Vay nóng Tinvay

Truyện:Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh - Chương 533

Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Trọn bộ 569 chương
Chương 533
Cuối cùng cũng về Chiêm Ngao, hôn lễ hoành tráng của danh môn (đại kết cục) (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-569)

Siêu sale Shopee


Bờ sông Seine, hoạ sĩ lang thang đón gió nhẹ nhàng chuyển động bút vẽ, người hát rong mặc sức đàn hát dưới ánh chiều tà.

Sóng ánh sáng lấp lánh trên mặt nước, trên bờ cuộc sống muôn màu.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, người phụ nữ đứng trước cửa sổ, cứ như vậy, nhìn tới ngây dại.

Thời gian 20 năm, trong nháy mắt, đã vụt cái trôi qua, bà chưa kịp hưởng thụ qua tuổi trẻ, cũng đã già đi.

Sống ở thành thị từ bé, bây giờ nhìn đến, lạ lẫm đến mức xa không thể chạm.

Gió mát phất qua, cuốn lên góc áo, thổi rối lọn tóc, cũng là thổi tan cái thở dài đầy nặng nề cuốn đi trong gió.

Tiếng vặn khóa cửa nhẹ nhàng truyền đến, người phụ nữ vô ý thức ngoái nhìn ——

"..."

Im bặt mà dừng.

Người đàn ông tóc mai hoa râm đứng ở cửa, ăn mặc âu phục, kiểu tóc gọn gàng, trùng điệp với bộ dạng trong trí nhớ.

"Nina..."

Tiếng gọi xa xôi, giống như đến từ vũ trụ Hồng Hoang, xuyên qua thời gian Trường Hà, biến hình chiếu vụn vặt thành hình người.

Người đàn ông này... Yêu thương cưng chiều bà vô tận, rồi lại một tay gây nên bi kịch nửa đời bà.

"Anh, anh đã đến."

Mím môi, cười khẽ, lúm đồng tiền nhẹ nhàng như hoa nở rộ, cụp mắt, cúi đầu, mái tóc dài như thác nước xõa xuống, bà đưa tay vén tới sau tai.

Bảy tuổi ——

"Nina, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, trước 10 tuổi, không cho phép cưỡi ngựa!"

"Thế nhưng mà em ba sáu tuổi đã biết..."

"Em là em, em ấy là em ấy!"

"Bọn em có gì không giống nhau sao?"

"... Không giống nhau."

Mười tuổi ——

"Xấu xí chết đi được! Xấu xí chết đi được!"

"Vì sao lại nổi giận?"

"Anh... Em không thích búi tóc như vậy, như kỹ nữ vậy."

"Nói bậy!"

"Em thích tóc ngắn, giống như Jack vậy."

"Em là con gái, nên để tóc dài."

"Nhưng em không thích, không thích một chút nào."

Đích thân anh cởi búi tóc cho cô, vụng về buộc thành bím tóc đuôi ngựa.

"Vậy như này thì sao?"

"Đẹp lắm! Nhưng em không biết."

"Anh giúp em."

"Mỗi ngày đều giúp?"

"Ừ."

Mười hai tuổi ——

"Anh! Tất cả điểm thi đều loại tốt, anh định thưởng cho em gì đây?"

Một bản báo cáo thành tích mở ra trước mặt anh.

"Em muốn thưởng gì?"

"Cái gì đều được sao?"

"Anh sẽ cố gắng thỏa mãn."

"Vậy... Em muốn anh tham gia hội đua ngựa cùng em, được không?"

"Em lại lén đi cưỡi ngựa?!"

"... Em không có." Giọng nói nhỏ đi rất nhiều.

"Nói dối."

"Vâng! Em nói dối, nhưng em thực sự rất ưa thích cưỡi ngựa! Vì sao anh không cho phép?!"

"Không cho phép chính là không cho phép! Nếu như em dám giấu anh lén vào trang trại ngựa..." Đôi mắt nghiêm túc nheo lại.

"Anh không nói đạo lý!"

"Anh chính là đạo lý."

Nửa tháng sau, tin tức cô hai ngã ngựa bị thương truyền về nhà chính.

Ngay ngày hôm sau, tất cả trang trại ngựa thuộc quyền sở hữu của gia tộc Ives đều bị san thành bình địa, trên trăm con ngựa thuần huyết bị cưỡng ép tiêm thuốc độc để không phải chết đau đớn.

"Anh..."

"..." Người thiếu niên đã trưởng thành, giờ đã là một người đàn ông nhìn từ trên cao xuống đứng trước giường bệnh, mặt lạnh như sương.

"Anh, em sai rồi."

"Nina, anh xin em đó, ngoan ngoãn đi, có được không?"

Không có người biết, một người cứng rắn mạnh mẽ như anh đứng ở phòng làm việc, khóc suốt cả đêm.

Cũng không có ai biết, cô chăm chỉ luyện tập cưỡi ngựa là vì cho anh một niềm vui bất ngờ vào bữa tiệc sinh nhật.

Mười bốn tuổi ——

"Anh, có phải em sẽ chết hay không?"

"Nói bậy."

"Vì sao phía dưới không ngừng đổ máu."

"... Nina của anh, trưởng thành rồi..."

Mười lăm tuổi ——

"Đây là cái gì?"

Cô nhìn thoáng qua, cảm thấy chột dạ, "Thư."

"Thư gì?"

"... Thư tình."

"Do ai viết?"

"Bạn ngồi cùng bàn."

"Em đồng ý rồi?"

Chớp chớp mắt, rất nhiều bạn thân đều đã có bạn trai, thật ra cô có chút động lòng.

"Nói đi!"

"Tạm thời, còn... Không có."

"Tạm thời? Em định đồng ý sao?"

"Vincent rất tốt với em."

"Tốt?" Cánh môi người đàn ông cong lên nụ cười mỉa mai.

"Vâng." Gật đầu, ánh mắt dịu dàng, "Cậu ấy biết hâm nóng sữa bò, biết nắm tay em băng qua đường, nghe nói, lúc cậu ấy hôn môi, biết lấy hơi..."

