Vay nóng Tima

Truyện:Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em - Chương 097

Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em
Trọn bộ 130 chương
Chương 097
0.00
(0 votes)


Chương (1-130)

Siêu sale Shopee


Nghiêm Hi ngơ ngác nhìn chiếc xe xông tới, giây kế tiếp nhìn Tiểu Yêu không biết từ nơi nào trực tiếp chạy tới bên này. Khóe mắt nhìn thấy cảnh này, tâm trong nháy mắt nhói lên, lớn tiếng gọi: "Tiểu Yêu, trở về."

Cô rất sợ, xâu chuỗi với lần tai nạn xe cộ lần trước, một màn trước mắt, còn có cảnh tượng chiếc xe kia vọt tới, lần trước chính là Bảo Bảo chạy thẳng tới đẩy cô ra, lần này cũng sẽ như vậy?

Đừng!

Chiếc xe Bentley trong nháy mắt xông thẳng, Lãnh Diễm bước nhanh tới ôm lấy Nghiêm Hi xoay tròn vài vòng, sau đó bên tai nghe thấy một tiếng vang lớn, giống như tiếng vang khi có tai nạn ...... Tiếng va chạm rất lớn, nhưng mình cũng đang ở trong một vòng ôm rất cường tráng. Nghiêm Hi vốn tưởng rằng mình sẽ chết chắc, dù Tiểu Yêu chạy tới đẩy mình cũng sẽ bị bánh xe cán thành bánh thịt, mà Tiểu Yêu cũng sẽ giống mình.

Khi Nghiêm Hi bị ôm cảm thấy mình như đang bay, sau âm thanh lớn kia Nghiêm Hi sợ đến nhắm chặt hai mắt, hằm răng cắn chặt, chính là không để mình phát ra bất kỳ một âm thanh nào.

Mặt Lãnh Diễm âm trầm, khi đặt Nghiêm Hi xuống hai người đã cách hiện trường tai nạn khoảng năm thước. Quay đầu lại nhìn, chiếc xe kia bị tài xế chặn lại, hai chiếc xe con chạm vào nhau, mà Tiểu Yêu đã được tài xế nửa đường nhảy xuống xe ôm lăn vài vòng an toàn rút lui.

Nhìn thấy nhân viên của mình không có thương vong gì, trong lòng Lãnh Diễm thở phào nhẹ nhõm. Nếu lần này tài xế hay Tiểu Yêu hoặc Nghiêm Hi chịu một chút thương tổn, vậy anh sẽ đại khai sát giới. Thật may là mình xuất hiện kịp thờ, vừa thấy chiếc xe kia đâm thẳng vào người Nghiêm Hi, anh phản xạ có điều kiện không hề nghĩ ngợi, trực tiếp xong tới.

Cảm nhận được thân thể trong ngực đang không ngừng run lên, sắc mặt Lãnh Diễm dịu đi, nhẹ nhàng ôm cô nói: "Hi Hi, không sao, em mở mắt nhìn một chút, chúng ta đều không việc gì, Tiểu Yêu cũng không có chuyện, Hi Hi?"

Lần trước Nghiêm Hi bị tai nạn ở thành phố G khiến Bảo Bảo chết, Lãnh Diễm biết, hơn nữa biết rõ ai làm. Vốn bên nhà họ Chu truyền tin đến, nói là Lý Lệ bị Chu Khải giam lỏng tại nhà. Anh còn muốn Chu Khải xử lý chuyện này, nhưng sự kiện tai nạn xe cộ lần này khiến trong lòng Lãnh Diễm rét lạnh.

Nghiêm Hi vẫn nhắm chặt mắt, trong tai vẫn ong ong, hình như cảm giác được Lãnh Diễm đang nói chuyện bên tai mình, nhưng nói gì cô nghe không rõ. Hiện tại cô cũng không nghe được chuyện gì xảy ra, bên trong tai đều là những tiếng ong ong, cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng không muốn nghe.

