Ngón tay xoa nắn nhụy h*a nhạy cảm của cô
← Ch.069 | Ch.071 → |
Nguyễn Nam Tô đang xem một bộ phim cổ trang âm mưu đấu đá.
Gia đình nam chính bị nịnh thần nói xấu, bị chụp lên tội danh "mưu phản", thế là anh ta phải cùng cha mình "chết trận" oan uổng, nhiều năm sau thay hình đổi dạng trở về, anh ta lên kế hoạch rửa sạch oan khuất cho gia đình mình.
Diễn biến bộ phim đang gây cấn, đến đoạn thân thế của nam chính sắp bị vạch trần, Nguyễn Nam Tô vốn đang xem hăng say thì trong khóe mắt lại đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn.
Tưởng Chính Trì đi tới ngồi xuống bên cạnh cô: "Đang xem gì vậy?"
Nguyễn Nam Tô liếc nhìn anh, ánh mắt vừa hay chạm vào cổ áo đang mở rộng của anh.
Xa xuống phía dưới nữa là bắp đùi trần trụi...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng đỏ bừng, trong lúc nhất thời quên mất cả theo dõi phim: "Anh... sao anh không mặc quần áo..."
"Cũng đâu phải chưa từng thấy." Tưởng Chính Trì không hề cảm thấy ngượng ngùng, nắm lấy cổ tay cô kéo cô qua, hôn lên khóe miệng cô: "Có gì phải xấu hổ chứ?"
Nguyễn Nam Tô không nói gì, vành tai đỏ bừng vì nụ hôn của anh.
Cô ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh, không quá nồng nhưng đủ khiến người ta cảm thấy thư thái và vui vẻ.
Tưởng Chính Trì nhẹ nhàng vuốt ve vai cô, sau đó lại từ từ trượt xuống.
Nguyễn Nam Tô im lặng tựa vào lòng anh, làn da của cô mềm mại nhẵn nhụi, thế nên khi bị vết chai mỏng trong lòng bàn tay người đàn ông chạm vào, cơ thể của cô không khỏi run rẩy.
Sự thoải mái này khiến cơ thể cô trở nên thành thật và ngoan ngoãn, hoàn toàn mất đi kiểm soát.
Đôi môi mỏng của Tưởng Chính Trì nhẹ nhàng mở ra, cắn nhẹ khóe miệng cô.
Bộ phim đang chiếu đến đoạn cao trào, nhưng đối với người đàn ông đã bị tình dục hun đúc thì lại có chút ồn ào, anh bèn rút một tay ra cầm lấy điều khiển từ xa, thẳng thừng tắt TV đi.
Ngay sau đó, Nguyễn Nam Tô cảm giác được cạp quần của mình đột nhiên thắt chặt, sau đó lại nới lỏng ra.
Sau khi tắt TV, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, tiếng khóa kéo bị mở ra cũng trở nên vô cùng rõ ràng và chói tai.
Cô cảm giác được một tay anh đang luồn vào lưng quần cô, chạm vào bụng dưới của cô, sau đó tiếp tục đi xuống...
Thật ra đến bây giờ cơ thể cô vẫn còn hơi đau, tối hôm qua vận động quá kịch liệt, đáng ra hôm nay nên nghỉ ngơi đầy đủ, không thích hợp làm tiếp chuyện này.
Nhưng lời từ chối vừa đến bên miệng, cô lại mềm lòng khi nhìn thấy vết thương trên mặt anh.
Đó là vết thương do Chu Thần Diệp gây ra...
Nếu như không phải vì cô, anh cũng sẽ không bị Chu Thần Diệp đánh.
Tưởng Chính Trì mạnh mẽ nghiền nát đôi môi mỏng của cô, hấp thụ hết lượng oxy vốn đã loãng trong lồng ngực cô, tay phải thì vén một góc quần lót của cô lên, ngón tay thò vào chạm vào nhụy hoa mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa nắn.
"A.... ưm...."
Nguyễn Nam Tô không khỏi thốt ra tiếng rên rỉ, thân thể càng run rẩy hơn. Cô cảm thấy dáng vẻ không cưỡng lại được sự trêu chọc thật sự quá xấu hổ, nhưng lại không thể khống chế phản ứng của cơ thể.
Tưởng Chính Trì ôm cô càng lúc càng chặt, cuối cùng anh ôm lấy cơ thể cô ngã xuống sô pha.
Anh vén áo cô lên, đẩy tới tận cổ, để lộ ra cặp ngực trắng nõn mềm mại đang bị áo ngực trói buộc.
Cảm giác mát lạnh ập đến, Nguyễn Nam Tô lại nỉ non một tiếng: "Ưm..."
Tưởng Chính Trì đặt cả bàn tay vào giữa hai chân cô, ngón tay thon dài ấn vào nhụy hoa mềm mại và nhạy cảm của cô, xoa lúc nhẹ lúc nặng.
Khoái cảm mãnh liệt bất chợt ập đến, kích thích tới mức Nguyễn Nam Tô không nhịn được kẹp chặt hai chân mình lại.
"A a...."
Cô cảm thấy lý trí của mình có hơi kháng cự, dù sao tối hôm qua đã quá mệt mỏi, nhưng lại cảm thấy cơ thể dường như đang khao khát điều gì đó, tham lam muốn nhiều hơn nữa.
← Ch. 069 | Ch. 071 → |