Truyện:Ước Hẹn Phù Hoa - Chương 46

Ước Hẹn Phù Hoa
Trọn bộ 54 chương
Chương 46
Nếu anh thua, em cùng anh làm lại từ đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chú rể bị cảnh sát bắt đi ngay tại hôn lễ, không biết chuyện này sẽ bị đồn thổi thành tam sao thất bản thế nào đây? Nhậm Tư Đồ không còn hơi sức mà để ý tới điều này nữa. Đối với cô mà nói thì những gì xảy ra hôm nay quả thực quá bất ngờ, không có bất cứ dấu hiệu nào báo trước. Thậm chí cô còn không biết giải thích thế nào với khách khứa. May mà có Thịnh Gia Ngôn ra mặt trấn an mọi người giúp cô, còn cô chỉ việc ngồi trong phòng và nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình trong tiếng còi tàu vang vọng bên tai, báo hiệu hành trình bị hủy, tàu quay về bến cảng.

Hai tiếng đồng hồ sau, du thuyền mới về lại bến cảng.

Trời đổ cơn mưa nhỏ, đưa mắt nhìn quanh bến cảng chỉ thấy một màn mưa lắc rắc, như muốn tạnh mà không thể tạnh. Trên du thuyền có sẵn ô nên sau khi cập bến, khách khứa che những chiếc ô màu đen để xuống tàu rồi được đưa lên xe về nhà. Nhậm Tư Đồ đứng bên cửa sổ nhìn cảnh ấy, trong đầu đột nhiên hiện lên khoảnh khắc lúc Thời Chung bị áp giải lên ca-nô. Cô nhớ rõ mồn một rằng khi ấy mình đứng trên boong tàu, nhìn theo với ánh mắt bất lực. Sau đó, khi quay lại nhìn về phía hàng ghế dành cho khách, cô liền bắt gặp ánh mắt Tư Đồ Phương Ngọc đang nhìn mình chất chứa sự kinh ngạc và thất vọng.

Bị người mình kính yêu nhất nhìn bằng ánh mắt như vậy, đúng là như nghẹn trong cổ họng.

Giờ phút này, nước mưa chảy thành từng dòng trên khung cửa sổ càng khiến cho người ta cảm thấy sầu muộn, muốn nói lại thôi.

Còn Tầm Tầm vẫn không cam lòng mà hỏi bà Thịnh: "Bố của con là người tốt, sao bọn họ lại bắt bố con?"

Bà Thịnh không ngừng an ủi cậu bé: "Đó không phải là bắt mà bọn họ chỉ mời bố con về hỏi một vài chuyện mà thôi. Chúng ta gọi đó là "hợp tác điều tra"."

Tôn Dao thì không ngừng đi qua đi lại trong phòng, dùng cách thức này để giảm bớt sự âu lo trong lòng.

Đúng lúc này, cửa phòng bỗng vang lên một tiếng "két", có người đẩy cửa bước vào. Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa thì thấy Thịnh Gia Ngôn đang bước về phía họ với bộ quần áo ướt hơn phân nửa."Mau lên mạng xem đi, đã có tin tức mới rồi đấy."

Thịnh Gia Ngôn vừa nói thế, Nhậm Tư Đồ - người vốn đứng bên cửa sổ, không biết đang nghĩ ngợi gì – bỗng quay đầu nhìn anh.

Thịnh Gia Ngôn liền đưa chiếc điện thoại trên tay mình cho cô và nói: "Anh vừa ở ngoài tiễn khách, thấy có một vị khách đang lên mạng đọc tin tức, trên tin tức có hình của Thời Chung nên anh tìm kiếm một chút, quả nhiên..."

Nhậm Tư Đồ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Doanh nhân trẻ tuổi, quan chức bị khai trừ, nữ ca sĩ bị tung clip sex... Quan hệ phức tạp của ba người bị một tờ báo miêu tả rất chi tiết, sống động như thật. Bên dưới trang báo còn có những phản hồi của các độc giả: "Scandal quan chức cấu kết phú thương? Đúng là một vở kịch hay!"

Nhậm Tư Đồ đột nhiên không nói tiếng nào mà quay đầu đi thẳng ra ngoài cửa. Tôn Dao giật mình, vội vã chạy tới kéo cô lại."Đợi khách khứa đi hết rồi chúng ta hãy xuống thuyền. Bây giờ cậu mà đi ra, mỗi người nhìn một con mắt thôi là cũng đủ để giết chết cậu rồi."

Miệng lưỡi thế gian đáng sợ thế nào, Tôn Dao là người hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng Nhậm Tư Đồ lại làm như không có chuyện gì, gạt bàn tay của Tôn Dao đang đặt trên cánh tay mình ra, ít nhiều vẫn còn có thể cười được."Đừng có hoảng hốt như thế chứ, mình chỉ định đi thay áo cưới mà thôi."

Lúc ấy Tôn Dao mới yên tâm để cô đi.

Nhậm Tư Đồ nhanh nhẹn thay chiếc váy cưới ra, mặc một chiếc váy dài nhẹ nhàng, từ trong phòng thay đồ bước ra.

