Truyện:A Mạch Tòng Quân - Chương 72

A Mạch Tòng Quân
Trọn bộ 81 chương
Chương 72
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đường Thiệu Nghĩa ngồi ở bên mạn bắc khoang thuyền, nghe vậy liếc mắt nhìn A Mạch ngồi ngoài cửa sổ phía bên này, nói: "Này đã là gì, ngươi còn chưa nhìn thấy ruộng hoa thật sự, đó mới là cánh đồng mênh mông bát ngát đấy."

"Thật sao?" A Mạch nghe xong rất mê mẩn, quay đầu lại nhìn một khoảng bờ sông vàng óng ánh đến thất thần.

Đường Thiệu Nghĩa không trả lời, chỉ im lặng nhìn A Mạch, thấy mặc dù nàng dán yết hầu giả lên, nhưng mà đường cong ở dưới cằm so với nam tử nhẹ nhàng mượt mà hơn nhiều, hơn nữa da thịt mịn màng trơn nhẵn, ngũ quan thanh tú đẹp đẽ lại đầy anh khí, A Mạch như vậy, tại sao hắn lại cứ luôn tưởng nàng là nam tử thật đây? Đường Thiệu Nghĩa tự cười giễu, là ánh mắt của hắn quá tệ, hay là hắn quá tin tưởng A Mạch?

Đợi tới giờ Ngọ, A Mạch giúp Đường Thiệu Nghĩa ăn cơm, cầm bát đĩa đi rửa thì đã thấy Lâm Mẫn Thận đợi ở sau khoang thuyền, thấy A Mạch đến liền nói: "Buổi tối thuyền có thể tới Bình Giang, từ nơi này ta có thể rời thuyền, sau đó đi Nghi Thành gọi người tiếp ứng các ngươi."

A Mạch nói: "Được, đi nhanh rồi về, xem tình hình hoàng thượng nơi đó thế nào, nếu như có khả năng hãy xin hắn lệnh cho thủy quân Phụ Bình giả vờ đánh Thái Hưng, giảm bớt áp lực cho Thanh Châu."

Tuy cuối năm ngoái Thương Dịch Chi đã xưng vương, nhưng mà Giang Nam vẫn chưa dẹp yên, Tề Mẫn con thứ hai của Tề Cảnh vẫn còn ở Lĩnh Nam khởi binh cần vương (tận trung, xả thân vì triều đình), Thương Dịch Chi lưu lại Giang Bình trấn giữ Thịnh Đô, phái Thương Duy đưa đại quân xuống phía nam dẹp loạn. Vùng Lĩnh Nam, cảnh tượng binh mã hai bên giao chiến chắc rất náo nhiệt.

Lâm Mẫn Thận gật gật đầu, ý tứ khó hiểu nhìn A Mạch, do dự một lát, vẫn hỏi: "Vì sao ngày ấy ngươi không giết Thường Ngọc Thanh? Nếu như Bắc Mạc không có viên mãnh tướng này, ngày nào đó khi giao chiến quân ta có thể giảm bớt không ít binh sĩ tử trận. Ngươi không chịu giết hắn, có phải thật sự có ý gì với hắn hay không?"

A Mạch nghe vậy nhướng nhướng lông mày, liếc xéo Lâm Mẫn Thận hỏi: "Ngươi hỏi ta vì sao lại không giết, bản thân ta cũng muốn hỏi ngươi vì sao lại không động thủ đây?"

Lâm Mẫn Thận cười khan, đáp: "Có ngươi đang đứng ở đây, làm sao ta dám tự quyết định làm bậy?"

A Mạch cười giễu một tiếng, nói: "Ha! Thì ra chỉ có Lâm gia ngươi có thể nể nang người khác được, lại không cho ta một đường lui hay sao?"

Lâm Mẫn Thận bị hỏi vặn lại không nói được gì, A Mạch vẫn chế giễu: "Nói đến chúng ta cũng không có gì khác nhau, chỉ là vì tình nghĩa để lại một đường, sau này cũng sẽ gặp lại thôi."

Màn đêm buông xuống thuyền dừng lại ở bờ phía nam dòng sông ở Bình Giang một chút, Lâm Mẫn Thận xuống thuyền, sau khi con thuyền bổ sung lương thực vật tư xong cũng không qua đêm ở Bình Giang, suốt đêm đi về phía hạ du. Mười hai tháng ba, thuyền đến Nghi Thành, trên bến tàu sớm đã có người chờ đợi, đón đám người A Mạch xuống thuyền, bẩm: "Xe ngựa đã chuẩn bị xong, hôm qua cũng phái người đi tới Thanh Châu, báo tin cho bọn họ tiếp viện cho đại nhân."

