Chưa một lần thất tình là cuộc đời chưa hoàn chỉnh (1)
Ch.02 → |
- Phương Đường, em đang thất tình đây, đang ở quán bar, qua đây uống với em đi! – Nghe giọng của Yên Lạc qua điện thoại có vẻ như cô đã say lắm rồi, hơn nữa tinh thần vô cùng suy sụp.
Yên Lạc là bạn của Phương Đường, hai người quen nhau được bốn năm. Cô có một công việc vô cùng thời thượng, là DJ trong một vũ trường, cô thường xuyên chơi nhạc trên bục cao dưới ánh đèn màu sặc sỡ, nhấp nháy hắt lên mái tóc uốn hơi xoăn của cô. Thứ tiết tấu đầy sôi động khiến cho không biết bao nhiêu nam nữ thanh niên phải say đắm. Bản thân cô cũng rất thích công việc này, cô thích cái không khí ồn ào, hỗn tạp và đám thanh niên nam nữ điên cuồng trong điệu nhạc. Cô nói: thứ không khí này khiến cho cô cảm thấy mình như đang được thỏa sức hưởng thụ tuổi trẻ.
Không sai, Yên Lạc còn rất trẻ, mới có hai mươi mốt tuổi, trong mắt của cô, Phương Đường hai mươi sáu tuổi là một người chẳng hiểu gì về cuộc sống, không biết hưởng thụ tuổi trẻ. Năm năm, một khoảng cách, giữa bọn họ có quá nhiều khoảng cách, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc hai người trở thành bạn bè.
Mặc dù nhỏ hơn Phương Đường năm tuổi nhưng kinh nghiệm tình trường của cô còn dày dặn hơn Phương Đường gấp bội, hơn nữa lần nào yêu cũng vô cùng "dữ dội", đòi sống đòi chết vì nhau, điều này khiến cho Phương Đường, một người xưa nay làm gì cũng vô cùng cẩn trọng, phải thở dài không bì được. Trái tim của cô không được kiên cường như Yên Lạc, không thể chịu đựng nổi cách yêu đương quá mức thất thường, nhưng trái tim cô lại có thể chứa đựng nỗi đau khổ của người khác, vì vậy mỗi lần Yên Lạc thất tình là đều tìm Phương Đường tâm sự.
Phương Đường đến quán bar mà Yên Lạc đang ngồi và tìm thấy "mục tiêu" đã say mèm. Yên lạc ôm lấy cô và nói: "Em khổ quá, anh ấy không cần em nữa rồi!"
- Ai? Cái gã làm bảo hiểm á? – Phương Đường một dạo từng nghi ngờ người đàn ông đó tiếp cận Yên Lạc vì mục đích mời chào bảo hiểm.
- Anh chàng bảo hiểm chia tay từ tháng trước rồi. Lần này là một đầu bếp, rất đẹp trai, lại biết nấu nướng. Lần này là em động lòng thật sự đấy, cứ nghĩ rằng anh ta là chân mệnh thiên tử của mình. Nhưng bây giờ anh ta không cần em nữa rồi! – Yên Lạc khóc nức nở, hệt như một người vợ bị bỏ rơi.
- Lúc trước khi vẫn còn nồng nàn với cái gã bán bảo hiểm kia, em cũng bảo anh ta là chân mệnh thiên tử của mình đấy thôi!
- Lần trước không tính, lần này mới là thật!
Phương Đường an ủi Yên Lạc qua loa cho xong chuyện, theo kinh nghiệm của cô, không cần thiết phải nói chuyện theo kiểu triết lý cuộc sống hoặc cổ vũ tinh thần cho một kẻ đang say khướt, làm như vậy chỉ phí sức, bởi vì sau khi tỉnh lại, cho dù là quên thật hay quên giả, họ luôn luôn chối bay chối biến những biểu hiện của bản thân mình lúc say rượu.
Người uống say thường muốn làm hai việc, thứ nhất là phát tiết, thứ hai là kể lể. Nếu bạn gặp phải người say rượu, hãy ngoan ngoãn ngồi lắng nghe, đừng tự cho rằng mình là thiên sứ, mình buộc phải đi cảm hóa bọn họ.
Yên Lạc tiếp tục kể lể nỗi bất mãn và phẫn nộ trong lòng mình: "Chị có biết anh ta nói gì với em không? Anh ta nói: Em không phải là cái xương sườn đó của anh!"
Năm nào cũng chia tay, ngày càng nhiều lý do. Câu nói "Em không phải là cốc trà đó của anh" năm ấy thịnh hành rất lâu, chắc là uống trà nhiều quá, thấy nhạt nhẽo quá rồi, thế nên mọi người bắt đầu chuyển sang mùi vị khác, không còn uống trà sữa mà chuyển sang "gặm xương".
So sánh với hình ảnh cái xương sườn này cũng hay, cho dù bạn cao quý như Adam hay thấp hèn như một con chó hoang thì khúc xương vẫn là mục tiêu sống của bạn. Đều là có máu có thịt, nhưng điều khác biệt duy nhất là khúc xương mà bạn giành được liệu có vết răng hoặc nước dãi của kẻ khác ở trên đó hay không, nếu có thì có ít hay nhiều?
Nhờ sự giúp đỡ của các nhân viên bảo vệ quán bar, Phương Đường đã lôi được Yên Lạc lên taxi. Sau khi về đến nhà, cô phải vận dụng hết "mười phần công lực" để lôi được Yên Lạc vào trong thang máy, đưa vào phòng rồi thả cô xuống ghế sô pha. Yên Lạc trở mình, tìm một tư thế dễ chịu rồi chìm vào giấc ngủ. Còn Phương Đường do vật lộn suốt cả buổi, đã quá giấc nên bây giờ trằn trọc không ngủ được.
Sáng hôm sau, Phương Đường dậy đúng giờ đi làm, cô là một người làm công ăn lương đều đều chín giờ vào làm, năm giờ về, nếu đi muộn sẽ bị trừ lương. Là một người phải tự lực cánh sinh nên cô khá coi trọng mấy trăm tệ tiền thưởng mỗi tháng. Điều này đồng nghĩa với việc cô có thể mua cho bạn trai thêm một chiếc áo sơ mi hoặc hai người có thể ra ngoài ăn một bữa ngon lành dưới ánh nến lãng mạn.
Lúc Phương Đường ra khỏi cửa, Yên Lạc vẫn còn đang ngủ, dù gì cô ấy cũng đi làm vào ban tối. Phương Đường viết vài dòng dán lên tủ lạnh ở nơi tương đối dễ thấy, như thế nếu Yên Lạc có tỉnh dậy, lúc đói bụng đi tìm đồ ăn là có thể nhìn thấy."Lạc, chị đi làm đây, trong nồi cơm điện có cháo, trong tủ lạnh có sữa và bánh mì. Tốt nhất là ăn ít cháo, tốt cho dạ dày người say rượu!"
Phương Đường ăn uống rất khoa học, rất biết khi nào cần ăn thứ gì thì tốt. Đây có lẽ là lý do khiến cho cô trông trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật của mình.
Đến công ty chưa được bao lâu thì Phương Đường nhận được điện thoại của bạn trai – Chu Lệ Văn: "Ngày mai là anh về rồi!"
- Anh bay chuyến mấy giờ?
- Ba rưỡi chiều là hạ cánh!
- Tiếc quá, chiều mai em phải họp rồi!
- Không sao, công việc quan trọng hơn! – Sự thông cảm của bạn trai khiến Phương Đường cảm thấy rất ấm áp.
- Anh muốn ăn gì? Ăn ở nhà hay ra ngoài hàng ăn?
- Ăn ở nhà đi, lâu lắm rồi không được ăn món em nấu!
