Vay nóng Tinvay

Truyện:Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em - Chương 098

Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em
Trọn bộ 130 chương
Chương 098
0.00
(0 votes)


Chương (1-130)

Siêu sale Lazada


Chu Kỳ ra khỏi phòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, người vệ sĩ trước cửa đã trở lại, nhìn thấy Chu Kỳ ra ngoài còn liếc mắt nhìn. Chu Kỳ tức giận trừng một cái: "Nhìn cái gì vậy, tôi hỏi anh, anh vừa rồi đi đâu hả?" Trong lòng Chu Kỳ bị Lý Lệ khiến cho dựng hết cả lông mao lên, không rõ nguyên nhân, chính là cảm thấy Lý Lệ rất kinh khủng. Cô cảm thấy cô phải tìm một hai người phát hỏa, nếu không đoán đừng chỉ có mình cô, cô sẽ bị lửa giận đốt cho chết cháy.

Vệ sĩ không lên tiếng, nhìn chằm chằm phía trước. Một quyền đánh này của Chu Kỳ như đánh vào bông, thái độ càng thêm khó coi. Người ta như một pho tượng không để ý tới cô, cô tự chọc tức mình, quay đầu bước đi cho xong.

Trong khi Chu Kỳ dậm chân đi, Lý Lệ mở cửa phòng ra nhìn bóng lưng Chu Kỳ, tay ôm ngực ung dung tựa vào bên cửa. Chu Kỳ bị cha mẹ chiều từ nhỏ thành hư rồi. Thật ra thì cô nghĩ gì người sáng suốt một chút đều có thể nhìn ra.

Chu Kỳ quẹo vào trước thang máy dùng sức bấm. Trong lòng cô buồn bực nhưng cô không để ý bên cạnh có treo một tấm biển, nói thang máy hư rồi. Chu Kỳ vẫn dùng sức bấm, kết quả càng bấm càng buồn bực. Nhấn lâu như vậy không được, quay đầu nhìn lại thấy tấm bảng kia, ngươi hỏi đến thời điểm này cô sẽ không thấy?

Chu Kỳ cảm thấy hôm nay mình rất xui xẻo, thật may đây là lầu sáu, không cao lắm. Chu Kỳ dậm chân, sau đó xoay người đi cầu thang bộ, vừa đi xuống liền không nhịn được nhớ tới ánh mắt kia của Lý Lệ. Có lẽ trong lòng có biến, hiện tại cô đã cảm thấy ánh mắt kia của Lý Lệ, thời điểm nói chuyện ánh mắt nhẹ nhàng nhíu lại như muốn ăn thịt người vậy.

Chu Kỳ càng nghĩ càng thấy sợ, cuối cùng không nhịn được co tay lại. Tại sao lại cảm thấy trong cầu thang có gió lạnh vậy? Sẽ không có chuyện gì đi! Chu Kỳ kinh hoảng nhìn, không phát hiện dị thường, nhưng cảm thấy có cái gì không đúng, trên người nổi một tầng da gà, cảm thấy sau lưng có một đôi mắt xấu đang nhìn chằm chằm mình.

Chu Kỳ luống cuống vội vàng chạy xuống, giày cao gót của cô giẫm xuống bậc cầu thang tạo thành từng tiếng vang truyền vào lỗ tai cô, khiến đau đau màng nhĩ. Chợt lỗ tai bén nhạy, cảm thấy giống như sau lưng có tiếng bước chân, trong lòng cảm thấy dự cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt. Chân bất tri bất giác bước càng nhanh.

Tên vệ sĩ vốn phải canh chừng Lý Lệ lại xuất hiện ở cầu thang, hắn tính toán tầng lầu, hiện tại là tầng bốn, Chu Kỳ đang ở dưới tầng ba. Hắn chỉ bước xuống một bước là tốt rồi, ở đây cũng sẽ không có những người khác xuất hiện, rất thuận tiện để xuống tay.

Chu Kỳ sử dụng toàn bộ sức lực chạy xuống, vừa nhìn lên trên liền thấy tên vệ sĩ, Chu Kỳ sững sờ. Chợt nhớ tới lúc nãy cô không nhìn thấy tên vệ sĩ này, sau đó lại nghĩ tới thần thái của Lý Lệ không thích hợp, một ý niệm không tốt xuất hiện ở trong đầu. Ai nói Chu Kỳ đần chứ, trong đầu Chu Kỳ chuyển tương đối nhanh, lập tức nghĩ tới tên vệ sĩ này có quan hệ với Lý Lệ.

