Anh An đau lòng, bé cưng đói bụng
← Ch.471 | Ch.473 → |
Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng vừa phải, không khí tươi mát.
Ăn xong bữa sáng, Dạ Cô Tinh lười biếng nằm trên sô pha, mặc kệ tin tức bên ngoài bùng nổ, cô vẫn thản nhiên, thong dong tự đắc.
Ngày hôm sau, sau khi lễ trao giải Oscar kết thúc, cô và An Tuyển Hoàng mang theo hai đứa nhỏ từ khách sạn chuyển đến biệt thự ở ngoại ô New York.
Không có charazi nằm vùng chụp ảnh, tâm trạng của cô tháng chốc vô cùng tuyệt vời.
Hai tay gối sau đầu, cô ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, suy nghĩ bay xa...
"Anh đã lên kế hoạch từ lâu?"
Dạ Cô Tinh ngồi ở ghế phụ, cô quay đầu nhìn anh, trên đùi ôm tượng vàng, cười đến mức mắt cong cong.
Anh ngầm thừa nhận, không nói gì.
"Bắt đầu từ khi nào vậy?"
"Lần đầu nhìn thấy em."
Lời nói âu yếm này... có chút sến, nhưng anh cố tỏ ra trịnh trọng, không có ý đùa giỡn, Dạ Cô Tinh yên lặng, một sự ấm áp gợn lên trong lòng.
Nhớ lại những chuyện đã qua, viền mắt nheo lại.
Đột nhiên cô cảm thấy áy náy...
"Không phải là em hối hận rồi chứ?"
Giọng nói trầm khàn mang theo sự khó hiểu.
Khi vừa ngước mắt lên, nhìn thấy đường nét quai hàm cứng rắn của anh, cùng với... khóe môi mím chặt.
Trong lòng bỗng đau thắt, giống như bị kim đâm.
"Không có." Cô nở nụ cười, khóe mắt ngân ngấn nước, "Đời này, ngoại trừ anh ra, em còn có thể gả cho ai chứ?"
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, rơi vào ánh mắt Dạ Cô Tinh, lại làm cô cảm thấy đau lòng.
Phải, cô đau lòng vì người đàn ông này!
Sau khi sinh bé Húc và bé Tuyệt, anh đã đề nghị tính đến chuyện kết hôn, nhưng lại bị cô từ chối, thật ra không phải cô không muốn, cô chỉ cảm thấy không cần thiết.
Hai người yêu nhau không nhất thiết phải bị ràng buộc bởi hôn nhân.
Nói đến đây, quả thật trong đầu cô luôn tồn tại ý nghĩ chỉ lo cho bản thân.
Nếu anh vô tình, tôi cũng buông tay?
Vì thế, cô lặng lẽ chừa lại đường lui cho chính mình...
Cũng bởi vậy nên cô đã làm anh tổn thương.
Trầm giọng thở dài, người đàn ông mím môi, ẩn dấu ý cười, "Cũng đúng, ngoại trừ anh ra, làm gì có ai dám cưới em?"
Dạ Cô Tinh nhìn anh, giọt nước mắt rơi xuống mà không hề báo trước.
Tách——
Rơi vào ghế da.
Cô nhanh chóng đưa tay lau đi.
"Tại sao lại nhìn anh như vậy?"
Cô cắn cắn môi dưới, "Hoàng, thật sự xin lỗi, em..."
Cuối cùng anh đạp phanh lại, sắc mặt chợt lạnh đi.
"Em không muốn kết hôn?"
Cảm giác không an toàn phải lớn biết bao nhiêu, mới có thể khiến anh vừa nghe một câu nói "em xin lỗi" đã khiến phản ứng mạnh như vậy?
"Nếu như, em không muốn..."
Dạ Cô Tinh tháo đai an toàn, trực tiếp tiến lại gần anh, dùng môi chặn miệng của anh, gặm cắn không theo quy tắc nào.
Cô đau, cô cũng muốn làm anh đau...
Xem ra, quả nhiên cô vẫn thật ích kỷ.
Anh sửng sốt, ánh mắt xẹt qua đủ loại cảm xúc ngờ vực, kinh ngạc, bất đắc dĩ, cuối cùng đảo khách thành chủ, hận không thể nuốt cô vào bụng.