A Mạch gật gật đầu, thân thể Đường Thiệu Nghĩa đã khôi phục bảy tám phần, mấy người dứt khoát bỏ xe không cần, cưỡi ngựa chạy thẳng tới Thanh Châu. Chưa tới Thanh Châu, đã gặp Trương Sinh dẫn theo kỵ binh đến tiếp viện. Trương Sinh nhìn thấy A mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa đều bình an vô sự, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cuối cùng nguyên soái cũng đã trở lại, mấy ngày nay luôn có lời đồn đại Nguyên soái cùng Đường Tướng quân đều bị Trần Khởi thu phục, ngay cả bên Ký Châu cũng cho người đến hỏi thăm tin tức, Từ tiên sinh mất rất nhiều công sức mới đè ép những lời đồn đại này xuống được!"

A Mạch nghe xong cười nói: "Lời đồn đại như vậy có thể truyền tới Thanh Châu, có phải đại quân Thát tử cũng ở không xa không?"

"Chu Chí Nhẫn dẫn theo năm vạn kỵ binh thát tử, mười bạn bộ binh, tới rất nhanh, mùng bảy tháng ba đã tới Vũ An, chia làm ba đường đem phá hủy ba phía nam, tây, bắc Thanh Châu, chỉ để lại phía đông Thanh Châu, lần này chúng ta phải dùng hết khả năng vượt hẻm núi Phi Long mới có thể tiến vào Thanh Châu." Trương Sinh đi tới bên cạnh A Mạch báo cáo tình hình Thanh Châu ngay lập tức, "Thám báo tìm hiểu được lần này trong quân thát tử mang rất nhiều lương thực, không thiếu vũ khí tấn công thành, xem ra quyết tâm phải công phá Thanh Châu."

A Mạch cười lạnh nói: "Hay cho một kế vi sư tất khuyết (*), chỉ sợ chu chí nhẫn không tính toán đơn giản như vậy! Từ tiên sinh ở đó thấy thế nào?"

(*): Kế trong binh pháp Tôn tử, ý nói khi vây quân địch phải lưu lại chỗ hổng

Trương Sinh đáp: "Từ tiên sinh nói chỉ bằng đội ngũ Thanh Châu hiện tại thì phòng thủ không nổi, nhưng nếu từ đại doanh ở Ký Châu điều phối binh lực cứu viện, lại sợ bị Chu Chí Nhẫn vây thành Thanh Châu ở phía trong tạo thành thế cờ chết."

A Mạch gật gật đầu. Nhất định Chu Chí Nhẫn này muốn lấy bằng được hai châu Thanh, Ký, muốn dùng cách này mở ra một con đường khác về hướng Giang Nam, sau đó nhân lúc quân chủ lực của Thương Dịch Chi đang dẹp loạn ở Lĩnh Nam, cơ hội cho quân phương bắc xuôi xuống phía Giang Nam. Nếu không một khi chờ Thương Dịch Chi dẹp xong loạn ở Lĩnh Nam, mang toàn lực trở lại phía bắc, Bắc Mạc muốn xuôi xuống phía Nam sẽ gặp rất nhiều khó khăn!

Như vậy, mục tiêu của Chu Chí Nhẫn không chỉ là chiếm cứ một thành Thanh Châu mà thôi, chỉ có tiêu diệt toàn bộ quân Giang Bắc, hai châu Thanh, Ký đều nắm trong tay, Chu Chí Nhẫn mới có thể giải quyết xong nỗi lo về sau vượt sông xuôi xuống phía nam.

Đường Thiệu Nghĩa đương nhiên cũng nghĩ tới điều này, suy nghĩ một lát hỏi Trương Sinh: "Kỵ binh ở Điện Tử Lương ra sao?"

Trương Sinh đáp: "Hai tháng nay luôn luôn khổ luyện, những tân binh kia nỗ lực tập luyện cưỡi ngựa muốn được ra trận, nhưng mà nếu so với kinh nghiệm phong phú của tinh kỵ thát tử còn kém rất nhiều."

Đường Thiệu Nghĩa cùng A Mạch đều có chút thất vọng, nhưng mà đều biết đây là tình hình thực tế, người Nam Hạ vốn không giỏi chiến đấu trên ngựa, lúc Đường Thiệu Nghĩa ở núi Ô Lan dẫn theo đội kỵ binh là dựa vào thường xuyên đi tới thảo nguyên Tây Hồ tìm bộ lạc du mục luyện tập chiến đấu, lúc này mới luyện được một đội kỵ binh có thể chống đỡ tương đối so với tinh kỵ Bắc Mạc, mà Điện Tử Lương không thuận tiện như vậy, mấy tháng ngắn ngủi làm sao có thể tạo ra một đội quân thần kỳ.

A Mạch liếc mắt nhìn Đường Thiệu Nghĩa một cái, lại hỏi Trương Sinh: "Bọn Tức đại đương gia có tới Thanh Châu?"

Trương Sinh đáp: "Hôm kia tới, chỉ là không ở lại, chỉ nói với Từ tiên sinh hành trình đã qua ở Dự Châu, liền trở về Thanh Phong trại."

A Mạch nghe xong liền nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa, do dự một lúc mới hỏi: "Đường tướng quân, ngươi đi cùng ta về Thanh Châu, hay là tới Thanh Phong Trại trước?"

Vẻ mặt Đường Thiệu Nghĩa bình tĩnh, đáp: "Trước hết ta đi cùng ngươi về Thanh Châu." Lập tức liền phân phó Ngụy Quân quay về Thanh Phong Trại báo tin bình an, nói rằng trước tiên mình đi tới Thanh Châu một chuyến, sau đó quay về trong trại.

Ngụy Quân tuân mệnh thúc ngựa rời đi, Trương Sinh đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: "Hai ngày trước có một nữ tử trẻ tuổi dẫn theo một đứa trẻ tầm bốn năm tuổi tìm tới Thanh Châu, chỉ nói muốn tìm Nguyên soái, lại sống chết không chịu nói mình là ai, Từ tiên sinh đành phải đem nàng ta tạm thời giữ lại ở phủ trong thành."

A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa đều ngẩn ra, không hẹn mà cùng nhớ tới một người, cùng kêu lên:

"Từ Tú Nhi!"

"Từ cô nương!"

Hai người không nhịn được nhìn nhau, trên mặt A Mạch lại càng khó nén được vui vẻ, hỏi: "Đại ca, ngươi nói có phải Tú Nhi dẫn theo Tiểu Lưu Minh đến hay không? Khi ta ở Dự Châu từng bảo Ngụy Quân đi thăm dò qua trong đại lao, gia quyến Thạch tướng quân đều ở đó, nhưng không thấy Tú Nhi cũng Tiểu Lưu Minh, phải chăng trước đó Thạch Tướng quân đã biết được gì đó, đem Tú Nhi cùng Tiểu Lưu Minh âm thầm đưa ra ngoài."

Đáy mắt Đường Thiệu Nghĩa lộ vẻ vui mừng, rồi lại sợ chẳng may nghĩ sai, mình cùng A Mạch mừng hụt, vì thế liền nói: "Đợi đến Thanh Châu gặp người rồi nói sau."

Khi đoàn người tới Thanh Châu đêm đã khuya, Từ Tĩnh dẫn theo người từ trong phủ ra đón, hỏi vài câu tình hình trên đường, đợi mọi người tản đi, lúc này mới nói thầm với A Mạch: "Có người cứ một mực chờ ngươi."

A Mạch "Uhm" một tiếng, cùng Đường Thiệu Nghĩa trước sau bước vào trong phòng, quả nhiên thấy một nữ tử dung nhan tiều tụy, nắm tay một đứa bé trai bốn năm tuổi đứng đợi ở trong phòng, chính xác là Từ Tú Nhi từng cùng hai người bọn họ chạy ra khỏi thành Hán Bảo.

Lần này gặp lại, đã là cách nhau bốn năm, vóc người Từ Tú Nhi đã trưởng thành, người cũng rất gầy, khuôn mặt lại càng tái nhợt tiều tụy, đứng ở đó cẩn thận quan sát Đường Thiệu Nghĩa cùng A Mạch hồi lâu, lúc này mới kéo đứa bé đi tới, nhẹ giọng nói: "Nguyên soái, Đường tướng quân." Nói xong lại bất ngờ quỳ xuống trước mặt hai người.

A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa đều kinh hãi, A Mạch lại vội vươn tay ra đỡ Từ Tú Nhi, vội kêu lên: "Tú Nhi, ngươi làm cái gì vậy? Đứng lên rồi hãy nói!"

Nhưng Từ Tú Nhi kiên quyết lắc lắc đầu: "Nguyên soái, xin người để cho ta nói hết." Nàng đem đứa bé luôn nấp ở sau lưng kéo lên phía trước, nói: "Đây là Lưu Minh, Tú Nhi phụng mệnh Thạch Tướng quân đưa nó đến Thanh Châu, Tú Nhi may mắn không làm nhục mệnh, đem nó giao tận tay cho Nguyên soái."

Từ Tú Nhi nói đến đoạn sau giọng nói đã mang tiếng nấc nghẹn ngào, trong đôi mắt lại càng chứa đầy nước mắt, cố nén mới không khóc thành tiếng. A Mạch nhìn dung nhan nàng ta tiều tụy, biết là dọc đường đi chịu không ít khổ cực, vội đỡ nàng dậy, nhẹ lời an ủi: "Từ nay về sau mọi chuyện đều tốt, có ta cùng Đường đại ca, tuyệt đối sẽ không để ngươi tiếp tục chịu ủy khuất nữa."

Đường Thiệu Nghĩa lại ngồi xổm xuống kéo đứa bé lại nhìn kỹ, cho dù tính tình hắn có vững vàng thế nào vành mắt cũng không khỏi ửng đỏ. Lúc hắn mang đứa bé này ra khỏi thành Hán Bảo thì đứa bé này cũng lắm chỉ tám chín tháng tuổi, Lưu phu nhân giao vào trong lòng hắn, hướng về phía hắn dập đầu lia lịa, đến mức viên gạch trên sàn nhà đều có vết máu, chỉ xin hắn bảo vệ giọt máu cuối cùng của Lưu Cạnh tướng quân, mà những năm gần đây hắn chỉ lo chinh chiến, lại thiếu chút nữa phụ lòng nhờ vả của Lưu phu nhân.

Bộ dạng đứa bé này khóe mạnh kháu khỉnh, thật là đáng yêu, trợn tròng mắt lên nhìn Đường Thiệu Nghĩa, lại nhìn A Mạch bên cạnh, đội nhiên chỉ vào A Mạch hỏi Đường Thiệu Nghĩa: "Hắn là Mạch nguyên soái, ngươi có phải chính là Đường Thiệu Nghĩa hay không?"

Đường Thiệu Nghĩa mím chặt môi dùng sức gật gật đầu, khàn giọng nói: "Chính là ta, ngươi biết ta ư?"

Tiểu Lưu Minh dùng giọng nói đặc trưng non nớt của trẻ con: "Tú Nhi cô cô từng nói, nếu trên đường đi nàng có chết, bảo ta một mình đi về phía tây, gặp binh lính mặc quần áo màu đen liền nhanh chóng ẩn núp, gặp binh lính mặc quần áo màu xanh liền có thể đi ra, sau đó nói Ta muốn tìm Mạch nguyên soái cùng Đường Thiệu Nghĩa."

Đường Thiệu Nghĩa nghe xong trong lòng đau xót, dùng sức ôm lấy Tiểu Lưu Minh, một lúc sau mới đứng dậy ôm quyền hướng về phía Từ Tú Nhi: "Từ cô nương, đa tạ ngươi đã đưa tiểu công tử tới Thanh Châu, đại ân đại đức Đường Thiệu Nghĩa suốt đời không quên." Nói xong, hất vạt áo lên liền hướng về phía Từ Tú Nhi quỳ xuống.

Từ Tú Nhi giật mình cả kinh, vội xông lên phía trước đỡ Đường Thiệu Nghĩa, kêu lên: "Đường tướng quân, ngài mau đứng lên! Ngày làm vậy ta tổn thọ mất!"

Đường Thiệu Nghĩa lại khăng khăng dập đầu ba cái mới đứng dậy, lại đem Tiểu Lưu Minh bế lên khỏi mặt đất. A Mạch thấy vậy lộ vẻ xúc động, lại nhìn Từ Tú Nhi cúi đầu gạt lệ, không khỏi khuyên nhủ: "Ngươi nhìn bốn người chúng ta, cần gì phải như vậy, khó khăn lăm mới gặp lại sau đại nạn, đều nên vui vẻ mới đúng!"

Từ Tĩnh im lặng từ đầu tới giờ cũng đã hiểu rõ Từ Tú Nhi có quan hệ với A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa, cười nói: "Thật sự là một chuyện đáng vui mừng."

Thời gian đã muộn, Tiểu Lưu Minh đã gục trên vai Đường Thiệu Nghĩa ngủ gật, Từ Tú Nhi thấy thế liền ôm nó từ trên người Đường Thiệu Nghĩa xuống, khẽ nói: "Ta đưa nó về phòng ngủ."

*****

Từ Tú Nhi dẫn Tiểu Lưu Minh về phòng ngủ, trong phòng lập tức chỉ còn lại ba người A Mạch, Đường Thiệu Nghĩa và Từ Tĩnh. Từ Tĩnh cũng không nói thừa, chỉ đem một tấm bản đồ Giang Bắc bày ra trên bàn, chỉ vẽ nói: "Chu Chí Nhẫn khí thế to lớn, hiện tại chia làm ba nơi đóng ở đây, xem tình hình không quá mấy ngày liền muốn bao vây Thanh Châu."

A Mạch nhìn chỗ đánh dấu trên bản đồ kia im lặng không nói, Chu Chí Nhẫn cố ý để lại một phía để đi ra, hiển nhiên không chỉ "Vi sư tất khuyết" đơn giản như vậy. Giống như lo lắng của Từ Tĩnh; Một khi điều binh cứu viện từ Ký Châu, rất có khả năng Thanh Châu bị Chu Chí Nhẫn vây bên trong trở thành thế cờ chết, mà Ký Châu trống rỗng sẽ để Chu Chí Nhẫn nhân cơ hội, nếu có một đội kỵ binh từ phương bắc qua Yến Thứ Sơn tới Ký Châu, như vậy đại doanh Ký Châu nguy mất. Nhưng mà nếu không điều binh, vậy cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Châu bị chiếm đóng.

