Chưa một lần thất tình là cuộc đời chưa hoàn chỉnh (2)
← Ch.01 | Ch.03 → |
Phương Đường gọi điện cho Chu Lệ Văn, định bảo với anh ta hôm nay mình phải làm thêm giờ, hy vọng hết giờ làm anh ta sẽ đón cô, một mình về muộn quá rất sợ, nhưng điện thoại của Chu Lệ Văn tắt máy.
Khi bạn không thể gọi điện được cho một người đàn ông cũng chính là lúc anh ta bắt đầu lạnh nhạt với bạn.
Phương Đường nắm chặt ống nghe, lắng nghe giọng nói lạnh lùng: "Thuê bao hiện giờ không liên lạc được", cô lập tức nhớ đến cô gái đã bắt gặp cùng Chu Lệ Văn đi vào nhà hàng Pháp hôm trước. Bọn họ đang ở với nhau sao? Trái tim cô chợt lạnh giá.
Có phải cô đã quá lơ là đối với Chu Lệ Văn không?
Hai rưỡi sáng, cuối cùng Phương Đường cũng hoàn thành bản kế hoạch, cô thu dọn đống tài liệu trên bàn rồi chuẩn bị về nhà. Ban nãy bận nên không thấy đói, giờ cô mới cảm thấy mình lúc này có thể ăn hết cả con vịt quay.
Tình hình có vẻ không bình thường, cánh cửa lớn bằng kính không sao mở ra được, nó đã bị ai đó khóa trái ở bên trong. Phương Đườg ngẫm nghĩ, ngoài cô ra, người cuối cùng rời khỏi văn phòng chính là trợ lý Lí, chắc chắn là cô ta đã khóa cửa lại, chìa khóa của cái cửa này chỉ có cô ta và Hướng tinh tinh có. Mà chùm chìa khóa dự phòng đặt ở trên bục cũng bị ai đó cầm đi rồi.
Người đàn bà tâm địa độc ác này... Phương Đường nghiến răng trèo trẹo.
Điện thoại của Hướng tinh tinh tắt máy, điện thoại của trợ lý Lí cũng tắt máy, điện thoại của Chu Lệ Văn lại gọi mãi không được. Phương Đường vửa mệt vừa đói trong văn phòng lạnh lẽo, cảm thấy mình như bị cả thế giới bỏ rơi.
Sáng hôm sau, lúc Phương Đường đã sắp đói lả đi thì "cứu viện" đến: chính là "người nhện", chìa khóa dự phòng cô ấy cầm.
- Cả đêm qua chị không về nhà à? – Người nhện nhìn hai mắt thâm quầng của Phương Đường, vô cùng ngạc nhiên.
- Ừ, chị bị khóa trái ở bên trong. Sao em lại cầm chìa khóa dự phòng đi thế?
- Trợ lý Lí bảo em cầm đi, bảo em sáng nay đến mở cửa. Sao, chị ta không đưa chìa khóa của mình cho chị à?
- Đừng nhắc đến người đàn bà đó nữa, chính ả ta đã khóa cửa nhốt chị ở trong đấy.
Người nhện như hiểu ra vấn đề: "Chắc là ghen rồi!"
Phương Đường ngơ ngác: "Tại sao?"
- Hướng tinh tinh có ý với chị chắc chị ta đã biết rồi, vì vậy cố ý tìm cơ hội "chỉnh" chị đấy!
- Chỉ vì một con tinh tinh, có đến mức phải như vậy không? Chị đâu có động đến ai?
- Nhưng trong mắt của chị ta, chị đã là tình địch rồi.
- Gã đàn ông thì ép chị tăng ca, ả đàn bà thì hại chị bị nhốt, đúng là một cặp chẳng ra gì! – Phương Đường chẳng còn hơi sức đâu mà chửi tiếp, cô vội vàng xuống dưới lầu ăn sáng.
Sau chuyện này trợ lý Lí có lời xin lỗi Phương Đường, nói rằng cô ta nhất thời bất cẩn quên không để chìa khóa lại cho cô. Phương Đường biết rõ đối phương cố ý chơi khăm mình nhưng cũng chẳng có cách nào khác, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Hướng tinh tinh vô cùng hài lòng với bản kế hoạch mới, vội cầm nó trình lên tổng giám đốc Hùng để tranh công và nhận được sự tán thưởng của tổng giám đốc, trong khi đó công lao của Phương Đường hoàn toàn bị cướp mất, điều này khiến cho cô vô cùng bất bình.
Chu Lê Văn gọi điện đến, chỉ trích Phương Đường cả đêm không về. Phương Đường oán trách tại sao điện thoại của anh không liên lạc được, Chu Lệ Văn lại lấy cái lý do là điện thoại hết in mà cái sạc lại bị hỏng.
- Cả đêm em không về anh cũng không nghĩ đến chuyện gọi điện cho em sao? Điện thoại của anh hết pin nhưng điện thoại của em lúc nào cũng mở máy! – Phương Đường hy vọng đối phương có thể cho mình một lời giải thích có thể tin được.
- Ai mà biết được có phải em tăng ca hay không, không biết chừng lại đi với thằng nào đấy! – Câu trả lời của Chu Lệ Văn khiến Phương Đường tức nghẹn cổ.
- Nói anh đi lăng nhăng với con đàn bà khác còn có lý hơn đấy!
Chu Lệ Văn trầm ngâm mất năm giây rồi nói: "Em không tin anh ư?"
- Chính anh nghi ngờ tôi trước đấy!
- Nếu chúng ta đã không tin tưởng nhau, còn ở bên nhau làm gì? Chi bằng chia tay cho xong! – Chu Lệ Văn gần như đang mượn cớ để chia tay.
Đây đúng là điều mà Phương Đường không muốn nghe nhất, cô vội hạ giọng xin lỗi, mong xoa dịu sự căng thẳng giữa hai người: "Xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh. Hôm qua quả thực em phải tăng ca, lại còn bị người khác khóa trái ở trong văn phòng, cả đêm không thể về nhà, nếu anh không tin có thể gọi điện hỏi một đồng nghiệp của em. Tâm trạng em không tốt nên mới trút giận lên anh!"
- Lần sau đừng như vậy nữa! – Thái độ của Chu Lệ Văn đã tốt hơn một chút.
- Tối em sẽ về sớm một chút, làm món ăn anh thích nhé! – Phương Đường cảm thấy mình thấp hèn hệt như một con ô-sin.
©STE. NT
Nhưng Chu Lệ Văn chẳng chút nể tình: "Để sau đi, tối nay anh phải tiếp khách rồi!"
Vài ngày sau, bên công ty Erna đã có kết quả cạnh tranh, bên công ty Bảo Thi của Phạm Gia Ni đã giành được quyền đại lý, còn công ty nơi Phương Đường làm việc không được chọn. Tổng giám đốc Hùng nổi trận lôi đình trong văn phòng, mắng Hướng tinh tinh và Phương Đường một trận.
- Sao có thể? Bên công ty Bảo Thi đưa ra giá cao hơn chúng ta chỉ 1% và giành được phần thắng, con số này có chút đáng ngờ. Nếu như không phải bọn họ biết trước chúng ta sẽ ra giá bao nhiêu để giành lấy quyền đại lý thì làm sao có thể đưa ra một con số sít sao đến thế? Chắc chắn trong công ty chúng ta có nội gián.
- Phương Đường, có phải cô và Phạm Gia Ni của công ty Bảo Thi rất thân với nhau không? Mấy hôm trước tôi còn nhìn thấy hai người đi ăn cơm với nhau! – Hướng tinh tinh hỏi.
