Truyện:A Mạch Tòng Quân - Chương 71

A Mạch Tòng Quân
Trọn bộ 81 chương
Chương 71
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thường Ngọc Thanh nghe xong khóe môi hơi nhíu, lộ ra một nét thoáng hiện ý cười châm chọc, đêm qua hắn từng đuổi theo Lâm Mẫn Thận, hai người còn giao thủ, đám người Khương Thành Dực đuổi theo phía sau nhìn thấy rõ ràng, tất nhiên sẽ mang tin tức truyền cho Trần Khởi, nhưng bây giờ Trần Khởi mới bảo người tới thăm hỏi, rõ ràng là nghe nói hôm nay hắn dẫn theo nữ nhân trở về thành.

"Có hỏi thăm chuyện hôm nay ta dẫn người trở về không?" Thường Ngọc Thanh hỏi.

Thân vệ cẩn thận liếc mắt nhìn Thường Ngọc Thanh một cái, đáp: "Đề cập đến hai câu, ta nói là ở trên đường tướng quân cứu được con gái nhà nông, nhìn thấy thuận mắt liền mang trở về, hắn không hỏi lại, chỉ nói bên người tướng quân nên sớm có một người bên cạnh chăm sóc... "

Thường Ngọc Thanh cười lạnh hai tiếng, hắn sớm đoán được cho dù Trần khởi khẳng định A Mạch ở trong phủ của hắn cũng không dám đến đây đòi người. Trải qua như vậy, Trần Khởi muốn giấu còn sợ giấu không được, làm sao lại tự mình đến đây bóc sẹo chứ!

Thân vệ kia thấy Thường Ngọc Thanh không tiếp tục phân phó, lặng lẽ lui xuống. Thường Ngọc Thanh lại ngồi một mình một lúc lâu, đến tận lúc đêm khuya mới xoay người trở về phòng, nhưng mà đến đi đến ngoài cửa phòng lại do dự, chỉ yên lặng đứng ở trước cửa một lúc lâu, xoay người tới thư phòng.

A Mạch ở bên trong nghe thấy rõ ràng, trong lòng cũng không khỏi có chút ngơ ngẩn, Thường Ngọc Thanh không còn nghi ngờ gì nữa là nàng thích anh ta, nhưng mà cho dù tiếp tục thích thì phải thế nào đây? Có thể bước qua mối thù giữa hai nước Nam Hạ Bắc Mạc, ngăn cản thiên quân vạn mã trên chiến trường chém giết tàn khốc? Anh ta là Sát tướng Bắc Mạc Thường Ngọc Thanh, mà nàng đã là Nguyên soái quân Giang Bắc Mạch Tuệ... Hai người bọn họ, sớm đã quá cách xa nhau.

A Mạch cười lắc lắc đầu, vậy mà chính mình lúc này lại nghĩ đến có phải nực cười hay không, có thời gian không bằng nên suy nghĩ một chút xem làm sao có thể né tránh thủ vệ bên ngoài để trốn ra, phía tây phủ đệ Thường Ngọc Thanh là tòa nhà Lâm Mẫn Thận mua, chỉ cần có thể trốn được, rời khỏi Dự Châu lập tức cũng có hi vọng. Cho dù hiện tại không thể nghĩ ra biện pháp nào khả thi, ngủ một giấc bồi bổ thể lực cũng rất tốt.

Lúc này A Mạch nằm xuống đi ngủ, Thường Ngọc Thanh cũng gần như một đêm không ngủ, vừa mới rạng sáng ngày thứ hai liền đã đi tới quân doanh, ước chừng vội vàng cả ngày, khi trời tối đen mới trở về. Ngay cả quân phục còn chưa kịp thay xuống, Thường Tu An đã đến tìm, mới gặp nhau đã hỏi: "Lão Thất, ngươi muốn nạp thiếp?"

Nghe Thường Tu An hỏi như vậy, Thường Ngọc Thanh không khỏi nhíu mày, có chút không vui hỏi: "Ngài nghe thấy chuyện này ở đâu?"

Thường Tu An đáp: "Hôm nay trong lúc đi đến phủ Nguyên soái nghe người ta nói, còn hỏi ta chừng nào ngươi mời rượu, ta nào đâu biết rằng ngươi muốn nạp thiếp cái quái gì, làm cho ta không hiểu ra sao, còn bị người chế nhạo mấy câu. "

Thường Ngọc Thanh hơi hơi híp mắt, sát khí trong mắt lập lòe, đợi đến khi Thường Tu An nói xong, trên mặt cũng nở nụ cười, nói: "Ta không tính sẽ nạp thiếp. "

Thường Tu An nghe xong cũng thấy được trấn an, không nhịn được đưa tay vỗ vỗ bả vai Thường Ngọc Thanh, cười nói: "Như vậy là tốt rồi, ngươi còn chưa có cưới vợ đâu, lấy về một thiếp thất rất không hợp lý, chứ đừng nói đến còn là một nữ tử người Nam Hạ, đại tẩu nơi ấy lại muốn lo lắng. "

Thường Ngọc Thanh khẽ nhíu nhíu khóe môi, tựa tiếu phi tiếu liếc mắt một cái nhìn Thướng Tu An, nói: "Tam thúc, ta nghĩ muốn lấy vợ. "