Đây là ưu thế tuyệt đối của lực lượng, giống như một đứa bé cùng một người lớn cao to đánh nhau, cho dù ngươi biết được quyền tiếp theo của người lớn sẽ đánh vào đâu, nhưng mà tốc độ cùng sức mạnh của hắn, sẽ làm cho ngươi không có cách nào muốn trốn tránh. A Mạch không khỏi nhíu mi, hiện tại quân Giang Bắc như một đứa trẻ dần dần trưởng thành, cùng lúc, Trần Khởi cũng hiểu được một điểm này, cho nên, hắn không có ý định tiếp tục để thời gian cho quân Giang Bắc trưởng thành nữa.

Đường Thiệu Nghĩa liếc mắt nhìn A Mạch một cái, hỏi Từ Tĩnh: "Tình hình chỗ quân lính mới như thế nào?"

"Ở đó Trương Sĩ Cường vừa mới chế tạo một lượng lớn hỏa sùng cùng hỏa pháo đưa ra, ta đã đặc biệt đi xem, quả nhiên uy lực kinh người." Từ Tĩnh nói tới đây trên mặt không thể giấu nối hưng phấn: "Ta bảo bọn họ vận chuyển mấy khấu pháo đến Thanh Châu, lại bảo Hắc Diện dẫn theo ba nghìn người vào trong núi."

A Mạch nghe xong liền chậm rãi gật gật đầu, suy xét một lát nói: "Tiếp tục điều động một vạn người vào núi, chính thức thành lập hỏa pháo doanh cùng hỏa súng doanh."

"Nhưng mà quân giới tạo (Như kiểu đội đúc vũ khí ấy ^^) ở đó trong chốc lát không thể chế tạo ra nhiều hỏa súng cùng hỏa pháo như vậy trang bị cho những người này." Từ Tĩnh nói.

A Mạch trầm giọng nói: "Đã không đợi được nữa, trước tiên cứ bảo mọi người thay phiên nhau học cách sử dụng."

Đường Thiệu Nghĩa vẫn im lặng không nói, khi hắn còn ở trên Điện Tử Lương cũng chứng kiến qua uy lực của hỏa súng cùng hỏa pháo này, cũng biết hai thứ này là khắc chế đặc biệt đối với kỵ binh, chỉ là dù sao cũng là lính mới, cũng không ai biết đến khi lôi đến chiến trường sẽ có chuyện gì, thắng bại vẫn khó xác định. Lại thêm binh lực hai châu Thanh, Ký hiện tại vốn hết sức eo hẹp, nếu tiếp tục chia thêm một vạn quân tinh nhuệ vào trong núi, binh lực như vậy càng giống lấy trứng chọi với đá.

"Thanh Châu phòng thủ thế nào?" Đột nhiên Đường Thiệu Nghĩa hỏi.

"Tử thủ!" Từ Tĩnh đáp.

A Mạch cũng đồng ý gật gật đầu: "Không sai, Thanh Châu chỉ có thể tử thủ, ít nhất phải phòng thủ từ nửa năm trở lên, kìm chân phần lớn binh lực Chu Chí Nhẫn, Chu Chí Nhẫn một ngày không công được Thanh Châu, hắn liền không dám tiến vào khe núi Phi Long."

Đường Thiệu Nghĩa nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn A Mạch, trầm giọng nói: "Để ta trấn thủ Thanh Châu đi."

Tuy chưa nhiều lời, nhưng mà A Mạch làm sao lại không hiểu được tâm ý của Đường Thiệu Nghĩa. Trấn thủ Thanh Châu, vậy đại biểu uốn dùng binh lực cực kỳ có hạn để chống đỡ Chu Chí Nhẫn vây đánh trực diện trên chiến trường, đây tất nhiên là nhiệm vụ vô cùng gian khổ. A Mạch cười cười, lại nói: "Đường tướng quân không thể trấn thủ Thanh Châu, có nơi còn cần huynh hơn so với Thanh Châu!"

"Không sai!" Từ Tĩnh cũng vuốt chòm râu cười cười, cùng A Mạch liếc mắt nhìn nhau, nói tiếp: "Trấn thủ Thanh Châu, chỉ cần tìm người lão luyện thành thục là được, Đường tướng quân lại có nơi khác cần đi."

Đường Thiệu Nghĩa thấy cách nói của Từ Tĩnh cùng A Mạch giống nhau, trong lòng khẽ động, hỏi: "Các ngươi muốn ta lại dẫn kỵ binh đi?"