- Cô ấy là bạn học cấp ba của tôi, thế thì sao? – Phương Đường lập tức phản ứng – Anh không nghĩ tôi là nội gián đấy chứ?
Hướng tinh tinh nói: "Không có gì, tôi chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi!"
Nhưng câu hỏi tiện miệng này đã khơi dậy sự hoài nghi của tổng giám đốc Hùng: "Giám đốc Hướng, chuyện này từ đầu đến cuối là do anh phụ trách, nội gián là ai, anh tự điều tra đi!"
Sau khi hết giờ làm, Phương Đường bị Hướng tinh tinh giữ lại nói chuyện, nói là để hợp tác điều tra chuyện nội gián.
Trong văn phòng chật hẹp, Phương Đường luôn miệng phủ nhận: "Tôi thật sự không phải là nội gián!"
Hướng tinh tinh cười đầy ẩn ý: "Cô biết đấy, bản kế hoạch lần này ngoài tổng giám đốc ra chỉ có tôi với cô biết, bản kế hoạch lại do cô làm, cô lại là bạn cũ với cái cô Phạm Gia Ni kia, tôi chẳng có lý do gì để không nghi ngờ cô cả!"
- Có thể là chuyện trùng hợp!
- Cô không nghe tổng giám đốc nói à? Chỉ cách nhau có một phần trăm, không thể nào trùng hợp đến thế. Đừng nói ông ấy không tin, ngay cả tôi cũng chẳng tin được.
- Tôi thật sự không phải là nội gián. Đúng là tôi và Phạm Gia Ni là bạn học thời cấp ba, nhưng sau này cô ấy đã đi Mỹ, gần đây tôi mới gặp lại cô ấy. Ngoài chuyện đi ăn cùng bữa cơm hôm ấy ra, tôi và cô ấy không hề có liên lạc.
- Cô lấy chứng cứ gì chứng minh cho sự trong sạch của mình? – Vẻ mặt Hướng tinh tinh hệt như một con mèo già, còn Phương Đường chính là một con chuột chưa biết sống chết ra sao trong tay hắn.
- Anh có thể đến công ty Bảo Thi điều tra, cũng có thể gọi điện hỏi Phạm Gia Ni.
Hướng tinh tinh dửng dưng đáp: "Làm sao họ có thể thừa nhận chứ? Cách này quá ngốc nghếch. Tôi có một cách khác tốt hơn, có thể chứng minh cô không phải là nội gián!"
- Cách gì?
Hướng tinh tinh đứng dậy, đi về phía con mồi của mình, càng lúc càng gần, dồn Phương Đường vào chân tường: "Cô cho tôi xem chân của cô, tôi sẽ tin là cô trong sạch!"
- Không đời nào!
Thân hình phục phịch của Hướng tinh tinh đột nhiên đổ tới, ép chặt Phương Đường vào góc tường.
- Á, thả tôi ra! – Phương Đường cố sức phản kháng. Nhưng sức vóc của đàn bà làm sao chống cự lại đàn ông. Chẳng mấy chốc, Phương Đường từng bước "thất thủ".
- Có kêu cũng vô ích, bọn họ đều về cả rồi. Cưng à, chỉ cần em cho anh thỏa mãn, anh sẽ nói với tổng giám đốc Hùng rằng em không phải nội gián.
- Tôi sẽ báo cảnh sát đấy!
- Chẳng có ai tin đâu, anh sẽ nói để thoát khỏi tội danh của mình, em đã cố ý quyến rũ anh! Á... – Phương Đường giơ chân đá thẳng đũng quần của Hướng tinh tinh, khiến cho hắn ta đau quá cúi gập người xuống.
Phương Đường hùng hổ giáng thêm vài đấm vài đá xuống đối phương rồi vội vàng bỏ chạy.
Trong thang máy, cô hoang mang chỉnh sửa lại quần áo xộc xệch trên người, một tia sợ hãi lóe lên trong đầu, cô từ từ trượt người xuống, ôm chặt lấu đầu gối mà khóc...
Chu Lệ Văn tỏ vẻ rất bất mãn khi Phương Đường về muộn, vừa nhìn thấy đã lớn tiếng chất vấn: "Tại sao muộn thế này mới về?"
Phương Đường sà vào lòng Chu Lệ Văn tìm sự an ủi, nước mắt lã chã rơi: "Suýt chút nữa em bị người khác làm nhục rồi!"
Lúc này Chu Lệ Văn mới phát hiện ra mái tóc của Phương Đường rối tung, mắt sưng húp, dường như đã khóc rất lâu: "Kẻ nào?"
- Cái tên Hướng tinh tinh đó, hắn ta lợi dụng việc điều tra nội gián công ty để làm nhục em! – Nói đến tên khốn ấy là Phương Đường lại muốn xé xác hắn ra.
- Thế em làm sao để thoát thân? Có bị hắn..., Chu Lệ Văn không nói tiếp, nhưng đôi bên đều hiểu là ý gì.
Phương Đường vừa khóc vừa thuật lại diễn biến lúc ấy.
- Hắn thật sự chưa làm được gì chứ? – Chu Lệ Văn vẫn có hơi nghi ngờ, giọng điệu của anh ta càng khiến cho Phương Đường thêm tổn thương.
Khi phụ nữ bị người khác ức hiếp, về đến nhà, điều mong muốn nhất chính là sự an ủi, vỗ về của người đàn ông chứ không phải những câu hỏi chất vấn xem cô có bị người ta làm nhục chưa.
- Chưa! – Phương Đường ôm chặt lấy Chu Lệ Văn, hy vọng anh cũng sẽ ôm siết lấy mình.
Ai dè Chu Lệ Văn lại đẩy cô ra: "Chưa thì tốt, mau đi tắm đi, tắm rửa cho sạch sẽ vào!"
- Tên Hướng tinh tinh ấy... phải làm sao? Chuyện này cứ kết thúc như vậy sao?
Chu Lệ Văn tỏ vẻ dửng dưng như người ngoài cuộc: "Chuyện này là do bản thân em tự gây ra, em muốn làm thế nào thì làm!"
Phương Đường vừa buồn vừa bực: "Sao lại nói do em gây ra chứ?"
- Trong văn phòng có bao nhiêu phụ nữ như thế, sao hắn ta không đi chọc ghẹo người khác mà lại là em? Không có lửa làm sao có khói, em đã làm gì em biết rõ nhất!
- Chu Lệ Văn! – Phương Đường cuối cùng không chịu được nữa đã nổi điên lên – Anh nói thế là có ý gì hả? Có phải anh nghi ngờ tôi lăng nhăng không?
- Có lăng nhăng hay không là quyền tự do của em!
- Anh đừng vì bản thân mình lăng nhăng ở bên ngoài mà nghi ngờ người khác cũng lăng nhăng như anh!
Chu Lệ Văn vẫn cãi chày cãi cối: "Tôi lăng nhăng ở bên ngoài lúc nào? Cô không tự kiểm điểm thì thôi còn quay sang cắn tôi à?"
- Đợt trước chính mắt tôi nhìn thấy anh dẫn một đứa con gái đi vào một nhà hàng Pháp, thái độ không phải thân mật bình thường đâu! – Cuối cùng Phương Đường không nhịn được liền nói rõ – Còn nữa, anh và con đàn bà khác còn đi vũ trường, ôm ấp nhau, anh tưởng tôi không biết sao?
Chu Lệ Văn ngây người, anh ta không thể ngờ mình lại bị Phương Đường bắt gặp.
