Cuối cùng cũng về Chiêm Ngao, hôn lễ hoành tráng của danh môn (đại kết cục) (2)
← Ch.533 | Ch.535 → |
An Tuyển Hoàng trở lại bệnh viện, đã gần đến lúc chạng vạng tối.
Gói đồ ăn cho sáu người, không quên mua món bánh ngọt tráng miệng cho con gái.
Liên tiếp ba ngày, không kịp chọn khách sạn, dứt khoát ở lại bệnh viện.
Bởi vì quan hệ của Minh Triệt, bệnh viện đặc biệt dọn ra một tầng riêng, trong trong ngoài ngoài đều có ám vệ trấn giữ.
Trong phòng truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế của con gái, bước chân người đàn ông thoáng một cái, xông vào trong phòng.
"Húc nhi, xảy ra chuyện gì?!"
"Mẹ... hu hu... Mẹ..."
Thuận theo phương hướng cô bé chỉ, An Tuyển Hoàng nhấc chân, đạp cửa, đợi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, trái tim co thắt lại.
Người phụ nữ ngã ngồi ở trên sàn nhà toilet ướt lạnh, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái mét.
"Minh Triệt —— mau lại đây!"
Tay run run ôm người, môi mỏng mím thành một đường cong cứng nhắc lạnh lẽo.
"Không sao đâu, sẽ không sao đâu..."
Nhưng lại không biết đang nói cho ai nghe.
Sau bốn mươi phút.
Dạ Cơ Sơn thu hồi tay chẩn mạch, Minh Triệt cũng gỡ xuống ống nghe bệnh.
Một già một trẻ nhìn nhau, nhẹ gật đầu.
"Ông Dạ, ông nói, hay là tôi nói?"
Dạ Cơ Sơn khoát khoát tay, những ngày này, lần thứ nhất hơi lộ ra ý cười.
"Ai nói đều như nhau cả."
Nguyệt Vô Tình đứng ở một bên, cảm thấy mơ hồ có suy đoán.
Chỉ có An Tuyển Hoàng là nghiêm mặt, khí áp quanh thân thấp đến âm độ, nắm đấm nắm chặt, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ động thủ đánh người.
Ánh mắt lăng lệ bắn thẳng đến Minh Triệt, "Nói!"
"Phu nhân đã mang thai bảy tuần."
Dạ Cơ Sơn đầy mắt vui mừng.
Nguyệt Vô Tình vẻ mặt "quả là thế".
Người nào đó sắp được làm cha lại ngây ngốc tại chỗ, mờ mịt vô phương ứng đối.
"Mang, mang thai?"
Khuôn mặt già nua của Dạ Cơ Sơn trầm xuống, "Vẻ mặt này của anh là gì?! Không vui à?!"
Rốt cuộc, giật mình một cái kịp phản ứng ——
"Vui! Quá vui——"
Lời còn chưa dứt, như một cơn gió vọt tới bên giường, nắm chặt tay của người phụ nữ, trên mặt hiện ra vẻ mặt tên là "cười ngây ngô".
Nguyệt Vô Tình nhìn đi chỗ khác, không đành lòng nhìn thẳng.
Minh Triệt khóe miệng co giật, boss lớn nhà anh sát phạt quả quyết, thế là lập tức biến thành kẻ ngu si, hình ảnh này 'quá đẹp'...
Ánh mắt Dạ Cơ Sơn xa xăm, tựa như núi bị nước bao quanh, cuối cùng thấy hết rõ.
"Cha! Hu hu..."
Chỉ lo vui vẻ, lại quên đi nhóc con.
Sắc mặt Nguyệt Vô Tình khẽ động, tiến lên, ôm nhóc con vào trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành.
"Bảo bảo không khóc."
"Chú Nguyệt Nguyệt, bảo bảo gõ cửa, mà mãi mẹ không nói gì... Hu hu..."
"Bảo bảo sợ lắm..."
Nguyệt Vô Tình cảm thấy mềm nhũn, ánh mắt càng hiền hòa, "Không sao. Ngoan, lại khóc thì không đẹp nữa đâu."
"Thật ạ? Mẹ không sao đúng không ạ?"
Nguyệt Vô Tình hơi cảm thấy kinh ngạc, nhóc con đỏm dáng này thế mà không hỏi bản thân có xinh đẹp hay không, mà là quan tâm mẹ trước.
Tâm thán, một cục nho nho như vậy, tính tình nhõng nhẽo, nhưng lại hiếu thuận thiện lương.
"Thật sự không sao đâu." Kiên nhẫn đáp lại.
"Vậy tại sao mẹ còn không tỉnh lại? Hu hu... Chú Nguyệt Nguyệt lừa con!"
Trong mắt xanh thẳm hiện lên bất đắc dĩ cưng chiều.
"Đó là bởi vì mẹ có bảo bảo nhỏ, cần nghỉ ngơi."
"Bảo bảo nhỏ?" Mắt to rưng rưng, trong suốt.
"Ừ, bé Húc sắp có em trai, hoặc là em gái."
Nhóc con bị hù nhảy một bước thật to.
"Em trai?" Nhìn bốn phía, "Ở đâu ạ? Cháu muốn nhìn em trai..."
Nguyệt Vô Tình ôm bé con đến bên giường cách đó không xa, "Em trai nhỏ đang ở trong bụng mẹ, còn chưa đi ra."
"Hả! Em trai bị mẹ ăn vào trong bụng rồi ạ?! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ..."
Nhóc con sốt ruột đến độ xoay quanh, tư thế lửa thiêu mông.
Nguyệt Vô Tình: "..."
"Con yêu, sang đây với cha." An Tuyển Hoàng đã hồi phục tâm trạng, vẫy tay với con gái.
"Chú Nguyệt Nguyệt, cháu đi qua."
Trước khi đi, vẫn không quên lên tiếng chào hỏi.
Một trái tim lạnh lẽo của Nguyệt Vô Tình lập tức bị nhóc con ủ cho ấm lên.
Mặc dù Minh Triệt một mực cúi đầu chơi đùa ống nghe bệnh, nhưng suy nghĩ đã sớm bay tới trên người người nào đó rồi.
Thấy anh ta nhẹ giọng an ủi bé Húc, vẻ mặt bất đắc dĩ lại thương yêu, trong lòng giống như bị con chuột gặm một cái.
Hơi ngứa, còn có một chút đau, càng nhiều hơn là hưng phấn.
Anh ta sinh ra ở nước ngoài, tiếng Trung không tốt, miễn cưỡng học qua hai ba năm, không biết sao, trong đầu mạnh mẽ đâm tới thì toát ra một câu:
Dịu dàng nhất là người kia cúi đầu.
Thẹn thùng giống một đóa hoa sen nước không chịu nổi gió mát.
Thật ra, cũng không tính là rất chuẩn xác.
Yêu tinh Nguyệt Vô Tình kia, làm gì phải hoa sen nước, rõ ràng chính là bụi gai, mà Minh Triệt không tự trọng, cánh tay trần cũng muốn chui vào trong!
Haizz ~
Khổ quá mà!
Ta vốn đem lòng hướng trăng sáng, thế nhưng trăng sáng lại rọi vào cống rãnh!
Lại tiếp tục như thế, anh ta có thể cân nhắc đổi nghề làm thi nhân.
"Cha, chú Nguyệt Nguyệt nói, trong bụng mẹ có em trai nhỏ."
"Đúng vậy, con có vui không?"
"Vui ạ!"
Trong đầu lập tức hiện ra một con búp bê super dollfie bản người thật, trong lòng bé Húc cười thật to, về sau có thể buộc bím tóc cho em trai, làm váy phồng phồng!
Quá tuyệt vời!
"Cha, lúc nào em trai mới ra ngoài ạ?"
"Phải chờ tới sang năm mới có thể."
"Vâng! Bảo bảo sẽ bảo vệ em trai!" Bàn tay nhỏ mũm mĩm vỗ bộ ngực nhỏ, lời thề son sắt.
"Ngoan lắm." An Tuyển Hoàng cười, sờ sờ đầu của nhóc con.
Dạ Cô Tinh mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, cô đi tới một trang viên có mảng lớn hoa diên vĩ nở rộ, trong tầm mắt, thoáng như hải dương màu tím.