"A......" Theo bản năng Chu Kỳ không quản nữa, hét lên một tiếng rồi vắt chân lên cổ mà chạy. Nhưng cô đang đi giày cao gót, chạy không thể nhanh, mắt thấy lầu ba đã tới, phía sau người nọ sắp đến gần, biết bản thân không thể chạy tiếp, Chu Kỳ vội vàng hướng lầu ba chạy. Trên tầng lầu này không còn người, hơn nữa hiện tại cũng đã mười giờ tối, trong viện lúc này ở đâu còn có người chứ? Chu Kỳ luống cuống, liều mạng chạy về phía trước, lúc này chỉ cần xuất hiện một người cũng tốt.

Tên vệ sĩ cũng không ngờ tới bình thường Chu Kỳ rất đần, làm sao lại phát hiện sự xuất hiện của hắn? Mặc kệ, nhìn thấy Chu Kỳ chạy được ba bước hắn cũng xông lên. Chu Kỳ mới chạy ra cầu thang được hai bước, tên vệ sĩ liền đuổi theo. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Nam nữ chênh lệch rất lớn, Chu Kỳ lại là tiểu thư ăn sung mặc sướng từ nhỏ, tên vệ sĩ là người luyện võ, kết quả dĩ nhiên là có thể biết trước.

Chu Kỳ hét lớn: "Anh làm gì vậy, buông tôi ra, cứu mạng a......." Phụ nữ ở thời khắc nguy hiểm âm thanh rất lớn, khi tên vệ sĩ khống chế được cô, vừa vặn lỗ tai cách miệng cô quá gần. Kết quả âm thanh của Chu Kỳ lập tức xông vào màng nhĩ của hắn!@#$^()*(*$#

Tên vệ sĩ cảm giác lỗ tai mình lập tức ong ong, đột nhiên cảm thấy đầu mình có sao trong nháy mắt muốn ngất, mắt cũng một mảnh hắc ám. Chu Kỳ vẫn đang giãy giụa, tên vệ nhất thời lỏng tay, Chu Kỳ được tự do, vội vàng chạy đi.

Kết quả tên vệ sĩ kia lập tức khôi phục lại, nhìn bóng đen Chu Kỳ chạy ở phía trước, không thể cho người này chạy thoát, trực giác phải chộp lấy bóng của chu kỳ, kết quả còn chưa tới, ngược lại cảm thấy phủ thêm một cánh tay thô sáp.

Chỉ trong nháy mắt, mắt tên hộ vệ khôi phục, cũng coi như nhìn thấy rõ dáng vẻ người nọ, nhìn rất quen mắt, là người nào? Không biết, chỉ là trực giác nói nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng không được, nhiệm vụ không thành trở về chị dâu sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn, như vậy hắn liền xong đời.

Cố Tiêu vốn là người nghiện thuốc lá, ở trong phòng Nghiêm Hi hút thuốc Lãnh đại gia sẽ thi hành bạo lực. Hắn không chịu nổi, liền lén chạy ra ngoài, ai biết được sẽ gặp chuyện này, Cố Tiêu rất bất đắc dĩ nha.

Một tay thuận tiện ngăn trở con dao của tên vệ sĩ bổ tới, vừa bất đắc dĩ quay đầu nhìn Chu Kỳ đang hoang mang hoảng sợ. Cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhìn tên vệ sĩ, chằm chằm liếc mắt nhìn người nọ: "Tôi nói này người anh em, đây là chuyện gì xảy ra?" Cố Tiêu hỏi với bộ dạng cà lơ phất phơ, giống như nhìn thấy hai người đánh nhau trên đường, chỉ thuận tiện không nhìn nổi nên xen vào.

