Tôi và Gia Tuấn cãi nhau
← Ch.006 | Ch.008 → |
Tôi nhất thời máu dồn lên não, trong đầu vỡ ra như dầu mỏ phá đường ống mà phun trào. Quả nhiên là như vậy, Gia Tuấn quả nhiên là ngoại tình, trách không được anh ta không về nha.
Tôi thực sự là vừa tức vừa hận, taycũng đều run lên, gắt gao nhìn chằm chằm một đôi nam nữ chó má kia, tôimuốn xem bước tiếp theo bọn họ sẽ làm gì.
Gia Tuấn đã dậy, anh nhờ người đànbà kia đỡ mà ngồi dậy, vừa ngồi lên, vừa xoa xoa thắt lưng mình, nở nụcười cảm kích với người đàn bà đó.
Tôi nhất thời cắn rắng, lửa giậntrong ngực hầu như có thể đốt cháy hết toàn bộ tầng lầu này, anh giỏilắm Phó Gia Tuấn, đang lúc tôi nổi trận lôi đình muốn đẩy cửa thì, bỗngnhiên bên cạnh có người hỏi tôi: "Bà Phó?"
Tôi đang hết sức chăm chú, đột nhiên lại có một tiếng thăm hỏi ân cần khiến tôi bị dọa giật nảy, vừa quayđầu lại tôi suýt chút nữa bị hù chết, không ngờ là trợ lý của Gia Tuấn, Đường Nhất Phàm.
Đường Nhất Phàm vô cùng kỳ quái nhìn tôi, "Bà Phó, bà tới tìm luật sư Phó sao?"?
Âm thanh bên ngoài lập tức khiến cho Gia Tuấn chú ý, anh nhìn ra bên ngoài, cũng đã thấy được tôi, tôi cũngkhông giấu được nữa, chỉ đành xấu hổ tiến vào, đi vào đến nơi xong tôiluôn mồm giải thích, "Đúng vậy, tôi đến gặp Gia Tuấn."
Lúc này tôi cũng chú ý tới người đàn bà trong phòng làm việc của Gia Tuấn, không ngờ là cô ta? Đào Yến, mộtluật sư trong văn phòng luật của Gia Tuấn.
Đào Yến thấy tôi, lập tức lễ phép chào:"Bà Phó, bà khỏe không?"
Tôi nhìn chằm chằm cô ta, như thểmuốn từ trên mặt cô ta tìm ra dấu ấn tiểu tam (*kẻ thứ ba) hoặc là hồ ly tinh, nhưng khiến tôi thất vọng rồi, cái cô Đào Yến này dung mạo xấu xí không nói, bộ dạng nhìn thấy tôi còn đứng đắn tự nhiên, như thể vừa rồi cô ta cùng Gia Tuấn cũng không có làm việc gì bất chính.
Đường Nhất Phàm đưa một tập tư liệu cho Gia Tuấn, "Sư phụ, tài liệu ngài cần đều đã chỉnh sửa xong rồi."
Gia Tuấn nhìn qua tài liệu một chút, đặt lên bàn lúc này mới nói với Đường Nhất Phàm và Đào Yến, "Khổ cựchai người, hôm nay đến đây thôi, đều về nhà cả đi!"
Đào Yến và Đường Nhất Phàm lập tức vâng dạ, đẩy cửa đi ra, phòng làm việc chỉ còn lại hai người tôi và Gia Tuấn.
Gia Tuấn nhìn tôi, sắc mặt tôi đỏlên, hiện giờ tôi đã bắt đầu tan cơn giận, bởi vì tôi đã đoán được, GiaTuấn nhận vụ kiện lớn, anh đang tăng ca làm thêm giờ để tìm tư liệu, lật lại bản án.
Gia Tuấn đứng trước mặt tôi, anh hỏi tôi:"Tới được bao lâu rồi?"
Tôi chỉ cực kỳ lúng túng trả lời:"Vừa mới, vừa mới thôi."
Không ngờ anh không nhăn mày nữa, giọng nói rất bình tĩnh, "Có phải em đã cho rằng anh và Đào Yến làm chuyện gì không?"
Tôi quả thực xấu hổ, không biết nên trả lời thế nào.
Gia Tuấn đi tới bên bàn, anh vừa cúi đầu lật xem tư liệu trong tay, vừa trả lời như không có việc gì:"Vừarồi anh có hơi mệt, cho nên ngủ trên sô pha, Đào Yến đi vào đưa tư liệucho anh, anh vốn muốn ngồi dậy, nhưng đột nhiên vùng thắt lưng lại nhưbị làm sao nên không dậy được, Đào Yến quýnh lên mới đỡ anh dậy."
Tôi trầm mặc không lên tiếng.
Gia Tuấn bỗng nhiên nở nụ cười, anhngẩng đầu nhìn tôi, "Cho dù anh ngoại tình thật, cũng sẽ không ngoạitình nơi công khai thế này, hơn nữa." Anh buông hồ sơ xuống, "Đào Yến có bạn trai rồi, em biết mà, cô ấy lập tức sắp kết hôn rồi."