Trên bãi cỏ xanh xanh, người phụ nữ khẽ đong đưa cái nôi, ngâm nga hát khúc nhạc dân ca nước Pháp mềm mại.
Gió nhẹ phơ phất, hoa mai lững lờ.
Đột nhiên, tiếng cười khanh khách truyền đến, cô cất bước đến gần, một đứa bé mập mạp đang mỉm cười với cô.
Đồng tử màu tím thăm thẳm, giống như đá quý mỹ lệ nhất thế gian.
Chiếu sáng rạng rỡ.
"Phì—— phì ——" Đạp hai cái chân ngắn cũn cỡn, lộ ra chiếc giường màu hồng.
Dạ Cô Tinh đang muốn đưa tay, lại một bước đạp không, trong nháy mắt mất trọng lực, tim đập loạn xạ.
"Đừng!"
Một giây sau, bị người ôm vào trong ngực.
"Nằm mơ à?" Đưa tay, khẽ vuốt phía sau lưng.
Cảm xúc ấm áp truyền đến từ sau lưng, lúc này Dạ Cô Tinh mới giật mình, mồ hôi ướt cả người.
"Hoàng..."
"Bà xã, chúng ta có bảo bảo."
Ánh mắt lóe lên chút mê mang.
"Húc Nhi sắp có em trai rồi."
Đồng tử co rụt lại, "Anh... Em... Mang thai?"
"Ừ." Bàn tay che ở trên bụng bằng phẳng, "Nơi này, có đứa con thứ ba của chúng ta."
Mặt mày người phụ nữ hiện lên sự vui mừng, "Thật tốt."
"King Ives đã đưa tới nửa cây cỏ Long Dương còn lại."
Đồng tử co lại, "Anh đã đồng ý với anh ta cái gì?"
"Sợ anh bán em đi à?" Đáy mắt người đàn ông lướt qua trêu tức.
Hừ lạnh, "Anh dám!"
"Anh không dám." Người đàn ông giơ tay đầu hàng, "Dù anh có đem mình đi bán, cũng không nỡ bán em..."
Hừ một cái, "Coi như anh thức thời!"
Ngồi thẳng người, đưa tay sờ sờ cằm người đàn ông, ghét bỏ bĩu môi, "Ngứa quá!"
An Tuyển Hoàng dở khóc dở cười.
Một bàn tay đập vào trên bờ mông to, còn chưa đã ngứa mà nắn bóp một cái: "Không có lương tâm, anh đây là vì ai?"
"Đừng nói sang chuyện khác, anh dùng cái gì đổi với anh ta?"
"Không thể là anh ta lương tâm trỗi dậy, chủ động đưa tới sao?"
"Một kẻ tiểu nhân hám lợi, không chịu thua thiệt lại đột nhiên lương tâm trỗi dậy? Trừ phi đầu bị lừa đá..."
Đáy mắt người đàn ông lướt qua sự vui mừng không tên, lập tức, tinh thần sảng khoái.
Nỗi bực tức ngăn ở lồng ngực cũng tiêu tán hết.
"Anh dùng con đường quặng thô ở cảng Fos dò xét ý của anh ta, lại cho người ngụy tạo tài liệu..."
"Xì... Anh coi King là khỉ ở vườn bách thú mà đùa nghịch, cẩn thận anh ta cào lại anh một cái."
Lạnh giọng hừ một cái, "Vậy cũng phải xem thử anh ta có bản lĩnh ấy không."
"Anh không sợ bị anh ta vạch trần tại chỗ à?"
"Cầu phú quý trong nguy hiểm."
Dạ Cô Tinh buồn cười liếc anh, "Trên đời này còn có gì là anh không dám không?"
"Có."
Đôi mi thanh tú hơn nhướng.
"Mất em."
Không dám mất em.
Dạ Cô Tinh dang tay ôm lấy anh, xích lại gần bên tai, "Em cũng không dám."
Hai tay nắm chặt, "Ngoan, nghỉ ngơi thật tốt, sinh bảo bảo khỏe mạnh. Chuyện còn lại, cứ giao cho anh."
"Được."
"Anh mua canh gà cho em đấy, vẫn còn nóng."
Dạ Cô Tinh tựa ở đầu giường, nhìn anh bận trước bận sau, ấm áp dâng lên.
Trong miệng ngọt đến ngấy.
"Không nóng, uống một ngụm..."
Cười, xích lại gần, thoáng nhìn nước canh vàng óng, những váng mỡ trôi nổi kia, nhíu màu lại.
Một giây sau, "Ọe ——"
Nhấc chăn lên xuống giường, một đầu đâm vào toilet, vịn bồn cầu tự hoại, nôn tê tâm liệt phế.
Người đàn ông theo sát mà tới, nhíu chặt mày lại.
Qua một lát, không có sức lực xụi lơ, mắt thấy phải trượt ngồi ở trên đất, cánh tay dài người đàn ông vắt ngang, nhẹ nhàng nâng lên một chút.
Khuôn mặt Dạ Cô Tinh trắng bệch, tựa ở trong lòng người đàn ông, lông mi run rẩy, yên tĩnh nhu thuận.
Bộ dáng ỉu xìu, lập tức khiến người đàn ông đau lòng.
"Húc Nhi đâu rồi?"
"Nguyệt Vô Tình mang con đi ăn cơm rồi."
"Vâng."
Lại nói tới bên này, bé Húc ăn cơm xong chép miệng một cái.
"Chú Nguyệt Nguyệt, bảo bảo muốn ăn kem ly."
"Lạnh ắt sinh lạnh, ăn ít thì tốt hơn."
Bé Húc: "..."
Một đám quạ bay qua đỉnh đầu, cạp cạp ——
Minh Triệt cười nhạo: "Nói tiếng người."
Nguyệt Vô Tình hoàn toàn không nhìn anh ta, chuyển hướng nhóc con: "Đồ lạnh, phái nữ nên ăn ít."
Nhếch miệng, cười: "Bảo bảo không phải phái nữ, bảo bảo là bé gái!"
Nguyệt Vô Tình: "..."
Cuốn lấy không ngừng, nũng nịu bán manh, cuối cùng lấy được cho phép.
"Đưa cháu đi lên trước."
"Chú Nguyệt Nguyệt thật tốt! Muah~"
Cánh môi mềm mại dán lên gương mặt, mang theo mùi sữa thoang thoảng, trong lòng Nguyệt Vô Tình bỗng nhiên ấm áp.
Mặt mày cũng hiền hòa.
Minh Triệt bĩu môi, đưa tay bế bé con tới trước mặt mình, cúi người xuống, chỉ má phải.
Nhóc con rất tự nhiên, nhảy lên bẹp một cái.
"Chú Triệt Triệt thơm thơm!"
"Bé ngoan ~" Khiêu khích liếc nhìn Nguyệt Vô Tình.
Ánh mắt người kia bình thản, mặt không biểu tình.
Minh Triệt tràn đầy nhiệt huyết, lập tức lạnh lẽo, rất giống quả cà phơi sương.
"Anh mang bé Húc đi lên đi." Nói xong, cất bước đi luôn.
"Nè! Anh đi đâu đó?!"
Nhóc con hé miệng cười trộm, "Chú Triệt Triệt ngốc ghê! Chú Nguyệt Nguyệt mới vừa rồi còn nói, chú ấy muốn mua kem ly cho bảo bảo!"
Minh Triệt: "..."
Phòng bị dột trời mưa cả đêm, nhóc con này cũng dám khinh bỉ anh?!
Một đời thanh danh, một buổi mất hết!
Tìm góc tường khóc một lát...
"Đừng đau khổ nha ~ bảo bảo thương chú ~"
Minh Triệt: "..."
Không sống được!
Nhóc con ăn xong kem ly hài lòng ôm lấy cái bụng tròn xoe, tùy ý để Nguyệt Vô Tình lau miệng cho mình.
Minh Triệt đứng ở một bên, khoanh tay, sắc mặt... Không dễ nhìn lắm.
"Chú Triệt Triệt, vì sao chú cứ nhìn bảo bảo thế?"
"... Bảo bảo xinh đẹp."
"Ò, vậy chú tiếp tục nhìn ha ~"
Khóe môi Nguyệt Vô Tình hơi cong lên, trong mắt nói không rõ là biểu cảm gì.
"Chú Nguyệt Nguyệt, tóc của chú thật dài."