A Mạch cùng Từ Tĩnh không hẹn mà cùng gật gật đầu, hai người không nhịn được nhìn nhau cười.

A Mạch chỉ trực tiếp Yến Thứ Sơn trên bản đồ nói: "Năm Thịnh Nguyên thứ hai, Chu Chí Nhận chính là vượt qua sườn tây Yến Thứ Sơn, sau đó ban đêm vượt qua sông Tử Nha, tấn công nhanh Lâm Đồng. Ta sợ lần này hắn sẽ diễn lại trò cũ..." Ngón tay A Mạch hướng về phía bên phải nhẹ nhàng vẽ một cái, tiếp tục nói: "Từ phía đông đảo qua Yến Thứ Sơn, sau đó bất ngờ tập kích Ký Châu."

Đường Thiệu Nghĩa cũng là tướng lâu năm trên sa trường, chỉ một câu này, trong lòng nhất thời hiểu rõ, nói tiếp: "Không sai, trái lại thật sự có thể ột đội kỵ binh làm trung tâm, Ký Châu vừa loạn, Thanh Châu đương nhiên khó giữ được. Nhưng mà Yến Thứ Sơn đông cao tây thấp, nếu hắn muốn từ sườn đông đảo qua, cũng không thể phái kỵ binh, chỉ có thể dựa vào bộ binh, mà phía bắc Ký Châu địa thế trống trải, chúng ta chỉ cần có một đội tinh kỵ ở đây, tuy rằng thát tử đảo qua Yến Thứ Sơn, cũng không tiến vào được Ký Châu của ta nửa bước!"

A Mạch cùng Từ Tĩnh chính xác nghĩ như vậy, chỉ cần ổn định phía sau, Thanh Châu này mới có thể giữ vững, cũng mới có thể để cho quân lính mới có thời gian dần dần trưởng thành.

"Chỉ có điều." Đường Thiệu Nghĩa hơi dừng lại, nói tiếp: "Nếu chỉ đem kỵ binh đặt ở phía bắc Ký Châu lại có chút lãng phí."

A Mạch biết Đường Thiệu Nghĩa rất am hiểu tác chiến kỵ binh, nghe anh ta nói như vậy liền lập tức hỏi: "Đường tướng quân còn có ý nghĩ gì?"

Đường Thiệu Nghĩa suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: "Tổng số kỵ binh trên Điện Tử Lương đã vượt quá một vạn, bảo vệ phía bắc Ký Châu cơ bản không cần dùng nhiều như thế, không bằng kêu Trương Sinh dẫn theo sáu doanh kỵ binh mới thành lập cùng hai cái doanh cũ đi Ký Bắc (viết tắt bắc Ký Châu a ^^), một là ngăn cản địch, hai là luyện binh. Hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ còn lại thì do ta dẫn tới phía sau Chu Chí Nhẫn!"

A Mạch không nghĩ tới Đường Thiệu Nghĩa sẽ có ý tưởng mạo hiểm như thế, nhất thời trố mắt ra. Phải biết rằng Giang Bắc hiện tại ngoại trừ hai châu Thanh, Ký ra toàn bộ đã nằm dưới sự khống chế của Bắc Mạc, chỉ hai ngàn kỵ binh xâm nhập sau lưng địch dĩ nhiên vô cùng nguy hiểm đáng sợ, không nói bị kỵ binh Bắc Mạc vây đuổi, chỉ nói cung cấp nuôi dường hai ngàn kỵ binh này đã là một vấn đề lớn. Giang Bắc không giống với thảo nguyên Tây Hồ, tuy hiện tại nơi này bị Bắc Mạc chiếm lĩnh, nhưng dân chúng vẫn là dân chúng Nam Hạ như trước. Quân kỵ binh Giang Bắc ở thảo nguyên Tây Hồ có thể dựa vào việc cướp đoạt của bộ lạc du mục bổ sung vật tư, chỉ là, ở Giang Bắc này chính là ruộng đất của tổ tiên mình, làm sao có thể xuống tay với đồng bào của mình được?

Thấy A Mạch một lúc lâu vẫn không nói, Đường Thiệu Nghĩa đã đoan được lo âu của A Mạch, nói: "Đường dài đánh bất ngờ kỵ binh cần tinh nhuệ chứ không cần nhiều, chỉ cần hai ngàn này là được, nhiều hơn trái lại hành động lại không tiện."

A Mạch chỉ nâng mắt nhìn Đường Thiệu Nghĩa hỏi: "Vật tư tiếp tế huynh xử lý thế nào? Núi Thái Hành không giống với núi Ô Lan, chỉ có một khe núi Phi Long mới có thể đi qua, chỉ cần Chu Chí Nhẫn phá hủy, huynh lập tức có thể bị chặn lại ở ngoài núi Thái Hành."