Tên vệ sĩ sững sờ, sau đó thu hồi tay của mình. Nhìn dáng dấp người này xem ra là đã hiểu lầm, như vậy tốt hơn. Tên vệ sĩ nghĩ kế, đứng ngay ngắn nhìn Cố Tiêu: "Tiên sinh chớ hiểu lầm. Tôi là vệ sĩ của nhà họ Chu, ông cụ ra lệnh đưa tiểu thư về nhà. Tiểu thư ở bên ngoài gây chuyện, ông cụ rất tức giận, hai bên rất huyên náo, cho nên......" Cho nên tiểu thư mới có thể nhìn thấy mình đuổi theo gây ra động tĩnh lớn như vậy. Tên vệ xí vẻ mặt bất đắc dĩ, giống như chính mình đang nhức đầu với vị tiểu thư này.

Cố Tiêu nghe, im lặng nhắm chặt mắt, quay đầu lại cười như không cười nhìn Chu Kỳ. Chu Kỳ biết Cố Tiêu, lần trước người cứu cô là Cố Tiêu. Mới vừa còn tưởng rằng mình coi như xong rồi, ai biết nửa đường Cố Tiêu xuất hiện, vốn tâm đang hoang mang sợ hãi trong nháy mắt kinh hỉ thay thế. Chu Kỳ giống như chộp được cây cỏ cứu mạng, đôi tay bé nhỏ gắt gao nắm lấy ý phục của Cố Tiêu. Nghe tên vệ sĩ trợn mắt nói mò, Chu Kỳ kích động: "Anh nói láo, rõ ràng không phải là như vậy." Sau đó chỉ sợ Cố Tiêu tin thật, cộng thêm cô cho Cố Tiêu ấn tượng không tốt, hiện tại Cố Tiêu có cứu cô hay không? Chu Kỳ không nghĩ nhiều, gắt ao léo ống tay áo Cố Tiêu, có chút khẩn trương: "Anh đừng nghe hắn nói càn, thật sự không phải như vậy. Hắn là người của Lý Lệ, Lý Lệ muốn hại tôi."

Cố Tiêu vốn rất bất đắc dĩ bởi vì cô níu lấy ống tay hắn, cau mày dùng sức hất đôi tay kia ra, lại không nghĩ mình nghi được cái tên Lý Lệ, Lý Lệ hại cô ta?

Cố Tiêu mặt mày giãn ra, mắt đảo một vòng, hình như nghĩ tới điều gì đó, nở nụ cười, quay đầu lại nhìn tên vệ sĩ không phản ứng kịp liền nói: "Tôi nói nha, Chu Kỳ khi nào lại đắc tội với Lý Lệ?" Cố Tiêu chính là cố ý, cố ý nói ra tên của Chu Kỳ và Lý Lệ, tên hộ vệ này có ngu hơn nữa chắc cũng biết.

Quả nhiên sắc mặt tên vệ sĩ biến đổi: "Anh......" Nhìn Chu Kỳ đang núp ở phía sau Cố Tiêu, chẳng lẽ người đàn ông này biết Chu Kỳ? Sắc mặt tên hộ vệ không tốt lắm, biết nói như vậy là xong rồi, khẳng định hôm nay không thể hoàn thành nhiệm vụ rồi. Suy nghĩ một chút, đôi mắt đảo qua hành lang trống rỗng, không có bất kỳ ai, tên vệ sĩ đổi mắt, có chút ác độc.

Nếu là như vậy, vậy thì giải quyết hai người này cùng lúc. Dù sao một cũng là làm, hai cũng là làm. Đàn ông thì như thế nào, hắn đối với bản lĩnh của mình tương đối tự tin.

Cố Tiêu híp mắt cười nhìn người này, nhìn trong mắt hắn lóe lên tia ác độc trên mặt lại càng cười tươi hơn: "Tôi nói, Lý Lệ đã không nói với anh biết, biết tôi là ai không?" Cố Tiêu dù bận vẫn ung dung nói, Chu Kỳ ở phía sau có chút nóng nảy, nhìn ánh mắt của tên vệ sĩ kia, hắn nghĩ muốn hại cả hai người, như vậy sao được? Thật vất vả mới gặp được một người, tại sao cứ để như vậy?

Chu Kỳ có chút sợ hãi, Cố Tiêu không sợ, hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng sợ cái gì. Tên vệ sĩ nhìn một nam một nữ ở trước mắt, sắc mặt liền thay đổi. Giống như vẻ mặt của một xã hội đen, dữ tợn cười một tiếng: "Tôi nói anh nên thức thời một chút, nếu không đừng trách tôi không khách khí."

