Tôi muốn đi bắt kẻ gian dâm
← Ch.005 | Ch.007 → |
Ông xã tôi đêm nay không trở về nhà?
Đây chính là điều gần như không bao giờ có, bình thường anh sẽ chỉ ăn ở bên ngoài, nhưng anh tuyệt đối sẽ về ngủ nhà ngủ đêm a!
Suy nghĩ một chút, tôi nói với GiaTuấn:"Ông xã, cho dù anh phải nói chuyện tới đêm khuya với bạn anh, nhưng anh rốt cuộc cũng là người có gia đình rồi, nói chung nên về nhà, cho dù bạn bè tốt cũng không bằng vợ chồng mà, trở về đi!"
Bên kia Gia Tuấn do dự một chút, cuối cùng anh vẫn trả lời tôi, "Đinh Đinh, hôm nay anh thực sự không vềđâu, mấy ngày nay anh bề bộn nhiều việc, không về nhà được, em không cần chờ anh."
Tôi nghi ngờ tai mình nghe nhầm rồi, Gia Tuấn không ngờ lại nói như vậy? Tôi nhớ rất rõ, từ trước cho dù anh làm việc khuya tới đâu, anh cũng đều sẽ về nhà, dù cho có đôi khi anhsuy nghĩ đến tư liệu mệt đến nỗi xe cũng không nổ máy, là trợ lý đưa anh trở về, anh cũng sẽ trở về. Thế nhưng bây giờ?
Tôi khẩn trương, tay cầm chặt diđộng, lòng bàn tay nắm di động ướt đẫm mồ hôi, di động gần như muốn tuột ra khỏi lòng bàn tay rơi xuống dưới.
Anh lại hỏi tôi: "Em còn có việc gì sao?"
Tôi nghe thấy tiếng động rất nhỏ ởbên trong, Gia Tuấn đang quay bút, Gia Tuấn có một thói quen, tay tráicầm di động, tay phải sẽ lấy một cây bút chì, dùng ngón cái ngón trỏngón giữa, ba đầu ngón tay nhanh chóng xoay tròn, anh xoay rất nhanh, kỳ quái là, một động tác đơn giản như vậy, tôi vẫn không học được.
Tôi dè dặt hỏi anh:"Gia Tuấn, anh ở đâu thế?"
Anh dừng một chút trả lời tôi, "Anh ở khách sạn, tiếp hai người bạn."
Tôi à một tiếng, trực giác mẫn cảm nói cho tôi biết, không đúng, anh không ở khách sạn, anh bây giờ còn đang ở phòng làm việc.
Vì sao muốn gạt tôi? Quan hệ vợchồng là một loại quan hệ thân mật nhất ngoài quan hệ huyết thống, nó có khả năng khiến hai người xa lạ chặt chẽ gắn bó với nhau, nhưng hiệngiờ, anh nói tuy nghe có vẻ bình tĩnh như vậy, nhưng khiến tôi cảm thấyxa cách không chạm tới được, tôi không nắm được trạng thái tâm lý củaanh, không cách nào truy theo thế giới tâm lý của anh, tôi cùng anh, thật là xa cách.
Anh hỏi tôi:"Đinh Đinh, em còn có việc gì sao?"
Tôi ngập ngừng, không thể làm gì khác hơn đành nói:"Không có chuyện gì nữa."
Anh ừ một tiếng, lần này, không đợi tôi nói gì nữa, anh tắt điện thoại.
Tôi nhất thời phát lạnh, ngây người ra.
Giữa chúng tôi thực sự đã xảy ra vấn đề.
Tôi ngồi trên sô pha, tư thế cứng ngắc, vai cùng đằng sau lưng đứng thẳng tắp, dần dần tôi bắt đầu có chút tê dại.
Đợi thật lâu, tôi đột nhiên nổi lên một ý nghĩ kỳ quái.
