Nắm bắt từ nhỏ, vợ ngoan mẹ hiền
← Ch.472 | Ch.474 → |
Do dự một lúc, Tiểu Kim Mao gật đầu một cách ngu ngơ.
Trong trường hợp bình thường, cậu bé đều không từ chối yêu cầu của bé Húc...
"Hừm... Vậy anh phải ngồi xổm xuống một chút, bé không đủ cao~"
Tiểu Kim Mao rất nghe lời.
Ở trong lòng cậu, mẹ là người tốt nhất trên đời, cha là người giống cậu nhất, còn bé con là người thân thiết với cậu nhất.
Cô bé gọi cậu là anh, ngón tay chắc thịt ú nu nắm lấy cậu, cùng nhau ăn, cùng nhau nghe chuyện cổ tích, cùng nhau ngồi trên bánh xe cao chọc trời.
Mặc dù cậu không nói chuyện, bé con cũng không giận dỗi, ngược lại còn cười ha ha.
Mỗi lần bé con cười, cậu cũng rất vui vẻ, bé con khóc, cậu cũng cảm thấy không vui.
Ở trong nhận thức của cậu bé, cảm xúc hỉ nộ ái ố của bé con cũng chính là hỉ nộ ái ố của cậu, cậu muốn cô bé được vui vẻ, cho nên cậu sẽ đồng ý giúp cô bé làm bất cứ chuyện gì cô bé yêu cầu!
Nếu anh An biết suy nghĩ hiện tại của Dạ Thần, phỏng chừng sẽ trực tiếp khoác vai người anh em—— thê nô việc gì phải làm khó thê nô.
Hơn nữa, bây giờ cô gái nhỏ đói bụng lắm rồi, nhìn thấy đôi môi đỏ sẫm của anh trai, không hề cảm thấy xa lạ, còn liên tưởng đến——thạch rau câu!
Chú Tịch Cẩn có nói, cô bé vẫn đang phát triển, phải ăn nhiều hơn mới có thể cao lớn.
Đồ ăn ngon ngay trước mắt, làm gì có cách nào vờ như không thấy?
Cô bé nhảy dựng lên, bổ nhào về phía trước, hôn bẹp một phát...
Chà! Thật sự rất giống thạch rau câu, mềm mềm, hừm... nhưng không ngọt bằng...
Chép miệng chậc lưỡi, lại liếm liếm, a ô—— cắn xuống!
Toàn thân Tiểu Dạ Thần cứng đờ, cực kỳ đau buốt.
Là một cậu bé tám tuổi, cậu không hiểu động tác như vậy nghĩa là gì, nhưng mà có một điểm cậu cảm nhận rõ ràng—— đau!
"Ơ? Cắn không được..."
Tiểu Kim Mao: "..."
Bẹp bẹp hai phát, buông ra, từng bước lùi về phía sau, dáng vẻ nhỏ nhắn tủi thân.
"Anh Thần, em cắn không được... A... Bé không cắn được... Nhưng mà bé rất đói... hu hu..."
"Bảo Bảo..."
Tiếng khóc nhỏ lại, anh Thần mở miệng gọi "Bảo Bảo" khiến bé có chút vui vẻ.
"Bảo Bảo..."
Tiếng khóc nức nở ngừng lại, chỉ còn thút tha thút thít, thân hình nhỏ nhắn run run, đứa nhỏ tội nghiệp ở trong cơn bão, ai mà có thể chịu được?
Quả nhiên——
Tiểu Dạ Thần vụng về ôm Húc Nhi vào lòng, vừa kêu "Bảo Bảo", vừa giúp cô bé ổn định hơi thở.
Cô gái nhỏ nhất thời cảm thấy ổn rồi, không khóc không nháo nữa, ngoan ngoãn gối đầu lên vai anh trai, nuốt nuốt nước miếng, không giống thạch rau câu.... Tuy rằng không thể cắn, nhưng vẫn có thể liếm, ít nhất còn đỡ thèm, quan trọng là mãi mãi không thể ăn hết được!