Phương Đường đi như chạy vào trong nhà vệ sinh, mở vòi nước ra, xối sạch sự mệt mỏi cả về thân xác và tinh thần. Chu Lệ Văn không vội vàng thanh minh mối quan hệ giữa anh ta và cô gái kia, điều này cho thấy quan hệ giữa họ quả nhiên không bình thường. Chu Lệ Văn nhiều lần hoài nghi, châm biếm sự trong sạch của cô, là bởi vì chủ nghĩa đàn ông đang tác oai tác quái, hay là bởi vì anh ta lăng nhăng ở bên ngoài nên hy vọng cô cũng vậy để cho bản thân đỡ áy náy? Hoặc cũng có thể anh ta đang cố gắng tìm kiếm một lý do để chia tay với cô?
Đêm đó, Chu Lệ Văn không về phòng ngủ mà ngồi trong phòng khách hút thuốc. Ngày hôm sau, lúc Phương Đường ra khỏi phòng, anh ta đã đi làm rồi. Trong gạt tàn đầy ắp đầu mẩu thuốc lá, dường như chúng đang cười nhạo sự thất bại của cô.
- Tổng giám đốc Hùng, tôi muốn tố cáo! – Phương Đường phẫn nộ xông vào văn phòng của tổng giám đốc. Hướng tinh tinh đã ở đó rồi, ở bên mắt trái có một vết bầm tím. Cô chỉ vào mặt tên yêu râu xanh và nói – Ông ta lợi dụng công việc để quấy rối tình dục tôi!
Những lời tổng giám đốc Hùng nói khiến Phương Đường vô cùng thất vọng: "Là anh ta quấy rối cô hay cô quyến rũ anh ta?"
- Tại sao tôi lại đi quyến rũ một gã đàn ông trông chẳng khác gì một con tinh tinh như ông ta chứ?
Hướng tinh tinh cực kỳ căm phẫn khi người khác nói hắn giống tinh tinh, đây là đòn chí mạng đối với hắn ta: "Đồ đàn bà xấu xa, cô đừng có ở đây mà ngậm máu phun người, rõ ràng tối qua cô vì không muốn mọi người trong công ty biết chuyện cô là kẻ tiểu nhân phản bội công ty nên mới đi quyến rũ tôi, hòng bịt miệng tôi, kết quả tôi không mắc lừa cô, cô liền uy hiếp tôi rằng cô sẽ tố cáo tôi tội quấy rối."
- Ông nói láo! – Phương Đường căm phẫn đến mức hơi mất lý trí, đưa tay lên đánh hắn ta, kết quả là bị Hướng tinh tinh đẩy ngã nhoài ra đất.
Hướng tinh tinh nói vẻ bất cần: "Muốn quyến rũ người khác cũng phải xem mình có khả năng không chứ. Đám cave ngoài đường, chọn bừa một đứa cũng xinh đẹp hơn cô gấp tỉ lần, tôi có ngu đến mức muốn đi gặm một cái cải thảo nát như cô không?
- Tổng giám đốc Hùng, ông phải làm chủ cho tôi, tên ngụy quân tử này thực sự đã quấy rối tôi! – Phương Đường ấm ức đến phát khóc, đành phải gửi gắm toàn bộ hy vọng vào tổng giám đốc.
Giọng điệu của tổng giám đốc Hùng bình thản tựa như đang xem phim truyền hình: "Cô có chứng cứ gì không?"
Chứng cứ? Đối phương đâu đã làm được gì, lúc ấy lại chẳng có ai ở hiện trường để làm chứng, lấy đâu ra chứng cứ bây giờ?
Tổng giám đốc Hùng ra ý bảo cô ra ngoài: "Chuyện này tôi sẽ xử lý, cô về chỗ làm việc đi!"
Nửa tiếng sau, trợ lý Lí mặt mày vô cảm đi vào nói với Phương Đường: "Cô bị đuổi việc!"
Phương Đường vô cùng kinh ngạc: "Tại sao? Người làm sai là gã tinh tinh đó, tại sao người chịu phạt lại là tôi?"
Trợ lý Lí đắc chí nói: "Đây là quyết định của tổng giám đốc Hùng".
Phương Đường tức quá nên nói chẳng chút e dè: "Tên Hướng tinh tinh ấy là người như thế nào, tổng giám đốc Hùng không biết, chẳng nhẽ chị cũng không biết ư? Ông ta chiếm hữu chị lâu như vậy, chị còn vì ông ta mà đi phá thai..."
Trợ lý Lí đanh giọng: "Phương Đường, cô đừng như chó điên cắn bừa, bản thân cô vì tiền mà tiết lộ bản kế hoạch cho công ty đối phương để lấy tiền, lại quyến rũ giám đốc nhưng không thành công, giờ bộ mặt thật của cô đã bị lật tẩy, cô còn ở đó mà cắn càn?"
Phương Đường trong cơn tức giận đã hất tung tài liệu trên bàn xuống đất: "Nếu tôi là nội gián, đã nhận tiền của công ty Bảo Thi, vậy thì tội gì tôi còn phải ở lại công ty này chịu sự chèn ép của các người? Tôi chẳng cầm tiền đi hưởng thụ cuộc đời từ lâu. Tôi quyến rũ Hướng tinh tinh ư? Cái vị trí nhân viên quèn này đáng để tôi phải bán mình không hả?"
Trợ lý Lí liền gọi bảo vệ, định đuổi Phương Đường đi. Phương Đường phẫn uất nói: "Khỏi cần các người phải nhọc công! Tôi tự đi được. Các bạn đồng nghiệp, một công ty không biết phân biệt trắng đen như thế này sớm muộn gì cũng sẽ đóng cửa thôi. Mọi người nên sớm tìm đường lùi cho mình đi!" – Nói rồi cô quay phắt người, ưỡn thẳng lưng, đường đường chính chính đi khỏi cửa.
Những phụ nữ công sở, ngoài một số người ra, đại đa phần đều ở thế yếu. Bọn họ quá trọng tình cảm, dễ dàng hành xử theo cảm tính, thường không thể nào đấu lại những người đàn ông có tư duy rành mạch. Trong đời sống riêng tư, thượng cấp thường dễ dàng tha thứ cho hành vi chơi bời lăng nhăng của những người đàn ông cấp dưới, nhưng lại coi thường những nữ cấp dưới không biết giữ mình. Điều đáng buồn là, bên cạnh việc đàn ông thông cảm với đàn ông, đàn bà lại không thể bao dung phe của mình, thậm chí còn trở thành hung thủ giúp đàn ông đối phó với phụ nữ. Trợ lý Lí là một ví dụ điển hình.
Phương Đường bị mất việc lang thang ở bên ngoài, ngẩn ngơ nhìn dòng người và dòng xe hối hả trên đường. Sếp của cô không thể làm chủ chuyện này cho cô, bạn trai cô cũng không thể ra mặt vì cô, sức lực của cô lại có hạn, không thể tự đòi lại lẽ phải cho mình. Lúc này cô cảm thấy mình như đang đứng trên một tảng đá mà bốn mặt đều là vực thẳm.
- A... a... a... – Cô tưởng tượng ra mình đang đứng ở trên một tảng đá lớn và gào thật to, mong có thể giải tỏa được nỗi bí bức ở trong lòng.
- Cháu gái, cháu không sao chứ? – Một bà cụ tóc bạc phơ lại gần hỏi thăm, nụ cười hiền từ của bà khiến cô chợt nhớ đến bà nội đã qua đời rất lâu của mình.
Cô ngẩn người, không biết nên trả lời bà cụ như thế nào.
Bà cụ mỉm cười nhìn cô, đôi mắt đùng đục dường như có thể nhìn thấu suốt thế gian: "Cháu gái, trên đời chẳng có khó khăn gì không thể vượt qua, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!", bà cụ mỉm cười, nụ cười ấm áp sưởi ấm trái tim lạnh giá của Phương Đường, khiến cho thế giới của cô như có thêm một hơi ấm tình yêu.
Chúng ta thường để tâm, chiều chuộng người yêu của mình, nhưng không biết rằng có những người rất ích kỉ, ngay cả một nụ cười cũng không muốn dành cho bạn, thật chẳng bằng một người qua đường.
Về đến nhà, Phương Đường thấy căn phòng hơi bừa bãi, Chu Lệ Văn đang ngồi hút thuốc trên ghế sô pha, dường như đang chờ cô về, bên cạnh anh ta còn đặt hai vali hành lý.
- Anh có chuyện muốn nói với em! – Vẻ mặt Chu Lệ Văn rất nghiêm túc.
- Giờ em không có tâm trạng! – Phương Đường hất đôi giày dưới chân ra, đi chân trần vào trong phòng.
- Chúng ta chia tay đi!
Phương Đường khựng lại, không dám ngoảnh đầu lại: "Anh nói cái gì?"
- Chúng ta chia tay đi! – Chu Lệ Văn lặp lại lần nữa.
- Vì cô gái đó ư?
- Anh vốn không biết mở miệng với em như thế nào về chuyện này, bây giờ em đã biết đến sự tồn tại của cô ấy rồi, anh cũng không cần phải nói nhiều nữa. Tối qua anh đã suy nghĩ suốt cả đêm, chia tay sẽ tốt cho cả hai chúng ta.
- Không tốt, chẳng tốt chút nào! – Phương Đường không thể nào chịu nổi những cái họa cứ thi nhau giáng xuống đầu mình – Chúng ta sắp kết hôn rồi!
- Còn hơn để sau này phải ly hôn! – Chu Lệ Văn rất bình tĩnh, dường như anh ta đã quyết tâm rồi.
- nh từng nói anh yêu em mà! Chỉ mấy ngày trước thôi anh còn nói anh yêu em đấy! – Cô muốn dùng câu nói mà chính bản thân cô cũng không hẳn tin tưởng để giữ chặt thứ tình cảm đang bị lung lay dữ dội của hai người.
- Anh không muốn lừa dối em nữa! – Anh ta nói.
Cô quay người lại, chạy đến ôm siết lấy anh: "Bây giờ anh mới đang lừa dối em đấy!"
- Phương Đường, hãy tỉnh táo một chút đi!
- Không, chỉ cần anh trở lại bên em, trước đây anh có làm những chuyện gì em cũng cho qua. Chúng ta đã quyết định tháng sau sẽ cưới, còn nói sẽ đi Maldives nghỉ tuần trăng mật. Ở đó có bãi biển rất đẹp, chúng ta có thể đi lặn ở đó, ngắm nhìn những đàn cá biển tung tăng bơi lội, chắc chắn anh sẽ rất thích.
Chu Lệ Văn tách hai tay của Phương Đường ra: "Anh không thể lấy em được!"
- Tại sao? Có phải vì em không xinh đẹp, không tốt?
- Cô ấy đã có con với anh, anh cần phải chịu trách nhiệm với cô ấy!
Phương Đường nước mắt lã chã: "Thế còn em thì sao? Chúng ta đã bên nhau năm năm, anh không từng nghĩ phải chịu trách nhiệm đối với em sao?"
Chu Lệ Văn tỏ vẻ áy náy: "Xin lỗi, em sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn để chung sống suốt đời!"
- Ngay cả một thằng đàtồi như anh cũng không cần đến tôi nữa, lấy đâu ra một thằng đàn ông tốt yêu tôi? – Thế giới nội tâm của Phương Đường hoàn toàn đổ sụp, toàn thân cô sụp xuống, ngồi bệt ra đất, hai tay bám chặt lấy ống quần của Chu Lệ Văn không chịu buông ra – Anh có từng thật lòng yêu tôi chưa?
Chu Lệ Văn nhìn người phụ nữ yêu thương anh ta sâu sắc ngồi trước mặt, trong lòng thoáng không đành, dịu giọng nói: "Có, nếu không anh đã chẳng ở bên em năm năm trời. Hồi đầu khi mới yêu em, anh yêu em thật lòng, giờ anh muốn ra đi, cũng là thật lòng muốn ra đi. Sau này chúng ta vẫn có thể là bạn bè!"
Chu Lệ Văn đi rồi, rất dứt khoát, không buồn ngoảnh đầu lại. Phương Đường khóc tối tăm mặt mũi, cuối cùng nằm vật ra sàn nhà ở phòng khách, nhìn trân trân cái đèn chùm trên trần nhà.
Cô thậm chí đã hối hận đáng lẽ ra tối hôm qua mình không nên vạch trần chuyện của Chu Lệ Văn với cô gái kia, nếu không vén bức màn này lên, chuyện tình cảm của hai người vẫn còn cách cứu vãn. Nhưng bây giờ, đã hết thật rồi.
Không khí trong phòng khiến cho người ta nghẹt thở, trong căn hộ này có quá nhiều kỉ niệm của hai người, những dấu tích cứ như những mũi kim đâm vào trái tim của Phương Đường, khơi dậy những kí ức ngọt ngào của hai người khiến trái tim của ôc càng thêm đau nhức.
Hồi ức dù gì cũng chỉ là hồi ức, cho dù có đẹp đến mấy giờ cũng chỉ là những bức ảnh được đóng khung, chỉ có thể nhớ lại chứ không thể lặp lại. Và khi con người ta đang tổn thương, nhớ lại những bức ảnh ấy chỉ khiến cho người ta thêm cay đắng.
Biệt danh của cô là "Bạn đời của cà phê", liệu có phải số phận tình cảm của cô cũ đắng chát tựa như một ly cà phê đen không đường?
Phương Đường đi lang thang không mục đích dọc theo đại lộ lớn, ánh đèn hai bên đường liên tục kéo dài cái bóng của cô xuống lòng đường, giống như một đứa trẻ cứ lặp đi lặp lại trò chơi của mình. Thỉnh thoảng lại có những cặp tình nhân tay nắm tay lướt qua cô, một cô gái trẻ làm nũng nói chân mình bị đau, bạn trai cô ta liền cúi xuống cõng cô ta lên rồi nghiến răng chạy thật nhanh, khiến cho cô gái cười khanh khách vì thích thú.
Trong những ngày tháng đau buồn và xúi quẩy liên tục này, cuối cùng Phương Đường cũng hiểu được mùi vị của thất tình, cảm nhận được nỗi đau của Yên Lạc khi uống say.
Phương Đường ngồi xuống một bậc thềm và khóc nức nở. Trước đây cô thường không hiểu vì sao những cô gái thất tình lại có lắm nước mắt đến vậy, giờ thì cô đã hiểu, bởi vì khi con người ta cô độc, nước mắt sẽ như suối nước, không thể khô kiệt.
- Cô ơi! – Hình như có ai đó đang gọi cô.
Phương Đường ngẩng đầu lên, qua làn nước mắt nhạt nhòa, cô nhìn thấy một thanh niên trẻ trong bộ vest lịch lãm đang đứng trước mặt mình, tay phải cầm một bó hoa hồng đỏ rực, tay trái cầm một chiếc nhẫn kim cương, viên kim cương rất to lấp lánh dưới ánh đèn, phát ra ánh hào quang rực rỡ.