Gia Tuấn đang gạt tôi, tại sao? Anhrõ ràng đang ở phòng làm việc, vì sao muốn gạt tôi là đang ở khách sạn?Lẽ nào anh xem xong tư liệu một hồi, sẽ không ngủ ở phòng làm việc, màsẽ đóng cửa lại, len lén đi đến chỗ ai đó?
Lời nói của Đinh Đang lại vang lên bên tai tôi.
Đàn ông muốn ly hôn, đơn giản chínhlà bởi bất mãn với hôn nhân, đã mất đi hứng thú với bạn đời, nguyên nhân lớn nhất chính là ngoại tình...
Gia Tuấn đã ngoại tình!
Nhất định là vậy.
Không được, tôi không thể ngồi khô ở đây, tôi phải mau chân đến xem anh đang làm cái gì. Nếu Gia Tuấn đềnghị ly hôn với tôi, chung quy sẽ có một nguyên nhân, dù sao đi nữa đêmnay sẽ là một đêm mất ngủ, so với ngồi khô như thế này, không bằng tôithử đi tìm một chút nguyên nhân?
Ý định không thể thu hồi lại, tôigần như chỉ trong một phút đồng hồ đã liền quyết định, sau đó tôi cầm ví lên, mặc áo khoác liền ra khỏi nhà.
Đi ra ngoài tôi phát hiện sương mùđã bắt đầu giăng, đêm có chút sâu, màn sương bên người bao phủ lấy tôi, tôi thật giống như đi vào một không gian kỳ dị lại mờ mịt, lúc ra khỏinhà tôi có một khắc do dự, hốt hoảng đi ra ngoài thế này, rốt cuộc làmuốn lấy được đáp án gì đây? Nghĩ muốn xem Gia Tuấn đang làm gì sao? Môphỏng theo oán phụ đi rình trộm trên TV ư?
Tôi ngoắc tay, xe taxi dừng lại bêncạnh tôi, lên xe tài xế hỏi tôi đi đâu, tôi vẫn còn đang do dự, cuốicùng vẫn là nói cho anh ta địa chỉ tòa công sở của Gia Tuấn.
Rất nhanh, tôi đã tới dưới tòa côngsở của Gia Tuấn, xuống xe tôi liền nhìn lên tầng của Gia Tuấn, quảnhiên, tầng lầu sáng đèn, anh đang ở phòng làm việc.
Tôi lặng lẽ vào tòa công sở, đêmkhuya, bóng dáng tôi dưới ánh sáng chiếu lên tường thon dài khácthường, dù không muốn phát ra âm thanh, nhưng giày cao gót 5 phân vẫnlộp cộp gõ vang vọng, tôi vào thang máy, ở trong thang máy, tôi chỉnhlại một chút cái áo khoác da cừu lộn màu tím này.
Thang máy ngừng lại ở tầng 15, timđập loạn lên, vào tầng thì tốt rồi, hành lang tầng này bởi vì không gian khá chật, nên tiếng vang tương đối nhỏ đi một chút.
Phòng thứ hai bên tay trái hành làng là phòng làm việc của Gia Tuấn, trên hành lang không bật đèn, tôi lặng lẽ đi tới.
Đứng ở bên ngoài phòng của anh, tôi dừng bước.
Cửa phòng làm việc của Gia Tuấn cũng không phải là gỗ kín hẳn, mặt trên có hai miếng kính chạm hoa, xuyênqua kính, tôi nhìn vào bên trong, bên ngoài hành lang hoàn toàn tối đen, bóng dáng tôi dễ dàng chôn vùi trong bóng tối.
Vừa nhìn, cả người tôi máu đông lại.
Phòng làm việc sáng đèn, Gia Tuấnquả nhiên ở bên trong, anh nửa nằm ở sô pha, trên người đắp áo khoác của chính mình, nhưng anh cũng không phải một mình ở trong phòng làm việc, có một người phụ nữ đứng trước mặt anh, người này vóc dáng cao ráo thonthả, còn Gia Tuấn thì, tay anh đang khoác lên trên vai cô ta, cô ta chèn tay vào dưới nách anh.
← Ch. 005 | Ch. 007 → |