Lột xác
← Ch.39 | Ch.41 → |
Mặc dù đối với chuyện tình cảm Nam Cung Nguyên luôn chậm chạp, nhưng đối với những chuyện liên quan tới Tả Ngôn Mặc, có thể nói là vượt qua cả mức độ mẫn cảm của cậu. Tâm tình Ngôn Mặc gần đây có chút sa sút nhưng nhìn bên ngoài vẫn yên ổn như không có gì khác biệt. Bình thường vẻ mặt cô luôn thản nhiên, lúc này nhìn vào cũng không thấy có gì khác lạ. Nhưng Nam Cung Nguyên phát hiện ra thi thoảng cô lại liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt rất kỳ quái, mang theo chút cảm giác nặng nề mà Nam Cung Nguyên không tài nào đoán ra. Từ trước đến giờ Ngôn Mặc chưa từng dùng ánh mắt quá mức tập trung như vậy, thậm chí còn không nghe thấy lời cậu nói, hoàn toàn đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình.
"Ngôn Mặc, Ngôn Mặc?" Nam Cung Nguyên khó hiểu vẫy vẫy tay trước mắt Ngôn Mặc một lúc lâu, Ngôn Mặc rất ít khi thất thần như vậy, Nam Cung Nguyên gọi mấy lần cô cũng không có phản ứng gì, cậu nhịn không được vỗ vỗ bả vai của cô, lại gọi "Ngôn Mặc, làm sao vậy?"
Ngôn Mặc giật mình hoàn hồn, tránh ánh mắt thăm hỏi của Nam Cung Nguyên, cúi đầu hơi nhíu mày "Không có gì."
"Không đúng, mấy ngày nay có phải cậu có tâm sự hay không?"
Hôm nay đúng vào ngày hội thể dục thể thao, vốn là Nam Cung Nguyên vô cùng hưng phấn, muốn thể hiện bản thân trước mặt Ngôn Mặc, nhưng khi cậu về đích quay đầu lại nhìn về phía người trên khán đài thì lại không thấy bóng dáng Ngôn Mặc đâu, cảm giác vui sướng khi đoạt giải nhất nhanh chóng bị vẻ cô đơn chà sạch không sót lại chút nào. Đợi đến khi cậu tìm được thì lại không tài hỏi ra một chữ trước khuôn mặt lạnh nhạt của cô.
Giữa bọn họ như rơi vào một vòng luẩn quẩn, quan hệ giữa hai người vốn đã chưa đạt tới mức bạn trai bạn gái, ở trong chuyện này Nam Cung Nguyên rất tận tâm lại vô cùng cẩn thận, sợ một lỗi lầm cũng có thể đánh quan hệ hai người trở về nguyên hình. Nhưng dù vậy, cá nhân cậu vẫn nghĩ cả hai người đối với nhau đều cảm giác được sự tồn tại của đối phương không phải chỉ là bình thường, nhưng vì sao mấy ngày nay khi cậu chứng kiến biểu tình khó nắm bắt của Ngôn Mặc thì cậu lại cảm thấy bắt đầu hoài nghi suy nghĩ của chính mình chứ?
Ngôn Mặc tiếp tục dùng cái lắc đầu trả lời, cũng không có ý định nhiều lời, đi về phía trước với tốc độ rất nhanh.
Mấy ngày nay trong lòng Nam Cung Nguyên đã bắt đầu sốt ruột bởi sự không rõ ràng này, lúc này lại bị Ngôn Mặc lạnh nhạt như vậy, trong lòng rã rời, dừng bước lại không đi. Ngôn Mặc đi và bước rồi dừng lại, quay đầu nhìn Nam Cung Nguyên, vẻ mặt Nam Cung Nguyên uất ức và khó hiểu, đôi môi hơi mím lại, đôi con ngươi màu hổ phách đối diện với Ngôn Mặc.
