Han Thư Đông, cháu lại đây!
← Ch.02 | Ch.04 → |
Edit: Rika
Bốn tuổi, Nhan Thư Đông điều kiện phát triển bình thương, đôi khi cậu ao ước mình sẽ là Nhan Ý Tuấn, có ba có mẹ, có ông bà ngoại, cả nhà đều yêu thích, ao ước mình là bảo bối trong lòng của mọi người.
Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, Nhan Thư Đông liền mắng mình thực không có tiền đồ, cậu không cần làm Nhan Ý Tuấn đâu, cậu cũng chẳng cần Trương Mộ Mộ là mẹ của mình, cậu không thích người phụ nữ khi dễ mẹ của cậu.
Nhưng tuy rằng nghĩ như vậy, có đôi khi Nhan Thư Đôngvẫn rất hâm mộ, hoặc có thể nói là ghen tị với Nhan Ý Tuấn.
Trẻ con có hai loại ghen tị, một loại là bộc lộ hẳn ra ngoài, một loại khác tựa như Nhan Thư Đông, đem sự đó kị đó giấu nhẹm tận trong đáy lòng, nhưng mặc dù che dấu, có đôi khi vẫn bị lộ ra ngoài.
Trương Mộ Mộ đã có không ít lần nói tới Nhan Thư Đông trước mặt Nhan Tầm Châu rằng "Thàng bé kia có ánh mắt quá đáng sợ, giống nhu muốn giết người vậy, nó hận em thì không sao, nhưng trăm ngàn lần nó đừng đem hận thù trút lên đầu Tuấn Tuấn"
Trương Mộ Mộ nói những lời này với Nhan Tầm Châu, trong một lần tình cờ, cậu đã nghe được. Bởi vì Nhan Thư Đông thích trong phòng vẽ tranh, bí mật này chỉ có dì Hứa biết được cậu bé thích nhốt mình trong phòng.
"Căn gác nhỏ" là một căn phòng nhỏ rộng chừng hai mét vuông, bên trong chứa một đống đồ mà người làm trong nhà không dùng tới vứt ở đó, năm đó, Nhan Thư Đông còn bé, đã vô tình tìm được một số đồ vật tinh xảo, sau đó liền thích thú với nơi này, thương thường tới đây để chơi.
Kỳ thật, nguyên nhân mà Nhan Thư Đông thích căn phong này là vì cậu nhóc thích chơi trò trốn tìm, thích cảm giác mọi người vất vả đi tìm cậu nhóc, tuy rằng cậu không muốn, nhưng vẫn hy vọng có một ngày ba ba có thể mở cửa vòng ra, nhìn cậu và nói "Thì ra bảo bối trốn ở trong này a?"
Thực sự là rất buồn nôn! Nhan Thư Đông nhớ lại, khicậu đi tới ngã rẽ cầu thang, tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của Trương Mộ Mộ và Nhan Tầm Châu, cẩn thận bước từng bước nhẹ nhàng, dường như muốn mình không tồn tại, nhét mình ẩn sâu vào trong bóng tối. Đứng trong đó, cậu bé hé một gương mặt ra nhìn, bởi vì kìm nén tiếng khóc mà khuôn mặt trở nên đỏ bừng, sau đó cậu đưa tay lên, vụng trộm lau đi giọt nước nơi khóe mắt
Đứa trẻ bốn tuổi, chưa biết gì nhiều, nhưng lại khá mẫn cảm, nó hiểu được cảm giác bị ghét bỏ là gì.
Bởi vì bị ghét bỏ, cho nên sinh ra ghen tị, nhưng bởi vì tính cách quật cường, cho nên cậu bé quyết không đi lấy lòng Nhan Tầm Châu.
Nhan Tầm Châu nghe xong lời nói của Trương Mộ Mộ, liền quay sang nói với dì Hứa "Dì Hứa, lát nữa dì mang Thư Đông đưa tới thư phòng của cháu"
Dì Hứa cũng không biết Nhan Thư Đông trốn phía góc cầu thang, bà đi ra vườn tìm một vòng nhưng không thấy, sau đó đi vào "Căn gác nhỏ", thời điểm mở cửa ra, thấy cậu bé đang khóc, nhưng không phát ra tiếng động, bà chạy nước mắt, vội vàng đưa tay ôm cậu bé vào trong lòng.