Cô vội vàng lau khô nước mắt: "Có chuyện gì vậy? Tôi đã cản trở hai người à?", nhìn bộ dạng như đang chuẩn bị cầu hôn ai đó của chàng trai, cô thầm nghĩ liệu có phải tiếng khóc của mình đã làm ảnh hưởng đến cặp tình nhân này không?
Đúng thế, cô đang thất tình, nhưng cũng không nên gây cản trở hạnh phúc của người khác.
Nào ngờ người đàn ông ấy lại quỳ một chân xuống trước mặt cô, chìa bó hoa ra trước mặt cô và nói: "Cô gái, hãy lấy tôi nhé!"
Phương Đường sững người trước sự việc quá đỗi bất ngờ này: "Hình như tôi không quen anh thì phải?"
- Chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.
- Hôm nay là ngày cá tháng tư à?
- Không phải!
- Anh không phải đang tham dự một chương trình nào đó của đài truyền hình đấy chứ? – Phương Đường nhìn quanh nhìn quất tìm kiếm người quay phim.
- Không phải! – Người đàn ông trước mặt rất thành khẩn, trông không giống như đang nói dối – Xin hãy lấy tôi!
- Không!
- Tại sao?
- Bởi vì tôi đang thất tình!
Nụ cười trên môi người đàn ông càng thêm rực rỡ: "Tôi có thể nhận ra, điều này chứng minh cô hiện nay vẫn còn độc thân, có thể lấy tôi được!"
Phương Đường nhìn người đàn ông trước mặt, diện mạo không đến nỗi tồi, hơn nữa có vẻ gia cảnh cũng rất khá. Cô ngây người. Ban sáng vừa mới có một người đàn ông nói với cô hủy bỏ hôn lễ, đến tối lại có người chẳng biết ở đâu chui ra cầu hôn với cô. Nếu như đây không phải là ảo giác do tâm trạng sốc nặng của cô đem lại, vậy thì chắc chắn người đàn ông này mới chạy ra từ nhà thương điên.
Phương Đường đưa ngón tay trái của mình lên miệng, cắn mạnh một cái, cảm giác đau đến mức khiến cô phải chau mày. Đây không phải là mơ.
Người đàn ông tự giới thiệu với cô: "Tôi tên là Đỗ Tư Phàm, năm nay hai mươi tám tuổi, cơ thể khỏe mạnh, thu nhập ổn định, yêu thích điện ảnh, du lịch, ẩm thực và đọc sách."
Cơ thể khỏe mạnh? Ý của anh ta là anh ta không thể bị điên đúng không? Trông anh ta quả thực không giống như người điên. Chẳng nhẽ là một kẻ lừa đảo? Cô cười như mếu, nói với người đàn ông trước mặt: "Anh à, hôm nay tôi đã đủ đen đủi lắm rồi, không những thất tình mà còn mất việc. Lúc ra khỏi nhà tôi không mang theo tiền, cũng không mang thẻ ngân hàng. Vì vậy nếu anh có muốn lừa tiền, tôi khuyên anh đừng phí công sức làm gì. Hơn nữa tôi thấy anh không giống như một người xấu, anh đành lòng lừa gạt một người con gái đang ở trạng thái tuyệt vọng như tôi sao?"
Người đàn ông này vẫn không từ bỏ hành vi điên khùng của mình, anh ta rút ví từ trong túi áo vest, mở ra và chìa ra trước mặt Phương Đường, trong ví là một sấp tiền dày cộm, còn có rất nhiều thẻ ngân hàng: "Trong này có chứng minh thư của tôi, có thể chứng minh tôi không nói dối cô, tôi thật sự tên là Đỗ Tư Phàm, hơn nữa bây giờ tôi đang thành tâm thành ý cầu hôn cô đấy. Hãy lấy tôi nhé!"
Lần đầu gặp mặt đã cầu hôn, hơn nữa nhẫn và hoa tươi đều đã chuẩn bị. Chuyện này càng nghĩ càng thấy rất kỳ quặc.
Phương Đường căng thẳng xoa xoa tay mình: "Anh à, tôi không hề quen biết anh!"
- Tôi biết, sau này chúng ta sẽ từ từ làm quen.
- Anh không sợ tôi là người phụ nữ xấu xa à?
- Tôi tin tưởng vào con mắt của mình, cô chắc chắn là mẫu phụ nữ có thể bầu bạn cả cuộc đời.
Mẫu phụ nữ có thể bầu bạn cả cuộc đời, chứ không phải là mẫu phụ nữ để yêu suốt cuộc đời? Phương Đường thở dài trước lời nhận xét này.
©STE. NT
Đàn ông có thể nói yêu với người phụ nữ anh ta yêu, nhưng chưa chắc đã lấy cô ấy về làm vợ. Hoặc giả đôi bên ban đầu yêu nhau và vì tình yêu mà tiến tới hôn nhân nhưng chưa chắc đã vì tình yêu mà có thể bầu bạn với nhau cả cuộc đời.
Phương Đường hỏi: "Anh thường xuyên chơi trò cầu hôn giữa đường thế này à?", có thể người đàn ông trước mặt cô đã bị một vết thương lòng nào đó, vì vậy anh ta mới dùng phương pháp này để tìm kiếm một thứ gì đó trước đây.
- Không có, hôm nay là lần đầu tiên.
- Xin lỗi nhé, tôi không thể lấy anh!
Người đàn ông này dường như đã dự đoán được kết quả: "Không sao, chẳng có ai lại đi nhận lời cầu hôn của một người đàn ông xa lạ cả!"
- Tôi từ chối anh không phải bởi vì tôi không tin tưởng vào nhân phẩm của anh. Mặc dù ban đầu tôi có hoài nghi, nhưng hiện giờ tôi tuyệt đối tin rằng anh là người tốt!."Khúc nhạc đệm" này khiến Phương Đường tạm thời quên đi nỗi đau thất tình, do vậy cô cảm thấy người đàn ông này giống như một thiên sứ giúp cô cởi bỏ nút thắt trong tim.
- Thế thì tạo sao?
- Mặc dù tôi thất tình, nhưng tình yêu và hôn nhân vẫn là một điều thiêng liêng và tốt đẹp trong lòng tôi, tôi không muốn tùy tiện trong vấn đề này! – Phương Đường lại cười như mếu – Có phải tôi rất ngu ngốc không?
Đỗ Tư Phàm lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh cô: "Ít nhất còn bình thường hơn tôi!"
- Thế tại sao anh lại muốn kết hôn với một phụ nữ xa lạ? – Phương Đường tò mò hỏi.
Đỗ Tư Phàm cũng cười như mếu: "Bố tôi đã sắp đặt một cuộc hôn nhân cho tôi, hôm nay ông ấy yêu cầu tôi phải cầu hôn với cô gái đó, nhẫn và hoa đều là do ông ấy chuẩn bị thay tôi. Tôi không cam tâm để vận mệnh của mình bị ông ấy sắp đặt như thế. Thay vì lấy người mình không yêu, chi bằng tôi chọn đại một người qua đường, ít nhất cô gái này cũng là do tôi tự chọn!"
- Anh không sợ cô gái mà anh chọn bừa còn tệ hơn cô gái bố anh chọn cho anh sao?
- Tôi đã nói rồi mà, tôi tin vào con mắt của mình!
- Tự tin gớm!
Đỗ Tư Phàm nhét bó hoa tươi vào trong tay Phương Đường: "Tặng cho cô! Coi như cám ơn lời khen ngợi của cô đối với tôi!"
