← Ch.52 | Ch.54 → |
Chơi xong, cô bé nói đã đói bụng, lôi kéo tay anh không thôi, muốn đi ăn KFC, hôm nay anh cũng không làm gì, liền đồng ý.
Chập tối, trong KFC rất đông người, chọn chỗ ngồi xong, cô bé liền ăn khoai tây chiên, trông rất ngon miệng.
Dư Thâm tĩnh lấy khăn tay lau bàn tay đầy mỡ thay cô bé, nhìn về phía anh nói: "Đúng rồi, lần trước chọn đồ ở Anh, không biết Tống tiểu thư có thích hay không, tôi cảm thấy vòng tay kia rất thích hợp với tống tiểu thư, lần trước đi "Ích dương", Tống tiểu thư không mở ra coi, tôi còn sợ cô không vừa ý."
Anh cười cười, nói dối: "Cô ấy nói thích."
"Tống tiểu thư nói thích thì tôi an tâm, vốn đêm đó chuẩn bị tiễn Tống tiểu thư một đoạn, nhưng Tống tiểu thư nói còn có chuyện chưa làm xong, nên lên xe Hứa tổng đi rồi."
Anh nhíu mi, không nói gì.
"À, đúng rồi, lần trước ở Anh quốc, không cẩn thận bị chụp ảnh, sau khi về nước tôi mới biết được, những người đó viết bậy thôi, lúc người đại diện nói cho tôi biết, tôi liền nghĩ ngộ nhỡ Tống tiểu thư hiểu lầm làm sao bây giờ, Tử Diễn, tống tiểu thư hẳn là sẽ không hiểu lầm chứ."
"Ảnh gì?" Anh không biết.
"Chuyện tin đồn trong làng giải trí." Dư Thâm Tĩnh cười yếu ớt đáp, rồi nhắc lại tiêu đề, "Người mẫu mới Dư Thâm Tĩnh, hẹn hò lãng mạn trên đường phố Paris." Bất đắc dĩ thở dài, "Không có cách nào, người trong nghề này thường gặp chuyện hiểu lầm, Tống Tiểu Thư không hiểu lầm chứ?"
Hồi lâu, anh mới nói: "Không có gì." Cơn giận trong lòng thật vất vả mới áp chế lại bắt đầu nổi lên. Bị đăng tin xấu, thậm chí ngay cả hỏi cô ấy cũng không hỏi qua mình, lại nói gì hiểu lầm, hay là thấy không cần thiết, cảm thấy không quan trọng, cho nên không nói với anh. Tống tử Diễn nản lòng nghĩ lại lời nói của Dư Thâm Tĩnh, còn có chuyện chưa làm xong, ngồi xe hắn rời đi, càng nghĩ càng hỗn loạn. Cô là điểm yếu nhất của anh, công ty gặp chuyện lớn như vậy, anh vẫn gặp nguy không loạn, mà giờ một chuyện nhỏ của cô ấy, cũng khiến anh bối rối rồi.
"Dì ơi, cháu không ăn nữa." giọng nói dịu dàng của cô bé vang lên, "Chú ơi, chúng ta trở về đi."
Nhảy từ trên ghế xuống, đi vài bước rồi quay đầu lại kéo ngón tay anh, lộ ra những chiếc răng nanh nhỏ nhắn, cười rất đáng yêu. Anh theo suy nghĩ trở lại, đứng lên, một trái một phải nắm tay cô bé đi ra ngoài cửa.
Lúc chia tay cô bé luyến tiếc, nắm lấy tay anh: "Chú ơi, chừng nào thì chúng ta lại đi chơi."
Dư thâm tĩnh che miệng cười: "Tử Diễn, mị lực của anh thật lớn, tiểu Đạt, chú Lâm bề bộn nhiều việc, không thể cùng con đi chơi." Cô bé buông tay, trông mong nhìn anh: "Chú à, lần sau chúng ta gặp lại, chú phải nhớ cháu đó, không được quên cháu đó."
Anh bị lời nói con nít chọc cười, sờ đầu cô bé: "Sẽ không đâu."