Tôi trầm mặc, đứng ở trước mặt anh, anh cao 1m84, cho dù tôi có đi giày cao gót năm phân đỉnh đầu tối đacũng chỉ tới mắt anh, nhưng mà như vậy cũng không sao, tôi có thể ngẩngđầu lên một chút nhìn mặt anh.
Anh đang xem hồ sơ, tôi thì co rúm đứng ở trước mặt anh, không khí thật nghiêm túc, tôi thoáng cái trở thành một người xấu hổ.
Rốt cục, tôi không nhịn được, rụt rè hỏi anh: "Gia tuấn, chừng nào thì anh có thể hết bận? Hết bận rồi chúng ta về nha đi nhé?"
Anh không có biểu tình gì hết, ngồivào trước máy tính, tay trái chống cằm, ta phải di chuột, "Đinh Đinh, em về trước đi, đêm nay anh không về nhà đâu, anh phải tăng ca, muộn rồianh ngủ luôn ở phòng làm việc."
Tôi ngây người nhìn Gia Tuấn, rõràng tôi đang ở trước mắt anh, thế nhưng anh căn bản không liếc mắt nhìn tôi, cặp mắt nhìn thẳng chằm chằm vào màn hình, dường như những số liệu khô khan kia cũng có sức cuốn hút hơn tôi, tôi bị lạnh nhạt ở nơi này, một lúc lâu sau, tôi chưa từ bỏ ý định mà truy hỏi anh:"Gia Tuấn, tạisao phải gạt em nói anh đang ở khách sạn?"
Anh suy nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu lên, nói vẫn lạnh nhạt, "Đinh Đinh, em trở về đi, em xem dáng vẻ nàycủa em xem, mất hồn mất vía, tâm thần không yên, em nên trở về nghỉ ngơi cho tốt một chút."
Đột nhiên, tôi phát cáu, thực sự phát cáu. Ban đầu tôi là bàng hoàng khẩn trương, hiện giờ tôi hoàn toàn là thẹn quá hóa giận.
"Phó Gia Tuấn, anh có ý gì đây? Anhđuổi em đi? Anh để em về nhà, nhưng cái nhà kia không phải là của haingười chúng ta sao? Anh để em một mình trở lại à?"
"Đinh Đinh, đừng ngốc nữa, anh thực sự rất bận."
Tôi giận dỗi nói:"Em đây cùng anh, khuya mấy em cũng ở cùng anh."
Gia Tuấn ngẩng đầu, trong ngực tôiđột nhiên có chút hoảng loạn, đầu mày anh tuấn của anh thoáng qua mộtchút tâm tình phức tạp, không rõ khiến tôi cảm thấy một tầng bất an mơhồ. Tôi quan sát anh kỹ lưỡng, chồng tôi, Phó gia Tuấn, thái dương rộngcủa anh, đường nét tuấn lãng của anh, cặp mắt thâm sâu, lúc trầm tư tựanhư một triết gia, hơi cười rộ lên lại có vẻ thân thiết cởi mở, tôikhông nhịn được thầm nghĩ, anh là chồng tôi, tôi dĩ nhiên có một ngườichồng vừa xuất sắc vừa anh tuấn như vậy.
Gia Tuấn lên tiếng, "Đinh Đinh, em rốt cuộc muốn làm gì?"
Tôi đột nhiên có chút uất ức:"GiaTuấn, em muốn làm gì? Là anh muốn làm gì đi? Tại sao buổi chiều anhkhông hiểu làm sao lại nói với em một câu, anh muốn ly hôn, em nghe xong mà ngực đến giờ còn đang bồn chồn."
Tôi lẩm bẩm: "Bây giờ lại gạt em nói anh đang ở khách sạn, thực ra anh rõ ràng là ở phòng làm việc, anh muốn làm gì?"
"Cho nên em liền khởi binh chạy tới đây để hỏi tới cùng?"
Tôi không cam lòng mà nói: "GiaTuấn, em là vợ của anh nha, anh có chuyện gì không thể nói với em chứ?Không nên lấy ly hôn ra làm em sợ."
"Đinh Đinh." Anh thong thả mà kiên định nói với tôi:"Câu nói kia của anh không phải là tùy tiện nói ra, là thật đó."
Tôi nhất thời ngây người.
Ngừng một chút, anh nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, anh lựa chọn sai thời gian. Em về trước đi! Hôm khác chúng ta bàn lại chuyện này."
Tôi nhìn vào mắt anh, nỗ lực muốn từ trong ánh mắt anh tìm được một chút đáp án chính xác, hay là một chútcảm giác ôn nhu, thế nhưng tôi vẫn là thất vọng rồi, anh nhìn tôi, cựckỳ ôn hòa chuyên nghiệp, thế nhưng một chút độ ấm thân mật cũng khôngcó, tựa như nhìn một người xa lạ vậy.
Lòng tôi trầm xuống, thật giống nhưđã ngã xuống một đầm nước sâu không thấy đáy, tôi muốn cố gắng giãy dụa, thế nhưng tôi càng cố gắng, lại càng hãm sâu hơn, dần dần, tôi chìmxuống dưới, không phải là chìm nhanh chóng, mà là chậm rãi vô lực màchìm xuống.
← Ch. 006 | Ch. 008 → |