Cố Tiêu trả lời bằng cách trực tiếp mở hai nút áo ở áo khoác tây trang.

Tên vệ sĩ cười gằn, đột nhiên ra tay, cú đấm liền tới. Cố Tiêu từ bộ dạng cà lơ phất phơ trong nháy mắt sát khí đằng đằng, hất Chu Kỳ cản trở ở sau lưng ra, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không. Kết quả ra tay có chút nặng, Chu Kỳ không cẩn thận ngã xuống. Nhưng hiện tại cô không có thời gian để ý những thứ này, lập tức bò dậy nhìn cuộc chiến bên này. Cố Tiêu lưu loát tránh thoát chiêu thức của tên vệ sĩ, nhân tiện khi lui về phía sau liền tung ra một cước, trúng ngay bụng tên vệ sĩ. Hai người liền có qua có lại bắt đầu đánh.

Chu Kỳ nhìn, trong nhất thời không nhìn ra ai thắng ai thua. Lòng của cô co lại, nhưng chớp mắt một cái không biết nghĩ tới điều gì, lập tức lặng lẽ chạy hướng bàn y tá.

Hai người đang đánh nhau nhìn thấy được, mắng thầm một tiếng. Tên vệ sĩ liền đuổi tới, nếu không nhiệm vụ không thể xong. Nhưng người đàn ông trước mặt này là mới là phiền phức nhất, lập tức tung một quyền chào hỏi. Cố Tiêu thấy Chu Kỳ chạy, trong lòng lửa giận bùng phát. Ngươi nói ta cứu ngươi nên ta đánh, tỷ tỷ ngươi không giúp được một tay ta cũng không trách nhưng tối thiểu ngươi cũng phải đứng ở một bên xem. Ngộ nhỡ ân nhân cứu mạng của ngươi không cẩn thận bị thương thì sao. Nhưng mà Chu Kỳ cô đượclắm, trực tiếp chạy. Điều này khiến Cố Tiêu tức giận không nhẹ, trong lòng có lửa, người đối diện đúng lúc có thể là nơi trút giận, lại đúng lúc đánh tới?

Cố Tiêu ra tay ngoan, từng quyền từng quyền, tất cả đều đánh vào chỗ yếu. Tên vệ sĩ không đứng lên nổi, Cố Tiêu lúc này mới đứng lên, chỉnh sửa quần áo của mình một chút, nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất, không nhịn được nói tục: "Mẹ nó, có chút bản lĩnh như vậy mà cũng đòi thu thập đại gia ta? Về nhà luyện thêm đi!"

Cố Tiêu thật sự nổi giận, người phụ nữ tên Chu Kỳ này!

Kết quả vừa định nâng chân người phụ nữ kia liền xuất hiện, không phải có một mình, phía sau có một đoàn phụ nữ đang cầm cầm, có y tá có bệnh nhân, đủ loại quần áo.

Một đám phụ nữ người cầm chổi người cầm cây lau nhà, có người trực tiếp cầm gối chạy đến. Cố Tiêu không nhịn được đạp tên kia một cước, chân vừa thu lại liền thấy một màn kia, ngẩng đầu lên nhìn đám người bị hắn làm cho sợ hãi lui về hai bước. Nhìn thấy người cầm đầu là Chu Kỳ, Cố Tiêu không nhịn được mở miệng: "Cô cũng có ý tốt nha, tôi vì cô mà ra mặt đấy."

Chu Kỳ không ngờ được khi trở lại thấy được một cảnh như vậy, đối mặt với vẻ giận dữ của Cố Tiêu, cô bày tỏ uất ức. Nhìn tên vệ sĩ nằm trên đất như chó chết, Chu Kỳ trong nháy mắt hết ý kiến, thì ra Cố Tiêu có bản lĩnh như vậy, thật sự không nhìn ra.

Các y tá bên cạnh nhìn thấy Cố Tiêu và Chu Kỳ đồng nhất suy nghĩ. Cố Tiêu tức giận bất bình, bởi vì khi hắn đánh nhau Chu Kỳ lại chạy. Nhưng Chu Kỳ lại không chạy, cô chỉ đi tìm đồng bào phái nữ tới trợ giúp thôi.

Đám y tá lộn xộn nói, khóe miệng Cố Tiêu nhất thời co giật. Cô nói hai người đàn ông đánh nhau cô tìm một đám phụ nữ đến thì có ích lợi gì?

