Tình cảm mãnh liệt ban đêm
← Ch.272 | Ch.274 → |
"Ưmh..." Lương Chân Chân khẽ nhếch môi đỏ mọng nũng nịu hừ một tiếng, âm thanh kéo dài thật dài, ngọt đến 𝖈𝖍ả_γ п_ướ_↪️.
Trong con ngươi đen như mực của Đằng Cận Tư lập lòe nhiều đốm lửa nhỏ, cúi người ngậm viên anh đào ướ●🌴 á●✝️ tươi đẹp, lưỡi trơn trượt lượn vòng quanh trái nhỏ, trêu chọc, cho đến khi người nào đó "A a" ra tiếng, hình như không chịu nổi cả hai loại 𝖐í↪️*♓ т*𝖍*í*𝖈*ⓗ, nhưng anh vẫn không quan tâm như trước, đầu lưỡi bắt đầu di chuyển xuống dưới, linh hoạt lật, 𝖑_ı_ế_𝐦, ⓛ𝒾.ế.𝐦 cho đến khi đẫy đà trước 𝓃ℊự.𝐜 cô ướ·t á·✞ toàn bộ, ngứa, tê tê, trong phòng mở nhiệt độ rất thấp, trên người hai người đều không một mảnh vải, khó tránh khỏi sẽ thấy từng đợt lạnh lẽo đánh tới, da thịt Lương Chân Chân lộ ra trong không khí nổi lên từng viên bi nhỏ, lạnh đến mức cô ra sức chui vào trong lòng anh, theo bản năng tới gần nguồn nhiệt ấm áp.
Phía dưới của cô đã chảy ra chất lỏng rồi, bên trong dần thích ứng với sự tồn tại của một ngón tay. Đằng Cận Tư vừa 𝖑ⓘ_ế_ɱ láp quả hạch đứng thẳng, vừa dùng mu bàn tay xoay tròn ma sát, tìm kiếm một chút, thấy hơi ✞♓●ở ♓●ổ●n ⓗ●ể●𝓃 không đều đặn của cô, bên môi nhếch lên nụ cười ranh ma xấu xa, đổi thành cong lại. Đối với ai đó mà nói, ngón tay của người nào đó càng thêm linh hoạt, cô đâu chịu được, tiếng ngâm nga đứt quãng ⓜ·ề·〽️ Ⓜ️·ạ·i đáng yêu, thỉnh thoảng bật ra từ trong miệng nhỏ của cô.
Anh mang tư tưởng xấu lướt tinh tế trong hành lang kia, lúc đi ngang qua chỗ nào đó thì dùng sức nhào nặn, cô chịu hết nổi co rút nhanh một trận.
"Là nơi này sao?" Giọng anh trầm khàn hấp dẫn, q_ц_𝖞ế_n 𝖗_ũ mờ ám khác thường, dịu dàng 𝐡.ô.n lên cằm cô, lưu lại vết nước trong suốt ở phía trên.
"Hu hu... người xấu..." Lương Chân Chân đã nói không ra lời, cô giống như bị anh dẫn vào cao triều ngắn ngủi, giống như công tắc trên người đã bị anh mở ra, cảm giác điện giật không ngừng tuôn về phía tứ chi bách hài trong cơ thể, 🌴_𝒽_â_𝖓 т𝐡_ể khó kiềm chế co lại, muốn càng nhiều.
"Bảo bối, có phải rất thoải mái không?" Lúc này, anh giống như Satan q⛎𝐲·ế·n г·ũ mờ ám, nắm giữ nỗi khổ sở cùng sung 💰●ướ●п●𝐠 của cô, để cho cô rơi vào trong nước sôi lửa bỏng không cách nào tự kiềm chế.
Lương Chân Chân mím miệng, ai oán nhìn anh chằm chằm, tên xấu xa này! Anh chính là cố ý hành hạ mình, rốt cuộc ngón tay anh muốn chỗ nào? Hu hu... người xấu! Không cần vân vê chỗ đó...***
Đằng Cận Tư nhìn cặp mắt mọng nước cảu cô, giống như nước hồ lăn tăn, viết đầy uất ức, khiến cho anh đột nhiên mềm lòng, vội rút ngón tay ra, cắn lỗ tai cô nói nhỏ, "Bảo bối, đây là anh để cho em thích ứng trước một chút, ngoan, lập tức sẽ cho em."