Chiếc váy này Nhậm Tư Đồ vốn định mặc trong hai ngày nghỉ trên biển sắp tới, nhưng bây giờ thì...

Giọng của Thịnh Gia Ngôn bỗng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhậm Tư Đồ: "Anh đưa em đến sở Cảnh sát."

Không đợi Nhậm Tư Đồ lắc đầu, Tôn Dao đã hiểu ý của cô ngay. Cái tên Thời Chung nhỏ nhen trong tình cảm kia chắc chắn sẽ không muốn thấy Nhậm Tư Đồ và Thịnh Gia Ngôn cùng xuất hiện nên cô nói thẳng với Thịnh Gia Ngôn: "Hay là để em đi với cậu ấy, còn anh thì dẫn Tầm Tầm về nhà."

Thịnh Gia Ngôn nghe thấy thế thì nét mặt thoáng u buồn.

Tầm Tầm lập tức nhảy dựng lên, nói: "Con cũng phải đi!"

Trước đây, mỗi khi cô bị tổn thương hay đau buồn, anh chính là người che mưa chắn gió cho cô một cách vô điều kiện. Nhưng bây giờ, trong thế giới của cô đã không còn chỗ cho anh nữa rồi. Những gì anh có thể làm chỉ là không kìm nén được mà tỏ ra mất mát một chút, sau đó nhân lúc Tầm Tầm nói chen vào thì điều chỉnh lại cảm xúc, buộc mình phải tươi cười rồi ôm Tầm Tầm vào lòng, nói với Nhậm Tư Đồ một câu hết sức bình thản: "Vậy cứ làm thế đi. Có phiền toái gì thì cứ việc gọi điện thoại cho anh bất kể lúc nào."

Thế là Nhậm Tư Đồ và Tôn Dao cùng tới sở Cảnh sát.

Phía sau xe của bọn họ còn có một chiếc xe bám theo và luôn giữ một khoảng cách nhất định, không xa cũng không quá gần. Không cần đoán cũng biết trên xe là những vệ sĩ mà Từ Kính Nam phái đến trông chừng Tôn Dao. Trong thời gian này, hai cô đã quen với việc coi mấy tay vệ sĩ này như không khí hay người vô hình nên khi thấy có xe chạy theo thì cũng chẳng lấy làm lạ.

Trợ lý Tôn và Tiểu Từ đã ngồi ca-nô đi trước bọn họ một bước, lúc này cũng đang đợi các cô ở sở Cảnh sát.

Không biết khi nào thì Thời Chung mới được thả nên việc duy nhất Nhậm Tư Đồ có thể làm là chờ đợi. Điện thoại của Trợ lý Tôn không ngừng đổ chuông, xem tình hình thì có vẻ không được lạc quan cho lắm.

"Thật ngại quá, anh Hứa à, hiện giờ Giám đốc Thời không tiện nghe điện thoại, khoảng một tiếng nữa anh hãy gọi lại được không?"

"Chủ tịch Triệu à, những chuyện này chỉ là tin đồn thất thiệt, Giám đốc Thời của chúng tôi chỉ hợp tác giúp đỡ điều tra mà thôi, sẽ không ảnh hưởng gì tới dự án này đâu."

"Không không không, năm nay ngân hàng siết chặt nguồn vốn cho vay trong các dự án bất động sản chứ tuyệt đối không phải vì... Giám đốc Lâm? Giám đốc Lâm?"

Có lẽ trong cơn giận dữ, vị Giám đốc Lâm này đã cúp máy rồi. Trợ lý Tôn gọi lại cho ông ta ba cuộc, cuối cùng đành chán chường mà buông tay xuống.

Lại có điện thoại gọi tới, Trợ lý Tôn đành chuyển sang chế độ hộp thư thoại để được yên tĩnh trong giây lát.

Vì thế, Nhậm Tư Đồ nhân cơ hội này hỏi anh ta: "Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Trợ lý Tôn chỉ biết thở dài một hơi thật nặng nề."Cô đừng có hỏi nữa, giám đốc không muốn để cô biết chuyện này đâu."

Nhậm Tư Đồ liếc xéo anh ta một cái."Vậy anh không sợ tôi sẽ tin những gì báo chí viết và ly hôn với Thời Chung vì cho rằng anh ấy là loại người thủ đoạn, sai khiến nữ ca sĩ kia đi làm vợ bé của quan chức nhà nước để uy hiếp ông ta, khiến ông ta nhượng bộ anh ấy ư?"

Dường như Trợ lý Tôn đã bị cô dọa cho sợ hãi. Nhưng ngẫm nghĩ một lúc, anh ta vẫn cắn răng không chịu nói."Bà chủ, tôi tin cô không phải là hạng người dễ dàng tin những lời đồn thổi vu vơ. Lúc nãy ông chủ đã dặn đi dặn lại với tôi rằng chỉ cần là chuyện công việc thì không được nói với cô nên có nghi vấn gì cô cứ đi mà hỏi thẳng anh ấy. Luật sư của ông chủ đã vào trong rồi, chắc sẽ nhanh chóng bảo lãnh anh ấy ra ngay thôi."