Hắn nhìn Chu Kỳ vẫn không dám ngẩng đầu lên, Cố Tiêu trực tiếp không nói gì. Một đám phụ nữ vẫn đứng tại chỗ lầm bẩm: "Đối với thục nữ anh phải có lễ phép." Cố Tiêu trong lòng cười lạnh, thục nữ? Chu Kỳ? Thôi đi. Nếu Chu Kỳ là thục nữ, vậy Cố Tiêu hắn tình nguyện cả đời không thấy thục nữ.

Trực tiếp cởi áo khoác tây trang giắt lên cổ tay, trong quá trình vật lộn bộ tây trang này đều có nếp nhăn rồi. Thôi, không thể mặc nữa, ảnh hưởng đến hình tượng của hắn. Nhìn một đám phụ nữ, Cố Tiêu cảm thấy mắt mình đau, nhức đầu day day mi tâm, ngươi nói tại sao trước kia ngươi không phát hiện Chu Kỳ ngây thơ như vậy?

Cố Tiêu xoa mi tâm một lúc, một đám phụ nữ thấy Chu Kỳ cúi đầu như tiểu tức phụ bị ức hiếp cũng đều không nói gì, chào hỏi nhau một tiếng rồi giải tán.

Trong lòng Chu Kỳ vẫn sợ hãi, vừa rồi là Cố Tiêu cứu cô, nhìn Cố Tiêu phải đi, lập tức nghiêng đầu đi theo sau. Cố Tiêu đi trước thấy đủ nhức đầu rồi, lại nhận thấy Chu Kỳ đi theo sau lại càng đau hơn, quay đầu lại tức giận nói: "Tên kia đã nằm như vậy, cô bây giờ đã an toàn. Hắn ta sẽ không tỉnh ngay được, nhưng tôi sẽ kêu bác sĩ châm cho hắn môt mũi, đảm bảo hắn sẽ ngủ một giấc đến sáng mai. Cô cứ thoải mái đi thôi." Nói xong quay đầu tiếp tục đi.

Chu Kỳ vẫn lộc cộc đi theo, nói như thế nào cũng không nghe. Cô sợ, ngộ nhỡ trong bệnh viện này còn nhiều tên vệ sĩ như thế này thì sao? Hiện tại đi theo Cố Tiêu an toàn được một chút, tối thiểu trước khi anh trai đến phải đi theo Cố Tiêu, nếu không ai biết được còn có chuyện gì xảy ra nữa.

Nhìn Cố Tiêu tức giận, Chu Kỳ cảm thấy mình nên giải thích một chút: "Cái đó, vừa rồi tôi sợ anh gặp chuyện không may, tôi không phải là chạy trốn, tôi là chạy đi tìm người giúp một tay......"

"Tìm đến một đám đàn bà cầm chổi? Thôi đi, cô không sợ tên kia sẽ dùng một quyền đánh ngã những người kia?"

Cố Tiêu cảm thấy người phụ nữ này thật không có đầu óc, dù là cầu cứu cũng nên tìm mấy người đàn ông tới chứ, đàn ông tối thiểu cũng đánh đấm được, tìm đến một đám phụ nữ, đây không phải là muốn bị đánh đó sao?

Chu Kỳ lập tức sửng sốt, sau đó lắp bắp giải thích: "Tôi...... Vào thời gian này không có những người khác, tôi...tôi cũng gấp, cũng chưa có......" Không tìm được từ, điều cô muốn nói vẫn chưa hết. Cố Tiêu trước mặt đột nhiên quay đầu lại, đầu đau nhức: "Tôi......" Cố Tiêu muốn nói, "Tôi có thể đánh?" Thế nào kỳ quái vậy?

Chu Kỳ nói đến cuối rồi lại nghẹn trở lại, ngậm chặt miệng, mắt mở to giống như một con thỏ nhỏ đáng thương. Không thích ứng, không thể thích ứng, trước kia Chu Kỳ là một tiểu thư con đại gia điêu ngoa bướng bỉnh, khi nào thì gặp cảnh khốn cùng như vậy?

