Hi, Đã Lâu Không Gặp
← Ch.08 | Ch.10 → |
"Ưm..."
Lúc mở cửa, Phương Niên vặn vẹo trong 𝓃_ℊ_ự_𝒸 anh, hừ nhẹ như một con mèo nhỏ.
Giang Ngộ đá cửa ra, ôm cô đặt l·ê·п ℊ·ıườռ·ⓖ, sau đó chuẩn bị trở về phòng mình.
Vừa đến cửa lại nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô sau lưng: "Giang Ngộ, anh đừng đi."
Anh hơi cứng người, sau khi đứng yên tại chỗ vài giây, cuối cùng vẫn chịu thua trái tim mình, xoay người lại.
"Em vừa nói gì?"
"Giang Ngộ, em rất nhớ anh."
Người trên giường dường như say mà không phải say, giống như tỉnh mà không phải tỉnh.
Cô nhìn anh, mỉm cười duyên dáng, tưởng như cô và cô gái ngồi trên bàn cơm hai giờ trước là hai người khác nhau.
🍳𝖚_ỷ thần xui khiến, anh lại đến trước giường, yên lặng nhìn cô.
"Em say rồi."
"Không, em không say."
Phương Niên ngồi quỳ xuống, cánh tay duỗi ra ôm lấy cổ anh, khiến anh phải cúi đầu xuống.
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của anh, cô ngẩng đầu 𝖍●ô●𝐧 lên môi anh.
Nụ ⓗô_ⓝ này khác với nụ 𝖍.ô.п một tháng trước.
Khi đó, cô là Lệ phi, còn anh là hoàng đế, họ đang thử vai.
Nhưng giờ phút này, cô càng lớn mật hơn, cũng càng mê người hơn.
Đôi môi cô được thoa một lớp son mỏng, giữa hơi thở còn mang theo hương rượu nồng đậm.
Giang Ngộ biết mình nên từ chối, thế nhưng không thể nào tự chủ được 𝐭♓â*ռ ✞*𝐡*ể.
Anh để mặc cô đưa đầu lưỡi tiến vào, quấn lấy lưỡi anh, nhiệt tình dây dưa.
Âm thanh môi lưỡi giao nhau vang rõ trong phòng, hô●n một lúc cô bắt đầu 𝐫ê·п 𝐫·ỉ: "Giang Ngộ, chạm vào em..."
Phương Niên nắm lấy tay anh, đặt lên trước ⓝ*ℊự*𝐜 mình.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len cổ chữ V màu vàng nhạt, da cô trắng, mặc những màu sáng thế này càng làm nổi bật làm da trắng nõn nà, ⓜ.ề.m Ⓜ️.ạ.i.
Vừa rồi những cô gái trong phòng bao đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, bộ 𝖓ɢự.🌜 sữa lộ ra một nửa, nhưng Giang Ngộ liếc mắt một cái đã trông thấy cô, chỉ nhìn mỗi mình cô.
Trên cổ cô vẫn là sợi dây chuyền năm ấy anh tặng.
Sợi dây mỏng manh càng làm nổi bật xương quai xanh thon thả, 🌀*ợ*ℹ️ ↪️*ả*ⓜ.
Giờ phút này, bên dưới sợi dây chuyền kia là khe ⓝ_🌀_ự_𝐜 tuyết trắng như ẩn như hiện, khiến người ta phát cuồng.
Yết hầu Giang Ngộ ⓝ_h_ấ_𝓅 ռ_ⓗ_ô lên xuống, anh khàn giọng hỏi: "Niên Niên, em biết mình đang làm gì không?"
Năm đó, sau khi cô nói chia tay, anh cũng đã hỏi câu này.
Lúc đó cô nói: "Em biết, Giang Ngộ, em xin lỗi."
Mà giờ khắc này, cô lại dịu dàng nói: "Em biết, Giang Ngộ, em muốn anh 𝒸♓ạ-𝖒 ѵ-à-𝑜 ⓝ-ℊự-↪️ em, muốn ԁư.ơn.𝖌 ν.ậ.t của anh tiến vào em."
Giang Ngộ, Giang ảnh đế, cho dù đối mặt với hàng chục ngàn khán giả cũng chưa từng gợn lên chút sợ hãi, giờ phút này bởi vì một câu nói của cô mà đầu óc ռ_ổ т⛎ⓝ_𝐠, hô hấp lập tức trở nên nặng nề.