Nhậm Tư Đồ không ngờ Trợ lý Tôn lại khăng khăng giữ bí mật như vậy. Cô nhìn sang Tiểu Từ - người nãy giờ vẫn lẳng lặng đứng trên hành lang cách đó không xa, không nói tiếng nào. Tiểu Từ và Thời Chung thân thiết với nhau như vậy, chắc chắn cũng sẽ không tiết lộ cho cô biết điều gì.

Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, như đếm từng phút từng giây. Không hiểu đầu đuôi câu chuyện mà cứ lo lắng suông như thế đúng là dễ khiến người ta phát điên lên được. May mà có Tôn Dao bên cạnh nên ít ra Nhậm Tư Đồ còn có chỗ dựa. Bên ngoài, màn đêm đã bắt đầu buông xuống, cuối cùng thì luật sư cũng bước ra khỏi phòng làm việc. Không đợi bất kỳ ai bước tới hỏi han, luật sư đã lắc đầu với những người đang chờ đợi trên hành lang."Tạm thời không cho bảo lãnh."

"Chỉ hợp tác điều tra mà thôi, dựa vào đâu mà không cho chúng ta bảo lãnh?"

Luật sư nhìn mọi người một lượt, an ủi: "Không có lệnh bắt giam mà chỉ là triệu tập nên cùng lắm là sẽ bị giữ trong hai mươi tư tiếng đồng hồ. Hãy đợi thêm đi."

Tiều Từ liếc nhìn Nhậm Tư Đồ. Có lẽ Thời Chung đã dặn anh là không được nói gì trước mặt cô nhưng trong tình hình bây giờ, Tiểu Từ không nhịn được phải hỏi luật sư: "Có phải tình hình rất tồi tệ không?"

"Bọn họ đang kéo dài thời gian, chơi trò tra tấn tinh thần mà thôi. Nếu thực sự có chứng cớ thì cảnh sát đã hạ lệnh bắt giữ rồi. Đừng lo, anh Thời có thể tự xử lý được mà."

Nghe luật sự nói thế, Nhậm Tư Đồ cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

*****

Còn trong phòng thẩm vấn Thời Chung lúc này, quả nhiên là phía cảnh sát đang chơi trò kéo dài thời gian để làm anh suy sụp tinh thần.

Người thẩm vấn luôn miệng khẳng định: "Phương Vi Vi đã khai ra cả rồi, anh đừng có ngụy biện nữa."

Từ đầu đến cuối, Thời Chung vẫn trả lời một ý duy nhất: "Chuyện này chắc chắn là vu oan. Tôi tuyệt đối không sai khiến cô ta đi làm vợ bé, sau đó quay lại clip đồi bại để uy hiếp Cục trưởng Lý. Tôi mua đoạn clip ấy từ tay cô ta hoàn toàn là vì gói thầu khi đó. Công ty của chúng tôi biểu hiện rất tốt nhưng vì Cục trưởng Lý cứ thiên bị nên công ty của chúng tôi luôn bị công ty xây dựng Lợi Đức chèn ép. Không có Cục trưởng Lý đứng giữa quấy rối thì việc đấu thầu sẽ trở nên công bằng hơn nhiều."

Buổi thẩm vấn này kéo dài cho đến nửa đêm về sáng.

Trợ lý Tôn về lại công ty để giải quyết vài việc rắc rối, về phần rắc rối thế nào thì anh ta không dám nói cho Nhậm Tư Đồ biết. Vì thế, lúc này chỉ còn lại Tiểu Từ và hai cô gái ở đây chờ đợi. Cả ngày hôm nay, Nhậm Tư Đồ chưa ăn gì, vệ sĩ của Từ Kính Nam không dám bỏ bê Tôn Dao nên tới giờ ăn là lại đưa cơm tối qua. Bữa cơm đủ cho cả năm người ăn, trang trí đẹp mắt, chay mặn đều có, ngay cả chiếc bàn xếp đơn giản cũng được đưa tới hành lang cho bọn họ. Tôn Dao cũng không còn hơi sức làm khó dễ bọn họ nữa, liền phá lệ tiếp nhận ý tốt này. Nhưng Nhậm Tư Đồ chỉ uống vài hớp trà chứ không thể ăn nổi... Cô thực sự nuốt không trôi.

Thấy bộ dạng ủ rũ không chút sức sống của cô, Tôn Dao khuyên cô về nhà, cô lại không nghe. Vì thế Tôn Dao cũng hết cách."Ăn không vào thì cũng phải ráng mà ăn chứ. Nếu không khi Thời Chung được thả ra thì cậu đã chết đói rồi."

Nói xong thì đưa bát đũa đến trước miệng Nhậm Tư Đồ. Nhậm Tư Đồ đành miễn cưỡng nhận lấy, đáng tiếc cô vừa ăn được vài miếng đã thấy buồn nôn.