Lúc dì Hứa đưa Nhan Thư Đông tới thư phòng, cậu đã không khóc nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm mặc, kiêu ngạo, quyết không khuất phục
Trẻ nhỏ mà khóc sẽ được mọi người dỗ dành, nhưng đối với Nhan Thư Đông, không ai thương cảm cho cậu.
Bởi vì không ai thích cậu, cho nên cậu cũng chẳng thích ai, mọi người đễu xăm xoi vào khuyết điểm của cậu, thậm chị nói phóng đại khuyết điểm của cậu thêm.
Nhan Tầm Châu luôn nói chuyện thẳng thắng và ngắn gọn "Thư Đông, con có muốn sống cùng ba không?"
Nhan Thư Đông không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn Nhan Tầm Châu, một đôi mắt đen thui, nhìn thẳng vào Nhan Tầm Châu, sau đó không đợi cậu mở miệng, Nhan Tầm Châu liền nói "Như vậy đi, tuần sau con chuyến đến sống ở vùng ven sông, con yên tâm, sẽ có người tới chăm sóc con"
Nhan Thư Đông cúi đầu im lặng.
Nhan Tầm Chau hít một hơi, ngón tay thon dài đặt trên bàn, giọng nói phát ra từ đáy lòng"Ba cũng sẽ đến thăm con"
Nhan Thư Đông vẫn cúi đầu, sau đó xoay người, không đợi Nhan Tầm Châu nói, cậu bé đã đi ra khỏi thư phòng.
Nhưng Nhan Thư Đông chưa kịp chuyển qua ở bên vùng ven sông, thì đã được Nhan Đình Văn đưa đi rồi.
Nhan Đình Văn ở trong một thị trấn cách thành phố S hơn sáu trăm km, gọi là thị trấn chứ thực sự là một vùng kinh tế nhỏ, nhưng tuy là thị trấn nhỏ, nhưng vẫn phát triển nền công nghiệp nhẹ *, nơi đây còn quy tụ các loại nhà giàu mới nổi.
* Công nghiệp nhẹ là ngành công nghiệp ít tập trung tư bản hơn công nghiệp nặng, và thiên về cung cấp hàng hóa tiêu dùng hơn là phục vụ các doanh nghiệp (có nghĩa là sản phẩm được sản xuất cho người tiêu dùng cuối cùng hơn là sản xuất để làm đầu vào cho một quá trình sản xuất khác). Các cơ sở công nghiệp nhẹ thường ít gây tác động môi trường hơn công nghiệp nặng và vì thế chúng có thể được bố trí gần khu dân cư. Ngành công nghiệp nhẹ lại rất cần nhiều người lao động làm việc trong một không gian rông lớn
Một số định nghĩa kinh tế đưa ra rằng công nghiệp nhẹ là "hoạt động sản xuất, chế tạo sử dụng một khối lượng vừa phải nguyên vật liệu đã được chế biến để tạo ra những sản phẩm có giá trị khá cao so với khối lượng của chúng".
Ví dụ về các ngành công nghiệp nhẹ như: giầy dép, quần áo, đồ nội thất, thiết bị trong nhà, giấy, thuốc lá, nước giải khátv. v.. (Nguồn: Wikipedia)
Nhan Đình Văn trước kia là quân nhân, những năm tháng tuổi trẻ đã đi dưới làn mưa bom bão đạn, sau này chia cách, đất nước được giải phóng, Nhan Đình Văn rời quân đội để phát triển sự nghiệp, sau đó cùng với một cô cái trẻ tuổi trong thôn kết hôn, sinh con.
Đứa con đầu mãi chăm lo phát triển sự nghiệp, cũng ông cai quản xưởớngản xuất đường trắng và giày da, sau đó Nhan Tầm Châu ở lại đây.... Mỗi khi nhớ tới đứa con kia, trừ bỏ tâm tính tàn nhẫn, thì mọi mặt quả thực cực kì khá giống ông.
Nhan Đình Văn và Nhan Tầm Châu khá giống nhau, nhưng Nhan Thư Đông thực lòng vẫn thích ông nội, rất đơn giản vì tâm lý của cậu, không có mong chờ tất sẽ không có khổ sở.