Chu Lệ Văn là người bạn trai duy nhất của Phương Đường tính cho đến thời điểm hiện tại. Hai người đã yêu nhau năm năm rồi, gần như chưa từng cãi nhau bao giờ. Hai người có thể coi là một đại diện cho những cặp đôi đẹp nhất trong mắt mọi người, năm nay họ đã bắt đầu bàn chuyện cưới xin, mùa thu cảnh sắc tương đối đẹp, rất thích hợp với kỳ nghỉ trăng mật, vì vậy họ đang dự định sẽ kết hôn vào mùa thu.
Lúc Phương Đường về đến nhà, Yên Lạc đã tỉnh như sáo, đang tập thể dục trước màn hình ti vi, xem ra bộ dạng thất tình ngày hôm qua đã tan biến như mây khói.
- Ổn rồi chứ?
- Cái gì ổn? – Yên Lạc ngơ ngác hỏi.
- Thất tình ấy!
- Chẳng qua chỉ là thất tình thôi mà, có gì ghê gớm đâu. Thay đại một anh kh là ổn thôi. Chị mau qua đây mà xem, anh chàng dạy thể dục này rất đẹp trai, hình như là người thành phố này. Đợi kết thúc chương trình xem có tìm được tên câu lạc bộ thể dục này không! – Yên Lạc yêu rất nhanh, thất tình cũng rất nhanh, thoát ra khỏi nỗi đau thất tình lại càng nhanh.
Phương Đường ngao ngán hỏi: "Không phải em lại thích anh chàng huấn luyện viên ấy đấy chứ? Một câu lạc bộ đã được lên hẳn ti vi thì chắc chắn muốn làm hội viên ở đó không rẻ đâu!"
- Điều đó cho thấy anh ấy kiếm được nhiều!
- Em vừa mới thất tình hôm qua cơ mà!
- Vì vậy em cần nhanh chóng tìm một tình yêu mới để hàn gắn vết thương lòng của em!
- Em không thể nghỉ ngơi một thời gian để chấn chỉnh lại bản thân sao?
- Không được, không có đàn ông thì em chết mất! – Yên Lạc đáp.
Phương Đường mặc xác kẻ "nghiện yêu" kia, mở tủ lạnh ra chuẩn bị bữa tối. Cháo nấu ban sáng trong nồi cơm điện vẫn còn nguyên nhưng sữa trong tủ lạnh đã vơi đi nhiều. Cô hỏi Yên Lạc: "Suốt ngày hôm nay em chỉ uống sữa thôi à?"
- Vâng, em đang giảm béo mà! – Giảm béo là vấn đề mà tất cả mọi phụ nữ đều gặp phải, một số người đang thực hiện, số còn lại đang nhìn những người phụ nữ xung quanh mình thực hiện.
- Bụng rỗng mà uống sữa là không tốt đâu. Ăn cháo cũng có thể giảm béo mà.
- Thật không? Thế tối nay em sẽ ăn cháo vậy!
Quả nhiên đến bữa tối, Yên Lạc chỉ ăn cháo, ngay cả rau cũng không động đến. Yên Lạc đột nhiên hỏi: "Nếu muốn nâng ngực thì đến bệnh viện nào cho tốt nhỉ?"
Phương Đường nghe vậy giật nảy mình: "Sao phải đi nâng ngực?"
- Em nghĩ nguyên nhân khiến em mãi thất tình là bởi vì ngực em quá nhỏ. Đàn ông đều thích những phụ nữ ngực bự.
- Nếu vì ngực em nhỏ mà bỏ em chứng tỏ gã đàn ông ấy cũng chẳng ra gì. Một gã đàn ông như thế sớm muộn gì cũng bị những đứa con gái ngực bự cướp mất.
Yên Lạc thở dài: "Em vẫn muốn làm cho ngực mình to thêm một chút. Được như chị là đủ rồi!"
Phương Đường cực lực khuyên ngăn Yên Lạc làm phẫu thuật nâng ngực: "Phẫu thuật nâng ngực nguy hiểm lắm, phẫu thuật không tốt khiến miếng độn di chuyễn về phía nách thì làm sao? Lần trước chị đọc trên báo cũng có trường hợp như thế, kết quả người phụ nữ ấy với bệnh viện làm phẫu thuật ngực cho chị ta đã kiện cáo nhau suốt một thời gian dài!"
- Em đâu đến mức xúi quẩy như thế!
- Chuyện này chẳng ai nói trước được. Hơn nữa nếu em làm phẫu thuật nâng ngực, sau này không cho con bú được đâu. Chẳng lẽ em định cho con uống sữa bò? Bây giờ an toàn thực phẩm kém lắm.
- Em chẳng nghĩ xa xôi như thế, có thể sau này em sẽ không sinh con! – Yên Lạc vẫn không chịu bỏ cuộc.
Phương Đường đành phải giở "tuyệt chiêu": "Em thử tưởng tượng mà xem, khi nhét mấy thứ đồ giả ấy vào người mà em không thấy sợ à? Còn nữa, chẳng nhẽ sau này mỗi khi gần gũi với bạn trai em lại phải tỉnh táo nhắc nhở anh ta là: 'Nhẹ thôi anh, đừng có nhỡ tay bóp vỡ ngực em' đấy à?"
Yên Lạc cười to, cuối cùng cũng chịu bỏ ý định đi nâng ngực: "Có cách nào an toàn hơn không nhỉ? Ví dụ như ăn uống chẳng hạn?"
©STE. NT
Phương Đường liền thể hiện sự hiểu biết của bản thân: "Có rất nhiều thực phẩm có thể nở ngực, chỉ có điều hiệu quả rất chậm, em cần phải kiên nhẫn mới được, ví dụ như: da gà, móng giò lợn, lạc, sữa, cát căn, sơn dược, long nhãn... Những thứ này đều có tác dụng nở ngực. Từ ngày thứ bảy tới ngày thứ mười bốn sau chu kỳ sinh lý, ăn nhiều móng giò lợn cũng có tác dụng nở ngực rất hiệu quả."
- Lát nữa em sẽ ra chợ mua!
- Còn nữa, phải tuân thủ phương thức nghỉ ngơi và làm việc khoa học, phải ngủ đủ giấc, tối ngủ không được mặc áo ngực gây ảnh hưởng tuần hoàn máu.
Yên Lạc bắt đầu than thở: "Làm phụ nữ sao mà khổ thế!"
- Làm phụ nữ không mệt, chỉ những phụ nữ lắm chuyện mới mệt mỏi. Thực ra tỷ lệ thân hình em rất chuẩn, không cần phải giảm béo, cũng không cần phải nâng ngực. Là do em luôn không hài lòng với bản thân mà thôi!
- Em chỉ muốn giữ chân người đàn ông của mình thôi mà!
- Giữ chân đàn ông không chỉ dựa vào thân hình, còn cần có trái tim nữa. Người đàn ông bị giữ chân bởi thân hình không phải là người, mà là sói, một con sói háo sắc! – Phương Đường liền lấy mình làm ví dụ: "Chị không xinh đẹp nhưng chị và Chu Lệ Văn vẫn yêu nhau được năm năm đấy thôi, lại sắp sửa kết hôn nữa!"
- Nhưng em lại không thích mẫu đàn ông như Chu Lệ Văn! – Cách nói của Yên Lạc khiến cho Phương Đường cảm thấy rất khó chịu. Chẳng có người phụ nữ nào thích nghe người khác phê bình bạn trai của mình ngay trước mặt mình cả.
Yên Lạc trước giờ vẫn không ưa Chu Lệ Văn, luôn cho rằng anh ta "đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy", trông có vẻ rất thật thà nhưng thực tế lại rất lăng nhăng, là một người đàn ông không đáng tin cậy. Trong khi đó Phương Đường lại không nghĩ thế, cô cho rằng Yên Lạc nghĩ vậy vì ghen tị với tình cảm ổn định của mình.
Ngược lại, Chu Lệ Văn cũng không ưa Yên Lạc, cảm thấy cô quá phóng túng, quá dễ dàng yêu một người đàn ông, có vẻ vô cùng nông cạn. Vì vậy anh thường bóng gió khuyên Phương Đường tránh xa Yên Lạc, đừng để Yên Lạc làm hư.
