Đúng dịp ngoài ý muốn
← Ch.273 | Ch.275 → |
Hậu quả của cả đêm tận tình và say rượu luôn luôn là ngày hôm sau khi rời giường đầu đau muốn nứt, toàn thân đau nhức, Lương Chân Chân cũng không ngoại lệ, xoa xoa đầu, cô hoàn toàn không có ấn tượng với lửa nóng triền miên đêm qua, cô vẫn cho rằng đó là di chứng sau say rượu, trong lòng còn âm thầm thề, về sau không uống rượu, thật khó chịu!
Còn nữa, rốt cuộc tối hôm qua cô trở về như thế nào? Sao không có chút ấn tượng nào? Mở mắt liếc nhìn trần nhà, phát hiện khác thường xa lạ, vốn không phải căn phòng của cô, kêu thảm trở mình, lại không ngờ chạm vào người đàn ông trần trụi ở sau lưng, bị sợ đến giật cả mình, ngón tay cầm góc chăn lên, hơi híp mắt xem xét bên trong, phát hiện mình và người đàn ông kia đều không một mảnh vải, trần trụi nằm chung trên một chiếc giường.
Cô cắn môi cẩn thận nhớ lại chuyện phát sinh đêm hôm qua, lại phát hiện đầu óc trống rỗng, nhớ mang máng sau khi mình uống say, la hét đòi đi nhà vệ sinh, sau đó xảy ra chuyện gì, cô thật sự không có ấn tượng. Thật ra thì cô đã biết trước đẳng cấp uống rượu của mình không được tốt, sau khi uống say mình dã man hào phóng hơn bình thường, sẽ nói một số lời bình thường không dám nói làm một số chuyện bình thường không dám làm, thật là...
Nhìn chung quanh căn phòng một vòng, rất rõ ràng là khách sạn, chẳng lẽ tối qua mình và người nào đó xảy ra tình một đêm?
OMG! Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, cô vén chăn lên chuẩn bị rời giường, lại phát hiện hai chân như nhũn ra, nhất là giữa hai đùi, giống như bị nghiền, có thể thấy tối qua kịch liệt đến cỡ nào, trong lòng cô hoàn toàn thê lương, có chút mê hoặc tối hôm qua là ai chủ động, sao cô có thể lên giường với một người xa lạ đây?
Chân còn chưa chạm đất, eo liền bị người đằng sau ôm lấy, cả người ngã nhào lên giường lần nữa, trên người còn bị một người đè lên, hai cặp mắt đối diện trong nháy mắt, "Nai con, em quên tối hôm qua đã làm gì anh sao?"
Giọng nói của Đằng Cận Tư mang theo giọng mũi nồng đậm, nói rất hài hước, anh vừa mở mắt đã nhìn thấy nai con cúi lưng chuẩn bị vụng trộm chạy trốn, không khỏi tức giận đưa tay vớt cô vào trong lòng mình, anh đã sớm nghĩ kỹ, không thể hoàn toàn nói thật chuyện tối hôm qua với cô, chỉ có thể lựa chọn một phương thức khác, đánh đòn phủ đầu.
Anh dự đoán không sai, Lương Chân Chân lương thiện đơn thuần vẫn bị anh lừa dối, ngây ngốc nhìn anh, "Tôi... tối hôm qua tôi làm gì vậy?" Thật ra thì khi cô thấy rõ ràng người đàn ông trước mắt là Đằng Cận Tư thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm không giải thích được, thậm chí còn âm thầm cảm thấy hơi may mắn, nếu là người đàn ông khác, cô thật sự không biết mình sẽ như thế nào.
"Em cảm thấy thế nào?" Đằng Cận Tư chống người dậy nhìn xuống cô, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười quyến rũ mờ ám.
Lương Chân Chân hơi e lệ với tư thế ở khoảng cách gần như vậy, nhíu mày cố gắng nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, Hợp Hợp gọi điện cho cô nói ngày mai phải về Hongkong, buổi tối mọi người tụ tập một chỗ ăn bữa cơm, cô đồng ý, địa điểm liền xác định tại khách sạn Đế Hào tư, trong lúc ăn mọi người đều trêu chọc cô, còn mời rượu cô, rốt cuộc cô đã uống bao nhiêu, cô hoàn toàn không nhớ rồi, quả nhiên là tác dụng chậm của rượu đỏ rất lớn, về sau cô hoàn toàn mơ hồ, đầu choáng váng không tỉnh táo.