Lãnh Diễm nhìn dáng vẻ của Nghiêm Hi như vậy, cảm thấy mình không có biện pháp, đưa tay ôm thật chặt thân thể còn đang run lấy bẩy của cô, liếc mắt nhìn tài xế đang ôm Tiểu Yêu ở phía saum nhỏ giọng hỏi: "Không sao chứ?"

Tài xế cũng đã từng là bộ đội đặc chủng, chuyện nhảy xuống khi xe đang chạy dễ như trong lòng bàn tay, nghe được Lãnh Diễm hỏi, liền cười hắc hắc: "Tôi có thể có chuyện gì được chứ, chỉ là người bên kia có chút xui xẻo." Nói xong quay đầu liếc mắt nhìn hai chiếc xe, người đàn ông trẻ tuổi trong chiếc xe Bentley đang giãy giụa, đoán chừng có vật gì đâm vào chân, như thế nào cũng không ra được. Tài xế của Lãnh Diễm đụng rất có kỹ xảo, không đụng chết người nọ, nhưng cũng sẽ không tha cho người đó. Mà người ngoài nhìn vào, tài xế này thuần túy chỉ là vì chiếc xe kia lao như điên, khiến tài xế cũng không kịp khống chế. Tóm lại mặc kệ chuyện lớn như thế nào bọn họ cũng sẽ không sai.

Theo tầm mặt tài xế nhìn sang, thấy được người trong xe còn đang giãy giụa, mắt Lãnh Diễm tối tăm một mảng, chớp chớp vẻ khát máu. Dám động đến người của anh, người nọ không muốn sống đúng không. Nhìn tài xế phân phó một câu: "Cậu ở đây chờ, chờ cảnh sát đến sẽ lấy khẩu cung. Tôi đi trước mang Nghiêm Hi đến bệnh viện." Nói xong ôm Nghiêm Hi vẫn còn đang phát run ở trong ngực lên đi hướng bệnh viện.

Tiểu Yêu bị tài xế ôm trơ mắt nhìn Nghiêm Hi bị Lãnh Diễm ôm đi, nói còn giãy hai cái, nó cũng lo lắng cho Hi Hi, nó cũng muốn đi.

Kết quả tài xế vung tay đánh nó, nó gào khóc hô lên, đôi mắt nhỏ ai oán quay đầu nhìn tài xế, một bộ uất ức. Tại sao lại đánh nó, nó muốn cứu người.

Tài xế nhìn bộ dạng như vậy cũng biết nó không biết mình sai ở chỗ nào, hối hận nói: "Lần sau còn dám nhảy ra ngoài liền cắt đuôi ngươi. Ngươi biết vừa rồi nguy hiểm như thế nào không? Tiểu thư gặp nguy hiểm ta sẽ ra tay. Nhưng ngươi suy nghĩ một chút vừa rồi ngươi cứu người như vậy rất nguy hiểm, một khi ngươi gặp chuyện không may tiểu thư sẽ đau lòng, không có lần sau biết chưa?"

Tài xế trước kia ở trong bộ đội, âm thanh rất lớn. Giáo huấn người là sở trường của hắn, thật không nghĩ đến, hắn huấn luyện chó cũng rất tốt. Người đi trên đường cái nhìn cảnh người đàn ông đen mặt khiển trách con chó ôm trong ngực, cảm tháy rất mới mẻ. Khó thể tưởng được, con chó trong ngực hắn lại có bộ dạng "Ta sai lầm rồi", nhìn tài xế, mọi người liền suuy nghĩ con chó này thật có linh tính.

Xe cứu thương của bệnh viện đến rất nhanh, cảnh sát cũng tới vô cùng mau. Người thanh niên trong xe Bentley bị bác sĩ trực tiếp đưa đến bệnh viện, tài xế đứng ở ven đường, phối hợp với cảnh sát ghi chép. Cảnh sát tùy ý liếc một cái xe, trong mắt liền thoáng khiếp sợ, má ơi, chủ của người lái xe này chác chắc là người có tiền rồi.

Ánh mắt nhìn tài xế càng cung kính, tài xế lười phải đi theo giải thích cái gì, trực tiếp móc giấy tờ của mình từ trong ví ra. Cảnh sát liếc mắt nhìn, sắc mặt lại càng thay đổi, là quân nhân giải ngũ a!