- Cám ơn! – Phương Đường đón lấy bó hoa hồng đỏ rực. Phụ nữ đều thích hoa tươi, cho dù loài hoa này không phải là loài hoa cô thích, chỉ cần được người khác giới tặng, ít nhiều cũng có thể khơi gợi chút hân hoan trong lòng cô. Kể ra đã lâu lắm rồi Chu Lệ Văn không tặng hoa cho cô: "Thế bây giờ anh định làm thế nào?"
- Cô đã cho tôi đáp án rồi đấy thôi!
- Tôi á?
Đỗ Tư Phàm cất nhẫn vào trong túi áo: "Ngay cả một cô gái yếu đuối đang lang thang khóc lóc trên đường vì thất tình như cô cũng cảm thấy tình yêu và hôn nhân là thiêng liêng và đẹp đẽ, không dễ dàng chấp nhận lời cầu hôn của người lạ, vậy thì một người đàn ông trông cũng khỏe mạnh như tôi cũng nên kiên trì với niềm tin của mình chứ. Cám ơn cô!"
Phương Đường phản bác: "Tình yêu và hình thể chẳng liên quan gì đến nhau cả!"
Đỗ Tư Phàm cười lớn: "Cô nói đúng lắm, tôi phải về nhà rồi, phải nói chuyện với bố tôi thôi. Cô có cần tôi đưa cô về nhà không?"
- Không cần đâu, tôi muốn ngồi đây một lát!
- Có thể cho tôi biết tên cô không?
Phương Đường chần chừ một lát rồi nói: "Phương Đường!"
- Phương Đường! – Nụ cười của Đỗ Tư Phàm như lấp lánh dưới ánh đèn đường – Sau này mỗi khi uống cà phê tôi sẽ nhớ đến cô. Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại. Không biết chừng lần sau gặp lại, tôi sẽ yêu cô cũng nên. Cô là một cô gái có lý trí, chúc cô hạnh phúc!
- Tôi cũng chúc anh hạnh phúc! – Phương Đường giơ bó hoa trên tay lên vẫy vẫy, nhìn theo xe hơi màu đen đang chầm chậm biến mất khỏi tầm mắt.
Yêu đương là một chuyện rất kỳ quặc, rõ ràng kẻ phản bội là bên A, nhưng người bị tổn thương lại là bên B, người vẫn chung tình. Người làm sai nếu trong lòng vẫn còn chút lương tâm, anh ta sẽ cảm thấy áy náy, nhưng hết áy náy anh ta vẫn sẽ đắm chìm trong thứ tình cảm mới, những giọt nước mắt của người yêu năm xưa chẳng qua chỉ là những vật trang trí tô điểm cho tâm trạng của họ. Nếu anh ta là một kẻ tuyệt tình không đoái hoài đến tình cũ, ngay cả chút áy náy cũng không có, thậm chí anh ta còn cảm thấy vui mừng vì đã thoát được sự ràng buộc từ tình cũ.
Anh theo đuổi hạnh phúc, tôi gánh chịu đau khổ. Xét về phương diện này, tình yêu là sự bất công.
Phương Đường gặp Yên Lạc ở cửa vũ trường, hôm nay cô đội bộ tóc giả màu nâu sẫm, ngắn và xoăn, phía trên còn rắc rất nhiều bột nhũ màu đỏ. Trông giống hệt như cái bánh mì ớt vừa mới ra lò.
- Sao chị lại đến đây? – Yên Lạc vô cùng bất ngờ, Phương Đường chẳng bao giờ thích những chỗ như thế này, cô cho rằng những chỗ thế này quá tệ nạn.
- Chị thất nghiệp rồi, cũng thất tình luôn! – Câu trả lời của Phương Đường ngắn gọn và rõ ràng.
Yên Lạc mất năm phút để làm rõ ngọn ngành câu chuyện, sau đó vỗ vai bạn thân: "Em mời chị uống rượu!"
Vũ trường là một nơi vô cùng phức tạp, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ánh đèn nhập nhoạng, không khí nồng nặc mùi rượu xen lẫn khói thuốc, thanh niên nam nữ nhảy nhót điên cuồng theo tiếng nhạc, trao nhau những ánh mắt đầy lả lơi.
Yên Lạc gọi sáu chai bia đặt trước mặt Phương Đường: "Em đi chơi nhạc, chị uống trước đi, lát nữa em sẽ xuống uống với chị!", sau đó cô dặn dò nhân viên bảo vệ vũ trường để ý Phương Đường, đừng để kẻ nào đó đến quấy rầy cô rồi mới rời đi.
Tiếng nhạc đột nhiên dừng lại, Yên Lạc tay cầm mic đứng trước mặt mọi người, hai luồng ánh sáng chiếu thẳng vào người cô, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
- Xin chào các bạn, rất xin lỗi vì đã chen ngang. Tôi là DJ ở đây, hôm nay tôi muốn mượn việc công để xử lý việc riêng một lần, xin tặng bài hát này cho người chị em thân thiết nhất của mình. Hy vọng cô ấy có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh của sự thất tình để tìm được một tình cảm khác tốt đẹp hơn!
Tiếng nhạc du dương vang lên, là bài hát xưa: "Bạn ơi đừng khóc!"
Có cánh cửa nào có thể khiến bạn không tuyệt vọng nhìn thế giới muôn màu, hóa ra chỉ như giấc mộng, có người khóc, có người cười, có người thua, có người già đi... đến kết cục chẳng phải vẫn không có được thứ tình yêu có thể khiến bạn không tổn thương. Thật lòng bạn nhé, có rượu nào say rồi không tỉnh, có nỗi đau nào rồi không qua đi. Đừng khóc, tôi mãi là người bạn tri kỉ của bạn. Đừng khóc, phải tin vào con đường của chính mình...
Mặc dù hai người đã quen nhau được bốn năm rồi, nhưng Phương Đường chưa bao giờ nghĩ giọng hát của Yên Lạc lại hay đến thế, ngọt ngào như rượu gạo, dịu dàng và đắm say. Yên Lạc thay đổi hẳn phong cách nhí nhố hàng ngày, nhìn người bạn thân ở bên dưới ánh mắt thân tình, dùng tiếng hát cảm động để đi vào trái tim, vào mạch máu của Phương Đường, khiến cho cô khắc cốt ghi tâm...
Phương Đường lại lần nữa bật khóc, không phải vì tình yêu, mà là vì tình bạn. Cô chưa bao giờ nghĩ bản thân mình cũng có lúc cảm động như thế này vì tình bạn. Đàn bà, nước mắt rơi vì tình yêu nhiều không kể xiết, nước mắt rơi vì tình bạn lại ít ỏi đến đáng thương. Trong cái ngày mất đi tình yêu này, Yên Lạc đã dùng tình bạn của mình để khỏa lấp chỗ trống trong lòng Phương Đường.
Ba giờ rưỡi sáng, hai cô gái uống hơi nhiều lảo đảo dìu nhau lên taxi.
- Chị không muốn về nhà! – Phương Đường nói, trong nhà có quá nhiều dấu ấn của Chu Lệ Văn, cô thực sự không thể đối mặt với những dấu ấn ấy.
- Thế thì qua nhà em đi! – Yên Lạc nói. Cô gái vô số lần thất tình này thừa hiểu được tâm trạng của bạn mình lúc này – Trước đây chị giữ em lại nhà bao nhiêu lần, cuối cùng cũng có cơ hội cho em trả ơn chị rồi. Chúc mừng chị thất tình! Cuộc đời chị sẽ vì vậy mà hoàn mỹ!
- Thế thì chị thà mong cuộc đời mình không hoàn mỹ còn hơn! – Phương Đường nói.
- Cái gã khốn Chu Lệ Văn đó, em đã chướng mắt từ lâu, chia tay sớm bao nhiêu càng hạnh phúc bấy nhiêu!