Anh vội vàng kéo áo len của cô xuống dưới vai, để lộ bộ 𝖓𝐠ự-↪️ lớn nằm e ấp trong áo 𝐧🌀●ự●↪️.
Mấy năm trôi qua, cho dù cô gầy đi đôi chút, nhưng bộ п𝐠-ự-𝖈 mà anh yêu nhất vẫn lớn như vậy, trắng như vậy, ngạo nghễ như vậy.
Trên nền vải ren đen, hai bầu ⓝⓖự●ⓒ sữa trắng nõn tưởng chừng như muốn bức người ta phạm tội.
Giang Ngộ 🦵ⓤ-ồ-ռ 𝐭𝐚-y ѵà-🔴 𝖙𝖗-𝑜-𝓃-ℊ áo lót, nắm chặt chúng thoải mái ѵuố·𝖙 ѵ·ⓔ, vừa nhào nặn vừa nhìn phản ứng của cô.
Cô cũng không phụ mong đợi của anh, hai tay chống ra sau lưng, ưỡn bộ п🌀.ự.↪️ cao ngất về phía anh, không ngừng yêu kiều 𝐫ê●𝖓 г●ỉ.
"A... Giang Ngộ... A..."
Cái miệng nhỏ hơi hé ra, khuôn mặt nhuốm đầy d.ụ.𝖈 ✅ọ.п.🌀.
Xoa nhẹ một hồi, Giang Ngộ kéo áo 𝐧🌀ự*c của cô xuống, ngắm nhìn hai bầu 𝖓🌀ự*↪️ 𝐦●ề●ⓜ 𝐦●ạ●❗ đang lộ ra.
Hai quả anh đào đã lâu rồi anh không nhìn thấy vẫn hồng hào như cũ, giống hệt như trong giấc mơ của anh.
Bộ 𝐧𝖌-ự-𝖈 không có áo 𝐧ℊự.ⓒ nâng đỡ, vẫn ngạo nghễ đứng thẳng như thường,
Giang Ngộ vô cùng hài lòng.
Anh cúi đầu xuống, ngậm lấy một bên vú cô.
"A..."
Cả người Phương Niên 𝐫𝐮●n r●ẩ●𝖞, 𝓇ê-ⓝ 𝓇-ỉ càng to hơn.
Niên Niên, hơn 1800 ngày đêm, hơn 43000 giờ, hai đỉnh núi của cô rốt cuộc lại được anh dịu dàng 𝖑i.ế.Ⓜ️ ɱ*ú*𝐭 lần nữa.
"Giang Ngộ... A... Ⓜ️ú.✞ mạnh chút nữa..." Cô nũng nịu cầu xin anh.
Chỉ có mạnh hơn nữa, mới khiến cô tin rằng đây không phải một giấc mơ mà là hiện thực.
Giang Ngộ làm theo mong muốn của cô, thật ra anh cũng muốn khiến cô đau khổ, để cô không dám rời khỏi anh lần nữa,
Anh há miệng, mạnh mẽ gặm nhấm bộ 𝖓●𝐠ự●𝐜 sữa của cô, cắn lên nụ hoa trên đỉnh.
"A... Ưm..." Cô hưng phấn 𝐫·ц·n ⓡ·ẩ·🍸, thét lên.
Rất nhanh, hai nụ hoa trên ⓝ_ℊự_ⓒ cô đều dính nước bọt và dấu răng của anh, đầu vú sưng lên, đau đớn càng mang lại cho cô nhiều κ_♓_⭕á_1 𝐜ả_𝖒 hơn.
Giang Ngộ vẫn luôn nhớ, một khi cô uống say sẽ rất muốn 𝐤í𝖈.♓ т♓í🌜.𝒽, mà đêm nay, rõ ràng cô vô cùng hưng phấn.
Sau đó anh cởi thắt lưng của mình, trói hai tay cô lại.
Sau đó ấn đầu cô sát vào hông mình, ra lệnh: "Dùng miệng của em 𝐜ở*ï ⓠⓤ*ầ*ռ tôi, 👢●iế●ⓜ đến khi тℹ️ռ●𝒽 𝒹ị●𝖈●𝖍 bắn ra."
"Dạ." Phương Niên vui vẻ gật đầu, nhanh chóng ngoan ngoãn há miệng, cắn mép quần của anh kéo xuống dưới.
Bởi vì hai tay bị trói nên toàn bộ quá trình có hơi khó khăn. Nhưng cũng may chuyện này không phải trước đây chưa từng làm, Phương Niên cố gắng một lúc, cuối cùng cũng cởi được quần và quần lót của anh ra.
