tàu cách kho hàng ít nhất năm ngàn mét, lúc này, trong kho hàng ngoại trừ bốn thủ vệ thì rất trống trải, Tô Cẩm và Amy liếc nhau, Tô Cẩm nhỏ giọng nói với Amy, "Em ở lại chỗ này hỗ trợ, một mình chị đi vào là được."

"Sư tỷ cẩn thận." Amy quan tâm nói.

Tô Cẩm gật đầu, cơ thể mạnh mẽ theo trèo theo cửa sổ đi vào, nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, giống như Báo Châu Mỹ, bình tĩnh tới gần con mồi, người đàn ông đứng ở kho hàng vốn không nhận ra được nguy hiểm đang tới gần, khi anh cảm giác được phía sau có gì kỳ lạ, cổ anh đã bị một cánh tay hung hăng vặn gãy, Tô Cẩm đỡ anh nằm xuống mặt đất, tiếp theo, thân thể đánh về phía người đàn ông bên kia, người đàn ông kia đang chăm chú nhìn điện thoại, Tô Cẩm giải quyết xong không tốn chút sức nào, mà hai người đàn ông ở cửa, đang nói chuyện phiếm, toàn thân Tô Cẩm tỏa ra khí thế âm lãnh nguy hiểm, mỉm cười đi về phía bọn họ, kéo dây thắt lưng màu đen trên người xuống, là làm cho tất cả đàn ông phun máu mũi nhìn vóc người mê hoặc như ma quỷ, mà khuôn mặt mỉm cười, làm cho người ta ngây người trong mười giây, lợi dụng mười giây này, trong tay Tô Cẩm xuất hiện một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim hai người bọn họ mà không một chút do dự.

Tô Cẩm nhìn thoáng qua bến tàu, vươn tay đóng cửa sắt, cửa kêu một tiếng két, rất nhanh, cửa lầu hai bị mở ra, Anna nhanh chóng đi ra, khi cô nhìn thấy hai thi thể ở kho hàng và nữ sát thủ đầy sát khí đứng ở trong đại sảnh, Anna cười rộ lên, "Ha! Tự động dâng đến cửa luôn sao?"

"Là ai?" Giọng nói âm trầm của Rio truyền ra từ bên trong, tiếp theo, ông nhìn bóng dáng khoẻ mạnh xuất hiện ở lan can, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Tô Cẩm, khen, "Con gái nuôi của Tương Vinh quả nhiên có dũng khí, cũng rất được."

Tô Cẩm lạnh lùng nhìn một nam một nữ ở lan can, trong mắt đầy khí lạnh, cô lưu loát rút súng ngắn từ bên hông ra, nổ súng liên tục vào hai người Anna, Rio lui về phòng, Anna lại thả người theo lan can, đồng thời rút súng ở thắt lưng ra phản kích.

Tô Cẩm xoay vài cái, trốn sau tấm ván gỗ, ẩn núp bắn Anna, Anna cười lạnh lên tiếng, "Cô đã đến đây, hôm nay đừng mơ tưởng chạy trốn."

"Nếu cô không chết, thì có đuổi tôi cũng không đi." Tô Cẩm không chút khách sáo đáp lại.

"Cô cho là cô giết được tôi sao? Có giỏi thì đừng dùng súng, cô không bắn tôi, tôi cũng không bắn cô, chúng ta đấu tay đôi, thế nào?" Anna khiêu khích.

"Tôi sẽ không trúng quỷ kế của cô." Tô Cẩm hừ lạnh một tiếng.

"Phải biết rằng bên ngoài có thể có ba mươi người đang chờ cô, nếu muốn nhanh chóng giết tôi, biện pháp này là nhanh nhất, như thế nào? Cô không dám sao? Lúc trước cô mạnh hơn tôi đó!" Anna tiếp tục khiêu khích.

