← Ch.02 | Ch.04 → |
"Cô à, lúc trước cô làm thế nào mà thành công gả cho dượng, bà nội nói, lúc trước dượng là thầy giáo của cô mà?" Phương Manh Manh ôm cánh tay Phương Nam quấn trên người cô, mắt to chớp chớp, hết sức đáng yêu.
Phương Nam gõ lên cái trán của cô: "Thế nào? Tiểu Manh Manh nhà chúng ta sốt ruột, muốn gạt khối đầu gỗ Phùng gia kia lừa về nhà rồi sao?" Manh Manh chu miệng, đứng trước mặt Phương Nam xoay một vòng: "Cô à, cô nói con có phải rất đẹp hay không, hay là còn khiếm khuyết hương vị phụ nữ, vì sao Ki ca ca một chút phản ứng cũng không có?"
Phương Nam làm như thật sự đánh giá cháu gái một vòng, nói thật, tiểu nha đầu xinh đẹp có điểm khiến người hận, tư sắc ngũ quan hoàn toàn thừa kế nhà mẹ đẻ cô, bộ dáng nhỏ nhắn này đi đến chỗ nào cũng đều vô cùng gây chú ý, nói đến hương vị phụ nữ, tiểu cô nương mười chín tuổi, thì đương nhiên thiếu một chút hương vị phụ nữ rồi, nhưng cái loại thanh xuân vô hạn này, càng toả sáng loá mắt ở trên người cô.
Từ lúc mới đi học, đã trêu chọc không ít nam sinh, mà nha đầu kia dáng dấp rất uyển chuyển nhẹ nhàng, tính tình ẩn bên trong lại thật sự là... Phương Nam không khỏi thở dài. Bà nội Manh Manh nói tiểu nha đầu giống cô, Phương Nam cảm thấy, nha đầu kia hoàn toàn là trò giỏi hơn thầy, khí thế áp đảo, ít nhất cô khi đó vẫn là có vẻ uyển chuyển, không giống nha đầu kia có thể đem người đả kích đến ngập trong bùn.
Cô còn nhớ, lúc tiểu nha đầu học trung học, lúc đầu có nam sinh thích con bé, trên đường tan học ngăn con bé lại mà thổ lộ, lúc ấy bản thân đúng lúc tiện đường đi đón nó, nhìn thấy thật rõ ràng.
Lại nói, nam sinh kia thực rất xuất sắc, mặc dù lộ chút vẻ ngây ngô, nhưng cũng không phải nam sinh bình thường, chọn thời gian đó, tất nhiên không phải phàm phu tục tử, chỉ tiếc gặp gỡ phải tiểu nha đầu, chắc đời trước không đốt nhang thơm, nên mới lưu lại một bóng ma thế này.
Tiểu Manh Manh đùa nghịch đầu quai ba lô ở trên vai, đánh giá đối phương một vòng từ trên xuống dưới, đầu ngón út xinh đẹp vươn ra, nói thẳng: "Bạn muốn theo đuổi tôi?"
Phương Nam ngồi ở trong xe, cũng có thể thấy khuôn mặt nam sinh tuấn tú kia đỏ bừng, nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí gật gật đầu, ánh mắt thẳng tắp dừng ở trên mặt Tiểu Manh Manh, ánh mắt nóng bỏng chân thành như thế, mà Manh Manh lại ôm cánh tay lạnh lạnh nói: "Dựa vào cái gì..."
Phương Nam bi ai thay nam sinh kia hồi lâu, gặp gỡ tiểu ma nữ nhà cô, xem như cậu ta xui xẻo. Tiểu Manh Manh bề ngoài giống mẹ, nội tâm lại cùng mình có được ý chí mạnh mẽ của anh trai, giống nhau như đúc, từ nhỏ đã biết mình muốn cái gì, làm như thế nào, người khác nói cái gì, khuyên cái gì, cũng không nghe, chỉ nhận thức đúng một con đường có thể đi đến.