"Ngôn Mặc, là tôi lại làm sai gì sao?"
"Không có, đi thôi"
"Cậu không nói, tôi sẽ không đi" Nam Cung Nguyên cố chấp đứng nguyên tại chỗ.
Ngôn Mặc nhìn cậu một lúc rồi bỗng nhiên xoay người rời đi, không chút do dự.
Nam Cung Nguyên sững sờ nhưng chỉ trong chốc lát cậu đã nhanh chóng đuổi theo, giữ chặt lấy tay Ngôn Mặc: "Ngôn Mặc..."
"Tôi không muốn gặp lại cậu."
Nam Cung Nguyên hoàn toàn mất hết phản ứng, toàn thân cứng đờ, chỉ ngơ ngác nhìn Ngôn Mặc.
Ngôn Mặc có chút buồn bực, cô bắt buộc chính mình nhắm mặt lại không nhìn tới ánh mắt tan vỡ kia, không nhìn vào khuôn mặt tái nhợt trong chớp mắt của Nam Cung Nguyên, lại càng không muốn cảm nhận sự lạnh lẽo của bàn tay đang nắm tay mình. Cô nghe thấy giọng nói của mình vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức chứ một chút lạnh lùng: "Gần đây tôi không muốn gặp lại cậu, cho nên, cậu không cần tiễn tôi về nhà."
"Vì sao? Cậu... ghét tôi?" Tiếng nói của cậu rất trầm rất nhỏ, nhỏ đến mức Ngôn Mặc gần như không nghe được, cơn đau mãnh liệt tràn khắp thần kinh của Ngôn Mặc. Cậu tự tin, đối với bất kỳ ai, bấy kỳ chuyện gì cậu đều tự tin, chỉ riêng khi đối mặt với Ngôn Mặc, sự tự tin của cậu mới bị đập tan.
Ngôn Mặc nhịn không được mở to mắt chậm rãi đưa mắt nhìn về phía Nam Cung Nguyên, khe khẽ thở dài nói: "Không phải như cậu nghĩ đâu, cho tôi một chút thời gian, tôi cần ở một mình."
Bàn tay nắm tay cô dần dần mất đi sức lực, cho đến lướt qua đầu ngón tay Ngôn Mặc, buông rơi ở một bên người cậu. Cậu quay mặt sang, giấu khuôn mặt mình vào nơi khuất sáng, giọng nói trầm thấp như vọng ra từ nơi sâu trong cổ họng "Tôi tưởng mọi thứ đã không giống như lúc trước, nhưng xem ra, là tôi suy nghĩ quá nhiều rồi."
Ngôn Mặc trầm mặc hồi lâu, Nam Cung Nguyên vẫn duy trì tư thế cứng ngắc không động đậy, nơi này cách sân vận động không xa, có không ít học sinh đi qua bọn họ, mà hai người không ai muốn nói một câu phá vỡ cục diện bế tắc này.
Sắc trời đã bắt đầu chuyển tối, Ngôn Mặc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Nguyên tối đi từng chút một, đường nét cằm căng chặt giống như tượng khắc.
"Nguyên..."
Nam Cung Nguyên quay mặt qua như bị điện giật, kinh ngạc nhìn Ngôn Mặc.
Vừa rồi có phải cô gọi cậu là Nguyên hay không?
Ngôn Mặc hít một hơi thật sâu, cố gắng để lời nói của mình không xúc động giống ban nãy: "Để tôi một mình, được không?" Nam Cung Nguyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh cùng đôi môi tái nhợt của cô, chậm rãi gật đầu, trái tim lại xé rách từng chút một, âm ỉ đau, nhưng việc làm của Ngôn Mặc lại không như kiểu có thể làm cho trái tim cậu tan vỡ hoàn toàn. Cậu rất hỗn loạn, mê mang, cảm giác bay bổng trên không trung này làm cậu cảm thấy như sắp phát điên, cậu mãi mãi không thể đoán ra nội tâm của Ngôn Mặc, cho nên cậu mãi vẫn chưa thể chạm đất.
