Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, không có mẹ, con chỉ như một ngọn cỏ dại
← Ch.01 | Ch.03 → |
Edit: Rika
Giám đốc Từ có một bảng giờ giấc như thế này: mười hai giờ rời giường, ăn một chút điểm tâm, sau đó tới công ty, ba giờ chủ trì cuộc họp các giám đốc, bốn giờ rưỡi làm báo cáo, năm giờ kế toán trường lên đóng dấu, năm giờ rưỡi ăn cơm, tám giờ rưỡi tập trung các đồng sự đi Karaoke, mười hai giờ ra về, cuối cùng tranh thủ, trở về cái giường lớn mềm mại, ôm người đẹp trong tayrồi chìm vào giấc ngủ.
Thời gian cứ trôi qua thật nhanh, đối với người đàn ông phóng túng thì nó thật quá ít ỏi.
Từ Gia Luân và một đám người đang chậm rãi đi vào "Quân Nhan", Lâm Diễm hé ra nụ cười không thể sáng lạn hơn, lúc cô không cười thì đã đẹp rồi, cười rộ lên thì thật đáng yêu, hơn nữa, đôi môi màu hồng phấn kết hợp với hàm răng trắng tinh, càng làm cho cô nổi bật rạng ngời.
Từ Gia Luân đi tới trước thấy Lâm Diễm tiếp đón, đầu tiên là ngẩng ra, sau đó nhíu mày "Hà Mạn đâu, sao hôm nay cô ấy không tới?"
"Mạn tỷ hôm nay nghỉ phép, cho nên hôm nay tôi sẽ phụ trách chỗ ngồi của ngài"
Lâm Diễm tự nhiên hào phóng, mặc kệ chuyện gì, cô vẫn lên tiếng, hiện tại người đàn ông này là khác cấp cao của ngày hôm na. Cô cười yếu ớt, mang theo một phong thái đứng đắn, ở nơi này mà cố tình làm mình đứng đắn thì người ta sẽ không chán ghét, ngược lại còn có cảm giác mới mẻ.
Từ Gia Luân nhíu nhíu mày, quay đầu sang nói với một người đàn ông tuổi trung niên đôi câu, sau đó quay dầu hỏi Lâm Diễm "Vậy lát nữa mang tới mười cô gái xinh đẹp lên, không được qua loa, với tôi qua loa thì không sao, nhưng người hôm nay tôi mang đến đều là khách quý, nếu cô đắc tội, thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô" Từ Gia Luân nói xong liền nở nụ cười, cuối cùng chịu không được mà đưa tay huých cô một cái, ôi, thật là gầy!
Lâm Dười cười, thái độ thành khẩn "Nhất định sẽ làm Từ thiếu vừa lòng"
Từ Gia Luân nhanh chóng bước tới chỗ của mình, sau đó quay đầu lại hỏi cô "Cô tên gì?"
"Lâm Yến" Lâm Diễm nói.
Từ Gia Luân cười hì hì, miệng thì thầm hai chữ "Lâm Yến", ánh mắt híp lại, đánh giá Lâm Diễm "Lâm Yến Lâm Yến, Lâm lý tiểu Yến... Tiểu Yến, ở đây không phải có một cô gái gọi là Kha Kha sao, lát nữa mang cô ấy tới đây"
Nghiêm Kha là con át chủ bài của Lâm Diễm, nhưng mấy ngày nay Nghiêm Kha liên tục bị một đại gia ở thành C bao, cho nên... Lâm Diễm thật sự khó xử, ngẩng đầu nhìn Từ Gia Luân, cười nói "Tôi xuống dưới xem sao"
Lâm Diễm dạo qua một vòng ở lầu một, gọi ba cô loại A cùng bốn năm cô loại B, rồi trở lại hàng ghế thứ tám, bên trong đang nói chuyện vui vẻ, nhất là Từ Gia Luân, không cần nghĩ cũng biết là một cao thủ phong hoa tuyết nguyệt. Thời điểm Lâm Diễm đẩy cửa bước vào, Từ Gia Luân đang đứng lên xoay vòng rót rượu cho mọi người, sau đóquay lại nhìn cô, anh ta có dáng người cao ráo, cho dù đứng giữa một đám người như vậy, anh ta vẫn là người nổi bật nhất.
Lâm Diễm nhìn bảy tám người đàn ông bên trong "Từ thiếu, nhóm các mỹ nữ đã đến rồi"
Từ Gia Luân híp mắt lại, nhìn một đám các cô gái, sau đó nghiêng đầu hỏi Lâm Diễm "Nghiêm Kha, là cô ta?"
Lâm Diễm cười gượng, vội giải thích "Thật xin lỗi, Kha Kha hôm nay đã có người bao trọn, Từ thiếu, các cô gái này đều là do tôi chọn lựa kỹ càng, vừa xinh đẹp lại vừa hiểu chuyện"
Từ Gia Luân <xuy> một tiếng, cũng không tiếp tục làm khó Lâm Diễm, thấy cô đứng cách đó không xa, giật giật lôngmày, tức giận nói "Còn không mau dẫn các cô ấy tới?"
Lâm Diễm vội vàng gật đầu, một số người đưa ra ý kiến chọn cô gái riêng cho mình, cô không dám nhìn vào mắt Từ Gia Luân, tiếp tục an bài các cô cho khách, bộ dáng cung kính.