Dĩ nhiên, tính cách đó nó thực giống cha nó, Tiểu Manh Manh cũng rất giống cô của mình, tóm lại, là một thể tổng hợp, rất sớm, Phương Nam đã biết, nam nhân thuần phục được tiểu ma nữ nhà cô, trên thế giới này căn bản không có, trừ phi cô nhỏ tự nguyện bị thuần phục, tựa như thằng nhóc của Phùng gia.
Trong nhà, ông bà nội của Manh Manh đều buồn bực, tiểu ma nữ tính tình hoạt bát như vậy tại sao lại thích đầu gỗ ngốc nghếch nhà họ Phùng, nói đầu gỗ ngốc nghếch một chút cũng không sai, từ nhỏ đến lớn, bị Manh Manh quấn lấy nhiều năm như vậy, tiểu tử kia cũng không hiểu được, không phải đầu gỗ ngốc nghếch là cái gì, không chỉ là đầu gỗ ngốc nghếch, mà là đầu gỗ ngốc nghếch ngàn năm.
Năm đó, cha của cậu ta - Hiểu Phong so với tiểu tử này thông minh hơn nhiều. Phương Nam đem Manh Manh túm đến bên người mình, nhìn cô nói: "Con cần cái hương vị phụ nữ để làm gì, tiểu nha đầu mới lớn này, vị nữ nhân có thể theo thời gian chồng chất đi ra, mà thanh xuân thì không quay lại, cho nên càng đáng giá, càng phải quý trọng."
Phương Manh Manh chu miệng: "Nhưng con thấy mẹ như vậy, cô xem ánh mắt của cha mỗi lần nhìn mẹ đều ôn nhu, giống như nâng trên tay sợ rớt, con cũng muốn khiến cho Ki ca ca nhìn con như vậy."
Phương Nam bất giác mỉm cười: "Cho nên con ở trước mặt tiểu tử Phùng gia, ngụy trang thành bộ dáng ôn nhu hiền lành, là cảm thấy thằng nhóc đó thích con gái như vậy?"
Manh Manh gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp xẹt qua một tia ảm đạm: "Cô đã thấy rồi đó, Thiệu Tình cũng là dạng người giống mẹ, lúc trước Ki ca ca rất thích cô ta."
Phương Nam thương tiếc sờ sờ đỉnh đầu cô: "Manh Manh, tình yêu có đôi khi cần tranh thủ, nhưng không thể miễn cưỡng, nếu cậu ta vô luận thế nào cũng không phải là của con, con phải học cách buông tay."
Phương Nam có đôi khi cảm thấy, cuộc sống ước chừng đều rất công bằng, ông trời ban cho Manh Manh vẻ xinh đẹp cùng tài văn chương, có lẽ sẽ không cho con bé một đoạn tình yêu thuận buồm xuôi gió.
Manh Manh lại như đinh đóng cột nói: "Ki ca ca là của con, con chắc chắn thế." Kỳ thật Phương Nam cũng buồn bực hiểu được, mấy năm nay, Manh Manh cùng thằng nhóc Phùng gia thủy chung ở cùng một nơi, nói thật, tuy nói chức vị cha Phùng Ki hiện nay không thấp, nhưng dù sao cũng không có nền tảng gì, xét dòng dõi, cùng Phương gia tuyệt đối không môn đăng hộ đối.
Hơn nữa Manh Manh còn xuất sắc như vậy, là một khối bảo vật trong lòng ông bà Phương gia, từ nhỏ đến lớn với tiểu nha đầu không có nửa điểm không vừa ý, đối với con bé cùng anh trai lại nghiêm khắc dạy dỗ, đến khi Manh Manh lớn lên, một chút cũng không giảm, cũng may tiểu nha đầu không chịu thua kém, có chủ ý của mình, rất có nguyên tắc.
Theo ý ông bà Phương gia, quét mắt đảo qua, toàn thế giới cũng không thấy có một tiểu tử nào có thể xứng với cháu gái bảo bối này, càng đừng nói đến tiểu tử Phùng gia, chẳng qua chuyện tiểu nha đầu quyết định, Thiên Vương lão tử cũng không sửa được, điểm ấy không khác gì cha con bé - Phương Chấn Đông.