Đến nhà xe, anh tựa lưng vào ghế ngồi, cảm thấy suy sụp, vẫn mong chờ cô quay đầu nghĩ tới mình, sau khi đính hôn nghĩ về sau sẽ sum vầy đoàn tụ. Mà công việc cứ đến liên tục, mỗi việc đều làm cho anh tâm phiền ý loạn, không có người tin tưởng anh cũng sợ hãi, sợ hãi có một ngày cô đột nhiên rời đi, một lần nữa trở lại bên anh họ. Ở với mình, cô luôn yên lặng không nói, anh không nhìn ra tình yêu của cô, không biết làm sao bây giờ, vắt hết óc muốn đem cô đặt ở bên cạnh mình, cứ như thế càng ngày càng trói buộc cô, anh dùng thời gian trói buộc cô, cô dùng tình cảm trói buộc anh, sau khi từ Anh quốc trở về, những chuyện rất nhỏ xảy ra, anh cũng hiểu được là lạt mềm thì buộc chặt.
Chiếu túi xách xinh đẹp để trong ngăn tủ vài ngày, lúc lấy quần áo vô tình nhìn thấy, do dự một lúc, rốt cục cô lấy ra, phát hiện một chiếc hộp tinh xảo, buộc bởi cánh nơ màu tím.
Mở nắp hộp ra xem thì đúng là một chiếc vòng phỉ thúy màu xanh biếc, bề mặt nhẵn bóng vừa thấy đã biết là ngọc loại tốt. Nhất Hạnh thở dài một tiếng, bây giờ mới nhớ vì sao ngày đó anh lại hỏi mình không mang vòng tay. Đến bây giờ cô mới mở ra, cách đây vài ngày, đêm đó anh hỏi mình có thích hay không, trong lòng cô còn buồn, chỉ "thích" một tiếng xem như trả lời. Cầm chiếc vòng trong tay, có cảm giác thật ấm áp, nhíu mày, ngày đó cô chú ý thấy sắc mặt anh không tốt, không biết anh tức giận không?
Bà nội ở bên ngoài gọi vài lần, cô còn ngồi trầm tư ở mép giường, cho đến khi bà nội mở cửa phòng ngủ, mới tỉnh lại, cất vòng tay đi ra ngoài ăn cơm.
Buổi trưa nấu cơm bà nội nói muối ăn không no, buổi chiều, cô tới siêu thị mua đồ. Ra tiểu khu, qua đường cái, có một siêu thị cách đó không xa, trong góc có bán báo, mỗi khi đi qua, cô có thói quen coi liếc mắt một cái. Ở bên ngoài là một xấp báo chí, kinh tế báo, tình hình chính trị, thời báo, báo giải trí đợi chút.
Báo giải trí trang báo bị cong góc, cô mở ra, liên tục mấy tấm ảnh đập vào mắt, tuấn nam mỹ nữ, còn có một đứa nhỏ. Mấy tấm là cô gái đeo kính che diện mạo, thì cô không biết, nam mặc đồ tối, bóng dáng cao ngất thon dài, đúng bên cạnh, chụp không rõ ràng, nhưng cũng đủ biết, ngoại trừ đứa bé, người kia chính là Lâm Tử Diễn.
Chẳng lẽ lại là tin đồn, cô cầm tờ báo xem, tiêu đề màu đen thật to viết "Lâm tổng kim ốc tàng kiều, một nhà ba người hạnh phúc đi chơi", cô xem ảnh, thấy Lâm Tử Diễn ôm cô bé, nó ôm cổ anh ghé sát tai nói gì rất thân thiết.
Cô gái thì cô không biết, hình như hơi giống Dư Thâm Tĩnh, lại không giống, cô đứng ở đầu gió, tóc thổi vào trong mắt, cô cũng không lấy ra, cố gắng áp chế cảm xúc xem hết tờ báo.
Lúc ra khỏi nhà cô không mang di động, cô không có cách nào liên lạc với anh, đây là lần thứ ba, mỗi lần càng them lợi hại, cho dù tin anh, cô cũng không thể không hỏi. Trong lòng thầm muốn biêt đáp án, không có lửa làm sao có khói, vô duyên vô sao lại có chuyện xấu. Mấy hôm nay bọn họ rất ít liên lạc, ở với nhau hai lần, dù anh cười cô cũng phát hiện trong lòng anh có điều phiền muộn, cô không biết vì sao anh lại như vậy, ngoài công việc ở công ty thì cò có điều gì khiến anh lo âu, thậm chí bất an như vậy. Một nhà ba người, lại kim ốc tàng kiều giải thích thế nào đây.
Xách đồ từ siêu thị về, trên tay chảy máu cũng không cảm thấy đau, bà nội nhìn gói to kinh ngạc, mấy thứ dặn mua đều không có, cô không nghe rõ bà nói gì, trở về phòng, xách túi chuẩn bị đến nhà họ Lâm. Cô biết anh ở đó, buổi sáng bà nội anh và bà nội cô có nói chuyện điện thoại nên biết..