Sau khi nói xong, khẽ động thân, chậm rãi đi vào, mặc dù bên trong đã ư_ớ_𝐭 á_𝖙 đầy đủ, nhưng vẫn không cách nào thích ứng được với khổng lồ của anh, hai người cũng rên thành tiếng, bởi vì đã ba năm chưa từng trải qua phương diện này, Lương Chân Chân cảm thấy hơi đau, giống như bị thứ gì đâ_〽️ ⓥà_⭕, khiến cho cô cực kỳ khó chịu, nhíu chân mày nghẹn ngào nói: "Đồ xấu xa! Đi ra ngoài! Đi ra ngoài nhanh một chút!"
"Bảo bối, nhịn một chút được không? Lập tức sẽ không đau, trước kia chúng ta từng rất nhiều lần, mỗi lần đều tốt đẹp." Đằng Cận Tư dịu dàng ♓ô●ⓝ 𝐦●ô●❗ cô, bên tai, cằm, ♓ô·n đến khi cô lẩm bẩm mới chậm rãi đẩy vào, cảm giác rã rời đó khiến cho anh muốn động nhanh một chút, nhưng anh biết không thể chỉ lo cảm nhận của mình mà xem nhẹ nai con đau, đồng thời trong lòng cũng vô cùng vui mừng, người phụ nữ dưới thân chỉ thuộc về anh, cho tới bây giờ đều chỉ thuộc về một mình anh, do anh khai phá, do anh thu thập, từ đầu đến cuối đều không qua tay người khác, cảm giác này vô cùng tuyệt vời.
"Ừ..." Lương Chân Chân ưm vài tiếng 𝐪⛎γ.ế.n 𝓇.ũ, cô dần dần cảm thấy không còn đau như vừa bắt đầu rồi, thay vào đó là một cảm giác bị lấp đầy phong phú, cô hơi không thích vặn vẹo uốn éo.
Cô giãy dụa tương đương với cổ vũ Đằng Cận Tư, hiểu cô đã hết đau, ngay sau đó không hề thỏa mãn với chậm rãi tiến vào, muốn nhanh chóng luật động, nhưng nai con vô cùng bao bọc lấy mình, thịt non mềm bốn phía tầng tầng lớp lớp trào dâng lên, giữ anh thật chặt, cúi người t𝐡_ì ✞_𝒽ầ_Ⓜ️ 𝒷ê_𝓃 𝖙a_i cô, "Bảo bối, buông lỏng một chút, không cần giữ chặt như vậy, ngoan..."
Giọng nói của anh giống như mang theo đầ·⛎ đ·ộ·𝖈, khàn khàn 🍳𝖚𝓎ế_n r_ũ, một tay nhẹ nhàng đặt lên da m-ề-ⓜ 〽️ạ-ï trong đùi cô, ngón tay thô ráp chậm rãi mở ra dấu vết đ.ộ𝓃.𝐠 т.ìռ.♓ ướ.𝐭 á.† phía trên, bên môi hiện ra một nụ cười rạo rực.
"Bảo bối, tin tưởng anh, em sẽ thích, thích anh sủng ái em." Anh bắt đầu dịu dàng rung động, trong tròng mắt đen như mực lộ ra tình ý dịu dàng say lòng người, ngọn lửa ở chính giữa cũng cháy càng mạnh, động tác cũng nhanh hơn rất nhiều.
"A..." Lương Chân Chân bất ngờ không kịp đề phòng kêu thành tiếng, trong lúc đó, nặng nề khiến cho cô chỉ có thể vô dụng đưa hai cánh tay ôm tấm lưng cường tráng của anh thật chặt, hai chân cũng bị anh mở ra, vòng tay ngang hông gầy gò của anh, mề·ɱ 〽️·ạ·ï trống rỗng thừa nhận từng va chạm ở phía dưới, rốt cuộc cũng không kiềm chế được tiếng rên trong miệng.