Tôn Dao thấy cô nôn khan thì cứ tưởng cô bị sặc nên vội hỏi: "Cậu sao thế?"

Nhậm Tư Đồ cố nén cơn buồn nôn này lại, xua tay với Tôn Dao."Không có gì." Nhưng vừa nói xong thì lại thấy buồn nôn hơn, cô vội vàng đặt bát đũa xuống, chạy thằng vào nhà vệ sinh.

Khi Tôn Dao chạy theo vào nhà vệ sinh thì Nhậm Tư Đồ vẫn đang gục trên bồn rửa tay, mới vừa nôn mửa xong. Cả ngày hôm nay cô không ăn gì nên cũng chẳng có gì để mà nôn ra.

Tôn Dao rút vài tờ khăn giấy đưa cho Nhậm Tư Đồ rồi vuốt lưng cho cô."Lo lắng đế nỗi thành thế này sao. Haizz..."

Nhậm Tư Đồ lau miệng, súc miệng qua loa rồi ngước mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, không khỏi nghiến răng nghiến lợi."Chuyện gì anh ấy cũng không chịu nói với mình, lần này về nhà nhất định phải phạt anh ấy quỳ trên ván giặt đồ mới được."

Tôn Dao không vạch trần điệu bộ khẩu xà tâm Phật của cô, ngược lại còn hùa theo."Nể tình anh ấy làm thế là vì không muốn để cho cậu lo lắng nên chỉ cần bắt anh ấy quỳ đến hỏng mười tấm là được rồi, đừng phạt lâu quá."

Cuối cùng thì câu nói này cũng đã khiến Nhậm Tư Đồ bật cười.

Đêm hôm ấy chắc chắc sẽ là một đêm không ngủ.

Thẩm Thấm cũng không ngoại lệ.

Cô nhận được thiệp mời đến dự hôn lễ nhưng hoàn toàn không nghĩ ra được mình sẽ dùng thân phận gì để tham dự. Cũng nhận được thiệp mời nhưng lại không tham dự hôn lễ còn có cả ông Tần nóng nảy, ngang ngược kia. Thẩm Thấm liền cùng người vợ mới cưới được một năm của ông làm một bữa cơm thật thịnh soạn để lấy lòng ông, mong ông ăn xong thì có thể bớt giận, đồng ý với lời đề nghị của Thẩm Thấm: Cho dù không tham dự hôn lễ nhưng tốt xấu gì cũng nên gọi một cuộc điện thoại tới chúc mừng. Dù sao thì hôm nay con trai ông kết hôn, hai cha con đâu nhất thiết phải trở nên căng thẳng với nhau như thế.

Nhưng sau khi cơm no rượu say, bà Tần mới chỉ dè dặt nhắc nhở một câu: "Có cần gọi điện thoại cho A Chung không?" thôi mà ông Tần đã lập tức nổi cơn thịnh nộ. Ông vốn đang vui vẻ giúp Thẩm Thấm thu dọn bát đũa, nghe tới đây thì nện mạnh bát đũa trên tay xuống bàn một cái "rầm".

"Tôi đã nói hơn trăm lần rồi, chỉ cần con dâu của tôi không phải là Thẩm Thấm thì đừng mong nhận được lời chúc phúc của tôi!"

Bà Tần đành hậm hực im lặng.

Mặt Thẩm Thấm cũng trở nên tái mét.

Ông Tần thấy Thẩm Thấm như vậy, biết cô đau lòng nhưng lại không biết an ủi thế nào. Trong tình thế bất đắc dĩ, ông chỉ biết thở dài một hơi."Thẩm Thấm à, con là một cô gái tốt, chẳng qua thằng xấu xa ấy không có phúc lấy được con thôi. Con cũng đừng xem nặng chuyện này quá, hôm khác bác sẽ giới thiệu cho con một anh chàng tốt hơn, còn đáng tin cậy hơn cả Thời Chung."

Thẩm Thấm cảm thấy có lẽ nụ cười trên mặt mình giả vờ rất tốt nên ít nhất thì ông Tần cũng đã tưởng rằng cô chịu nghe lời ông và không tiếp tục khuyên nhủ nữa mà quay sang quở trách người bạn đời của mình: "Sau này những chuyện không vui thì đừng nhắc đến nữa."

Nhưng có lẽ chỉ mình Thẩm Thấm biết trong nụ cười miễn cưỡng của mình có bao nhiêu đau khổ chua chát.

Cô vốn định ở chơi với hai ông bà thêm một lát nữa nhưng không biết tại sao cứ cảm thấy thấp thỏm bất an như ngồi trên đống lửa. Sau nhiều lần cố kìm nén, cuối cùng Thẩm Thấm cũng phải tìm một cái cớ để ra về."Hai bác, tối nay con còn phải đi làm thêm nên con xin phép về trước đây."

Thật ra đây cũng không hẳn là cái cớ. Đúng là tối nay cô còn phải bán rượu ở hộp đêm nhưng đó là chuyện của sau mười một giờ đêm. Chín giờ tối, cô rời khỏi nhà họ Tần như trốn chạy. Trong hai tiếng đồng hồ này, dường như ngoại trừ đi lang thang trên đường thì cô không còn chỗ nào khác để đi.