"Trước mười tám tuổi, không cho phép yêu đương."

"Anh!"

"Em không chịu à? Hửm?"

"... Không có."

Mười sáu tuổi ——

"Anh, em về rồi... Ồ? Chị Joseph, sao chị lại tới đây?"

"Nina, đã lâu không gặp, em càng ngày càng xinh đẹp."

Cô ngại ngùng cười một tiếng.

"Sao cô không tới vậy?"

"Cô đang bận giao lưu xã giao, không tới được."

"Anh, anh nhất định phải tiếp đãi chị Joseph thật tốt! Chị ấy là khách quý!"

"Được." Trong miệng, lại cảm thấy đắng chát.

Ban đêm, gió bắt đầu thổi, tiếng chậu hoa rơi xuống đất khiến cô bừng tỉnh.

"Chị Joseph sợ nhất tiếng sét..."

Sờ soạng đi tới phòng khách, mở ra chăn bông, lại không thấy bóng dáng.

Đột nhiên, từ căn phòng đối diện truyền đến tiếng thở dốc xen lẫn tiếng rên rỉ.

"Anh trai..."

Bám vào chốt cửa, nhẹ nhàng đẩy ra, một giây sau, không dám tin trừng lớn mắt.

Hai thân thể trắng bóng, dây dưa, hôn môi.

Thân hình cao lớn của anh trai nằm trên thân thể trắng nõn mềm mại của chị Joseph, cơ bắp nổi lên phía sau lưng phủ đầy mồ hôi, thốt ra tiếng gầm nhẹ.

Trên mặt tựa như vui thích, vẻ mặt đau khổ như ngưng tụ một đám mây đen quỷ dị, lộ vẻ thảo phạt dữ tợn.

Chị Joseph nhỏ giọng cầu xin tha thứ, tiếng kêu dịu dàng uyển chuyển, giống một sợi lông vũ vương ở trên trái tim, vừa nhột vừa tê dại.

Lùi sau một bước, trong lòng nói không rõ cảm giác gì, giống như có thứ gì thay đổi...

Trở nên không còn thuộc về cô.

Tối đó, mở mắt thức đến trời sáng.

Hôm sau, cô nhìn thấy chị Joseph tràn đầy mệt mỏi đi ra căn phòng của anh trai, trở lại phòng khách.

"Anh."

Đối với sự xuất hiện của cô, trong mắt người đàn ông hiện lên kinh hoàng, hết cả buồn ngủ.

"Anh và chị Joseph đang yêu nhau?"

"... Đúng vậy."

"Anh chị muốn kết hôn sao?"

"Ừ."

Giương mắt, nét mặt vui cười, "Anh nhất định phải hạnh phúc."

Một năm kia, Nina mới chính thức ý thức được, anh trai sẽ không phải là của cô cả đời.

Mười bảy tuổi ——

"Tối hôm qua, đi đâu vậy?"

"Họp lớp."

"Uống rượu à?"

"Vâng."

"Đây chính là lý do em đi suốt đêm không về?"

"Anh, em trưởng thành rồi, rất nhiều chuyện có thể tự quyết định."

Vẻ mặt kiên định quật cường như vậy, lại khiến anh cảm thấy đau nhói, giống như sẽ mất đi thứ gì, mà anh lại chỉ có thể bất lực.

"Chị dâu mang thai rồi, anh nên ở bên chị ấy nhiều hơn."

"Nina..."

"Em mệt rồi, về phòng trước đây."

Cảm giác bất lực sâu sắc, ép tới anh thở không nổi.

Mười tám tuổi ——

"Nghe nói, em có bạn trai rồi?"

"Vâng."

"Người nhà họ An?"

"Anh ấy tên là An Bỉnh Hiền."

"Bọn em không hợp."

Cô cười cười, ánh mắt lóe lên một vòng ánh sáng hiền hòa.

"Nina!"

"Anh, em không phải trẻ con, em biết mình đang làm gì, cũng rõ ràng bản thân muốn gì."

"Ngoan, nghe anh, cậu ta không hợp với em."

"Chưa thử qua làm sao biết?"

Gân xanh giật giật, "Em đừng cố chấp!"

"Em xin anh đấy, đừng quan tâm nữa... Con đường tương lai, do em tự quyết định."

Cô nói rất bình tĩnh, trong lòng lại cay cay, đáng tiếc, anh bị phẫn nộ chi phối nghe không hiểu.

"Em muốn chạy trốn?"

"Ngủ ngon."

"Nina!"

"Anh, em mệt rồi, lúc cô độc, cũng muốn có người ở bên."

"Anh ở bên em không tốt sao?" Anh cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Cô lại cười đến khó mà tự kiềm chế nổi, "Anh, anh có vợ, có con trai, mà em, chỉ là em gái."

Giữa bọn họ, ở buổi tối năm mười sáu tuổi đó, sớm đã thay đổi hoàn toàn.

Cô mong muốn càng nhiều, mà anh có thể cho càng ngày càng ít.

"Chỉ là em gái... sao?"

Cười, gật đầu.

Hai mươi tuổi ——

"Em muốn học tiếp. Đi nước ngoài."

"Nước Pháp không tốt sao?"

"Em muốn đi xem những nơi khác."

"Nơi nào?"

"Trung Quốc."

"Anh không cho phép."

"Anh ——"

"Nina! Bốn năm rồi, em còn muốn tùy hứng tới khi nào?! Anh biết, em trách anh..."

"Em không trách anh." Nhưng cũng không cách nào tha thứ.

"Anh vì huyết mạch người thừa kế, anh mới cùng Joseph..."

"Anh, thật ra anh không cần giải thích với em. Bởi vì, em, không, muốn, nghe."

"... Không phải em không muốn nghe, chỉ là không thèm để ý."

"Chăm lo bản thân thật tốt."

Anh nở nụ cười đáng sợ, "Anh chưa đồng ý?"

"Anh không đồng ý, thì em vẫn muốn đi."

"Nina, sự khoan dung của anh cũng có mức độ!"

"Anh, em không nỡ xa anh ấy."

"Cậu ta? An Bỉnh Hiền, hay là An Bỉnh Lương? Em dây dưa không rõ với hai anh em nhà họ An, em cho rằng anh không biết sao?! Những năm này, anh mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng em phạm sai lầm hết lần này tới lần khác!"

"Em nhất định sẽ đi."

"Không cho phép."

"Em hận anh!"

Nhìn xem bóng lưng cô gái chạy xa, người đàn ông cụp mắt, lẩm bẩm giống như ngốc——

"Nhưng... Anh yêu em."

Ngày thứ hai, cô bị giam lỏng.

Ngày thứ ba, thư thông báo trúng tuyển nghiên cứu sinh của đại học Stockholm đặt ở đầu giường.

"Anh... Anh thật là nhẫn tâm."

Hai mươi hai tuổi ——

"Là con của ai?!"

"..."

"Nina!"

"Em."

Hai mắt người đàn ông đỏ như máu, "Cha của đứa bé, đến, cùng, là, ai?!"

"Anh, em xin anh, đừng hỏi nữa."

"Phá đi!"

"Không —— đứa bé đã sáu tháng rồi, anh sờ xem, đứa bé còn biết cử động nữa..."

"Nina, em khiến anh quá thất vọng!"

Tim lại đau như dao cắt!

Cô mang thai đứa con của người khác...

Cô vậy mà mang thai đứa con của người khác!

"Nói! Người kia là ai! Anh muốn giết thằng đó ——"

"Anh, anh muốn giết chết em sao?!"

Một khắc này, phẫn nộ, không cam lòng, oán hận đều hóa thành sự chua xót không thể làm gì.

Thật giống như bị người khoét tim ra, tàn khốc đóng ở trên thập tự giá.

Đây là người anh cưng chiều nửa đời, để trong lòng mà!

"... Được rồi."

Đêm mưa, sấm sét vang dội.

Cả người anh toàn mùi rượu xông vào phòng, đè ngã cô ở trên giường ——

"Nina, cho anh..."

"Anh, anh uống rượu à?! Anh đứng lên trước đã..."

"Anh nhớ em... Rất nhớ em..."

"Anh say rồi, anh nghỉ ngơi đi..."

"Em lại muốn chạy trốn?! Vì sao... Vì sao luôn muốn trốn anh?"

Anh bắt đầu động thủ xé rách quần áo ngủ mỏng manh trên người cô, nét mặt dữ tợn.

"Anh! Anh điên rồi ——"

"Đúng! Anh điên rồi! Điên nên mới có thể thả em rời đi lần nữa, để em sinh ra nghiệt chủng này!"

"Anh buông tay ra... Em là em gái ruột anh..."

"Ha ha ha... Đúng vậy, anh yêu em gái ruột của mình! Nina, anh trai yêu em..."

Chát ——

"Im miệng!"

"Em đã nhận ra, có đúng không? Cho nên, em trốn, em tránh, thậm chí ở cùng người đàn ông khác! Carl XVII?"

"Anh!"

"Nina, cho anh đi, anh trai muốn em..."

"Cút ngay! Cứu mạng —— cứu —— a ——"

Một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của ngưởi phụ nữ, nước mắt tràn ra, ánh mắt tuyệt vọng.

"Anh, em sẽ không bao giờ tha thứ anh."

Toàn thân người đàn ông cứng ngắc, một giây sau, cơn phẫn nộ ngập trời cuốn tới.

Ánh mắt khóa chặt đứa trẻ ở bên cạnh giường, hung ác bóp lấy cổ người phụ nữ: "Hận anh sao? Tốt, tốt lắm..."

Đây chính là người phụ nữ anh giấu ở trong lòng, nâng niu lòng bàn tay!

"Tất nhiên không yêu, hận, cũng là tốt!"

"Hận, cũng phải hận đến triệt để!"

Anh giơ đứa trẻ lên, mắt lóe lên tia nguy hiểm.

"Anh —— đừng ——"

Hồi ức như cưỡi ngựa xem hoa lướt nhanh qua trong đầu, đến đây, im bặt mà dừng.

Thời gian 20 năm, 20 năm trống không.

Cô ngủ thật say, ngơ ngơ ngác ngác; anh đau lòng hối hận, áy náy tự trách.

Gặp lại, đã không còn dung nhan khi còn trẻ.

"Anh, anh già rồi." Người phụ nữ cười, hai mắt lại rưng rưng.

"Nina của anh vẫn trẻ như vậy."

Dòng lệ nóng hổi lăn xuống, tay ông đang run rẩy.

"Còn sống sót là tốt rồi... còn sống là tốt rồi..."

Ông không cần gì hết, cũng không nghĩ gì, chỉ cần bà còn sống khỏe mạnh.

Trên khuôn mặt tái nhợt của người phụ nữ lộ ra lúm đồng tiền như hoa.

Đúng vậy... bà phải sống, gặp Alizee một lần cuối...

Nhưng lòng bất giác rơi xuống, đau âm ỉ, hít sâu, hết sức bình phục cảm giác ngạt thở cuốn tới, bà còn chưa nhìn thấy con gái, tiểu thiên sứ đáng yêu kia... còn nhỏ như vậy... Ôm vào trong ngực giống con mèo con lanh lợi...

"Nina! Em sao vậy?! Bác sĩ ——"

"Anh, em không sao..." Mắt tối sầm lại, hoàn toàn mất đi tri giác.

Ba giờ sáng, máy bay trực thăng hạ xuống bãi đậu máy bay ở sân thượng bệnh viện Thánh Peters.

Bé Húc đã vùi vào trong ngực An Tuyển Hoàng ngủ say sưa.

Dạ Cơ Sơn và Nguyệt Vô Tình chờ đã lâu.

"Sư phụ, Việt sư huynh, đến cùng xảy ra chuyện gì?"

Nina đã tỉnh, cô cũng không bất ngờ lắm.

Kỳ quái là, vì sao lúc này bà ấy lại đến Pháp?

Chuyện còn phải nói từ lúc lấy được cây cỏ Long Dương thứ ba, Dạ Cơ Sơn bắt tay vào cứu người.