Bàn tay mũn mĩm quấn quấn, vừa mềm vừa mượt.
Minh Triệt cảm giác khó chịu trong lòng.
"Chú Nguyệt Nguyệt, chú thơm quá ~" Cái đầu nhỏ cọ đến trước ngực, ủi ủi, lại ủi ủi.
Minh Triệt gào thét trong lòng: Ngực kia là của ông đây!
Trái lại Nguyệt Vô Tình, trong mắt đầy sự cưng chiều, cười nhạt dung túng.
Lập tức làm người nào đó tức đến nghiến răng nghiến lợi!
—— giận anh ta không tranh!
"Chú Triệt Triệt, sao chú không nhìn chằm chằm bảo bảo?"
"Ách..."
"Chắc chắn chú cảm thấy bảo bảo không đẹp! Hu hu hu..."
"Tiểu tổ tông à, chú xin cháu đó, tha cho chú đi!"
Trong lòng thật sự rất cạn lời.
Lúc này, Dạ Cơ Sơn đi ra từ phòng bệnh.
"Sư phụ." Nguyệt Vô Tình đứng dậy.
Dạ Cơ Sơn cười gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm giữa anh ta và bé Húc, sau đó rơi xuống trên người Minh Triệt, tinh quang lóe lên.
"Sư công!" Nhóc con gọi giòn tan, giang hai cánh tay nhào tới.
Vững vàng đón được cô bé, ước lượng cân nặng: "Nhóc con lại nặng hơn rồi."
"Mẹ nói, bảo bảo là cao lớn."
"Ừ, cao lớn hơn rồi."
"Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi ạ!"
"Tiếp đó nên làm gì?"
"Đi dạo ạ!"
"Sau đó thì sao?"
"Ngủ trưa ạ."
"Giỏi lắm, bây giờ bắt đầu đi, nhớ kỹ, không được nhảy, không được chạy, chỉ có thể đi từ từ!"
Nhóc con cực kỳ nghe lời.
"Các con đến phòng nghiên cứu với ta."
Minh Triệt hai mắt tỏa sáng, "Ông Dạ, ngài tìm ra phương pháp rồi ạ?"
"Chuyển sang nơi khác nói rõ."
Một nhóm ba người rời đi, bé Húc dọc theo hành lang tới tới lui lui, bốn phía cũng là ám vệ.
Cho đến phía sau lưng ẩm ướt, ra đầy mồ hôi, lúc này mới dừng lại.
Sờ sờ bụng nhỏ, quả nhiên, đã xẹp đi nhiều.
Leo đến trên ghế ngồi nghỉ ngơi, chống cằm.
Mười phút trôi qua, lần thở dài thứ năm mươi hai: "Haizzz ~"
Cách đó không xa, ám vệ đứng thẳng tắp, lại tiếng thở dài của cô chủ nhỏ lần thứ n, cơ bắp gương mặt cứng ngắc mơ hồ run rẩy.
"Mẹ có em trai, cha phải ở cùng mẹ, sư công muốn cứu người, chú Triệt Triệt đi theo cứu người, chú Nguyệt Nguyệt cũng phải cứu người..."
"Bảo bảo nhàm chán quá đi ——"
Brady mang theo Ken đi ra thang máy, thì thấy một cục bột mềm nhũn ngồi ở trên ghế dài, một tay chống cằm, đôi chân ngắn nhỏ trắng bóng không ngừng lắc lư.
"Bé Húc?"
Thử thăm dò gọi thử.
"Ỏ? Ông cụ, ông là ai?" Bỗng dưng, hai mắt tỏa sáng, chỉ bé Ken, "Lại là mắt màu tím!"
"Bé con, con nên gọi ông là ông cậu." Sau đó chỉ bé Ken, "Đây là cậu của cháu."
"Hả?"
Làm sao khắp nơi đều là cậu?
Brady cầm một cái hộp màu đen đi vào phòng nghiên cứu, để lại hai đứa bé mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Hai mắt màu tím, bạn là ai?"
"Ken."
"Gặm?"
Gặm đùi gà?
Hay là, gặm chân vịt?
"Cậu tên là Ken, không phải 'Gặm'! Cháu nên gọi cậu là cậu!" Vẻ mặt rất chi là ông cụ non, chững chạc đàng hoàng.
"Không thèm í!" Ngạo kiều quay đầu.
"Vậy cháu gọi cậu là gì?"
"Mắt tím!"
"Ồ."
Nghe thấy như vậy thì ồ một tiếng mặt ủ mày chau, bé Húc lặng lẽ quay đầu, đã thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của bé trai bao phủ một tầng thản nhiên u buồn.
Đương nhiên, nhóc con còn không biết vẻ mặt nhìn lên làm người thấy chua xót chua này kêu cái gì, thế nhưng mà không trở ngại cảm nhận trực quan của nhóc con.
"Này... Bạn đừng buồn. Tớ, tớ không gọi bạn là mắt tím nữa là được chứ gì?"
Bé trai cụp mí mắt xuống, lông mi run rẩy.
Không có quá nhiều ngạc nghiên vui mừng, cũng không có quá nhiều bất mãn, chỉ là hời hợt "Ừ" một tiếng.
Bé Húc đột nhiên nghĩ tới anh Thần.
Lông mi của anh ấy cũng là như này, vừa đậm vừa dày, giống hai cây quạt nhỏ xinh đẹp.
Lập tức, đối với bé trai trước mắt này cũng biến thành không đành lòng.
"Tớ có cậu Huy Nguyệt, còn có cậu Thất Thất, cậu Chử Vưu... Bọn họ đều cao hơn bạn, to lớn hơn bạn, vậy tớ... Gọi bạn là cậu nhỏ được rồi!"
"Ừ. Vậy cháu tên gì?"
"Cháu?" Đáng yêu cười một tiếng, "Cháu là bảo bảo!"
"Bảo bảo..."
"Cậu nhỏ đến gặp bác sĩ sao?" Mắt to chớp chớp.
Lắc đầu, "Cha nói, mẹ ở đây, nên dẫn cậu tới gặp mẹ."
"Ồ! Mẹ của cậu nhỏ ở chỗ này?"
"Ừ."
"Vậy cậu nhỏ nhìn thấy bà ấy chưa?"
"Không."
"Mẹ cậu nhỏ tên là gì, cháu có thể giúp cậu tìm bà ấy nha ~"
"Thật vậy sao?!" Mắt tím bỗng nhiên sáng lên.
"Ừm! Bảo bảo sẽ cố gắng!" Nói xong, vỗ vỗ vai, hệt như cách an ủi của đàn ông.
"Mẹ cậu tên là Nina Ives."
"Nina?!" Nhóc con suýt nữa nhảy lên.
"Làm sao vậy?"
"Bà ngoại cháu!"
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra từ bên ngoài, từ từ, nhẹ nhàng, một cái đầu nhỏ thò vào.
Sau đó, quay đầu lại ra dấu với người ở sau lưng, "Xuỵt!"
Bé trai đi theo sau mông nhóc con, sống lưng thẳng tắp.
"Cậu nhỏ, cậu phải giống như bảo bảo xoay người như này mới có thể nha!"
"Ừm." Nghe lời cúi thấp nửa người trên.
Thấy trong phòng không người, lá gan nhóc con lại lớn mấy phần, đẩy cửa, lách mình vào.
Không quên quay đầu dặn: "Nhỏ giọng một chút, không thể làm ồn, bà ngoại đang ngủ."
Cộc cộc cộc, leo đến bên giường trên băng ghế nhỏ ngồi xuống, nhẹ nhàng mở miệng: "Bà ngoại, bảo bảo lại tới thăm bà đây. Sư công nói, bà phải nghỉ ngơi thật tốt, chờ dưỡng đủ tinh thần, thì có thể đi dạo với bảo bảo..."
"Sư công còn nói, một mình bà nằm ở nơi này cực kỳ nhàm chán, bảo bảo cũng cực kỳ nhàm chán! Cho nên, lại đến tìm bà nói chuyện.
"Cháu còn mang cậu nhỏ đến, cậu có con mắt màu tím nha! Giống anh trai, à... còn giống cả cái chú hư kia nữa, nhưng mà, rất xinh đẹp..."
"Bà muốn gặp cậu nhỏ không?"