Nụ cười trên mặt Thường Tu An bị khựng lại, nhất thời ngẩn ra ngay tại chỗ. Thường Ngọc Thanh cũng nở nụ cười thẳng thắn, từ đêm qua tới giờ hắn cứ mâu thuẫn không biết nên xử trí A Mạch thế nào, một mặt là đại nghĩa nước nhà, một mặt là tình cảm nam nữ, cứ giày vò hắn trằn trọc khó ngủ, giết, không nỡ, thả, nhưng lại không thể thả. Ngay lúc này nghe Thường Tu An nói chuyện ở phủ nguyên soái, nghĩ chắc là xếp đặt của Trần Khởi, cùng lúc trong lòng khinh thường, lại là đột nhiên thông suốt. Trần Khởi dám hành động như thế, đơn giản là chắc chắn hắn không thể cưới A Mạch, mà A Mạch cũng sẽ không chịu gửi thân làm thiếp, một khi đã như vậy, hắn lập tức càng muốn để cho Trần Khởi nhìn một lần xem, ngăn cách bởi quốc thù thì sao? Cưới về làm vợ cũng như nhau!

Chủ ý đã định, Thường Ngọc Thanh cũng không nói nhiều với thúc phụ, nhìn Thường Tu An cười cười, thừa dịp ông ấy còn đang trố mắt xoay người rời khỏi thư phòng. Đợi đến khi Thường Tu An tỉnh hồn lại, Thường Ngọc Thanh đã đi xa, Thường Tu An gấp đến độ kêu to ở phía sau: "Lão thất, Lão thất, ngươi đừng làm chuyện điên rồ!"

Lại nói đến A Mạch ở nơi này, sau một ngày nghỉ ngơi, chứng tê dại trên người đã biến mất hoàn toàn, chỉ không biết chính xác tâm tư Thường Ngọc Thanh ra sao, mặc kệ là giết hay thả, dù sao cũng phải có ý kiến, nhưng trong lòng lại có chút nghi ngờ, ngày ấy Thường Ngọc Thanh liền trắng trợn mang nàng trở về thành như vậy, vì sao Trần Khởi ở đó lại không có phản ứng nào?

Trong lòng A Mạch nghi ngờ, tóc buộc chặt lại chuẩn bị trốn đi, ai ngờ khó khăn lắm mới nhịn được đến đêm khuya, đột nhiên nghe thị vệ trong viện thấp giọng kêu một tiếng: "Tướng quân", A Mạch sợ tới mức vội gỡ tóc ra, trở về giường nằm giả vờ ngủ.

Sau một lát, ngoài cửa liền vang lên tiếng đập cửa. Tiếng đập cửa kia vang lên vài lần liền ngừng lại, ngoài cửa im lặng trong chốc lát, lại nghe thấy thanh âm Thường Ngọc Thanh hơi có chút uể oải vang lên: "A Mạch, đến mở cửa đi, ta biết ngươi không ngủ. "

A Mạch từ từ đứng dậy từ trên giường, cẩn thận nhìn lại quần áo trên người mình cũng không có chỗ sơ hở, lúc này mới đi tới mở cửa. Thường Ngọc Thanh tựa vào cây cột trụ ngoài hành lang, giương mắt nhìn về phía A Mạch, sau khi yên lặng đánh giá một lát đột nhiên nở nụ cười, hỏi: "Ngươi lại muốn tìm cách chạy trốn à?"

Trong lòng A Mạch khẽ động, lời nói cũng cực lạnh nhạt: "Ở trong viện ngươi bố trí nhiều người như vậy, cho dù ta muốn chạy cũng không biết phải làm sao đây?"

Thường Ngọc Thanh cười cười không để ý tới, cứ yên lặng nhìn A Mạch. A Mạch bị anh ta nhìn thấy trong lòng bực bội, lại thấy anh ta cứ khăng khăng không chịu nói, dứt khoát xoay người đi trở lại trong phòng, lại bị Thường Ngọc Thanh từ phía sau kéo trở lại.

"A Mạch. " Thường Ngọc Thanh hô lên, dừng một chút mới tiếp tục nói: "Ngươi gả cho ta đi. "

Thân thể A Mạch cứng đờ, dừng trong chốc lát mới xoay người lại, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía Thường Ngọc Thanh: "Ngươi uống say sao?"

Phản ứng của nàng như thế khiến cho trong lòng Thường Ngọc Thanh lạnh lẽo, không khỏi buông lỏng tay ra, cũng nghiêm mặt nói: "A Mạch, ngươi gả cho ta đi. "

A Mạch nhìn Thường Ngọc Thanh một lát, đột nhiên cười cười giọng mỉa mai hỏi: "Ngươi muốn cưới ta? Cách cưới gả như thế nào?"

"Cưới hỏi đàng hoàng. " Thường Ngọc Thanh đáp.

"Ah~" A Mạch "Ah" một tiếng thật dài, lại hỏi: "Vậy ngươi cưới hỏi đàng hoàng không chỉ là con gái của Hàn Hoài Thành, còn là nguyên soái quân Giang Bắc? Hay là không biết thế gia Bắc Mạc nào vô căn cứ xuất hiện con gái, cháu gái?"

Thường Ngọc Thanh làm sao lại không biết ý tứ của A Mạch, nghe vậy mấp máy khóe miệng, im lặng một láy sau đó gằn từng tiếng: " Người ta muốn cưới chính là nữ tử tên A Mạch, cho dù nàng họ Hàn hay họ Mạch, cho dù nàng là thiên kim thế gia hay là đứa bé mồ côi lưu lạc, ta đều không để ý. "

A Mạch khẽ cười, hỏi: "Gia tộc của ngươi nếu biết thân phận của A Mạch này, há có thể cho phép ngươi cưới nàng?"