Ngồi trên xe taxi, mà tim cô đập thật nhanh, gặp mặt, nhất định phải để hỏi cho ra lẽ.
Cánh cửa điêu khắc màu đen mở ra, dì Ngô ra đón cô, bà Lâm đang nghỉ ngơi trong phòng.
Dì Ngô bưng chén đĩa nói: "Nhất hạnh, lâu rồi không tới, Tử Diễn ở thư phòng, vừa rồi mới xuống dưới, chắc giờ lại lên rồi, cháu lên thư phòng tìm cậu ấy đi."
Cô gật đầu, rồi đi lên, đến cửa thư phòng, cửa hờ khép, để lại thật một khe hở, cô đứng ở cửa, cẩn thận nghĩ, phải hỏi anh như thế nào.
Trong phòng truyền ra âm thanh, hình như là nói điện thoại, anh nói nhỏ, so với vài hôm trước thì tốt lắm, có vẻ tâm tình anh tốt lắm.
Cô đứng ở cửa trong chốc lát, chờ anh gọi xong, sẽ gõ cửa.
Điện thoại nói được không lâu, đột nhiên nghe được tiếng anh cười, hơi to, không biết gặp chuyện vui gì.
Cô bước đi, nghe thấy tiếng anh cười, sau đó là một câu, thân thể đột nhiên cứng đờ, anh nói rõ ràng "Anh cũng yêu em".
Cũng như mưa đá tháng mười hai, tiến tới mà không phòngbị, tay rơi xuông, trái tim đập nhanh hơn, thân thể cũng không điều khiển được, chân đứng yên, tư duy cũng đình trệ, từ từ mới nhận thấy được trong cơ thể có một cơn đau ập tới.
Anh cũng yêu em, cho tới bây giờ cô vẫn chưa nghe anh nói qua, mà nay được nghe, cũng là đối với người khác. Cô không rõ, anh yêu người khác, nhưng tại sao đính hôn cùng với mình, hai người không yêu nhau, dựa vào cái gì lại kết hôn, dựa vào cái gì sẽ hạnh phúc. Chỉ một câu nói như vậy liền phá hủy cô.
Cổ họng khô khốc, đầu cũng bắt đầu đau, cô không có dũng khí đẩy cửa ra, nhát gan cũng tốt, yếu đuối cũng tốt, cho dù anh yêu người khác, cho dù chuyện xấu trở thành sự thật, cô cũng không muốn tại thời khắc này giáp mặt anh. Nếu mở cửa ra, chờ đợi cô là những vết thương tức khắc hình thành, cô sợ mình không chịu nổi, vịn vách tường, từng bước một đi xuống lầu, bước chân nhẹ nhàng, bước xuống cầu thang không tiếng động.
Cô không muốn ở lại đây, cô cần thời gian, cần nơi để bảo vệ mình, anh yêu người khác sớm muộn gì cũng có ngày chân tướng rõ ràng, cô biết đến lúc đó cũng chẳng trách được. Nhưng ngay lúc này cô dù thế nào cô cũng không muốn chính miệng anh nói ra. Trong lòng cố gắng lặp lại, dù là ngày mai cũng sẽ tốt hơn hiện tại, ít nhất khi đối mặt cũng sẽ không đau nhiều.
Cô lảo đảo đi ra ngoài, Dì ngô hỏi: "Sao không ở lại lâu thêm chút nữa?"
Cô lắc đầu, không biết lấy lý do gì, giọng nói nghèn nghẹn, dừng một chút mới nói: "Công ty có việc ạ."
Ra khỏi cửa sắt, một mình đi trong lúc mờ mịt, quên gọi xe, cô lê từng bước trên phố, sắc trời dần tối, mà cô cũng không biết, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến câu nói kia "Anh cũng yêu em", mũi cay cay, trong lòng rất đau, cô nghĩ mình sẽ khóc, sờ sờ khóe mắt, thế nhưng không có nước mắt.
Gió nổi lên, làm tóc rối, áo khoác mỏng manh không chắn khỏi cơn lạnh, cô chật vật như vậy, không thể về nhà, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra mình không thích hợp, vô luận như thế nào, cô không muốn làm người khác lo lắng. Một người thương tâm, cũng tốt hơn hai người lo lắng. Trên đường người đi đường dần dần trở nên rất thưa thớt, cô không biết mình muốn đi đâu, đi đến đâu cũng thấy hình bóng anh, đi đến đâu cũng nghĩ đến câu nói "anh cũng yêu em".
← Ch. 52 | Ch. 54 → |