Vay nóng Tima

Truyện:Ước Hẹn Phù Hoa - Chương 54 (cuối)

Ước Hẹn Phù Hoa
Trọn bộ 54 chương
Chương 54 (cuối)
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Lazada


Tai nạn bất ngờ này khiến cho Từ Kính Diên bỏ mạng, còn Từ Kính Nam thì tàn tật suốt đời. Thời gian xảy ra tai nạn quá trùng hợp khiến cho sự kiện bất ngờ này không khỏi bị người ta đồn đãi thành có người cố ý làm ra. Dù sao thì Từ Kính Nam và Từ Kính Diên từ lâu cũng đã bị đồn thổi là tranh giành gia sản.

Nhưng bộ phận quan hệ xã hội của nhà họ Từ đã nhanh chóng ra tay. Họ kiện tờ báo đưa tin anh em họ Từ tranh chấp tài sản lên tòa, cuối cùng nhà họ Từ thắng kiện, rồi lâu ngày vụ tai nạn động trời này cũng được người ta coi như một sự cố đơn thuần.

Chỉ có Tôn Dao, bất luận báo chí có thanh minh thế nào, thì cô vẫn không tin đó là một tai nạn ngoài ý muốn, bởi vì cô tuyệt đối không thể nào quên được tin nhắn mà mình nhận được trong đêm hôm ấy...

"Những gì nợ em, đêm nay anh sẽ trả hết. Vĩnh biệt!"

Tin nhắn được gửi đi từ số điện thoại có số cuối là ngày sinh nhật của cô.

Cũng chính chủ nhân của số điện thoại ấy, trong những năm tháng vô tư của thời niên thiếu, đã dạy cho cô biết sự khác biệt giữa "tạm biệt" và "vĩnh biệt"...

"Sao cậu lại vòng từ này lại, còn trừ của mình một điểm? Mình vốn có thể đạt yêu cầu rồi mà. Thầy Tần đang nhằm vào mình đấy!"

"Haizz, bạn học Tôn Dao, có phải lúc lên lớp cậu chỉ lo ngắm mình thôi không mà ngay cả lời thầy giáo giảng cậu cũng không chịu nghe cho kĩ."Tạm biệt" có nghĩa là còn có cơ hội gặp lại, còn "vĩnh biệt" có nghĩa là không bao giờ gặp lại nữa, mang theo nghĩa biệt ly, không thể dùng một cách tùy tiện được. Cậu dùng từ này đương nhiên là sai rồi."

Vĩnh biệt có nghĩa là ly biệt mãi mãi...

Vĩnh biệt...

Còn Tôn Dao, cô mãi mãi không chịu thừa nhận, sau ba ngày ba đêm chờ đợi mỏi mòn trong bệnh viện mà vẫn không có bất cứ tin tức gì của Từ Kính Nam, cô đã đau đớn nát lòng như thế nào. Cô còn ép mình phải cố quên sau khi được Nhậm Tư Đồ đưa về nhà, lúc nghe được câu "theo một nguồn tin cho hay, Từ Kính Nam đã qua cơn nguy kịch..." từ trong ti vi, cô đã vui mừng như thế nào...

Cô hy vọng anh có thể sống sót, dù là trong bất cứ hình hài nào...

Từ một diễn viên chuyên đóng những vai phụ nhỏ bé trở thành diễn viên chuyên đóng vai nữ chính, rồi lại từ phim truyền hình đóng sang phim điện ảnh, tiếng tăm và giá trị của cô cũng lên như diều gặp gió. Ai mà ngờ được mới hơn một năm trước thôi, cô còn là một nghệ sĩ nho nhỏ bị công ty đóng băng. Tôn Dao không thể không thừa nhận mình có được địa vị như ngày hôm nay trong giới giải trí này, phần lớn đều nhờ vào Từ Kính Nam. Nhưng rốt cuộc cô nên lấy đó làm tự mãn hay là cảm thấy xót lòng đây? Tôn Dao cố gắng dùng những chuyện khác để lấp đi cảm giác buồn bực trong lòng. Chẳng hạn như mặc sức đi mua sắm, đi xe sang, thậm chí là ở nhà đẹp... Nhưng cô lại không cho cậu mình một xu nào. Cô giống như một kẻ ấu trĩ đang điên cuồng trả thù, chỉ có thể dùng cách này để trút hết những oán hận của mình trong bao nhiêu năm nay.

Nhưng Tôn Dao không ngờ ông cậu của mình lại lên án cô vong ân bội nghĩa với báo chí, khiến cho người trong giới được một phen xem trò hay. Tin này gây xôn xao ầm ĩ trong một thời gian nhưng thật ra cũng chẳng ảnh hưởng tới cô lắm. Cô là người đại diện, quảng cáo cho tập đoàn Kính Nam, ai dám hủy hợp đồng của cô? Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản được chuyện cư dân mạng đồng loạt lên tiếng đòi tẩy chay cô. Để cứu vãn hình tượng của cô, công ty quản lý đã sắp xếp cho cô đi làm từ thiện, đến những vùng có điều kiện khó khăn để tặng sách vở, quần áo, tham gia đạp xe đạp vì môi trường, đến cô nhi viện thăm trẻ mồ côi...

