← Ch.424 | Ch.426 → |
Hà Uyển mở rộng quy mô dệt phường, liền nhận được càng nhiều đơn đặt hàng.
Hoài Nam đại hạn, đám cướp Trường Cân tác loạn, cắt đứt thương lộ nối thẳng huyện Nam Nghi và tỉnh Giang Tô, Tô Hàng các nơi. Thương lộ bị cắt đứt, phường dệt của Hà gia vô pháp đúng thời hạn đưa hàng hóa đến trong tay khách hàng, Hà Uyển tự nhiên sốt ruột, luôn mãi suy xét, sau đó quyết định tự mình đưa hàng hóa đến địa phương.
Hà lão viên ngoại không yên lòng, cũng liền đi theo.
Hà lão viên ngoại cảm khái duyên phận, "Lão phu còn tưởng rằng sau khi cháu cao trúng sẽ về quê tế tổ, ai ngờ cháu thế nhưng chưa về quê, nếu không phải ở Hoài An ngẫu nhiên gặp được, chỉ sợ cháu và ta sẽ khó gặp mặt."
Trước khi Trình Khanh lên kinh, Hà lão viên ngoại từng nhờ nàng về sau chiếu cố Hà Uyển.
Mùa đông năm trước, Hà lão viên ngoại bệnh nặng một hồi, thiếu chút nữa không chịu đựng nổi rời đi.
Lão gia tử vừa bệnh, mấy nhi tử đều ngo ngoe rục rịch, Hà lão viên ngoại luyến tiếc cháu gái bị người ức hiếp, lại gắng gượng qua tràng bệnh kia.
Đến mùa xuân năm nay, Hà lão viên ngoại mới có thể xuống giường đi lại.
Sau này tin tức Trình Khanh Lục Nguyên Cập Đệ truyền quay lại Nam Nghi, Hà lão viên ngoại vui mừng, tâm tình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thân thể cũng càng ngày càng tốt, hiện giờ mới có tinh lực bồi Hà Uyển đi một chuyến này.
Trình Khanh cũng muốn về quê tế tổ!
Nhưng sau khi thi hội lần đầu độc phát, biết được chính mình chỉ còn sót lại hai năm sinh mệnh, Trình Khanh lại không dám lãng phí sinh mệnh hữu hạn ở trên việc về quê tế tổ!
Huyện Nam Nghi núi nhiều đất trồng lúa ít, bá tánh địa phương dựa vào trồng dâu nuôi tằm để sống, nếu tơ lụa Tuyên Đô phủ ế hàng, rất nhiều gia đình sẽ rơi vào "khốn cảnh".
Đây là phản ứng dây chuyền.
"Mấy năm tới, thị trường tơ lụa Đại Ngụy sẽ phát sinh kịch biến, biện pháp trị tận gốc không phải là tìm thương lộ mới, mà là đả thông thương lộ vốn có, làm thương lộ Hoài Nam thẳng đường."
Lời Trình Khanh nói làm Hà lão viên ngoại và Hà Uyển đều trầm mặc.
Hà lão viên ngoại thở dài: "Việc này sao thương nhân như chúng ta có thể quyết định, đám cướp Trường Cân khi nào sẽ bị tiêu diệt, phải dựa vào triều đình."
"Đám cướp Trường Cân không dễ tiếp xúc......"
Hà Uyển chau mày.
"Hai người cứ yên tâm đi, đám cướp Trường Cân không sống được lâu, bọn họ g. i. ế. c quan, g. i. ế. c địa chủ, ngay cả thương nhân tiến vào khu vực Hoài Nam cũng không buông tha, dù triều đình không quyết định tiêu diệt bọn họ, bản thân bọn họ cũng không chịu được lâu!"
Đám cướp Trường Cân nếu muốn phát triển lớn mạnh, đồng dạng cũng cần vật tư.
Nuôi quân phải tiêu tốn lương thực, Hoài Nam khô hạn, đám cướp Trường Cân hiện giờ dựa vào lương thực đoạt được có thể nuôi quân, vậy sau khi lương thực đoạt được tiêu hao hết thì sao?
Bọn họ hẳn cũng đã đoạt được rất nhiều tiền tài, nhưng g. i. ế. c sạch thương nhân, ai dám vận chuyển lương thực đến Hoài Nam!
Trình Khanh nói, làm Hà lão viên ngoại và Hà Uyển hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu, Hà Uyển nhỏ giọng nói: "Có lẽ bọn họ không nghĩ tới muốn mua lương thực, triều đình không phải muốn đưa lương thực đi đến Hoài Nam sao?"
Đánh cướp 40 vạn thạch lương thực của triều đình không phải xong sao!
Nghĩ đến đây, Hà lão viên ngoại và Hà Uyển đều vẻ mặt lo lắng nhìn Trình Khanh.
Trình Khanh cũng cảm thấy phía sau lưng có hơi chút lạnh.
Hai trăm binh sĩ Kỳ chỉ huy sứ phái tới có phải quá ít hay không?
Tuy rằng địa phương nàng muốn đi, cũng không ở khu vực đám cướp Trường Cân khống chế, nhưng cũng không đại biểu an toàn, đám cướp Trường Cân biết có 40 vạn thạch lương thực sẽ lục tục được vận chuyển đến Hoài Nam, khẳng định sẽ quyết tâm đánh cướp.
Cứu tế Hoài Nam quả nhiên là một cái hố to.
Cố nhân gặp lại vốn là chuyện vui, kết quả ba người ngồi xuống nói chuyện, từng người đều có chuyện phải sầu, bữa ăn này thực không có tư vị gì.
Du Tam lại không biết.