Ông bà Phương gia không phản đối, nhưng cũng chưa tán thành, lại nói năm trước, theo ý Manh Manh đem Phùng Ki đưa vào quân khu B, đây cũng coi như ngầm đồng ý đi! Cho nên mới nói nguyên tắc của Ông bà Phương gia, ở trên người nha đầu kia cho tới bây giờ đều không có giá trị.
Đối với đoạn tình cảm lưu luyến ngoài ý muốn của Phùng Ki ba năm trước đây, Phương gia rất rõ ràng, dù sao người Manh Manh muốn gả ở trong quân đội, mọi người trong quân khu làm sao có thể nhìn như không thấy, tuy rằng cuối cùng đã giải quyết, nhưng chuyện này, Phương Nam cảm thấy, sẽ là một khối chướng ngại trên đường Manh Manh truy đuổi tình yêu, dù sao cũng không quang minh lỗi lạc.
Tính tình Phùng Ki lại không hề có chuyển biến, cho nên, hiện tại Phương Nam cho là tiểu nha đầu nên có dự phòng, miễn cho đến lúc đó lại ngã đau không đứng dậy nổi.
Phương Nam quyết định không cùng tiểu nha đầu thảo luận việc này nữa, dù sao Manh Manh mới mười chín, còn chưa tốt nghiệp đại học, việc yêu đương kết hôn còn rất sớm, nói tránh sang đề tài khác: "Nghe Hiểu Phong nói, con tham gia Câu lạc bộ leo núi, thế nào? Có cần cô tài trợ một chút tài chính hay không?"
Mắt Manh Manh sáng lên vội vàng gật đầu: "Dạ! Cần, cần, cô là tốt nhất!" Phương Nam vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của con bé: "Nhóc nịnh hót, trách sao bà nội nói con là tiểu tham tiền, tiền mừng tuổi hàng năm của con, học bổng, đi đâu hết rồi, cũng không thấy con mua cái gì."
Manh Manh chu miệng: "Đây là đồ cưới của người ta, không thể động vào, chuẩn bị cho tương lai sống cùng Ki ca ca." Phương Nam bật cười: "Nghĩ đến lâu dài thật nhỉ, con sợ còn thiếu nhiều tiền sao, yên tâm, đồ cưới tương lai cô ra cho con, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Manh Manh lắc đầu: "Cô thương con, con biết, Nhưng con muốn tự mình để dành tiền, dùng năng lực của mình kiếm tiền, Ki ca ca cũng như thế, anh ấy cho tới bây giờ cũng không lấy của cô chú một đồng nào, nếu con gả cho anh ấy, phải tôn trọng anh ấy."
Phương Nam thở dài: "Tiểu nha đầu, con hành động điên rồ a! Đến đây, nói cho cô nghe, Câu lạc bộ leo núi các con có hoạt động gì..."
Phương Manh Manh không nghĩ mình hành động điên rồ, vì cô thích Phùng Ki, không có đạo lý, không có nguyên nhân, cô chỉ biết, cô muốn gả cho anh, cùng anh cả đời bên nhau, cô không biết đây là cố chấp, hay là tình yêu của cô.
"Phương Manh Manh!" Manh Manh từ trong lớp học đi ra, liền thấy ở đối diện một nam sinh lớp trên đứng dưới ánh mặt trời, mặc dù bên người Manh Manh chưa từng thiếu qua nam sinh điển trai, nhưng Sài Tử Hiên vẫn làm Manh Manh kinh diễm một trận như cũ.
Sài Tử Hiên là đàn anh năm ba, cũng liên tục là trợ giảng ba năm, danh tiếng như cồn, vô cùng tài giỏi, người ngưỡng mộ vô số, nhân vật tinh anh của trường Luật, cũng là nhóm trưởng của Câu lạc bộ leo núi.
Lúc trước Manh Manh lựa chọn Câu lạc bộ leo núi, hoàn toàn là vì thích vận động leo núi, Manh Manh thích cái loại cảm giác chinh phục núi cao này, có một loại thỏa mãn cực hạn, tựa như cha cô nói, đứng ở đỉnh núi nhìn xuống, thiên quân vạn mã đều ở dưới chân.