Tô Cẩm không để ý tới cô ta, tiếp tục bắn về chỗ cô trốn, trong lòng cô cũng biết, giết Anna như vậy chỉ lãng phí thời gian và đạn, bỏ súng xuống, cả hai người đều không gây thương tích cho đối phương.

Lúc này, Tô Cẩm đột nhiên lên đạn, đạn đã không còn nữa, Anna ở đối diện nghe được, lập tức cười nói, "Tôi rất muốn đánh với cô một hồi, thế nào?"

Tô Cẩm ném súng lên trời, đá con dao dưới chân về phía Anna, "Đến đây đi!"

Anna đứng lên, ném súng trong tay qua hai bên, cô cũng mặc quần áo bó màu lam, cho nên liếc mắt một cái liền nhìn ra được cô cũng không có giấu vũ khí, nhất thời, trong đại sảnh rộng lớn, hai bóng người xinh đẹp khiêu gợi đứng đối diện, một người mặc đồ màu lam yêu nghiệt, một người thiên sứ của bóng đêm, đều có hơi thở lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, còn có ý nghĩ muốn xé nát đối phương như sói dữ.

Ngực Tô Cẩm dâng lên một ngọn lửa giận dữ, chưa bao giờ có đối thủ nào làm cho cô vừa giận vừa hận, vừa đau khổ đến cực điểm, chị em từng lớn lên cùng nhau, lại xa lạ đến nỗi đáng sợ.

Cảm xúc của Anna cũng phức tạp, đáy mắt cô không có một chút cảm xúc, ngoại trừ nụ cười lạnh, cô biết cô đã bị dã tâm khuếch tán, người phụ nữ trước mắt này phải biến mất, nếu không sau này sẽ trở thành trở ngại đáng sợ nhất của cô.

Đối diện khoảng mười giây, Tô Cẩm công kích trước, quả đấm nhanh như tia chớp đánh vào ngực Anna, Anna nghiêng người né tránh, cũng vung đấm đánh trả, các cô từng là chị em thân thiết nhất, các chiêu thức của đối phương đều nắm rất rõ, trước kia các cô chính là đối thủ tập huấn, mà ngày hôm nay, lại là đối thủ sinh tử.

Đảo mắt đã giao thủ được ba bốn mươi chiêu thức, nhưng cả hai đều không có chút vết thương, bởi vì quen thuộc lẫn nhau, nên các cô có thể dự đoán được động tác kế tiếp của đối phương mà đánh đòn phủ đầu, ngoại trừ một trong hai người có thể tìm được phương pháp nào có ích, nếu không cả hai cũng chỉ đang tự tiêu hao sức lực.

Lúc hai người bỏ vũ khí, thì đây là một trận quyết đấu đơn thuần, Anna thầm nghĩ muốn dùng cơ thể Tô Cẩm để chứng minh mình mạnh hơn, đồng thời cũng muốn mạng của cô, mà Tô Cẩm cũng thầm nghĩ muốn mạng của cô ta, cho nên, Tô Cẩm ác hơn Anna, để cô ta thối lui đến một cây cột, mắt của cô thấy trên cột có quấn một dây sắt, cô không chút do dự nắm lấy, Anna thấy thế, quả nhiên có chút sợ hãi lui về phía sau vài bước, Tô Cẩm nhanh như tia chớp, sợi xích sắt trong tay hung hăng quật tới người Anna, Anna cố hết sức né tránh, nhưng tránh không thoát nên thắt lưng bị quật trúng, cô khẽ rên một tiếng, ôm bụng lui về phía sau vài bước, đồng thời, âm thầm sờ cây sắt đang dựa vào tường, lúc Tô Cẩm công kích tiếp, cô ta vung cây sắt lên chặn dây xích sắt của cô, kéo thật mạnh, Tô Cẩm bị kéo qua, Anna đá một cước, đá vào vai Tô Cẩm, Tô Cẩm bị đau lui về phía sau vài bước, rút xích sắt về.

