Cơ hội
← Ch.40 | Ch.42 → |
Khai giảng lớp mười hai, ánh nắng mặt trời chói chang, thời tiết giống như lửa đốt cộng thêm tâm tình nóng vội, thật sự làm cho người ta như ngồi trên đống lửa.
Bởi vì sắp bước vào giai đoạn cuối cùng, những đứa trẻ cuối cấp số khổ, cho dù là thời tiết nóng như vậy đi nữa thì bọn họ vẫn phải học vào hai tuần hè trước khi các em lớp 11 bắt đầu đến trường. Trong lớp học, trên đầu là hai chiếc quạt trần không có tác dụng gì, bên tai là tiếng giáo viên ru ngủ, trong không khí ngoài trừ hơi nóng còn có mùi mồ hôi làm cho người ta khó có thể chịu được, tất cả tất cả mọi thứ đều làm con người ta bức bối, muốn tĩnh tâm học tập cũng không phải chuyện chỉ cần nói là có thể làm được.
Kết quả kỳ thi cuối năm trong trường không chỉ kinh động toàn bộ học sinh, còn kinh động đến tất cả thầy cô giáo, trường học lần này có thể nở mày nở mặt dương cao mày, ngẩng đầu nhìn trời một bận. Bởi vì trường học có Nam Cung Nguyên, cho nên hoàn toàn không lo lắng việc danh hiệu đứng đầu ban Khoa học Tự Nhiên sẽ rơi vào tay ai. Lần này, cũng không khác gì, Nam Cung Nguyên lại đứng ổn định đứng đầu bảng, là trạng nguyên của toàn bộ ban Khoa học Tự Nhiên.
Nhưng như vậy không đủ để gây nên náo động, người đáng kinh ngạc thật sự chính là, trạng nguyên ban Xã hội lần này không ngờ lại là Tả Ngôn Mặc của lớp 12, không chỉ có văn tròn điểm, toán học tròn điểm, tổng Anh ngữ và tiếng Nhật cũng cao đến dạo người, hai trạng nguyên cùng ra từ một trường học. Khiến cho mấy dặm quanh đây bàn luận xôn xao. Trong trường học, Nam Cung Nguyên từ trước đến nay đều là bảo bối trong lòng thầy cô giáo, lời khen ngợi nhiều đến không nói hết, quá nhiều vinh dự khiến Nam Cung Nguyên cảm thấy trên đầu gánh vác một quầng sáng nặng đến mức làm cậu ăn không tiêu. Còn Ngôn Mặc nhảy vọt trở thành nhân vật tiêu điểm được chú ý nhất trong trường học. Bởi vì thành tích hơn người, sự nghiêm túc của cô làm thầy cô giáo yêu thích, bất luận là trước kia cô không được giáo viên đánh giá tốt thì bây giờ đối với cô lại đặc biệt quan tâm, thêm việc qua kỳ thi trắc nghiệm đầu năm cô vẫn giữ vị trí đứng đầu bảng, điểm dẫn đầu vượt xa người thứ hai, lại càng đặt cô ở vị trí quan trọng trong lòng thầy cô giáo hơn. Cũng còn bởi vì dáng vẻ nghiêm tốn không giải tạo của Ngôn Mặc làm cho hình ảnh của cô ở trong mắt đám bạn học cũng bay thẳng lên cao. Khen cô xinh đẹp, càng lúc càng trở nên lợi hại hơn, ở trong lòng rất nhiều người, vòng nguyệt quế hoa khôi trường đã đổi chủ nhân mới, thậm chí có người còn nói cô và Nam Cung Nguyên mới là đúng với câu Kim đồng ngọc nữ, thế gian tuyệt phối.
Nam Cung Nguyên sắc mặt không tốt từ sân bóng rổ quay về khu nhà học, Ôn Lĩnh và Tưởng Hàm đi theo phía sau. Ôn Lĩnh trao đổi ánh mắt với Tưởng Hàm, sau đó Ôn Lĩnh chạy lên bước song song cùng Nam Cung Nguyên: "Thật ra cũng chẳng có gì đáng tức giận đâu. Ngôn Mặc ưu tú như vậy, có nam sinh thích cậu ta cũng không có gì kỳ lạ. Cậu không cần phải ... vì chuyện này mà lo nghĩ trong lòng."