Bởi vì tài xế sĩ quan ở đây, mấy cảnh sát hỏi gì cũng là qua loa. Người nào mà chảng biết chuyện tình trong quân đội chứ, vị này mặc dù là quân nhân giải ngũ, nhưng giao thiệp chắc chắc là rộng, ai cũng không thể tùy tiện đắc tội. Hơn nữa camera cũng rất rõ ràng, là chiếc xe Bentley này phát cuồng xông tới, lỗi ở Bentley, trông nom chuyện người giàu làm gì nha.

Lãnh Diễm một đường mang Nghiêm Hi tới bệnh viện, bắc sĩ y tá đã nhận được thông báo từ trước đã đứng chờ ở cổng bệnh viện từ sớm.

Cẩn thận đem Nghiêm Hi không biết đã ngủ từ lúc nào đặt lên giường bệnh, Lãnh Diễm đau lòng nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt tái nhợt của cô, quay đầu nói: "Kiểm tra cho tốt." Nói xong cũng trầm giọng đi ra ngoài, để lại một đống bác sĩ y tá cẩn thận kiểm tra.

Lãnh Diễm sắc mặt khó coi đứng ở ngoài phòng bệnh, từ trong túi quần móc ra thuốc lá. Chợt nghĩ tới đang ở bệnh viện, liếc mắt nhìn Nghiêm Hi trong phòng bệnh, con ngươi đen như mực thoáng lóe ánh sáng, trực tiếp ném thuốc lá vào thùng rác, lấy điện thoại ra gọi điện.

"Tìm người bên kia nói một chút, kế hoạch vùng giải phóng xây dựng chúng ta tình thế bắt buộc." Người nọ bên kia không biết nói cái gì, Lãnh Diễm nghe xong khóe miệng chậm rãi nâng lên.

Lý Lệ ở trong bệnh viện sau khi tỉnh khôi phục rất nhanh, bác sĩ cũng đã nói, không có tổn thương đến chỗ yếu, nhưng vẫn phải ở trong bệnh viện một thời gian để quan sát.

Đối với đáp án này, Lý Lệ dường như không quá kinh ngạc. Cô ta cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, cả ngày tỉnh dậy liền nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ người bên cô ta là ai, cô ta nhất quyết không nói câu nào. Chu Kỳ nhìn cũng không biết phải làm sao, nhìn rất đáng thương, nhưng nghĩ tới những việc cô ta làm đối với mình, Chu Kỳ liền rối rắm, có thật Lý Lệ ở sau lưng hại mình?

Hiện tại Chu Kỳ rất sợ, lòng người rốt cuộc như thế nào cô cũng không hiểu nổi, hoặc là từ trước đến giờ cô chưa từng hiểu ra.

Chu Kỳ vừa tiến đến liền nhìn thấy Lý Lệ ngơ ngác tựa vào giường nhìn ra cửa sổ. Đôi mắt mở to, nhưng nhìn kỹ liền phát hiện bên trong trống rỗng, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, thoạt nhìn như vừa nhìn thấy làn da mới sinh của trẻ con. Nhìn như vậy trong lòng Chu Kỳ không biết là có tư vị gì, dù sao từ trước đến nay cô vẫn có tình cảm tốt với chị dâu. Lời của anh trai không biết có đúng hay không, dù sao cô như thế nào cũng không nhìn ra được Lý Lệ sẽ là cái loại phụ nữ kia sao?

"Chị dâu, nên ăm cơm, em mang cho chị ít canh, chị ăn nhiều một chút." Đem bình giữ nhiệt lắc lư trước mắt Lý Lệ, khóe miệng Chu Kỳ nâng nụ cười miễn cưỡng.

Lý Lệ không nghe thấy mấy tiếng than thở, sau đó ánh mắt vẫn không có tiêu cự từ từ chuyển động. Nhìn Chu Kỳ trước mặt, khóe miệng Lý Lệ nứt ra một nụ cười khổ, lời nói ra cũng là tự giễu: "Kỳ Kỳ, em có phải cũng hoài nghi chị hay không? Em cảm thấy chị sẽ làm ra những loại chuyện đó?"