Amy ở ngoài cửa sổ nhìn mà kinh hãi không thôi, cô đang âm thầm chảy mồ hôi lạnh giùm Tô Cẩm, cô biết lúc này mình không thể giúp được gì, súng trong tay cô nhắm vào cánh cửa lầu hai, chỉ cần Rio đi ra, cô sẽ nổ súng bắn.

Nhưng Rio vốn không thèm để ý Anna và Tô Cẩm quyết đấu, ông đang đứng ở một cửa sổ khác, dùng kính viễn vọng nhìn động tĩnh ở bến tàu, điều ông quan tâm nhất chỉ có lợi ích.

Ở bến tàu, một con thuyền chở hàng dần dần chạy vào ngọn hải đăng, chỉ còn mấy ngàn mét.

Mà ở một góc tối trong kho hàng, hai mươi mấy cảnh sát đang ẩn núp, Lục Thiểu Đình đứng ở chỗ tối, anh cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, lúc này con thuyền đã thả neo cập bến tàu, mà anh đang chờ cơ hội này, anh vung tay lên, nhất thời ở bốn phía có tiếng nổ lớn, đèn chiếu sáng như ban ngày, chỗ này bị cảnh sát vây chặt đến nỗi một con kiến cũng không chui lọt.

"A, có cảnh sát." Đám người hắc bang ở bến tàu hoảng sợ hét ầm lên.

"Chạy mau......" Bến tàu thượng các dong binh bốn phía thoát đi.

Lục Thiểu Đình dẫn một đội nhân mã đi vào kho hàng tiền, cửa sắt trói chặt, anh vung tay lên, thủ hạ của anh linh mẫn bắt đầu hiện lên cửa sổ.

Trong đại sảnh, Tô Cẩm cùng Anna cũng nghe được tiếng cảnh báo, nhưng trận quyết đấu của các cô lại không vì vậy mà bỏ dở, ngược lại càng ngày càng kịch liệt, mới mười mấy phút đồng hồ mà trên người hai người đã đầy vết thương, giữa trán Tô Cẩm bị đánh chảy máu, tay trái của Anna cũng bị một vết thương lớn, trong mắt các cô đều đầy sự tức giận, quyết tuyệt muốn đối phương chết.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Tô Cẩm biết không còn nhiều thời gian, cô nhanh chóng vung xích sắt trong tay ra, vừa vặn vung tới cuốn lấy cổ Anna, Tô Cẩm dùng sức kéo, hai chân đá mạnh vào bụng Anna, Anna bị đau lui về phía sau, nhưng cô cố nén cảm giác ngẹt thở ở cổ, cô dùng sức kéo dây xích sắt ra, dùng phương thức giống vậy để đánh trả Tô Cẩm, Tô Cẩm bị cây sắt đánh trúng, mà xích sắt trong tay cô bị cướp đi, cô muốn đứng lên, nhưng mà, lúc này bụng của cô lại quặn đau, giống như có cái gì đó ở trong bụng đang vỡ vụn, cô đau rên lên một tiếng, trên mặt đã đổ mồ hôi lạnh, nỗi đau này không giống như đau đớn ngoài thân thể.

Đột nhiên một tiếng cười lạnh đắc ý vang lên, Anna với tóc tai hỗn loạn, môi đỏ mọng dính máu, cô nhặt súng của mình lên, chỉa về phía Tô Cẩm, "Xem ra cô vẫn không bằng tôi, nhưng không còn cơ hội cho cô nữa, sư muội."

Anna nghĩ rằng Tô Cẩm đã là con kiến trong tay, chỉ cần cô ta bóp một cái, cô sẽ chết, Tô Cẩm mở to hai mắt, không chút sợ hãi nhìn thẳng cô, "Muốn giết thì cứ giết, nói nhiều làm gì?"

Đáy mắt Anna chợt lóe lên ý hận, tay bóp cò súng, nhưng mà còn chưa ra tay, chỉ nghe một tiếng đùng vang lên, một viên xuyên qua xương bả vai phải của cô, súng trong tay cô lập tức bị rơi xuống đất, cô không dám tin nhìn ra ngoài cửa sổ, tức giận nói, "Không ngờ cô còn có trợ thủ." Nói xong, cô nhanh chóng bỏ chạy ra phía sau, Tô Cẩm đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng bụng lại đau khiến cho cô không động đậy được, Amy kích động trèo vào cửa sổ, đỡ cô dậy nói, "Sư tỷ, chị thế nào rồi?"

"Bụng của chị đau quá." Tô Cẩm đau đến cắn chặt răng.

Cảnh sát sắp đến rồi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi!" Amy dùng sức nâng cô dậy chạy ra ngoài cửa sổ.

Ngay khi các cô biến mất, cửa sắt bị phá, Lục Thiểu Đình mang theo một đám cảnh sát vọt vào, anh nhanh chóng lên lầu hai, đẩy cửa ra, chỉ thấy cửa sổ mở toang, Rio đã không thấy đâu nữa, anh ra lệnh cho thuộc hạ ở phía sau, "Tìm ra Sarah." Nói xong, thả người nhảy xuống bức tường cao bốn mét, truy đuổi Rio.

Sarah nhanh chóng được phát hiện ở sau kho súng, cô bị trói tay chân, tuy rằng không bị thương, nhưng đã đủ để dọa cô chết khiếp, úc cảnh sát cởi trói cho cô, cô không nhịn được khóc lên, Lam Mị tiến lên an ủi, "Đừng khóc, ba cô đang ở bên ngoài, nhanh đi gặp ông ấy đi!"

Sarah nức nở đi ra, được cảnh sát bảo vệ ra khỏi kho hàng, ở bên ngoài kho hàng, Ross lo âu chờ đợi, khi nhìn thấy con gái bảo bối của ông không bị thương đi ra ngoài, ông cũng khóc, một tay ôm lấy vào trong ngực, Sarah nhào vào trong lòng ông khóc rống lên.

Mà ở trong bóng tối cách kho hàng không xa, Tô Cẩm và Amy chạy về chỗ đậu xe, thấy chiếc xe xa xa, đột nhiên phía sau Tô Cẩm vang lên một giọng nam trầm thấp quen thuộc đầy lo lắng, "Sarah không sao chứ!"

Tô Cẩm kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy dưới ánh đèn sáng ngời, trong một chiếc xe hơi màu đen, cơ thể cao thẳng của Lãnh Mặc Phàm đi ra, khuôn mặt tuấn tú của anh đầy lo lắng, anh vừa mới đi ra, Sarah đang ở trong lòng Ross kinh hỉ ngẩng đầu, chỉ một giây sau liền nhào vào trong lòng anh ôm chặt lấy anh, Lãnh Mặc Phàm ngây người ra, cánh tay cũng vòng qua người Sarah, mặt đầy ôn nhu, thân thiết......

Lòng Tô Cẩm lập tức đau đớn tê liệt, hơi thở như bị nghẹn lại, cô không thở nổi, mắt của cô mở to, không dám tin nhìn người đàn ông đang ôm người phụ nữ đó vào trong lòng, hình ảnh này như lưỡi dao đâm vào trái tim Tô Cẩm, một nhát lấy mạng cô.

Tuy rằng cô từng nghĩ tới Lãnh Mặc Phàm sẽ không chỉ có một mình cô là phụ nữ, nhưng thật sự nhìn thấy anh ôm một người phụ nữ khác, đối xử dịu dàng, diẽn;daffn[lel3<quyssdo0n Tô Cẩm vẫn cảm thấy tổn thương đến tận tim, cảm giác đau khổ này làm cho cô hít thở không thông, cực kỳ nhân thật, cực kỳ tàn khốc, giờ phút này, trong mắt của cô chỉ có đôi nam nữ đang ôm nhau kia, cô không còn cảm giác gì nữa, cho dù là đau khổ tê liệt, cho dù là chính cô.

"Sư tỷ, đi mau, không còn kịp rồi." Amy ở bên cạnh thấp giọng nói, tuy rằng trong lòng cô không đành lòng, nhưng, cô không thể không làm như vậy.

Tô Cẩm mệt lả bò lên xe, Amy nhanh chóng ngồi vào ghế lái, khởi động xe chạy trên đường núi tối đen, không có bật đèn, bến tàu ầm ỹ che dấu âm thanh của chiếc xe cô, Tô Cẩm nhìn ra cửa sổ, cuối cùng liếc mắt nhìn chỗ đèn sáng, rốt cục, cô nhắm chặt mắt lại, ý muốn bình ổn lại cảm xúc mê muội.

Xung quanh kho hàng, cảnh sát đã khống chế mọi thứ, cách đó không xa, còn mấy con thuyền đang tới gần, ngăn chặn đường đi của con thuyền lớn, Ross nhìn tình huống xa xa, mắt nhìn phía Lãnh Mặc Phàm, nhưng thấy trên mặt anh ngoại trừ vẻ quan tâm Sarah ở ngoài, anh còn cũng không xem động tĩnh phía sau, giống như ở trong lòng anh, chiếc thuyền này không hề liên quan đến anh.

Sarah khóc đỏ mắt, không lâu sau, lại cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lãnh Mặc Phàm nói, "Bộ dạng tôi như vậy có phải rất khó xem không?"

"Làm sao có thể?" Lãnh Mặc Phàm mỉm cười, đôi mắt lại sâu thẳm khó lường.

Lúc này, một cảnh sát chạy đến hô lên, "Hàng hoá chuyên chở đến kho hàng không phải là súng, mà là hải sản."

"Cái gì? Chắc không?"

"Chắc chắn là hải sản." Cảnh sát gật đầu.

Nhưng vào lúc này, tất cả mọi người đều chú ý đến hàng hóa trên thuyền, không ai nhìn thấy nụ cười phức tạp ở khóe miệng Lãnh Mặc Phàm, tất cả đều như anh dự tính, mà Sarah vừa đúng lại kéo anh vào trò hay này.

Vẻ mặt Ross không đổi nhìn Lãnh Mặc Phàm, cuối cùng đi đến trước mặt Sarah nói, "Cần phải trở về."

Sarah vẫn rúc vào trong lòng Lãnh Mặc Phàm như cũ, nói với ba, "Ba ba, ba lên xe trước đi! Con có chút chuyện muốn nói với Lãnh tiên sinh."

Ross gật đầu, đi về phía xe, Sarah ngẩng đầu lên, như nằm mơ nói, "Không thể tin được anh lại vì tôi chạy từ Washington tới đây."

"Lần sau không nên làm chuyện nguy hiểm như vậy, nếu cô có chuyện gì, tôi có thể sẽ gặp phiền phức." Lãnh Mặc Phàm vui tính nói.

"Đều là tôi không tốt, làm hại anh chạy xa như vậy." Sarah gục đầu xuống, đáy mắt lại lóe lên một sự hạnh phúc.

"Trở về đi! Ba cô nhất định rất lo lắng cho tình huống của cô." Lãnh Mặc Phàm nhẹ đẩy cô ra, nhẹ giọng dỗ dành.

"Ừ" Sarah mỉm cười gật đầu, cũng vừa đi vừa quay đầu nhìn về phía Lãnh Mặc Phàm, cuối cùng ngồi vào trong xe.

Bên cạnh Jack đi tới, liếc mắt nhìn Lãnh Mặc Phàm một cái, Lãnh Mặc Phàm tán thưởng nhướng ày với anh, Jack nhún vai, nở nụ cười.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-107)