Sau này đói bụng, liếm liếm một chút, đói bụng quá thì liếm liếm hai cái.
Hì hì... Liếm liên tục đến khi không còn đói nữa!
Tiểu Dạ Thần thật tội nghiệp, một lòng lo lắng cho em gái, không biết rằng mình bị người ta xem như "máy làm thạch rau câu bằng thịt", không chỉ miễn phí mà còn cung cấp liên tục...
Người ta nói, ba tuổi xem như đã lớn, bảy tuổi đã già, thì ra ai trên ai dưới, ai ép ai chịu, khụ khụ... Cần phải nắm bắt từ bé!
Dạ Cô Tinh hiếm khi xuống bếp, có nấu cơm hay không còn phải coi tâm trạng thế nào, vừa tùy ý lại tùy hứng.
Chỉ là, An Tuyển Hoàng không đòi hỏi cô phải làm việc nhà, trong nhà đã có người quét dọn làm theo giờ và có đầu bếp nấu ăn, đây vẫn là hình thức bên ngoài, nếu như ở Chiêm Ngao, vậy mới gọi là khủng bố.
Nói như vậy, chỉ cần cô đồng ý, mỗi ngày không cần động tay động chân, chỉ cần mở miệng nói chuyện cũng có thể sống rất tốt.
Từ những việc lớn như ăn mặc, chỗ ở, đi lại, đến những việc nhỏ như bưng trà đưa nước, toàn bộ đều có người làm giúp.
Nếu không thì làm sao nói "Có tiền dễ sinh"?
Cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, trong lòng bắt đầu tự suy nghĩ, người kêu gào, nghĩ quá nhiều rất dễ rối rắm.
Giống như Kỷ Tình.
Nếu bà ta biết cách đối nhân xử thế, ngay từ đầu ngoan ngoãn giao quyền quản lý gia đình cho cô, Dạ Cô Tinh cũng không đến mức đuổi cùng giết tận, dù gì đó cũng là mẹ của An Tuyển Hoàng.
Đáng tiếc, có vài người luôn không phục, không nhận thua, không đập chết không được, đâm vào bức tường vẫn không quay đầu lại, không còn biện pháp...
Đối với kẻ thù, từ trước tới nay Dạ Cô Tinh không hề nương tay.
Mấy ngày hôm trước, phía Đặng Tuyết truyền tin đến, nói rằng Kỷ Tình tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, suy nghĩ bắt đầu nhanh nhạy trở lại, không những vài lần có ý định nhúng tay vào chuyện trong nhà, mà còn mở tiệc chiêu đãi vợ bé của các gia đình khác, xem ra là dự định lôi kéo lòng người, lại xuất hiện khắp nơi.
Tuy nhiên, vui chơi không quá vài ngày đã bị Tề Lan phát hiện, quang minh chính đại âm thầm ngáng chân, khiến cho Kỷ Tình sứt đầu mẻ trán.
Thím Bình đã chết, không còn người bày mưu tính kế, rõ ràng người phụ nữ không có đầu óc kia làm sao qua mặt được Tề Lan?
Không được vài ngày lại trở nên yên tĩnh.
Nghe tin bà ta bị cảm, sốt cao không giảm, mỗi ngày gọi cả chục cuộc điện thoại cho con trai út.
An Tuyển Thần không còn cách nào khác, ngoan ngoan trở về Chiêm Ngao.
Nhớ tới Uyển Tử Kỳ, mặc dù Dạ Cô Tinh không thích cô ta, nhưng không thể không cảm khái một câu, số cô ta thật may mắn.
Kỷ Tình ngã bệnh, An Tuyển Hoàng không rảnh chú ý, chắn hẳn, đứa bé trong bụng cô ta sẽ được giữ lại...
"Đang làm gì đó?"
Người đàn ông từ phía sau đi tới, vòng qua ôm eo, cằm đặt lên vai Dạ Cô Tinh, sóng mũi cao thẳng cọ sát vành tai.
Cô hơi ngứa, lấy khuỷu tay chọc chọc, "Đừng quậy."
"Thơm quá..."