Nụ cười trên mặt Chu Kỳ cứng đờ, nhịp tim cũng liền gia tốc. Không hiểu nổi tai sao, đột nhiên cảm thấy Lý Lệ trước mắt này nhìn mảnh mai nhưng ánh mắt bén nhọn, giống như có thể nhìn thấu tâm tư của cô. Chu Kỳ không tìm được chỗ che giấu, cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Lệ. Chu Kỳ lúng túng cười một tiếng: "Chị dâu, chị đừng nghĩ quá nhiều. Em tin tưởng chuyện kia anh trai sẽ điều tra rõ ràng, một ngày nào đó sẽ chứng minh được sự trong sạch của chị."

Lý Lệ nhìn Chu Kỳ cúi đầu, ánh mắt phẫn hận chợt lóe lên, nhưng giọng nói vẫn như cũ nhẹ nhàng, mang theo giọng điện khiến người khác đau lòng: "Đúng vậy, thời gian sẽ chứng minh, chị cần gì phải......" Lời còn chưa hết liền dừng, giống như không biết kế tiếp có thể nói gì, ánh mắt khô khốc gian nan thêm tầng nước mắt. Nhìn Chu Kỳ nom nom giữ bình giữ nhiệt, tinh quang trong mắt lóe lên, nhìn người đứng ở bên ngoài, Lý Lệ yếu ớt cười nói: "Kỳ Kỳ, chị đột nhiên muốn ăn chút điểm tâm nhẹ, có thể hay không đi mua giúp chị một chút. Mua chén cháo là tốt rồi, không cần quá nhiều, chị cũng không có khẩu vị."

Vốn Chu Kỳ không biết làm sao đối mặt với Lý Lệ, nghe thấy cô ta nói như vậy đột nhiên cảm thấy mình như được giải phóng, ngẩng đầu lên nhìn Lý Lệ gật đầu nói: "Vâng, em sẽ đi ngay bây giờ." Dứt lời liền buông những gì ở trong tay xuống.

Nhìn bóng lưng Chu Kỳ chạy trối chết, ánh mắt yếu ớt lập tức không nhìn thấy. Cô ta làm sao không biết tâm tư Chu Kỳ hiện tại rất rối. Cô ta chính là muốn Chu Kỳ khó chịu, như vậy cô ấy mới không biết đối mặt với mình như thế nào, như vậy càng có lợi cho việc cô ta lợi dụng Chu Kỳ.

Chu Kỳ vừa đi ra ngoài, Lý Lệ yếu đuối tựa vào giường, nhìn không ra có bất kỳ điều gì không ổn. Vốn cô ta vô sự, chỉ là nhà họ Chu yêu cầu bác sĩ không cho cô ra khỏi bệnh viện mà thôi, nhà họ Chu......

Lý Lệ nhìn kim tiêm cắm trên tay mình, tròng mắt híp lại, nhẫn tâm đưa tay nhổ hết ra, sau đó đi xuống giường ra khỏi phòng bệnh, khi mở cửa nhìn thấy tên vệ sĩ cúi đầu cung kính. Lý Lệ lạnh lùng mở miệng: "Người tới?"

Người đàn ông kia cung kính cúi đầu nói: "Chị dậu, người đã đến, đang chờ chị."

Lý Lệ lạnh nhạt gật đầu: "Đã biết, anh đi canh chừng, ngộ nhỡ Chu Kỳ trở về sớm thì phải tìm biện pháp kéo dài."

Trong phòng bệnh VIP cùng tầng, Triệu tổng cau mày quan sát bốn phía. Nơi này thật xúi quẩy, người đàn bà kia muốn gặp lại còn khiến hắn đi tới nơi này nhìn một cô gái yếu ớt?

Nếu không phải vì mặt mũi của Lý Duệ Thần, cộng thêm người đàn bà tên Lý Lệ có hai phần thủ đoạn, với danh hiệu Triệu tổng của hắn hô phong hoán vũ ở thành phố A, cần gì phải để ý một cái tên Lý Lệ nho nhỏ?