Vật nhỏ không có lương tâm, thế mà lại không muốn kết hôn?!
Phải trừng phạt cẩn thận!
Hai người đều mang theo ưu tư, chưa bao giờ hôn...vô cùng kịch liệt như vậy...
Nhiệt độ bên trong xe liên tục tăng lên, không khí mập mờ cũng lên men.
Cho đến khi có mùi máu tươi, hai người mới thở hổn hển tách nhau ra.
Môi Dạ Cô Tinh bị trầy, An Tuyển Hoàng không cắn, là do bản thân cô làm bậy, đập vào rang phía trên của anh.
Khóe miệng anh bị xước, hai bên trái phải đều bị chảy máu, đó là kiệt tác của Dạ Cô Tinh.
"Hức... Đồ không có lương tâm, em muốn mưu sát chồng."
Dạ Cô Tinh cười ha ha đứng lên phía trước, cười chảy nước mắt.
Cô đưa lau đi nước mắt đọng lại bên khóe mắt.
Ánh mắt người đàn ông ngừng lại, sâu như biển rộng.
Hít hít mũi, cô ngừng cười, "Hoàng, trước giờ em không biết anh để ý đến chuyện kết hôn như vậy. Em vẫn luôn nghĩ, hai người ở cùng một chỗ mới là điều quan trọng nhất, không cần dựa trên hình thức gì đó..."
Ánh mắt anh căng thẳng, "Em..."
Cô khoát tay, "Trước hết nghe em nói xong đã."
"Được rồi, em nói đi." Anh ngầm run sợ, bình tĩnh nhưng không thể che dấu một chút bối rối.
Dạ Cô Tinh than nhẹ, trong mắt là những cảm xúc phức tạp khó mà phân biệt.
Như vậy lại hoảng sợ rồi sao?
Cô nắm tay anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau, lòng bàn tay dán vào lòng bàn tay, nhiệt độ truyền qua tay đối phương.
"Là em sai rồi."
An Tuyển Hoàng ngẩn ra.
"Trước kia, em cảm thấy hôn nhân không quan trọng, một mặt là vì muốn hưởng thụ cuộc sống độc thân tự do, mà mặt khác là bởi vì em sợ... bản thân làm không đủ tốt..."
Trong tiềm thức, Dạ Cô Tinh cho rằng hôn nhân đi kèm với trách nhiệm, tương đương với một sự trói buộc vô hình, khi kết hôn sẽ mất tự do.
Có nghĩa là, vợ ngoan mẹ hiền, giúp chồng dạy con...
Mỗi lần cô nhìn thấy những người phụ nữ trong nhà họ An, cô thường bất giác liên tưởng đến bản thân của ba bốn mươi năm nữa.
"Không đủ tốt? Em nghĩ mình làm cái gì không đủ tốt?" Ánh mắt sáng như đuốc nhìn cô.
"Làm vợ, còn có... phu nhân của nhà họ An."
"Còn hiện tại thì sao?"
An Tuyển Hoàng không có bỏ quên câu nói "Em sai rồi' kia.
"Hiện tại em đã hiểu ra rồi." Tay cô vẫn đặt lên cánh tay anh, thuận thế gối đầu lên vai anh.
"Hiểu được cái gì?"
"Thứ nhất, lúc người phụ nữ xinh đẹp nhất chính là khoảnh khắc được khoác trên mình chiếc váy cưới, tất nhiên em không muốn bỏ qua rồi."
Có lẽ, cả đời này chỉ có một lần như vậy.
Dạ Cô Tinh cũng muốn thử xem, mặc trên người chiếc váy cưới, đợi chú rể từng bước một tới gần, cùng nhau đứng trước mặt Chúa tuyên thệ lời thề không chia cách, không buông tay, đó rốt cuộc là một loại cảm giác như thế nào?
Cô biết, người đàn ông này sẽ dành tặng những món đồ tốt nhất trên thế giới cho cô...
"Hơn nữa, dù sao chuyện kết hôn cũng không có nghĩa gì, chúng ta vẫn ở bên nhau, vẫn nuôi dưỡng và dạy bảo các con, nương tựa vào nhau như trước kia, kết hôn cũng chỉ là một nghi thức và hai cái cuốn sổ đỏ nhỏ."