"Tất nhiên là thơm rồi, khoai lang tím vừa mới hấp, muốn nếm thử không?"
"Được..."
Dạ Cô Tinh múc một miếng, chuẩn bị đút đến miệng anh, bên gáy truyền đến cảm giác ấm ướt, lòng bàn chân tê rần, cả cánh tay nổi da gà.
"Anh làm gì vậy?! Giống y như chó... chỗ nào cũng liếm lung tung..."
"Không phải em vừa mời anh nếm thử sao?" Giọng nói trầm khàn.
Xoay người nhìn anh một cách khinh bỉ, "Em cho anh nếm thử khoai lang tím chứ không bảo anh liếm người em."
"So với khoai lang tím, em... khiến người ta muốn ăn hơn."
Dạ Cô Tinh: "..."
Anh An tội nghiệp bị vợ đá văng ra ngoài.
Dạ Cô Tinh vươn tay, đập cái rầm——
Cửa phòng bếp bị đóng chặt.
Người đàn ông sờ sờ cổ, chép miệng, hương vị không tệ...
Không được ăn thịt, uống nước súp cũng tốt.
Động tác này không khác gì bé Húc, không hổ danh là cha con.
Cắt khoai đã hấp xong thành từng miếng, thêm sữa đặc và mật ong vào tán nhuyễn, bỏ hoa quả khô nghiền nhỏ và nho khô vào khuấy đều, xếp thành những hình núi nhỏ trên dĩa.
Cuối cùng lấy sữa chua trong tủ lạnh ra, nở nắp rồi đổ đều lên trên.
Một món tráng miệng cho buổi chiều—— sữa chua và khoai nghiền đã hoàn thành!
Dạ Cô Tinh lấy điện thoại ra chụp ảnh, đứng trước cửa gọi lớn: "Bảo Bảo, Tiểu Thần, có đồ ăn rồi nè——"
Cô gái nhỏ đói đến mức choáng váng, mềm mại nằm úp sấp trên ngực anh trai, vừa nghe có đồ ăn, hai mắt sáng ngời, đôi chân ngắn phát huy tốc độ, vụt phát không còn thấy bóng người.
Nhìn thấy trong lòng trống trơn, Tiểu Kim Mao sửng sốt, mím môi nhấc chân đuổi theo.
"Thế nào?"
Dạ Cô Tinh dựa theo hướng dẫn làm món tráng miệng ở trên mạng, lần đầu tiên làm thử nên không chắc chắn lắm.
Ở phòng bếp cô đã tự niếm thử, mùi vị cũng không tệ, chỉ là không biết có thể lọt vào mắt thần của cô bé sành ăn An Húc này không.
Đừng nghĩ cô bé thích ăn kem, nhưng ngoại trừ Haagen-Dazs, dù có thèm cô bé cũng sẽ không đụng tới những loại khác.
Cũng chỉ ăn một nhãn hiệu sữa chua cố định.
Không thích bắp, không ăn rau thơm, tỏi...
"Ngon quá!" Cô gái nhỏ mặt mũi tươi cười, chép môi chậc lưỡi, ăn hết sạch dĩa của mình, thế là lại đi 'lấn chiếm' sang đĩa của Tiểu Dạ Thần.
Tiểu Kim Mao lại đẩy phần trước mặt của mình, "Bảo Bảo, ăn đi..."
Động tác vừa khí phách, vừa hào phóng.
Thấy thế Dạ Cô Tinh chỉ lắc đầu, vật nhỏ này sắp được nuông chiều đến tận trời?
"Cảm ơn anh! Ngonnnn~"
Cho vào miệng, một miếng thật lớn!
Tiểu Kim Mao cười ngây ngốc, khóe miệng Dạ Cô Tinh giật giật, đột nhiên ánh mắt ngừng lại.
"Tiểu Thần, sao miệng của con lại bị sưng lên?"
Tiểu Kim Mao không nói lời nào, liếc nhỉn bé con một cái, lắc đầu.
Dạ Cô Tinh quay ngược nhìn về phía An Húc, "Con nói đi, Tiểu Thần bị sao vậy?"