Tuy cơn mưa lúc chập tối đã tạnh từ lâu nhưng mặt đường vẫn còn ướt, giống hệt như tâm trạng của cô lúc này: khóc không ra nước mắt.

Cô đã tốt nghiệp đại học, tháng Chín này sẽ chính thức đi làm. Cuối tháng này, sau khi tính hết số rượu bán được với quản lý, cô sẽ hoàn toàn tạm biệt với hộp đêm.

Cô bắt đầu suy nghĩ xa xăm, nhớ lại lần đâu tiên khi gặp gỡ Thời Chung, hình ảnh ấy vẫn còn rõ mồn một trước mắt, sống động đến mức như mới xảy ra ngày hôm qua. Cô gái nào cũng từng ôm giấc mộng trở thành cô bé Lọ Lem, chỉ có điều chàng hoàng tử mà cô mong đợi một ngày sẽ mang chiếc giày thủy tinh vào chân cô hôm nay đã đeo nhẫn cưới cho một cô gái trước sự chứng kiến của bao nhiêu người.

Không phải cô chưa từng cố gắng, chẳng qua tình cảm mà anh dành cho người con gái khác còn kiên định hơn tình cảm mà cô dành cho anh gấp trăm lần. Đây là điều mà trước đây Thẩm Thấm không thể nào ngờ được.

Đồng thời, cô cũng không thể ngờ được rằng tối nay cô bán đến nỗi cuối cùng cũng khiến bản thân mình say be bét không biết trời trăng mấy gió gì nữa. Rượu bán không được mấy chai, còn lại cơ bản là bị cô uống hết. Chuyện này vốn là hành vi trái với quy định nghề nghiệp của một cô tiếp viên nhưng ngoại trừ việc mượn rượu giải sầu ra thì cô không thể nghĩ được cách nào giúp mình vượt qua được đêm nay.

Nhưng khách hàng thì lại rất vui vẻ khi thấy cô như vậy. Cô uống say tới nỗi mơ mơ màng màng, bọn đàn ông nhân cơ hội ấy nắm tay nắm chân, sờ soạng một cách khoái trá.

Nhưng dường như không phải tất cả mọi người đều vui khi thấy cô như vậy.

Cái gã Tưởng Lệnh Thần đáng ghét kia bước thẳng tới, vác cô ra khỏi đó. Những ký ức sau đó, Thẩm Thấm đã không còn nhớ nữa, chỉ biết khi mình bị Tưởng Lệnh Thần ném từ trên vai anh ta xuống, ngã phịch dưới cột đèn đường thì cô còn bị một hòn gạch bên đường làm cho xước đầu gối.

Nhưng cô chẳng những không quan tâm đến cái đầu gối đang chảy máu kia mà còn mở miệng đòi uống rượu: "Rượu đâu? Đưa cho tôi?"

Tưởng Lệnh Thần gạt mạnh bàn tay đáng thương của cô đang với về phía mình ra. Không biết anh ta kiếm đâu ra một chai nước suối rồi mở nắp, dốc thẳng xuống đầu cô."Mẹ kiếp, cô tỉnh táo lại cho tôi!"

Bị đổ cả chai nước suối lên đầu, Thẩm Thấm trở nên tỉnh táo hơn đôi chút, thức thời không đòi rượu nữa mà chỉ ngồi trên mặt đất ướt sũng, gương mặt nóng bừng dán sát vào cột đèn đường hơi lạnh lẽo, coi cây cột như chỗ dựa duy nhất của mình lúc này."Tôi nhớ anh ấy..."

Lời nỉ non của cô chỉ khiến Tưởng Lệnh Thần cười xùy khinh bỉ."Đồ vô dụng." Nếu trên tay anh ta mà còn một chai nước suối nữa thì anh ta đã không do dự dùng nó để khiến cô gái này tỉnh táo trở lại.

Đáng tiếc trên tay anh ta lúc này chẳng còn chai nước nào. Nhìn bộ dạng ôm cột điện đáng thương của cô, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Tưởng Lệnh Thần lại không kìm được, đưa tay vuốt lại mái tóc ướt đẫm cho cô.

Anh ta vốn định châm chọc cô rằng mái tóc bê bết của cô dính lên mặt thành từng lọn trông rất giống với con bạch tuộc nhưng trên thực tế, khi nói ra thì lại trở thành một câu thở dài chán chường: "Tôi thấy rất bực bội, rốt cuộc thì anh ta có gì tốt mà đáng để cô trở nên như vậy..."

Những chuyện sau đó, Thẩm Thấm không hề có ấn tượng gì nữa. Khi cô mơ màng mở mắt ra thêm lần nữa thì phát hiện mình đã không còn ngồi dưới cột đèn đường mà cảm giác được hình như đang có người cõng cô trên lưng.

Giọng của người đang cõng cô có vẻ hơi chán nản: "Loại con gái vô dụng như cô, thảo nào mà anh ta chẳng thèm."

"Tôi vô dụng thế đấy, nhưng tôi muốn gặp anh ấy!"

Lúc đầu, Tưởng Lệnh Thần không biết cô đã tỉnh, nghe cô đột nhiên lên tiếng, có lẽ là bị giật mình nên Thẩm Thấm có thể cảm nhận được cơ thể của anh ta trở nên cứng đờ. Cô bật cười giòn giã vì cảm thấy mình đã thằng được một ván.

Nhưng Tưởng Lệnh Thần nhanh chóng thả lỏng người, gầm lên với cô gái đang ở trên lưng mình: "Cô muốn gặp anh ta có phải không? Được rồi! Bây giờ ông đây sẽ dẫn cô tới sở Cảnh sát để gặp anh ta!"

Dường như Thẩm Thấm thực sự bị Tưởng Lệnh Thần dạo cho hoảng sợ nên đột nhiên vùi đầu vào vai anh ta, hoàn toàn không dám lên tiếng nữa.

Rốt cuộc Tưởng Lệnh Thần cũng hài lòng mỉm cười, dùng sức lắc lư người khiến cô đang mơ ngủ mà cũng phải ôm cổ anh ta thật chặt.

Tưởng Lệnh Thần khẽ nhướng mày, nụ cười bất giác hiện trên đôi môi. Cho dù biết là cô sẽ không nghe thấy nhưng vẫn kể lể một cách khẩu xà tâm Phật: "Nặng chết đi được, ngoài tôi ra thì có ai dám cõng cô đi suốt quãng đường dài thế này chứ?"

Cô gái nằm trên lưng anh ta không nghe được chữ nào nhưng trên chiếc xe đang chạy chầm chậm sau lưng Tưởng Lệnh Thần, lái xe không khỏi cảm thấy khiếp sợ. Anh ta vừa giữ cho tốc độ của xe ngang bằng với tốc độ bước đi của Tưởng Lệnh Thần, vừa hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra ngoài, lo lắng hỏi: "Cậu chủ, đặt cô ấy lên xe đi. Đừng vì cõng cô ấy mà khiến lưng cậu bị đau."

Nụ cười của Tưởng Lệnh Thần lập tức vụt tắt. Anh ta quét đôi mắt sắc lạnh qua nhìn người kia, rõ ràng là rất bất mãn vì người kia đã quấy rầy đến thú vui của mình. Người lái xe có ý tốt nhưng lại bị người ta coi là kỳ đà cản mũi nên đành ngoan ngoãn rụt đầu vào trong xe, coi như không thấy gì nữa, cũng không bao giờ chen vào một câu nào nữa.

*****

Trời sáng.

Cơn mưa chiều tối qua như đã giội rửa khiến bầu trời trong xanh hơn, không khí tràn ngập mùi hương tươi mát của cây cỏ trong sương sớm. Nhân viên văn phòng của sở Cảnh sát bắt đầu lục tục kéo nhau đi làm. Nhậm Tư Đồ ngồi ngủ gục trên băng ghế dài, đầu vẹo qua một bên, còn Tôn Dao thì gối lên đùi cô, ngủ một cách ngon lành.

Tiểu Từ cả đêm không chợp mắt, cứ đi tới đi lui trên hành lang, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt. Đầu bên kia của văn phòng rộng lớn này nối thẳng với phòng thẩm vấn, thế nhưng tới bây giờ mà vẫn chưa nhìn thấy có người từ trong ấy đi ra.

Không biết từ lúc nào, trong phòng làm việc truyền ra những tiếng động khe khẽ. Tiểu Từ lập tức bước về phía đó, hé mở cánh cửa. Đập vào mắt của anh đầu tiên là mấy viên cảnh sát với gương mặt mệt mỏi, sau đó mới nhìn thấy bóng dáng của Thời Chung.

Thời Chung từ trong phòng thẩm vấn bước ra, sau đó rời khỏi văn phòng làm việc, bước chân coi như là nhẹ nhàng nhưng mặt thì không giấu được vẻ lạnh lùng, chứng tỏ quá trình thẩm vẫn cùng chẳng vui vẻ gì cho cam.

Luật sư của Thời Chung đứng bên cạnh anh, hai người cùng bước ra khỏi phòng làm việc.

Đợi suốt cả đêm, cuối cùng cũng đợi được tới khi anh ra. Tiểu Từ đưa tay gạt mồ hôi trên trán. Ánh mắt của Thời Chung lướt nhanh qua mặt Tiểu Từ, sau đó hướng về phía sau lưng anh.

Tiểu Từ quay đầu nhìn theo ánh mắt của Thời Chung, lúc ấy mới hiểu tại sao ánh mắt của anh lại đột nhiên trở nên ôn hòa như vậy. Bởi vì anh đang nhìn Nhậm Tư Đồ ngồi ngủ trên băng ghế dài với tư thế không được thoải mái cho lắm.

