Truyện:Ảnh Đế Khó Theo Đuổi - Chương 10

Ảnh Đế Khó Theo Đuổi
Trọn bộ 78 chương
Chương 10
Giang Ngộ…cho Em (cao H)
0.00
(0 votes)


Chương (1-78)

"A... Giang Ngộ..."

Quần lót ren của Phương Niên đã sớm ướt đẫm, bị anh ⅼ.❗ế.m tới, ◗·â·ⓜ dịch lập tức chảy vào trong miệng anh.

Giang Ngộ nuốt 𝐝●â●ɱ thủy của cô, sau đó tiếp tục chọc vào.

Tất cả những điểm mẫn cảm của cô anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cách lớp quần lót, anh dùng răng gặm nhấm tiểu hạch của cô, nhìn hai chân cô bị ⓚí𝐜*♓ ✝️*♓í*𝐜*𝐡 𝐫𝖚*п 𝐫*ẩ*𝖞 dữ dội, nghẹn ngào 𝓇ê_𝓃 г_ỉ.

"A... Ưm... Giang Ngộ..."

Giang Ngộ mặc kệ cô, tiếp tục cắn.

"A... A..."

Toàn thân Phương Niên co rút, nước mắt cũng bởi vì bị ⓚí-𝐜-ⓗ 🌴ⓗí🌜-𝐡 mà chảy ra.

Cô muốn đẩy anh ra, sau đó đè anh xuống nhanh chóng đi vào, thế nhưng hai tay đang bị trói, không thể cử động được.

Phương Niên đành phải cầu xin anh: "A... Giang Ngộ... 𝒞_ắ_ɱ ✌️_à_0 đi anh..."

Năm đó, anh cũng cầu xin cô, nói với cô: "Niên Niên, đừng đi, đừng chia tay."

Nhưng cô đã nói thế nào?

Cô nói: "Giang Ngộ, chúng ta kết thúc rồi, quên em đi."

Năm năm trôi qua, anh cảm thấy mình đã quên, nhưng cô lại tìm tới.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Giang Ngộ đỏ ngầu, anh xé nát quần lót của cô, cắm ngón tay vào, ra sức mò vào â*𝖒 đạ*⭕ chặt khít của cô, ra lệnh: "Cầu xin anh."

"A... Xin anh..."

Giờ phút này Phương Niên cực kỳ trống rỗng, cô chỉ muốn anh.

"Nói, cầu xin gậy thịt lớn của ông xã làm em."

"Cầu xin gậy thịt lớn của ông xã... Làm em."

Giang Ngộ lại 𝒸ắ●𝖒 ν●à●𝑜 thêm một ngón tay, ngón cái đồng tời vân vê tiểu hạch, tiếp tục nhìn cô 𝐫ê·п г·ỉ, mất khống chế.

"A... Ông xã... Làm em đi..."

Năm năm trôi qua, lúc cô tự an ủi mình, chưa từng có được 🎋ⓗ-ⓞá-❗ 𝖈-ả-m như vậy.

Chỉ có Giang Ngộ mới có thể cho cô, chỉ có Giang Ngộ.

Nhưng anh vẫn một mực từ chối.

Nước mắt Phương Niên không ngừng chảy ra, bởi vì 𝐝-ụ-ⓒ ✅-ọ𝓃-🌀 không được thỏa mãn, cả người vô cùng khó chịu.

Bất lực, cô đành cố gắng đứng dậy, 𝒽ô_п lên đôi môi Giang Ngộ, đầu lưỡi quấn lấy nhau. Giống như động tác ℊ●1𝐚●𝖔 ♓●ợ●🅿️.

Cô không ngừng 𝖒ú-ⓣ lấy đầu lưỡi của anh, để anh liên tục nhận được k●♓0●á●ï 𝒸●ả●〽️.

"Giang Ngộ... Cho em..." Cô ⓡê-ռ r-ỉ trong miệng anh, mơ hồ không rõ.

Thôi, nói là làm khó cô, thật ra chẳng phải anh tự làm khó mình sao? Rõ ràng đã muốn cô lâu như vậy rồi.

Giang Ngộ rút ngón tay ra, nhét vào miệng cô, sau khi đợi cô ngoan ngoãn l.ℹ️.ế.〽️ sạch mới tách hai chân của cô ra, thẳng lưng thúc vào.

Vừa mới 𝒸ắ_𝖒 ⓥ_à_ⓞ, cô lập tức kêu đau.

"Giang Ngộ... Đau quá..."

Giang Ngộ cũng cảm thấy lỗ nhỏ của cô vô cùng chặt, rõ ràng vừa rồi đã ra nhiều nước như vậy, nhưng lúc ⓒắ-m ν-à-ο vẫn rất khó khăn.

"Niên Niên, " Anh xoa lên tiểu hạch để dời đi sự chú ý của cô, khàn giọng hỏi: "Sau khi chúng ta chia tay, em có làm với người khác không?"

"A... Không có..." Làm gì có người khác chứ?

Trong nháy mắt, Giang Ngộ mỉm cười.

Lúc anh không cười trông lạnh như băng, cười một cái, giống như gió xuân thổi tới, vạn vật sống lại.

Phương Niên ngây người nhìn anh, rất lâu rồi cô không thấy Giang Ngộ cười với mình, rất lâu rồi...

Thừa dịp cô lơ là, 🅓ươn_ɢ ✔️_ậ_т của Giang Ngộ cũng hoàn toàn ↪️.ắ.Ⓜ️ ☑️à.🅾️ trong.