Tôn Dao không thể ngờ được rằng, cô sẽ gặp lại con trai mình trong cô nhi viện này...

Lần đầu tiên khi nhìn thấy Tầm Tầm, cậu bé đang hùng hổ đánh nhau với một bé trai cao hơn mình một cái đầu trên bãi cỏ của cô nhi viện. Cuối cùng, hai đứa ôm nhau lăn lông lốc trên bãi cỏ, người dính đầy bùn đất và lá cây.

Lúc ấy, Tôn Dao vừa từ nhà vệ sinh bước ra thì nhìn thấy cảnh này. Không lâu sau, người của cô nhi viện liền chạy tới tách hai đứa trẻ ra.

Bé trai kia tỏ vẻ vô cùng oan khuất."Tầm Tầm ra tay đánh con trước!"

Ngược lại, Tầm Tầm không chịu nói gì, chỉ nhìn mọi chuyện xảy ra với ánh mắt không phục, cho dù có bị viện trưởng ra lệnh cấm túc thì thằng bé cũng không giải thích một câu.

Bộ dạng bất khuất không cam chịu của thằng bé này rất giống với một người, bởi thế tối hôm ấy, sau khi về tới nhà, Tôn Dao bỗng nhiên nhớ ra. Cô lập tức như bị sét đánh, ngẩn ngơ ngồi trên giường cả đêm, không thể nào ngủ được.

Có lẽ mọi thứ đã được ông trời sắp đặt sẵn. Đứa bé này hơn bốn tuổi, thời gian được đưa vào cô nhi viện là ngày Mười một tháng Tám. Có lẽ đã xác định được mọi thứ chắc chắn nên khi lấy được kết quả xét nghiệm ADN, Tôn Dao không hề ngạc nhiên chút nào.

Cô không thể coi như không thấy đứa trẻ phải chịu đựng toàn bộ nỗi sỉ nhục của mình này. Làm sao có thể coi như là chưa từng xảy ra chuyện gì cơ chứ? Cô không thể nào làm được!

Cuối cùng, chính Nhậm Tư Đồ đã quyết định thay cô: nhận đứa trẻ về nuôi, trên danh nghĩa của Nhậm Tư Đồ.

Nhưng đáng tiếc, Nhậm Tư Đồ vẫn chưa đủ ba mươi tuổi nên không có quyền nhận nuôi con. Vì thế, họ đành nhờ một người thân đã mất đứa con duy nhất của mình nhận nuôi Tầm Tầm.

Khi bọn họ đến cô nhi viện lần nữa thì suýt chậm một bước. Có một đôi vợ chồng đã nhìn trúng Tầm Tầm và đang làm thủ tục nhận nuôi trước bọn họ.

"Nhường đứa trẻ này lại cho tôi có được không?"

Lúc ấy, không khí trong phòng làm việc của viện trưởng rất căng thẳng, Tôn Dao đang khúm núm cầu xin bọn họ. Đôi vợ chồng kia rất thích Tầm Tầm, không muốn buông tay."Thủ tục của chúng tôi đã sắp làm xong rồi, cô làm thế này là muốn tranh giành với tôi à! Nơi này có rất nhiều trẻ con, sao cứ nhất quyết phải tranh với chúng tôi?"

Bên cạnh phòng làm việc của viện trưởng chính là phòng nhận hồ sơ xin nuôi dưỡng, chỉ cần đôi vợ chồng này bước ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng một bước thì Tôn Dao sẽ không thể xoay chuyển tình thế được nữa. Tôn Dao vô thức níu cánh tay của bà vợ lại."Tôi van xin các vị, xin các vị đừng mang nó đi. Tôi đã mất nó một lần rồi, giờ không thể để mất nó lần nữa..."

Cảm giác có rồi lại mất ấy vây chặt lấy Tôn Dao, khiến cho cô trở nên hoảng loạn. Cô chưa bao giờ chật vật hạ mình thế này, còn thê thảm hơn cả khi bị người thân của mình phản cung, rút đơn kiện, khóc lóc bước ra khỏi tòa án năm đó. Cảm giác đau đớn vô hình này còn mãnh liệt hơn cả nỗi đau khi vừa sinh xong Tầm Tầm, vẫn còn nằm trong bệnh viện nghỉ ngơi thì được biết đứa trẻ đã được mang đi. Cô không thèm quan tâm đến vết mổ trên bụng mình, chạy ra khỏi phòng bệnh để đuổi theo như kẻ điên...

Nhậm Tư Đồ ở bên cạnh hoàn toàn không kịp đỡ cô vì Tôn Dao vừa nói vừa gần như là quỳ xuống.

Có lẽ đôi vợ chồng này không thể ngờ được cô gái cố chấp trước mặt mình lại có quan hệ sâu xa với đứa trẻ kia như thế, nên cuối cùng cũng đã động lòng trắc ẩn. Có điều những người đang có mặt ở đó đều không biết rằng khi ấy Tầm Tầm đang đứng bên ngoài phòng làm việc của viện trưởng, hiên ngang nghe trộm đoạn đối thoại này. Chẳng qua nó cứ nghĩ rằng người khóc lóc vật vã ấy chính là Nhậm Tư Đồ, chứ không phải là cô... Đối với chuyện này, Tôn Dao vẫn cảm thấy may mắn, nhưng trong sự may mắn ấy, cô không khỏi cảm thấy chua xót.