Nhan Đình Văn giáo dục Nhan Thư Đông rất nghiêm khắc, mỗi ngày, sau khi đi học ở trường mẫu giáo về, ông đều dẫn cậu ra ngoài đi bộ, sau đó, khi về nhà lại bắt cậu đọc thuộc lòng bài "Quy định của học sinh" "Tam tự kinh" vân vân và vân vân các loại sách, nếu đọc không tốt, gnayf mai sẽ không được đi trường mẫu giáo, phải ở nhà ngồi trung bình tấn*.
* Trung bình tấn là một trong những tấn pháp (bộ pháp) cơ bản của võ thuật cổ truyền Á Đông. Ở các môn phái khác nhau thì nó có các tên gọi khác nhau: Thiếu Lâm của Trung quốc gọi nó là Mã bộ hay Tứ bình bộ, Karate của Nhật bản thì gọi nó là Kiba Dachi (Tấn kỵ mã) hoặcNaihanchi dachi, Taekwondo của Triều Tiên thì gọi nó là Annin Sogi, Vịnh Xuân Quyền thì gọi nó là Chính Thân Kiềm Dương Mã, một số môn phái cổ truyền của Việt Nam thì gọi nó là Hổ tấn, Hùng tấn, ..
Nhà cũ của Nhan gia là một ngôi nhà cổ, có hai cây cột lớn, lúc mặt trời lên, ngồi trung bình tấn có thể nhìn được góc độ di động của bóng cây cột, có đôi khi là trùng hợp, có đôi khi sai sót, mặc dù bóng cây cột chiếu vuông góc với cậu, nhưng Nhan Đình Văn vẫn không cho cậu bé nghỉ.
Nhưng mặc dù như vậy, Nhan Thư Đông vẫn thích Nhan Đình Văn, vì Nhan Đình Văn thường kể cho cậu nghe những ngày tháng ông còn trong quân đội, đối với một cậu bé bốn, năm tuổi như Nhan Thư Đông nghe những chuyện này rất là hứng thú, bởi vì đã làm khơi dậy ý chí muốn làm anh hùng của cậu.
Nhan Thư Đông mặc dù không hỏi ba mình tin tức về mẹ, nhưng có thể biết một vài điều từ ông nội, có đôi khi thừa dịp tâm tình Nhan Đình Văn tốt, cậu liền nịnh nọt "Ông nội, mọi người thường nói con là được sinh ra từ tảng đá, ông nói cho cháu biết có phải như thế không ạ?"
Nhan Đình Văn đang viết thư pháp, liền vui vẻ nói "Bọn họ nói vậy. thì là vậy đi"
Nhan Thư Đông biết ông nội đang lừa cậu, tiếp tục hỏi "Nhưng cháu lại cảm thấy cháu không phải sinh ra từ tảng đá a, người mà sinh ra từ tảng đá là Tôn Ngộ Không, nhưng cháu không phải là Tôn Ngộ Không"
Nhan Đình Văn nói "Cháu không phải Tôn Ngộ Không, mà là con khỉ xấu xí"
"Nếu như cháu là con khỉ xấu xí, thế ông nội chính là thái thượng lão quân a..."
"Xú tiểu tử!"
Nhan Đình Văn đúng là hình tượng chuẩn mà Nhan Thư Đông đã nói, nguyên bản trong gien của Nhan Thư Đông không như thuận lắm, nhưng đã sống ở nông thôn vài năm, cho nên khi cậu được Nhan Tầm Châu đưa tới thành phố S, thời điểm đi học, các thấy cô giáo đều đau đầu với cậu.
**********
Lâm Diễm đi tới thành phố S một chuyến, giáo viên chủ nhiệm nếu như chưa được sự cho phép của hiệu trưởng thì không được cho người lạ vào trường học, thếnên Lâm Diễm đứng chờ ngoài cổng trường, cô đội một cái mũ rộng vành, bởi vì đang là giữa trưa nên trời nắng gắt, Lâm Diễm đội mũ liền không cảm thấy có gì kỳ quái. Nhưng cô có diện mạo xinh đẹp, dáng người hoàn hảo, dù cho đang phơi mình dưới trời nắng, đứng trong một đám người, cô vẫn cứ nổi bật.
