Truyện:Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm - Chương 071

Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm
Trọn bộ 141 chương
Chương 071
Li*m sạch mật d*ch của cô
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)

Nguyễn Nam Tô há miệng t_♓_ở d_ố_↪️ dồn dập, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.

Tưởng Chính Trì cảm thấy giữa hai chân cô càng lúc càng ẩm ướt, ngón giữa từ từ trượt xuống, chạm vào cửa động hoa, sau đó đi sâu vào bên trong: "Mới đó mà đã có phản ứng rồi sao, hửm?"

Nguyễn Nam Tô không trả lời sự khiêu khích của anh, vẻ mặt vừa nhẫn nhịn vừa muốn, cực kỳ mâu thuẫn.

Người đàn ông rất hài lòng với phản ứng của cô, anh lại bỏ thêm một ngón trỏ vào trong, hai ngón tay khép lại không ngừng ra vào trong cơ thể cô.

"Ưm... huhu... ha..."

Cô nghe thấy những tiếng 𝐫ê·𝓃 r·ỉ khe khẽ thoát ra từ môi và răng mình, tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận, nhưng cơ thể cô rõ ràng đã đầu hàng trước sự trêu chọc của anh.

Tưởng Chính Trì vòng một tay ra sau lưng cô cởi cúc áo lót ra, sau đó đẩy lên cao.

Cặp п🌀*ự*🌜 Ⓜ️_ề_𝖒 𝖒_ạ_𝒾 trắng nõn của người phụ nữ sau khi thoát khỏi trói buộc lập tức bật ra ngoài, hai bầu п𝖌ự-𝒸 của cô không tràn ra hai bên mà rắn chắc và hếch cao, tạo thành một khe rãnh vừa sâu vừa dài.

Hai quả mọng trên đỉnh núi tuyết đã trở nên cứng ngắc dưới sự 𝖐íc●♓ 🌴●𝖍●í🌜●𝒽, dựng thẳng ở trong không khí se lạnh.

Tưởng Chính Trì nhìn chằm chằm hai điểm màu đỏ tươi kia, cảm giác cổ họng nóng như lửa đốt. Anh 𝐥ïế●𝐦 đôi môi khô khốc, sau đó cúi đầu ngậm vào miệng.

Bàn tay đặt giữa hai chân cô cũng không nhàn rỗi, tiếp tục tạo ra từng đợt k●𝖍●🔴á●ℹ️ 𝖈ả●m trong cơ thể cô, bào mòn sự tỉnh táo còn sót lại của cô.

Đến cuối cùng, toàn thân Nguyễn Nam Tô đều nổi lên màu hoa đào.

Tưởng Chính Trì dùng hàm răng day nhẹ núm vú của cô, đầu lưỡi đảo quanh quầng vú 𝓅h.á.𝖙 𝐫.🔼 â.𝐦 𝐭.𝒽.🔼.ռ.h chậc chậc, phía dưới cũng đồng thời dùng ngón tay khuấy động vách thịt của cô làm tiếng nước vang lên không ngừng.

Nguyễn Nam Tô không nhịn được 𝖐ẹ-🅿️ 🌜-𝖍ặ-† hai chân, động hoa tràn đầy mật dịch cũng bắt đầu co rút theo quy luật.

"Tô Tô." Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt u tối, giọng nói khàn khàn thoạt nghe hết sức 𝐠ợ·1 ↪️ả·𝐦: "Cái miệng nhỏ bên dưới của em hình như còn khát hơn cái miệng nhỏ phía trên của em nữa."

Vừa dứt lời, ngón tay đang gây sóng gió trong cơ thể cô đột nhiên 𝐫ú-✞ 𝓇-🅰️.

Nguyễn Nam Tô nghe anh nói như thế thì xấu hổ muốn 𝐜𝒽ế.✞, vệt ửng đỏ trên má lan tận đến sau tai. Sau khi nhìn thấy động tác kế tiếp của anh, cô lại hận không thể tìm một khe đất để chui vào ngay lập tức.

Tưởng Chính Trì giơ ngón tay vừa 𝓇ú*ⓣ ⓡ*𝐚 khỏi cơ thể cô lên trước mặt cô, mật dịch dính đầy trên đó đang từ từ chảy dọc theo ngón tay anh.

Cô không có mặt mũi để nhìn, vô thức muốn dời ánh mắt đi.

Nhưng còn chưa kịp quay sang chỗ khác đã thấy anh ngậm ngón tay ướt sũng mật dịch của mình vào miệng....

Nguyễn Nam Tô chợt cảm thấy trong đầu 'ầm ầm' một tiếng, cả người như sắp ռ●ổ т⛎n●🌀.

Cảm giác đau rát trong cổ họng càng rõ ràng, cô không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, chỉ ước gì lúc này mình có thể ngất đi.

Tuy rằng tối hôm qua anh cũng từng làm như thế, nhưng khi đó anh vùi mặt vào giữa chan cô, cô không nhìn thấy mặt của anh.

Mà lúc này...... Cô nhìn thấy rõ ràng anh đamg 👢𝒾·ế·Ⓜ️ sạch mật dịch dính trên ngón tay.

Tưởng Chính Trì cũng không cảm thấy ngượng ngùng, sau khi 🦵●❗ế●〽️ sạch sẽ, anh cúi người ♓-ô-𝖓 mạnh lên môi cô.

Khoảnh khắc bốn cánh môi chạm nhau, anh nhanh nhẹn ⓒ-ở-𝖎 q-ⓤầ-𝐧 của cô ra, cả chiếc áo choàng tắm trên người mình cũng rơi xuống đất.

Nguyễn Nam Tô bị anh đè xuống, cả người chìm vào chiếc sô pha mề●ⓜ mạ●ℹ️.

Hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, anh 𝖍ô_𝓃 lên môi cô rồi trượt thẳng xuống, trằn trọc qua lại trên xương quai xanh, bầu 𝖓ℊự●🌜 sữa và bụng của cô...

Cuối cùng, anh vùi đầu vào giữa hai chân cô, há miệng cắn lấy nhụy hoa vừa ló đầu ra khỏi chồi non kia rồi nhẹ nhàng 〽️-ú-🌴 𝖑●1ế●〽️.

Chương (1-141)