← Ch.01 | Ch.03 → |
Phùng Ki ôm Manh Manh vừa ra khỏi quán cà phê, liền nhìn đến ánh mặt trời chiếu lấp lánh trên chiếc Lamborghini, Phùng Ki cúi đầu nhìn tiểu nha đầu liếc mắt một cái: "Đây là xe của cô em?" Phương Manh Manh vô tội nhìn anh: "Nằm trong gara của cô, xe của anh Hiểu Phong, cũng coi như của cô đi!"
Phùng Ki trừng mắt nhìn cô liếc một cái, ôm cô đi đến xe của chính mình, đem cô bỏ vào vị trí phụ lái, lên xe, Phương Manh Manh cúi người qua, mềm giọng nói: "Ki ca ca, ta đổi chỗ đi?" Mắt to chớp chớp hết sức đáng yêu.
Phùng Ki chỉ biết từ lúc anh còn rất nhỏ, anh hoàn toàn không thể cự tuyệt bất kỳ yêu cầu gì của nha đầu kia, mỗi lần cô dùng đôi mắt xinh đẹp này làm người ta tim đập nhanh, đôi mắt vô tội đến người người oán trách, thời điểm nhìn anh, anh hoàn toàn vô lực chống đỡ.
Manh Manh là con cưng của trời, người chung quanh từ già đến trẻ, không ai không thích cô chìu cô, vẻ ngoài xinh đẹp, gia thế hiển hách, cùng với cô có tài văn chương trác tuyệt, khiến cô một đường xuôi gió xuôi nước đi tới.
Phùng Ki phải thừa nhận, trong nhóm người yêu chìu cô, mình cũng là một trong đó, hơn nữa là một người có phân lượng rất nặng, trước đây, anh thích cô nhất, thường kể chuyện cổ tích cho cô nghe, nói chuyện cùng cô, khi đó cô rất nhỏ, còn quấn tã lót, nhưng đã là đứa trẻ con xinh đẹp.
Sau đó cha anh thăng chức đổi nơi đóng quân, lúc gặp lại cô, tiểu nha đầu đã thành tiểu cô nương xinh đẹp, mặc váy xòe hồng nhạt, tóc dài đen bóng cột phía sau, đính một cái kẹp tóc nhỏ hình con bướm, giống công chúa nhỏ trong truyện cổ tích, anh ôm cô, cõng cô, nơi nơi chơi đùa, không muốn đem cô thả trên mặt đất.
Cũng là khi đó, tiểu nha đầu nhón mũi chân hôn anh, hiện tại nhớ tới bất giác mỉm cười, lại nói, tiểu nha đầu nói không sai, đó là nụ hôn đầu tiên của bọn anh.
Phùng Ki nghiêng đầu nhìn cô, ánh mặt trời chiếu xuyên qua khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, giống như một khối thủy tinh trong suốt, khóe môi cô nở rộ tươi cười, Phùng Ki vô luận như thế nào cũng không thể miễn dịch.
Phùng Ki đưa tay sờ sờ đỉnh đầu cô, xuống xe... Manh Manh ngồi xuống vị trí điều khiển, liền thuần thục khởi động, xoay bánh lái, xe vững vàng rời khỏi nơi dừng xe, trượt đi ra ngoài.
Phùng Ki có chút ngoài ý muốn phát hiện, nha đầu kia lái xe vô cùng thuần thục, một chút cũng không giống người mới biết, hơn nữa tư thế tiêu sái mê người, cô gái xinh đẹp uyển chuyển hàm súc như thế, lái xe nhà binh (ta nghĩ là xe jeep), khiến cho người ta có một loại cảm xúc kinh ngạc, lại xinh đẹp vô cùng.
Phùng Ki tự nhận là đối với Manh Manh vô cùng hiểu biết, nhưng lúc này không khỏi sinh ra một tia nghi hoặc kỳ quái, tiểu nha đầu ở trong lòng anh nhiều năm như vậy, cũng không phải anh vẫn cho rằng cô nhu nhược, nhưng giờ khắc này, tiểu nha đầu có một loại khí thế oai hùng.
Khi dừng ở đèn đỏ, Manh Manh nghiêng đầu, phát hiện Phùng Ki bình tĩnh nhìn mình, còn thật sự chuyên chú như thế, Manh Manh thích anh nhìn mình như vậy, giống như trong thế giới, trời đất vạn vật đều biến mất, trong mắt của anh chỉ có mình cô.
Manh Manh thừa nhận mình thực bá đạo, cô muốn nam nhân này, phải từ đầu đến chân, một sợi tóc cũng phải thuộc về cô, huống chi, anh là Ki ca ca của cô đó! Chính là Ki ca ca của cô...
Manh Manh rướn người qua, cái miệng nhỏ nhắn ở trên môi anh, chạm vào một chút, trước khi anh tức giận, nhanh chóng rút về, ánh mắt gian xảo chợt lóe rồi biến mất.