Mặt khác, Phương Đường cũng không thích những người đàn ông của Yên Lạc, mặc dù họ đều có ngoại hình không tồi, nhưng ai nấy đều quá coi trọng công danh lợi lộc. Bọn họ tiếp cận và qua lại với Yên Lạc đều là vì thích thú sự mới mẻ, nếu không cũng là vì một mụ đích nào đó. Yên Lạc là mẫu con gái có thể vì tình yêu mà làm tất cả mọi thứ, dễ dàng bị lừa gạt. Phương Đường không chỉ một lần khuyến cáo Yên Lạc, nhưng cô không chịu nghe.
Mỗi người lại có những tình yêu không giống nhau, những người yêu nhau lại có những cư xử khác nhau. Những người đang yêu thường cho rằng cảm giác của mình là đúng, luôn nghĩ rằng tình yêu của mình khác biệt với số đông để đến khi kết thúc mới phát hiện ra bản thân của mọi kiểu tình yêu chỉ có hai loại: thành công hoặc thất bại.
Ngày hôm sau, Phương Đường dậy muộn nên chẳng có thời gian chuẩn bị bữa sáng cho bản thân, sữa bò trong tủ lạnh lại quá lạnh, thế nên cô quyết định xuống dưới cửa hàng ăn nhanh dưới nhà để mua một cốc sữa nóng.
- Chị Phương, tờ tiền này của chị có vấn đề! – Nhân viên thu ngân trả lại tờ tiền trị giá năm mươi tệ cho cô.
- Sao lại thế? – Phương Đường đón lấy tờ tiền, đưa ra ánh sáng quan sát con dấu trên tờ tiền, quả thực rất mờ, đúng là một tờ tiền giả. Cô liền lấy tờ một trăm tệ đưa cho nhân viên tu ngân: "Xin lỗi nhé, tôi không cố ý đâu!"
- Không sao ạ! Chắc chị không để ý nên bị người khác đưa tiền giả mà không phát hiện ra rồi! – Nhân viên thu ngân quen với Phương Đường nên không báo công an chuyện này.
Phương Đường cũng rất ngại, cảm thấy mình giống như một tên trộm bị bắt tại trận vậy. Cô thầm nghĩ lại "lai lịch" của tờ tiền này, chắc là tối đó lúc bắt taxi đưa Yên Lạc về, gã lái xe ấy đã trả tiền thừa lại cho cô, lúc đó cô mải chăm sóc Yên Lạc nên không đòi hóa đơn từ gã lái xe đó. Bây giờ có muốn gọi điện tố cáo gã lái xe ấy cũng không biết là xe nào nữa.
Mới sáng ra đã gặp phải chuyện không vui khiến tâm trạng vui vẻ của Phương Đường hoàn toàn tan biến, suốt cả buổi sáng cô cứ thẫn thờ như người mất hồn. Buổi chiều lúc họp, bởi vì mải nghĩ đến giờ Chu Lệ Văn sẽ về, nên cô có hơi không tập trung, liên tục liếc đồng hồ.
Hướng Tinh Vân, giám đốc bộ phận nhận thấy cô đang để đầu óc đâu đâu liền nói: "Phương Đường, tối nay bên công ty Erna tổ chức một bữa tiệc, cô cùng đi với tôi nhé!", công ty Erna là một đối tác tương đối quan trọng của công ty cô.
- Sao lại là tôi? Trước đây toàn là trợ lý Lí đi với anh mà? – Phương Đường nghe xong tin này liền ủ rũ hỏi. Tối nay cô và bạn trai phải ở bên nhau, cùng thưởng thức bữa tối bên ánh nến chứ không phải là đi gặp mặt những người làm ăn và nói với họ những lời xã giao mà ngay chính bản thân cô cũng cảm thấy xa lạ, rồi còn hành hạ các cơ mặt phải cười liên tục đến mức ba ngày sau cũng không thể hồi phục lại như bình thường.
- Trợ lý Lí xin nghỉ một tuần rồi!
- Bữa tiệc mấy giờ thì bắt đầu ạ?
- Bảy giờ, thế nào, có vấn đề gì à?
- Có thể thay người khác không ạ? – Phương Đường ôm tâm lý ăn may.
- Không được.
- Vậy thì không sao ạ!
Sau khi tan họp, Mã Hiểu, đồng nghiệp có biệt danh "người nhện" kéo Phương Đường sang một góc hỏi nhỏ: "Chị có biết vì sao trợ lý Lí xin nghỉ không?"
- Tại sao?
- Nghe nói là chị ta "dính" rồi, hôm kia phải làm phẫu thuật bỏ, vì vậy mới phải xin nghỉ ở nhà một tuần. Chị đoán xem đứa bé là con ai?
- Con ai?
- Đồ ngốc, đương nhiên là của "Hướng tinh tinh" rồi. Bọn họ lén lút qua lại với nhau rất lâu rồi.
"Hướng tinh tinh" là biệt danh của giám đốc bộ phận Hướng Tinh Vân, bởi vì da anh ta rất đen, lông tóc cũng rậm đen, trông giống như một con tinh tinh nên mọi người ngầm đặt biệt danh cho anh ta là "Hướng tinh tinh". Các đồng nghiệp ở bộ phận này hầu như ai cũng có biệt danh, ví dụ như Mã Hiểu, người thích ngồi lê đôi mách này có mạng lưới thông tin dày đặc như mạng nhện, vì vậy mọi người gọi cô ta là "người nhện".
Biệt danh của Phương Đường là "Bạn đời của cà phê", có người thường hỏi đùa cô có phải là người đến từ Cuba không? Đáng tiếc là Chu Lệ Văn lại không thích uống cà phê, thậm chí ngay cả sô cô la cũng không thích.
"Người nhện" tốt bụng nhắc nhở Phương Đường: "Ông ta yêu cầu chị đi dự tiệc với ông ta là chị phải cẩn thận đấy, không biết chừng chị chính là mục tiêu tiếp theo của ông ta đấy!"
- Sao có thể thế được? Chị đâu c xinh đẹp!
- Nhưng mà chị vẫn còn trẻ! "Hướng tinh tinh" rất thích những phụ nữ bằng nửa tuổi ông ta. – "Hướng tinh tinh" năm mươi ba tuổi, làm thêm vài năm nữa là nghỉ hưu rồi. Phương Đường thực sự không sao hiểu nổi tại sao một người có thể coi là một ông già như ông ta lại thích thú ngoại tình như vậy, hơn nữa đối tượng của ông ta toàn là những cô gái trẻ cấp dưới. Trước đây cũng từng có tin đồn rằng có một cô nhân viên có quan hệ bất chính với ông ta, về sau đột ngột xin nghỉ việc và mất tích. Tục ngữ có câu "thỏ khôn không ăn cỏ ở gần hang", thế mà Hướng tinh tinh không chỉ ăn, còn muốn ăn sạch không chừa lại ngọn nào.
Phương Đường gọi điện cho Chu Lệ Văn, nói tối nay cô không thể ăn tối với anh được: "Em sẽ cố gắng về sớm!"
- Không sao đâu, công việc quan trọng hơn. Tối nay anh gọi mấy anh em thân thiết cùng đi ăn được rồi."Đầu to" cứ luôn miệng nói phải "tẩy trần" cho anh mà! – Sự tâm lý của bạn trai càng khiến Phương Đường cảm thấy áy náy. Cứ như thể mình là một cô bạn gái không làm tròn chức trách vậy.
Buổi tối, Phương Đường đi xe của Hướng tinh tinh đi dự tiệc, suốt cả chặng đường cô chẳng nói câu nào.
- Sao, phá quấy cuộc hẹn hò của cô với bạn trai khiến cô không vui phải không?
- Hôm nay anh ấy vừa mới đi công tác về.