"Tôi nói này, Chu đại tiểu thư, cô có thể không cần có bộ dáng này không. Tôi nhìn tôi chỉ muốn vả vào miệng mình một cái, tôi không hề ngược đãi cô, có thể hay không đừng để lộ vẻ bị uất ức kia có được không? Tôi không thích ứng được, tôi vẫn nhìn quen bộ dáng trước kai của cô hơn." Cố Tiêu không hề nói dối, hắn đã quen nhìn thấy Chu Kỳ là một đại tiểu thư ngang ngạnh rồi, Chu Kỳ trước mắt, hắn không quen chút nào.

Chu Kỳ bị hắn nói cảm thấy rất xấu hổ, làm sao bây giờ? Lúc trước cô vì Lý Lệ mà đắc tội với không ít người, trên căn bản người có thể đắc tội hay không thể đắc tội cô đều đã đắc tội cả. Bây giờ nghĩ lại thấy mình thật ngu, vì Lý Lệ đáng giá không?

Bao nhiêu xấu hổ đều lộ trên mặt, bị Cố Tiêu nói như vậy Chu Kỳ trực tiếp cúi đầu, nâng không lên: "Thật xin lỗi, tôi trước kia là sai lầm rồi. Tôi bị Lý Lệ lừa, tôi còn tưởng rằng......" Chu Kỳ nhớ tới mình phí tâm vì Lý Lệ, cuối cùng đổi lại được kết quả như vậy. Cô thật muốn khóc, không đáng giá.

Cố Tiêu nhìn Chu Kỳ sắp khóc, đưa tay lau mặt một cái, nhìn kiểu này tối nay hắn không thể thoát được rồi.

"Được rồi, cô đừng khóc, đi thôi đi thôi, tôi dẫn đi gặp bạn học cũ. Ngẫu nhiên, hai người các cô coi như là có duyên rồi, có thể cùng nhau nhập viện." Cố Tiêu mang theo Chu Kỳ đi đến phòng bệnh của Nghiêm Hi.

Chu Kỳ vốn còn đang suy nghĩ là ai, người nào nhập viện?

Kết quả vừa nhìn, thì ra là Nghiêm Hi.

Nghiêm Hi đã sớm tỉnh, cô thật ra không có việc gì, một vết thương cũng không có. Chỉ có chút sợ, Lãnh Diễm trực tiếp tìm bác sĩ y tá.... tất cả đều đến kiểm tra toàn thân cho cô. Kết quả chính là như vậy, không có việc gì, chỉ là bị kinh sợ mà thôi.

Thời gian vẫn còn sớm, Chu Kỳ đi vào trước, Lãnh Diễm vẫn luôn nửa nằm nửa ngồi ôm Nghiêm Hi thì thầm. Giường vốn nhỏ, cộng thêm một đại nam nhân như Lãnh Diễm, một giường hai người, có chút chen lấn. Nhưng chen cũng tốt, một đôi thương nhau không cần không gian quá lớn, càng chen càng nóng, cho nên Lãnh đại gia vẫn luôn nhẹ nhàng nhỏ giọng nói chuyện.

"Phanh" Cố Tiêu không khách khí đẩy cửa phòng đi vào, ánh mắt vẫn ẩn tình của Lãnh Diễm lập tức rét lạnh, căm căm nhìn hướng cửa. Kết quả thấy Chu Kỳ sau lưng Cố Tiêu, dáng dấp ỉu xìu không chút tinh thần, không hề giống Chu Kỳ trước kia.

Lãnh Diễm cau mày, chợt nhớ tới chuyện Cố Tiêu nói lần trước, Lý Lệ thế nhưng lại dùng Chu Kỳ để thu tầm mắt của Triệu tổng. Nhớ tới chuyện này lại nhìn Chu Kỳ bây giờ, không giống như con bò đực đang tức giận như khi ở thành phố G, cả người mờ nhạt, không chút tinh thần.

Nghiêm Hi nhìn thấy Chu Kỳ thì sững sờ, nhìn vẻ mặt Cố Tiêu không chút kiên nhẫn, Chu Kỳ đi đằng sau cúi đầu không nói lời nào, chuyện gì đã xảy ra?

Nghiêm Hi đẩy đẩy Lãnh Diễm ý bảo anh đi xuống, kết quả Lãnh đại gia giả bộ hồ đồ không hiểu, ánh mắt mờ mịt nhìn Nghiêm Hi, nhếch miệng cười một tiếng hỏi: "Bảo bối, em làm sao vậy? Khát nước?"