Thời Chung nhẹ nhàng nói với luật sư của mình: "Tôi đưa bà xã về nhà rồi chúng ta sẽ liên lạc sau."

Luật sư gật đầu, sau đó liền đi về trước.

Thời Chung khẽ khàng bước về phía băng ghế dài. Tiểu Từ thấy thế, đang định lên tiếng đánh thức Nhậm Tư Đồ và Tôn Dao thì Thời Chung lập tức đưa tay lên môi làm động tác im lặng với anh, ra hiệu đừng đánh thức bọn họ.

Thời Chung lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Nhậm Tư Đồ, sau đó đưa tay kéo vai cô về phía người mình. Nhậm Tư Đồ vốn đang nghiêng đầu, cứ thế liền gối lên bờ vai anh.

Nhậm Tư Đồ vốn rất tỉnh ngủ, động tác này đã đánh thức cô. Khi bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Nhậm Tư Đồ vẫn là một mảng mông lung, sau đó mới dần dần nhìn rõ người trước mắt mình là ai.

Cô từ từ nở nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng khiến Thời Chung nhìn mà thấy xót xa. Tình yêu đẹp nhất chắc cũng chỉ thế này thôi. Có nụ cười rất khẽ của cô, bất cứ sóng to gió lớn nào cũng có thể trở nên phẳng lặng.

Nhậm Tư Đồ không kìm được, thở dài một hơi."Cuối cùng thi anh..."

Thời Chung ôm cô một cái đầy vẻ áy náy."Bà xã, anh xin lỗi."

Nhậm Tư Đồ ở trong lòng anh, ngửa đầu lên."Có gì mà phải xin lỗi chứ. Thật ra em vẫn luôn muốn tổ chức một buổi hôn lễ đơn giản thôi. Kết hôn ấy à, nó vốn là chuyện của hai người, là do anh cứ đòi tổ chức thật long trọng đấy chứ. Bây giờ thì đúng với ý em rồi. Đợi anh giải quyết xong chuyện này, chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật một cách giản dị thôi được không?"

Thời Chung không nói gì nữa, nương theo tư thế ngửa đầu của cô, hôn lên khóe môi cô.

Trong cơn yên lặng, bên tai hai người từ từ vang lên một giọng nói đặc sệt vẻ ngái ngủ: "Muốn tán tỉnh nhau thì về nhà mà tán tỉnh có được không? Tôi còn nằm đây để nhìn đấy!"

Nhậm Tư Đồ nghe thấy thế thì giật nảy mình, lập tức cúi đầu nhìn về phía phát ra giọng nói ấy. Tôn Dao – người vốn đang gối đầu trên đùi cô mà ngủ - không biết từ lúc nào đã mở mắt nhìn họ chằm chằm. Với góc độ mà Tôn Dao đang nằm, có lẽ cô đã nhìn thấy rõ từng hành động của Thời Chung và Nhậm Tư Đồ lúc này, không sót thứ gì.

Tuy trên mặt Thời Chung không có sự thay đổi nào nhưng anh vẫn lặng lẽ thả bàn tay đang ôm Nhậm Tư Đồ ra.

Lúc ấy, Tôn Dao mới ung dung từ trên đùi của Nhậm Tư Đồ ngồi dậy, cô dụi dụi đôi mắt kèm nhèm vì buồn ngủ của mình."Chú rể à, mau mau về nhà đi. Vợ yêu của anh đã chuẩn bị sẵn cho anh mười tấm ván giặt đồ rồi đó."

Giây phút mặn nồng tình cảm bị Tôn Dao cắt ngang nhưng Thời Chung chỉ bật cười, dường như toàn bộ cảm xúc căng thẳng bị dồn nén trong suốt đêm qua đều đã bị vợ yêu của mình làm cho tan biến."Hôn lễ bị phá hỏng, quỳ là đáng tội của anh mà."

Anh nói xong thì kéo Nhậm Tư Đồ đứng dậy, ra về.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại trong túi của Tiểu Từ lại reo lên.

Mọi người không khỏi dừng chân lại, bởi vì cả Thời Chung và Nhậm Tư Đồ đều hết sức quen thuộc với tiếng chuông này.

Là điện thoại chuyên dành cho công việc, Thời Chung để ở chỗ Tiểu Từ.

Tiểu Từ lập tức nghe máy. Nhưng vừa nghe chưa tới một câu thì đã ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn về phía Thời Chung, vẻ mặt như có điều muốn nói.

Thời Chung bảo: "Nói đi!"

Khi đó Tiểu Từ mới lên tiếng: "Là... điện thoại của Tưởng Minh Đức."

Thời Chung nghĩ ngợi trong giây lát rồi ra hiệu cho Tiểu Từ đưa điện thoại cho mình. Tiểu Từ đành nghe theo. Điện thoại cứ thế được chuyển vào tay Thời Chung.