Phùng Ki sửng sốt một chút, hoàn hồn, bất đắc dĩ mím môi, từ lúc tiểu nha đầu còn rất nhỏ, cô liền thích quấn quít lấy anh, loại động tác thân mật nhỏ này, giống như cũng thành thói quen, cho tới nay, Phùng Ki thực không thay đổi, Manh Manh giống như em ruột của anh, nhưng hôm nay, không biết tại sao, bỗng nhiên sinh ra chút cảm giác không như lúc trước.
Phùng Ki lắc đầu, đưa tay nhéo hai má của cô một chút: "Mau lớn lên đi! Sao không kết giao bạn trai trẻ tuổi?" Manh Manh chu miệng: "Bạn trai cái gì? Chỉ là lũ nhóc chưa dứt sữa." Phùng Ki không khỏi nở nụ cười, ở nơi nào đó trong lòng không hiểu sao 'thịch' một cái.
Manh Manh xoay qua đề nghị: "Ki ca ca, em nấu cơm cho anh ăn thì thế nào?" Phùng Ki ngắm cô liếc mắt một cái, ý tứ là cô biết làm sao? Phương Manh Manh bĩu môi: "Anh đã quên người mẹ mỹ nhân nhà em là một đầu bếp giỏi sao, làm con gái của mẹ, đệ tử chân truyền, đương nhiên cũng sẽ không kém!"
Phùng Ki bỗng nhiên nhớ tới, năm nha đầu kia mười tuổi, nghỉ hè đến ở nhà anh, khi mẹ có việc, không ai nấu cơm, cuối cùng chính là tiểu nha đầu xung phong nhận việc, nói muốn nấu cho anh ăn, thiếu chút nữa thiêu hủy phòng bếp nhà bọn họ, từ khi đó, anh sẽ không trông cậy vào việc cô làm cơm, cho nên, lúc cầm bát cơm nhìn đồ ăn ngon bày ra trên bàn, Phùng Ki kinh ngạc không ngờ được.
Manh Manh mặc tạp dề hình mặt trời đáng yêu, ngồi ở đối diện anh, hai tay giao nhau đặt ở trên bàn, nhìn anh, ánh mắt trong suốt lóe sáng, Phùng Ki cầm lấy chiếc đũa gắp một đũa cà tím bỏ vào trong miệng, thong thả nhấm nuốt, Manh Manh nháy ánh mắt hỏi: "Thế nào? Ăn được không?"
Giống như một học sinh tiểu đang hăng hái chờ thầy giáo khen ngợi, Phùng Ki không khỏi bật cười, thực nể tình gật gật đầu: "Ăn ngon." Rồi nhíu mày nói: "Anh nhớ trước kia tiểu nha đầu em nấu ăn là có thể thiêu hủy phòng bếp, hiện tại sao lại lợi hại như vậy?"
Phương Manh Manh nở nụ cười ha ha: "Ki ca ca không phải nói con gái là phải tề gia nội trợ sao, phải nhỏ nhẹ, hiền lành, dịu dàng, có khả năng, thế nào? Em hiện tại đạt tiêu chuẩn của Ki ca ca hay không?"
Bộ dáng kia vô cùng nghiêm túc, Phùng Ki không khỏi bật cười, đưa tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Ừ! Tiểu nha đầu nhà ta vô cùng tề gia nội trợ, được chưa!"
Bát đũa là Phùng Ki dọn, hai người phối hợp rất ăn ý, dọn dẹp xong, ngồi ở phía trước cửa sổ sát đất trong phòng khách uống trà, kỳ thật Manh Manh là muốn mở chai rượu đỏ, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Phùng Ki, trực tiếp đổi thành trà, tuy rằng bầu không khí thiếu chút lãng mạn, nhưng cũng có một loại ái muội khác chậm rãi nhộn nhạo mở ra.
Áo khoác quân phục của Phùng Ki đã cởi ra, cổ áo bên trong rộng mở, tay áo kéo tới chỗ khủy tay, quần vẫn cẩn thận tỉ mỉ, dưới chân lại không có mang giầy, tất cũng không có, khoanh chân ngồi ở trên thảm phía trước cửa sổ, Manh Manh tựa vào trong lòng của anh.
Manh Manh mặc thực tùy ý, quần áo vải hoa nhuộm bằng sáp dân tộc mặc ở nhà, rộng thùng thình, mặc ở trên người cô lại không trống rỗng, mà có một loại gợi cảm quỷ dị.
Váy không dài, lòe xòe che khuất mông tròn xinh đẹp, một đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp, phía dưới là hai bàn chân nhỏ xinh đẹp, quần áo thực bình thường, nhưng mặc ở trên người tiểu nha đầu vẫn phong tình như cũ, hơn nữa, cổ áo tay áo đều rộng thùng thình, giống kiểu quần áo người hán, tiểu nha đầu ở nhà lại không có thói quen mặc nội y (hơ hơ, sắc dụ), Phùng Ki chỉ cần cúi đầu, có thể thấy phong cảnh bên trong cổ áo như ẩn như hiện.
Phùng Ki bỗng nhiên cảm thấy, trên người có chút khô nóng, đây là chuyện trước kia tuyệt không có, anh lặng lẽ đẩy tiểu nha đầu ra, đứng lên: "Anh đi toilet..." Nói xong, vội vàng vào toilet.
