← Ch.060 | Ch.062 → |
Trong lòng Quan Hạo Lê không vui, nhưng lại không thể nổi giận trước mặt nhiều người như vậy, sẽ rất mất mặt.
"Mẹ, cuối năm rồi, chính là thời gian công ty bận nhất trong năm, con hận không thể ở công ty làm việc suốt 24 tiếng, làm sao có thời gian đi chơi?"
Anh kéo cà vạt, giọng nửa đùa nửa thật.
Ánh mắt của Giản Mộng Ngữ ảm đạm, khi còn bé dọn nhà rời khỏi nơi này, lúc đó cô mới 9 tuổi, chuyện thích làm nhất chính là đi theo anh trai và anh Hạo Lê chơi đùa, nhưng bọn họ đều ngại mình quá nhỏ, lại thích khóc nhè, lúc nào cũng tìm cớ bỏ rơi cô.
Bây giờ, mười sáu năm trôi qua, cô đã sớm không còn là con nhóc thích khóc nhè, kể từ sau khi nhà cô dời đến Canada, cô đã cắt đứt liên lạc với rất nhiều bạn bè lúc nhỏ.
Gặp gỡ Bùi Tranh cũng là trùng hợp, hai người đều học tại đại học Oxford, có điều một người đang học thạc sĩ, một người là sinh viên năm thứ 2, hai năm học chung một trường học cũng không biết, lúc mới gặp thì hai người cũng không thể nhận ra nhau, sau khi trò chuyện mới biết là người quen lúc nhỏ.
Sau khi Bùi Tranh về nhà liền nói chuyện này cho ba mẹ nghe, sau đó có một hôm mẹ của cô đánh bài với Trình Nhã Chi nhắc tới chuyện này, Trình Nhã Chi ghi tạc trong lòng, sai người dò hỏi tình huống mấy năm nay của nhà họ Giản, không ngờ lại môn đăng hộ đối với nhà bọn họ, từ nhỏ bà đã thích cô bé Giản Mộng Ngữ kia, khéo léo xinh đẹp, sau khi lớn lên nhất định là một mỹ nữ.
Sau khi gặp mặt bà càng thêm hài lòng, vì vậy, liền có bữa cơm này.
"Cho dù công việc quan trọng đi nữa, cũng không thể không suy tính cho chuyện lớn cả đời mình!" Quan Hạo Lê cười nói.
"Đúng vậy, sắp tới lễ Giáng Sinh rồi, con nghỉ phép hai ngày, đi chơi với Mộng Ngữ." Mẹ Quan trách cứ con trai.
"Mẹ, con vừa mới tiếp nhận chuyện của công ty, còn chưa hoàn toàn lấy được sự tin tưởng của các cổ đông lớn, con sẽ không suy nghĩ đến chuyện tình yêu nam nữ, nếu đi con đường này, con sẽ đi đến cuối."
Trong lòng Quan Hạo Lê phiền não, trong lòng anh chỉ chứa được một mình Giai Ny, bên kia còn chưa giải quyết xong bên này lại tới một người, lại nói là người quen khi còn bé, nhưng anh vốn không có ấn tượng gì, cũng không muốn có cái gì với cô ta.
"Bác gái, đàn ông vốn nên lấy sự nghiệp làm trọng, anh Hạo Lê vừa mới tiếp quản công ty chưa tới nửa năm, chắc hẳn rất vất vả, con có thể hiểu." Giản Mộng Ngữ kịp thời mở miệng, biểu hiện tài trí rộng lượng.
Mấy năm này, không phải là cô chưa từng nghe nói tới tên tuổi của Quan Hạo Lê, đây chính là bác sĩ vang danh trong giới y học, cũng là hoa hoa công tử tiếng tăm lừng lẫy, bởi vì cách xa, cũng không có cơ hội gặp mặt, nên chỉ nghe cho vui.
Nhưng hôm nay, anh chân thật đứng ở trước mặt cô, đẹp trai tuấn lãng, mặc một bộ tây trang màu đen làm nổi bật lên sự bất phàm của anh, lộ ra sức hấp dẫn của đàn ông.
Hơn nữa mấy ngày này bác Trình và Bùi Tranh miêu tả cặn kẽ, cô cũng hiểu anh đôi chút, làm cho cô muốn chinh phục trái tim của anh.