Thời Chung chưa kịp lên tiếng thì Tưởng Minh Đức ở đầu dây bên kia đã cảm giác được lúc này Thời Chung đang nghe máy nên giọng điệu lập tức trở nên càn rỡ mà dương dương đắc ý: "A Chung, cậu có còn nhớ câu mà tôi từng nói với cậu không? Những thủ đoạn mà cậu đã sử dụng đều là những chiêu trò tôi dã xài chán chê để chơi người ta năm xưa. Dùng những phương pháp đã học được từ tôi để đối phó với tôi, vậy mà cậu cũng nghĩ được ra! Bây giờ cậu đã nếm thử vị đắng của việc tự cho là thông minh rồi chứ? Hôn lễ của cậu tôi sẽ không tham dự nữa, dù sao thì thời gian hưởng thụ tân hôn của cậu cũng không còn mấy ngày nữa đâu... Hãy biết quý trọng nó đi!"

Thời Chung không đợi anh ta nói xong, liền cúp máy.

Khi mặt trời lên cao, Thẩm Thấm tỉnh lại trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ với men rượu trên người.

Các vật dụng trong phòng mang phong cách cổ xưa vương giả, dưới giường là tấm thảm dày và êm. Trên chiếc tủ đầu giường có đặt những cây bút máy và đèn ngủ đang bật sáng. Trong không khí tràn ngập hương thơm thoang thoảng... kèm theo cảm giác rất xa lạ.

Thẩm Thấm ngẩn ngơ ngồi trên giường một lát rồi đột nhiên trở nên cảnh giác, vén tấm chăn lên xem xét. Thấy quần áo của mình vẫn còn đủ trên người thì mới từ từ hạ đôi vai đang căng cứng xuống, thở phào một hơi.

Cô cố gắng bước thật khẽ xuống giường. Căn phòng ngủ này tổng cộng có hai gian nhưng cửa đều đang đóng chặt, Thẩm Thấm hoàn toàn không biết cánh cửa nào mới là lối ra nên đành mở đại một cánh, không ngờ đó lại là phòng làm việc.

Trong phòng làm việc không có ai, Thẩm Thấm lùi ra, đang định đóng cửa lại thì bỗng nghe sau cánh cửa còn lại truyền tới nhưng âm thanh khe khẽ. Gần như là theo bản năng, cô lách mình trôn vào trong phòng làm việc, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi thôi mà tim Thẩm Thấm đập mạnh như trống dồn. Trốn ở phòng làm việc không thể ra ngoài, cô chỉ có thể lần mò đi sâu vào trong. Bàn làm việc được đặt ngay chính giữa, bên trên ngoại trừ máy tính còn có một khung hình.

Tuy người trên khung hình chỉ mới là một thiếu niên khoảng mười bốn, mười lăm tuổi nhưng gương mặt của cậu thiếu niên ấy lại mang theo vẻ khinh khỉnh bất cần đời rất đặc trưng. Thẩm Thấm cảm thấy người này rất quen, cô đang định cầm khung hình lên nhìn cho kĩ thì ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của một phụ nữ trung niên: "Cô Thẩm?"

Thẩm Thấm giật mình run cả tay. Cô vội vàng đặt khung ảnh trở về vị trí cũng nhưng không ngờ lại đụng phải con chuột nằm trên bàn. Cô vừa chạm vào, màn hình máy tính đang ở trạng thái nghỉ bỗng nhiên bật sáng.

Trên trang web là tin tức mới nhất vừa được đăng vào sáng sớm hôm nay: Clip đồi trụy lại gây nên sóng gió. Doanh nhân A bị bắt vì tội tình nghi đưa hối lộ.

Cho dù người trên hình ảnh minh họa đã bị làm mờ mắt và mũi nhưng Thẩm Thấm vừa nhìn đã nhận ra ngay đó là ai.

Điều này khiến cho Thẩm Thấm đứng đờ đẫn tại chỗ, không thể nhúc nhích được nữa. Cô nhìn chằm chằm vào tin tức trên màn hình, đầu óc trở nên rối như tơ vò.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng làm việc được ai đó mở ra.

"Cô Thẩm, sao cô lại chạy vào đây?"

Bên tai lại vang lên giọng nói của một phụ nữ trung niên. Lúc ấy Thẩm Thấm mới hoàn hồn lại, nhìn thấy một người giúp việc đang đứng ở cửa.

Bà ấy đi thẳng về phía Thẩm Thấm."Trước khi đi, cậu Tưởng đã dặn tôi là đến giờ thì đánh thức cô dậy ăn sáng, không ngờ chưa gọi mà cô thức giấc rồi."

Cậu Tưởng? "Cô đang nói..." Thẩm Thấm căng thẳng tới mức giọng nói cũng trở nên nghẹn lại."Tưởng Lệnh Thần?"

Thẩm Thấm bước ra khỏi tòa nhà cao cấp này như một người mất hồn.

Chỉ đi từ cửa tòa nhà ra tới bồn hoa bên ngoài thôi mà cô dã kiệt hết sức, vì thế liền cúi người ngồi xuống thềm đá bên cạnh bồn hoa.

Dòng suối giả phía sau làm ướt quần áo của cô nhưng cô vẫn không phát hiện ra.

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)