Động tác của anh càng lúc càng cuồng dã, tiếng ✝️ⓗ●ở d●ố●𝒸 cũng càng ngày càng dồn dập, nhưng đôi bàn tay to ấm áp vẫn dịu dàng mà kiên nhẫn dỗ dành lấy từng tấc da thịt của cô, đến mức gây ra thế lửa cháy lan trên đồng cỏ, tất cả đều phát triển theo phương hướng không khống chế được, cô nghe thấy cổ họng mình thốt ra tiếng rên nhỏ nhẹ mà 🍳𝖚🍸*ế*ⓝ 𝐫*ũ, dần dần duy trì cùng tần số với giọng của anh, vui vẻ mà có chứa dòng điện 🎋h_𝐨á_ⓘ 𝖈_ả_ɱ truyền khắp toàn thân cô từng đợt một, cô hơi nheo mắt nhìn về phía trần nhà, ánh đèn màu vàng ấm giống như được bao phủ một vầng sáng, lúc sáng lúc tối, lát sau lại biến ra vô số ánh sáng, khiến cô nhìn không rõ.
"Nai con, anh yêu em..." Anh †𝒽-ở 𝐡-ổ-ⓝ 𝖍-ể-ռ nói.
Ý thức của Lương Chân Chân mơ hồ, cô không biết bây giờ là tình huống gì rồi, trong đầu mơ hồ nhớ ra gì đó, lại giống như không nhớ nổi cái gì, thật choáng váng, thật thoải mái, rốt cuộc người đàn ông hư này làm cái gì với mình? Không phải anh đang bắt nạt mình sao? Tại sao bản thân mình không thấy đau chút nào, ngược lại trong cơ thể dâng lên κ*𝖍0*á*𝖎 𝒸*ả*𝐦 không cách nào nói ra, n_♓_ị_🅿️ 𝐭_ı_𝐦 đậ_𝐩 𝓃_𝐡_@_ռ_𝐡 giống như ngựa hoang mất cương.
"Ừ..." Cô thoải mái hừ hừ, kết quả khiến người đàn ông phía trên càng thêm dùng sức mà mạnh mẽ đụռ·𝖌 ↪️·ⓗ·ạ·ⓜ, cô hơi không chịu nổi, móng tay dùng sức tóm lấy bả vai anh, xẹt qua mấy vết 𝐦á.𝖚 nhàn nhạt, 𝖐í🌜·𝖍 𝖙𝒽·í·𝖈·h anh càng thêm khó nhịn, động tác tùy ý liều lĩnh, chui vào trước 𝐧𝐠.ự.c cô, mạnh mẽ gặm cắn.
Lương Chân Chân căng thẳng 𝖙●h●â●𝐧 ✝️●♓●ể theo bản năng, phía dưới thoải mái giữ chặt, chặt đến mức anh gần như mất trí, liên tiếp không ngừng kêu tên của cô, động tác dịu dàng mà cuồng dã, ở chung một chỗ với âm thanh †●ⓗ●â●ռ t●♓●ể giao hòa, tấu lên một khúc hòa âm hài hòa.
"Đau..." Cô liếc tròng mắt nhỏ đầy sương mù thấp giọng hô, người đàn ông hư này, cắn 𝓃.ⓖự.𝐜 cô thật đau, hơn nữa còn không ngừng làm chuyện xấu với cô, cảm giác đau cùng vui 𝖘ư●ớռ●𝐠 khiến cho cô sắp ngất đi rồi.
"Ngoan, đau ở đâu? Là chỗ này sao? Hay chỗ này?" Đằng Cận Tư đột nhiên chậm động tác lại, chín cạn một sâu ôm lấy cô, cố ý 🌜.ọ ❌.á.🌴 vách tường non mềm của cô, giọng nói khàn đục hấp dẫn.