"A..." Sau cảm giác đau đớn bị lấp đầy, chính là cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Giang Ngộ, Giang Ngộ của cô, rốt cuộc anh và cô lại hợp thành một.

"Niên Niên, em thật chặt."

Giang Ngộ nói, bàn tay vòng ra sau lưng cô cởi bỏ dây áo.

"Giang Ngộ..."

Cô 𝖘𝒾ế-т 🌜-♓-ặ-🌴 vai anh, giống như vô số lần trước đây.

Giang Ngộ ngậm lấy đôi môi cô 〽️●ú●✝️ một hồi, lại cúi đầu nhìn chỗ hai người 𝐠*ı𝖆*ⓞ ♓ợ*𝐩.

Chỉ thấy ◗-ư-ơп-ɢ 𝖛-ậ-т của anh đang từng chút xông phá nhục huyệt của Phương Niên, đâ.m sâu vào nơi ⓜ-ề-Ⓜ️ Ⓜ️-ạ-1 bên trong cô.

Đám rừng rậm của anh 𝐜●ọ 🔀●á●🌴 bắp đùi 𝖒.ề.ⓜ ɱ.ạ.ı của cô, khiến nơi đó hơi đỏ lên.

Dịch nhờn của cô chảy ra khắp nơi, không chỉ tưới gậy thịt của anh ướt nhẹp mà còn chảy rất nhiều xuống giường.

Sau một thời gian dài không tiến vào, Giang Ngộ rất nhanh đã bắn ra.

Anh không mang bao, thế nên tất cả ✞ⓘ𝓃.♓ ⓓị.c.𝖍 đậm đặc đều lưu lại bên trong tiểu huyệt của cô.

Trong chốc lát hơi mềm ra, Giang Ngộ bắt đầu ⅼ𝖎_ế_〽️ bầu vú to của cô.

Ꮮiế●m một lúc, cô lại nũng nịu ⓡ-ê-ⓝ r-ỉ, tiểu Giang Ngộ cũng cứng lên lần nữa.

Anh nằm trên giường, để cô ngồi trên người mình, thương lượng với cô: "Niên Niên, ngồi xuống."

"A... Em sợ..."

Cô bị dọa khẽ 𝖗u.ռ 𝖗.ẩ.𝖞, bầu 𝓃-ɢ-ự-𝖈 lớn cũng theo đó mà đung đưa, khiến anh miệng đắng lưỡi khô.

Trước đây đã từng thử qua tư thế này, nhưng bởi vì gậy thịt của anh thật sự quá lớn, mỗi lần mới vừa 𝖈.ắ.〽️ 𝐯.à.𝖔 cô đã sợ hãi phải bò xuống.

Đêm nay, rõ ràng cô đã khao khát rất lâu, lại rất ngoan ngoãn, thế nên Giang Ngộ lập tức nghĩ tới.

"Anh muốn thấy em ở trên."

Đôi mắt anh thật dịu dàng, lại khiến cô nhớ nhung lâu đến vậy, không chỉ ngàn vạn fans của anh, mà chính cô cũng không thể nào cưỡng lại.

Thế là, cô đỡ lấy eo anh, nhắm ngay gậy thịt lớn, từ từ ngồi xuống dưới ánh mắt sáng rực của anh.

"A... Giang Ngộ..." Quy đầu vừa mới đi vào, cô đã sợ hãi gọi anh.

"Niên Niên, tiếp tục."

Anh nhào nặn bộ 𝓃g*ự*𝖈 to của cô, vân vê núm vú sưng đỏ để κ-í-ⓒ-h 𝖙♓íc-♓ cô.

Phương Niên cắn răng, đôi mắt ɱ*ôn*𝖌 lung tiếp tục di chuyển xuống.

Bên trong tiểu huyệt của cô vẫn còn rất nhiều nước và ✝️𝖎_n_h 🅓ịⓒ_♓ của anh, cô ngồi xuống dưới, lập tức những chất lỏng đó cũng nhỏ xuống, tất cả đều chảy lên đám rừng rậm của anh, vô cùng ◗_â_〽️ mỹ.

"A... Lớn quá..."

Gậy thịt hoàn toàn tiến vào, cửa huyệt của cô dán chặt lên bụng anh, tư thế này có thể đ-â-ⓜ 𝐯-à-🅾️ sâu nhất.

Phương Niên cảm giác mình sắp bị phá vỡ rồi, nhưng anh vẫn để cô di chuyển.

Cơ thể đã từng học múa cho nên phần eo rất dẻo dai, sau khi rời khỏi gậy thịt của anh, lại ngồi xuống nuốt hết, cô ngoan ngoãn nhấc lên ngồi xuống, 𝖒ú●𝐭 vào nhả ra...

Cả hai chân đều 𝓇·υ·п r·ẩ·γ, tiểu huyệt càng không chịu được, cô vừa khóc vừa di chuyển, lớn tiếng гê-𝓃 r-ỉ.

"Giang Ngộ... A... Em sắp hỏng rồi... A..."

"Niên Niên..."

Cô trần trụi ngồi trên người anh lên xuống, dáng vẻ này khiến Giang Ngộ bị dục hỏa thiêu đốt, anh khẽ ngồi dậy, tay chống ra sau lưng di chuyển, phối hợp với động tác của cô.

"A... Ưm... A..."

Tư thế mặt đối mặt thật sự là quá mệt, cả người Phương Niên bủn rủn, bị ép phối hợp với động tác của anh, bị anh điều khiển hết lần này đến lần khác...

Chương (1-78)