"Anh Thần bị cắn..."
"Ai cắn?"
Ánh mắt đảo tròn, "Là muỗi nhỏ."
Phụt——
"Mẹ, mẹ không biết đâu, trong phòng có thiệt là nhiều muỗi! Là loại có thể hút máu, thật đáng sợ..."
Dạ Cô Tinh nghi ngờ nhìn cô bé.
"Vậy sao?"
Ánh mắt chắc chắn, vô cùng chân thành, "Đúng vậy!"
Dạ Cô Tinh đứng dậy đi vào phòng ngủ kiểm tra, phát hiện màn cửa sổ bằng lụa mỏng mở toang, đúng thật có rất nhiều muỗi bay vào.
Cô cắm một cây nhang muỗi, đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.
"Mẹ đã thấy chưa? Thật sự có rất là nhiều muỗi~"
Bàn tay nhỏ bé làm thành hình cái kèn, ồn ào kêu về phía mẹ.
Lại nghiêng đầu nhìn Tiểu Kim Mao——
"Anh Thần thật đáng thương... Bé giúp anh thổi phù phù... không đau không đau..."
Thổi phù phù rồi lại hôn chụt một cái.
"Thật là ngọt..."
Cô bé chỉ hôn thôi, không cắn, vậy thì mẹ sẽ không mắng mình ham ăn?
Miệng của anh Thần, một bên là do cô bé cắn, một bên đúng thật là do muỗi đốt!
Như vậy... Không tính là nói dối!
Đúng rồi! Bé không nói dối!
Bé là em bé ngoan!
Vùi đầu tiếp tục ăn...
Cuối cùng, phần của Tiểu Dạ Thần đều vào bụng của An Húc, phần còn lại của Dạ Cô Tinh cũng vào bụng cô bé.
Cô bé chạy lon ton tới phòng làm việc, đôi mắt trông mong nhìn vào phần tráng miệng của An Tuyển Hoàng.
"Cha! Cha! Cha đói bụng không?"
An Tuyển Hoàng đang cúi đầu bận bịu xem tài liệu, "Không đói bụng."
"Nhưng mà con đói bụng!" Ngừng một chút, nhấn mạnh, "Đói lắm!"
Lúc này An Tuyển Hoàng mới ngẩng đầu, nhìn thấy động tác nuốt nước miếng của cô bé, thấp giọng nói, "Đói bụng rồi thì có thể gọt trái cây."
"Nhưng mà Bảo Bảo không thích trái cây. Bảo Bảo thích món ngọt tráng miệng!"
"Bây giờ không có món ngọt tráng miệng!"
"Có mà có mà!"
An Tuyển Hoàng không nói lời nào.
An Húc đợi trái đợi phải, không đợi được câu nói—— "Ở đâu?" của cha.
Hiển nhiên, cô bé đã chuẩn bị tốt câu trả lời, không thể chấp nhận được.
Hầm hực đứng tại chỗ.
An Tuyển Hoàng coi như không có người, lại bắt đầu vùi đầu làm việc.
Vật nhỏ dậm chân một cái, "Cha hư!"
Chạy đi nhanh như chớp.
An Húc thích ăn nhưng chưa bao giờ mở miệng đòi, chỉ biết ngượng ngùng ra sức làm nũng, khiến người khác cam tâm tình nguyện cho cô bé đồ ăn.
An Tuyển Hoàng lắc đầu, ánh mắt lộ ra sự bất đắc dĩ.
Tầm mắt dừng lại ở trên món điểm tâm ngọt có màu sắc sặc sỡ, khoai lang tím với sữa chua, hai màu sắc kết hợp với nhau cực kỳ bắt mắt.
Múc một miếng bỏ vào miệng, nuốt xuống, đi đến kết luận——
Không ngon bằng người làm...
Lúc Dạ Cô Tinh vào phòng làm việc để thu dọn chén dĩa, phát hiện An Tuyển Hoàng đã ăn hết phần tráng miệng rồi, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Cho nên, cả buổi chiều thấy cô ngâm mình ở trong nhà bếp, thậm chí ngay cả việc tập yoga trước giờ chưa từng lơ là cũng bị gác qua một bên.