Bốn giờ hai mươi chiều, tiếng chuông tan học là bản "Xô - nat ánh trăng*", khúc nhạc nhẹ nhàng, chậm chạp, nhưng cô lại cảm thấy như có một đôi tay đang hung hăng nắm chặt trái tim cô, cô đúng nép vào một bên, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía các dãy phòng học, thấy các cô bé, cậu bé xinh xắn đáng yêu đang xếp hàng đi ra, trong lòng bàn tay cô không ngừng đổ mồ hôi.
* Bản sonata viết cho đàn dương cầm số 14 op. 27 No. 2 ở cung Đô thăng thứ củaLudwig van Beethoven cũng được gọi là Bản Sonata Ánh trăng (tiếng anh:Moonlight sonate, tiếng Đức: Mondscheinsonate). Beethoven đã đặt tên cho nó là Sonata quasi una Fantasia.
Beethoven viết bản sonata này dành cho cô học sinh dương cầm 17 tuổi của ông Gräfin Giulietta Guicciardi (1784-1856) vào năm 1801 và sau khi ông mất vài năm thì bản sonate được nhà phê bình âm nhạc Ludwig Rellstab đặt cho cái tên phổ biến như bây giờ, ông đã so sánh bài hát với ánh trăng trên hồ Lucerne.
Suốt cuộc đời Beethoven, bản Sonata Ánh trăng là bản nhạc viết cho đàn dương cầm nổi tiếng nhất của ông, giá trị của nó thể hiện bởi sự tự do trong sáng tác và những cảm xúc kì diệu đầy lãng mạn. (Nguồn: Wikipedia)
Các bé lớp một học ở lầu một, tuy rằng cánh cổng trường chỉ cách dãy phòng học có một chút, nhưng bởi vì trường học có xây lâu, nên phương hướng cô đang đứng vừa vặn có thể nhìn thấy được lớp học của Nhan Thư Đông.
Bởi vì là học sinh lớp một, cho nên mỗi lần tan trường các em được thầy cô giáo nhắc nhở nhiều nhất, cho nên mỗi lần tan học, các em lớp một sẽ là những em tan trường cuối cùng. Lâm Diễm nhìn các bé lớp một đi ra cuối cùng, ánh mắt lập tức truyền đến cảm giác ấm áp cùng đau đớn, cô nháy nháy mắt, sau đó tiếp tục nhìn cổng trường chằm chằm.
Lâm Diễm cầm lấy tấm hình của con trai ra, là ảnh năm ngoái Lý Đường đưa cho cô, nhưng đã một năm rồi, con trai cô hẳn là đã cao hơn không ít.
Nhan Tầm Châu cũng đã gửi cô hình của con, nhưng đó là ảnh Đông Đông lúc một tuổi, năm ngoái Lý Đường mang cho cô ảnh này, cô đã cầm lấy tầm hình, đầu ngón tay vuốt ve gương mặt con, chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào, sau đó cô đau đớn, cố gắn kiềm nén cảm xúc của mình, không dám bộc lộ ra ngoài.
"Nhớ rõ thỏa thuận của chúng ta chứ, ba năm, cô làm việc cho tôi ba năm" Lúc Lý Đường đưa hình cho cô đã nói như thế "Ba năm sau, tôi sẽ giúp cô mang đứa bé từ trong tay Nhan Tầm Châu về cho cô"
...
Cổng trường ồn ào hẳn lên, các bé từtrong chạy ra, sà vào vòng tay cha mẹ, bắt đầu líu ríu nói không ngừng, ồn ào, nhưng tất cả Lâm Diễm dường như không nghe thấy.
Kỳ thật, đứng tại cổng trường mà chờ con là biện pháp tồi tệ nhất, cho nên Lý Đường đã đưa trước cho cô một biển số xe để cô tìm cho dễ, Lâm Diễm đứng cách đó không xa, đưa mắt nhìn chiếc xe màu trắng, sau đó cô bước tới phòng bảo vệ.