- Thật ngại quá, nếu không phải vì công chuyện tôi cũng không bảo cô đi đâu. Để hôm khác tôi mời cô đi ăn, coi như là chuộc lỗi vậy!
- Giám đốc Hướng khách sáo quá, sao có thể vì chuyện công mà để anh phải mở hầu bao vì tôi chứ?
- Chuyện nên làm thôi mà! – Hướng tinh tinh chăm chú lái xe, chậm rãi nói: Phương Đường, có một chuyện tôi rất tò mò!
- Chuyện gì ạ?
- Tại sao mỗi bộ đồ công sở của cô đều là quần tây mà không phải là váy ngắn nhỉ? Sao, không dám khoe đôi chân của mình ra cho mọi người thấy à? – Những lời lẽ này thực sự không nên xuất phát từ một cấp trên nói với nữ cấp dưới của mình. Hướng tinh tinh tỏ vẻ thờ ơ như không mấy để tâm.
- Tôi quen rồi.
- Hay là để hôm nào tôi tặng cô một bộ váy nhé!
Phương Đường thót tim: tự nhiên tỏ vẻ ân cần, lẽ nào "người nhện" đã nói đúng? "Phúc lợi của công ty ư?" – Phương Đường hỏi.
- Là quà cá nhân thôi.
- Ồ, nếu là vậy thì không cần đâu, nếu không tôi lại phải nghĩ xem nên mua quà gì đáp lễ cho Hướng phu nhân! – Phương Đường khéo léo từ chối, giọng điệu cũng dè chừng.
Hướng tinh tinh nghe xong liền không nói gì nữa.
"Phương Đường!", vừa dừng xe cô đã nghe thấy có người gọi mình, ngoảnh đầu lại nhìn, một cô gái ăn mặc rất sành điệu đang tiến lại phía cô, tô son môi màu nhạt, là màu đang rất thịnh hành hiện nay. Cô gái tỏ vẻ vui mừng: "Tớ còn tưởng mình nhìn nhầm, không ngờ cậu gầy đi nhiều thế!"
Cuối cùng Phương Đường cũng nhận ra cô ta: "Phạm Gia Ni, không ngờ lại gặp cậu ở đây!". Phạm Gia Ni là bạn học lớp bên cạnh với Phương Đường thời cấp ba, là một "nhân vật nổi tiếng" trong trường trước đây, không chỉ xinh đẹp, gia cảnh tốt lại rất sôi nổi với các hoạt động trong trường, mọi người đều biết đến cô. Theo lý mà nói một nhân vật tiếng tăm như thế không đời nào có mối quan hệ thân tình với một người bình thường như Phương Đường, huống hồ hai người còn học khác lớp. Điều kỳ lạ là mối quan hệ bạn bè này lại là do Phạm Gia Ni chủ động xây dựng lên, kết quả là trong thời gian học cấp ba, Phương Đường được hối lộ không ít bởi ối kẻ thầm thương trộm nhớ Phạm Gia Ni, cứ dăm ba ngày lại nhận được bao nhiêu là đồ ăn vặt, đến nỗi vì ăn nhiều quá mà cô trở nên mập mạp.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, hai người mất liên lạc với nhau, khiến cho Phương Đường mỗi lần không có đồ ăn vặt lại thường nghĩ đến cô ấy.
- Năm đó tớ đi Mỹ du học, về sau lại sống bên đó, mãi đến năm ngoái mới về đây! – Phạm Gia Ni ngày càng xinh đẹp, khiến cho tất cả những người đàn ông nhìn thấy cô đều không thể không ngoảnh lại nhìn cô lần nữa. Một người có nhan sắc bình thường như Phương Đường giờ chẳng khác gì một con vịt xấu xí khi đi bên cạnh Phạm Gia Ni.
- Tớ có nghe nói, nhưng không biết địa chỉ của cậu ở bên Mỹ nên không thể viết thư cho cậu được!
- May quá, giờ chúng ta đã gặp lại nhau rồi, sau này phải thường xuyên liên lạc nhé! – Trên danh thiếp của Phạm Gia Ni có ghi chức vụ, là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc công ty Bảo Thi. Công ty Bảo Thi là sản nghiệp của bố cô, dưới trướng còn rất nhiều đại lý độc quyền sản phẩm, là đối thủ cạnh tranh chủ yếu của công ty Phương Đường hiện nay. Hôm nay Phạm Gia Ni đến đây có lẽ là để bàn bạc chuyện để công ty Erna trở thành đại lý độc quyền cho sản phẩm của họ ở khu vực Hoa Đông và Hoa Nam.
Phải cạnh tranh với bạn thân mình là một việc hết sức đau khổ, cho dù là thắng hay thua đều sẽ làm mất đi một số thứ. Có thể là chuyện làm ăn, cũng có thể là tình bạn. Tình bạn giữa những người làm kinh doanh rất mỏng manh. Đứng trước lợi ích to lớn, bọn họ buộc phải trở nên "nhẫn tâm". Mặc khác, thù hận giữa người làm kinh doanh với nhau cũng rất dễ hóa giải, đứng trước lợi ích to lớn của chuyện kinh doanh, bọn họ phải học cách khoan dung và phóng khoáng. Đây chính là cái gọi là "Dân kinh doanh chẳng có ai tử tế".
Phương Đường bỗng thấy hụt hẫng.
- Phương Đường, hình như em nhìn thấy Chu Lệ Văn! – Yên Lạc gọi điện đến từ một nơi rất ồn ào.
- Ở đâu?
- Ở vũ trường nơi em làm việc đấy!
- Thế có gì lạ? Hôm nay anh ấy về mà!
- Em thấy anh ta đi cùng với một cô gái, có vẻ rất thân mật!
Phương Đường cảm thấy vô cùng hoang mang, nhưng cô nhanh chóng định thần lại: "Đấy là bạn g của 'Đầu to', chị đã gặp cô ta rồi, 'Đầu to' nói hôm nay sẽ tẩy trần cho anh ấy mà!"
- Ừm, sao bên cạnh anh ta lại có đàn bà nhỉ? Cho dù là bạn gái của bạn thân đi nữa cũng đâu cần thân mật như vậy được? Tí về em sẽ kể cụ thể cho chị nghe!
- Chị không phải người phụ nữ nhỏ nhen. Chỗ em ồn ào quá, nghe chẳng rõ gì cả!
- Vậy để hôm khác nói chuyện nhé!
Phương Đường thực ra cũng không biết cô gái đang đi cùng Chu Lệ Văn lúc này là ai, sở dĩ cô nói dối Yên Lạc là bởi vì muốn chứng minh cho Yên Lạc thấy Chu Lệ Văn là một người đàn ông tốt. Cô không muốn bị mất mặt trước mặt bạn thân.
Cuộc điện thoại này khiến cho tâm trạng vốn đã xuống dốc của cô càng trở nên tồi tệ hơn. Phương Đường bất cẩn bước trật, tư thế ngã vô cùng khó coi, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh.
Phương Đường vô cùng ngại ngùng, cố nén đau để đứng dậy, lòng bàn tay bị trợt da, cảm giác hai chân như đang bên thấp bên cao. Cô cúi đầu nhìn, hóa ra một bên gót giày đã bị gãy, chiếc quần âu sáng màu cũng bị dính bẩn. Cô đỏ mặt vì bộ dạng thê thảm của mình lúc này, xung quanh có người đang che miệng cười nhạo cô.
- Cô không sao chứ? – Hướng tinh tinh giả bộ quan tâm đưa tay ra dìu cô.
Phương Đường nhanh nhẹn tránh bàn tay của ông ta: "Không sao, nhưng e rằng tôi phải về luôn đây, không thể ở lại dự tiệc được nữa!"
Hướng tinh tinh tỏ vẻ nuối tiếc: "Cô còn chưa gặp mặt các lãnh đạo cao cấp của Erna mà!"
- Anh thấy bộ dạng của tôi lúc này có thích hợp để gặp mặt họ không?