Nam Cung Nguyên trừng mắt liếc nhìn Ôn Lĩnh một cái, không thèm nhìn cậu.
Tưởng Hàm chạy sang bên phải nói: "Chẳng phải cậu cũng như vậy sao, có rất nhiều nữ sinh thích cậu, cũng đâu có thấy Tả Ngôn Mặc tức giận hay ghen gì đâu.
Mà lớp mười mới vào năm nay có mấy người, chất lượng vô cùng không tồi, cũng không kém gì cậu. Nguyên, nếu cậu không cố gắng địa vị đệ nhất Cỏ thảo khó có thể giữ được đấy"
"Tưởng Hàm, có phải cậu chán sống rồi hay không?"
Nam Cung Nguyên tức giận vung đấm lên nhìn hai tên bạn không thể ngậm nổi miệng lại này. Vừa khai giảng đã có nhiều chuyện không hài lòng như vậy rồi, thời gian này thật sự khó có thể chịu nổi. Hai tên học đệ vừa rồi dám trắng trợn ở trước mắt mọi người nhiệt tình thảo luận người xinh đẹp nhất trong lòng bọn nó là học tỷ Tả Ngôn Mặc, một tên trong đó còn ngượng ngùng thương lượng với hai tên khác làm thế nào để thổ lộ, trong lúc nói chuyện bọn họ có nhắc đến Nam Cung Nguyên, nam sinh muốn thổ lộ kia có phần phiền não nói: "Nam Cung Nguyên học trưởng ưu tú như thế cũng thành trò cười, xem ra xác suất thành công của mình thật sự quá xa vời rồi" Lời này vừa nói ra, Nam Cung Nguyên bùng nổi ngay tại chỗ, may mà có Ôn Lĩnh ở phía sau kéo cậu lại, không những vậy cậu ta còn không màng sống chết bỏ vào một câu ; "Người ta cũng đâu có nói sai, cậu theo đuổi đã hai năm rồi, ngay cả một chút ánh sáng hi vọng cũng không thấy"
Tóm lại, với những nam sinh có ý với Tả Ngôn Mặc, nữ sinh sẽ đả kích bằng cách: "Tả Ngôn Mặc người ta ngay cả Nam Cung Nguyên cũng chướng mắt, sao lại để ý mấy đứa mặt mày gian manh như mấy người?" Còn nam sinh sẽ khinh thường nói với đám nữ sinh mê Nam Cung Nguyên rằng: "Đẳng cấp của mấy người kém xa Tả Ngôn Mặc, Nam Cung Nguyên sao có thể để ý đến mấy loại thô chi tục phấn được?"
Tả Ngôn Mặc và Yên Nhiên chậm rãi tản bộ quanh sân thể dục, học tập vẫn vội vã, tranh thủ lúc rảnh rối mới có thể đi dạo một chút. Mặc dù đã qua lập thu từ lâu, nhưng thời tiếp nóng bức vẫn chưa tiêu tan, đi được vài vòng, trên người đã có thêm một lớp mồ hôi. Lúc này những học trò trên sân thể dục, hoặc ít hoặc nhiều vẫn có người không tự chủ được đưa mắt nhìn về phía hai người bọn họ.
Yên Nhiên kéo cánh tay Ngôn Mặc cười hì hì nói "Ngôn Mặc à Ngôn Mặc, cậu phải thấy cái khuôn mặt Du Chi Âm thối bao nhiêu ấy. Bây giờ người khác cũng chẳng buồn để mắt đến đệ nhất mỹ nữ nữa, bây giờ thành thích của cô ta không tốt như cậu, tướng mạo không xinh đẹp hơn cậu, còn lấy cái cớ gì tranh Nam Cung Nguyên với cậu đây? Không đúng, Nam Cung Nguyên đại soái ca không cần cậu tổn hao sức lực sẽ tự động dâng mình tới cửa, ha ha."
"Cậu nói linh tinh gì vậy" Ngôn Mặc vỗ mu bàn tay Yên Nhiên.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Ngôn Mặc, cậu nói cho mình biết cậu có bí quyết gì để trở nên xinh đẹp, thành tích tốt như vậy?"