Bảo vệ là một người cũng xuất thân từ quân đội, nhìn thấy Lâm Diễm mang giày cao gót, liền đưa tay chỉ vào cái ghế trong phòng "Cô vào đây ngồi chờ đi"
"Cảm ơn" Lâm Diễm đưa mắt nhìn màn hình camara theo dõi, vừa vặn camara không chiếu lên cô, suy nghĩ một lúc, cô mở miệng hỏi "Tôi có một chị em tốt có một đứa con học lớp hai, hiện tại lớp hai học chắc cũng rất khó nhỉ?"
"Cũng khó, nhưng không sao, không cần suy ngĩ nhiều là được" Bảo vệ ngồi xuống nói chuyện với cô "Bạn của cô là người thành phố S luôn sao?"
"Không phải, cô ấy buôn bán ở thành phố S, hiện tại đứa bé ở cũng với bà nội, năm nay chắc cũng sắp đi học"
"Vậy à"Người bảo vệ nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp "Hiện tại học tiểu học đều dựa vào giai cấp, sau đó lại phân chia rất nhiều, người có tiền thì con cái được đãi ngộ, nếu không có quan hệ tốt, thì con cái của họ học ở đây rất khó khăn!"
Lâm Diễm vội ngắt lời "Tôi nghe nói lớp 1/6 năm nay có thay đổi, cho nên tôi mới hỏi như vậy"
"Lớp 1/6?" Bảo vệ suy nghĩ "Không phải là cô đang nói tới đứa bé của Nhan gia?"
"Cái này tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói là đã giáo dục rất thành công" Đôi tay đặt trên đùi cô nắm chặt thành quyền, cô nói tiếp "Cái kia, Nhan Thư Đông học có được không? Biểu hiện như thế nào?Nó có nghe lời không...?" Vấn đề Lâm Diễm hỏi càng ngày càng nhiều, rốt cuộc cốt phát giác ra sự bất thường của mình, liền im lặng cúi đầu.
Bảo vệ là người tính tình thô kệch, thuần túy nghĩ cô hỏi như vậy là bình thường, cho nên cũng nhiệt tình trả lời các vẫn đề của cô.
"Ai... Kỳ thật nhà trường giáo dục học sinh rất tốt, Nhan Thư Đông tôi cũng có biết tới, nhưng... Nhan Thư Đông vào thời điểm nhập học thi hai môn trắc nghiệm, còn chưa tính tới môn tiếng Anh, chỉ làm đc 50% thôi... Nhưng không quan hệ, ba của nó là Nhan Tầm Châu, a, cô có biết Nhan Tầm Châu không, phía sau ngôi trường này là nguyên cả một khu phố mua sắm của anh ta đó..."
Lâm Diễm cúi đầu "Nhưng mà, hiện tại cũng không thể chỉ lấy tiền mà cân nhắc tới việc học của con..."
Bảo vệ lại nói "Đúng vậy a, ba của nó có tiền, thì đọc sách làm cái rắm gì?" (Rika: ta dung y hệt như tác giả viết a)
Lâm Diễm mỉm cười.
Bảo vệ chính là một người bát quái (nhiều chuyện đó), hoặc là nói Nhan gia có rất nhiều chuyện để bát quái "Nhưng mà cũng khó nói, nếu cái cậu nhóc Nhan Thư Đông kia không chịu học tập, về sau Nhan gia hẳn cũng không cho nó thừa kế cái gì đâu, vài năm gần đây không phải Nhan Tầm Châu đã có thêm một đứa con trai sao? Hiện tại, ở Nhan gia, Nhan Thư Đông không có mẹ, hơn nữa chính bản than lại không muốn phát triển, còn có thể làm gì được a...?"
Lâm Diễm giả vờ tở vẻ nghi ngờ "Người có tiền thật là nhiều chuyện a... Anh bảo vệ, anh đã gặp qua Nhan Thư Đông chưa?"
"Đương nhiên là có rồi... Nhưng mà, đứa nhỏ kia, tuy rằng thành tích học tập không tốt lắm, nhưng bộ dạng lại rất đáng yêu, hình như nó giống ba, Nhan Tầm Châu chính là mộtngười cực kỳ đẹp trai nha, ha ha ha..." Bảo vệ nói xong, liền đứng lên, đột nhiên ánh mắt sáng rực, đứng đối diện với cổng trường, gọi to một tiếng "Nhan Thư Đông, cháu lại đây!"
← Ch. 02 | Ch. 04 → |