"Là ta cưới vợ, không phải gia tộc cưới vợ, trong nhà không đồng ý, ta ra ngoài mở phủ ở riêng là được. " Thường Ngọc Thanh thản nhiên đáp.

Tuy trong lòng A Mạch cảm động, nhưng không đánh mất ký trí, há mồm đang muốn nói tiếp, chợt bị Thường Ngọc Thanh dùng tay chặn lại. Thường Ngọc Thanh dùng ngón tay nhẹ nhàng đè lên cánh môi của nàng, trịnh tròng nói: "Mối thù của cha mẹ ngươi, chắc chắn ta sẽ giúp ngươi báo. "

Ánh mắt A Mạch từ từ trong trẻo nhưng lạnh lùng, đưa tay kéo bàn tay Thường Ngọc Thanh ra, im lặng nhìn anh ta chăm chú một lát, đột nhiên cười giễu nói: "Nếu ta chỉ muốn giết Trần Khởi, cần gì phải hao tâm tổn sức đi tới ngày hôm nay?"

Thường Ngọc Thanh thở dài, thấp giọng nói: "A Mạch, cho dù như thế nào ngươi cũng chỉ là một nữ tử. "

"Không sai, ta là nữ tử, vậy thì sao?" A Mạch nhướng mày, hỏi ngược lại: "Bởi vì ta là nữ tử, cho nên ta có thể bỏ nhà quên nước đi theo ngươi, sau đó chỉ dựa vào tình yêu của ngươi sống cả đời? Thường Ngọc Thanh, ngươi có phần quá coi thường ta!"

Nghe nàng nói như vậy, . trong lòng Thường Ngọc Thanh không khỏi nổi lên tức giận, hắn đã nhượng bộ từng bước, nhưng mà nàng không những không cảm kích lại cứ lấn tới từng bước, rốt cuộc muốn hắn phải làm như thế nào nàng mới vừa lòng? Thường Ngọc Thanh trầm mặt, lạnh giọng hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

A Mạch hỏi: "Thường Ngọc Thanh, nếu ta muốn ngươi một thân một mình theo ta quay về quân Giang Bắc, ngươi có bằng lòng hay không?"

Thường Ngọc Thanh mím môi im lặng không nói, một lúc lâu sau mới đè lửa giận xuống, hỏi A Mạch: "Ngươi không hối hận?"

Nét mặt A Mạch lại có chút đờ đẫn, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bóng cây loang lổ trên mặt đất một lát, đột nhiên ngẩng đầu hỏi Thường Ngọc Thanh: "Ngươi có còn nhớ năm ấy ta ở giữa ngõ hẻm sau phủ Trần Khởi khỏi ngươi một câu không?"

Thường Ngọc Thanh hơi ngẩn ra, A Mạch không đợi hắn trả lời đã tiếp tục: "Ta hỏi ngươi là người nước nào, ngươi nói cho ta biết ngươi là người Bắc Mạc, lúc ấy, ta hỏi ngươi ta là người nước nào —— Ngươi còn nhớ hay không?"

Thường Ngọc Thanh gật gật đầu, thật sự A Mạch có hỏi hắn vấn đề này, khi đó hắn còn nghi ngờ, tại sao lại có người không biết mình là người nước nào, hơn nữa nàng khi đó, thoạt nhìn mơ màng và yếu đuối, so với nàng bây giờ dường như là hai người.

A Mạch nói khẽ mà kiên định: "Hiện tại cuối cùng ta có thể tự khẳng định với mình, ta là người Nam Hạ, người Nam Hạ!"

Thường Ngọc Thanh im lặng nhìn A Mạch một lúc lâu, một lòng nhiệt huyết cũng dần dần lạnh băng xuống, vươn tay sờ sờ sợi tóc buông rơi trên bả vai A Mạch, nhẹ giọng nói: "A Mạch, A Mạch... Thật sự ta hy vọng ngươi có thể tiếp tục có chút giảo hoạt, cho dù là lừa gạt ta cũng tốt...

Nét mặt A Mạch hơi chậm lại, bỗng đột nhiên tiến lên từng bước tới gần sát Thường Ngọc Thanh, nắm cổ áo hắn kéo hắn cúi xuống thấp, ngửa mặt lên đem môi áp đến trên môi của hắn. Thân mình Thường Ngọc Thanh chấn động, không dám tin nhìn A Mạch, A Mạch nhẹ nhàng khép mắt lại, thấp giọng nỉ non: "Chỉ mong kiếp sau, ngươi không tiếp tục là Thường Ngọc Thanh, ta cũng không phải là Mạch Tuệ."

Trong lòng Thường Ngọc đau đớn, vươn hai tay ôm chặt A Mạch vào trong lòng, dùng sức tiếp tục hôn. A Mạch dùng hết sức ôm cổ của hắn, dùng nhiệt tình chưa bao giờ có hùa theo hắn. Thường Ngọc Thanh dường như vẫn chưa cảm thấy đủ, bàn tay từ sau lưng A Mạch trượt lên, ấn lên cái gáy của nàng dán vào chính mình.