Ngủ say 20 năm, không ăn không uống, người bình thường vốn không chịu nổi, Nina có thể kiên trì lâu như vậy, thứ nhất là dựa vào khí dương cương trong kim khố bên người, thứ hai không thể rời bỏ sự giúp đỡ từ trận pháp của Dạ Cơ Sơn.

Thêm nữa, dưới đáy kim khố, là một hang sâu nước lạnh, không ngừng có nước biển tầng sâu dâng lên dự bị, vô luận xuân hạ thu đông, đều bảo trì nhiệt độ khá thấp.

Do đó mới bảo đảm Nina bình an 20 năm.

Nhưng người cũng không thể ngủ say không ngừng, thay cũ đổi mới đều cần tiêu hao năng lượng cơ thể, tình trạng hôm nay của Nina sớm đã là nỏ mạnh hết đà.

Mặc dù có cỏ Long Dương chống lạnh hộ thể, cũng phải tiến hành theo chất lượng.

Phương pháp cổ dưỡng sinh của Dạ Cơ Sơn và Nguyệt Vô Tình, dựa vào Minh Triệt am hiểu y học hiện đại, rất nhanh bắt đầu bắt tay trị liệu.

Theo kế hoạch, để Nina hoàn toàn thức tỉnh ít nhất cũng phải cần thời gian nửa năm.

Không ngờ, chỉ vỏn vẹn hai tháng, bà đã tỉnh!

Lúc này Dạ Cơ Sơn phát hiện không ổn, trong đó nhất định có phân đoạn nào xảy ra vấn đề.

Mà báo cáo kiểm tra toàn thân trong tay Minh Triệt, càng làm cho mọi người kinh hãi!

Các cơ quan chức năng trên toàn thân Nina đã bắt đầu xuất hiện mức độ suy kiệt khác nhau, đồng thời có xu thế chuyển biến xấu.

Nhưng báo cáo kiểm tra sức khoẻ trước khi cứu chữa rõ ràng biểu hiện, các cơ quan chức năng mặc dù có bị tổn thương, nhưng không đến mức suy kiệt.

"Cho nên, là trong quá trình trị liệu xảy ra vấn đề?" Mi tâm nhíu chặt.

Dạ Cơ Sơn khẽ ừ một tiếng.

Đúng lúc này Minh Triệt đi ra từ phòng bệnh, biểu cảm nghiêm trọng.

Dạ Cô Tinh tiến lên đón, "Tình huống như thế nào?"

"Tim, phổi suy kiệt." Than khẽ, lắc đầu, "Lại nghiêm trọng hơn rồi."

"Rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở chỗ nào?"

Nguyệt Vô Tình và Dạ Cơ Sơn liếc nhau, "Cỏ Long Dương."

"Có ý gì?"

"Thiếu một phần sáu hiệu dụng, mới có thể dược tính không đủ, cho nên hàn khí tán loạn, thương tới cơ quan nội tạng bên trong."

Nheo mắt, sắc mặt Dạ Cô Tinh tái đi: "Thiếu một phần sáu?! Sao lại thế được..."

Cô nói tới đây thì im bặt, Dạ Cơ Sơn nhẹ gật đầu, xem như khẳng định phỏng đoán của cô.

Ba cây cỏ Long Dương, thiếu một phần sáu, nói cách khác, trong ba cây tất có một cây nửa thật nửa giả!

"Là King..." Giọng nói già nua khàn khàn truyền đến, Dạ Cô Tinh giương mắt nhìn lên, thì thấy bóng lưng đang dựa tường mà đứng còng xuống cách đó không xa.

Tóc mai điểm bạc, vẻ mặt vẻ già nua, lại không trở ngại một thân tự mang khí thế uy áp của người bề trên.

Ánh mắt chớp lên, Dạ Cô Tinh đã đoán được là ai.

King thế mà dùng cỏ Long Dương nửa thật nửa giả đánh lừa cô!

Làm hại sinh mệnh Nina gặp đe dọa.

Cơn tức giận chưa từng có bay lên, "Đáng, chết ——"

Ngày hôm sau, không có gì bất ngờ xảy ra, Dạ Cô Tinh lần nữa nhận được điện thoại của King Ives.

"Hoan nghênh đi tới Pari ——vương quốc của anh."

"Shit! Con mẹ nó anh có phải bị bệnh hay không?" Lần thứ nhất, Dạ Cô Tinh không để ý trường hợp chửi ầm lên.

An Tuyển Hoàng giật mình, nhóc con kinh ngạc.

Dạ Cơ Sơn và Nguyệt Vô Tình mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chỉ là biểu cảm trong mắt có hơi thay đổi.

Đối phương giống như cũng bị mắng ngốc, im lặng một hồi lâu.

"Em..."

"Im miệng! Tôi còn chưa nói xong! Anh có phải ăn nhiều chết no không có chuyện làm không?! Dùng cỏ Long Dương giả lừa tôi, bây giờ Nina bị anh làm hại muốn chết không sống, nằm ở trên giường chờ chết, anh lại đối xử với cô ruột của anh như vậy?! Thật đúng là cháu trai tốt..."

Đồng tử co lại, "Em nói rõ ràng! Cái gì muốn chết không sống?"

"Giả vờ, anh tiếp tục giả vờ đi! Tôi chưa gặp ai dối trá hơn anh!"

"Muốn định tội anh, có thể, nói rõ ràng trước đã." Giọng nói uể oải, ẩn chứa tức giận.

Dạ Cô Tinh nở nụ cười lạnh lùng: "Mặt đối mặt nói."

"... Tốt."

Gật đầu với An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh cúp điện thoại, bước nhanh đi ra phía ngoài.

"Alizee, chờ chút!"

Vừa qua khỏi chỗ rẽ, bị người đuổi theo, gọi lại.

Bước chân dừng lại.

"Ngài Bá tước có gì muốn nói?"

Đây là lần thứ nhất hai người mặt đối mặt nói chuyện với nhau, có lẽ hai bên đều nhìn qua ảnh chụp của đối phương, đối với rất nhiều tin tức rõ như lòng bàn tay, nhưng không rõ ràng như khoảnh khắc này.

Nở nụ cười đắng chát, "Nếu như có thể, hi vọng cháu có thể gọi ta là cậu."

Khoanh tay lại, ý cười không đổi, Dạ Cô Tinh lại chỉ cảm thấy châm chọc.

"Xin lỗi, tôi là người bình thường, không có khuynh hướng tự ngược."

Đáy mắt người đàn ông hiện lên không hiểu, đau xót theo nhau mà tới.

"Từ giây phút ông muốn ném chết tôi trở đi, tiếng 'cậu' này đã không có bất kỳ ý nghĩa gì."

"Cháu... trách ta?" Bờ môi người đàn ông run rẩy, trong mắt tràn ngập mất mác thất bại.

Dạ Cô Tinh làm như không thấy.

"Tôi không nên trách ông sao? Nếu như không phải chuyện kia, Nina làm sao sẽ phải chạy trốn đến Trung Quốc xa xôi, phiêu bạt không nơi nương tựa?"

Vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra.

Người đàn ông như bị sét đánh, lảo đảo lui lại mấy bước, thân hình lung lay như sắp đổ, như lá rụng xào xạc trong gió thu.

"Phải... Cháu trách ta, là đúng..."

Tình huống của Nina khiến lòng ông đau như đao cắt, mất mà được lại, đồng thời, sẽ sắp mất đi lần nữa...

"Nếu như tôi là ông, lúc này, hoàn toàn sẽ không xoắn xuýt vấn đề có trách hay không, để con trai của ông giao ra nửa cây cỏ Long Dương còn lại mới là việc cấp bách."

Nói xong, trực tiếp rời đi.

Brady đứng tại chỗ, trong đôi mắt già nua hiện lên một vòng ánh sáng khiếp người, đột nhiên nắm chặt hai tay.

Bờ sông Seine, gió mát phất phơ.

Một nam một nữ đứng sóng vai, người phụ nữ mặt có vẻ lạnh lùng, người đàn ông cười xấu xa điên cuồng.

"... Cho nên, bây giờ anh cứu hay là không cứu?"

"Bà ấy là cô ruột của anh, đương nhiên là phải cứu."

Dạ Cô Tinh đưa tay, "Vậy thì đưa đồ đây."

Trước mắt, hy vọng duy nhất chính là nửa cây cỏ Long Dương còn lại, nhất định phải trong vòng ba ngày hợp với trận bát quái của Dạ Cơ Sơn, tiến hành điều hòa trong ngoài, nếu không, cái chờ đợi Nina, chỉ có một con đường chết.

"Anh có điều kiện."

Nhíu chặt mày lại.

"Sinh con cho anh." Đồng tử màu tím đậm chiết xạ ra ánh sáng thần bí dưới ánh mặt trời, Dạ Cô Tinh thờ ơ nhìn lại, lại choáng váng trong nháy mắt.

"Đầu óc anh có bệnh."

Điên rồi! M* kiếp, đàn ông nhà Ives đều là đồ điên!

Brady yêu em gái ruột, anh họ để cho em họ sinh con?!

Cảm giác buồn nôn nhanh chóng dâng lên, cô quay người, vịn cột đèn nôn ra một trận.

Sắc mặt người đàn ông đột nhiên chìm xuống, ánh mắt như mũi tên!

"Ha ha... Như vậy đã dọa sợ em rồi à? Không không không..." Anh ta cười, lắc đầu, "Đó là bởi vì, em còn chưa gặp chuyện buồn nôn hơn!"

"Ọe ——" Từ tối hôm qua đến bây giờ, cô vốn không ăn gì, nôn ra tất cả đều là nước chua.

Lông mày người đàn ông nhíu lại, nhìn hai gò má người phụ nữ đỏ bừng, hai mắt rưng rưng, cảm thấy mềm nhũn, tiến lên, ôm cô vào trong ngực, lại lấy ra khăn vuông, lau miệng cho cô.

"Ọe ——" Dạ Cô Tinh mềm hai tay, cắn răng, đẩy ra, quay người tiếp tục nôn khan.

Bộ dáng kia, như muốn nôn ra cả tim phổi.

"Em sao vậy?!" Anh ta phát giác được không đúng, vịn hai vai thon gầy của người phụ nữ.

Đã thấy lông mi cô run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

"Cút ngay ——"

King hận đến nghiến răng, "Đừng có không biết tốt xấu!"

"Không cần anh lo... Ọe..."

Dạ Cô Tinh cũng cảm thấy mình không thích hợp, cảm thấy khó chịu trong bụng, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, cảm giác buồn nôn này lại quấn lên.

Người đàn ông nhíu mày lại, như có thể kẹp chết con ruồi.

Nhanh chân đi tới đối diện, rất nhanh, cầm về một chai nước suối, vặn ra nắp chai, đưa tới trước mặt cô.

Dạ Cô Tinh nhìn đi chỗ khác, không nhận.

Hít sâu, cố gắng nhìn xuống cảm giác buồn nôn, nhưng mặc cho cô cố gắng như thế nào, cũng chỉ là uổng phí.

"Ọe..."

Ánh mắt người đàn ông lộ vẻ oán hận, rồi lại trộn lẫn bất đắc dĩ, than khẽ, trực tiếp động thủ quay người lại, nâng chai nước lên đổ vào trong miệng cô.

"Khụ khụ..." Toàn thân Dạ Cô Tinh như nhũn ra, lại nhất thời không cách nào tránh thoát, bị ép ngẩng đầu lên, ho khan.

"Em cần phải bướng bỉnh như vậy sao? Cuối cùng, vẫn là bản thân gặp họa!"

Oán hận lườm anh ta một cái.

Đôi mắt người đàn ông âm u, đến cùng không còn đổ nước cho cô nữa, chỉ đưa chai nước qua, sau đó, thu tay lại.

"Không phải anh nói đùa. Yêu cầu của nhà Ives với người thừa kế em nên rõ ràng, dùng con đổi cỏ Long Dương, giao dịch cực kỳ công bằng."