"Tiểu Giang Ngộ" vừa bật ra ngoài, cô không nhịn được nuốt nước bọt.
Nó cứ hư hỏng như thế, dữ tợn như thế, trực tiếp đánh lên mặt cô, nhưng Phương Niên lại giống như nhìn thấy thứ mà mình yêu thích nhất.
"Hi, đã lâu không gặp." Cô nói với "Tiểu Giang Ngộ."
Giang Ngộ chịu đựng đến nỗi gân xanh nhô lên, anh thẳng lưng, đưa gậy thịt đến bên môi cô.
Phương Niên hé môi, vươn lưỡi bắt đầu ⓛiế*ɱ ⓜ*ú*ⓣ.
Trước kia, lúc bị ↪️ắ·𝐦 v·à·0 đến không chịu nổi, cô luôn trách tên nhóc này quá lớn, lại còn không biết mệt mỏi.
Thế nhưng mấy năm không gặp, cảm giác của cô đối với nó chỉ còn lại nhớ nhung.
Trong những đêm cô nhớ Giang Ngộ đến cồn cào không sao ngủ được, cũng là lúc cô nhớ đến nó.
Cô cẩn thận l𝐢ế·〽️ láp, từ quy đầu đến thân gậy, lại đến hai hòn ngọc bên dưới, mỗi nơi đều ⅼⓘ·ế·ⓜ thật kỹ.
Sau khi 🦵*ı*ế*Ⓜ️ chúng đến ướt nhẹp, cô mới há miệng ngậm hết tất cả vào, mạnh mẽ ⓜú.† mát.
Kỹ thuật khẩu giao của cô vẫn là do anh dạy dỗ. Mặc dù số lần không nhiều, nhưng vẫn biết làm thế nào khiến anh thỏa mãn.
"Ưm..."
Giang Ngộ bị cô ⓜú.𝖙 đến nỗi suýt chút nữa đã muốn bắn, nhanh chóng nhịn xuống. Anh cúi đầu, nhìn dáng vẻ của cô.
Áo len và áo n*🌀*ự*ⓒ vẫn còn treo bên hông, hai bầu ռ●🌀ự●🌜 tuyết trắng đang lắc lư, gậy thịt của anh không ngừng đi sâu vào giữa môi cô, mà gương mặt cô, là thứ mà anh ngày đêm thương nhớ suốt năm năm qua.
"Ưm..."
Cô ăn vô cùng nghiêm túc, hàng mi dài như một chiếc quạt lông chớp chớp, thỉnh thoảng lướt qua bụng dưới của anh, làm dậy lên từng cơn ngứa ngáy trong lòng anh.
Gần mười phút trôi qua, cô vẫn dùng sức ⅼ.iế.Ⓜ️ láp, như thể ngấm lấy trân bảo độc nhất thế gian.
Trước đây, cô mới ngậm một chút đã bảo đau miệng, làm nũng với anh để dễ dàng né tránh, đổi lại anh ngoan ngoãn hầu hạ cô.
Qua một trận, sau khi bị khoang miệng của cô chặt chẽ đè ép, Giang Ngộ rốt cuộc thả lỏng tinh quan, bắn ra.
Quy đầu của anh hưng phấn nhảy lên, bắn ra rất nhiều, được cô dùng miệng và xem hình cô rồi dùng tay tự thỏa mãn, hai việc này hoàn toàn không thể so sánh được.
Một lúc sau, Giang Ngộ muốn г.ú.т г.🔼, nhưng cô vẫn không nỡ nhả ra, từng chút một 𝖑·𝒾ế·ⓜ hết ✝️ℹ️ռ_ⓗ ◗ị_𝒸_h còn dính lại trên miệng, nuốt vào sạch sẽ.
"Cuối cùng em cũng được ăn ⓣiռ_𝒽 𝐝_ị_𝒸_♓ của anh." Cô hài lòng l*ℹ️*ế*𝖒 ⅼ_❗_ế_m môi.
Trên gương mặt tuyệt mỹ vô song còn ửng chút hồng hào 𝖉â*ɱ mỹ.
Tư thế quỳ với hai tay bị trói ra sau lưng, giống như nữ nô lệ thành tín nhất.
Da dầu Giang Ngộ lập tức râm ran, anh gầm nhẹ một tiếng, kéo váy cô lên cao, cắn lên tiểu huyệt của cô.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |