Anh đi chết đi
← Ch.04 | Ch.06 → |
Edit: Di Tử Tuyết
Ngạo Như Hân rình mò quan sát khắp nơi trước cửa phòng của Ngạo Thừa Ân xem thử có ai. Vì bản tính tò mò của con người cô phải bất chấp cả nguy hiểm đến tính mạng để vào phòng xem thử cô gái hôm qua anh hai cô đem về.
Ngạo Như Hân quan sát nhìn đi nhìn lại xung quanh lần nữa thấy không có ai mới dám mở cửa phòng đi vào.
Đưa đầu vào quan sát xung quanh ngạc nhiên khi thấy một cô gái đang ngu trên giường của anh hai cô.
Mở cửa nhẹ nhàng đi vào để không đánh thức cô gái.
"Woa.. đẹp thật"Ngạo Như Hân thất kinh (thất thần, kinh ngạc) nhìn chằm chằm Tuyệt Y Tuyết muốn chảy nước miếng.
Người đẹp như thế này cô còn mê nữa huống chi là anh hai cô.
Tuyệt Y Tuyết khẽ nhíu mày mở mắt ra xem thử ai làm phiền giấc ngủ của mình.
"Em làm chị thức giấc hả?" Ngạo Như Hân không ngờ Tuyệt Y Tuyết lại nhạy cảm đến vậy. Mới có lớn tiếng một chút đã đánh thức cô ấy (Tuyệt Y Tuyết) rồi.
Tuyệt Y Tuyết thật thà gật đầu làm Ngạo Như Hân ngại ngùng cười gượng một tiếng.
"Cốc.. cốc.. tiểu thư, lão mang bữa trưa cho cô" Lão quản gia hơi bất ngờ khi chủ nhân dặn ông phải chăm sóc cô gái này.
"Mời vào" Tuyệt Y Tuyết vô cùng điềm tĩnh xem như không có chuyện gì.
"Mời cô dùng bữa. Lão xin đi ra" Lão quản gia quan sát Tuyệt Y Tuyết từ trên xuống dưới. Rồi để mâm cơm xuống nhanh chóng đi ra ngoài. Phòng của chủ nhân ông không được ở lâu.
"Phù.... Chúc xíu nữa là tim mình rớt tim rồi" Ngạo Như Hân thở phào nhẹ nhõm tay vỗ vỗ trước ngực đi ra từ phòng tắm.
Ngạo Như Hân thấy tai họa đã đi qua liền hí ha hí hửng đi đến bên giường cười vô cùng bí hiểm nhìn Tuyệt Y Tuyết.
"Cảm ơn chị nha. Mà chị tên gì vậy?" Ngạo Như Hân bắt đầu cuộc điều tra thân thế của Tuyệt Y Tuyết.
"Tôi mới 20t" Tuyệt Y Tuyết giật giật khoé môi vô cùng khó chịu khi Ngạo Như Hân xưng hô trước một tiếng chị sau một tiếng chị.
"20t vậy nhỏ hơn em 2t, nhỏ hơn anh hai em 8t lận hả?" Ngạo Như Hân không ngờ anh hai mình thích con gái mới lớn.
Tuyệt Y Tuyết thật muốn bóp cổ Ngạo Như Hân đến chết. Nói đến như vậy mà vẫn còn chị chị em em.
"...."Tuyệt Y Tuyết không thèm để ý đến Ngạo Như Hân.
"Chị học đại học trường nào?" Ngạo Như Hân mặt dày hơn tuổi tiếp tục cuộc tra khảo của mình.
"Tôi tốt nghiệp rồi" Tuyệt Y Tuyết trả lời có lệ.
"Chị giỏi vậy. Hiện tại chị đang làm gì?"
"Nhân viên văn phòng"
"Ở đâu?"
"Tuyệt Thế Y Ngân"
"Chị tốt nghiệp trường nào vậy?" Ngạo Như Hân không ngờ Tuyệt Y Tuyết lại tài giỏi như vậy.
"Trường đại học A"
"Hạng gì?"
"Hạng A"
"Trường đại học lớn nhất ở thành phố S mà tốt nghiệp hạng A chị thật tuyệt" Ngạo Như Hân khâm phục Tuyệt Y Tuyết.
"Mà cô là ai vậy?" Tuyệt Y Tuyết tuy nhìn ra Ngạo Như Hân giống Ngạo Thừa Ân 3 phần nhưng vẫn không biết cô có thân phận gì.
"À.. Đúng rồi. Em có chuyện phải làm. Tạm biệt chị. Đừng nói với anh hai em em đến đây nha" Ngạo Như Hân viện cớ chạy mất tiêu nhưng vẫn không quên chừa đường sống cho mình.
Tuyệt Y Tuyết thấy im lặng là vàng.
___*-*___
"Em thật sự đã ổn?" Ngạo Thừa Ân lo lắng nhìn Tuyệt Y Tuyết.
"Tôi không sao anh không cần lo" Tuyệt Y Tuyết mỉm cười nhẹ nhìn Ngạo Thừa Ân quan tâm mình mà cảm động.
Một tháng qua nhờ Ngạo Thừa Ân luôn bên cạnh chăm sóc giúp đỡ cô. Cô mới có thể phục hồi lại nhanh như vậy. Đôi chân cũng đã hoạt động như người bình thường.
"Như vậy thì tốt. Về nhà nhớ phải chăm sóc bản thân. Bệnh tình của em không được chủ quan" Ngạo Thừa Ân xoa đầu Tuyệt Y Tuyết dặn dò cẩn thận như ông già tám mươi.
Tuyệt Y Tuyết gật đầu chấp nhận xem như một lời cảm ơn.
Xe dừng lại trước biệt thự của Tuyệt Y Tuyết. Tuyệt Y Tuyết muốn mở cửa xuống xe nhưng lại bị một bàn tay kéo lại phía sau.
Một đôi môi mỏng áp vào đôi môi cô. Tay Ngạo Thừa Ân giữ chặt đầu của Tuyệt Y Tuyết không cho cô kháng cự. Không nhanh không chậm tách hàm răng của Tuyệt Y Tuyết ra. Chiếc lưỡi nhanh chóng chui vào thăm dò tất cả mọi thứ của Tuyệt Y Tuyết. Đến khi Tuyệt Y Tuyết muốn ngừng thở Ngạo Thừa Ân mới buông ra. Nhìn đôi môi của Tuyệt Y Tuyết bị xưng đỏ lên vì mình Ngạo Thừa Ân vô cùng thích thú.
Tuyệt Y Tuyết không còn sức lực để nói chuyện chỉ chừng mắt nhìn Ngạo Thừa Ân đầy tức giận. Hắn ta dám cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô thật quá đáng. Đây là lần đầu tiên Tuyệt Y Tuyết cảm thấy mình bị xúc phạm đến thế.
"Anh cút khỏi mắt tôi lập tức" Tuyệt Y Tuyết hét lớn vào mặt Ngạo Thừa Ân rồi mở của xe đi xuống. Đóng cửa lại thật mạnh.
"Khoan đã" Ngạo Thừa Ân đột nhiên mở kiếng cửa xe xuống kêu Tuyệt Y Tuyết"Em hãy chăm sóc mình thật tốt. Chứ không anh sẽ tịch thu cọng dây chuyền này luôn" Ngạo Thừa Ân cười đầy âm hiểm.
"Cọng dây chuyền" Tuyệt Y Tuyết lẫm bẩm một mình sờ vào cổ thì chống không "Trả lại cho tôi" Tuyệt Y Tuyết muốn lấy lại dây chuyền nhưng đã muộn.
Cô chỉ nghe được một câu từ gió gửi đến "Chăm sóc mình thật tốt anh sẽ trả lại dây chuyền cho em"
"Anh đi chết đi" Tuyệt Y Tuyết tức giận la lớn nhìn chiếc xe biến mất dần.
"Anh dám làm mất sợi dây chuyền tôi sẽ lấy mạng cả nhà anh" Tuyệt Y Tuyết giậm chân để sã cơn tức của mình rồi đi vào biệt thự.
Nhưng cô lại không để ý cho người vẫn quan sát cô. Tức cười vì hành động trẻ con của cô, lo lắng vì bệnh tình của cô, đau buồn vì phải rời xa cô. Tất cả những gì liên quan đến Tuyệt Y Tuyết đều ảnh hưởng rất lớn đến Ngạo Thừa Ân
← Ch. 04 | Ch. 06 → |