Hướng tinh tinh nhìn gót chân bị thương của cô, nói: "Có cần tôi đưa cô về không?"
- Nhiệm vụ của anh tối nay vẫn chưa hoàn thành mà! – Phương Đường nhắc nhở.
- Thế để tôi tiễn cô ra cửa.
Phương Đường tháo giày ra, xách giày lên trước con mắt của bao nhiêu người, sau đó cà nhắc đi ra ngoài, dáng vẻ như một con chim cánh cụt ngốc nghếch và buồn cười.
Về đến nhà, Chu Lệ Văn vẫn chưa về, cô vội vàng gọi vào di động của anh nhưng máy thông báo thuê bao đã tắt máy. Phương Đường nghĩ đến người con gái mà Yên Lạc nhắc đến trong điện thoại, tâm trạng như rơi xuống đáy vực thẳm, cô thẫn thờ ngồi trên ghế sô pha, chẳng còn tâm trạng nào mà xử lý vết thương ở chân nữa. Cô thả mình xuống, cuộn tròn trên ghế sô pha, có cảm giác mình giống như một con chó hoang bị ruồng bỏ.
Cuối cùng Chu Lệ Văn cũng đã về, mặt hơi đỏ, có vẻ đã uống không ít. Nhìn thấy Phương Đường nằm trên ghế sô pha, Chu Lệ Văn có vẻ rất ngạc nhiên: "Sao em về sớm thế?"
- Em bị ngã, gãy gót giày nên quay về.
- Để anh xem nào!
Ngoài vết thương ở lòng bàn tay, hai đầu gối cũng bị tím bầm, cổ chân phải hơi sưng, có vẻ như bị bong gân rồi. Chu Lệ Văn đi lấy thuốc xoa bóp cho cô: "Em bất cẩn quá!"
- Tối nay anh chơi vui chứ? Có mấy người? – Phương Đường giả bộ thờ ơ hỏi.
- Vui lắm, có ba người: anh, Đầu to và cả Tiểu Hải nữa! – Chu Lệ Văn không hề nhắc đến cô gái kia, khiến cho tâm trạng của Phương Đường càng thêm bất an.
- Sao anh lại tắt máy?
- Hết pin em ạ!
Phương Đường rất muốn hỏi tại sao anh ta lại lừa dối mình, muốn hỏi tối nay cô gái cùng anh ta đến vũ trường rốt cuộc là ai, nhưng cô không dám, cô sợ sẽ nghe đáp án mà mình không muốn nghe.
- Sao thế? – Chu Lệ Văn cảm thấy cô có vẻ không bình thường.
- Không sao, chỉ cảm thấy mất mặt vì bị ngã trước mặt bao nhiêu người! – Cô nói dối.
Có một số người nói dối là vì to gan, muốn giấu giếm mọi thứ với người khác; có những người nói dối lại bởi vì nhát gan, không dám đối mặt với mọi thứ. Chu Lệ Văn thuộc dạng đầu tiên, còn Phương Đường thuộc dạng thứ hai.
Lúc này Phương Đường đột nhiên cảm thấy mặc dù Chu Lệ Văn đang ngồi ngay bên cạnh, cẩn thận xoa thuốc cho cô nhưng cảm giác còn xa cách hơn cả khi anh ta đi công tác xa.
- Khi nào chúng ta kết hôn? – Phương Đường hỏi.
- Chẳng phải đã nói đợi đến mùa thu sao, là em tự quyết định mà? – Chu lệ Văn có vẻ bất ngờ trước câu hỏi này.
- Thay đổi đi, đổi sang mùa hè. Em muốn đi Maldives lắm rồi, không đợi thêm được nữa!
- Ok, em muốn lúc nào thì cưới lúc đó, em muốn đi đâu chúng ta sẽ đi đó! – Chu Lệ Văn không hề phản đối – Vài hôm nữa anh sẽ qua công ty du lịch tìm kiếm ít tài liệu, để xem công ty nào tốt nhất!
Phương Đường chợt thấy bình tâm hơn, có thể Yên Lạc đã hoa mắt, cũng có thể cô đã nghĩ ngợi quá nhiều chứ thực tế chẳng có chuyện gì hết.
Những phụ nữ yêu quá lâu thường có một khát khao lạ kỳ đối với hôn nhân, họ thường cho rằng: một người đàn ông đồng ý lấy mình có nghĩa tình yêu và sự chiều chuộng anh ta dành cho mình đã lên đến cảnh giới cao nhất, do đó khoảnh khắc đôi bên trao nhẫn cho nhau, thứ trao đi không chỉ là nhẫn mà còn là tự do của cả cuộc đời. Một người đàn ông chấp nhận trao tự do cả đời cho mình là thành công lớn nhất của người con gái trong phương diện tình cảm.
Phạm Gia Ni mời Phương Đường ăn cơm, hẹn ở một nhà hàng đồ ăn Pháp rất lãng mạn, các món ăn rất đặc sắc, hai người còn gọi một chai vang Bordeaux. Phương Đường vừa ăn vừa nhẩm tính số tiền bỏ ra cho bữa ăn này, nếu bảo cô trả tiền, chắc chắn trong thẻ tín dụng của cô chẳng còn thừa lại bao nhiêu.
- Mấy năm nay cậu sống thế nào? – Phạm Gia Ni ăn uống rất từ tốn, vừa nhìn là biết đúng là tiểu thư con nhà đài các.
- Cũng như trước đây thôi, mỗi ngày đều làm những việc giống nhau, hết chu kỳ này đến chu kỳ khác, cứ bình bình thôi. Điều khác biệt duy nhất là: trước kia đi học, giờ thì đi làm.
- Cậu trước nay vẫn là mẫu phụ nữ thích cuộc sống yên ổn, người biết đủ sẽ luôn vui vẻ mà! – Phạm Gia Ni dừng tay dao nĩa, bắt đầu nhớ lại.
- Còn cậu thì sao? – Phương Đường cắt một miếng gan gà đưa vào miệng.
Phạm Gia Ni lắc đầu: "Tớ không có trạng thái tâm lý như cậu, hiện giờ đang giúp việc cho công ty của bố tớ, lúc nào cũng bận rộn, cũng rất mệt!"
- Cậu lúc nào cũng giỏi giang! – Nếu nói Phạm Gia Ni là một đóa hoa màu đỏ, vậy thì Phương Đường chính là một cái lá, hơn nữa lại là một cái lá suy dinh dưỡng nhất.
- Công ty cậu cũng cạnh tranh quyền đại lý của công ty Erna sao?
Phương Đường gật đầu: "Ừ".
Phạm Gia Ni thở dài: "Haizzz, trở thành đối thủ cạnh tranh với cậu không phải là chuyện tớ muốn nhìn thấy!"
Phương Đường nhún vai đáp: "Không phải là với tớ mà là với công ty tớ. Tớ chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, hôm đó nếu không phải vì trợ lý phụ trách việc này xin nghỉ thì tớ cũng chẳng phải tham dự bữa tiệc đó!"
- Cậu nói vậy khiến tớ cảm thấy nhẹ nhàng hơn đôi chút. Tớ thật không mong tình bạn bao nhiêu năm của chúng ta vì chuyện công mà bị tổn hại! – Phạm Gia Ni đề nghị – Hay là cậu qua công ty tớ làm việc đi, về phương diện đãi ngộ, tớ đảm bảo có thể làm tốt hơn của công ty cậu hiện giờ. Chủ yếu nhất vẫn là sau này chúng ta sẽ không còn là kẻ thù trong công việc nữa, như thế tốt biết mấy!
Phương Đường đồng ý, nói sẽ cân nhắc đề nghị của Phạm Gia Ni.