Phương Manh Manh đưa mắt chăm chăm nhìn thân ảnh anh biến mất, quay đầu, vén cổ áo cúi đầu nhìn nhìn bộ ngực của mình đã phát dục tốt, do cô có ý thức rèn luyện, cô đối với dáng người chính mình thực tin tưởng, hơn nữa có vẻ có chút hiệu quả, ít nhất Ki ca ca không giống như trước như cái đầu gỗ không hề phản ứng.
Manh Manh giống như thấy ánh rạng đông, cô thì thấy ánh rạng đông, Phùng Ki lại cảm giác trước mắt có chút biến thành màu đen, dùng nước lạnh rửa mặt, mới bình phục xôn xao vừa có trong lòng, cô là Manh Manh, cô là tiểu nha đầu của anh, Phùng Ki mi không phải cầm thú, sẽ không có cái loại ý tưởng này đối với em gái của mình...
Phùng Ki tự trấn an tâm lý vài lần, mới từ toilet đi ra, lại phát hiện tiểu nha đầu đã nằm ngủ trên thảm, tiểu nha đầu ngủ thực không thành thật, là tư thế nằm nghiêng, quần áo ở nhà vốn rộng thùng thình, vạt áo xốc lên, quần lót bằng ren nhỏ màu trắng, bao lấy cái mông nhỏ xinh đẹp tạo nên một độ cong khêu gợi, căn bản che không được cảnh xuân ẩn ẩn hiện hiện...
Phùng Ki cảm thấy, cổ khô nóng giống như bị thiêu đốt, nhanh chóng chuyển ánh mắt, sau một lúc lâu mới quay trở về, lại phát hiện tiểu nha đầu xoay người, một bên cổ áo chảy xuống, lộ ra vai tuyết trắng rất tròn cùng xương quai xanh gợi cảm, bên dưới xương quai xanh, phập phồng đường cong rất đẹp...
Phùng Ki ánh mắt gần như không thể dời được, chưa bao giờ biết, tiểu nha đầu xinh đẹp này, lại gây ấn tượng trong anh, cô từ đầu đến giờ vẫn luôn là tiểu nha đầu chưa lớn, tối nay, Phùng Ki lần đầu cảm giác, tiểu nha đầu của anh đã trưởng thành...
Gió đêm phất qua rèm cửa sổ, mang theo ánh trăng màu trắng bạc lọt vào, chiếu trên người tiểu nha đầu, Phùng Ki bỗng nhiên có một loại như nhìn thấy thiên sứ, chẳng qua không phát hiện, trên đầu thiên sứ còn có hai cái sừng nhỏ. (yêu nghiệt a ^^)
Phùng Ki sợ run trong chốc lát, mới xoay người đem tiểu nha đầu ôm lấy, tiểu nha đầu thực ngoan, ước chừng rất quen thuộc ôm ấp của anh, hai má ở trong lòng anh cọ hai cái, than thở hai câu, ngủ say trong lòng anh, Phùng Ki ôm cô, đi vào trong phòng ngủ, vô cùng cẩn thận đem cô đặt ở trên giường.
Hơi hơi xoay người trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô hôn một cái, vừa muốn đứng lên, lại bị tiểu nha đầu một phen ôm lấy, tiểu nha đầu từ từ nhắm hai mắt, lực tay lại lớn.
Phùng Ki không khỏi buồn cười, đành phải nằm ở bên cạnh cô, mắt tiểu nha đầu không mở, thân thể lại giống như tự có chủ ý, tay chân cùng sử dụng, gác lên trên người anh, giống như một cái gối ôm.
Phùng Ki kéo chăn đắp cho hai người, đã có chút ngủ không được, cúi đầu đánh giá tiểu nha đầu trong lòng, dưới ngọn đèn ấm áp, tiểu nha đầu xinh đẹp động lòng người, giống như một giấc mộng.
Cô thích quấn quít lấy anh, từ nhỏ đến lớn, thời điểm hai người ở cùng một chỗ, cô đều ngủ cùng anh, sau lại thành thói quen, cứ như thế đến giờ.
Chính Phùng Ki cũng biết, làm như vậy là không ổn, nhưng anh lại không thể cự tuyệt cô, chỉ cần cô chu cái miệng nhỏ nhắn, nháy ánh mắt ngập nước nhìn anh, anh thậm chí muốn vì cô gom ánh sao trên trời, cô đáng yêu như vậy, ngây thơ, xinh đẹp như vậy, anh nghĩ, chính mình sẽ vĩnh viễn che chở cô, cho đến khi tìm được một người mà chính mình có thể tiếp nhận mới thôi.
Phùng Ki cúi đầu nhìn tiểu nha đầu, tiểu nha đầu đã trưởng thành, có lẽ không còn lâu lắm, nghĩ đến đây, thế nhưng có một tia buồn bã không buông, nổi lên trong lòng Phùng Ki...
← Ch. 01 | Ch. 03 → |