Rất lâu rồi Ngôn Mặc mới đi một mình lâu như vậy, cô không quay về quán bar cũng không quay về căn phòng nhỏ của mình. Cho dù trong lòng trống rỗng, trước mắt cũng chỉ là một khoảng sương mù, nhưng hai chân cô vẫn như tự có ý thức đi về phía nhà cô, nhà của cô và mẹ.
Ngày lại ngày trôi qua trong tĩnh lặng, bởi vì quá mức tập trung vào quyển sách và tài liệu tham khảo trong tay, khi tình cờ lật xem cuốn lịch mới giật mình nhận ra thời gian đã qua hơn một tháng, kỳ thi cuối kỳ cũng sắp bắt đầu. Thời tiết dần một nóng lên, quạt điện trong phòng học chạy phần phật phát ra những âm thanh như bài hát ru, thời gian nghỉ trưa phần lớn học sinh đều nằm sấp trước bàn học.
Trong phòng học im lặng đến quá mức, Nam Cung Nguyên nhìn tình cảnh này của lớp học, không kìm được bật cười, hết sức tự nhiên chuyển tầm mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cửa sổ phòng học đối diện đã không còn bóng người cậu mong ngóng kia. Tả Ngôn Mặc đã dời vị trí của sổ, đổi thành một nữ sinh cậu không biết, nhưng cậu vẫn không kìm được mà nhìn lại, có điều lần nào cũng đều là thất vọng.
Nam Cung Nguyên ngồi cách quạt một khoảng cách, sức gió mỏng may căn bản không tạo nên tác dụng giải nhiệt gì. Có câu tâm tĩnh tất mát, nhưng cậu làm thế nào cũng không thể yên tĩnh được, vốn dĩ cậu có thể nhanh chóng giải quyết đề hóa học, nhưng bây giờ nhìn lại từng phương trình cậu như không nhận ra nổi, hôi, Nam Cung Nguyên ném sách vở qua một bên, không biết gì gục xuống bàn, hai mắt vô thần. Đột nhiên một cục giấy nhỏ nện vào đầu của cậu, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Ôn Lĩnh ngồi chếch sau cậu đang nháy mắt của cậu. Nam Cung Nguyên mở tờ giấy kia ra, chữ viết bên trong qua quýt, được viết từ tay lớp trưởng đại nhân.
"Cậu và bạn học Tả còn chưa làm hòa à?"
"Chưa" Nam Cung Nguyên hữu khí vô lực viết xuống giấy một chữ, rồi lại cuộn giấy lại ném trở về.
Không lâu sau, tờ giấy lại bay đến trước mặt cậu, mở ra nhìn: "Lần này sao lại lâu như vậy, cậu không định chủ động nhận sai gì sao? Mình thấy bạn học Tả cũng không ghét cậu, đoán chừng sẽ nhanh chóng tha thứ cho cậu đấy"
Nam Cung Nguyên cầm lấy bút, nghĩ rồi quay đầu lại gửi cho Ôn Lĩnh một cái nhìn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài từ cửa sau. Chỉ chốc lát, Ôn Lĩnh cũng đi theo sau.
"Nói đi, sao lại thế? Mình thấy gần đây cậu bị bệnh nguy kịch vậy, ngày nào cũng tối tăm mặt mũi, lúc ở một mình cũng chỉ biết làm bài tập hoặc ngẩn người, vấn đề tại sao lại trở nên phức tạp như vậy, mình nói này, các cậu sao không có thời điểm ngọt ngào ấm áp nào như các cặp đôi bình thường khác sao?"