Quay người, vẫy tay với bé Ken, "Cậu nhỏ mau tới đây, bà ngoại muốn gặp cậu!"
Mắt to màu tím óng ánh, khuôn mặt nhỏ treo lên một nụ cười rực rỡ, chạy chậm đến bên giường.
"Mẹ..."
Khi Brady đến phòng bệnh, bé Húc đã nằm ngủ say sưa trên một cái giường khác.
Bé Ken ngồi ở chỗ trước đó của bé Húc, si ngốc ngắm nhìn người phụ nữ trên giường bệnh.
"Ken..." Ông nhẹ giọng gọi, thậm chí hơi cẩn thận từng li từng tí.
"Cha, bà ấy là mẹ, đúng không?"
Mắt ông hơi cay cay, "Đúng."
Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng đứng ở cửa ra vào, như bị sét đánh.
Bệnh viện, trên sân thượng.
Người phụ nữ mặt lạnh lấy, đứng ở cửa đón gió, trong mắt toàn là sự âm u.
An Tuyển Hoàng đứng ở phía sau, ngăn cản hơn phân nửa cơn gió cho cô.
"Rốt cuộc Ken là con của ai?"
"..."
Nở nụ cười lạnh lùng lên tiếng, "Vậy tôi thay cách hỏi, mẹ của Ken, đến, cùng, là, ai?"
Trong gió lớn, người đàn ông còng xuống bóng lưng, khẽ run rẩy.
"... Nina."
"Không thể nào! Nina đã ngủ say 20 năm, chưa bao giờ rời khỏi Chiêm Ngao, tại sao có thể có một đứa con trai gần 10 tuổi?!"
"Thụ tinh nhân tạo."
Dạ Cô Tinh lảo đảo lui lại nửa bước, trên mặt hoàn toàn không có chút huyết sắc nào.
An Tuyển Hoàng đưa tay, ôm người vào lòng, trong lòng cũng là sóng to gió lớn.
"Gia tộc Ives, mỗi một thành viên nữ, sau khi trưởng thành, cũng sẽ lấy ra ba quả trứng để đông lạnh..."
Hiển nhiên, bé Ken là sản phẩm mười năm trước!
Kết tinh của anh em ruột!
"Đồ điên! Tại sao ông có thể... Khụ khụ..."
"Đúng vậy! Từ sau khi Nina mất tích, ta đã điên rồi! Không... Có lẽ sớm hơn... Khi phát hiện mình yêu em gái ruột của mình..."
Dạ Cô Tinh nắm lấy ống tay áo người đàn ông, nhìn ông già lâm vào điên cuồng trước mắt, cố gắng điều chỉnh hô hấp.
"Yêu một người là sai lầm sao? Trên đời này, không có người nào yêu cô ấy hơn ta!"
"Im miệng! Hai người là anh em!"
"Anh em làm sao vậy? Anh em thì không thể yêu nhau được sao?"
Ánh mắt Dạ Cô Tinh quyết tâm, "Nhưng mẹ không yêu ông!"
Không yêu ông...
Không yêu...
"A —— cô ấy yêu tôi! Cô nói bậy —— nói bậy ——"
"Vậy vì sao mẹ phải chạy trốn? Vì sao không ở lại bên cạnh ông?"
"Bởi vì... Em ấy sợ, từ nhỏ đến lớn, em ấy thậm chí không dám đi ra ngoài một mình vào ban đêm... Cho nên, ta mới không ép buộc em ấy... Từ từ sẽ đến, một ngày nào đó em ấy sẽ tiếp nhận..."
"Không! Mẹ sẽ không làm vậy!"
"Im ngay!" Ánh mắt lăng lệ như đao, "Cô ấy yêu ta! Chỉ là không dám nói..."
"Nếu như mẹ yêu ông, làm sao lại sinh con cho người khác?"
Một đòn, trúng đích.
Đâm trúng vào vết thương sâu trong lòng của ông ta.
Brady đã vô số lần nói với chính mình, mang thai là ngoài ý muốn.
Em ấy không phải cố ý, chỉ là bị lời ngon tiếng ngọt của đàn ông che mắt, cuối cùng cũng có một ngày, em ấy sẽ trở lại bên cạnh mình.
Bây giờ, lời nói dối lừa mình dối người bị đâm thủng không lưu tình chút nào, còn sót lại một tia an ủi cũng tan thành mây khói.
Nina không yêu ông...
"Đều do cô, đứa nghiệt chủng này!" Ánh mắt oán hận nhìn về phía Dạ Cô Tinh.
"Nếu như không phải do cô, cô ấy sẽ không trăm phương ngàn kế trốn đi! Càng sẽ không ngủ say 20 năm... Nếu không có cô, cô ấy vẫn là cô hai nhận hết cưng chiều của nhà Ives, không có cô, cô ấy sẽ hoàn toàn quên đi Carl, trở lại bên cạnh tôi..."
Nếu như, không, có, cô!
Trong mắt nổi lên ý định giết người, đột nhiên, bổ nhào đến.
An Tuyển Hoàng sớm có phòng bị, ôm Dạ Cô Tinh nghiêng người tránh một cái.
Đối phương lại quyết tâm xông lên đến cùng, không có chút ý định dừng bước.
"Nhanh! Ngăn ông ta lại——"
An Tuyển Hoàng động tác rất nhanh, nhưng vẫn đã muộn...
Tiếng gió bay phất phới, xung quanh tất cả bắt đầu mơ hồ, phai màu...
Thời gian đứng im, tiếng nhịp tim bị phóng đại gấp mấy chục lần.
Độ giây như năm, thương hải tang điền; có lẽ, chỉ ở trong chớp mắt ——
Tiếng vang truyền đến, kèm theo tiếng kính vỡ vụn thanh thúy, sau đó mới là vật nặng hạ cánh, dẫn tới thét lên, kinh hô!
...
"Thần kinh xương sống bị hao tổn, não chấn động, xương ngực, xương đùi, nhiều bộ vị xuất hiện gãy xương... Đã lâm vào trạng thái sốc hoàn toàn, cộng thêm, bệnh nhân tuổi tác khá lớn, nội ngoại thương chồng chéo, năng lực tự lành suy giảm... Đề nghị từ bỏ trị liệu..."
Minh Triệt lấy xuống khẩu trang, liên tục phẫu thuật tám giờ làm anh ta mỏi mệt không chịu nổi.
"Nếu như, không buông bỏ thì sao?" An Tuyển Hoàng nặng nề mở miệng.
"Người thực vật."
Nghênh tiếp ánh mắt hỏi thăm của người đàn ông, Dạ Cô Tinh yên tĩnh.
Cuộc sống sống không bằng chết?
Hay là, chết một cách thống khoái?
"Phu nhân, cô phải suy nghĩ kỹ." Minh Triệt nhịn không được, lên tiếng nhắc nhở.
Hai giờ trước, King đã đưa Ken đi, bỏ xuống một câu: "Chết hay sống cũng không cần để ý."
Đi rất tự nhiên phóng khoáng.
Nhưng Ken lại quay đầu nhìn mấy lần.
Dạ Cô Tinh lại không nhịn được muốn mắng người gia tộc Ives biến thái!
"Cứ để sống thực vật đi, nói không chừng ngày nào đó lại có thể tỉnh lại."
Minh Triệt rất muốn nói, gần như không có loại khả năng này.
Nhưng khẽ động đậy bờ môi, đến cùng vẫn là nhịn xuống.
"Vậy tôi đi sắp xếp."
An Tuyển Hoàng dìu cô ngồi vào trên ghế, sắc mặt Dạ Cô Tinh thực sự trắng bệch đến khó coi.
"Phía sư phụ, tình huống như thế nào?"
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng nửa tháng là có thể tỉnh, chỉ là thân thể hao tổn quá mức, cần điều dưỡng thời gian dài."
"Vậy là tốt rồi..."
Chuyện đã có kết thúc, hai người bắt đầu thương lượng ngày về.
Dạ Cơ Sơn và Nguyệt Vô Tình tạm ở lại nước Pháp, chăm sóc Nina.
Brady thì giao cho hộ lý chuyên nghiệp của bệnh viện trông nom.
Cuối cùng, xác định ba ngày sau trở lại đảo.