"Hu hu... Người xấu..." Lương Chân Cahan không tuân theo dùng chân nhỏ đạp 〽️-ô-𝓃-ⓖ anh, sau đó há mồm cắn bả vai anh, học dáng vẻ anh cắn mình vừa rồi, dùng răng gặm thịt của anh, vừa đúng lúc anh đột nhiên đ●â●ⓜ mạnh một cái, nặng như vậy, sâu như thế, thật giống như đội bụng của cô lên.
"Bảo bối, còn đau không?" Đằng Cận Tư mặc cho cô cắn mình, anh thích cái miệng nhỏ nhắn dính vào trên người mình, đó là một ⓚ_íc_♓ †_𝐡_íⓒ_𝒽 khác biệt, tần số rung động chậm rãi tăng nhanh, bởi vì lúc ôm lấy nai con, chính anh cũng rất khó chịu, nhịn ba năm, từng giây từng phút anh không muốn nhịn, tối nay, anh nhất định phải mạnh mẽ đòi bồi thường lại.
✝️𝐡â·ⓝ ✞·𝒽·ể của cô vẫn luôn nhạy cảm, hơn nữa tối nay uống nhiều rượu, còn bị anh sủng ái mạnh mẽ cuồng dã như thế, nhanh chóng 𝓇ц_ⓝ 𝐫ẩ_𝓎 bấu víu 🦵ê-𝐧 đỉ-𝓃-h điểm, anh cũng không muốn kiềm chế nữa, sau khi đụng mấy cái mãnh liệt, phóng thích nơi sâu nhất của cô.
Sau thật lâu, tiếng 🌴-♓-ở ◗-ố-🌜 của hai người mới dần dần bình phục, trên trán anh hiện đầy mồ hôi mịn, nhưng trong lòng lại vô cùng thỏa mãn, ôm chặt cô, êm ái h*ô*𝖓 lên gò má vẫn ửng đỏ của cô, cánh môi, vừa h·ô𝐧·, một chỗ nào đó lại bắt đầu hồi phục, anh biết nó đói khát đã lâu, rất vất vả mới được nhận chút mưa móc, sao có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Đêm nay, là kịch liệt chưa bao giờ có, sau khi Lương Chân Chân say rượu, nhiệt tình chủ động khiến trong 🌴𝖍·â·𝐧 ⓣ·𝐡·ể Đằng Cận Tư có 🎋í-𝖈-♓ †♓-í-𝒸-𝐡 chưa bao giờ có, kêu gào giống như muốn thiêu đốt anh, anh biết anh nên thương tiếc cô nên dịu dàng một chút, nhưng 𝐪⛎.ỷ tha ma bắt thay anh không khống chế được, ròng rã ba năm không hề đụng vào cô, mỗi đêm yên tĩnh anh nhớ nhung cô đến thấu xương, không có cô ở trong ⓝ●ℊ●ự●🌜 vốn không ngủ được, cơn ác mộng trong cuộc sống liên tục tới tìm anh, để cho anh ngủ không yên ổn, một cái nhăn mày một nụ cười của cô, mọi cử động đều chạm khắc sâu vào trong lòng anh, những ngày không tìm được cô, anh đau đớn không kiềm chế được.
Nai con, anh yêu em, anh không thể không có em, từ giờ trở đi, anh tuyệt đối không buông tay thả em ra, tuyệt đối không để cho em biến mất trước mắt anh một lần nữa, cuộc sống sau này, anh sẽ yêu thương, cưng chiều em gấp bội, tin tưởng anh được không?
Cho đến hừng đông, Đằng Cận Tư mới lưu luyến buông người trong п●𝐠●ự●↪️ suýt nữa ngất đi ra, ôm cô đi vào nhà vệ sinh dội chút nước lạnh qua loa, liền ôm cô trở lại giường, chống người nhìn cô gái bé nhỏ đang vùi trong ⓝ🌀·ự·𝖈 mình ngủ say, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười ấm áp.
Năm tháng tĩnh lặng, anh chỉ muốn em, thế là đủ.
← Ch. 272 | Ch. 274 → |