← Ch.058 | Ch.060 → |
"Dĩ nhiên không phải, anh nào có khả năng lớn như vậy." Quan Hạo Lê phản bác rất đương nhiên.
Lời của anh, một chữ Tiết Giai Ny cũng không tin tưởng, đi ra chuẩn bị mở cửa để anh cút đi, hình như người ta lại nhanh hơn cô một bước, kéo tay cô, "Ny Ny..."
"Tôi với anh quen lắm sao! Đừng kêu thân thiết như vậy!" Tiết Giai Ny cố gắng muốn hất anh ra.
"Đương nhiên quen rồi, mỗi một tấc trên người em vẫn còn là ký ức hãy còn mới mẻ với anh." Giọng Quan Hạo Lê trầm khàn, cố ý nói rất mập mờ.
Tiết Giai Ny thẹn quá thành giận, mắng: "Lưu manh!"
"Chỉ vì em anh tình nguyện lưu manh."
"Vô lại!" Tiết Giai Ny cắn răng nghiến lợi nhìn anh chằm chằm, nói cũng không lại anh, mắng cũng mắng không lại anh, giống như tên lưu manh vô lại, cô thật sự bó tay hết cách.
Quan Hạo Lê cười đến điềm nhiên không có việc gì, thời điểm đặc biệt, phải sử dụng thủ đoạn đặc biệt.
"Nhỡ bị cúp điện thật, một mình em sợ làm thế nào? Anh đây không phải đề phòng ngộ nhỡ sao!" Anh luôn có thể tìm được giải thích.
"Rốt cuộc tinh thần anh không được die3nda4nle3qu21ydo0n bình thường hay vẫn là da mặt dày hả? Có tự biết người biết ta không!"
Tiết Giai Ny đã giận dữ phẫn nộ rồi, hơi không lựa lời nói.
Vốn tưởng rằng nói những lời này ra, người nào đó sẽ nổi giận, nhưng Quan Hạo Lê vẫn thờ ơ như cũ, anh đã sớm luyện thành da mặt lỳ lợm, không bị ảnh hưởng chút nào.
Theo ý anh, lúc hai người chung đụng, gây gổ sẽ phải có một bên thỏa hiệp mới được, nếu không ai nhường ai, chỉ sẽ khiến cho tình thế phát triển ác liệt hơn, huyên náo tan rã trong không vui.
Thay vì hai người anh tranh tôi bàn, còn không bằng lặng lẽ chờ bên kia phát tiết xong, yên tĩnh rồi nói.
Đây cũng là ý tưởng lúc này của anh, chờ sau khi Giai Ny mắng mệt mỏi, hai người ngồi xuống bình tĩnh tâm sự một chút, nếu không chuyện vĩnh viễn không có cách nào giải quyết.
Anh không phản bác quả nhiên có hiệu quả, sau khi Tiết Giai Ny mắng một lúc cảm thấy không có ý nghĩa, bạn nghĩ đi! Một người hùng hùng hổ hổ về phía vách tường có ý nghĩa sao?
"Rốt cuộc anh muốn như thế nào!"
Tiết Giai Ny đã giận không chịu được, cô hoàn toàn thiếu hụt kinh nghiệm với vô lại như vậy, hơn nữa người ta đều thờ ơ bất kỳ lời nói nào của mình, thật sự làm cho người ta giận dễ sợ!
"Em bình tĩnh một chút ngồi xuống rồi nghe anh nói, được không?" Quan Hạo Lê trưng cầu ý kiến của cô.
Tiết Giai Ny ngồi trên ghế sa lon, cô nâng ly trà trên bàn con lên uống một ngụm, cô nói khát khô cổ rồi.
"Cho anh mười phút, nói xong rời đi!" Cô lạnh lùng liếc anh.
"Nửa giờ."
"Không cho cò kè mặc cả!" Tiết Giai Ny không vui.
"Chuyện xưa quá dài, mười phút nói không hết." Quan Hạo Lê giả bộ đáng thương.
"Giảm bớt."
"Không có cách nào giảm bớt."
"Tôi không muốn nghe, anh đi ngay bây giờ!"
Tiết Giai Ny không nhịn được đứng lên, bây giờ cô rất phiền não, phiền não không nói ra được!
Quan Hạo Lê kéo tay cô, để cho cô ngồi xuống, chậm rãi mở miệng, "Tổ tiên của anh vốn là người thành phố C, đến đời cụ cố đã dời nhà sang Singapore rồi, 'Công ty Quan thị' cũng do một tay cụ anh sáng lập, phát triển đến bây giờ, bao gồm các lĩnh vực xe hơi, thuyền bè máy móc các loại, là sản nghiệp nổi danh số một số hai ở Singapore."