Trên tay cầm cốc trà tên đàn em mới mang vào, nhìn hơi trà vẫn còn bốc lên, Triệu tổng ghét bỏ nhíu mày, trực tiếp đứng lên đi đến bên cửa sổ nhìn người đi lại ở phía dưới. Chợt, có một bóng dáng hấp dẫn sự chú ý của hắn, nhìn kỹ, không phải là con vịt thiếu chút nữa đưa đến miệng hay sao? Nhìn Chu Kỳ uốn éo vặn vẹo cái mông, cái eo nhỏ nhắn, cặp mắt của triệu tổng vỗn không kiên nhẫn trong nháy mắt nhấp nhoáng ánh sáng.

Lúc Lý Lệ tiến vào vừa lúc nhìn thấy Triệu tổng đứng bên cửa sổ, đôi mắt tham lam nhìn vào một chỗ, khóe miệng còn mơ hồ lưu lại nước miếng.

Trong mắt Lý Lệ lóe lên một tia giễu cợt, lặng lẽ đẩy cửa đi vào. Nhìn theo tầm mắt của Triệu tổng, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Chu Kỳ. Nhếch miệng cười cao thâm, nhẹ giọng lên tiếng: "Triệu tổng thực sự thích Kỳ Kỳ?"

Vốn đang vui Triệu tổng bị tiếng nói đột nhiên vang lên làm cho sợ hết hồn, thân thể run lên, không vui quay đầu lại. Lại không nghĩ rằng nhìn thấy Lý Lệ, ánh mắt không lập tức bị biến đổi: "Ai u, Lý tiểu thư, không đúng, phải là Chu phu nhân, đã lâu không gặp."

Lý Lệ cười qua loa: "Đúng vậy, Triệu tổng muốn gặp em?" Lý Lệ nửa đùa nhìn Triệu tổng.

Triệu tổng nghe vấy sững sờ, sau đó quan sát Lý Lệ một thân quần áo bệnh nhân, hơi nghi vấn cau mày: "Chu phu nhân sao vậy? Tôi nhìn em khí sắc không tốt lắm, cô bị bệnh?"

Lý Lệ kẽ mỉm cười, giống như không bị sao cả: "Đúng vậy, không cẩn thận bị ngã, chuyện đột nhiên xảy ra, lúc này mới tìm người xin Triệu tổng tới bệnh viện, thật là ngại quá."

Triệu tổng cũng thông suốt. Nhìn Lý Lệ mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt, cũng đoán được ít nhiều vấn đề. Cộng thêm mấy ngày nay người của nhà họ Chu một người cũng không tìm tới hắn, hắn cũng đoán được nhà họ Chu có vấn đề.

Nghe được lời áy náy của Lý Lệ, Triệu tổng cười ha ha, không sao cả nói: "Không có việc gì, nếu Chu phu nhân có chuyện không thể tìm tới tôi, vậy tôi sẽ tìm tới em nha. Đều giống nhau cả, em thấy có đúng không?" mắt Triệu tổng khẽ hếch lên, đôi mắt tham lam khẽ nhìn Lý Lệ.

Lý Lệ cười đến cong cả mắt, nhìn ánh mắt Triệu tổng coi như không nhìn thấy, xoay người ngồi vào sô pha nhìn Triệu tổng, nhàn nhạt nói: "Triệu tổng, thời gian của em không có nhiều, chúng ta phải nắm bắt thời gian."

Triệu tổng hơi sững người rồi sau đó cười ha ha, đi đến ngồi bên cạnh Lý Lệ: "Được, Chu phu nhân, vậu chúng ta sẽ nói tiếp chủ đề hôm trước. Về chuyện kế hoạch xây dựng vùng giải phóng cũ, tôi là tình thế bắt buộc, tôi tin tưởng hai nhà sau lưng Chu phu nhân cũng muốn lấy được hạng mục này."

Nghe vậy Lý Lệ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Không sai, chúng ta muốn có được. Nhưng hiện tại có biến, Chu thị thối lui."