"Trời ơi! Vẫn là Mộng Ngữ hiểu chuyện, thật sự bác càng ngày càng thích con rồi." Trình Nhã Chi nắm hai tay của cô, vui mừng nói.
Quan Hạo Lê nhìn Giản Mộng Ngữ một cái, không nhìn ra, cô ta rất thông minh.
Giản Mộng Ngữ cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, cô nở lại một nụ cười dịu dàng.
Quan Hạo Lê không nhịn được nổi da gà cả người, vẫn là dáng vẻ hung hăng của Ny Ny nhà anh đáng yêu hơn, anh không có hứng thú với kiểu dịu dàng này.
"Ngồi xuống ăn cơm đi." Ba Quan mở miệng đúng lúc, kêu cả nhà ngồi xuống.
Trong bữa cơm nói cười ríu rít, phần lớn là giọng của Trình Nhã Chi, Quan Như, Giản Mộng Ngữ, Bùi Tranh, ba vị nam sĩ chỉ là thỉnh thoảng đón lấy lời nói, cũng không nói nhiều.
Sau khi ăn xong, Quan Hạo Lê vốn cho rằng Giản Mộng Ngữ sẽ đi về, nhưng không ngờ mẹ giữ cô ấy ở lại.
"Mộng Ngữ à, con có người thân ở Singapore không?" Trình Nhã Chi dịu dàng hỏi.
"Trừ một hai nhà bà con xa, còn lại thì không có." Giản Mộng Ngữ trả lời.
"Bà con xa à? Bình thường có liên lạc không?"
"Không có."
Hai người một xướng một đàn, trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng không ai nói ra, Giản Mộng Ngữ chính là con dâu mà Trình Nhã Chi nhìn trúng, đây đã là sự thật không thể chối cãi.
"Buổi tối ở lại đây đi, trên lầu còn rất nhiều phòng, với lại một mình bác ở nhà cũng không có ai trò chuyện, coi như là ở lại vì bác." Trình Nhã Chi kéo tay của cô, ý tứ rất rõ ràng.
Giản Mộng Ngữ thông minh, sao mà không nhìn ra bác Trình thích cô, đương nhiên ngoan ngoãn đồng ý.
"Vâng ạ."
Thời điểm gật đầu vẫn không quên liếc mắt nhìn Quan Hạo Lê, thấy anh không nhìn mình, khó tránh khỏi hơi thất bại, nhưng cô không tức giận, chỉ cần một ngày anh chưa kết hôn, mình vẫn có cơ hội.
Huống chi bác Trình thích mình như vậy, phần thắng, rất lớn!
Từ sau ngày đó, Giản Mộng Ngữ không gặp lại Quan Hạo Lê nữa, anh dậy sớm hơn cô, lúc về thì cô đã ngủ, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái, không thể chạy đến phòng khách ngồi chờ anh trở về, có lúc cô chịu đựng không ngủ, nghe bên ngoài vang lên tiếng động, cô cũng không thể tùy tiện mở cửa chào hỏi với anh.
Vì vậy, cô chỉ có thể chờ buổi hẹn đêm Giáng sinh với anh.
Tuy nhiên, tính toán trong lòng lại không thành công.
******
Tối ngày 23 tháng 12, bởi vì công việc Quan Hạo Lê cần bay đến Bắc Kinh, ký giấy hợp tác với công ty bên kia, một ngày đã có thể giải quyết xong, nhưng anh tìm cớ ở lại ba ngày.
Trên thực tế, anh lặng lẽ bay đến thành phố C, chuẩn bị đón lễ Giáng sinh với cô gái mình yêu.
May mà tối hôm đó Lương Chân Chân và Cát Xuyến không chiếm lấy Giai Ny, ai cũng trở về với ông xã, anh cũng có lý do ở cùng với cô.
Gần tối, bầu trời rơi xuống những đóa bông tuyết, rất là hợp với tình hình.
Tiết Giai Ny đứng ở phía trước cửa sổ kinh ngạc nhìn bông tuyết bay múa bên ngoài, trong lòng hơi thất vọng, đến bây giờ điện thoại di động cũng không có một chút xíu động tĩnh, tên đàn ông khốn kiếp kia! Lại lừa gạt cô!