- Nhưng giờ chị đâu có cảm thấy hạnh phúc!
Yên Lạc nấc lên: "Theo như kinh nghiệm em tổng kết qua bao nhiêu năm: con người là một động vật có thói quen, ngay cả tình yêu cũng như vậy. Nhiều lúc chị không rời xa được kẻ đó không phải bởi vì chị yêu hắn ta quá nhiều, mà là bởi vì đã quen với sự tồn tại của anh ta. Mỗi lần em thất tình đều lấy lại tinh thần rất nhanh là bởi vì em hiểu được mình phải bỏ cái thói quen đó đi!"
- Chị không biết mình phải bỏ bao nhiêu thời gian để cai cái thói quen Chu Lệ Văn này! – Phương Đường hoàn toàn chẳng có tự tin với bản thân, chuyện thất tình với cô mà nói vẫn là một chuyện hết sức mới mẻ, cô không biết bản thân mình cần bao nhiêu thời gian mới có thể thản nhiên đối mặt với nó.
- Hai người yêu nhau năm năm, muốn bỏ cái thói quen này e cũng không dễ dàng. Ba tháng, với hiểu biết của em về chị thì ba tháng chắc là đủ!
- Em cũng coi trọng chị quá nhỉ!
Yên Lạc cười tinh quái: "Có cần em giới thiệu bạn trai cho chị không? Em đảm bảo chị sẽ cai nhanh hơn nhiều!"
Dùng một tình cảm mới để khỏa lấp lỗ hổng trong tâm hồn, đây là cách làm quen thuộc của Yên Lạc, nhưng Phương Đường không thể chấp nhận được, để yêu một người với cô rất khó khăn, cô cũng không có ý định vội vàng kiếm một người đàn ông khác để quên đi người đàn ông này: "Những người mà em quen đều không hợp với khẩu vị của chị. À phải rồi, chuyện với anh chàng huấn luyện viên kia thế nào rồi?"
- Em đột nhiên hết hứng thú với anh ta rồi!
- Tại sao? – Phương Đường ngạc nhiên hỏi.
- Hôm đó bọn em đi dạo mấy cửa hàng mỹ phẩm, anh ta đột nhiên thử một thỏi son, em nhìn thấy cái miệng tô son của anh ta, đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn.
- Chỉ vì một thỏi son thôi sao? – Lý do chia tay quá nhiều, nhưng lý do lần này quá mới mẻ.
- Em không thể nào tưởng tượng nổi mình lại đi hôn một gã đàn ông tô son môi. Mặc dù bình thường lúc hôn nhau, môi anh ta sạch sẽ nhưng kể từ sau lần đó, mỗi lần anh ta muốn hôn em là em lại tìm cách né tránh! – Yên Lạc nói rất thẳng thắn, đúng với tính cách của cô.
- Thế em định làm thế nào?
- Chia tay. Trước đây toàn là người khác đá em, giờ cuối cùng cũng đến lúc em đá người khác! – Vẻ mặt của Yên Lạc không hề nhẹ nhõm, thậm chí còn có vẻ buồn rầu – Hóa ra khi mở miệng từ chối người khác, tâm trạng cũng rất buồn, buồn vì đã làm tổn thương người khác!
Hai cô gái lần đầu tiên cùng thức dậy tại một nơi. Trước đây bởi vì thời gian nghỉ ngơi và làm việc của hai người khác nhau, lại cộng thêm Phương Đường là một phụ nữ yêu gia đình, không thích ngủ đêm ở bên ngoài nên bọn họ chẳng có cơ hội có thể ngủ nướng chung với nhau.
Yên Lạc đánh răng trong nhà vệ sinh, Phương Đường bắc chảo lên bếp chiên hai quả trứng gà vàng ươm, vô cùng ngon mắt. Lúc Yên Lạc vệ sinh cá nhân xong và đi vào phòng khách, bữa sáng đã chuẩn bị sẵn sàng trên bàn.
- Có người chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình là một hạnh phúc đấy! – Yên Lạc vừa ngấu nghiến vừa nói.
Phương Đường không nói gì, trông có vẻ không ngon miệng.
- Nể tình chị chiên trứng cho em, em quyết định thay chị ra mặt một lần. Em quen với một vài người có thể dạy cho người đàn ông xấu xa ấy một bài học. Hay là tìm người lột trần hắn ta rồi trói hắn ta trước cổng công ty, để hắn không còn biết trốn đi đâu vì xấu hổ! – Yên Lạc làm việc ở trong vũ trường, đương nhiên có cơ hội tiếp xúc với những người thuộc xã hội đen.
Phương Đường giật nảy mình: "Đâu cần thiết phải độc ác thế?"
- Suýt nữa thì hắn ta đã chà đạp chị rồi đấy!
Phương Đường giật mình bừng tỉnh: "À, hóa ra em đang nói đến Hướng tinh tinh".
- Nếu không chị nghĩ em nói đến ai? Chu Lệ Văn ư? – Yên Lạc mặt mày bất cần – Chị coi thường em quá đấy, em chưa bao giờ gây khó dễ với những người bạn trai cũ!
- Tại sao?
- Em phải chú ý đến bia miệng về mình chứ, nếu không những người đàn ông đến sau lại sợ chạy mất dép. Em không muốn vì một người đàn ông đã trở thành quá khứ mà hủy hoại hạnh phúc cả đời của mình sau này! – Những lời Yên Lạc nói còn sâu sắc hơn bất cứ nhà kinh doanh nào khi giảng giải về triết lý kinh tế.
Những năm gần đây, làm chuyện gì cũng cần chú ý đến bia miệng: làm kinh doanh cần chú ý bia miệng, giáo dục cũng cần chú ý bia miệng, làm chính khách cần chú ý bia miệng, ngay cả chuyện yêu đương cũng cần chú ý bia miệng.
Phương Đường vẫn không đồng ý sử dụng thủ đoạn này với Hướng tinh tinh, như thế chỉ càng khiến cho Hướng tinh tinh trở thành "kẻ yếu", giành được sự đồng tình của càng nhiều người. Hơn nữa với tình thế trước mắt, Hướng tinh tinh dễ dàng đoán ra được kẻ trả thù hắn ta là ai, nói không chừng hắn còn tố cáo cô, kiện cô ra tòa nữa.
- Thế chị định làm thế nào? – Yên Lạc hỏi.
- Chị hy vọng có thể dùng cách bình thường để khiến hắn nhận được một bài học nhớ đời, trở thành con chuột đáng ghét mà mọi người hò nhau đuổi đánh, không thể tiếp tục tồn tại trong ngành.
Với tình hình hiện nay, không thể tiếp tục tồn tại trong ngành không phải là Hướng tinh tinh mà là Phương Đường. Có kẻ đã loan tin ngoài rằng Phương Đường là nội gián bán đứng công ty, kết quả những công ty trong ngành chẳng công ty nào chịu tuyển dụng cô.
Phương Đường đi tìm việc suốt một tuần liền mà không tìm được công việc tốt, còn nhận được vô số ánh mắt lườm nguýt của người khác. Trong lúc tuyệt vọng cô đã chạy đến tâm sự với Yên Lạc: "Chẳng nhẽ chị với hắn ta nhất định phải đến mức độ 'trạng chết chúa cũng băng hà' ư?"
- Còn có một cách khác, đấy chính là tìm ra nội gián thực sự để chứng minh cho sự trong sạch của chị!
- Giờ chị đã bị đuổi việc rồi, làm sao có thể điều tra ra ai là nội gián thực sự chứ?