Hắn đang hôn đến say sưa, chợt thấy một trận gió mạnh kéo tới sau lưng, trong lòng Thường Ngọc Thanh cả kinh, muốn buông A Mạch ra xoay người nghênh địch, nhưng mà cánh tay A Mạch lại càng siết chặt hơn, chỉ trong một lát kéo dài này, mấy chỗ đại huyệt sau lưng Thường Ngọc Thanh đã bị người liên tục điểm trúng, nhất thời không thể động đậy được chút nào.

Lúc này A Mạch mới buông lỏng tay ra, nhìn về phía Thường Ngọc Thanh cười khúc khích: "Ai nói ta không nghĩ sẽ tiếp tục lừa ngươi?"

Trán Thường Ngọc Thanh nổi gân xanh, răng nghiến chặt lại, lửa giận trong mắt giống như có thể tràn ra ngoài.

Lân Mẫn Thận từ trên mái hiên nhẹ nhàng nhảy xuống, ôm Thường Ngọc Thanh vào bên trong phòng, quay đầu nhìn A Mạch thấp giọng nói: "Mau đóng cửa lại, ngoài viện cũng không ít thị vệ đi tuần."

A Mạch theo sau đi vào, cẩn thận đóng cửa lại, một bên buộc tóc lên, một bên hỏi Lâm Mẫn Thận: "Ra ngoài như thế nào?"

Lâm Mẫn Thân vừa mới đem Thường Ngọc Thanh buông ngã xuống giường, nghe vậy không nhịn được nhìn A Mạch một cái, thấy mặt nàng bình tĩnh thản nhiên, giống như kẻ vừa nồng nhiệt hôn Thường Ngọc Thanh là người khác vậy. Thần sắc trên mặt Lâm Mẫn Thận bất giác có chút cổ quái, hắc hắc ười khan, đáp: "Đám thị vệ này muốn đi tuần hết một lần cần thời gian uống cạn một chén trà, trước tiên chúng ta chờ một chút, chờ phiên tuần của bọn chúng trôi qua sẽ đi từ hậu viện ra ngoài."

A Mạch gật gật đầu, đi đến bên giường quan sát Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Thanh đã không tức giận giống như ban nãy, một đôi đồng tử âm u sâu sắc, nhìn không thấy một tia sáng, chỉ lẳng lặng nhìn A Mạch. Ánh mắt A mạch lấp lánh, quay mặt tránh khỏi tầm mắt của Thường Ngọc Thanh, tháo xuống lệnh bài bên người hắn.

Lâm Mẫn Thận ở đằng sau nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài cửa phòng, một lúc lâu sau, đột nhiên quay đầu nói khẽ với A Mạch: "Qua rồi, chúng ta đi nhanh lên."

A Mạch lại liếc mắt nhìn Thường Ngọc Thanh một cái, đột nhiên cúi người xuống tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói: "Câu kia ta nói không phải là lừa ngươi."

Thân thể Thường Ngọc Thanh hơi hơi cứng đờ, A Mạch đã không lưu luyến chút nào, đứng dậy mà đi.

*****

Bên ngoài bóng đêm bao phủ, Lâm Mẫn Thận dẫn theo A Mạch chỉ chọn đi lại trên đường nhỏ tối tăm vắng vẻ, một khi gặp bức tường ngăn cản cũng không cần leo lên, chỉ đưa tay nhấc A Mạch khẽ nhẹ nhàng nhảy qua là được. Không đầy một lát sau, hai người bọn họ đã từ trên tường vây phía tây phủ Thường Ngọc Thanh nhảy tới trong nhà Lâm Mẫn Thận. Hai người vừa mới rơi xuống đất, Ngụy Quân liền từ bóng tối phía tường vây lắc mình lại đây, thấp giọng hỏi: "Có gặp phiền phức gì không?"

Lâm Mẫn Thận khẽ lắc đầu, lại cẩn thận liếc mắt nhìn A Mạch một cái. A Mạch thấy Ngụy Quân ở đây cũng bất giác có chút ngạc nhiên, lại không nói gì, chỉ một bên bước nhanh theo Lâm Mẫn Thận, một bên phân phó: "Mau chuẩn bị đi, sáng mai nhất định rời khỏi thành." Thường Ngọc Thanh chỉ bị Lâm Mẫn Thận tạm thời khống chế, một khi những huyệt đạo bị điểm này được giải khai, Thường Ngọc Thanh chắc chắn sẽ trả thù, đến lúc đó nếu muốn ra khỏi thành sẽ càng khó khăn hơn.

Liên tiếp băng qua hai cái sân mới tới một căn nhà vắng vẻ."Hậu viện đã chuẩn bị ngựa tốt, đến lúc đó vẫn giả mạo đội ngũ Thát tử ra khỏi thành, lần này đi về hướng nam, lên tàu ở Thái Hưng, đi đường thủy." Lâm Mẫn Thận vừa nói, nhấc rèm cửa lên dẫn đầu vào phòng. A Mạch bước theo sát phía sau tiến vào, hơi giương mắt lên đã sửng sốt. Bên cạnh bàn, Đường Thiệu Nghĩa thân hình rõ ràng gầy yếu rất nhiều im lặng đứng yên, thẳng tắp cứng cáp như cây tùng.

"Đại ca, tại sao huynh cũng tới đây?' A Mạch cả kinh nói.

