Vay nóng Tima

Truyện:Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em - Chương 060

Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em
Trọn bộ 120 chương
Chương 060
0.00
(0 votes)


Chương (1-120)

Siêu sale Shopee


"Không có." Tiết Giai Ny vội vàng lên tiếng phủ nhận.

"Thật sự không có sao?" Quan Hạo Lê bình tĩnh hỏi ngược lại.

Tiết Giai Ny nổi giận, "Nếu anh không đi tôi sẽ báo cảnh sát!"

Nói xong, lập tức lấy điện thoại di động ra, Quan Hạo Lê chỉ có thể thở dài, chấp nhận rời đi, anh nghĩ, Giai Ny còn cần tiêu hóa kỹ lời anh vừa nói, muốn lập tức cầu xin sự tha thứ của cô, đoán chừng hơi khó.

Sau khi anh rời đi, Tiết Giai Ny suy nghĩ rất nhiều, trong đầu rối tinh rối mù, luôn có hai ý kiến khác nhau chạy qua chạy lại, nhiễu loạn tâm thần cô hơi không tập trung.

Sau khi Quan Hạo Lê trở lại phòng cũng bị mất ngủ cường độ thấp, nhưng mệt nhọc quá độ khiến không bao lâu anh đã mở mắt không ra rồi, bị Chu Công kéo đi.

Rất khó được chính là, anh còn làm giấc mộng đẹp, mơ thấy Giai Ny thư thứ cho anh, còn đồng ý gả cho anh...

Cùng một buổi tối, có người vui có người buồn.

Sau khi hôn lễ kết thúc, Tiết Giai Ny bị hai bạn tốt cứng rắn kéo lên máy bay, ngay cả đường chống lại cũng không cho cô, nói gì mà chế độ đại học ở nước ngoài không giống trong nước, có biện pháp phối hợp.

Thêm nữa hai cô đều là phụ nữ có thai, cô kẹp ở giữa, tình thế khó xử, không thể không theo.

Sau khi trở lại, trừ buổi tối ở nhà cùng cha mẹ, ban ngày cô bị hai phụ nữ có thai Chân Chân và Cát gia này kéo ra ngoài, ba người không phải đi dạo phố, thì chính là đi quán cà phê nói chuyện phiếm.

Ba người bọn họ ngồi chung một chỗ, đề tài vĩnh viễn nói không xong, hiện giờ lại tăng thêm một người, tâm kinh dạy con.

"Ngồi chung một chỗ với hai phụ nữ có thai nâng cao bụng bự, tớ rất áp lực, còn phải mạo hiểm, tớ dễ dàng sao." Tiết Giai Ny cười trêu nói.

"Này! Thành thật khai báo, đêm Chân Chân kết hôn cậu đi đâu?" Đột nhiên Cát Xuyến giống như nghĩ đến cái gì.

Tiết Giai Ny bưng ly lên uống một ngụm, giống như rất tự nhiên tra lời, "Tớ có đi đâu đâu."

"Thôi đi! Lừa gạt ai đó! Sau đó tớ đi gõ cửa phòng cậu, không ai ở đó."

Cát Xuyến cười hề hề như trộm, dáng vẻ rất muốn nghe bát quái.

Lương Chân Chân ở bên cạnh cũng bị khơi dậy hứng thú, hai mắt sáng trong suốt vòng tới vòng lui giữa hai người, viết đầy bốn chữ "Tớ rất muốn biết".

"Thật sự không đi đâu, chính là đi tản bộ trên bờ sông Thames nổi tiếng, tiện thể đứng trên cầu tháp Luân Đôn nhìn xuống cảnh đêm, rồi trở về." Tiết Giai Ny hết cách rồi, Cát gia luôn không đạt được mục đích không bỏ qua.

"Ồ... Không trách được tớ nghe bọn họ nói đêm đó bác sỹ Quan cũng không ở khách sạn nghỉ ngơi, một mình không biết chạy đi đâu, thì ra là như vậy!" Cát Xuyến như vỡ lẽ hiểu ra.

Tiết Giai Ny lườm cô một cái, "Cái gì thì ra là như vậy! Cậu đừng loạn tưởng có được không! Tớ không hẹn với anh ta!"

"Giai Ny, cậu và bác sỹ Quan..." Lương Chân Chân mở lớn hai mắt, ý tứ rất rõ ràng.

"Này! Hai cậu suy nghĩ lung tung gì đâu! Tới mới không dễ dàng tha thứ cho anh ta như vậy!" Tiết Giai Ny vội vàng nói.

Cát Xuyến vẻ mặt sáng tỏ nhìn về phía Lương Chân Chân, hai người ngầm hiểu trao đổi ánh mắt với nhau.

"Nghe lời này có vẻ có cả chuyện xưa, nói với các chị một chút đi."

Tiết Giai Ny không đấu lại được với hai cô thay nhau "Công kích", "Thật ra không có gì, chỉ gặp nhau ngoài ý muốn ở tháp trên cầu, sau đó... Cùng nhau về khách sạn."

"Sau khi bắt gặp ngoài ý muốn, rồi cùng về khách sạn hả?" Cát Xuyến vốn không tin lời của cô.

"Ừ." Tiết Giai Ny gật đầu.

"Ít lừa gạt người đi!" Cát Xuyến và Lương Chân Chân cùng nhau bắt nạt cô.

Tiết Giai Ny nâng trán, phụ nữ đã kết hôn chính là khó dây dưa, chuyện gì đều thích suy nghĩ đến phương diện kia, mình đấu thắng hai cô ấy?

"Anh ta... Hôn tớ rồi."

"Wow! Tớ biết ngay nhất định sẽ có cảnh thân mật, sau đó thì sao?" Mặt Cát Xuyến hưng phấn.

"Không có." Tiết Giai Ny buông tay ra, rất bình tĩnh uống một ngụm cà phê.

Lương Chân Chân cười đến rất mập mờ, "Không thể sao, sau khi hôn môi nhất định sẽ xảy ra chuyện gì mới đúng."

Cát Xuyến cũng phụ họa theo, "Vậy là sao! Trai đơn gái chiếc, hai người lại yêu nhau, làm sao không va chạm ra chút lửa yêu!"

Trong giọng nói còn cường điệu chữ "Yêu" sau cùng trong câu.

"Hai người là một!" Tiết Giai Ny giận dữ nhìn hai cô chằm chằm.

"Hai chúng tớ chỉ chờ đợi cậu hạnh phúc thôi!" Lương Chân Chân và Cát Xuyến lập tức cùng làm ra vẻ mặt rất vô tội.

"Hừ!" Tiết Giai Ny hừ lỗi mũi.

"Đêm hôm đó, hai người... Có không..."

Một câu nói ấp úng của Cát Xuyến chưa xong, đã bị Tiết Giai Ny cắt đứt rồi, "Không có!"

"Hả? Mấy tháng không gặp, anh ta không đụng ngã cậu?" Cát Xuyến buồn bực.

Tiết Giai Ny giận đến mặt đỏ bừng, "Cát, Xuyến!"

"Ở đây, lỗ tai tớ không điếc, nghe thấy." Cát Xuyến ngoẹo đầu ngoáy lỗ tai.

"Được rồi, đừng tức giận, tớ và Cát gia cũng chỉ quan tâm chuyện lớn cả đời của cậu thôi, mặc dù bác sỹ Quan die enda anle equu ydonn như hoa hoa công tử, bất cần đời, sau khi biết cậu, những thói xấu kia vốn cũng sửa lại, theo xem xét của tớ, anh ta vẫn còn tương đối đáng tin."

Lương Chân Chân kéo tay bạn tốt thành tâm nói, khoảng thời gian sau khi Quan Hạo Lê bỏ lại Giai Ny mà biến mất, cô rất có thành kiến với anh, sau khi có thể biết chân tướng, hơi đổi cách nhìn về anh, phát hiện anh không phải hạng con nhà giàu chơi bời lêu lổng.

"Anh ta nói với tớ về bối cảnh gia đình, nhưng rõ ràng trước đó có nhiều cơ hội, tại sao anh ta phải đợi đến sau khi chuyện phát sinh mới giải thích chứ? Ví dụ như... Chuyện a Duyệt, chẳng lẽ đây chính là chỗ ý tưởng của đàn ông và phụ nữ không giống nhau sao? Tớ rất sợ phía sau còn có chuyện không biết chờ tớ."

Tiết Giai Ny nói ra lo lắng của mình, sau khi trải qua một loạt chuyện, cô càng ngày càng thiếu cảm giác an toàn.

"Đây là vấn đề tính tình chứ? Tớ cảm thấy hai người nên hàn huyên kỹ một chút, hai người chung đụng, khó tránh khỏi gập ghềnh, không gây gổ là không thể nào, chỉ cần không mất đi tính quan trọng chính của vấn đề là được." Cát Xuyến nói chen vào.

"Ừ." Tiết Giai Ny gật đầu.

Singapore.

Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc tòa nhà công ty Quan thị.

Quan Hạo Lê đang vùi đầu tập trung tinh thần nhìn tổng giám đốc thị trường trình bản báo cáo lên, nghiêm túc phân tích tình trạng tiêu thụ tại các thị trường trong năm nay.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc" làm loạn suy nghĩ của anh, đầu anh cũng không ngẩng lên: "Đi vào."

Trợ lý Phương Thành ứng tiếng đẩy cửa vào, "Quan tổng, đây là bản đánh giá phân tích thị trường ngài muốn, từ năm trước đến năm nay."

"Ừ, đặt đó trước đi."

Quan Hạo Lê vẫn không ngẩng đầu, hiện giờ anh chỉ muốn nắm chặt từng giây từng phút thời gian cố gắng nắm giữ tất cả mọi chuyện trong công ty, làm được biết người biết ta, nếu không, lúc đàm phán hợp tác cùng bạn làm ăn, lấy cái gì để cho người ta tin phục.

Cố gắng của anh, Phương Thành nhìn toàn bộ ở trong mắt, mặc dù trước kia anh rất xem thường Quan thiếu gia ngang ngược khoa trương làm theo ý mình này, nhưng hôm nay sau khi chân chính biết, anh mới biết trước kia mình tồn tại thành kiến với người ta.

Vốn tưởng rằng danh hiệu bác sỹ của Quan tổng cũng bằng bối cảnh gia đình mà có, sau mới biết tất cả đều là bản lĩnh thật sự của Quan tổng, hơn nữa trong mấy tháng chung đụng này, anh phát hiện chẳng những Quan tổng nghiêm túc chịu trách nhiệm, còn lộ ra vẻ cố chấp, không làm tốt không bỏ qua.

Điều này khiến cho anh cam lòng dieendaanleequuydonn phục tùng Quan tổng, cam nguyện làm phụ tá cho anh, giúp anh."Quan tổng, mẹ ngài dặn dò lần nữa, tối nay ngài phải về ăn cơm." Phương Thành giơ đồng hồ lên, đã sáu giờ rồi.

"Không trở về, quá bận rộn." Quan Hạo Lê cự tuyệt rất quả quyết.

Phương Thành hơi khó xử, phu nhân dặn đi dặn lại anh nhất định phải để cho Quan tổng trở về ăn cơm, chỉ sợ rằng... Có người nào đó muốn tới?

"Chuyện này... Công việc vĩnh viễn làm không xong, sau khi ngài từ Luân Đôn trở lại, đã làm thêm giờ hằng ngày, cũng không tốt cho thân thể, không bằng thừa dịp tối nay nghỉ ngơi cho khỏe một chút." Phương Thành đề nghị.

Quan Hạo Lê hơi dừng lại, Phương Thành nói cũng có đạo lý, anh trở lại đã ba ngày rồi, cũng chưa có giây phút nào nhàn rỗi.

"Ừ." Anh đứng dậy hoạt động gân cốt.

Ngày ngày ngồi trong phòng làm việc thật sự mệt chết đi được! Cũng không hiểu tại sao có thể có nhiều người mê mẩn vị trí này như vậy?

Phương Thành thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bằng không phu nhân lại thì thầm.

Về đến nhà, Quan Hạo Lê mới phát hiện tối nay không chỉ đơn thuần là tiệc gia đình, nhà cô nhỏ đều ở đây, còn có một cô gái anh không biết.

"Anh Lê." Em họ Bùi Tranh giống như con bướm vui sướng, cười hì hì nhào tới ôm cánh tay Quan Hạo Lê.

"Nghỉ?" Quan Hạo Lê sờ tóc cô bé.

"Không có, em lén chạy về." Bùi Tranh dí dỏm nháy mi.

"A Lê, mẹ giới thiệu với con, đây là con gái bác Giản Giản Mộng Ngữ, khi còn bé thường chơi với con, sau lại ra nước ngoài, có nhớ không?" Trình Nhã Chi cười híp mắt giới thiệu Giản Mộng Ngữ cho con trai.

"Anh Hạo Lê." Giản Mộng Ngữ thẹn thùng gọi, mặt mày toát ra vẻ ngưỡng mộ.

Quan Hạo Lê khẽ nhíu mày không thể thấy, ở đây là tiệc gia đình gì? Rõ ràng chính là cho anh xem mắt! Còn nói cả nhà cô nhỏ tới, chính là đề phòng anh rời đi.

"Quên, chuyện lúc còn bé, ai nhớ rõ ràng như vậy." Giọng điệu của anh cứng rắn.

Trình Nhã Chi vừa nghe đã biết con trai mất hứng, nhưng bà không biến sắc, giả bộ hơi giận vỗ vỗ con trai, "Nhóc thúi, Mộng Ngữ người ta không dễ gì trở lại một chuyến, mấy ngày nay con phải chăm sóc người ta cho tốt."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-120)