Có lẽ là nước lạnh vào trong bụng có tác dụng, Dạ Cô Tinh vịn cột đèn đứng thẳng người, không còn buồn nôn nữa, chỉ là tức giận trong lòng.

"Công bằng? Tôi muốn cỏ Long Dương là vì cứu Nina, theo tôi được biết, bà ấy đối xử với anh không tệ, nhưng hôm nay, anh lại coi tính mạng của bà ấy như thẻ đánh bạc để giao dịch, để ở trên bàn đàm phán."

Khóe môi treo lên một nụ cười lạnh lùng, "King Ives, anh chính là kẻ vong ân bội nghĩa."

"Em!" Ánh mắt người đàn ông hung ác, "Anh chỉ hỏi em, có đồng ý hay không!"

"Nằm, mơ!"

Kiềm chế tính tình, lời hay khuyên bảo: "Anh chỉ muốn đứa bé, quan hệ cũng tốt, thụ tinh nhân tạo cũng được, em hiểu ý của anh không?"

"Tôi rất muốn bổ đầu của anh ra để xem, rốt cuộc bên trong là cái gì!"

"Có lẽ em cảm thấy hoang đường, thậm chí coi anh là bệnh tâm thần, nhưng anh cần một đứa con trai, gia tộc Ives cần một người thừa kế, đây chính là sự thật."

Anh mắt lạnh lùng nhìn thẳng, Dạ Cô Tinh mặt không biểu tình, "Tôi không đồng ý."

"Phương pháp thụ tinh nhân tạo thì sao?"

Người phụ nữ lắc đầu, ánh mắt ngay thẳng mà kiên định.

"Làm sao em lại..."

"Làm cha làm mẹ, là đại biểu cho trách nhiệm, vẻn vẹn vì lợi ích mà sáng tạo sinh mệnh, sinh ra nó, rồi lại không cách nào một lòng yêu thương nó, đây chính là sự tàn nhẫn lớn nhất."

King yên tĩnh, mí mắt cụp xuống, cánh môi nhấp ra một đường cong lạnh lùng.

"Tôi không yêu anh, cho nên, không thể nào sinh con cho anh."

Ánh mắt chớp lên.

"Nếu như mang thai hộ..."

"Thật ra, trừ bỏ tôi, anh còn có lựa chọn khác."

Ánh mắt người đàn ông đột nhiên lạnh xuống.

"Nghê Xuyến."

Cùng là họ hàng, Nghê Xuyến lớn lên dưới sự che chở của gia tộc Ives, lại sớm chiều ở chung với King, chỉ cần anh ta mở miệng, chắc hẳn vị tiểu thư điêu ngoa kia sẽ rất vui lòng nhào lên, làm công cụ sinh con.

"Khôn sống mống chết, em thích hợp hơn Nghê Xuyến."

"Nhưng tôi không muốn."

"Em cứ trơ mắt nhìn Nina đi chết?"

Dạ Cô Tinh nở nụ cười lạnh lùng, "Lời giống vậy, tôi trả lại cho anh."

"Trong vòng ba ngày, nếu như không có nửa cây cỏ Long Dương kia làm thuốc, Nina chỉ có một con đường chết."

Trong mắt người đàn ông lóe lên sự đau xót, thoáng qua tức thì.

"Mặc kệ anh quyết định thế nào, cứu hay là không cứu, tôi đều hi vọng anh có thể gặp bà ấy một lần. Dù sao, trong lòng bà ấy, vẫn luôn yêu thương và coi anh như con ruột."

Nói xong, cất bước rời đi.

Người đàn ông đứng tại chỗ, sững sờ thật lâu...

Gió mát thồi qua khiến người thoải mái, mặt nước lăn tăn sóng ánh sáng.

Dưới ánh mặt trời ấm áp, bóng lưng cao lớn của người đàn ông như muốn ngưng tụ thành một pho tượng.

Trở lại bệnh viện, Brady đã rời đi.

Ba người Dạ Cơ Sơn, Nguyệt Vô Tình, Minh Triệt phía sau cánh cửa đóng kín, thương thảo phương án trị liệu.

Hành lang vắng vẻ, An Tuyển Hoàng ôm con, ngồi ở trên ghế dài.

"Nói xong rồi?"

"Vâng." Dạ Cô Tinh đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống, đầu thuận thế tựa ở trên vai người đàn ông, trầm giọng thở dài, hơi lộ ra mệt mỏi.

"Anh ta nói thế nào?"

Do dự trong nháy mắt, Dạ Cô Tinh ăn ngay nói thật.

Không phải cô thực sự mặc kệ Nina chết sống, chỉ là không muốn cúi đầu trước mặt người kia.

Chỉ có như thế, mới có đầy đủ sức mạnh, đánh xong ván cờ không công bằng này.

"Anh ta bắt em... Sinh con cho anh ta."

Lông mày người đàn ông nhíu chặt, ánh lửa hừng hực thiêu đốt ở trong mắt, mang theo sự tàn bạo cắn nuốt tất cả.

Cầm lấy tay anh, người phụ nữ cười một tiếng: "Em từ chối rồi."

Sắc mặt An Tuyển Hoàng hơi dịu đi, nhóc con ngủ say trong ngực hơi nhíu mày cũng dần dần giãn ra, chép miệng một cái, đầu nghiêng qua một bên, ngủ tiếp.

"Vì sao?" Giọng nói người đàn ông trầm thấp mà khản đặc.

Buồn cười nhìn anh một cái, "Em không từ chối, chẳng lẽ, anh còn muốn em đồng ý?"

"Không cho phép!"

"Biết anh là người hay ghen, làm sao em dám?"

Mặt mày người đàn ông giãn ra, "Ngoan."

Đẩy ra tay của anh, lẩm bẩm: "Em cũng không phải con gái..."

"Nhưng anh lại muốn coi em là con gái mà cưng chiều."

"Anh không sợ 'người anh em' của anh lại không chịu yên phận ngóc đầu lên à?"

"Trước sắc đẹp, anh là đàn ông."