"Trời sinh"
"Này, cậu đừng có mà đả kích người ta chứ? Nếu thật là vậy, chẳng lẽ trước kia cậu luôn cố tình chôn giấu bản thân?" Yên Nhiên chạy chậm đến trước mặt Ngôn Mặc đi giật lùi nhìn cô, bắt đầu "ép hỏi" cô.
Ngôn Mặc không còn cách nào chỉ biết lắc đầu thật mạnh "Ờ, khi đó muốn bọc mình lại, bọc mình càng chặt càng tốt"
"Vậy còn bây giờ?" Ngôn Mặc nheo mắt lại, nhìn về phía sân bóng rổ cách đỏ không xa, khóe môi như có chút ý cười làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô tỏa sáng "Mình muốn đánh cược xem mình có thể hạnh phúc hay không."
Ngôn Mặc ôm một chồng bài thi đi ra từ văn phòng, tim đập nhanh hơn, cô không thể không buộc chính mình dứng lại hít thở sâu hai cái mới tiếp túc bước đi. Thời gian tan học, có rất nhiều học sinh đi qua hành lang, có mấy người nhìn thấy Ngôn Mặc đều mỉm cười chào cô một cái. Thật ra, trong những người này phần lớn Ngôn Mặc chỉ quen mặt, còn rốt cuộc là ai thì cô cũng không rõ lắm. Ngôn Mặc tự biết quan hệ với mọi người của cô bây giờ phân ra hai kiểu, người thích cô sẽ gọi cách xử sự khiêm tốn của cô là người đạm bạc, người không thích cô sẽ coi tính cách lạnh nhạt của cô là thanh cao. Tóm lại, bất luận Ngôn Mặc làm điều gì đều sẽ có người chửi bới và có người yêu thích.
Ngôn Mặc đi đến gần cửa lớp 7, đứng một chỗ ngăn một nam sinh đúng lức đi ra:
"Phiền cậu gọi Nam Cung Nguyên của lớp cậu hộ mình được không?"
Nam sinh kia chăm chú nhìn Ngôn Mặc không rời hồi lầu, do dự nửa ngày mới thử mở miệng hỏi: "Cậu là Tả Ngôn Mặc?"
Ngôn Mặc gật đầu.
Nam sinh đột nhiên bày ra vẻ mặt như bừng tỉnh, sau đó chạy vào trong lớp kêu to một tiếng: "Nam Cung Nguyên, Tả Ngôn Mặc tìm!"
Ngôn Mặc không ngờ được cậu ta sẽ giúp tìm người như thế, trước khi cô hết ngạc nhiên, nam sinh kia đã đi ra khỏi phòng học cười mờ ám với cô. Ngôn Mặc đứng ở bên ngoài, động tĩnh bên trong lớp không còn lớn, có mấy nam sinh bắt đầu ồn ào, trên cửa sổ cũng có thêm mấy cái đầu nhô ra xem náo nhiệt. Ngôn Mặc im lặng đứng tại chỗ chờ đợi, chỉ chốc lát sau, Nam Cung Nguyên đã vội vàng chạy từ trong lớp ra.
Hai người mặt đối mặt, sắc mặt Nam Cung Nguyên ửng hồng, nhưng giữa hai đầu lông mày thì vẫn như đang cố áp chế tâm tình của mình. Hình như việc nói chuyện với nhau trong khoảng cách gần như vậy đã là chuyện của bốn tháng trước, bốn tháng trước đột nhiên cô bất ngờ nói không muốn nhìn cậu, sau đó thật sự không nhìn đến đậu nữa. Bốn tháng, mỗi khi hai người vô tình đụng nhau, Ngôn Mặc luôn Nam Cung Nguyên hơi mỉm cười với cô, sau đó giống như những gì bọn họ hẹn trước, cậu sẽ rời khỏi tầm mắt của cô ngay lập tức. Một người kiêu ngạo như vậy, phải mang tâm tình như thế nào để chấp nhận một yêu cầu bốc đồng, thất thường như 'không muốn nhìn thấy cậu" chứ?