Đứa trẻ mang dòng máu mình lại gọi người khác là mẹ...

Nhưng ngẫm lại thì Nhậm Tư Đồ quả thật xứng đáng với tiếng gọi mẹ ấy. Trong những năm ở cô nhi viện, thật ra Tầm Tầm là một đứa trẻ có vấn đề. Cậu bé thường xuyên đánh nhau, gây chuyện rắc rối để đối lấy sự quan tâm ít ỏi của người khác. Nhưng sau khi ở cùng Nhậm Tư Đồ, tính cách của thằng bé từ từ trầm lại. Nhậm Tư Đồ cũng sắp xếp cho nó vào học ở trường mẫu giáo quốc tế tốt nhất thành phố. Tuy Tầm Tầm học muộn một năm nhưng cũng nhanh chóng đuổi kịp tiến độ học tập của các bạn. Nhậm Tư Đồ chăm sóc Tầm Tầm chu đáo như thế, cô tự thấy mình không thể nào sánh được với cô ấy trên mọi phương diện.

Tuy trong hiện thực không thể xứng với danh xưng người mẹ nhưng vẫn có người tìm cô để diễn vai bà mẹ đơn thân.

Đây vẫn là dự án do tập đoàn Kính Nam đầu tư. Vai diễn của cô lần này có thể coi là vai thứ chính nhưng tính cách còn đặc biệt hơn cả nữ chính, vì thế cô nhanh chóng giành được giải thưởng.

Từ Kính Nam là một người cực kỳ thông minh, mánh lới lăng xê người khác cũng rất khôn khéo, không hề nóng vội mà cứ tuần tự làm theo từng bước, để cô dần trở nên quen mặt trên màn ảnh nhỏ, sau đó mới nâng cô lên màn ảnh rộng. Bộ phim điện ảnh của cô đi theo thị hiếu của công chúng, vai diễn cũng rất đặc sắc nên cô dần được lăng xê mà không bị bán tán gì.

Nhưng dù sao hiện giờ cô vẫn là một tiểu hoa đán, muốn thử thách với vai diễn bà mẹ đơn thân từng lầm đường lỡ bước thì phải hóa trang cho xấu đi, tự hủy hoại hình tượng của mình nên công ty vẫn e dè với chuyện này. Tôn Dao không đoán được Từ Kính Nam chọn cho cô vai diễn như vậy là có ý gì nhưng cô rất thích vai diễn này, cực thích.

Cuối cùng, cô cật lực phản bác ý kiến của số đông, nhận lời đóng bộ phim này. Không ngoài dự đoán, bộ phim được đánh giá rất cao, cô cũng giành được giải thưởng diễn viên trẻ xuất sắc nhất. Sau khi nhận giải thưởng trở về, công ty còn tổ chức riêng cho cô một bữa tiệc ăn mừng. Bữa tiệc này rất lớn, ngay cả lãnh đạo và các đàn anh, đàn chị trong công ty cũng nể mặt tới tham gia.

Đây là đêm mà Tôn Dao được nở mày nở mặt nhất từ khi sinh ra đến nay, nếu như Từ Kính Nam không xuất hiện thì nó sẽ trở thành đêm vui vẻ nhất kể từ khi cô bước vào nghề.

Nhưng Từ Kính Nam lại không cho cô được như ý nguyện. Anh ta ngồi xe lăn tiến vào. CEO của công ty quản lý đích thân ra nghênh đón.

Đây là lần đầu tiên Từ Kính Nam công khai xuất hiện từ sau khi xảy ra tai nạn. Tin đồn về tai nạn giao thông năm ấy bị đồn thổi lên hết sức đáng sợ. Có người nói Từ Kính Nam bị cụt chân, cũng có người nói chân của Từ Kính Nam bị tê liệt. Nhưng Từ Kính Nam ngồi xe lăn tiến vào, quần áo phẳng phiu thẳng thớm. Về phần cái chân bên trong ống quần tây ấy có phải là chân giả hay không, những người có mặt ở đây đều rất tò mò.

Ai ai cũng đều cố gắng chen vào chạm cốc với Chủ tịch Từ, ngoại trừ Tôn Dao. Cô lùi ra sau cùng nhưng rồi vẫn bị người quản lý lôi đến trước mặt Từ Kính Nam. Người quản lý thấy cô không chút tích cực thì tự ý giới thiệu: "Chủ tịch Từ, đây là nhân vật chính của ngày hôm nay, cô ấy vừa giành được giải thưởng diễn viên trẻ xuất sắc nhất."

Từ Kính Nam chỉ gật đầu, mỉm cười.

*****

Người quản lý thấy anh trịch thượng như thế thì vội vàng dùng khuỷu tay đẩy Tôn Dao một chút. Tôn Dao hiểu ý của chị ta nên miễn cưỡng giơ tay ra, cố cong môi lên coi như là nở một nụ cười."Lần đầu gặp mặt, mong được anh giúp đỡ nhiều hơn."