Đường Thiệu Nghĩa cười cười, đáp: "Về mặt tiếp tế vật tư, có thể đoạt ở trong tay Thát tử!"

A Mạch lại vẫn chần chừ không chịu gật đầu, ngược lại Từ Tĩnh ở bên cạnh đột nhiên cười nói: "Ta thấy cách này ngược lại có thể được." ông ta đưa tay vuốt chòm râu nhỏ, trong mắt nhỏ lóe sáng: "Ngoại trừ có thể cướp của thát tử, cũng có thể xin hoàng thượng trợ giúp ở phía nam."

Đường Thiệu Nghĩa ngẩn ra, dừng một chút mới hiểu được "hoàng thượng" này là Thương Dịch Chi. Sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa không khỏi trầm dần xuống, rũ mi mắt xuống im lặng không nói. Chuyện ở Giang Nam hắn sớm có nghe thấy, biết Thương Duy đại nhân cùng liên quân Vân Tây sớm đã công phá Thịnh Đô, Thương Dịch Chi đã xưng đế ở Thái Cực Điện. Tuy rằng A Mạch đã sớm nói, bất luận ai làm hoàng đế ở phía nam đều không có quan hệ gì với quân Giang Bắc bọn họ, nhưng mà trong lòng Đường Thiệu Nghĩa vẫn luôn có khúc mắc, nếu không phải Vân Tây dẹp yên hãm chân phần lớn bộ phận trong triều đình, khiến cho trong triều không cách nào đi xuống phía bắc chống lại Bắc Mạc, Giang Bắc làm sao lại nhanh chóng rơi vào tay giặc như vậy? Hiện tại khen ngược, phản quân Vân Tây nhanh chóng thay đổi thành liên quân, hóa ra, dân chúng giang sơn chẳng qua là đồ chơi trong bàn tay bọn họ.

A Mạch nhìn sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa không tốt, biết trong lòng anh ta đối với chuyện chính biến của Thương Dịch Chi còn bất mãn, thấy thế liền nói lảng đi: "Về mặt tiếp tế vẫn còn có thể tiếp tục bàn bạc, chỉ là mục tiêu của hai ngàn kỵ binh như thế nào đây? Trong lòng Đường tướng quân có tính toán gì không?"

Đường Thiệu Nghĩa đáp: "Đường vận chuyển lương thực của thát tử!"

A Mạch nghe xong vỗ tay hoan nghênh: "Được! Chỉ cần đường vận chuyển lương thực của thát tử không suôn sẻ, đại quân Chu Chí Nhẫn tất chịu ảnh hưởng."

Từ Tĩnh cũng chậm rãi gật đầu. Ba người lại liền chấm địa đồ bàn bạc nửa ngày, mắt thấy phương đông đã bừng sáng, lúc này mới đem các mục thủ tục tạm thời sắp xếp lại. Trên mặt Đường Thiệu Nghĩa hiện vẻ mệt mỏi khó che dấu, A Mạch bên cạnh lại lấy tay che miệng ngáp một cái, Từ Tình thấy vậy không khỏi cười nói: "Dọc đường đi hai người các ngươi vốn đã vất vả, bây giờ lại cả đêm không ngủ, nhanh đi nghỉ tạm đi."

Thân thể và tinh thần A Mạch đều mệt mỏi đến cực điểm, nghe Từ Tĩnh nói như vậy xong liền không khách khí, chỉ gọi thân binh tiến vào đưa Đường Thiệu Nghĩa và Từ Tĩnh quay về nghỉ ngơi, ai ngờ Từ Tĩnh lại cố tình lui lại phía sau mấy bước, lén lút nói thầm với A Mạch: "Phòng thủ Thanh Châu như thế nào, ngươi phải sớm tính toán đi."

A Mạch nghe xong hơi ngẩn ra, giương mắt khó hiểu nhìn về phía Từ Tĩnh.

Từ Tĩnh giải thích: "Tuy chúng ta nói phải tử thủ Thanh Châu, nhưng xem bộ dạng Chu Chí Nhẫn khí thế to lớn, hơn phân nửa là Thanh Châu không mong thủ được, cho dù là có thể hao tổn thu được về, tổn thất bên trong thành cũng sẽ rất lớn. Lại nói nếu Chu Chí Nhẫn lâu rồi vẫn công thành không xong, một khi thành bị phá, tám chín phần muốn bắt dân chúng Thanh Châu trút giận, đến lúc đó không dám đảm bảo có xuất hiện tình hình như thành Hán Bảo nữa hay không."

A Mạch nghe xong vẻ mặt biến đổi, lúc lâu vẫn không lên tiếng.