Triệu tổng nghe vậy sững sờ, Chu thị thối lui? Chu thị không phải công ty chồng Lý Lệ? Triệu tổng đổi ánh mắt, cẩn thận nhìn tình hiện tại của Lý Lệ, sau đó suy nghĩ một chút. Lần này Lý Lệ nằm viện, chẳng lẽ giữa vợ chồng xuất hiện vấn đề?

Nhìn Triệu tổng sửng sốt, Lý Lệ khẽ mỉm cười: "Thế nào? Triệu tổng có ý kiến?" Về điểm này, Lý Lệ khẳng định lão hồ ly sẽ không có ý kiến gì. Lỳ Lệ đại biểu hai trong ba nhà cùng nhau tiến hành, đến lúc đó tiền phải chia làm ba. Hiện tại Lý Lệ xuất một phần lực không nhỏ, nhưng không duyên không cớ thiếu một nhà, đến lúc đó đối với hai công ty còn lại đều có lợi. Lão hồ ly này không có lý do phản đối.

Triệu tổng nhìn vẻ tự tin của Lý Lệ, khẽ mỉm cười: "Lý tiểu thư nên hiểu lập trường kinh doanh, vốn là cả ba nhà cùng nhau gánh vác, tiền sẽ không khỏi thiếu một phân, nhưng hiện tại thiếu một nhà thì sẽ nhiều hơn một phần tiền, chuyện như vậy tôi sẽ không phản đối. Ha ha, Lý tiểu thư buông tay ra là tốt rồi, tôi nhất định sẽ là trợ thủ lớn nhất."

Lý Lệ lấy được kết quả mình mong muốn, hài lòng gật đầu. Đứng lên bắt tay với Triệu tổng: "Hợp tác vui vẻ, còn về việc nhà họ Chu không ở trong phạm vi hợp tác của chúng ta em không muốn người nhà họ Chu biết, Triệu tổng nên biết phải làm sao chứ?"Nói xong câu này Lý Lệ nháy mắt mấy cái, giống như đang nói một câu chuyện dí dỏm với Triệu tổng.

Triệu tổng sững sờ, chợt hiểu ý tứ của Lý Lệ, cô ta chính là muốn cho bên nhà họ Chu vẫn tưởng mình còn trong dự án hợp tác, đem lợi dụng người nhà họ Chu hết mức có thể, sau đó sẽ qua cầu rút ván?

Từ trong bệnh viện ra, trên trán Triệu tổng có tầng mồ hôi mỏng. Không thể không nói, người phụ nữ tên Lý Lệ này quá ngoan độc, đối với chồng mình còn có thể ác như vậy, người đàn bà này không thể đắc tội.

Khi Lý Lệ trở về phòng bệnh của mình vệ sĩ vẫn đang ở bên ngoài canh Chu Kỳ. Khi đi vào phòng bệnh, khom lưng lấy điện thoại từ dưới sàn nhà, gọi điện thoại cho Tống Quốc Bằng.

Bên kia Tống Quốc Bằng thấy có số lạ thì nhướng mày, vừa định cắt đứt nhưng lại nghĩ chỉ có người quen mới biết số riêng của hắn, người ngoài không thể? Do dự một chút mới ấn phím nghe: "Alo, xin chào."

Lý Lệ một tay cầm điện thoại một tay ôm ngực, mắt nhìn những thứ hoa cỏ ở bên ngoài cửa sổ: "Tống tổng, cháu là Lý Lệ, cháu tìm chú chuẩn bị trả giá, công ty chúng ta muốn tham dự hạng mục đó của chính phủ."

Tống Quốc Bằng sững sờ, Lý Lệ? Cô ta vừa nói cái gì? "Nhưng là, hạng mục đó rất lớn, công ty chúng ta căn bản không thể. Sơ sót một cái sẽ bị hạng mục này cắn trả. Đến lúc đó vốn lưu động của công ty không đủ, sợ rằng sẽ xảy ra vấn đề lớn."

Lý Lệ chắc chắn: "Chú cứ làm theo là tốt rồi, chuyện còn lại cứ giao cho cháu. Cháu đã liên lạc với bạn hợp tác, là Triệu tổng. Cháu tin hai công ty nhà chúng ta hợp tác, nhất định có thể."