Nghe vậy, người đàn ông nhíu mày.
Nói cái gì "Cho dù kết hôn cũng không có ý nghĩa gì"?
Có nghĩa là... cho dù kết hôn cũng không thể ràng buộc cô.
An Tuyển Hoàng bực mình, chút chuyện nhỏ này sao lại có xử lý như vậy?!
"Cuối cùng, " Lời nói chợt ngừng lại, cô ho nhẹ hai tiếng, Dạ Cô Tinh đưa tay xoay đầu anh lại, bốn mắt nhìn nhau, cô đùa dai nhấn vào vết thương ở khóe môi anh, người đằng sau nổi giận trừng mắt.
Anh ho nhẹ hai tiếng, phút chốc ánh mắt trở nên nghiêm túc, nghe cô chậm rãi nói——
"Bởi vì em yêu anh, cho nên em đồng ý làm theo những gì anh sắp xếp, bao gồm việc kết hôn."
"Trước đây, em tự do phóng khoáng, ích kỷ, không cho anh cảm giác an toàn, em sẽ sửa. Hãy tin em, chỉ cần anh không làm chuyện gì sai, em tuyệt đối không buông tay trước."
Toàn thân An Tuyển Hoàng chấn động, sau đó nhanh chóng rời mắt đi, nhưng vẫn bị Dạ Cô Tinh bắt được nét vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhảy nhót trong đáy mắt anh.
"Không thấy ấm ức chứ?" Anh buồn bã hỏi lại.
Dạ Cô Tinh trực tiếp nắm lấy lỗ tai anh, kéo sát vào, "Người đàn ông tốt như này, cho em một màn cầu hôn cả thế giới đều nhìn kỹ, giúp em che mưa chắn gió, bảo vệ em bình an vui vẻ, em còn ấm ức cái gì?"
"Em nắm chặt anh còn không kịp nữa là..."
"Vậy nên em không hối hận? Đồng ý kết hôn?"
Dạ Cô Tinh cười khanh khách, xoa xoa sườn mặt người đàn ông, ánh mắt nghiêm lại.
Cô mở miệng, nói từng chữ một: "Đúng vậy, Dạ Cô Tinh nguyện ý gả cho An Tuyển Hoàng, trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của anh, bên nhau hạnh phúc tới già, không xa không rời."
"Lặp lại lần nữa."
"Không nói nữa, rõ ràng anh đã nghe được rồi."
Ôm chặt lấy cô, "Vợ à, anh rất vui!"
Một người đàn ông trưởng thành nhưng lại cười như một đứa trẻ.
Cô chỉ cảm thấy xót xa trong lòng, chủ động đưa lên môi thơm, lại bị anh được voi đòi tiên giữ chặt sau gáy.
"Ưm..."
Trong xe đầy sự ướt át, khắc sâu vào màn đêm.
Dạ Cô Tinh chớp chớp mắt, cố nén nước mắt.
Đến bây giờ nghĩ lại, vẫn còn cảm thấy đau lòng.
Cái đồ ngốc này!
Tại sao anh lại quên mất, anh là An Tuyển Hoàng đó!
Người có quyền thế, có tiền tài nhan sắc, biết bao nhiêu người phụ nữ xếp hàng chờ anh liếc mắt một cái, thế nhưng anh lại không có cảm giác anh toàn!
Cho nên, kể từ ngày đó, Dạ Cô Tinh một mực nghĩ lại, có phải bản thân luôn phớt lờ anh hay không...
Không ngờ rằng, An Tuyển Hoàng yêu kiểu người như cô!
Phóng khoáng buông thả, cởi mở và không chịu gò bó.
Không phải có câu—— "Yêu người không yêu chính mình."
Những chuyện tình cảm này, đơn giản chỉ là một người muốn đánh, một người nguyện chịu đựng.
"Mẹ! Mẹ ơi!"
Cô gái nhỏ với đôi chân ngắn ngủn chạy ra từ phòng ngủ, theo sau là Tiểu Kim Mao.
"Chạy chậm thôi, cẩn thận ngã."
"Mẹ! Con nhìn thấy mẹ rồi!"