Khi ấy Từ Kính Nam mới đưa tay ra nắm lấy tay cô, thái độ rất kiêu ngạo. Tôn Dao thấy thế cũng chỉ cười nhạt.

Người quản lý gắng sức làm nóng bầu không khí."Chủ tịch Từ, tập đoàn của anh có người chuyên phụ trách công tác truyền thông nên có thể anh không biết, đây đã là lần thứ ba Tôn Dao đóng phim do tập đoàn các anh đầu tư rồi đấy. Chúng tôi rất mong chờ lần hợp tác thứ tư của chúng ta."

Khi có thể thoát khỏi người quản lý, Tôn Dao bực bội tới nỗi phải mượn rượu để giải hết cơn sầu. Mạc Nhất Minh từng trêu chọc cô rằng cô là người không có số hưởng phúc. Một bữa tiệc mừng linh đình như thế, rượu vang mấy chục nghìn một chai mà lại không vừa miệng cô. Cuối cùng, Tôn Dao còn bảo nhân viên phục vụ mang hai chai rượu đế ra thì mới có thể uống một cách thỏa thuê.

Có điều cái tên què này lại chạy tới quấy rầy khoảng thời gian độc ẩm của cô...

Thảm dày cách âm rất tốt nên Tôn Dao hoàn toàn không nghe thấy tiếng bánh xe lăn, mãi cho đến khi chiếc xe lăn vòng qua cái bàn trước mặt cô.

Đây là phòng bên hông đại sảnh, ngoại trừ cô thì còn ai ăn no rửng mỡ chạy tới đây tìm kiếm sự yên tĩnh nữa chứ?

Tôn Dao chỉ nghiêng đầu qua nhìn, tâm trạng vui vẻ vì nhờ có men rượu trợ hứng bỗng lập tức tan biến.

Từ Kính Nam cau mày nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ nói một câu: "Đừng uống nữa."

Trong trí nhớ của anh, cô chỉ cần uống một chút thôi là mặt đã đỏ bừng, còn bây giờ... uống cạn một bình rưỡi rượu đế mà mặt vẫn không đỏ, tim không đập nhanh, thậm chí khi anh đưa tay định giật lấy bình rượu của cô thì cô còn đủ nhanh nhẹn để tránh được.

Không chỉ nhanh nhẹn tránh được, cô còn đắc ý dốc nghiêng chai rượu qua, để cho rượu đổ lên đầy quần anh.

Sau đó, cô lập tức kêu lên một tiếng: "Ai da!", rồi vội vàng nhảy xuống khỏi ghế, khom người lau quần cho anh."Thật xin lỗi, xin lỗi anh. Để tôi lau cho anh."

Không hổ là diễn viên vừa giành được giải thưởng, diễn xuất rất giống thật. Nếu khi sờ vào chân anh dưới ống quần, cô không cố tình nói một câu cay nghiệt thì anh đã tin là cô vô tình làm đổ rượu lên người anh thật."Thì ra anh Từ đeo chân giả à! Chân giả dính rượu thì chắc không có việc gì đâu nhỉ?"

Từ Kính Nam vẫn bình tĩnh nhìn vẻ mặt gây hấn của cô. Rồi anh hôn cô, một cách bất ngờ.

Đúng vậy, sau bao nhiêu năm xa cách, anh lại hôn cô lần nữa.

Có điều lần này, thứ anh nhận được không phải là ánh mắt vừa dịu dàng như nước vừa ngây thơ ngơ ngác của cô mà là một cái tát nảy lửa khiến má Từ Kính Nam lập tức đỏ bừng lên.

Trong căn phòng rộng rãi và trống trải, âm thanh chát chúa ấy vang vọng rất lâu mới hoàn toàn biến mất.

Tôn Dao phủi mông đi mất. Giờ khắc ấy, cả hai đã thể hiện rõ lập trường của mình: anh không chịu buông tha cho cô thì cô sẽ giày vò anh. Rất công bằng, không ai nợ ai...

Tôn Dao luôn cảm thấy cuộc đời mình sẽ mãi mãi như thế này, một mặt hưởng thụ những nguồn lợi mà Từ Kính Nam mang đến, một mặt phỉ nhổ khinh bỉ chính mình nhưng không ngờ, có đôi khi chỉ cần một cái chớp mắt, mọi chuyện dâu bể biến hóa đã xảy ra.

Không biết làm cách nào mà Từ Kính Nam biết được chuyện Tầm Tầm là con trai của Từ Kính Diên, rồi nhanh chóng phái luật sư đến phòng làm việc của Nhậm Tư Đồ, đòi thương lượng quyền giám hộ Tầm Tầm.

Điều này khiến Tôn Dao rất hoảng hốt. Cô vội vã trở về từ trường quay ngay trong đêm dù rằng trước nay cô chưa bao giờ đi tìm Từ Kính Nam. Cô rất sợ lỡ mình về trễ một chút thôi là Từ Kính Nam sẽ mang thằng bé đi. Anh ta hoàn toàn có thể làm ra những chuyện ác ôn như thế.

Tôn Dao biết mình tự tìm đến cửa thì chắc chắn không thể tránh khỏi một cuộc xung đột xảy ra. Cô vốn cũng chẳng định ôn hòa đến tìm anh ta. Nhưng khi quản gia của nhà họ Từ dẫn cô lên lầu hai, khi cô tự tay đẩy cánh cửa phòng anh ra thì gương mặt vốn đang hằm hằm sát khí kia lập tức trở nên cứng đờ.

Từ Kính Nam mặc một chiếc quần ngắn, để lộ bắp chân nhưng ống quần phía bên trái thì lại trống rỗng. Cô từng hất rượu lên người anh, nhân cơ hội đó sờ chân anh, có lẽ khi ấy đã sờ trúng phần chân giả bằng kim loại. Bây giờ đã khuya, có lẽ anh chuẩn bị đi ngủ nên mới tháo chân giả ra.

Tôn Dao ngây người trong khoảng năm giây, khi nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Từ Kính Nam thì mới hoàn hồn lại.

Cô đến đây là để gây chuyện chứ không phải đến để thương hại anh ta.

Nhưng không đợi Tôn Dao lên tiếng, Từ Kính Nam đã nói trước: "Xem ra việc luật sư xuất trận cũng có hiệu quả đấy chứ."

Xem ra anh đã biết rất rõ ý định của cô hôm nay nên Tôn Dao cũng không ngại phải trở mặt với anh, dứt khoát nói: "Anh mà dám tranh giành quyền giám hộ với Nhậm Tư Đồ thì tôi sẽ dám cho đăng những "chuyện tốt" của Từ Kính Diên năm xưa lên báo. Dám tranh giành quyền giám hộ với người bị hại một cách trắng trợn, đây chẳng phải chuyện vẻ vang gì nhỉ. Nếu nhà họ Từ các người có thể chịu được sự mất mát như thế thì anh cứ việc bảo luật sư đến quấy rầy Nhậm Tư Đồ lần nữa."

Bất kể anh có chịu sự uy hiếp của Tôn Dao hay không thì cô cũng đã bày tỏ lập trường của mình. Không đợi Từ Kính Nam lên tiếng, quản gia đã đẩy cửa bước vào, nói với anh: "Anh Từ, đã đến giờ..."

Quản gia còn chưa nói xong, Từ Kính Nam đã xua tay ra hiệu cho ông ta đừng nói nữa, quản gia đành gật đầu rồi đi ra ngoài. Từ Kính Nam cũng đanh mặt lại, bắt đầu ra lệnh đuổi khách: "Tôi chuẩn bị đi ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói tiếp."

Tôn Dao "hừ" lạnh."Ngày mai? Anh không sợ để tới mai là tôi sẽ giũ toàn bộ chuyện này ra để tất cả mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của nhà họ Từ vốn được cho là gia tộc từ thiện bác ái à?"

Có lẽ anh đã bị cô chọc giận nên mặt mày lập tức trở nên lạnh lùng hơn."Em có biết hậu quả sau khi làm thế không?"

"Anh ấy à, em trai anh đã chết rồi, nhà họ Từ bây giờ chỉ còn lại một tên què là anh, anh có thể dùng thứ gì để uy hiếp tôi được chứ?" Tôn Dao khinh miệt liếc nhìn chân anh."Còn nữa, Từ Kính Nam, tôi nói cho anh biết. Đừng tưởng anh mất một cái chân là ân oán giữa chúng ta đã chấm hết. Những gì anh nợ tôi, cả đời này anh trả cũng không hết đâu."

Từ Kính Nam lẳng lặng nhìn cô vài giây, sau đó đột nhiên hoảng hốt dời mắt đi, quát lớn về phía cửa: "Bác Tống, tiễn khách!"

Quản gia nhanh chóng đẩy cửa bước vào, nhìn về phía Từ Kính Nam. Sau khi được sự đồng ý ngầm của Từ Kính Nam, ông ta mới đi về phía Tôn Dao."Cô à, mời cô ra khỏi đây."

Quản gia bây giờ đã không còn là quản gia mà Tôn Dao biết trước đây. Tôn Dao cũng từng loáng thoáng nghe, rằng không lâu sau khi cô xảy ra chuyện, toàn bộ người làm, người giúp việc trong nhà họ Từ đều bị sa thải. Nhà họ Từ làm như thế chẳng qua là vì cảm thấy chuyện này rất mát mặt nên tự lừa dối mình, thay toàn bộ người làm, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bây giờ, ngay cả Từ Kính Nam cũng làm chuyện tự lừa mình dối người như vậy, Tôn Dao cảm thấy mình đã đánh giá anh quá cao."Nói không lại thì đuổi tôi đi. Họ Từ kia, bây giờ anh chỉ còn chút bản lĩnh ấy thôi sao?"

Tôn Dao hùng hổ chửi mắng trong khi bị quản gia kéo ra khỏi phòng, dẫn xuống lầu, đuổi ra khỏi cổng của căn biệt thự. Thấy mình sắp bị đuổi ra khỏi cánh cổng sắt ngoài vườn hoa, nhất thời cô cũng không biết mình lấy đâu ra sức mà vung mạnh tay một cái, ông quản gia bốn mươi mấy tuổi khỏe mạnh đã bị cô đẩy ngã ra đất, đau đến nỗi không bò dậy được. Lúc ấy, Tôn Dao không hề cảm thấy áy náy, chỉ lo cắm đầu chạy ngược trở lại.

Hôm nay cô không buộc được anh thu lại thư ủy quyền luật sư thì tuyệt đối chưa chịu thôi.

Nhưng Tôn Dao không ngờ được rằng, khi cô xông vào phòng ngủ của anh thì lại nhìn thấy cảnh ấy...

Từ Kính Nam đang nhọc nhằn chống tay lên bàn làm việc, sắc mặt tái mét.

Thấy cô đột nhiên quay trở lại, anh ngẩn ra trong giây lát nhưng không nghĩ gì nhiều, chỉ lên tiếng hỏi cô: "Bác Tống đâu?"

Tôn Dao như hóa đá."... Anh... bị sao thế?"

Từ Kính Nam không còn hơi sức trả lời cô. Anh chộp lấy đôi nạng gác bên cạnh giường, khập khiễng đi lướt qua người cô, bước thẳng về phía gian phòng bên cạnh. Khi Tôn Dao đuổi theo sang phòng bên thì nhìn thấy anh đang mở một ngăn tủ, trong đó có mấy lọ thuốc, nhưng tay của anh đã run lên bần bật, vừa định mở nắp thì lọ thuốc đã bị anh làm rơi xuống đất.

Từ Kính Nam đầm đìa mồ hôi, nhất thời không chống vững cây nạng nên lập tức ngã nhào xuống đất.

Tôn Dao chưa từng nhìn thấy anh thê thảm đến thế, như thể cô đang nhìn thấy một người xa lạ vậy. Mãi đến khi anh cố gắng đứng lên nhưng cuối cùng lại bị ngã xuống sàn lần nữa thì Tôn Dao mới hoàn hồn lại, chạy tới trước.

Thuốc trong ngăn tủ bị anh lục lọi làm đổ lung tung, Nhậm Tư Đồ đành phải hỏi: "Nhiều thuốc thế này, rốt cuộc anh định uống lọ nào? Còn nữa, uống mấy viên?"

Cả người Từ Kính Nam toàn là mồ hôi, lưng áo cũng đã ướt đẫm, đau đến nỗi không thể nói thành lời.

Những cái nhãn dán trên lọ thuốc toàn là tiếng Anh, Tôn Dao hoàn toàn không hiểu nên đành cầm đại mấy lọ lên, lấy mỗi lọ một viên rồi nhét vào miệng anh.

"Tôi đi lấy nước." Tôn Dao nói xong thì đứng dậy, định đi ra ngoài.

Nhưng cô bị anh kéo lại.

Anh dùng chút sức lực sau cùng, không chịu buông tay."Đừng đi... đừng... đi!"

*****

Mãi đến nửa đêm về sáng, Từ Kính Nam mới dần bình phục trở lại.

Quản gia bước vào nhìn tình cảnh ấy thì lặng lẽ lui ra ngoài. Hai người ngồi dưới đất, các loại thuốc vung vãi khắp nơi trên sàn nhà.

Từ Kính Nam mở mắt ra nhìn Tôn Dao. Anh đang dựa vào lòng cô. Trong khoảnh khắc ấy, Tôn Dao cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà mình lại đưa tay vuốt ve gương mặt anh. Và cũng trong khoảnh khắc ấy, cô ý thức được rằng mình đã phạm phải một sai lầm mà chính cô cũng không thể tha thứ được cho mình: cô sinh lòng thương hại anh ta.

"Đừng có kinh ngạc như thế, thuốc giảm đau thôi mà." Từ Kính Nam nói bằng giọng yếu ớt.

Thời khắc Từ Kính Nam bất ngờ đưa tay nắm lấy tay Tôn Dao cũng chính là thời khắc mà cô đẩy mạnh anh ra. Tôn Dao đẩy anh ra xong vội đứng bật dậy, thầm mắng mình là vừa lành sẹo đã vội quên đau, vì thế hấp tấp bỏ đi ngay.

Cô cần rượu, cần dùng nó để làm tê dại nhiều thứ. May mà hầm rượu vẫn còn ở chỗ cũ, dưới tầng hầm.

Người dẫn cô tới đây để uống trộm rượu năm đó là Từ Kính Nam. Người lần tìm khắp cả biệt thự họ Từ để cứu cô ra khỏi hầm rượu khi cô bị Từ Kính Diên nhốt trong đó cũng chính là Từ Kính Nam...

Nhưng sao ngay cả men rượu cũng không thể cứu rỗi được cô, ngược lại còn khiến cô dễ dàng nhớ tới chuyện năm đó. Tôn Dao tức tối ném một chai rượu vỡ toang.

Từ Kính Nam chống nạng, đi đến trước mặt cô.

"Tôn Dao, thừa nhận đi, em vẫn còn yêu anh!"

Anh vuốt ve khuôn mặt cô, hôn lên bờ môi cô. Trong bóng tối, dưới sự thúc giục của men rượu, mọi chuyện cứ thế lặng lẽ diễn ra. Hết sức hoang đường, nhưng cũng... hết sức tự nhiên..

Thuở thiếu niên, họ từng mang một tâm trạng kích động vội vàng, nôn nóng muốn được hưởng thụ lần đầu tiên của nhau. Nhưng mỗi một bước tiến đều trúc trắc và gian nan. Lúc ấy, Tôn Dao chỉ có một cảm giác duy nhất là đau, nhưng trong lòng lại hết sức ngọt ngào nên không cảm thấy như thế là chưa hoàn mỹ.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, Tôn Dao đắm chìm trong hồi ức ngọt ngào ấy. Điều này khiến cô không kìm được đưa tay bấu vào vai Từ Kính Nam.

Bả vai hơi gầy gò năm nào đã trở nên vạm vỡ săn chắc, ẩn chứa một nguồn năng lượng mạnh mẽ, giam cầm Tôn Dao trong cơn dục vọng đê mê. Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói xảo quyệt, nham hiểm, từng vang vọng trong giấc mơ của cô vô số lần, giày vò cô trong vô vàn ngày đêm bỗng nhiên bật lên...

"Anh có thể chơi con nhỏ này? Tại sao tôi không thể?"

Đó là giọng nói của Từ Kính Diên.

Đó là câu duy nhất mà Từ Kính Diên đã nói khi Từ Kính Nam cởi chiếc thắt lưng của Từ Kính Diên ra khỏi cổ tay cô và đấm hắn ta gục xuống đất.

"Anh có thể chơi con nhỏ này? Tại sao tôi không thể..."

Chỉ vài ngày sau khi cô và Từ Kính Nam thuộc về nhau, Từ Kính Diên đã dùng cách ấy để phá nát mọi thứ tốt đẹp, hủy hoại không còn chút gì.

Dưới ngọn đèn lờ mờ trong hầm rượu, Tôn Dao như loáng thoáng nhìn thấy gương mặt tàn ác của Từ Kính Diên. Gần như là theo bản năng, cô quơ lấy chai rượu ở gần mình nhất, đập thật mạnh vào gương mặt tàn ác ấy.

Mọi cảm xúc đê mê đều dừng lại trong giây phút đầu Từ Kính Nam bị đập vỡ và máu chảy ồ ạt.

Cuối cùng Từ Kính Nam không còn có ý định tranh giành quyền giám hộ Tầm Tầm nữa, có điều khi Nhậm Tư Đồ hỏi cô đã làm cách nào để đàm phán với Từ Kính Nam thì Tôn Dao chỉ có thể bật cười, tự cảm thấy chua chát, cũng tự mỉa mai mình."Thật ra cũng chẳng đàm phán gì cả, mình đi tìm anh ta ngủ một giấc, sau đó nói với anh ta nếu còn muốn ngủ với mình nữa thì đừng có động vào Tầm Tầm."

Đương nhiên Nhậm Tư Đồ không tin những lời nói bâng quơ này của Tôn Dao nên cô đành giải thích cách khác, mập mờ nước đôi: "Nếu anh ta dám giở trò lật lọng thì cứ gặp nhau trên tòa đi. Anh ta không sợ mình giũ chuyện năm xưa ra cho báo chí nghe, hại nhà họ Từ của bọn họ mất hết thể diện thì mình sợ gì chuyện thân bại danh liệt. Huống chi Tầm Tầm cũng không phải con của anh ta, anh ta giành cái gì chứ?"

Cô nào có dũng khí để thừa nhận phút yếu lòng không kìm được tình cảm của mình kia.

Bởi vì cô hiểu rất rõ, cho dù có không kìm nén được tình cảm của mình thì có thể thế nào chứ?

Nhưng ông trời lại cố ý trêu đùa cô, giây phút yếu lòng không kiềm chế được ấy đã để lại hậu quả...

Cô có thai!

Nhưng cho dù có thai thì có thể thế nào chứ?

Cho dù biết Tầm Tầm là con trai của anh thì có thể thế nào chứ?

Anh vẫn là Từ Kính Nam - người không chịu ra làm chứng trước tòa giúp cô. Mọi thứ vẫn không hề thay đổi.

Cách duy nhất mà Tôn Dao có thể lựa chọn chính là bỏ đứa trẻ này đi.

Nhưng lần này, Từ Kính Nam lại không hề có ý định ngăn cản cô, thậm chí không hề xuất hiện trước mặt cô, điều này khiến cho Tôn Dao cảm thấy như trút được gánh nặng. Bởi vì cô không dám tưởng tượng nếu Từ Kính Nam có ý định ngăn cản, không cho cô ra nước ngoài thì sẽ dùng những thủ đoạn thế nào.

"Sau khi bỏ đứa bé này đi, mình sẽ được giải thoát hoàn toàn..."

Đây là câu cuối cùng mà Tôn Dao đã nói với Nhậm Tư Đồ trước khi đi. Nhưng khi cô thật sự đứng trên đất Singapore, ngày hẹn phẫu thuật đến gần thì cô cũng đành thừa nhận mình lại do dự...

Cô không thể quyết tâm tàn nhẫn với bất kỳ ai.

Đối với đứa bé này, đối với Từ Kính Nam, đối với bản thân... cô đều không thể quyết tâm được, mãi mãi cũng không thể đoạn tuyệt dứt khoát được.

Nhiều năm trước, cô trốn chạy khi đã nằm trên bàn phẫu thuật để giữ lại Tầm Tầm. Bây giờ, cô hèn nhát tới nỗi ngay cả cửa bệnh viện cũng không dám bước vào mà mua vé máy bay về nước đúng vào ngày hẹn phẫu thuật.