"Bài thi của lớp các cậu"
Ngôn Mặc đem một chồng bài thi tiếng anh đưa cho Nam Cung Nguyên. Nam Cung Nguyên yên lặng nhận lấy, thần sắc trên mặt đã bình tĩnh trở lại: "Chỉ có vậy sao?"
"Ừ" Ngôn Mặc ôm bài thi của lớp mình vào trong lòng "Yên Nhiên nói cuối tuần ra ngoài chơi, muốn hỏi xem cậu và Ôn Lĩnh có thể đi hay không"
"Hả?" Đột nhiên được mời khiến Nam Cung Nguyên không kịp phản ứng.
"Không rảnh sao?"
"Có, có" Nam Cung Nguyên trầm ngâm "Cậu, cũng đi chứ?"
"Ừ, nếu không có việc gì, thì hết tiết học thêm thứ 7 sẽ đi" Ngôn Mặc thản nhiên nở nụ cười, thoáng gật đầu nói "Vậy tôi đi trước, tạm biệt"
Ngôn Mặc đi rồi, Nam Cung Nguyên lập tức bị một đám nam sinh bao vậy lại, Tưởng Hàm chỉ thiếu điều không nhảy lên người cậu "Coi như là mây rẽ trăng tỏ rồi đấy, ha ha" Ban đầu trên mặt Nam Cung Nguyên còn cứng đờ, một tay cầm tập bài thi, một tay đẩy đám người ra hai bên quay về lớp, nhưng càng bước đi nụ cười càng lớn, ngày càng không thể che dấu, Ôn Lĩnh đột nhiên xuất hiện đi bên cạnh cậu "Vui đến chết rồi, tiểu tử, đừng giả vờ nữa"
"Giả vờ cái gì, mình đâu có giả vờ"
"May mà cậu thật sự có thể nhẫn nại lâu như vậy, mình còn tưởng rằng thời gian mấy tháng này đã làm hao mòn sạch sẽ lý trí của cậu rồi nữa đấy"
Nam Cung Nguyên chậm rãi phát bà thi, ngoài miệng không chút để tâm nói "Ai nói mình bỏ cuộc, mình chỉ là thay đổi phương pháp. Cô ấy không thích, mình sẽ không miễn cưỡng"
"À... tạm thời nhận nhượng vì lợi tíc toàn cục"
Nam Cung Nguyên nhếch mép một cái, không muốn giải thích nhiều.
Ôn Lĩnh tiếp tục cười nói "Được rồi, cậu cứ chờ mong chuyến đi chơi cuối tuần này đi. Cơ hội lần này là từ trên trời rơi xuống, cậu phải nắm cho chắc vào"
"Này, hình như cậu cũng phải đi đấy"
"Đúng, nhưng mà có phải mình theo đuổi bạn gái đâu"
Chuông vào học vang lên, Nam Cung Nguyên yên vị quay về ghế ngồi, chỉ vì một câu nói của Ngôn Mặc, vẻ lo lắng trong mấy tháng qua đã hoàn toàn được quét sạch, ngay cả Lão yêu làm cho người ta không vừa mắt lúc này cũng không khiến cậu chán ghét nữa. Tâm tình của cậu hiện tại rất muốn ca hát, làm gì cũng đặc biệt thư thái. Chỉ có điều, từ hôm nay trở đi cậu phải bấm từng ngón tay qua ngày, thật hi vọng cuối tuần tới sớm hơn một chút. Thời điểm tan học, Nam Cung Nguyên đấu tranh tư tưởng rất lâu, lảng vãng mãi ở ngoài lớp 12, cuối cùng quyết định chờ Ngôn Mặc ở dưới tàng cây ngô đồng ngoài cổng trường. Mặc dù trong lòng rất mâu thuẫn, nhưng cậu đã tĩnh mịch lâu như vậy rồi, hôm nay vất vả lắm mới nhìn thấy chút ánh sáng, nếu không có hành động gì, thì thật có lỗi với bốn tháng u ám kia của mình.