Ra khỏi nhà hàng, hai người họ chạm mặt Hắc tinh tinh và trợ lý Lí, cả hai đang khoác tay nhau, lúc nhìn thấy Phương Đường, trợ lý Lí vội vàng rút tay ra khỏi cánh tay của Hướng tinh tinh, còn Hướng tinh tinh lại mỉm cười với Phương Đường đầy hàm ý. Nụ cười ấy khiến cho Phương Đường suýt chút nữa thì nôn hết cả chỗ đồ ăn vừa mới ăn xong.
Trước khi lên xe, Phương Đường lại nhìn thấy một cái bóng rất quen, là Chu Lệ Văn và một cô gái đi cùng, thái độ của hai người rất thân mật lúc đi vào trong nhà hàng Pháp. Phương Đường vội vàng lên xe, chỉ sợ bị đối phương nhìn thấy, cứ như thể người có lỗi chính là cô vậy. Cô vẫn chưa nghĩ ra nên làm thế nào để đối phó với những tình huống như thế này, bởi vì suốt năm năm nay cô chưa từng nghĩ đến nó. Chu Lệ Văn luôn đối xử với cô rất tốt, cô cũng luôn tin tưởng anh sẽ không lăng nhăng ở bên ngoài, không ngờ cuối cùng anh ta vẫn phụ sự tin tưởng của cô.
Chu Lệ Văn dẫn cô gái đó đến ăn món ăn Pháp chính hiệu, điều này khiến Phương Đường cứ canh cánh trong lòng, bởi vì mỗi lần cô và Chu Lệ Văn ra ngoài ăn chỉ toàn ăn những món ăn Triều Châu và Tứ Xuyên tương đối rẻ tiền, thỉnh thoảng cũng có chọn một nhà hàng sang hơn một chút để đổi sang món bít tết, như thế cũng là xa xỉ lắm rồi, điều đó cũng đủ khiến cho cô hạnh phúc suốt mấy ngày liền.
Đàn bà thường so đo về những vấn đề vụn vặt này, bọn họ có thể không để tâm đến việc người đàn ông ấy có tiền hay không, nhưng họ cực kỳ để tâm đến chuyện người đàn ông đó chịu chi bao nhiêu tiền vì mình.
Khoảnh khắc ấy, Phương Đường đột nhiên cảm thấy mình vô cùng rẻ mạt.
Ánh đèn quán cà phê mơ màng như làn nước mắt của một người con gái, Phương Đường thu mình trong một góc khuất chờ đợi Yên Lạc, lúc này cô cần có một người để tâm sự, nếu không những so đo ấy sẽ đè nén cô đến phát điên mất.
Cách ăn vận của Yên Lạc hôm nay khác với phong cách mọi ngày của cô ấy: cái quần bò rách lỗ chỗ còn treo những cái chuông kim loại phát ra tiếng kêu leng keng và một chiếc áo phông vô cùng bụi bặm đã được thay thế bằng một bộ đồ thể thao kín đáo, mái tóc uốn xoăn rối được buộc lên gọn gàng ở đằng sau gáy, trông có vẻ rất gọn gàng và mới mẻ, tạo hình này khác xa với vẻ ngang tàng hàng ngày của cô, đến nỗi lúc Phương Đường nhìn thấy cô cũng phải kinh ngạc đến mức quên cả chào hỏi.
- Tại sao lại nhìn em với ánh mắt như thế? – Yên Lạc đắc chí nói.
- Em hoàn lương rồi à? Từ một gái hư thành một cô con gái nhà lành rồi!
- Em lúc nào chẳng là con gái nhà lành! – Yên Lạc chỉnh lại lời của Phương Đường.
- Chị nói đến cách ăn mặc của em đấy!
- Có đẹp không?
- Trước đây em giống như một con gà chọi, giờ thì giống thiên nga rồi! – Phương Đường thật lòng tán dương.
- Được chị khen thật chẳng dễ dàng gì!
- Khiến em thay đổi cách ăn mặc mới là không dễ dàng, có chuyện gì thế? Sau lần thất tình trước, ở nhà kiểm điểm đã có tác dụng rồi sao?
Yên Lạc không trả lời mà ngẩng đầu tìm nhân viên phục vụ, gọi một cốc trà táo đỏ kỉ tử long nhãn.
Phương Đường càng thêm kinh ngạc: "Ngay cả khẩu vị cũng thay đổi rồi. Trước đây em không bao giờ gọi những đồ mất thời gian chế biến ở những chỗ như thế này. Xem ra lần thất tình này khiến em bị sốc mạnh hơn tất cả những lần trước đây!"
Tâm trạng của Yên Lạc có vẻ rất vui: "Chị nói sai rồi, em không thất tình, em đang yêu đấy chứ!"
Cái cô này tốc độ yêu nhanh khủng khiếp, mới được có nửa tháng kể từ hôm Phương Đường phải bắt taxi lôi cô từ quán bar về chứ mấy: "Với ai?"
©STE. NT
- Với anh chàng giáo viên dạy thể dục thm mỹ ấy! Em nói cho chị nghe, anh ấy thật sự còn đẹp trai hơn cả trên ti vi đấy!
- Em làm thế nào để "câu" anh ta thế?
- Thưa chị, mong chị chú ý đến cách dùng từ của mình, thế nào gọi là "câu"? Nên đổi thành "em với anh ta bắt đầu như thế nào vậy"! – Cái vẻ "nho nhã" của Yên Lạc khiến cho Phương Đường cảm thấy rất không quen.
- Ừ, thôi được rồi, em với anh ta đã bắt đầu như thế nào vậy? Thật sự là đến câu lạc bộ nơi anh ta dạy, sau đó trở thành hội viên của họ, rồi tiếp cận anh ta và cuối cùng hai người qua lại với nhau ư?
- Đúng thế! – Yên Lạc khẳng định suy đoán của Phương Đường là đúng.
- Em có lòng thật đấy!
- Vì người đàn ông mình yêu, có bỏ bao nhiêu tâm sức cũng xứng đáng mà!
Phương Đường nhớ lại thiên tình sử trước đây của Yên Lạc, thở dài: "Người đàn ông em yêu cũng nhiều thật đấy!"
- Đây cũng là một cách sống mà.
- Bao nhiêu tiền?
Yên Lạc tưởng là Phương Đường hỏi bộ quần áo thể thao trên người mình: "Chín trăm sáu".
- Chị muốn hỏi tiền đăng kí làm thành viên của câu lạc bộ ấy kìa!
- Đấy là một câu lạc bộ cao cấp, hội viên bình thường là năm nghìn tám, hội viên VIP là chín nghìn sáu trăm tám mươi tệ. Em làm thẻ VIP, bởi vì anh ấy chỉ phục vụ các hội viên VIP thôi.
- Em bỏ ra chín nghìn sáu trăm tám mươi tệ để mua cơ hội gặp mặt anh ta sao? Không tiếc à? – Phương Đường thấy xót tiền thay cho Yên Lạc.
- Tình yêu cũng cần phải đầu tư mà, cho dù là đàn ông hay đàn bà đều như vậy!
Phương Đường nhớ lại chuyện Chu Lệ Văn dẫn cô gái kia đi vào nhà hàng Pháp, không chỉ trích Yên Lạc thêm nữa: "Nếu sự đầu tư của em không thể thu lại lợi nhuận thì sao?"
- Chẳng sao cả, dù sao ngày nào cũng đến câu lạc bộ tập luyện cũng có lợi cho sức khỏe! – Yên Lạc trông có vẻ rất vui, Phương Đường luôn cảm thấy không thể lạc quan được như Yên Lạc.
- Nhưng hy vọng chị có thể giống như em, có gặp bất cứ chuyện không vui nào, qua một đêm cũng sẽ tan biến hết! – Phương Đường nhớ đến những điều khiến mình bất an mấy ngày nay rồi u uất nói – Rất có thể Chu Lệ Văn có cô gái khác ở bên ngoài!
Yên Lạc hơi ngây người ra rồi nhanh chóng có phản ứng, không hề thể hiện quá ngạc nhiên: "Em biết ngay hôm đó ở vũ trường em không nhìn nhầm mà. Chị định làm thế nào?"