Đột nhiên, cô mở to mắt nhìn về phía người đàn ông đang chống trên người mình, "Không đúng! Anh gạt tôi! Là anh... nhất định là do anh sắp xếp! Cho dù tôi uống say, Giai Ny cũng sẽ đưa tôi về nhà, sao có khả năng ở cùng với anh! Cho nên, là anh cố ý đúng không? Anh tên khốn kiếp này!" Cô càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng, quai hàm phình lên, trong con ngươi trong suốt như nước nhuộm lên một tầng oán hận.
Khuôn mặt Đằng Cận Tư hơi xúc động, quả nhiên là nai con rất thông minh, nhưng anh cũng không phải ngồi không, sắc mặt bình thường, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, khóe môi từ từ nhếch lên, khóe mắt liếc về phía dấu răng màu đỏ tím cùng vết hôn trên cổ mình, "Ừ, chính em nhìn đi, còn có trên lưng, có muốn anh xoay sang chỗ khác để em nhìn một chút không."
Trời ạ! Dấu răng sâu như vậy và vết hôn, trong lòng Lương Chân Chân hoàn toàn tan vỡ rồi, vốn không có can đảm nhìn lưng của anh, rốt cuộc tối hôm qua mình phóng khoáng đến cỡ nào đây? Chẳng lẽ cô chủ động bổ nhào lên anh? Không thể nào! Rõ ràng bản thân mình đã không còn thương anh, sao có thể làm ra chuyện đó?
Cô tức giận cắn môi, vẫn cảm thấy hơi không đáng tin, nhất định là người đàn ông này đã bày ra mưu kế gì để lừa dối mình rồi, liếc mắt nhìn vết hôn xanh tím đầy trên người mình, rõ ràng nhiều hơn trên người anh! Nói đi nói lại mình đều thua thiệt, chắc chắn đã sớm bị anh ăn sạch sành sanh, không khỏi tức giận trừng mắt nhìn anh, "Khốn kiếp! Anh nhìn trên người tôi xem, rõ ràng còn kinh khủng hơn anh! Ma háo sắc! Biến thái!"
Vừa mắng vừa uốn éo thân thể muốn chống lại anh, lại không ngờ sức lực nam nữ chênh nhau quá lớn, hơn nữa mình bị đặt ở phía dưới, dù thế nào cũng không lay chuyển được chút gì, ngược lại khiến cho da thịt hai người ma sát, nổi lên từng dòng điện.
Đằng Cận Tư hít một hơi khí lạnh, buổi sáng khi rời giường đàn ông rất khó kiềm chế nổi, hơn nữa còn bị người phụ nữ mình yêu mến trêu chọc, nhưng anh phải nhịn, nếu không, chỉ biết sẽ làm hỏng chuyện sắp nước chảy thành sông.
"Nai con, anh là người đàn ông thân thể khỏe mạnh, hơn nữa trong lòng vẫn yêu em, sau khi bị em đụng ngã lại hôn lại cắn, em cảm thấy anh nhẫn nhịn được sao? Nói thật, anh rất thích dáng vẻ dã man lại phóng túng của em tối hôm qua, anh đều thích từng câu từng chữ em nói, cũng cho anh thấy một mặt mà em không muốn người ta biết..." Anh không cứng rắn với cô, ngược lại đổi thành dịu dàng, kết quả còn chưa nói xong liền bị cắt ngang.
"Câm miệng!" Lương Chân Chân thẹn quá thành giận, hai gò má tức giận đến đỏ bừng.
Nhưng Đằng Cận Tư lại cố tình không nghe theo, "Anh thích vẻ quyến rũ xinh đẹp của em tối hôm qua, thích em chủ động, thích..."
"Câm miệng! Tôi bảo anh câm miệng anh không nghe thấy sao?" Lương Chân Chân tức giận đến mức đưa tay che miệng anh, tên khốn kiếp này nói lời quá sắc. Chuyện này, cô nghe được mà mặt đỏ tới mang tai. Vốn tưởng rằng che miệng của anh thì anh sẽ đàng hoàng, ai ngờ đôi môi của anh không thành thật chút nào, chậm rãi ngọ nguậy trong lòng bàn tay cô, ngứa, cô vừa định buông tay, nhưng không ngờ người nào đó nhanh chân hơn cô một bước, bắt lấy tay cô hôn tinh tế lên từng ngón tay của cô.