- Chị có thể đi nghe ngóng tình hình từ cái cô Phạm Gia Ni đó, là ai tiết lộ nội dung bản kế hoạch đó cho cô ta, đương nhiên cô ta là người rõ nhất! – Lời nói của Yên Lạc đã đánh thức một người đang ngủ mơ như Phương Đường. Phương Đường vội vàng tìm tấm danh thiếp của Phạm Gia Ni đã đưa cô trước đây, hẹn gặp mặt nhưng đáng tiếc đối phương nói bận quá, dạo này không có thời gian ra ngoài.
- Gia Ni, tớ bị công ty đuổi việc rồi, cậu có biết không?
Đầu dây bên kia trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng chịu lên tiếng: "Biết chứ, hơn nữa người trong ngành đều đang truyền tai nhau, nói rằng cậu là nội gián bán đứng công ty!"
- Chắc cậu phải biết là tớ bị oan chứ!
- Đương nhiên tớ biết, nhưng tớ không thể thay cậu ra mặt làm sáng tỏ chuyện này được, bởi vì bọn họ nói cậu bán tài liệu cho tớ, tớ cũng là người trong cuộc, vì vậy lời của tớ ai dám tin? – Phạm Gia Ni vô cùng áy náy – Xin lỗi nhé Phương Đường, tớ không giúp gì được cho cậu. Tớ nghĩ người loan tin này chắc chắn cố ý, có lẽ cậu đã đắc tội với kẻ đó rồi!
- Vậy cậu có thể nói cho tớ biết nội gián là ai không?
Đáp án mà Phạm Gia Ni đưa ra hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của Phương Đường: "Công ty cậu chẳng có nội gián gì hết!"
- Không thể nào. Nếu không phải các cậu biết trước nội dung bản kế hoạch của công ty tớ, làm sao có thể giành chiến thắng sít sao như thế được? – Phương Đường không tin – Chắc chắn có người đã tiết lộ giá đại lý của công ty tớ cho cậu, đúng không?
Đầu dây bên kia lại im lặng.
- Có phải họ Hướng không?
- Phương Đường, xin hãy tin tớ, công ty cậu đúng là không hề có nội gián!
- Nhưng bây giờ tớ đã bị gắn mác là nội gián, bị người trong ngành phỉ nhổ. Như thế là bất công đối với tớ!
Phạm Gia Ni nói: "Cậu qua công ty tớ làm việc đi, trước đây tớ đã từng nhắc chuyện này với cậu rồi đấy!"
- Tớ mà qua bên công ty cậu làm việc, cái tội danh này cả đời đừng mong được rửa sạch!
Phạm Gia Ni thở dài: "Phương Đường, cậu đừng mong rửa sạch nỗi oan của mình, chuyện đó vô ích thôi!"
- Tại sao chứ?
- Xin cậu hãy hiểu cho nỗi khổ của tớ! Hay là tớ chuyển cho cậu một món tiền, coi như để bù đắp tổn thất của cậu!
Phương Đường bắt đầu kích động: "Tiền có thể mua được tất cả ư? Cậu bảo tớ hiểu cho nỗi khổ của cậu, tại sao cậu không thể hiểu cho nỗi khổ của tớ? Tớ chỉ cần một đáp án, rốt cuộc người đã tiết lộ bí mật cho cậu là ai?"
Đáp án của Phạm Gia Ni khiến cho Phương Đường đắng lòng: "Cậu từng nói cậu chỉ là một nhân viên quèn của công ty, còn tớ đại diện cho cả một công ty. Tớ buộc phải chịu trách nhiệm về cả một công ty. Phương Đường, tớ xin lỗi!"
- Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, tớ thực sự mong lúc đó không gặp lại cậu, như thế tớ mãi mãi ghi nhớ tình bạn thân thiết giữa hai chúng ta! – Phương Đường vô cùng xót xa.
Trong tình bạn của người lớn có xen lẫn quá nhiều thứ, mãi mãi không thể nào đơn thuần và trong sáng như thuở còn đi học. Nhớ lại một tình bạn vốn dĩ vô cùng nồng thắm nay đã tan vỡ không thể nào cứu vãn, Phương Đường chợt thấy trong lòng trống rỗng, thê lương.
Vận đen của Phương Đường vẫn còn tiếp diễn, đi đâu tìm việc cũng bị từ chối, đã gửi đi vô số bản CV xin việc nhưng đều không khác gì đá ném xuống biển, chẳng có chút hồi âm.
- Chẳng nhẽ chị phải chuyển nghề thật?
Yên Lạc rất ủng hộ: "Một người làm giờ hành chính như chị dễ bị mài mòn hết nhuệ khí lắm, chuyển nghề cũng là một ý hay đấy!"
Phương Đường chẳng tìm ra hướng đi: "Nhưng một người chỉ biết làm giờ hành chính như chị còn có thể làm gì khác được? Bảo chị làm DJ ở vũ trường giống em ư? Chị không có nhạc cảm đâu!"
Yên Lạc lắc đầu: "Cái nghề của em cũng chỉ tranh thủ lúc còn trẻ thôi, hai mươi mốt tuổi cũng chỉ cố được vài năm nữa thôi, huống hồ chị bây giờ!"
- Chị hai mươi sáu, bây giờ chuyển nghề có phải là quá muộn?
Yên Lạc đưa ra ý kiến bảo Phương Đường đi du lịch, dù gì cũng tốt hơn là ở nhà, thà ra ngoài đi đây đi đó giải tỏa bớt tâm trạng còn hơn, không biết chừng vận may cũng đến.
- Em đi cùng chị đi! – Phương Đường cảm thấy ý kiến này cũng không tồi.
- Hàng ngày em còn phải đi làm. Cho nên đừng tưởng thất nghiệp là chuyện không tốt, ít nhất chị còn có cả đống thời gian để hưởng thụ cuộc đời. Tốt nhất là gặp người ưng ý trong chuyến đi, đối phương là một người đàn ông hoàn mỹ, mẫu đàn ông mà mọi cô gái đều phải động lòng! – Yên Lạc mắt lấp lánh, dường như đang đứng trước mặt một anh chàng đẹp trai, hoàn mỹ vậy.
- Giờ chị chẳng có hứng thú với đàn ông.
Yên Lạc gõ nhẹ vào đầu Phương Đường, hy vọng cô phấn chấn lại: "Tình yêu cần phải có sự so sánh, chị làm sao biết người đàn ông nào mới là người thích hợp nhất với chị. Đừng vì một gã Chu Lệ Văn không ra gì mà đánh mất dũng khí yêu thương của mình. Sau này chị sẽ phát hiện ra rằng trên thế giới còn nhiều người đàn ông tốt hơn Chu Lệ Văn nhiều. Đến lúc ấy hắn ta có quay lại đòi cưới chị, chị cũng chẳng thèm ấy chứ!"
- Một đứa con gái tướng mạo bình thường, chẳng có tài cán gì như chị, đám đàn ông hoàn mỹ sao có thể để mắt tới chứ?
- Phương Đường, sao chị tự ti thế? Trên người chị có một sức hút khiến cho những người đàn ông xung quanh phải tiếp cận chị. Về điểm này thì những cô gái khác không thể học được!
Phương Đường cười như mếu: "Cám ơn em. Yên Lạc này, mặc dù chỉ thất tình có một lần nhưng em đã an ủi chị còn nhiều hơn trước đây chị từng làm với em!"
- Nếu muốn cám ơn em thì hãy sống cho tốt vào. Hãy để bạn bè yên tâm, để kẻ thù thất vọng!
← Ch. 01 | Ch. 03 → |