Đường Thiệu Nghĩa không trả lời, sau khi cẩn thận quan sát khuôn mặt A Mạch một lát lại nhìn về phía cổ của nàng, ánh mắt bỗng dưng chấn động, lại buồn bã xoay người trở lại, người càng giống như bị cố định, đứng ở đó vẫn không nhúc nhích nhìn về phía A Mạch.

Lâm Mẫn Thận nhìn theo tầm mắt của Đường Thiệu Nghĩa, chỉ thấy cổ A Mạch phẳng phiu trơn nhẵn, ở trong ánh nến mờ ảo sáng bóng lên như ngọc, cái miếng cao su giả dùng để dính làm yết hầu sớm đã chẳng biết đi đâu. Trong lòng Lâm Mẫn Thận đột nhiên rùng mình, thầm nghĩ hỏng rồi, vừa rồi chỉ lo né tránh thị vệ trong phủ Thường Ngọc Thanh, nhưng mà lại quên dịch dung cho A Mạch.

"Đường Tướng quân!" Lâm Mẫn Thận kêu lên, thầm nghĩ nên làm sao thu hút sự chú ý của Đường Thiệu Nghĩa, "Thân thể ngươi còn chịu được không, nếu có thể, sáng mai chúng ta liền nghĩ cách rời khỏi thành."

"Mục Bạch!" A Mạch đột nhiên kêu lên, "Ngươi cùng Ngụy giáo đầu đi ra ngoài xem tình huống bên ngoài một chút."

Lâm Mẫn Thận cùng Ngụy Quân đều sửng sốt, Ngụy Quân càng có chút suy nghĩ chẳng hiểu ra sao cả, vừa rồi ở bên ngoài trời tối đen, hắn là người cuối cùng đi vào trong phòng, luôn đứng ở phía sau, căn bản sẽ không đối diện qua với A Mạch, đương nhiên cũng không nhận thấy A Mạch có chỗ khác lạ, trong lòng không khỏi có chút khó hiểu, giương mắt nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa giống như muốn hỏi.

Ánh mắt Đường Thiệu Nghĩa từ chỗ A Mạch thu trở về, rũ mi mắt xuống, cũng im lặng không nói.

Ngụy Quân cùng Lâm Mẫn Thận liếc nhau, cả hai đều không một tiếng động lui ra ngoài, cửa phòng khép hờ, gió từ bên ngoài theo khe rèm chui vào, thổi thẳng tới ngọn lửa trên ngọn nến không ngừng nhấp nháy mấy cái mới dần ổn định lại. Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, A Mạch nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới mở miệng nói: "Đại ca..."

"Mạch nguyên soái!" Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên ngắt lời A Mạch, ngừng lại một lát, ngồi xuống trên ghế, trầm giọng nói: "Thành Dự Châu hiện tại tiến vào rất dễ dàng, nhưng đối với người ra khỏi thành sẽ bị kiểm soát rất nghiêm ngặt, mặc dù là binh lính Bắc Mạc ra khỏi thành cũng phải kiểm tra lệnh bài xác minh thân phận, biện pháp theo lời Mục Bạch nói sợ không thể thực hiện được."

Một tiếng "Mạch nguyên soái" nói ra, trong lòng A Mạch hiểu rõ Đường Thiệu Nghĩa đã không cho rằng mình là huynh đệ A Mạch trước đây của anh ta, tiếp tục nghe lời nói phía sau, trong lòng lại càng hiểu được giờ phút này anh ta căn bản không muốn nghe mình giải thích. A Mạch không nhịn được cong khóe miệng gượng cười, tạm thời dứt khoát quên giải thích đi, không để ý tới nội tâm đang hỗn độn, chỉ cố gắng đem lực chú ý đều đặt trên lời nói của Đường Thiệu Nghĩa.

Thành Dự Châu đi vào thì dễ đi ra thì khó, rốt cuộc Trần Khởi có mưu đồ gì? Nếu muốn bắt mình, không phải cứ đến trực tiếp phủ Thường Ngọc Thanh lục soát là được, cần gì phải tốn công kiểm tra người ra khỏi thành? Chẳng lẽ chính vì không muốn trực tiếp va chạm với Thường Ngọc Thanh? Nhưng mà thế lực của Thường gia rõ ràng không bằng trước kia, thế của Trần Khởi cũng đang nổi lên, cần gì phải tỏ ra yếu kém trước Thường gia như thế?

A Mạch nhíu mày, trong lòng chợt hiện lên tia sáng, nhưng tia sáng này tan biến cực nhanh.

A Mạch hiểu rõ, tự nghĩ khổ cũng không có ích, trái lại dứt khoát hỏi Đường Thiệu Nghĩa: "Lúc nào huynh tỉnh lại? Bọn Tức đại đương gia ở nơi nào?"

"Sáng sớm hôm qua liền tỉnh lại, Tức đại đương gia dẫn theo bọn Triệu Tứ dụ truy binh Thát Tử đuổi theo về hướng Thanh Châu, ta cùng với Ngụy Quân, Mục Bạch quanh quẩn một đoạn ở hướng bắc, quay lại Dự Châu." Đường Thiệu Nghĩa trả lời rất ngắn gọn, vẫn không đề cập đến khi anh ta tỉnh lại thân thể đã cực kỳ suy yếu, nhờ Ngụy Quân truyền nội lực vào trong cơ thể anh ta mới có thể ráng cưỡi ngựa, Tức Vinh Nương lại càng vì anh ta muốn trở về tìm A Mạch mà ầm ỹ cùng anh ta một trận.

A Mạch không nhịn được gật đầu cười nói: "Vốn là ta muốn đến Dự Châu cứu... cứu Đường Tướng quân, kết quả trái lại chính mình lại bị nhốt, làm hại Đường tướng quân quay trở lại cứu ta, mấy ngày nay chúng ta lượn vòng quanh Dự Châu không ít..." A Mạch đang nói được một nửa phút chốc dừng lại, trong giây lát sắc mặt đại biến, hô nhỏ: "Hỏng rồi! Chúng ta trúng kế của Trần Khởi!"

Đường Thiệu Nghĩa mày hơi nhíu, hỏi: "Sao lại thế?"

A Mạch ép buộc cho mình tỉnh táo lại, ngón tay theo thói quen gõ nhẹ trên mặt bàn, sắc mặt chăm chú hỏi Đường Thiệu Nghĩa: "Huynh suy nghĩ một chút, Trần Khởi bắt huynh nhưng không giết, cố ý dụ ta tới cứu; thân thể của ta bị hãm tại Dự Châu, Trần Khởi biết rõ ta ở trong phủ Thường Ngọc Thanh nhưng không lục soát, mà lại đi kiểm soát chặt chẽ người ra khỏi thành, ý của hắn đây là gì?"

Đường Thiệu Nghĩa suy nghĩ, sắc bén trong mắt bông nhiên nổi lên, đáp: "Đây là hắn cố ý muốn vây hai người chúng ta ở Dự Châu!"

A Mạch cười khổ gật đầu: "Không sai, vây chúng ta ở Dự Châu, quân Giang Bắc liền thật sự trở thành rắn không đầu, nếu có người tung tin đồn chúng ta đều bị Thát tử thu phục, lòng quân tất loạn!"

Đường Thiệu Nghĩa đương nhiên cũng nghĩ tới điều này, mặt không khỏi trầm như nước, nói: "Chúng ta nhất định phải nhanh chóng trở lại Thanh Châu, nhưng mà Trần Khởi đã nghĩ ra kế này, tất nhiên sẽ không để chúng ta dễ dàng rời khỏi Dự Châu, lệnh bài của Mục Bạch sợ khó có tác dụng."

A Mạch khẽ gật đầu, có chút cân nhắc, lại móc từ trong lòng lấy ra khối lệnh bài đại diện cho thân phận của Thường Ngọc Thanh bỏ lên trên bàn, trầm giọng nói: "Ta có một cách rất mạo hiểm nhưng có thể thử một lần."

Đó là một khối lệnh bài bằng đồng đen, có một chiếc tua màu đỏ tươi, một chữ "Thường" rất to gây chú ý. Ánh mắt Đường Thiệu Nghĩa giống như có chút sáng lên, nhưng cực kỳ nhanh dời đi. A Mạch dường như không biết, đi tới cửa kêu Lâm Mẫn Thận tiến vào, ghé vào bên tai hắn thấp giọng không biết nói những gì, sau đó chỉ nghe thấy Lâm Mẫn Thận có chút do dự hỏi: "Như vậy được không?"

A mạch cười cười: "Ngươi thử đi một lần xem sao!"

Lâm Mẫn Thận nửa tin nửa ngờ dời đi, Ngụy Quân cũng từ bên ngoài tiến vào, cũng đi đến bên cạnh Đường Thiệu Nghĩa thấp giọng hỏi: "Nhị Đương gia, thân thể ngươi còn có thể chịu được không, có cần ta..."

Đường Thiệu Nghĩa đã nâng tay lên chặn lời Ngụy Quân, A Mạch bên kia cũng đã nghe được, không khỏi quay đầu nhìn lướt qua Đường Thiệu Nghĩa, thấy sắc mặt anh ta khô vàng ảm đạm, biết nhiều ngày nay anh ta hẳn nhận đủ các loại tra tấn, giờ phút này mặc dù đang ngồi ở đây cũng là kiên cường chống đỡ mà thôi. Trong lòng A Mạch đột nhiên thô ráp, quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn nữa.

Lần này, Lâm Mẫn Thận đi đến hơn nửa canh giờ mới trở về, trong tay xách một cái túi quần áo rất to: "Món đồ này không ngờ hắn đặt ở thư phòng, làm hại ta tìm vất vả một chút." Lâm Mẫn Thận đem bao quần áo nặng kia bỏ trên bàn, Ngụy Quân tiến lên mở ra nhìn, đúng là trọn bộ tinh cương áo giáp cực kỳ sáng trong.

A Mạch chỉ nhìn lướt qua áo giáp kia, hỏi: "Con ngựa kia thì sao? Có bắt được không?"

Lâm Mẫn Thận hắc hắc cười hai tiếng, vẻ mặt rất đắc ý: "Cũng không nhìn xem là ai ra tay, đã dắt đến hậu viện."

A Mạch gật gật đầu.

Lâm Mẫn Thận liếc mắt nhìn Đường Thiệu Nghĩa cùng Ngụy Quân một cái, hỏi A Mạch: "Đồ đều đã đầy đủ, ai sẽ giả dạng Thường Ngọc Thanh?"