Nghiêm Hi trợn mắt nhìn Lãnh Diễm, không thèm nói chuyện. Lãnh Diễm mờ mịt nhìn lại, chính là ỳ một chỗ bất động.

Cố Tiêu nhìn thấy, đưa tay vỗ vai Lãnh Diễm, giọng điệu giống như quả bóng xì hơi: "Ai, người anh em, được rồi, cái bộ dạng này của cậu dùng để đối phó với vợ con được." Nói xong không khách khí ngồi xuống sô pha.

Chu Kỳ nhìn Nghiêm Hi nằm ở trong ngực Lãnh Diễm, sắc mặt trắng bệch. Cô rất muốn hỏi Nghiêm Hi, nhưng lại nghĩ tới mọt hành động trước kia của mình, Chu Kỳ ngượng ngùng mở miệng, đầu lại càng cúi thấp, giống như một đứa bé làm sai chuyện. Cố Tiêu nhìn chân mày càng nhíu lại.

Mà trên giường Nghiêm Hi và Lãnh Diễm nhìn thấy có chút không đúng, Chu Kỳ trước kia thấy mặt là làm rùm beng hết lên, hôm nay sao lại như một đứa bé làm sai vậy? Ý thức được mình sai rồi?

Hai người nhìn nhau một hồi, sau đó nhất trí nhìn Cố Tiêu đang ngồi trên sô pha, ý tứ hỏi thăm: Chuyện gì xảy ra?

Cố Tiêu khó chịu, trên mặt viết một câu: Hai người nhìn đi, mình biết ngay là như thế mà, mình biết ngay mà.

Sau đó bất đắc dĩ đứng lên, cả khuôn mặt đều nhăn lại, nhìn Chu Kỳ vẫn cúi đầu trầm mặt, sau đó không chịu được liền mở miệng: "Tôi nói đại tiểu thư, đừng như vậy nữa được không? Tôi không phải đã cứu cô rồi sao, cô còn muốn làm gì nữa?"

Chu Kỳ bị Cố Tiêu rống, càng cảm thấy phải xin lỗi Nghiêm Hi, hàm răng cắn chặt môi dưới, sau đó khẽ ngẩng đầu len nhìn Nghiêm Hi, do dự chốc lát, lúc này mới chậm rì rì đi lên hai bước, nhìn Nghiêm Hi nói: "Nghiêm Hi, trước kia thật xin lỗi, là mình hiểu lầm cậu, mình bây giờ mình gặp ác báo rồi, thật xin lỗi."

Chu Kỳ vẫn cúi đầu, suy nghĩ lại, mình trước kia thật sự quá ác. Nếu đổi lại là Nghiêm Hi, sẽ không tha thứ cho người như mình rồi. Thật sự rất ngu, vì một người mà như vậy, tại sao?

Nghiêm Hi không hiểu, chuyện là thế nào? Chu Kỳ có phải bị kích thích hay không? Nhất thời không tiếp thụ được dáng vẻ như vậy của Chu Kỳ, giống như Cố Tiêu, bọn họ tương đối quen với Chu Kỳ ương ngạnh trước kia hơn, nhìn thuận mắt hơn nhiều.

Nghiêm Hi không hiểu, cho nên không thể có phản ứng thích hợp được, cho nên cũng không có cho đáp án. Khi đợi câu trả lời của Nghiêm Hi, Chu Kỳ càng lo lắng: "Nghiêm Hi, mình thật sự biết sai rồi, tha thứ cho mình đi. Mình hiểu rõ, trước kia cậu bị Lý Lệ vu oan."

Nghiêm Hi nhìn Lãnh Diễm một cái, khóe miệng Lãnh Diễm treo một nụ cười bâng quơ. Nghiêm Hi khẽ cau mày, sao lại cười như vậy, thật đáng nghi. Tầm mắt lại chuyển qua Cố Tiêu, khẽ mỉm cười: "Cố Tiêu, chuyện gì xảy ra?" Chu Kỳ đột nhiên thay đổi, chắc chắn là không thể không có chuyện. Trước kia Chu Kỳ chán ghét cô như vậy, lần này Chu Kỳ lại nhận lỗi với cô, chuyện này rất trọng đại, khẳng định rất nghiêm trọng, như vậy mới khiến Chu Kỳ luôn kiêu ngạo chủ động xin lỗi.