- Không biết! – Phương Đường cúi đầu, đan bàn tay vào trong mái tóc.
- Đá anh ta đi. Một thằng đàn ông bắt cá hai tay, bỏ đi cũng chẳng tiếc! – Yên Lạc nói rất dứt khoát.
Phương Đường không đành: "Nhưng chị và anh ấy đã yêu nhau năm năm rồi!", năm năm nay, cô đã dốc quá nhiều tâm sức và tình cảm cho Chu Lệ Văn.
- May thay mới chỉ có năm năm chứ chưa phải năm mươi năm. Tương lai sau này của chị chưa biết chừng còn dài hơn năm mươi năm đấy!
- Bọn chị chuẩn bị cưới rồi! – Phương Đường nhấn mạnh. Cô cho rằng lúc này mà chia tay chẳng khác nào một vận động viên marathon đột nhiên tuyên bố từ bỏ khi sắp về đến đích.
- Nếu anh ta tiếp tục ăn vụng bên ngoài sau khi kết hôn thì sao?
- Anh ấy là người đàn ông đầu tiên của chị!
- Đời người có vô số cái đầu tiên: lần đầu tiên đi học, lần đầu tiên trốn học, lần đầu tiên cãi mẹ, lần đầu tiên kiếm tiền, lần đầu tiên yêu đương, lần đầu tiên đan áo len cho người yêu... quá nhiều, nếu tính hết những cái lần đầu tiên ấy lại có lẽ phải mất mấy năm chị mới kể hết. Chị còn nhớ lần đầu tiên chị có kinh là ngày tháng nào không? Chắc chắn là không rồi. Nhưng đó là cái mốc đánh dấu chúng ta trở thành những người phụ nữ thực sự đấy. Một cái mốc quan trọng như vậy chị cũng chẳng để ý đến, giờ cần gì phải để ý đến chuyện anh ta là người đàn ông đầu tiên của chị, một gã đàn ông chẳng ra gì!
- Nhưng chị hy vọng người đàn ông đầu tiên sẽ chính là người đàn ông cuối cùng của chị. Một tình yêu như vậy mới thật sự hoàn mỹ!
Phụ nữ đều khao khát cái gọi là tình yêu hoàn mỹ, Phương Đường cũng chẳng phải ngoại lệ.
Có thể kết hôn với người đàn ông đầu tiên của mình là mơ ước của biết bao nhiêu cô gái, mơ ước này đẹp tựa như chuyện cổ tích, hoàng tử đánh thức công chúa bằng một nụ hôn, đánh thức tình yêu chân thành cả hai đã ấp ủ tận sâu thẳm trái tim, cùng sánh bước vào lễ đường, từ đó trở về sau, hai người cùng sống những ngày tháng tươi đẹp.
Yên Lạc nói bằng giọng điệu đầy cảm xúc: "Cuộc đời mà chưa từng thất tình cũng chưa phải là cuộc đời hoàn mỹ!"
Phương Đường bắt đầu khóc nấc, bởi vì đang ở nơi công cộng, cô sợ tiếng khóc của mình sẽ bị người khác nghe thấy nên chỉ biết cắn chặt môi, khóc không thành tiếng, thỉnh thoảng lại dùng khăn giấy lau nước mắt và nước mũi.
- Chị vẫn muốn kết hôn với anh ấy! Có thể anh ấy có nỗi khổ riêng, anh ấy và cô gái kia không phải là quan hệ đó!
- Nếu thực sự anh ta đã phản bội chị thì sao?
Tâm trạng của Phương Đường hết sức rối bời: "Nếu kết hôn rồi, cô ta sẽ không đến tìm anh ấy nữa!"
Yên Lạc đanh mặt nói: "Em thực sự không hiểu cái gã Chu Lệ Văn ấy có gì tốt, đáng để chị chịu thiệt thòi như vậy. Nếu chị không để ý chuyện bàn tay anh ta vừa bóp vú con đàn bà khác, còn chưa kịp rửa đã tiếp tục bóp vú chị, vậy thì em không có ý kiến! Chị thích lấy thì cứ lấy!"
Buổi tối, trước khi đi ngủ, Phương Đường hỏi Chu Lệ Văn: "Anh có yêu em không?"
- Chúng ta sắp cưới đến nơi rồi mà em còn hỏi như thế à?
- Có hay không? – Cô muốn có một đáp án rõ ràng.
- Có, đương nhiên là có!
- Thế anh có từng yêu người đàn bà khác không?
Chu Lệ Văn có vẻ chần chừ thấy rõ: "Hôm nay em làm sao thế?"
- Trả lời em đi!
- Đương nhiên là không!
Phương Đường cảm thấy như trút được gánh nặng trước câu trả lời của Chu Lệ Văn, cô thầm nhủ: Hãy tin anh ấy, như trước đây mày từng làm!
Đàn bà đều thích nghe những lời đường mật, bởi vì những lời nói này rất bùi tai, giống như một giấc mộng tuyệt đẹp, tựa như chuyện cổ tích mà người đàn ông đặc biệt dựng lên cho người đàn bà. Cho dù bản thân đàn bà nhiều lúc cũng cảm thấy nghi ngờ những lời đường mật ấy là giả, nhưng giấc mộng này quả thực quá đẹp, họ không nỡ tỉnh giấc, thế nên còn giúp người đàn ông tiếp tục ru ngủ bản thân, tiếp tục đắm chìm sâu hơn.
Chu Lệ Văn cúi đầu xuống, định thân mật với Phương Đường. Phương Đường chặn anh ta lại: "Anh đã rửa tay chưa?"
Ngày cưới đã định, là ngày hai mươi hai tháng sau. Phương Đường kéo Yên Lạc đi khắp các khách sạn để xem thực đơn và hội trường, hy vọng có thể sớm đặt được chỗ.
- Chị thật sự vẫn muốn cưới anh ta à? – Yên Lạc hỏi vẻ khó hiểu.
Phương Đường tỏ ra bất lực: "Chị thực sự không thể buông tay. Nếu anh ấy đồng ý cưới chị, cho thấy anh ấy vẫn còn yêu chị. Đàn ông trước khi cưới đều thích lăng nhăng, chơi bời, sau khi cưới sẽ thay đổi thôi. Chị đã hai mươi sáu tuổi rồi, rất muốn sớm lấy chồng, sau đó có một đứa con dễ thương, sống vui vẻ nốt phần đời còn lại!"
- Lấy anh ta chị có hạnh phúc không? – Yên Lạc hỏi.
- Ít nhất năm năm nay chị hạnh phúc!
- Chị lấy người khác cũng có thể có hạnh phúc mà!
- Chị đã chẳng còn thời gian và kiên nhẫn để bắt đầu một mối tình khác. Năm năm nay đã hao tổn quá nhiều tâm sức của chị rồi!
Yên Lạc biết có cố gắng thế nào cũng chẳng thể khuyên nhủ được Phương Đường, đành phải từ bỏ và quay sáng chúc phúc cho Phương Đường: "Chúc chị hạnh phúc!"
Phương Đường nghe câu chúc phúc này mà trong lòng cảm thấy vô cùng rối bời.
Sự phản bội của đàn ông thường dễ nhận được sự tha thứ của đàn bà, không phải vì đàn bà rộng lượng, mà là vì họ là những kẻ yếu đuối. Họ nhát gan, họ sợ sau khi buông tay người đàn ông hư hỏng này, người đàn ông kế tiếp mà họ gặp phải sẽ càng tồi tệ hơn. Thay vì dùng tất cả mọi thứ của mình để đánh cược với tương lai mơ hồ không thể đoán định, chi bằng cứ cho người đàn ông hiện tại một cơ hội, hơn nữa đấy lại là người đàn ông mà họ yêu thương.