Ôn Lĩnh vừa nhìn thấy Nam Cung Nguyên đã phủ đầu, Nam Cung Nguyên tựa vào hàng hiên một góc rẽ, nghe xong lời Ôn Lĩnh nói, cậu không kìm được lắc đầu nói: "Người yêu cái gì, tụi mình còn chưa tới mức đấy. Nếu mình biết rốt cuộc là xảy ra chuyện mình, thì cũng không bất lực như vậy. Căn bản là mình không biết vì sao lại biến thành như vậy."
Ôn Lĩnh học theo dáng vẻ Nam Cung Nguyên, dựa lưng vào tường, cửa sổ đối diện thổi gió tới, phả lên mặt, chạm vào những giọt mồ hôi đang chảy xuống, tạo một cảm giác man mát. Ôn Lĩnh suy nghĩ, thử phân tích nói: "Mình nghĩ, xem ra có hai nguyên nhân tạo thành tình huống như thế này."
"Cái gì?"
"Thứ nhất, có lẽ cậu ấy phát hiện mình thích cậu, cho nên trong một lúc nhất thời không biết phải đối mặt như thế nào với cậu"
Mặt Nam Cung Nguyên thoáng lộ ra một chút thần thái khác thường, cậu vội vàng quay qua trước mặt Ôn Lĩnh, hỏi:"Sẽ là như thế phải không?"
Một cậu tiếp theo của Ôn Lĩnh lại như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu Nam Cung Nguyên: "Thứ hai, có lẽ cậu ấy thật sự chán ghét cậu, cho nên không muốn nhìn thấy cậu nữa"
"Cậu nói không bằng chưa nói"
"Cũng có thể như vậy, lòng của đàn bà con gái vốn là kim đáy biển, nhất là bạn học Tả" Ôn Lĩnh nhìn thấy bộ dạng buồn bực chán nản của Nam Cung Nguyên, cảm thấy rất thú vị, vì thế muốn tiếp tục trêu chọc cậu, "Mình phát hiện, bạn học Tả gần đây trở nên tiến bộ hơn nhiều, cậu có nhận thấy không?"
Nam Cung Nguyên rầu rĩ đáp.
Ôn Lĩnh liền tiếp tục nói: "Nghe nói thành tích của cậu ấy trong lớp đột nhiên lên cao, luôn giữ vững vị trí thứ 5 trong lớp, có khi còn đứng đầu lớp, thật quá dọa người. Nhớ ngày đó chúng ta cùng một lớp cô ấy còn ở trình độ trung bình đấy"
Nam Cung Nguyên lạnh lùng liếc xéo Ôn Lĩnh giống như gà mẹ bảo vệ gà con, giọng điệu không tốt nói: "Cậu không cho phép người khác tiến bộ à"
"Ha ha, thành tích tiến bộ cũng miễn đi. Nguyên, cậu có nhận thấy Tả Ngôn Mặc ngày càng đẹp ra hay không?" Ôn Lĩnh không để ý đến sắc mặt thối của Nam Cung Nguyên, cứ thế tiếp tục nói "Lần trước lúc mình gặp cậu ta ở văn phòng thật sự hoảng sợ đấy, thì ra một nữ sinh không ai biết đến lại giống như lột xác vậy, đôi mắt rất to, làn da trắng muốt"
"Hừ!" Nam Cung Nguyên thở một hơi hạnh từ mũi, lẩm bẩm "Cô ấy vốn rất đẹp"
"Cậu có cái gì?"
Đúng lúc tiếng chuông tan học vang lên, lời Nam Cung Nguyên nói Ôn Lĩnh nghe không rõ ràng.
"Không có gì, trở về lớp đi thôi, sắp cuối kỳ rồi, mình cũng không muốn chắp tay nhường vị trí thứ nhất cho ai đâu"
Nam Cung Nguyên đút tay vào túi quần, chuẩn bị quay về phòng học, khi quay đầu lại, cậu đột nhiên cảm giác được trời đất xoay chuyển. Ôn Lĩnh đứng sau cậu, không hiểu sau Nam Cung Nguyên đột nhiên lại đứng yên bất động. Bước đến trước cậu hai bước, cậu ta lập tức hiểu ra.