Trên đường đến sân bay, cô nhận được điện thoại của Tầm Tầm.

Tôn Dao còn tưởng Tầm Tầm gọi điện thoại là để căn dặn cô đừng quên mua cho nó bộ đồ chơi giới hạn số lượng ở nước ngoài nên không đợi nó lên tiếng, cô đã nói trước: "Dì về nước trước thời hạn nhưng con yên tâm, dì đã mua quà cho con rồi, để đầy cả một va li luôn nè."

Nhưng trả lời cô lại là câu nói không đầu không đuôi của Tầm Tầm: "Dì mau về đây đi, chú Từ phải nhập viện rồi."

Tầm Tầm gọi cuộc điện thoại này dưới sự căn dặn của Thời Chung, ý định cầu hòa cho Từ Kính Nam là hết sức rõ ràng nhưng Tôn Dao lại không thể mặc kệ...

Cô thà rằng anh sống không bằng chết cũng còn hơn là anh chết thật.

Nhưng cho dù cô có tranh thủ về nước, xuất hiện tại bệnh viện tại bệnh viện thì cũng có ích gì đâu? Vì thế, cô về nước trước dự kiến nhưng vẫn chần chừ không đến bệnh viện thăm anh. Trợ lý Tiêu Viên của Từ Kính Nam gọi điện cho cô, từ tốn kể lại nguyên nhân Từ Kính Nam phải nhập viện."Tai nạn ô tô năm xưa đã để lại một cục máu tụ trong đầu anh ấy nhưng nó lại nằm ở vị trí nguy hiểm, không thể phẫu thuật lấy ra được nên kéo dài mãi cho tới nay. Nếu còn không lấy cục máu ấy ra mà cứ để nó chèn lên dây thần kinh thì anh Từ sẽ không còn sống được bao lâu nữa nên đành phải đánh cược một phen, dù sao thì xác suất thành công ít nhất cũng là ba mươi phần trăm, hơn nữa bác sĩ mổ chính và y tá đều là những chuyên gia khoa não có tiếng trong và ngoài nước, thế nào cũng tốt hơn là ngồi chờ chết."

"..."

Ca phẫu thuật của Từ Kính Nam được đặt lịch vào một tuần sau đó. Cuối cùng thì Tôn Dao cũng không kìm được, phải chạy tới bệnh viện.

Cô gặp được Từ Kính Nam khi anh sắp bị đưa vào phòng cách li.

Anh đã thay quần áo phẫu thuật, nằm trên chiếc giường di động, tóc được cạo hết, trông rất buồn cười.

Có điều giọng của anh hơi nặng nề: "Chẳng phải em đã đi rồi sao?"

"Nghe nói anh xảy ra chuyện nên tôi vội về đây để coi thử anh đã chết hay chưa."

Tôn Dao vừa nói xong thì các bác sĩ ở bên cạnh đều hết hồn, nhưng Từ Kính Nam lại không hề cảm thấy ngạc nhiên."Yên tâm đi, mạng của anh rất lớn."

Tôn Dao không hề phát hiện ra mình đã vô thức mỉm cười.

Từ Kính Nam muốn đưa tay lên chạm vào nụ cười trên môi cô nhưng đáng tiếc hành động bất tiện, chỉ có thể dùng đôi mắt ghi lại khoảnh khắc này."Em cười cái gì?"

"Đương nhiên là tôi phải cười rồi. Mạng của anh lớn chút thì tôi có thể giày vò anh cả đời, như thế mới đủ hả giận, chẳng phải thế sao?"

Lần này, đến lượt Từ Kính Nam mỉm cười.

Rốt cuộc là cười cô bụng dạ độc ác hay cười cô khẩu xà tâm Phật, Tôn Dao còn chưa phân biệt được thì y tá đã đẩy Từ Kính Nam ra khỏi phòng bệnh.

Tôn Dao không biết khi nào thì ca phẫu thuật mới xong. Cô cũng không thể xác định được đến khi Từ Kính Nam được đẩy ra khỏi phòng mổ thì sẽ còn sống hay đã chết. Cô cứ ngồi trên bãi cỏ xanh ngoài bệnh viện để chờ đợi.

Nhậm Tư Đồ vẫn luôn ở bên cô.

"Có lẽ giải thoát thực sự chưa hẳn là chặt đứt tất cả mà là cho nhau một cơ hội, sao lại không thể chứ?"

Tôn Dao không biết nên trả lời câu hỏi của Nhậm Tư Đồ thế nào.

Đúng lúc này, dường như sinh mệnh bé bỏng trong bụng cô đang cựa quậy một chút.

Tôn Dao không khỏi đưa tay sờ lên bụng mình, có một ý nghĩ đang dần lớn lên trong đầu cô: Có lẽ đúng như Nhậm Tư Đồ nói, cho nhau một cơ hội, sao lại không thể chứ?

Ở bên cạnh anh, nhìn anh từ từ già đi, cuối cùng thì chết đi, thù hận cỡ nào cũng có thể được hóa giải. Huống chi, cô vẫn còn yêu anh...

HẾT



Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-54)