Đến gần tối, Minh Chiêu và Minh Triệt trở về biệt thự.
Bận rộn cả ngày, việc vui vẻ mong chờ nhất là được an tâm ngồi xuống ăn một bữa cơm nóng hổi.
Thế nhưng bọn họ vừa thấy cái gì——
Bánh quế hoa rễ sen, bánh gạo nếp hoa hồng, thạch sữa chua, sữa phượng hoàng, bánh gato hương chuối...
Nước miếng của cô bé chảy dài ba ngàn mét, thấy mọi người đã đông đủ, cuối cùng cũng có thể bắt đầu.
Vẫy móng vuốt nhỏ, mở rộng cái bụng—— ăn!
"Ừm... Chú Chiêu Chiêu, chú Triệt Triệt..... Mọi người cũng ăn đi! Mẹ làm đó! Ngon lắm~"
Hai người liếc nhìn nhau.
"Bảo Bảo ăn chậm thôi."
"Phu nhân thật khéo tay."
Minh Chiêu nuốt xuống một miếng bánh quế hoa, khuôn mặt hơi nhăn nhó.
Nói thật, cánh đàn ông đều rất ghét ăn đồ ngọt...
Nhưng mà, đây là do phu nhân làm, dù sao cũng nên nể mặt...
Vẻ mặt của Minh Triệt cũng không khá hơn là bao, gắp một cái bánh gạo nếp, vẫn còn nguyên trong miệng.
"Ơ?"
Động tác chợt ngừng lại, nhai nhai, "Cũng không quá ngọt... không tệ lắm..."
Minh Chiêu cũng nếm thử mùi vị, biểu cảm trở lại bình thường, "Tay nghề của phu nhân rất tốt."
Vị ngọt thanh, không ngấy, tan trong miệng, còn thoang thoảng vị bạc hà thơm ngát.
Mấu chốt là, sau khi đông lạnh, ăn vào miệng, lạnh thấu tim, toàn bộ sự nóng nực đều tan biến.
"Sau này phu nhân đừng đi đóng phim nữa, có thể mở quán bán đồ ngọt. Chắc chắn kiếm được rất nhiều tiền." Minh Triệt cầm một chén sữa phượng hoàng.
"Có thể để Lạc Lạc học theo phu nhân." Minh Chiêu cong môi, ánh mắt dịu dàng.
Minh Triệu xoay người liếc nhìn khinh bỉ, "Sến súa!"
Dạ Cô Tinh mỉm cười hài lòng, cảm giác giống như một người vợ ngoan mẹ hiền cũng không tệ...
An Tuyển Hoàng cũng có thể hãnh diện giới thiệu đây là vợ tôi...
Sau khi giải quyết xong một bàn lớn toàn đồ ngọt, Dạ Cô Tinh bưng một dĩa thịt cừu nướng đặt lên bàn, gắp vào dĩa mỗi người hai cái sườn cừu.
"Phu nhân thật sự quá hiểu tôi!" Minh Triệt làm động tác lấy lòng.
"Vừa rồi nướng chưa chín nên mới lấy món tráng miệng cho mọi người ăn lót dạ, bây giờ có thể ăn cơm rồi."
Đàn ông mà, không có thịt không vui...
Cô bé chép chép miệng rồi chuồn mất.
Mùi hôi thật, sao mọi người có thể ăn vui vẻ như vậy?
Dang đôi tay nhỏ, không hiểu...
Sau khi ăn xong, mặt Dạ Cô Tinh đen đi khi thấy một đống xoong nồi chén bát ở trong bồn rửa.
Cam chịu rửa sạch sẽ, cô nghĩ rằng sau này sẽ mất một khoảng thời gian dài nữa mình mới vào bếp...
"Minh Triệt, anh theo tôi."
Sau khi 'thủ tiêu' quả táo trong tay, Minh Triệt đi theo Dạ Cô Tinh vào phòng làm việc.
← Ch. 472 | Ch. 474 → |