Không cần phân bua, kéo Dạ Cô Tinh về phía phòng ngủ.
Dạ Cô Tinh đành phải đứng dậy, đeo giày, mặc cho cô bé dắt đi.
"Mẹ xem——"
Dạ Cô Tinh đứng ở cửa phòng ngủ, giương mắt nhìn lên trên màn hình tinh thể lỏng rộng lớn, cô và An Tuyển Hoàng đang ôm nhau, hôn nhau đến nỗi không chịu tách rời.
"Cha hôn mẹ nè! Xấu hổ xấu hổ..."
Chính là lễ trao giải đêm đó.
Dạ Cô Tinh xoay người, hôn một cái bẹp lên mặt cô bé, "Mẹ cũng hôn con này, có gì ngạc nhiên đâu?"
"Không giống! Cha hôn ở miệng!"
Dạ Cô Tinh: "..."
"A! Con còn thấy cha duỗi đầu lưỡi!"
Hai tai Dạ Cô Tinh đỏ bừng, trực tiếp tắt TV, cầm điều khiển xoay người bước đi.
"Ư... Mẹ hư quá!
Bé Húc tủi thân giậm chân tại chỗ, thân hình nhỏ xíu thẹn quá hóa giận trông như một nắm gạo nếp.
"Hừ! Chờ cha trở về, con sẽ mách cha! Mẹ hư——"
Tiểu Kim Mao đưa tay vỗ vỗ đầu cô bé.
Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của anh trai nhỏ, toàn bộ bực tức trong lòng bé Húc đều tan biến.
Ngay tức khắc, cả thể xác và tinh thần đều dễ chịu.
Cái này đã trở thành "Phương pháp an ủi của Tiểu Kim Mao", chỉ lần mỗi lần bé Húc xù lông, cách này cực hiệu nghiệm.
"Anh Thần, anh nói xem sao cha tại sao không hôn lên mặt mẹ, mà lại phải hôn ở miệng nhỉ?" Mắt to chớp chớp, tràn ngập tò mò.
Tiểu Kim Mao lắc đầu.
Bây giờ cậu bé có thể nghe hiểu lời bé Húc nói, nhưng rất ít khi trả lời, đa số tình huống đều là gật đầu hoặc lắc đầu.
Bé Húc cũng không nổi giận, dù sao cô bé cũng đã quen rồi.
Mỗi lúc anh Thần mở miệng gọi cô bé là "Bảo Bảo", cô bé sẽ rất vui, cực kì vui!
"Em nói cho anh một bí mật nha! Nhưng mà anh không được kể cho người khác."
Gật đầu.
"Em thấy cha thường xuyên hôn mẹ, rất là hung ác, giống như muốn ăn mẹ vào bụng!"
"Anh nói xem, cha sẽ không ăn mẹ thật đâu đúng không? A... Không được... Bảo Bảo muốn mẹ cơ..."
"Không đâu." Thấy cô bé muốn khóc, dưới tình thế cấp bách, Tiểu Kim Mao buộc phải mở miệng.
"Vậy tại sao cha lại hôn lên miệng mẹ? Mỗi lần hôn cục cưng đều hôn chỗ này!" Ngón tay chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.
Tiểu Kim Mao lắc đầu.
Thực ra, cậu bé cũng không biết.
"Chẳng lẽ cha đói bụng? Miệng mẹ có mùi thơm thơm, rất là ngon!"
Tiểu Kim Mao gật đầu.
Khi đói phải ăn, trong phạm vi hiểu biết của cậu bé điều này rất bình thường.
"A... Nhưng mà bây giờ bé cưng đói bụng, phải làm sao bây giờ?"
Tiểu Kim Mao mờ mịt, cậu bé cũng không biết.
"Anh cũng cho em hôn nhẹ ở chỗ này đi." Bé Húc chỉ chỉ vào miệng, "Hôn xong sẽ không đói bụng nữa!"
Cha có thể, bé cũng có thể.
Cha hôn mẹ, thì bé hôn anh.
Cha có thể ăn no, bé cũng có thể nha!
Vật nhỏ cảm thấy rằng, trên đời này không có ai thông minh hơn mình!
Cô bé đói bụng quá...
← Ch. 471 | Ch. 473 → |