Điện thoại cắt đứt, Lý Lệ nhìn Chu Kỳ đang chậm rãi đi từ dưới lầu lên, nhếch miệng cười, giống như một ác ma.

Chu Kỳ đi lên liền phát hiện ngoài phòng bệnh không có ai, rất nghi ngờ, ai? Vệ sĩ coi chừng ở đây đã đi đâu?

Không biết đi nơi nào, Chu Kỳ cau mày đi vào, thấy Lý Lệ đang ngồi ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài, mà kim truyền cũng đã bị rút ra ném sang một bên.

Chu Kỳ kinh hãi: "Chị dâu, làm sao chị có thể xuống giường? Bác sĩ nói chị nên ở trên giường nghỉ ngơi thật tốt, không thể đi xuống, mau trở về nghỉ ngơi đi." Chu Kỳ nhanh chóng buông bình cháo trong tay, cẩn thận đi lên đỡ Lý Lệ, chỉ sợ cô sơ ý một chút khiến gãy xương.

Lý Lệ yếu ớt cười một tiếng: "Không có chuyện gì, chị suốt ngày nằm trên giường, cảm thấy xương đã tê rần. Xuống hoạt động một chút, chỉ mới đi hai bước mà thôi. Không có chuyện gì, em không cần quá lo lắng như vậy."

Chu Kỳ nhìn sắc mặt Lý Lệ không khỏe, trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Thật sự không hiểu nối giữa những người này đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là nên tin người nào? Nhìn Lý Lệ mềm mại yếu ớt, tuyệt đối không thể là loại người như vậy.

Chu Kỳ cẩn thận đút cháo cho Lý Lệ, sau đó không làm gì được nữa. Không biết tại sao gần đây cô và Lý Lệ ở cạnh nhau rất gian nan. Bình thường không có chuyện gì cô sẽ tìm chuyện gây sự, nhưng chuyện một khi làm xong lại không biết làm gì nữa. Càng ngày cô càng cảm thấy Lý Lệ giống như cá khô đã lâu rất dọa người, nhất là cặp mắt kia, cứ có cảm giác thỉnh thoảng phát ra ánh sáng đáng sợ.

Chu Kỳ cảm thấy tay chân không biết nên đặt nơi nào, xoa xoa tay nhìn bầu trời bên ngoài. Đôi mắt nhất thời sáng lên, sau đó xin lỗi nhìn Lý Lệ: "Hắc hắc, chị dâu, sắc trời không còn sớm, em còn có chút chuyện phải làm. Bằng hữu kia đã thúc giục em nhiều lần, em phải đi trước. Tối nay mình chị ở đây không sao chứ?" Chu Kỳ nói vẻ rất quan tâm Lý Lệ, chỉ sợ cô ta một mình ở đây sẽ sợ. Kỳ thực cô sợ ở chỗ này qua đêm với Lý Lệ, trong lòng cô ít nhiều vẫn biết sợ, nghĩ tới Lý Lệ có thể hay không lần nữa bán cô?

Lý Lệ nằm trên giường, điều chỉnh cái gối đầu một chút, sau đó gật đầu một cái: "Ừm, em đi nhanh đi, đừng để người ta sốt ruột chờ, mau đi đi." Lý Lệ yếu ớt nhìn Chu Kỳ, nhưng trong lòng từng cỗ khí lạnh dâng lên. Cô ta hiểu rất rõ Chu Kỳ, khi nào thì nói xạo? Trên căn bản nha đầu này khinh thường người nói láo..., bị người nhà làm hư hì làm sao có thể vì bận tâm cảm thụ của người khác mà nói láo?

Dĩ nhiên là không thể nào, vậy cũng chỉ còn lại một khả năng, Chu Kỳ đang sợ cô. Nhưng là bởi vì không thể không đối mặt với cô, cho nên cô sẽ dùng chiêu nói láo này. Nhìn gương mặt cười ngoan ngoãn của Chu Kỳ, tỏng lòng dâng lên từng đợt khí lạnh.

Chu Kỳ, đều tại cô cả.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-130)