"Hoàng." Thu lại nụ cười, sắc mặt nghiêm túc, "Anh cảm thấy, anh ta sẽ chịu thua trước chứ?"

"Cái này phải xem, tình cảm của anh ta với Nina... sâu bao nhiêu."

Dạ Cô Tinh yên tĩnh.

Cô mơ hồ có thể đoán được một chút suy nghĩ của King, nhưng lại cảm thấy quá hoang đường, nên mới vô ý thức phủ định.

Khi Nina tỉnh lại, ngoài cửa sổ, mặt trời mọc đỏ chói, từ từ bay lên.

Ánh sáng màu quýt nhuộm đỏ màn cửa, dát lên một tầng ánh sáng ấm áp cho cả căn phòng bệnh.

Quen thuộc giương môi, nở nụ cười dịu dàng, đột nhiên, ánh mắt dừng lại, ánh mắt lóe lên kinh khủng, do dự, lo sợ không yên, mừng rỡ, cuối cùng tất cả cảm xúc hội tụ thành nước mắt, trượt xuống theo khóe mắt.

Cô gái yên tĩnh nằm ở bên giường, ngủ vô cùng trằn trọc, lông mày nhẹ chau lại, tóc dài rối tung.

Alizee...

Cánh môi động đậy, nhưng chỉ có thể sử dụng luồng khí để tạo ra âm thanh.

Nina nghĩ đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn ở ấn đường cô, như khi còn bé dỗ cô ngủ, ngâm nga một bài hát dân gian của nước Pháp.

Nhưng hôm nay, bà ngay cả nói chuyện đều có lòng mà không có sức, càng không cách nào đưa tay ôm cô vào trong ngực.

Chỉ có thể như vậy, lẳng lặng nhìn...

Thật ra, Dạ Cô Tinh đã tỉnh từ lâu, không chịu mở mắt, là không biết đối mặt như thế nào.

Người trao máu thịt cho cỗ thân thể này đang ở trước mắt, mười tháng hoài thai, nhưng đánh không lại vận mệnh vô tình, bây giờ cô chỉ là một sợi phương hồn, trời xui đất khiến chiếm cứ vỏ ngoài hoa lệ này.

Chậm rãi mở mắt, ngước mắt nhìn lại, cô nghĩ, cho dù không thể mẹ con tình thâm, cũng phải mang lòng cảm kích.

"Mẹ..."

Thì ra, gọi ra tiếng xưng hô này, cũng không khó khăn như trong tưởng tượng.

Chính một chữ đơn giản này, khiến ánh mắt chán nản của người phụ nữ, bỗng nhiên sáng lên.

"Ali... Alizee..."

Ánh mắt dịu dàng như thể bao dung tất cả, lúc cười khẽ, ấm áp như gió xuân.

Một khắc này, đột nhiên Dạ Cô Tinh rõ ràng, sức hấp dẫn của Nina ở dó.

Dịu dàng lưu luyến như mặt nước, ánh xanh rực rỡ sáng ngời như trăng.

Người phụ nữ mềm mại dịu dàng, người đàn ông mạnh mẽ...

"Mẹ, đừng nói chuyện." Đặt lên tay của bà ấy, nhẹ nhàng nắm chặt.

Một giọt nước mắt trượt xuống thái dương, đôi môi người phụ nữ đang run rẩy, không phát ra được âm thanh nào, Dạ Cô Tinh lại nghe được rõ rõ ràng ràng.

Bà nói ——

Alizee, mẹ xin lỗi con.

Con gái, mẹ rất nhớ con, rất nhớ, rất nhớ...

Khóe mắt cảm thấy cay cay, "Vâng, con biết..."

Mới mở miệng, giọng nói nghẹn ngào, sớm đã lệ rơi đầy mặt.

Dạ Cô Tinh tự hỏi, cô không phải là một người cảm tính, nhưng giờ này khắc này, cô muốn khóc, gào khóc.

Không vì mình, chỉ vì người phụ nữ trước mắt.

Bốn người đàn ông, 20 năm ngủ say, phồn hoa như gấm nở rồi lại tàn, cảnh xuân tươi đẹp trẻ trung trôi qua một cách vô ích, lưu lại cho bà, bây giờ chỉ có thân thể này ngày càng suy nhược và một trái tim thủng trăm ngàn lỗ.

Đáng giá sao?

Công bằng sao?

Brady ích kỷ, Carl phản bội, anh em nhà họ An không tín nhiệm...

Một người phụ nữ, rốt cuộc muốn dũng khí bao lớn mới có thể nuốt hết những tổn thương này vào trong bụng?

Yên lặng tiếp nhận, một mình thu hết.

Con gái ngoan, đừng khóc.

Gian nan đưa tay, cười lau đi vệt nước mắt cho cô, ánh mắt bình tĩnh mà ấm áp.

Trước khi chết, còn có thể gặp lại con một lần, mẹ đã rất thỏa mãn... Rất thỏa mãn...

Cười, chậm rãi nhắm mắt.

Sắc mặt Dạ Cô Tinh kinh hãi: "Mẹ ——"

Nửa giờ sau, Minh Triệt đi ra từ phòng bệnh.

"Thế nào?"

"Tạm thời bị sốc, tình huống... Rất không lạc quan."

Dạ Cô Tinh co cẳng đi ra bên ngoài, thuận thế cũng móc súng ra, đằng đằng sát khí.

An Tuyển Hoàng hai bước đuổi kịp, bắt lấy tay phải cô cầm súng.

"Tinh, tỉnh táo lại!"

"Em muốn giết anh ta! Thả ra ——"

Ôm chặt người vào trong ngực, mặt mày nhuộm lấy đau xót: "Giao cho anh."

Động tác trì trệ.

"Tin tưởng anh, được không?"

...

Đẩy cửa vào, ánh mắt sắc bén liếc nhìn xung quanh, cuối cùng rơi vào một chỗ.

Đồng tử màu tím xẹt qua sự lạnh lùng sắc bén, cười khẩy.

"Anh An."