Cha cô là quân nhân, xứng với danh phận quân nhân, mang quân hàm tướng quân, mẹ từng nói qua nhiều lần, nếu hiện tại là thời kì chiến tranh, cha cô khẳng định sẽ ra chiến trường chém giết, nam nhi là phải ra roi giục ngựa, đánh đông dẹp bắc, đây là kiểu người của cha cô, cũng là của Ki ca ca.
Cha cô mang dòng máu quân nhân, trong thân thể cô cũng có, nhưng mà so sánh với Ki ca ca, lại bé nhỏ không đáng kể, nghĩ mông lung, Manh Manh phục hồi tinh thần lại, có chút không kiên nhẫn nhìn qua Sài Tử Hiên.
Lúc trước thật không biết nhóm trưởng Câu lạc bộ leo núi chính là vị trợ giảng danh tiếng như cồn này, nếu biết, cô sẽ trốn xa tám thước, trong mắt cô hiện lên vẻ không kiên nhẫn, Sài Tử Hiên cũng không xem nhẹ.
Có đôi khi Sài Tử Hiên thực cảm thấy, Phương Manh Manh là ông trời cố ý phái xuống trừng phạt anh, trừng phạt anh mấy năm nay mắt cao hơn đầu, lần đầu tiên nhìn thấy Manh Manh, anh liền chấn động, áo thun quần jean đơn giản trên người cô, cũng có thể tỏa ra một loại xinh đẹp không thể bỏ qua, cô đẹp khiến ánh mặt trời tháng chín lúc ấy cũng nhạt đi rất nhiều, mà đón người mới đến bằng một khúc đàn cello (đàn violong loại lớn) chuyên nghiệp linh động, gần như gây ngỡ ngàng tất cả thầy trò ở đây.
Yêu cô gái như vậy, dường như rất dễ dàng, Sài Tử Hiên cũng không ngoại lệ, Sài Tử Hiên lập lớp học leo núi, là chiêu bài của Câu lạc bộ, tuy rằng không thể nói không hấp dẫn nữ sinh, nhưng đối với thể chất có yêu cầu rất cao, bởi vậy, mặc dù có Sài Tử Hiên - một đại soái ca hấp dẫn như vậy, hội viên thu vào hàng năm cũng không nhiều, mà Manh Manh vào lại tương đối dễ dàng.
Sài Tử Hiên không khỏi tự giễu, thì ra mình cũng có lúc lấy việc công mưu tính việc tư như vậy, nhưng Sài Tử Hiên rất nhanh liền phát hiện, cho dù Manh Manh và anh sinh hoạt trong cùng Câu lạc bộ, anh cũng không chiếm nhiều ưu thế lắm, phải nói, Phương Manh Manh đối đãi với tất cả nam sinh theo đuổi cô cũng không khác gì nhau, bao gồm cả anh, một năm trôi qua, nam sinh khác do Manh Manh đối xử lạnh nhạt, đều lùi xa trăm bước, chỉ có Sài Tử Hiên thủy chung bám riết không tha.
Sài Tử Hiên đi tới, đưa tay muốn đỡ cặp sách trên vai Manh Manh, bị Manh Manh cười tủm tỉm tránh ra: "Đàn anh à, em tự mình mang được, em cũng không muốn bị người hận vì được đàn anh ngưỡng mộ đâu."
Sài Tử Hiên không cho là phải, rất có phong độ cười cười: "Anh đến thông báo với em, cuối tuần này Câu lạc bộ leo núi có hoạt động, địa điểm tập hợp có hơi xa, anh sẽ lái xe đến đón em!"
Manh Manh nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng lên như ngọc, làm Sài Tử Hiên có một chút thất thần: "Đàn anh à, chỉ số thông minh của em thấp như vậy sao, anh nói cho em biết địa điểm tập hợp là được, em sẽ bảo anh họ đưa đi."
← Ch. 02 | Ch. 04 → |