Truyện:Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ - Chương 128

Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Trọn bộ 195 chương
Chương 128
Chương 128
0.00
(0 votes)


Chương (1-195)

“Cô Cố, cô diễn thử đoạn phối hợp này đi. ” Cảnh Xán Vinh từ trên bàn chuẩn bị sẵn một đoạn thử vai, ngẫu nhiên rút một tờ đưa cho Cố Tây Khê.

Lại nói với Tạ Thanh Từ: “Thầy Tạ, làm phiền anh phối hợp một chút. ”

“Ừm. ” Tạ Thanh Từ đứng dậy.

Anh đi đến bên cạnh Cố Tây Khê, cụp mắt xuống, tầm mắt dừng trên trang giấy, đoạn phối hợp này kể về cảnh sát thủ Hắc Hồng Hoa quyến rũ dụ dỗ nam phụ phản bội.

Nam phụ vốn là một sát thủ chính trực công bằng, anh ta không bao giờ g. i. ế. c người vô tội, thậm chí chưa từng g. i. ế. c người, anh ta đi lại giữa bóng tối và ánh sáng, bề ngoài là một bác sĩ ưu tú xuất sắc nhưng sau lưng lại là một sát thủ nhiệt huyết theo đuổi công lý, vì công lý, anh ta điều tra khắp nơi, truy tìm tội phạm, nhiều lần đưa tội phạm đến đồn cảnh sát.

Nhưng anh ta nào biết, những việc anh ta làm căn bản là vô ích, trong cục cảnh sát có nội gián, những tên tội phạm anh ta đưa đến đều được vô tội thả ra, chứng cứ bị hủy, ngay cả anh ta cũng rơi vào bẫy của nội gián, bị chặt đứt hai tay, không thể lên bàn mổ nữa.

Hắc Hồng Hoa biết được chuyện này, liền muốn kéo anh ta trở thành đồng bọn, để anh ta trở thành con d. a. o của mình.

Đoạn này, chính là đoạn Hắc Hồng Hoa thuyết phục dụ dỗ nam phụ Tạ Dạng.

“Được rồi chứ?” Cố Tây Khê nhìn Tạ Thanh Từ hỏi.

Tạ Thanh Từ gật đầu, anh ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, mùi hương này khiến trong lòng anh có chút ngứa ngáy.

“Vậy thì bắt đầu đi. ” Cố Tây Khê nói thẳng thắn dứt khoát.

Trong phòng bỗng bật đèn sáng choang.

Tạ Dạng dựa vào ghế, vô thức nghiêng đầu, muốn tránh ánh sáng chói chang này.

Anh đã bị nhốt trong căn phòng này một ngày rồi, một ngày này không có nước uống cũng không có đồ ăn, càng không có ai nói một câu với anh. Ánh sáng chói chang kích thích khiến mắt có chút đau.

Nhưng Tạ Dạng vẫn cố hết sức mở mắt ra, khi nhìn thấy người phụ nữ đi vào, trong mắt anh thoáng chốc hiện lên vẻ kinh diễm.

“Cân nhắc thế nào rồi?” Giọng nói của người phụ nữ khàn khàn gợi cảm, eo cô rất nhỏ, đôi chân thon dài dưới ánh đèn trắng đến mức gần như chói mắt, tua rua trên giày cao gót khẽ đung đưa, khiến người ta không thể rời mắt.

“Cô không cần si tâm vọng tưởng, tôi sẽ không đồng ý với cô. ” Tạ Dạng lạnh lùng trả lời, môi anh khô khốc nhưng đôi mắt lại sáng đến kinh người, bên trong bùng cháy ngọn lửa hừng hực.

Hồng Hoa đi đến trước mặt anh, nhìn khuôn mặt dù tiều tụy nhưng vẫn đẹp trai khác thường, khóe môi cong lên, ngón tay sơn móng tay đỏ từ trán anh trượt xuống, dừng lại trên đôi môi mỏng, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang trêu chọc một con hổ đói nhiều ngày.

“Anh thật là hư, nói chuyện luôn khiến tôi không vui. ” Giọng điệu của Hồng Hoa lười biếng.

Tạ Dạng đột nhiên lao về phía trước, muốn dùng đầu húc vào đầu Hồng Hoa.

Nhưng động tác của Hồng Hoa nhanh hơn anh, cô lập tức đứng thẳng người, không chút lưu tình đá một cước vào bụng Tạ Dạng.

Tạ Dạng đau đến nỗi mặt mày vặn vẹo, ngã nhào xuống đất, má anh cọ xát với mặt đất, truyền đến từng cơn đau nhói, đôi mắt mang theo sự căm hận và tức giận nhìn Hồng Hoa.

Hồng Hoa mỉm cười, dường như Tạ Dạng càng tức giận, cô càng vui.

Cô nhìn xuống anh ta: “Bad boy, uổng công tôi đối xử tốt với anh như vậy, nếu không phải tôi cứu anh ra, bây giờ anh đã c. h. ế. t rồi. Cái gọi là công lý mà anh kiên trì, khiến anh trở nên vô gia cư, anh còn kiên trì cái gì?”

“Cô là đồ đao phủ, đương nhiên không hiểu được!” Tạ Dạng tức giận nói.

Vì tức giận, đôi mắt anh càng trở nên sáng ngời.

Nụ cười trên khóe môi Hồng Hoa càng sâu, cô nhấc chân lên, đế giày từ từ đặt lên mặt Tạ Dạng, đạp xuống không chút lưu tình, từ từ giẫm đạp, đôi chân trắng nõn như ngọc, tua rua đung đưa nhưng lại mang theo sát khí: “Tôi không cần hiểu. ” cô nói: “Tôi chỉ cần biết công lý mà tôi theo đuổi có thể khiến tôi giẫm đạp anh dưới chân là đủ rồi. ”

Chương (1-195)