Giờ phút này Được Thiệu Nghĩa cùng Ngụy Quân mới hiểu được tính toán của A Mạch, đúng là muốn đóng giả bộ dáng Thường Ngọc Thanh ra khỏi thành! Bằng danh tiếng cùng uy tín của Thường Ngọc Thanh trong quân đội Bắc Mạc, thủ binh cửa thành tất nhiên không dám gặng hỏi hắn, chỉ là trong bốn người bọn họ, Đường Thiệu Nghĩa mặt mày đậm hơn, khác xa so với Thường Ngọc Thanh, cho dù là đội mũ sắt lên, cũng có thể bị người ta liếc mắt một cái đã nhìn ra. Mà dáng người Ngụy Quân thô to, thậm chỉ cả mặt không cần phải xem, chỉ nhìn thân hình từ xa xa đã bị lộ. Còn lại A Mạch cùng Lâm Mẫn Thận hai người đều mi thanh mục tú dáng người dong dỏng, nhưng mà Lâm Mẫn Thận lại có vóc người tầm trung, chiều cao so với A mạch còn kém một chút, càng khỏi nói so sánh với Thường Ngọc Thanh.

"Để ta." A Mạch thản nhiên nói: "Ta đệm hai vai cho thăng bằng, ngươi cũng động tay động chân lên mặt ta một chút, đợi ngày mai lúc hừng đông chúng ta phóng ngựa ra ngoài cửa thành là được, không ai dám ngăn cản."

Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể xử lý như vậy. A Mạch vào trong buồng để Lâm Mẫn Thận cải trang, đến khi trở ra đã giả bộ Thường Ngọc Thanh y trang, đột nhiên nhìn qua thật sự có chút giống, chỉ là thân hình hơi nhỏ hơn một chút.

Đường Thiệu Nghĩa có chút không yên tâm: "Không bằng hay là để ta giả dạng đi."

A Mạch cười nói: "Không có việc gì, có áo choàng che lên, lại ngồi ở trên ngựa, hẳn là có thể nhất thời lừa gạt, lại nói con vật để cưỡi của Thường Ngọc Thanh kia rất có tính cách, người lạ rất khó điều khiển. Đại chiến trên sông Tử Nha ta đã từng cưỡi qua một lần, đoán chừng còn có thể miễn cường lừa gạt được nó.

Quả nhiên như A Mạch dự đoán, Chiếu Dạ bạch kia căn bản không để cho người khác cưỡi, ngay cả A Mạch nó đều nhìn rồi ngửi một hồi lâu, mới không cam lòng không tình nguyện để A Mạch cưỡi lên. Đoàn người A Mạch giả dạng xong xuôi ở cửa sau đợi đến khi sắc trời hừng sáng, sáng sớm trên đường có người buôn bán, lúc này mới mở cửa sau lén ra.

Trên đường phố người vẫn còn rất ít, chỗ cửa thành đã có dân chúng xếp hàng chờ đợi được ra khỏi thành. Thủ binh ở cửa thành đang kiểm tra trên một cái xe chở đầy hán tử trung niên, cả xe đều kiểm tra cẩn thận, tiểu giáo cửa thành lúc này mới phất tay cho đi.

Trên đường vắng vẻ lúc này đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, tiểu giáo cửa thành ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy mấy kỵ sĩ phi ngựa như bay mà đến, con chiến mã đi đầu toàn thân trắng như tuyết dũng mãnh thần tuấn, kỵ sĩ trên ngựa giáp đen sáng loáng, áo choàng phía sau theo gió tung bay, nổi bật lên một người một ngựa khí thế bất phàm.

"Mau tránh ra, mau tránh ra!" Tiểu giáo cửa thành vội vung roi lên đuổi đám dân chúng đứng ở cửa thành. Mặc dù Thường Ngọc Thanh không hay ra vào cửa nam, nhưng tiểu giáo liếc mắt một cái liền nhận ra con ngựa tiếng tăm lừng lẫy Chiếu Dạ Bạch kia, vội xua đám dân đen nhường lại lối đi, lúc này mới cẩn thận nghênh đón.

"Thường Ngọc Thanh" chạy thẳng đến gần cửa thành mới thúc Chiếu Dạ Bạch chậm lại, một gã thân vệ phía sau hắn đi lên, đem lệnh bài đồng đen của Thường Ngọc Thanh sáng loáng đưa đến trước mặt tiểu giáo, quát: "Tướng quân phụng quân lệnh ra khỏi thành, nhanh chóng cho đi!"

"Thường Ngọc Thanh" đang ở bên cạnh, tiểu giáo kia nào dám kiểm tra lệnh bài kia là thật hay giả, lại nói chỉ có tướng lãnh cao cấp mới có loại lệnh bài bằng đồng đen này, rất khó làm giả, chỉ quét mắt một vòng đã biết đây là lệnh bài đồng đen thật. Tiểu giáo đang muốn hướng về phía "Thường Ngọc Thanh" nói vài lời nịnh hót, trên khuôn mặt lạnh lùng của "Thường Ngọc Thanh" đã hiện lên một ít mất kiên nhẫn, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn tiểu giáo kia một cái, lập tức thúc ngựa phi ra ngoài thành.

Hắn vừa đi, vài tên thân vệ phía sau cũng đồng thời thúc ngựa đuổi theo, chỉ có thân vệ trong tay nắm lệnh bài đồng đen kia đặc biệt lùi chậm vài bước, giọng điệu nghiêm khắc phân phó tiểu giáo nói: "Truyền khẩu lệnh của đại nguyên soái, tuyệt đối không được buông lỏng kiểm tra người ra khỏi thành, càng phải cẩn thận Man tử giả dạng binh sĩ quân ta lừa ra khỏi thành! Mặc kệ là người nào, nếu không có lệnh bài của đại nguyên soái, không thể cho đi qua."