Chợt, giữa một mảnh trắng xóa có một khinh khí cầu màu đỏ bay lên, phía trên viết năm chữ to: Ny Ny, anh yêu em.
Cô có chút không dám tin trợn to hai mắt, phát hiện đây không phải là ảo giác của mình, mà là thật.
Kéo màn cửa sổ ra, quả nhiên nhìn thấy có một người đang đứng dưới lầu, anh đứng bên cạnh chiếc xe Lamborghini, trên thân xe chất đầy hoa hồng đỏ được xếp thành chứ "I LOVE YOU".
"Ny Ny!" Hai tay anh khép miệng lại, la lớn.
Trên mặt Tiết Giai Ny đỏ rực, anh muốn đánh thức mọi người sao?
Chỉ đành phải cuống quít mặc áo khoác vào, chạy xuống ngăn cản sự điên cuồng của anh, tuy trong lòng, vui vẻ, tràn đầy ấm áp.
Quan Hạo Lê hài lòng nhìn cô gái mặc một chiếc áo nhung màu cam xuất hiện ở trước mặt anh, liền vội vàng đi tới ôm cô vào trong ngực, "Ny Ny, anh rất nhớ em."
Tiết Giai Ny chỉ hơi hơi cựa quậy một cái, liền ngoan ngoãn rúc vào trong ngực anh, rất ấm áp. Hôn môi, rất thuận theo tự nhiên xảy ra, từ lúc đầu dịu dàng, càng về sau càng cuồng liệt như lửa, hai người đứng ở đây, giữa bông tuyết đầy trời, hôn như si như say.
Rất lãng mạn, rất duy mỹ, rất ấm áp.
Hồi lâu, Quan Hạo Lê mới thở dốc thở phì phò buông cánh môi kiều diễm của cô ra, ghé vào bên môi cô nói nhỏ, "Ny Ny, anh yêu em."
Tiết Giai Ny vui sướng, con gái, đều rất dễ dàng bị lời ngon tiếng ngọt và "Viên đạn bọc đường" của đàn ông mê hoặc, đây là chân lý không thể thay đổi.
Quãng đường từ nhà Tiết Giai Ny đến nhà Quan Hạo Lê, vốn mất thời gian hai mươi phút, nhưng bị anh rút ngắn đến còn 12 phút, cơ hồ có thể dùng từ chạy như bay để hình dung.
Vừa vào nhà, hai người lập tức ôm hôn, quần áo bị cởi ra, cấm dục gần nửa năm, đối với cả hai mà nói, đều là khảo nghiệm.
Tối nay, dường như lấy hết sự nhiệt tình, chỉ muốn thiêu đốt lẫn nhau.
Quan Hạo Lê hôn khắp mỗi một tấc da thịt của người phía dưới, hung hăng thương yêu cô, chín cạn một sâu đâm vào cánh hoa mềm mại của cô, mạnh mẽ va chạm.
"Ừ...... A......"
Tiết Giai Ny không chịu nổi rên ra tiếng, giọng điệu uyển chuyển mềm mại đáng yêu, người nghe đến tê dại trong xương.
Quan Hạo Lê giằng co với cô cả đêm, nửa uy hiếp nửa dụ dỗ cô bày ra rất nhiều tư thế mắc cở, cuồng dã thương yêu cô.
"Người xấu......"
Trong mơ màng, Tiết Giai Ny giận mắng một câu, sau đó, ngủ thật say, mệt quá!
Nhìn người trong lòng chìm vào giấc ngủ, con tim của Quan Hạo Lê xao động, anh tự tay sờ sờ gương mặt đỏ ửng của cô, tự lẩm bẩm: Ny Ny, tin tưởng anh, nhiều nhất là một năm nữa thôi, anh sẽ cưới em làm vợ, suốt đời chỉ yêu một mình em.
Trời dần tối, bên ngoài lạnh lẽo, bên trong xuân tình kiều diễm.
Rất nhiều chuyện, thường sẽ không đi theo quỹ đạo, chắc chắn sẽ có chút sai lệch, làm cho người ta không kịp trở tay.
← Ch. 060 | Ch. 062 → |