Nhưng kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp thay đổi, tin quốc tế thứ nhất dẫn bạo khủng hoảng toàn cầu ——
"Tối ngày 27 tháng 9, đảo Hoàng hậu bị phần tử khủng bố MT tập kích, Quốc vương Thuỵ Điển bị khẩn cấp đưa đi bệnh viện cứu chữa, Hoàng hậu Sylvia cùng hoàng trữ Victoria tung tích không rõ! Trước mắt, phần tử khủng bố đã chạy trốn khỏi Châu Âu, các quốc gia nhao nhao tăng cường cảnh giới vũ trang..."
*****
"Thất Thất, bây giờ tình hình ở Thuỵ Điển như thế nào?"
"Carl hôn mê bất tỉnh, Sylvia với Sue không rõ tung tích."
"Chờ chút! Sue?"
Không phải Victoria?
"Báo cáo là sai."
"Victoria đâu?"
"... Hàn Quốc, du lịch."
Dạ Cô Tinh thật là không có gì để nói.
"Anh và Annie không sao chứ?"
"Yên tâm, anh có thế lực của mình ở Thuỵ Điển."
Đột nhiên Dạ Cô Tinh nghĩ tới một người, "Điều tra John Routh hộ em..."
"Được." Ngừng nói, "Nhất Nhất, nếu như có thể, anh hi vọng em có thể trở về Thuỵ Điển một chuyến."
"..."
"Bệ hạ trúng hai phát đạn, một viên trên vai, một viên ở eo, trước khi đưa đến bệnh viện, đã xuất hiện sốc do giảm thể tích máu... Sylvia lại không rõ tung tích, cũng nên có người ra mặt chủ trì đại cuộc..."
Ý của Dạ Thất, cô hiểu.
Tấn công khủng bố dẫn phát dân chúng khủng hoảng, cần gấp Hoàng thất ra mặt trấn an lòng người.
"Nhất Nhất?"
"Em đồng ý. Bây giờ, lập tức liên hệ ngài Thủ tướng, em muốn trực tiếp trò chuyện với ông ta."
Đầu kia, vẻ mặt chấn động, "Cứ để anh lo."
Sau mười phút, chuông điện thoại reo.
"Công chúa bệ hạ tôn quý..."
"Ông nghe rõ đây." Dạ Cô Tinh ngắt lời ông ta, "Lập tức phái quân đội trông coi hiện trường tấn công khủng bố ở đảo Hoàng hậu, không cho bất luận kẻ nào đi vào, nếu có người xông vào, trực tiếp giam lại."
"Thế nhưng mà cái này không phù hợp..."
"Thời kỳ đặt biệt, cách làm đặc biệt. Nếu như ngài Thủ tướng có cách tốt hơn, tôi không ngại để ông ra lệnh."
Khóe miệng giật một cái, "Tôi sẽ làm theo."
"Thứ hai, để cho Bộ thông tin lập tức ra mặt bác bỏ tin đồn, bệ hạ chỉ là bị thương nhẹ, Hoàng hậu làm bạn ở bên, hoàng trữ điện hạ du lịch Hàn Quốc chưa về, thành viên Hoàng thất gặp chuyện hoảng sợ nhưng không nguy hiểm gì."
"Thứ ba, ông tự mình ra mặt trấn an đại sứ các nước ở Thuỵ Điển, nói rõ cho bọn họ biết, không chấp nhận người tị nạn."
"Thứ tư, tăng cường an ninh sân bay, bến cảng, nỗ lực điều tra các ga hành khách, lúc cần thiết, để cho lính đặc chủng ra mặt."
"Cuối cùng, chuẩn bị buổi họp báo chính thức, tôi có lời muốn nói."
Truyền đạt liên tiếp mấy mệnh lệnh, vẻ mặt Dạ Cô Tinh căng cứng.
Thở sâu, trong nháy mắt nhìn về phía người đàn ông, "Hoàng, em..."
"Không cần giải thích, anh hiểu. Chúng ta cùng đi."
"Em sẽ bảo vệ mình thật tốt." Ngừng nói, xoa bụng dưới, "Còn có con của chúng ta..."
Ba giờ sau, máy bay trực thăng an toàn hạ xuống sân bay Stockholm-Arlanda.
Thuần một sắc bộ đội vũ trang mở đường, Dạ Cô Tinh đeo kính đen, mặt lạnh vô tình, An Tuyển Hoàng bảo vệ cô.
Các phóng viên truyền thông nghe tin lập tức hành động cùng nhau tiến lên ——
"Công chúa Alizee, lúc này cô về nước phải chăng có liên quan tới cuộc tấn công khủng bố phát sinh ngày hôm qua?"
"Quốc vương bệ hạ hôn mê, Hoàng hậu và hoàng trữ không rõ tung tích, ngài có ý kiến gì với chuyện này không?"
"Liên quan tới Thủ tướng nội các đẩy ngài ra mặt chủ trì đại cuộc, xin hỏi, đây là ý của cá nhân ngài, hay là bị ép nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy?"
"..."
Bước chân dừng lại.
Ánh mắt lạnh lùng lướt qua đám người, thả ra khí thế toàn thân, đại sảnh sân bay ồn ào vậy mà yên tĩnh lạ thường.
Đám người đưa mắt nhìn nhau.
"Đầu tiên, xem như một thành viên Hoàng thất, tôi có nghĩa vụ chịu trách nghiệm với tất cả dân chúng, thời khắc sinh tử tồn vong, nguyện sống chết cùng mọi người, cùng tồn vong. Đây là trách nghiệm của Hoàng thất!"
"Mặt khác, bệ... Cha chỉ bị thương nhẹ, Hoàng hậu bị hoảng sợ cùng nhau đưa đi bệnh viện tĩnh dưỡng, về phần hoàng trữ mất tích, càng là hoang đường đến cực điểm! Thời điểm phát sinh tấn công, chị Victoria vốn không có ở trong nước."
"Xem như một nhân viên truyền thông, hi vọng mọi người có thể đưa tin một cách chi tiết xác thực, tích cực truyền bá năng lượng tích cực, mà không phải nói chuyện giật gân, nghe nhầm đồn bậy!"
Nói xong, cũng không để ý vẻ mặt đám phóng viên xấu hổ như thế nào, rời đi luôn.
"Thật đúng là lạnh lẽo cô quạnh mười phần..."
"Đâu chỉ lạnh lẽo cô quạnh, không biết, còn tưởng rằng cô ấy là nữ vương ấy."
"Xùy —— Chuyện sau này, ai nói được rõ ràng? Không chừng vương miện sẽ đến đầu cô ấy thật cũng không chừng."
"Nhưng mà nghe cô ấy vừa nói như thế, trong lòng tôi yên tâm không ít."
"Mau gửi đi tin tức mới nhất, liên hệ đài truyền hình làm phát sóng trực tiếp."
Buổi chiều, 3 giờ 15 phút.
Dạ Cô Tinh đầu đội vương miện, mặc bộ lễ phục màu xanh thanh nhã trong ngày lễ thụ quan hôm ấy, đứng ở chỗ cao nhất ở Hoàng cung Thuỵ Điển, giọng nói mềm mại dịu dàng không mất kiên định truyền qua microphone đến mọi ngóc ngách của quảng trường——
"Hai tháng trước, tôi đứng ở chỗ này, tất cả dân chúng chứng kiến lễ thụ quan của tôi; hai tháng sau, tôi đứng ở vị trí này lần nữa, khiển trách cuộc tấn công khủng bố!"
Từ tổ chức MT tội không thể tha ra sao, nói đến cả nước trên dưới phải đoàn kết như thế nào, bảo vệ quốc gia, giọng nói trầm bổng của người phụ nữ, không chỉ trấn an nội tâm sợ hãi của mọi người một cách thần kỳ, còn khiến sự phẫn nộ của dân chúng lên đến đỉnh điểm.
"Chống lại phần tử khủng bố, bảo vệ quốc gia ——"
Nhiều năm về sau, trong trí nhớ người dân Thụy Điển, bóng dáng màu lam tươi trẻ và thanh lịch kia, theo thời gian trôi qua, dừng hình thành phong cảnh mỹ lệ vĩnh hằng.
Trong lúc nguy nan, là một người phụ nữ mềm mại lại kiên cường như thiên sứ hàng lâm nhân gian, cùng bọn họ trải qua cửa ải khó khăn.