Tiểu giáo cửa thành liên tục gật đầu, lúc này thân vệ kia mới thúc ngựa rời đi. Đợi tro bụi tan hết, tiểu giáo mới cảm thấy trong lời nói của thân vệ kia có điều gì đó không đúng, khẩu lệnh của đại nguyên soái tại sao lại để thân vệ của Thường tướng quân truyền tới? Lại nói, Thường tướng quân ra khỏi thành cũng chỉ thấy lệnh bài của mình, không có lệnh bài của đại nguyên soái.

Tiểu giáo phiền não gãi gãi đầu, có chút lơ mơ.

Rời khỏi Dự Châu ba mươi dặm về phía nam có dịch trạm, đám người A Mạch đổi ngựa ở dịch trạm, đem Chiếu Dạ Bạch để lại trong dịch trạm, dặn dịch trạm chăm sóc thật tốt, từ Dự Châu sẽ có người đến đòi. A Mạch lại viết một phong thư nhét ở dưới yên ngựa, đợi mấy người đi ra từ dịch trạm, Ngụy Quân không khỏi tò mò hỏi Lâm mẫn Thận: "Mạch soái viết gì vậy?"

Vừa rồi khi viết thư A Mạch cũng không để ý người khác, mắt Lâm Mẫn Thận lại tinh tường, đã nhìn thấy rõ trên thư chỉ viết mười sáu chữ: "Nhờ quân cứu giúp, trả quân tuấn mã, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo"(*). Bây giờ nghe câu hỏi của Ngụy Quân, Lâm Mẫn Thận cười hắc hắc hai tiếng, đáp: "Mạch soái cố tình dùng kế ly gián, ly gián bọn thát tử Trần Khởi cùng Thường Ngọc Thanh, làm cho tướng soái bọn chúng bất hòa!"

(*): Ý chị A Mạch muốn vu khống cho anh Thanh cảm ơn anh ấy cứu, cho mượn ngựa, ghi nhớ công ơn, nhất định sẽ báo đáp.

Ngụy Quân nghe xong rất là bội phục, cứ khen mãi Mạch soái quả là người trí dũng song toàn.

Đoàn người đi thẳng nhanh về hướng nam, không đầy hai ngày liền tới Thái Hưng, lại thay quần áo quân sĩ Bắc Mạc thành thương nhân, lên tàu từ Thái Hưng, xuôi dọc theo dòng Uyển Giang. Mặc dù bọn họ thuê thuyền không lớn, tiện nghi lại đơn giản nhẹ nhàng, thêm nữa từ bờ sông là gió tây thổi, cho nên giương buồm lên, không cần đến sức người cũng có thể đi rất nhanh.

Lần này Đường Thiệu Nghĩa trúng kế bị bắt, dù người Bắc Mạc chưa từng dùng khổ hình, cũng đã làm cho thân thể của anh ta cực kỳ suy yếu, vừa mới tỉnh dậy lại vội về Dự Châu cứu A Mạch, vẫn không có thời gian nghỉ ngơi điều dưỡng, cho nên thể lực rất kém, ngay cả cưỡi ngựa từ Dự Châu tới Thái Hưng, đọc đường đều nhờ Ngụy Quân truyền nội lực cho mới có thể cố gắng kiên cường chống đỡ. Từ sau khi lên thuyền, Đường Thiệu Nghĩa liền nghỉ ở trong khoang điều dưỡng, sau hai ngày sắc mặt vẫn vàng như mến mỏng như tớ giấy như cũ.

Mặc dù A Mạch ở trong khoang thuyền luôn bên cạnh chăm sóc, nhưng hai người rất ít nói chuyện, vài lần A mạch muốn giải thích với Đường Thiệu Nghĩa chuyện nàng giả trang, đều bị Đường Thiệu Nghĩa lảng sang truyện khác. Sau vài lần, dĩ nhiên A Mạch hiểu được tâm ý của Đường Thiệu Nghĩa, dứt khoát không nhắc lại việc này, chỉ thỉnh thoảng nói cùng anh ta chuyện hành quân tác chiến, thời gian còn lại đều tự mình ngồi yên lặng bên cửa sổ, quan sát phong cảnh bờ sông giết thời gian.

Lúc này đã là tháng ba mùa xuân, hai bên bờ sông cỏ mọc chim bay, phong cảnh tươi đẹp, đợi đến khi thuyền đi tới dòng chảy ôn hòa, còn có thể thỉnh thoảng nhìn thấy bên bờ nam có từng đám từng đám hoa cải dầu nở. Cảnh sắc như vậy, luôn có thể làm say lòng người, làm cho người ta quên mất mình đang ở thời loạn thế.

"Trước kia ta có một nguyện vọng chính là đi Giang Nam xem hoa cải dầu nở." A Mạch đột nhiên thấp giọng thở dài, "Mẹ của ta nói Giang Nam có một nơi, mỗi khi đến mùa này sẽ đẹp giống như một bức tranh, hoa cải vàng, hoa lê trắng, hoa hạnh hồng..." (Nhớ kỹ câu này nha, quan trọng lắm đó mọi người ^^)

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)