An Tuyển Hoàng lạnh lùng nhìn anh ta một cái, đưa tay ném ra một phần tài liệu.

King lùi sau một bước, không nhận, mà là tùy ý để tài liệu rơi xuống đất.

"Có lẽ, anh nên nhìn xem."

"Tôi cho rằng anh An mời tôi đến, là nói chuyện về cỏ Long Dương."

Ánh mắt sắc bén nghiêm nghị, "Xác thực nên nói."

"Vậy bây giờ là?" Ánh mắt rơi vào trên tài liệu, đáy mắt lướt qua trào phúng.

"Trước đó, tôi muốn nói với anh chuyện làm ăn."

"Ha ha... Lúc này, anh còn muốn nói chuyện làm ăn? Vừa vặn, tôi cũng có chuyện, muốn thương lượng với anh." Cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng.

"Tôi không đồng ý."

Nụ cười ngưng lại, ánh mắt thay đổi nhanh chóng, "Cô ấy nói cho anh biết?"

Nở nụ cười nhạt, kéo ra một đường cong lạnh lùng, mắt đen thâm thúy, lóe lên sự quỷ quyệt.

"Giữa vợ chồng, không nên thẳng thắn đối đãi sao?"

Lạnh lùng chế giễu, mỉa mai.

"Vậy nếu cô ấy đã nói cho anh, vậy tôi cũng không nhiều lời." Ngừng lại một chút nói, "Tôi cần một người thừa kế..."

"Đừng mơ tưởng."

Hai tay giang ra, "Xem ra, hôm nay không nói chuyện tiếp được rồi."

Nói xong, xoay người rời đi.

"Tôi nói, anh có thể xem tài liệu trước."

King nở nụ cười lạnh lùng, bước chân không dừng lại.

"Tuyến đường ống vận chuyển quặng thô bí mật ở cảng Fos..."

Bóng lưng bỗng nhiên cứng đờ, "Anh, nói, cái, gì?"

"Không cần dùng lời nói thăm dò tôi. Tất nhiên, tôi đã nói ra, là có thể chứng minh tôi nắm giữ, so với trong tưởng tượng của anh, còn nhiều hơn."

Ánh mắt rơi vào phần tài liệu kia, cúi người, nhặt lên, mở ra, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

"Gia tộc Ives bởi vì ủng hộ Hoàng thất, mới có được địa vị như ngày hôm nay. Nếu như, bị Hoàng thất phát hiện, anh muốn trong bóng tối lũng đoạn tài nguyên quặng mỏ của cả nước, thậm chí... Khống chế chính phủ Pháp, anh cảm thấy, Hoàng thất sẽ còn nuôi ong tay áo sao?"

Nghe vậy, sắc mặt anh ta thay đổi nhanh chóng.

So với nước Anh, Thuỵ Điển, Đan Mạch những quốc gia này, lực hiệu triệu của Hoàng thất nước Pháp ở trong quân đội càng mạnh mẽ hơn nhiều.

"Tôi rất tò mò, gia tộc Ives đấu với quân đội, có thể có bao nhiêu phần thắng?"

Lạch cạch ——

Cặp tài liệu đóng lại, đôi mắt màu tím híp lại.

"Anh uy hiếp tôi?"

"Tôi nói rồi, đây là một vụ giao dịch. Bí mật cảng Fos đổi lấy nửa cây cỏ Long Dương trên tay anh."

"Nếu như tôi không đồng ý thì sao?"

"Trong nửa giờ, bản gốc phần tài liệu này này sẽ xuất hiện ở trên bàn làm việc của thủ tướng nước Pháp."

Ánh mắt chớp lên, "Thật ra, tôi không ngại cùng nhau khống chế cảng Fos với nhà họ An."

"Không cần."

"Vì một người phụ nữ, từ bỏ cơ hội hợp tác gần trăm tỷ, anh An, cần suy nghĩ kỹ nhé." Trầm giọng nhắc nhở.

Nở nụ cười lạnh lùng nói: "Ngay cả người phụ nữ của mình đều không gánh nổi, cơ hội tốt cũng là lãng phí."

"An Tuyển Hoàng, anh đừng có mà cuồng vọng!"

Một ngọn lửa vô danh bay thẳng đại não, người đàn ông thẹn quá hoá giận.

Dạ Cô Tinh là như thế, An Tuyển Hoàng cũng như vậy, thật sự... Chướng mắt!

Có lẽ, kiêu ngạo như King, đời này đều sẽ không thừa nhận, anh ta hâm mộ sự tín nhiệm như vậy, cũng ghen ghét tình cảm như vậy.

"Đương nhiên, anh có thể từ chối khoản giao dịch này."

Đôi mắt màu tím lấp lóe, nguy hiểm khiếp người.

"Vậy tôi chỉ có thể —— trắng trợn cướp đoạt!"

"Anh dám!"

"Anh có thể thử xem."

Khuôn mặt King lạnh lẽo trắng bệch, dưới sự phẫn nộ, cũng không thể làm gì.

Nhà họ An thế lớn, gia tộc Ives bao nhiêu cân lượng, anh ta lòng dạ biết rõ, một khi đối đầu, ai thắng ai thua gần như không có bất ngờ.

"Anh nhất định phải khư khư cố chấp?"

King không rõ ràng, một quả trứng mà thôi, anh ta chỉ muốn một người thừa kế, tìm người mang thai hộ cũng tốt, gen nhân bản cũng được, chuyện đơn giản như vậy, vì sao thái độ cả hai người đều cứng rắn như vậy?

Anh ta thừa nhận, động cơ bản thân đối với Alizee không trong sáng, nhưng anh ta cũng đã nhường một bước, hứa hẹn dùng phương thức thụ tinh nhân tạo, sẽ không đụng vào cô dù chỉ một chút.

An Tuyển Hoàng nở nụ cười lạnh lùng.

"Bởi vì, từ đầu đến chân, trong trong ngoài ngoài của cô ấy, đều là của tôi."

Đừng nói một quả trứng, chính là một cọng tóc, anh cũng không muốn nó rơi vào trong tay người đàn ông khác!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-569)