Nam Cung Nguyên vẫn dáng vẻ vai khoác túi sách, đút tai nghe điện thoại, dáng người cậu thuộc dạng nam sinh hơi gầy, nhưng lại có thân hình rất cao, vô cùng cao ráo, cho dù chỉ mặc bộ đồng phục đơn giản trên người trông cậu vẫn hấp dẫn ánh nhìn. Ánh mắt của Nam Cung Nguyên tập trung tìm kiếm trong đám người, có hai nam sinh lớp 8 đi qua cậu, cậu cũng không để ý gì. Nhưng không ngờ hai nam sinh này nghĩ cậu đang nghe nhạc, giọng nói cũng không có ý nhỏ xuống "Cậu xem, đây chẳng phải là Nam Cung Nguyên sao? Cậu ta lại đang chờ Tả Ngôn Mặc à?"
"Xem ra là vậy, thật sự là không có lòng tự trọng, bị từ chối lâu như vậy rồi không từ bỏ, mình nghĩ Tả Ngôn Mặc đã chán chết từ lâu rồi. Tưởng bộ dạng đẹp trai một chút là giỏi, cũng chẳng phải tất cả nữ sinh đều thích hắn"
"Đúng vậy, nếu đồng ý thì đã đồng ý từ lâu rồi, còn chờ tới bây giờ làm gì?"
Nam Cung Nguyên hoàn toàn không nghe nhạc, lời của bọn họ cậu đều nghe được rõ ràng. Máu trong người lập tức vọt lên đỉnh đầu, tay Nam Cung Nguyên vô thức nắm chặt lại, khớp xương kêu lên răng rắc, ngay cả những đường mạch máu màu xanh trên mặt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Bọn họ từ đầu đến cuối đều không hiểu gì hết, có điều kiện gì để bàn luận về cậu!
"Nam Cung Nguyên?" Nam Cung Nguyên ngẩn ra, lúc lấy lại tinh thần liền phát hiện ra Ngôn Mặc đã đứng trước mặt mình từ lúc nào. Ổn định lại tâm tình, Nam Cung Nguyên nở nụ cười tươi nhất, nói: "Tan rồi à?"
"Ừ, giáo viên dạy hơi quá giờ một chút" Ngôn Mặc lơ đãng nhìn theo bóng lưng hai nam sinh đi xa dần kia, mở miệng nói "Chúng ta đi thôi"
"Được, đi?"
Nam Cung Nguyên cảm thấy trái tim của mình bắt đầu hoạt đông vượt quá sức của mình.
"Không phải cậu đang đợi tôi sao?"
"Không phải ... à ... phải .... ừm ... quay về quán bar sao?"
"Không phải, tôi quay về nhà trọ"
Hai người sóng vai bước đi, mái tóc dài của Ngôn Mặc thoải mái buộc thành đuôi ngựa, khuôn mặt nhìn nghiêng xinh xắn hoàn mãi, trên mặt cô vẫn là biểu tình lạnh nhạt, hoàn toàn không nhìn ra tâm tư của cô một chút nào. Lúc hai người bọn họ đi qua trạm xa liền nhìn thấy hai nam sinh ban nãy đang đợi xe, Ngôn Mặc thấy lúc Nam Cung Nguyên nhìn bọn họ có chút nín nhịn.
"Sau này tôi sẽ chú ý không ra muộn."
Giọng của cô không lớn không nhỏ, tới gần hai nam sinh kia chắc đã nghe được.
Còn Nam Cung Nguyên đương lúc Ngôn Mặc vừa dứt lời, đôi mắt đẹp lập tức trợn to.
"Ngôn Mặc ... cậu thay đổi rất nhiều ... Vì sao? Tôi có chút không hiểu?"
Ngôn Mặc nghiêng đầu, sắc nắng vàng ấm áp phủ trên gương mặt trắng nõn của cô, khiến khuôn mặt không có biểu cảm gì của cô trở nên sinh động hơn, môi cô như chứa đựng ý cười, Nam Cung Nguyên không dám chắc chắn, nhưng lại chìm đắm bên trong sự yên bình này.
Ngôn Mặc nhẹ giọng nói: "Bởi vì có người nói, tôi hẳn phải thi vào trường đại học tốt nhất cả nước. Cho nên, tôi muốn cố gắng"
← Ch. 40 | Ch. 42 → |