"Buông ra, tôi nói anh buông ra! Đồ háo sắc!" Lương Chân Chân bị anh hôn đến cả người tê dại, hơn nữa vật cứng đang chống đỡ tại chỗ mềm mại của mình, giống như càng lúc càng trở nên lớn rồi, xấu hổ khiến cô đỏ mặt tới tận mang tai.
"Không buông, nai con, anh biết em vẫn còn có cảm giác với anh, nếu không tại sao sau khi uống rượu say tối hôm qua em không bổ nhào vào người khác, mà lại cố tình chọn anh? Đièu này nói rõ trong tiềm thức của em vẫn còn yêu anh đấy, cho dù em thừa nhận hay không thừa nhận, đêm qua vẫn là đêm tuyệt mĩ." Lúc Đằng Cận Tư nói lời này xong vẫn không dừng hôn ngón tay cô, thâm tình nơi khóe mắt đuôi mày khiến trong lòng Lương Chân Chân giật thót, ngón tay bị anh liếm ướt nhèm nhẹp, hình như có dòng điện xuyên qua đầu ngón tay truyền vào tứ chi bách hài trong cơ thể, khiến cho cô run rẩy không thôi.
Từng câu từng chữ của anh giống như chuông báo động thức tỉnh lòng cô, tiết lộ ra ngoài bí mật cô giấu sâu tận đáy lòng không muốn thừa nhận, sắc mặt từ xanh thành trắng, từ trắng qua hồng, giờ phút này cô chỉ có một suy nghĩ: đó là thoát khỏi nơi đây, một phút cũng không muốn ở chung một chỗ với người đàn ông này, anh ta quá ghê tởm! Lại có thể đoán được lòng cô, nói từng câu từng chữ đều muốn ăn cô đến sít sao.
Đằng Cận Tư đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô, đương nhiên sẽ không để cho cô chạy như vậy, chuyện này đã thành công một nửa, còn một nửa phải không ngừng cố gắng, thừa dịp cháy nhà hôi của, một phát nắm chặt lấy tinh thần đang hoảng hốt của nai con!
"Cho dù... tối hôm qua sau khi say rượu tôi đụng ngã anh, nhưng người thua thiệt vẫn là tôi, anh làm ầm ĩ cái gì, chúng ta đều là người trưởng thành, coi như tối hôm qua là ... tình một đêm là được rồi, cũng không ai nợ ai! Anh nhanh chóng thả tôi ra, tôi phải về nhà." Lương Chân Chân nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có tình một đêm là lý do từ chối tốt nhất, dù thế nào đi nữa bọn họ đã từng có rất nhiều lần rồi, nhiều thêm một lần cũng không có quan hệ gì.
"Cái gì? Tình một đêm?" Tròng mắt đen nguy hiểm của Đằng Cận Tư nheo lại, nai con chết tiệt! Cô biết mình đang nói gì sao? Cô thật sự không quan tâm tới chuyện xảy ra tối hôm qua?
Dưới ánh mắt soi mói tĩnh mịch lạnh thấu xương của anh, Lương Chân Chân hơi khiếp sợ, nhưng nghĩ lại, tại sao mình phải sợ! Người chiếm tiện nghi là anh có phải không! Anh còn lộ ra ánh mắt bi thương như vậy, thật đáng ghét! Càng nghĩ trong lòng cô càng không cam lòng, đấu tranh dữ dội, muốn rời khỏi nơi này.
Đằng Cận Tư bị cô uốn éo đến mức dục hỏa bốc cháy, đôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang lộn xộn của cô, muốn để cho cô yên tĩnh một chút, nhưng cô cũng không phải đèn đã cạn dầu, nhấc một chân định đá anh.
Ngoài ý muốn, chính là phát sinh ở đây sao ——
Vật nào đó ở phía dưới vốn chống đỡ ở chỗ mềm mại của cô sẵn sàng tấn công, còn thiếu một cơ hội tiến vào như vậy, vừa lúc cô tách hai chân ra muốn đá anh, vì vậy, nó rất tự nhiên tiến vào.
Cảm giác bỗng nhiên được bao trùm ấm áp khiến đầu Đằng Cận Tư choáng váng, toàn thân giống như bị bắt lửa, bốc cháy đùng đùng lên, anh hơi khó nhịn than nhẹ ra tiếng, ngoài ý muốn này, thật sự quá tốt!
Lương Chân Chân cũng trợn tròn mắt, qua một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, gương mặt nóng bỏng như tôm hùm lớn, chuyện này này... sao lại trùng hợp đến vậy?
← Ch. 273 | Ch. 275 → |