Hắn nhìn Trình Khanh từ khi Hà lão viên ngoại và Hà Uyển xuất hiện, hoàn toàn bỏ quên hắn sang một bên, mời hai ông cháu Hà gia đi tửu lầu, cũng không mang theo hắn đi...... Chờ Cốc Hoành Thái trở lại bến tàu, liền phát hiện Bách hộ đại nhân nhà mình sắc mặt không tốt lắm.
Có phải miệng vết thương đau, nhưng lại ngại kêu hay không?
Aizzz, Bách hộ đại nhân cũng quá coi trọng mặt mũi.
Cốc Hoành Thái lén lút phun trào.
Du Tam thấy Trình Khanh bồi Hà lão viên ngoại và Hà Uyển trở về, Hà lão viên ngoại đi trước, Trình Khanh và Hà Uyển đi chậm hai bước, ở mặt sau, một đường đi một đường nói chuyện, tỳ nữ Tiểu Bàn kia, lúc nhìn Trình Khanh, lúc lại nhìn Hà Uyển, biểu tình trên mặt giống như thực rối rắm.
Chẳng lẽ ngay cả Tiểu Bàn cũng cảm thấy Trình Khanh đối xử với Hà Uyển không giống người khác, do đó cảm thấy uy hiếp?
Đôi mắt của tỳ nữ này, không uổng công lớn, sức quan sát thực không tồi!
Du Tam quyết định muốn tìm một thời cơ lén hỏi Tiểu Bàn một chút, là thị nữ bên người Trình Khanh, Tiểu Bàn nhất định biết chuyện giữa Trình Khanh và Hà Uyển là như thế nào, hai người đã phát triển tới một bước nào.
Có phải đã tư định chung thân hay không......
Du Tam thật không cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều.
Bởi vì Trình Khanh vừa trở về liền gọi hắn đến một bên, nói cho Du Tam, Hà lão viên ngoại và Hà Uyển muốn kết bạn cùng đi Hoài Nam.
"Không được, ta không đồng ý!"
Du Tam đương trường phản đối, cắn răng nói: "Trình đại nhân cùng bạn cũ gặp lại là chuyện vui, nhưng dẫn bọn họ đi Hoài Nam quả thực là trò đùa, chẳng lẽ còn muốn phân ra nhân thủ đi bảo hộ bọn họ sao? Trình đại nhân nên phân rõ nặng nhẹ!"
Du Tam là thật sự tức giận, nếu không sẽ không gọi Trình Khanh là "Trình đại nhân".
Trình Khanh muốn mang Hà Uyển đi Hoài Nam, Du Tam ngoại trừ trong lòng chua xót, càng tức giận chính là Trình Khanh vì sắc đẹp mà đầu óc không thanh tỉnh, tăng thêm nguy hiểm cho hành trình đi Hoài Nam!
Chẳng lẽ tánh mạng nhiều người như vậy, cũng không thắng nổi một Hà Uyển?
Trình Khanh xua tay, "Ngươi hiểu lầm, ta hiện tại nào có tâm tình mang theo bạn cũ du sơn ngoạn thủy, Hà lão gia tử và Hà tiểu thư là chủ động tới hỗ trợ...... Bọn họ sẽ giúp chúng ta chia sẻ áp lực vận chuyển lương thực."
Hà Uyển phụ họa nói: "Du bách hộ đừng có xem thường nô gia là nữ tử, ta và tổ phụ ra bên ngoài làm buôn bán, cũng có phương pháp của chính chúng ta, Du bách hộ cho rằng chúng ta làm sao lại xuất hiện ở thành Hoài An này? Ta và tổ phụ muốn tìm một thương lộ mới từ Tuyên Đô đến Tô Hàng, chúng ta tự mình đi thử một lần còn tính là an toàn, Hà gia tuyệt không phải trói buộc, chúng ta ra cửa cũng mang theo mấy chục hộ vệ, cũng có thể giúp đỡ!"
Một phen lời nói của Hà Uyển làm cho Du Tam á khẩu không trả lời được.
Du Tam dùng ánh mắt trừng Trình Khanh.
Hoá ra ông cháu Hà gia không phải muốn đi theo Trình Khanh du sơn ngoạn thủy, mà là muốn dẫn đường cho Trình Khanh?
Mạo nguy hiểm, cho không mấy chục hộ vệ...... Thương nhân trục lợi, Hà gia hy sinh lớn như vậy giúp Trình Khanh, ông cháu Hà gia đây là muốn túm chặt Trình Khanh!!
Du Tam rất tưởng phản đối, nhưng Hà Uyển chỉ là một cô nương gia còn không sợ nguy hiểm muốn dẫn đường, Du Tam lại lải nha lải nhải liền có vẻ rất hẹp hòi.
Trong lòng rốt cuộc là khó chịu.
Nhưng khó chịu này giống như không hề có lập trường...... Du Tam cũng mê mang.
Dù cho Trình Khanh thật sự cùng Hà Uyển tự định chung thân, muốn cưới Hà Uyển, hoặc là cưới tiểu nương tử nhà khác, chính mình có lập trường gì ngăn cản đâu?
Nếu Trình Khanh là nữ, hoặc hắn là nữ, nam cưới nữ gả hết sức bình thường, hắn nhất định sẽ đuổi hết người thích Trình Khanh đi.
Nhưng hắn là nam, Trình Khanh cũng là nam.
Bản thân Du Tam thật vất vả mới bước qua chướng ngại giới tính, lại không biết Trình Khanh có để ý hay không.
Trạng Nguyên lang Lục Nguyên Cập Đệ, tiền đồ rất tốt, làm đại thần nội các đều dễ dàng, Trình Khanh vì sao muốn bỏ tiền đồ tốt như vậy, cùng hắn pha trộn?
← Ch. 424 | Ch. 426 → |