Nghe thế, môi Tiết Giai Ny mấp máy, vẫn cho rằng anh là một công tử nhà giàu, không ngờ lại giàu thế!
Cô cũng từng nghe cha nói về "Công ty Quan thị" ở Singapore, gần như độc quyền xe hơi và thuyền bè Singapore, số lượng xuất khẩu ra nước ngoài hàng năm càng đếm không hết, không chỉ có chất lượng vượt qua kiểm tra, hơn nữa uy tín tốt, bên cạnh đó cơ nghiệp trăm năm, rất nhiều công ty nguyện ý hợp tác cùng, là một trong 500 công ty thuộc top thế giới.
So sánh như vậy, công ty nhỏ nhà cô trong mắt người ta, giống như chín trâu mất một cọng lông *!
(*) cửu ngưu nhất mao: được dùng để nói về những tình huống không đáng kể gì. Nó tương tự như câu "Muối bỏ bể".
"Từ nhỏ anh đã không có hứng thú gì với quản lý công ty, nhưng cha mẹ lại hy vọng anh thừa kế gia nghiệp, năm tốt nghiệp trung học bởi vì anh điền nguyện vọng mà thiếu chút nữa trở mặt với bọn họ, nhưng đúng là cánh tay vẫn không vặn được đùi *, cha anh trực tiếp đưa anh đến đại học Yale học quản lý doanh nghiệp, học nửa năm, anh xin đi học y ở đại học Stanford sau lưng ông, sau khi biết cha mẹ rất tức giận, nhưng ván đã đóng thuyền bọn họ cũng không có cách nào."
(*) Ẩn dụ yếu đuối không thể đánh lại kẻ mạnh.
Tiết Giai Ny hơi kinh ngạc nhìn anh, thì ra anh còn có một đoạn chuyện xưa như vậy.
"Mấy năm này, anh chỉ về nhà một lần, không tránh được cãi vã với cha, tuổi trẻ kiêu ngạo mà! Lời nói ra rất hăng hái. Sau đó, anh dứt khoát không về, sau một thời gian, quan hệ giữa hai cha con die nda nle equ ydo n huyên náo rất căng, thiếu chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với trong nhà." Nói đến đây, Quan Hạo Lê nhếch miệng cười khổ.
Nếu không phải mấy năm này, thân thể cha anh cũng sẽ không bị như thế, bị yếu tố anh làm tức giận chiếm rất nhiều.
"Sau đó thì sao?" Hình như Tiết Giai Ny bị hấp dẫn.
"May mà mẹ anh chu toàn từ đó, mới không đến bước kia, khi đó, a Duyệt vẫn còn, anh không cảm thấy thừa kế công ty nhà họ Quan là chuyện riêng của anh, nếu như a Duyệt thích làm chuyện này, anh sẽ không chậm trễ chút nào giao toàn bộ cho em ấy; ngược lại, anh cam tâm tình nguyện quay về.
Lần nữa nghe được tên a Duyệt, trong lòng Tiết Giai Ny đã dần trở nên bình tĩnh rồi.
"Anh tập trung tinh thần chỉ muốn học y, cũng bỏ ra toàn bộ tinh lực, vì có thể chứng minh bản thân, sự thật chứng minh đúng là anh làm được, nghỉ hè năm a Duyệt học lớp mười một, anh còn từng tán gẫu với cậu ấy về vấn đề này, cậu ấy lộ ra rất có hứng thú với quản lý công ty, lúc ấy anh mừng rỡ trong lòng, nghĩ mình rốt cuộc được giải thoát."
Tiết Giai Ny im lặng, a Duyệt đột nhiên bị bệnh qua đời nhất định cho anh đả kích rất lớn.
"Người tính không bằng trời tính, ông trời cứ dễ dàng cướp đi sinh mệnh trẻ tuổi của a Duyệt như vậy, cũng đánh nát toàn bộ hy vọng của anh, với anh mà nói, phía trước chỉ có một con đường, cho dù nguyện ý hay không, anh đều phải đi tới."
Giọng anh chậm rãi, tiếp tục nói: "Anh và cha hẹn năm năm, mặc dù cha rất không vui mừng, nhưng cũng không thể làm gì, để cho anh không nghĩ tới chính là, tình trạng thân thể của cha càng ngày càng lụn bại, hai năm trước đã bị bệnh một lần, chính là đêm anh đột nhiên rời đi, sau khi tiến hành phẫu thuật cho cha xong, anh được mời tới một viện nghiên cứu y học ở Đức, tham dự nghiên cứu y học hạng nhất, ước chừng tốn thời gian một năm."
Trong lòng Tiết Giai Ny sáng tỏ, đoạn này cô biết, chuyện về sau cô cũng vốn rõ ràng.
"Lần trước rời đi, là bởi vì mẹ gọi điện thoại tới đây, nói cha đột nhiên té xỉu trong cuộc họp, mệt nhọc quá độ cộng thêm die enda anle equu ydonn bệnh cũ trước đây, bác sỹ nói ông có thể... Không còn sống lâu nữa."
"Vậy..." Tiết Giai Ny đột nhiên cảm thấy mình không hỏi ra miệng được.
"Không có, đúng là cha té xỉu, nhưng cũng không nghiêm trọng như bọn họ nói, chỉ vì gạt anh trở về, nhưng mặc dù như thế, anh vẫn không thể rời đi, làm một bác sỹ, anh quá rõ ràng thân thể của cha, đã không thích hợp phải vất vả rồi, chỉ có yên tĩnh nghỉ ngơi mới có thể kéo dài tuổi thọ, nếu không... Vẫn còn rất nguy hiểm."
Chân tướng hóa ra là như vậy, sao lúc trước anh không nói với mình?
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Tiết Giai Ny ngũ vị tạp trần, nói không rõ ràng rốt cuộc cảm xúc của cô là gì, vừa đau lòng anh, lại cảm thấy anh rất đáng ghét, nếu không phải bởi vì hàng loạt chuyện này, anh định chuẩn bị lúc nào thì nói cho mình bối cảnh chân thật? Còn nữa, lúc trước anh lại dám gạt mình khiến mình cho rằng cha mẹ anh đã vắng mặt trên nhân thế rồi.
Những thứ này cũng nói rõ cái gì?
Anh hoàn toàn không tin tưởng mình.
Trong nháy mắt, trái tim lại băng giá.
"Tại sao trước kia anh không nói?" Môi cô bất giác nhếch lên nụ cười cay đắng.
"Ngày đó em mới biết chuyện của a Duyệt, cảm xúc rất kích động, hơn nữa quả thật có quá nhiều trùng hợp dieendaanleequuydonn cùng tiến tới với nhau, đừng nói là em, ngay cả anh cũng chưa từng nghĩ đến, anh nghĩ, cho dù anh nói gì, đều giống như lời nói dối."
Quan Hạo Lê thở dài, nói sâu xa.
"Còn trước đó? Rõ ràng anh có rất nhiều cơ hội, nhưng anh chưa từng nói tới người nhà của anh, còn cố ý gạt tôi."
"Khoảng thời gian đó là không gian tự do của anh, chơi rất điên loạn, có lúc anh cũng quên bản thân anh còn có một thân phận khác, đương nhiên sẽ không nhắc tới. Sau lần trở về vì cha ngã bệnh, vẫn định tìm cơ hội nói với em, nhưng luôn không có cơ hội thích hợp, nên vẫn kéo dài đến bây giờ."
Trong giọng nói của Quan Hạo Lê giống như có rất nhiều không thể làm gì, ông trời thật khéo trêu ngươi!
Với giải thích của anh, Tiết Giai Ny không thể hoàn toàn lý giải, ý tưởng của đàn ông và phụ nữ luôn không giống nhau như vậy, cho dù nói thế nào, anh lừa gạt mình trước, đây là sự thật không tranh cãi!
"Nói xong chưa?" Cô tỏ vẻ anh có thể rời đi.
"Ny Ny, cho anh thêm thời gian một năm được không? Chờ anh đứng vững xong, chúng ta có thể ngày ngày ở cùng một chỗ, trước mắt, phần lớn thời gian của anh còn phải sống ở Singapore." Quan Hạo Lê kéo tay cô.
"Chuyện xưa của anh rất đặc sắc, rất cảm động, nhưng tôi không phải là cô nhóc mười bảy mười tám tuổi, không chơi nổi trò chơi chờ đợi, mời tìm người khác đi." Giọng Tiết Giai Ny lạnh lùng.
"Em còn đang tức giận?" Quan Hạo Lê liếc đã hiểu ra tâm tình của cô.
← Ch. 058 | Ch. 060 → |