Công ty Erna nằm ở tầng thượng tòa văn phòng ở trung tâm, đứng ở phòng khách của họ có thể nhìn khắp thành phố. Đứng ở đây nhìn xuống những con người bé nhỏ như bầy kiến ở bên dưới, trong lòng sẽ dấy lên một niềm kiêu hãnh kỳ lạ.
Phương Đường không ngờ có ngày mình lại đặt chân đến trụ sở của công ty Erna. Hôm nay Hướng tinh tinh kéo cô đến đây để tham dự hội nghị các đại lý của công ty Erna, nghe nói sẽ có một tuyên bố quan trọng. Phạm Gia Ni, đối thủ cạnh tranh của họ cũng có mặt ở đây.
Tổng giám đốc của công ty Erna là Đoàn Chấn Hoa, một doanh nhân ngoài năm mươi, đầu cạo nhẵn thín, cái trán bóng loáng cho thấy ông ta là một người vô cùng tài trí.
Hội nghị lần này chủ yếu bàn bạc về vấn đề quyền đại lý cho một sản phẩm của bộ phận nào đó nửa năm còn lại ở khu vực Hoa Đông và Hoa Nam. Đại thể ý của công ty Erna là: Kế hoạch của các nhà đại lý đều có ưu nhược điểm riêng, hiện giờ chủ yếu là để công ty nào có thể chi nhiều tiền hơn để giành quyền đại lý, ai trả giá cao hơn, người đó sẽ chiến thắng.
- Đồ cáo già! – Hướng tinh tinh chửi thầm Đoàn Chấn Hoa, vẻ vô cùng bất mãn – Hắn ta làm vậy rõ ràng là muốn các doanh nghiệp chúng ta tự tàn sát lẫn nhau, còn hắn sẽ là ngư ông đắc lợi đây mà!
- Thế bây giờ chúng ta phải làm sao ạ? – Phương Đường chỉ là một nhân viên quèn, chỉ có thể nghe theo lệnh của Hướng tinh tinh.
- Quay về hỏi ý kiến tổng giám đốc Hùng, lên kế hoạch lại từ đầu! – Tổng giám đốc Hùng là ông chủ của họ, rất tín nhiệm Hướng tinh tinh.
Sau khi về công ty, Hướng tinh tinh báo cáo lại tình hình ở bên công ty Erna cho tổng giám đốc Hùng nghe. Tổng giám đốc Hùng nói: "Công ty chúng ta đã hợp tác với Erna hai năm rồi, lại có kèm theo thỏa thuận ngầm tương đối tốt cho họ. Thêm nữa các chi nhánh bán lẻ của chúng ta tương đối nhiều, các công ty bình thường khác đều không bằng, chỉ cần trấn áp được công ty Bảo Thi kia, công ty chúng ta sẽ giành được phần thắng!"
Hướng tinh tinh gật đầu: "Chúng ta có thể làm một bản kế hoạch cụ thể, liệt kê giá tiêu thụ của từng món sản phẩm từng năm, từng vụ, từng tháng của hai năm nay, sau đó căn cứ vào xu thế phát triển để tính toán chính xác cho tương lai, chúng ta phải khiến cho công ty Erna hiểu rằng, nếu tiếp tục lựa chọn hợp tác với công ty chúng ta, tiền bọn họ kiếm được sẽ nhiều hơn nhiều số tiền bán quyền đại lý kia!"
Tổng giám đốc Hùng rất thích đề xuất này: "Tốt, ngày mai tôi muốn nhìn thấy bản kế hoạch mới!"
Ra khỏi phòng tổng giám đốc, Hướng tinh tinh nói với Phương Đường: "Bản kế hoạch này giao cho cô xử lý nhé!"
- Cái gì? – Phương Đường không dám tin vào tai mình – Một mình tôi ư?
- Chẳng qua chỉ là chỉnh sửa một vài con số thôi mà, một mình cô cũng xong. Nhớ là sáng mai phải nộp cho tôi bản báo cáo kế hoạch này đấy!
Phương Đường suýt chút nữa thì sụp đổ, Hướng tinh tinh nói dễ dàng thế: "Chẳng qua chỉ là chỉnh sửa một vài con số thôi mà", phải hiểu đấy là những con số vô cùng chi tiết, vậy mà bắt cô làm một mình, thật quá quắt!
Những người khác đều về gần hết rồi, một mình Phương Đường vẫn phải vùi đầu vào tính toán các con số, đống tài liệu trên bàn như muốn nhấn chìm cô.
"Người nhện" đưa cho cô cốc mì ăn liền với vẻ thương cảm: "Xem ra tên Hướng tinh tinh ấy chẳng 'xơ múi' được gì từ chị rồi!"
- Sao em biết được?
- Nếu ông ta mà "xơ múi" được gì từ chị thì đâu có hành hạ chị như thế!
- Suy luận của em lúc nào cũng chính xác! – Phương Đường bận đến mức chẳng có thời gian mà ngẩng đầu lên.
- Tên khốn Hướng tinh tinh này, lấy chuyện công báo thù riêng, sớm muộn gì cũng có ngày bị báo ứng! – Người nhện bất mãn thay cho Phương Đường.
- Hắn ta có bị báo ứng không chị không biết, chỉ biết bây giờ chị đang bị trả thù đây! Hơn nữa còn vô cùng thê thảm. Ôi trời ơi, tối nay mấy giờ mình mới được về nhà đây?
- Trước khi trời sáng!
- Chị hy vọng tối nay hắn ta sẽ bị đàn bà đạp xuống khỏi giường! – Phương Đường nghiến răng trèo trẹo nguyền rủa.
- Cho dù tất cả đàn bà ở bên ngoài có đá ông ta xuống giường, ông ta vẫn còn có thể chọn cách về nhà. Bà Hướng rất hiền lành, chỉ cần gã tinh tinh ấy chịu về thì lần nào cũng có cơm ngon canh ngọt chờ lão ta.
- Vợ ông ta tốt thế, sao ông ta còn ra ngoài lăng nhăng nhỉ? – Phương Đường không thể nào hiểu nổi.
Người nhện phá lên cười: "Chị còn không hiểu bản năng của đàn ông sao? Tất cả đàn ông đều tham lam, điều khác biệt là một số người sẽ hành động để thỏa mãn lòng tham, còn một số người chỉ nghĩ trong lòng mà thôi. Những người đàn ông lăng nhăng ở bên ngoài thường không phải vì người phụ nữ của anh ta đối xử không tốt với anh ta, mà là bởi vì cô ấy quá tốt với anh ta. Sự lăng nhăng của đàn ông là do sự chiều chuộng của đàn bà gây ra".
- Có thể bà Hướng không hề biết chồng mình lăng nhăng ở bên ngoài!
- Đàn bà đều có trực giác. Em không tin bao nhiêu năm như vậy mà bà ấy không phát hiện ra. Có lẽ do bà ấy nhát gan, không dám nói ra mà thôi. Bà Hướng cũng lớn tuổi rồi, lại sinh hai đứa con gái, sống nhờ vào tiền của Hướng tinh tinh, một người đàn bà lớn tuổi không độc lập về kinh tế cực kỳ sợ bị chồng ruồng rẫy.
Phương Đường chợt nghĩ đến bản thân: "Có thể bà ấy vẫn còn yêu chồng mình sâu sắc!"
- Cho dù có là vì tình yêu cũng không thể là lý do thả lỏng chồng mình được. Hơn nữa một người đàn bà hơn năm mươi tuổi liệu có còn tin tưởng vào tình yêu không? – Người nhện tỏ vẻ nghi ngờ.
- Đàn bà là động vật cảm tính. Đa phần đàn ông thường đến bốn mươi tuổi là không còn tin vào tình yêu nữa rồi. Nhưng đàn bà đến tám mươi tuổi vẫn cứ nhớ nhung thuở còn yêu đương của mình.
Người nhện bắt đầu thu dọn đồ đạc: "Em phải về đây, chị ở lại làm thêm nhé. Chúc chị may mắn!"
- Cám ơn!
Ch. 02 → |