Cố Tiêu nhìn Chu Kỳ, vô tội nhún nhún vai, lời ít mà ý nhiều: "Bởi vì Lý Lệ nhiều lần lợi dụng khuôn mặt đẹp của Chu Kỳ để hấp dẫn lão sắc lang Triệu tổng, bị Chu Kỳ biết, Chu Kỳ đau lòng, biết diện mạo thật của cô ta, cho nên liền......" Cố Tiêu không nói thêm, bởi vì thấy được Chu Kỳ càng ngày càng cúi thấp đầu. Cảm thấy nói như vậy đối với tiểu cô nương cũng không dễ dàng, suy nghĩ chính là đơn thuần cho nên mới bị người lợi dụng, điều này cũng khó trách. Cảm thấy không nên nói nữa, đua tay vuốt vuốt nhìn Nghiêm Hi, ý nói: em hiểu được!

Nghiêm Hi đã hiểu, nhìn Chu Kỳ. Cô không ngờ Lý Lệ vì đạt được mục đích của mình, thậm chí ngay cả Chu Kỳ cũng lợi dụng. Cũng thật may không có chuyện gì. Nhìn động tác của Chu Kỳ và Cố Tiêu vừa rồi, đoán chừng còn có chuyện khác. Nghiêm Hi cũng không hỏi nhiều, vừa định đưa tay kéo Chu Kỳ, lúc này mới chú ý bàn tay Lãnh Diễm rực tiếp nhốt chặt thân thể mình. Tay không thể động, Nghiêm Hi trừng mắt: "Đi xuống."

Lãnh Diễm biết mình không thể làm gì nữa, liền ngoan ngoãn đi xuống. Nhìn Cố Tiêu vẫn ngồi trong phòng, Lãnh Diễm nhướng mày. Đang chuẩn bị bước đi liền quay lại, cẩn thận đắp kín chăn cho Nghiêm Hi, xác định không lộ chút gì, lúc này mới lôi Cố Tiêu đi ra ngoài.

Cố Tiêu trong lòng không vui, hắn mới vừa rồi bỏ nhiều công sức, hiện tại rất mệt mỏi, tại sao lại không thể để cho hắn nghỉ ngơi một chút?

"Ai ai ai, Lãnh đại gia, mình rất mệt, để cho mình nghỉ một chút có được không?"

Lãnh Diễm trực tiếp mở miệng cười nói, mang theo sát khí: "Được, cậu muốn nằm như thế nào?"

Sau đó Cố Tiêu liền ngoan ngoãn mặc cho Lãnh Diễm đẩy hắn đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng, Cố Tiêu lập tức khôi phục bộ dạng ban đầu, vẻ mặt Lãnh Diễm cũng nhàn nhạt. Bộ dáng kia của Cố Tiêu là cố ý, muốn không khí hòa hoãn chút mà thôi.

Lãnh Diễm cau mày nhìn bên trong một cái: "Chuyện gì xảy ra?'

Cố Tiêu suy nghĩ một chút, lên tiếng giễu cợt: "Cậu nói người đàn bà Lý Lệ kia một chút, thật đúng là quá độc ác. Người nào có thể cô ta liền lợi dụng. Nhưng cô ta cũng ngu, dùng người cũng không biết người ta có giá trị bao nhiêu, trực tiếp tiện tay lấy ra dùng, mình thực sự quá phục cô ta."

Vẻ mặt Lãnh Diễm vẫn là thờ ơ, đối với những người râu ria, anh không cần quan tâm, chỉ cần biết là tốt rồi. Chỉ là, nghe lời của Cố Tiêu, ......khóe miệng Lãnh Diễm chậm rãi nâng lên: "Thế nào? Đã nghĩ đến phương án phản kích?"

Cố Tiêu nghe vậy khóe mắt cong lên, làm vẻ cao thâm, cười cười: "Cậu cứ chờ xem, chuyện này, có lẽ chúng ta sắp có việc vui."

Lãnh Diễm trực tiếp cười lớn, bốn người bọn họ không có ý đồ gì tốt. Người bên trong vẫn còn đang khóc chết đi sống lại, bọn họ đang ở bên ngoài tìm thú vui, đây thật là......


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-130)