Từ Tĩnh im lặng quét mắt liếc nàng một cái, thấp giọng nói: "Nếu như hiện tại đem dân chúng rút khỏi Thanh Châu cũng chưa chắc không được, chẳng qua như vậy tất nhiên sẽ dẫn đến lòng quân rối loạn, đến lúc đó sợ Thanh Châu lại càng khó phòng thủ đến cùng được, nhưng mà nếu không rút lui..."

"Tiên sinh!" Đột nhiên A Mạch gấp giọng chặn lời Từ Tĩnh, "Trước tiên ngươi để ta suy nghĩ một chút."

Từ Tĩnh khẽ cười, xoay người bắt tay sau lưng ra vẻ không vội vàng thong thả bước đi ra ngoài.

A Mạch lại ngây ngẩn đứng đó một lúc lâu, lúc này mới gọi thân binh bê nước tiến vào rửa mặt nghỉ ngơi. Vốn dĩ nàng đã sớm mệt mỏi không chịu được, ai ngờ sau khi rửa mặt xong lại hoàn toàn không buồn ngủ, mặc nguyên quần áo chỉ nằm chốc lát trên giường, dứt khoát đứng bật dậy, chỉ dẫn theo một thân vệ đi chầm chậm rời khỏi phủ.

Thời gian vẫn còn sớm, trời chẳng qua mới tờ mờ sáng, trên đường phố đã có vài người vội vàng đi lại. Người bán hàng rong dừng gánh hàng lại ở bên đường, đem nồi và bếp từ trên gánh hàng bê xuống, vung nồi lúc đóng lúc mở liền có mùi thơm cùng khí nóng hôi hổi bốc lên. Trong cửa hiệu bên cạnh, người hầu bàn đi ra tháo ván cửa, xuyên qua cửa nhìn vào, trong nhà trọ người học việc đang cầm khăn lau lớn ra sức lau chùi quầy hàng trong điếm, còn chường quầy đứng ở đằng sau quầy hàng, cầm bàn tính trong tay đánh đôm đốp vang dậy.

Con đường này, trước kia lúc chạy bộ buổi sáng A Mạch thường xuyên đi qua, nhưng chưa bao giờ đánh giá kỹ như hôm nay. Đường phố này, có phải sẽ có một ngày hóa thành tường đổ như trong thành Hán Bảo hay không? Máu tươi của những người này, có phải cũng sẽ nhuộm những viên đá xanh dưới chân thành màu đỏ hay không?

A Mạch ngẩn ngơ trong chốc lát, bước chân vô tình chậm lại, người bán rong bên kia đường thấy hai người mặc quân phục, vội thân thiện tiến lại, mặt bày vẻ tươi cười: "Hai vị quân gia dùng chút sữa đậu nành?"

A Mạch phục hồi tinh thần lại, gật gạt đầu: "Mang hai chén tới đi."

Người bán hàng rong nhanh chân lẹ tay bưng hai chén sữa đậu nhanh nóng hôi hổi đi ra, một chén đưa cho A Mạch, một chén đưa cho thân vệ phía sau A Mạch. Thân vệ đón chén sữa đậu nành, lại chỉ bưng, không chịu uống. A Mạch há miệng uống một ngụm nhỏ sữa đậu nành, thản nhiên nói: "Uống đi, ta uống một chén là đủ rồi."

Lúc này thân vệ mới vội uống một ngụm, sau đó liền lấy đồng bạc trong lòng đưa cho người bán rong kia, ai ngờ người bán rong kia không chịu nhận, chỉ liên tiếp dùng tạp dề trên người lau lau bàn tay thô nứt nẻ, từ chối nói: "Quân gia, tiền này ta không thể nhận, nếu như không có các ngươi, Thanh Châu này sớm đã bị thát tử chiếm, mạng của mọi người sớm đã không còn, bọn ta đều nhớ kĩ điều tốt của các ngươi, không thể làm chuyện không có lương tâm."

A Mạch nghe xong, tay bưng bát sứ liền khẽ run lên một cái, nàng im lặng đem sữa đậu nành trong chén uống từng ngụm đến hết, lúc này mới đem bát trả lại cho người bán rong, nói: "Đa tạ sữa đậu nành của tiểu ca."

Người bán rong kia được A Mạch cảm ơn có chút ngượng ngùng, khờ khạo cười cười, liền lại muốn rót cho A Mạch một chén đầy. A Mạch cười lắc lắc đầu, kêu thân vệ đem tiền đưa cho người bán rong, bản thân mình xoay người bước nhanh đi thẳng về phía trước. Thân vệ vội vàng nhét mấy đồng tiền lớn vào trong tay người bán rong, xoay người đuổi theo A Mạch. Vừa mới đuổi tới phía sau A Mạch, lại nghe A Mạch đột nhiên hỏi hắn: "Ngươi nói xem rốt cuộc chúng ta đánh giặc vì cái gì?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)