Tả Ngôn Mặc đang cầm một tờ bài thi bước thẳng tới đây, hiển nhiên là cô cũng nhìn thấy bọn họ, không biết từ lúc nào, cô đã không còn mang cặp kính mắt kia nữa, đôi mắt xinh đẹp không có cái gì che giấu nhìn bọn họ, con ngươi đen như trân châu vẫn bình tĩnh như trước. Cô gật đầu khẽ với bọn họ, lúc đi qua, trong gió lưu lại mùi hương thơm ngát còn sót lại trên gười cô, chờ cô đi qua hồi lâu sau, Nam Cung Nguyên mới cất bước quay về lớp.
"Này, mình đột nhiên nghe đến nguyên nhân thứ ba." Ôn Lĩnh như có suy nghĩ gì đó, nói "Ngôn Mặc có lẽ có người thích, con gái chỉ làm đẹp vì người mình thích.
Nhưng mà, đoán chừng không phải cậu"
"Cậu nói cái gì?" Toàn thân Nam Cung Nguyên đột nhiên bao bọc một tầng sát khí.
"Ha ha" Ôn Lĩnh ngây ngô cười, tính làm yên lòng nói "Đoán thôi, đừng xem là thật chứ" Nói xong, cậu ta nhanh chóng trốn vào phòng học. Không nói còn tốt hơn, Ôn Lĩnh nói rồi, Nam Cung Nguyên lại càng cảm thấy buồn bực hơn.
Bước chân của cuối kỳ ép sát các học sinh, nhưng ở giữa biển mù tăm tối, mọi người vẫn còn có cách giải trí cho mình tranh thủ lúc rảnh rỗi. Ngày gần đây, những tin đồn về Tả Ngôn Mặc ở lớp 12 ngày càng nhiều. Từ việc Nam Cung Nguyên công khai thừa nhận theo đuổi Ngôn Mặc, Ngôn Mặc đã luôn bị theo dõi chú ý, hiện tại, ở trong mắt những người này, sự biến hóa của Ngôn Mặc có hiểu qua kích động rất lớn. Thậm chí có người còn truyền ra nói cô sẽ vượt qua hoa hậu Du Chi Âm, trở thành mỹ nữ kiêm tài nữ, cùng Nam Cung Nguyên sóng vai đệ nhất trở thành nữ sinh đứng đầu toàn trường. Ngay cả Tiểu Nhã và Yên Nhiên cũng chặc lưỡi liên tục, thần than mình có mắt không tròng, một đại mỹ nữ như Ngôn Mặc sao lại bị mai một hai năm kia chứ?
Tả Ngôn Mặc vẫn trải qua cuộc sống của mình như cũ, cô luôn khiêm tốn, tình huống bây giờ đối với cô mà nói chẳng qua là cô lấy đi tất cả lớp che đậy, để mọi thức khôi phục diện mạo của nó. Thiếu đi lớp che đậy hàng ngày, quả thật cảm thấy thoải mái hơn trước kia, mặc dù ghét vẻ kinh ngạc cùng ánh mắt nghi kỵ, nhưng nếu đã quyết định quay về với chính mình, như vậy, cô nhất định phải bước đến bước này. Trải qua mấy ngày lặp đi lặp lại, điều Ngôn Mặc làm có lẽ sẽ ảnh hướng đến quyết định cả đời của cô, vận mệnh vốn là một canh bạc, nhưng trong canh bạch này cho dù cô đổ hết lợi thế ra cũng rất khó cứu vớt, nhưng nếu thành công, cũng sẽ làm nên thứ gì đó đáng giá.
Cho dù rất nhiều năm sau không còn gì, Ngôn mặc vẫn tin tưởng quyết định lúc trước của mình, không có sai!
← Ch. 39 | Ch. 41 → |