Dưới sự khủng hoảng, cô trở thành trụ cột tinh thần của mọi người—— chỉ cần cô ở đây, đất nước sẽ không sụp đổ!
Đây chính là mị lực của công chúa Alizee!
Cho đến lúc này, Dạ Cô Tinh mới dám thả long tinh thần.
Cánh tay có lực của người đàn ông vòng lấy eo cô, chống đỡ trọng lượng của cô, đáy mắt thâm tình, chỉ cần liếc nhìn là thấy rõ.
Đây chính là người phụ nữ anh yêu.
Vốn nên xuất sắc sáng chói như thế!
Ngày 29 tháng 9, ngày thứ hai sau sự kiện tấn công khủng bố, khủng hoảng giống như một lốp xe thủng, xẹp xuống với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Trình độ cảnh giới trong nước Thuỵ Điển đạt đến mức trăm năm mới có một lần.
Tất cả khả năng tồn tại bạo động, du hành, thị uy như vậy bị bóp chết từ trong trứng nước.
Tất cả, quy công cho "Diễn thuyết thành lâu"!
Lịch sử toàn cầu, gọi nó một cách hình tượng là —— "Hành động quan hệ công chúng hiệu quả nhất trên sân khấu chính trị".
Khiến những mưu toan châm ngòi quốc dân háo hức tính toán kia, toàn bộ dẫm ở dưới chân ngựa.
Quyết đoán như thế, thậm chí không thua bất kỳ người lãnh đạo một nước nào.
Ngày 30 tháng 9, tổ chức MT căn cứ Trung Đông tuyên bố sẽ phóng ra vũ khí hạt nhân nghiên cứu chế tạo mới nhất, thề sẽ phá hủy vương quốc Thuỵ Điển, lật đổ sự thống trị của vương triều Gustav!
Mà mục đích, dĩ nhiên là —— thành lập đất nước Islam vĩnh hằng tự do!
"Nực cười!"
Dạ Cô Tinh đập tay lên bàn làm việc, Thủ tướng và đại thần nội các ngồi ở ghế dưới cùng giật này mình.
Những ngày gần đây, họ đã hoàn toàn hiểu tính khí của vị này, cùng với kính nể, cũng một chút rụt rè.
Dù sao, còn có một sát thần ngồi ở phía sau, mà hậu thuẫn của hai người, là cả nhà họ An, thậm chí liên lụy thế lực càng rộng, ví dụ như Dạ Lang ở Châu Phi...
Nước trong này, không thể bảo là không sâu.
"Ra ngoài." Anh An hạ lệnh, đám người nối đuôi nhau mà ra.
Chợt, người đàn ông cứng rắn mặt lạnh nháy mắt biến thành chân chó thê nô ——
"Anh xem một chút, tay đập đỏ rồi."
"Không tức giận, không tức giận..."
Dạ Cô Tinh một ngụm máu mắc kẹt ở trong cổ họng, "MT khinh người quá đáng."
"Bà xã, thật ra em có nghĩ tới hay không, người gây ra vụ tấn công, có lẽ không phải MT."
An Tuyển Hoàng nói thẳng ra trước đó anh đã tạo áp lực với chính phủ Trung Đông, mượn lực đả lực đối phó MT.
Dạ Cô Tinh kinh ngạc nhìn anh một cái, "Anh thật đúng là hiểm độc quá!"
"Vì vợ anh, hiểm độc hơn anh cũng không sợ." Vẻ mặt hiện rõ mấy chữ 'mau thưởng anh đi'.
"Theo ý của anh, là có người mượn tên tuổi MT đối phó Thuỵ Điển?"
"Hoặc là, chỉ vì đối phó Carl."
Dạ Cô Tinh giật mình.
Trùng hợp lúc này chuông điện thoại reo.
"Là Dạ Thất."
"Nghe đi."
"Nhất Nhất, " Giọng nói Dạ Thất thở hổn hển và vội vàng, "Tra được hành tung của John Routh rồi."
Đồng tử co lại, "Ở đâu?"
"Syria."
Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng liếc nhìn nhau, ánh mắt lộ ra đã hiểu.
Cuộc trò chuyện kết thúc, Dạ Cô Tinh gọi cho Tề Dục.
Vũ khí hạt nhân có đúng không?
Mấy người có, tôi cũng chưa hẳn đã thiếu, xem nhà ai mạnh hơn.
Ngày 1 tháng 10, một vùng trời trên sa mạc ở Syria, sóng khí bốc lên, xa xa nhìn lại, giống như hình cây nấm.
Ngay sau đó cơ quan chức năng nhận được hình ảnh đám mây từ vệ tinh, chuyên gia ngồi máy bay trực thăng tự mình đi hiện trường khảo sát, lại đạt được một kết luận làm cho người kinh ngạc, không, có lẽ khiến toàn thế giới khiếp sợ——
Vũ khí hạt nhân!
Vậy mà lại là vũ khí hạt nhân!
Không phải bom nguyên tử, cũng không phải bom hydro, thậm chí ngay cả bom nơ-tron, bom nhiệt hạch ba pha, bom phản vật chất đều không phải!
Xế chiều hôm đó, An Tuyển Hoàng "hữu nghị" gọi điện thoại cho chính phủ Syria.
Nói thẳng chỉ cần giao John Routh ra, lại không hề đề cập tới chuyện phóng bom hạt nhân, không để cho ai nắm được sơ hở!
Ngày 2 tháng 10, phía Bộ thông tin quân Liên Hiệp Thuỵ Điển tuyên bố, trải qua điều tra, xác định sự kiện tấn công khủng bố không có liên quan gì tới tổ chức khủng bố MT, mà là thế lực phản động trong nước quấy phá.
Tìm hiểu nguồn gốc thì lôi ra ông trùm nguồn năng lượng John Routh.
Cả nước xôn xao, sau khi khiếp sợ, theo nhau tới là sự phẫn nộ dâng cao của dân chúng Thụy Điển.
Diễu hành để phản đối, đường phố kháng nghị.
Chính phủ quân đội Liên Hiệp ra mặt, trịnh trọng hứa hẹn —— toàn lực bắt John Routh!
Ngày 3 tháng 10, một tấm hình, làm nổ tung bê bối động trời của Hoàng thất Thuỵ Điển ——
Hoàng hậu Sylvia cùng tội nhân của cả dân tộc John Routh kết bạn cùng dạo chơi Cổ thành Damascus, cử chỉ thân mật, trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Truyền lên IP để hiển thị bộ định tuyến ở Syria.
Trong vòng một đêm, Sylvia rơi xuống thần tọa, trở thành chuột chạy qua đường người người kêu đánh.
Cùng ngày, Dạ Cô Tinh tìm được giấy tờ ly hôn ở trong tủ bảo hiểm phòng làm việc của Carl, lập tức liên hợp Bộ thông tin, công khai tuyên bố ——
Carl XVII và Sylvia Somollet đã kết thúc quan hệ vợ chồng ở ba tháng trước!
Cử động lần này xem như dọn sạch sẽ Hoàng thất Thuỵ Điển.
Sylvia làm thế nào, cũng là hành vi cá nhân của bà ta.
Nguy cơ tín nhiệm Hoàng thất có thể dỡ bỏ, Sylvia lại bị dân chúng phẫn nộ đẩy lên đầu gió dư luận "Sự sỉ nhục của quốc gia", "Nữ tặc bán nước", thậm chí "Dâm phụ".
Hoàn toàn trở thành đối tượng phát tiết kêu ca.
Ngày 4 tháng 10, Liên Hợp quốc tạo áp lực với chính phủ Syria.
Ngày 5 tháng 10, các quốc gia nhao nhao tuyên bố lên án ngoại giao.
Ban đầu muốn chối bỏ vụ nổ bom hạt nhân, nhưng chuyện đến nước này, dư luận quốc tế thiên về một bên, nhảy ra ngoài thời điểm này, đối phương liều chết không nhận, xui xẻo chỉ là Syria!
Việc này đau mà không dám kêu, chí có thể ngậm bồ hòn làm ngọt!
Ngoại trưởng chịu áp lực, bực bội vô cùng, John Routh hứa hẹn đầu tư năm mươi tỷ khiến cho ông ta động lòng không thôi.
Sau khi suy nghĩ, chỉ có thể bỏ xe giữ tướng!
Cho dù, chiếc xe kia rất mê người!
Ngày 7 tháng 10, bộ ngoại giao Syria ra mặt lên tiếng, nói ít ngày nữa sẽ giao ra John Routh và Sylvia Somollet.
Chính phủ Thuỵ Điển từ chối cách "Thả về", yêu cầu mang binh nhập cảnh tiến hành cưỡng chế bắt.
Syria cho phép.
Ngày 8 tháng 10, trong lúc lính đặc chủng Thuỵ Điển chờ xuất phát, thời khắc rửa sạch quốc sỉ, John Routh và Sylvia bị phát hiện chết ở trong căn hộ cao cấp tại Damascus.
Hai người trần truồng nằm ở trên giường.
Pháp y giám định, DNA hoàn toàn phù hợp, xác nhận tử vong.
Nguyên nhân cái chết của hai người lại hơi chút ý vị sâu xa.
John Routh nuốt vàng tự sát, về phần, Sylvia chết vì bị đánh mạnh vào đầu, trong phòng từng có dấu vết giãy dụa phản kháng rõ ràng.
Một trận nháo kịch, lên cao đến độ cao quốc gia dân tộc, đã kết thúc một cách hoang đường ở trong vòng mười ngày ngắn ngủi.
Sue cùng mất tích với Sylvia được vương tử Jone cứu về trước, có thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn.
Phương diện tinh thần lại xảy ra vấn đề, không còn nhanh mồm nhanh miệng như trước kia, trở nên yên tĩnh ít nói.
Ác mộng bừng tỉnh, luôn luôn không ngừng lặp lại: "Tôi không phải... Không phải..."
Lúc này, hình tượng tha thứ cùng nhân nghĩa của Hoàng thất Đan Mạch thuận thế biểu lộ rõ ràng, chẳng những không ghét bỏ, còn tìm danh y khắp nơi.
Giữa tháng 10, Carl đã tỉnh táo sau hơn sau hai mươi ngày mê man, sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, im lặng rơi lệ.
Một tháng sau, tuyên bố thoái vị.
Hoàng trữ Victoria kế thừa đại nghiệp, xưng —— Victoria III.
Trong nước Thuỵ Điển, bình yên như lúc ban đầu.
Nghi thức lên ngôi kết thúc, cặp vợ chồng Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng tới Pháp trước, sau khi đón An Húc, bay trở về Chiêm Ngao trong đêm.
Đạp vào mảnh đất quen thuộc, nhìn xung quanh bốn phía tất cả quen thuộc, giống như cách một đời.
Trưởng lão xếp hàng đứng, một bóng người nhỏ bé thẳng tắp đứng đầu.
Nước mắt Dạ Cô Tinh tràn ra.
"Anh trai!" Nhóc con phản ứng nhanh nhất, vung ra hai cái chân ngắn chạy như bay tới bóng dáng kia.
"Cha, mẹ, hoan nghênh về nhà."
Thời gian một năm, ròng rã một năm, bé Tuyệt của cô đã trưởng thành người đàn ông nho nhỏ đỉnh thiên lập địa.
"Con trai ngoan, mẹ nhớ con lắm."
"... Con cũng vậy." Vành tai lại nổi lên màu hồng nhạt như hoa anh đào.
Trong nháy mắt là tới cuối năm, tuyết mùa đông đang đến gần.
Dạ Cô Tinh lại tập luyện yoga đã bỏ từ lâu, mới vừa tập xong một bộ, thì nhận được điện thoại của Dạ Thất.
"Nhất Nhất, quên nói với em một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Em giao cho tôi hai nhóm DNA, đã đối chiếu ra kết quả."
"Nói."
"Sue và John Routh... Giống nhau hoàn toàn."
"Một nhóm khác thì sao?"
"Không giống."
"Chuyện này dừng ở đây, em không muốn nghe thấy bất kỳ tin đồn có liên quan nào."
"Ừm, anh hiểu."
Cuối tháng mười hai, Chiêm Ngao nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên bắt đầu mùa đông.
Ba giờ sáng, truyền đến tiếng điện thoại rung nhẹ.
Từ khi mang thai, chất lượng giấc ngủ của Dạ Cô Tinh luôn không tốt, nhấc chăn lên, xuống giường, cố gắng không làm ồn đến người bên gối.
Mò lên điện thoại, xoay người lại đến phòng khách.
"Alo ——"
"Tỉnh... Rốt cuộc cũng tỉnh rồi..." Giọng nói già nua của Dạ Cơ Sơn tràn ngập kích động.
Ngoài cửa sổ bông tuyết bay tán loạn, lưu loát, cô lại cảm nhận được ngày xuân ấm áp, tươi đẹp vô cùng.
Lại chẳng biết người đàn ông đứng ở sau lưng từ lúc nào, ôm cô vào lòng.
"Chúng ta kết hôn đi."
"Được."
Mùa đông ngày hôm nay, ấm áp lạ thường.
Đầu tháng 1, ba người Dạ Cơ Sơn, Nguyệt Vô Tình, Minh Triệt về đảo, một người phụ nữ trẻ tuổi đi theo, rất xinh đẹp.
Giữa tháng 1, thời gian mang thai đã là 15 tuần, hơi lộ bụng.
Trên đảo Chiêm Ngao, sự kiện lớn chưa từng có, chỉ vì cuối cùng nam nữ chủ nhân của họ cũng đã tổ chức hôn lễ!
Khách khứa đi lại nối liền không dứt, máy bay trực thăng cất cánh và hạ cánh không ngừng, thậm chí xuất động hai mươi chiếc du thuyền lớn đón khách.
Đây là một đám cưới hoành tráng!
Dạ Tổ tề tụ, hai nhà hắc bạch hợp thành ngồi một đường, tiệc rượu tại gia, ăn uống linh đình.
Fans của Áo Tím cũng được phái đại biểu tham dự, ba nam ba nữ.
"Con gái chúng ta sắp lấy chồng, trong lòng tôi đây buồn quá đi..."
"Nữ thần là của người khác, lòng tôi đây thật lạnh thật lạnh..."
Ngày 20 tháng 1, trời quang mây tạnh, thích hợp xuất hành, thich hợp khai hoang, thích hợp gả cưới.
Trong gương trang điểm, chiếu rọi ra khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng của người phụ nữ, một bộ lụa trắng nhẹ nhàng, trên đầu là vương miện hàng thật giá thật—— đóa hồng rực rỡ!
"Haizz..." Lần thở dài thứ n, mí mắt cụp xuống.
"Làm sao vậy? Suốt ngày than thở thế?" Nina đổi một bộ sườn xám màu xanh đen, đi ra từ phòng trong, nụ cười ấm áp ôn hòa.
"Mẹ..." Mang theo hồn nhiên.
Không biết có phải do mang thai không, hay là do nụ cười của Nina làm cho người ta không tự chủ được gần gũi, thỉnh thoảng người phụ nữ lại biến thành cô bé trong nháy mắt.
Dạ Cô Tinh sờ mũi một cái, cảm thấy mình càng sống càng thụt lùi.
Đứng dậy, xoay một vòng, "Đẹp không ạ?"
"Con gái của mẹ còn yêu kiều hơn hoa, mặc gì cũng xinh đẹp."
Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ thở dài, xem như cô hiểu rồi, trong mắt vị này, cô đánh rắm, cũng thơm ngát.
Trong lòng lại ấm áp vô cùng...
Thì ra, đây chính là mẹ —— bao dung vô điều kiện, cưng chiều không giới hạn.
Vỗ vỗ bụng dưới mình, khóe môi nhếch lên lại xẹp xuống.
Ánh mắt Nina lộ ra đã hiểu.
Khoác tay cô, "Đều nói người phụ nữ mang thai càng thêm quyến rũ, mặc áo cưới vừa vặn."
"Thật ạ?"
"Đương nhiên."
"Sẽ không thấy béo chứ?"
Nina liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, "Con béo sao? Mẹ nhớ hai tháng này, cân nặng con rất ổn định."
Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên, Nina tuyệt đối sẽ không nói cho cô, cái cân đã bị người đàn ông của con động tay chân rồi.
Bờ biển xanh thẳm vô ngần, gió tuyết gào thét, phía dưới mái vòm trong suốt lại ấm áp như xuân.
Hoa hồng trài dài hai bên đường, lá vàng làm thảm, tiếng nhạc vang, tiếng vỗ tay.
Dưới ánh sáng ấm áp, người phụ nữ mặc một bộ lụa mỏng thuần trắng, đầu đội vương miện khoác tay ông lão ăn mặc âu phục giày da chậm rãi đi đến.
Làn váy uốn lượn, đi lại đoan trang, bụng dưới hơi thấy nhô lên vì cô tăng thêm thành thục phong tình.
Cứ như vậy một bước, một bước, đi tới người đàn ông yêu quý của cô.
Lần đầu tiên Dạ Cơ Sơn mặc âu phục, lại là dưới tình huống như vậy.
Tự tay đưa ra người con gái mình coi như con ruột, giao phó cả đời hỉ nộ ái ố của cô vào tay một người đàn ông khác.
"Diệp Tử à, cậu ấy có phải là người con muốn không?"
"Đúng ạ."
"Chắc chắn?"
"Chưa bao giờ chắc chắn như vậy."
"Chúc phúc cho con."
"Cảm ơn sư phụ..."
"Nhóc con ngốc, một ngày làm thầy, cả đời làm cha."
Carl ngồi ở trong đám khách khứa, ánh mắt rơi vào trên người con gái một bộ lụa trắng, lại nhìn về phía người phụ nữ ngồi ngay ngắn trên ghế chủ nhà.
Ký ức, giống như cách một đời ——
"Anh thích em mặc màu gì?"
"... Màu xanh đen."
"Không muốn! Xấu xí chết đi được —— giống bà cụ!"
"Vừa vặn, anh là ông cụ, đời này, chắc chắn bạch đầu giai lão!"
"Miệng lưỡi trơn tru!"
"Lời thật lòng."
Thì ra, cô mặc màu xanh đen lại đẹp mắt như vậy.
"Hừ!" Một tiếng cười lạnh lùng, khuôn mặt An Bỉnh Hiền cứng lại, ngồi trên xe lăn, lạnh lùng trừng mắt.
Carl quét nhìn qua có vẻ suy tàn, chiến ý bốc lên.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.
Nơi xa, An Bỉnh Lương lẳng lặng nhìn chăm chú, đáy mắt lướt qua sự thâm sâu, lúc cụp mắt, không còn bóng dáng.
Hai mươi năm sau tái chiến, ai thắng ai thua, cũng còn chưa biết!
Cô dâu chú rể tuyên thệ xong, trao nhẫn.
An Tuyển Hoàng cầm lên bàn tay thon dài mềm mại của người phụ nữ, kim cương khúc xạ ra ánh sáng li ti, mỹ lệ sáng chói.
Đeo vào ngón áp út, giương mắt, mắt đen thâm thúy.
"Đời này, không rời không bỏ."
Đổi lại Dạ Cô Tinh đeo cho anh, chậm rãi đẩy vào, kích thước hoàn toàn phù hợp.
Bốn mắt đụng vào nhau, nét mặt người phụ nữ vui cười.
"Kiếp này, sóng vai tiến lên."
"Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu ——"
Phía dưới chỗ ngồi cười vang một trận.
Có Dạ Tổ dẫn đầu, tất cả khách khứa cũng đều cả gan hơn, e sợ cho thiên hạ không loạn.
"Hôn đi!"
"Hôn đi!"
"Hôn đi!"
"Tất nhiên thịnh tình không thể chối từ, không bằng... Cố hết sức?" Dạ Cô Tinh tinh ranh cười, mắt lộ ra tia trêu chọc.
"Tự nhiên, không phụ ý khanh."
"Anh... A..."
"Thật ngọt..."
Nuốt ngấu nghiến, tiếng ồn ào này che đi tiếng ồn ào khác.
Tiếng cười nói, xông thẳng tới chân trời.
"Hí hí!" Bé Húc bịt mắt, lại nhịn không được lặng lẽ hé ra nhìn lén.
Cha ăn thạch...
Hay là, mẹ ăn thạch?
"Bảo bảo, cho em, kem ly."
"Anh Thần, anh thật tốt!" Chép miệng một cái, ánh mắt như nước.
Tóc vàng nhỏ bị bé nhìn, đáy lòng thít chặt, bịch bịch —— tim nhảy dồn dập.
Nhón chân lên, xích lại gần, Dạ Thần thuận thế cúi người, đưa lên lỗ tai.
"AnhThần, bảo bảo muốn ăn thạch..."
Cách đó không xa, An Tuyệt một bộ âu phục phẳng phiu, lẳng lặng quan sát, bó hoa trong tay cùng khuôn mặt lạnh lẽo của bé cực kỳ không hợp.
Đỉnh thiên lập địa, tư thái người bảo vệ nho nhỏ trang nghiêm.
Nhìn cha mẹ ôm chặt nhau, vui mừng cười một tiếng, nụ cười giống hệt An Tuyển Hoàng.
Đột nhiên, một bóng dáng lảo đảo ngã về phía bé, nước trái cây trong chén tràn ra, dính lên vạt áo trước màu trắng.
Một khuôn mặt nhỏ tái mét đập vào mi mắt, trong thoáng chốc, chỉ cảm thấy giống như đã từng quen biết...
"Thật xin lỗi, tớ không đứng vững..."
"Bạn tên gì?" Lạnh đến bất cận nhân tình.
Bé gái lại lơ đễnh, dịu dàng mỉm cười, "Hạ Hà. Hạ trong mùa hạ, hà trong hoa sen."
Hạ Hà...
"Dì nhỏ và chú đẹp đôi quá." Ánh mắt Anh Tử Lạc lộ ra vô cùng hâm mộ.
Bộ áo cưới trắng như tuyết là giấc mộng của mỗi một người thiếu nữ.
Bất đắc dĩ, cô và khúc gỗ này—— khúc gỗ không hiểu phong tình!
"Đương nhiên..." Người đàn ông rõ ràng uống nhiều quá, ôm cô, giở trò.
"Đầu gỗ, anh nói xem, anh có muốn cưới em không?"
Động tác cứng đờ, ánh mắt mông lung, vô ý thức lặp lại: "Cưới?"
Giọng điệu thắc mắc lại mờ mịt, nhất thời chọc giận người nào đó.
Sắc mặt chợt trầm xuống, nở nụ cười lạnh lùng: "Anh không muốn, nhưng có rất nhiều người muốn đấy."
Quay người, chạy đi.
Thật lâu, người đàn ông mới phản ứng được, "Nè! Em chạy cái gì?! Anh lại không nói không cưới —— trở về!"
Bên kia, Dạ Huy Nguyệt vuốt ve bụng vợ, than thở.
"Làm sao lại không có động tĩnh gì nhỉ?"
"Hừm, em nói một mình anh nói thầm linh tinh gì đây? Thời gian tốt đẹp, đừng bị một mình anh cho than thở hết!"
Dạ Huy Nguyệt mắt điếc tai ngơ, trong lòng lại thầm hạ quyết tâm ——
Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng!
Khắp nơi đều là tiếng cười nói, hết lần này tới lần khác có hai người, cái mũi không phải cái mũi, con mắt không phải con mắt.
"Nguyệt Thần côn, anh nói anh cũng không nhỏ tuổi, làm sao lại không cưới vợ?"
Minh Triệt say chuếnh choáng, một cặp mắt hoa đào sương mù mông lung.
Nguyệt Vô Tình không thèm để ý, chỉ coi anh ta như không khí không thèm nhìn.
"Anh, có phải không được hay không. Hử?"
"..." Anh nhịn!
"Xem ra thực sự là không được... Hôm nào tôi kiểm tra cho anh một chút, đừng thẹn thùng nha ~"
Tốt xấu anh ta cũng là thần y, mặc dù không phải chuyên nam khoa...
"Không được?" Nở nụ cười lạnh lùng, cắn răng, gân xanh hơi nổi lên, "Anh có thể thử xem có được hay là không!"
Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi, áo đỏ như có như không.
"Ách... Ý gì?"
Thử xem?
Cmn! Thử thì thử! Ai sợ ai?!
Đông sắp hết, năm sau, lại sẽ đầy vườn sắc xuân...
Thời gian yên tĩnh, ngày tháng tươi đẹp yên tĩnh trôi.
TOÀN VĂN HOÀN
← Ch. 533 | Ch. 535 → |