"Nào mời các ngài, tôi thay mặt các cô trong này kính các ngài một ly, chúc các ngài có một buổi tối vui vẻ, nếu có điều gì, gọi tôi, tôi ởngay bên ngoài"
"Còn ra ngoài làm gì?" Người mở miệng là anh họ Từ Gia Luân, cũng được coi là tuấn tú, tuổi hơn ba mươi, anh ta nhìn Lâm Diễm rồi tủm tỉm cười, Từ Gia Luân nhìn là biết điều gì, liền nói "Hôm nay cô không cần ra ngoài, ở trong này bồi rượu cùng chúng tôi"
Từ Gia Luân tựa lưng vào sô pha, ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Lâm Diễm, sau đó đưa tay vẫy vẫy cô "Ra ngoài trước đi, đợi lát nữa đi vào, đừng quên lại đây uống vài chén"
"Sao quên được" Lâm Diễm nói, trước khi ròi đi còn quay lại nhắc nhở các cô gái mà mình quản lý.
Lâm Diễm bước ra ngoài, sau đó bước vào toilet ói ra rượu đã uống, ngẩng đầu, nhìn gương mặt mình ở trong gương, trên khóe môi còn dính vài giọt nước.
Hôm na, khách tới "Quân Nhan" khá đông, cho nên tiền boa của Lâm Diễm cũng kha khá, đưa tay ra bắt tay các cô gái, sau đó đi tới từng gian kiểm tra.
Gian thứ nhất, là phòng hạng nhất, thời điểm cô đẩy cửa bước vào, bên trong thật náo nhiệt, Từ Gia Luân đang cầm micro hát bài<Chỉ muốn suốt đời đi theo em> cùng với Tư Tư, thấy Lâm Diễm, Từ Gia Luân ngừng hát, đưa micro cho cô "Lâm tiểu Yến, cô tới hát đi"
Tại đây, các cô không có quyền cự tuyệt yêu cầu của khách, Lâm Diễm cầm mic từ trong tay của Từ Gia Luân, Tư Tư biết Từ Gia Luân có ý với Lâm Diễm, tuy rằng không vui, nhưng vẫn vui vẻ đưa micro của mình cho Từ Gia Luân "Nếu không thì Từ tổng song ca với quản lý của chúng tôi đi, tôi hát cũng không hay, mà quản lý của chúng tôi có thể coi là người hát hay nhất"
Từ Gia Luân liếc mắt nhìn Lâm Diễm, trong đôi mắt tràn đầy sóng tình "Chỉ sợ tiểu Yến không thích thôi"
Lâm Diễm "Từ tổng muốn tôi hát bài nào?"
Từ Gia Luân tùy ý nói "Tùy cô thôi"
Lâm Diễm cười, bởi vì Từ Gia Luân song ca với Tư Tư một bài hát của Trương Học Hữu, cho nên cô chọn bài "Chúc phúc", cũng là của Trương Học Hữu.
Âm sắc của Từ Gia Luân rất tốt, khi hát đến nửa bài, có một người đàn ông đứng dậy, đi ra ngoài nghe điện thoại. Từ Gia Luân bỏ mic xuống, đưa tay ôm lấy thắt lưng Lâm Diễm, kéo cô ngồi lên đùi mình.
Lâm Diễm ngồi trên đùi Từ Gia Luân. Từ Gia Luân chỉ tùy ý ôm, nhưng làm cô không thể động đậy, quay đầu nhìn về phía anh ta, Từ Gia Luân đánh mắt, ý bảo cô im lặng.
Âm nhạc bị tắt đi, toàn bộ căn phòng im lặng, chỉ có tiếng hít thở, Từ Gia Luân chính là đang xem kịch vui, giọng nói thành thục vang lên, một người đàn ông mang điện thoại tới "Hạo tử, nghe ngay tại đây đi, bên ngoài rất ồn ào, không im lặng như trong này, cậu không phải không biết lỗ tai chị dâu rất thính?"
Từ Hạo nghĩ nghĩ, nhìn Từ Gia Luân cười cười, chuông điện thoại vẫn tiếp tục reo.
Lâm Diễm có vẻ ngồi không yên, Từ Gia Luân nhíu mi nhìn cô, bảo cô im lặng, nhưng lại mở miệng nói "Đừng ầm ỹ, im lặngnào"
Lâm Diễm đưa mắt nhìn, Từ Gia Luân nhìn chằm chằm cô, biểu tình chăm chú và tích cực, sau đó nhìn anh họ của mình "Mau lên a, không có việc gì đâu, đừng để cho chị dâu chờ mà sốt ruột?"
Tử Hạo đưa tay nhấn phím nghe, đối mặt với vợ bên đầu dây, toàn căn phòng im ắng, im tới mức buồn cười.
"Bà xã, anh ở bên ngoài bàn công việc...a, lần trước chỉ là giao dịch nhỏ, cái con người độc ác đó, hừ"
"Khi vào thì về à... Yên tâm đi, nhất định sẽ về đúng giờ đóng cửa, yên tâm đi, anh không bao giờ đến mấy nơi đó, làm sao mà gọi được...Gia luân sao? Không có, anh không ở cùng nó..."
Từ Gia Luân cười tủm tỉm, lúc Lâm Hạo tắt điện thoại, quay đầu nhìn thấy Lâm Diễm, nhíu mày lại "Cô cười cái gì?"
Thật đúng là oan uổng, trời sinh khóe miệng của cô lúc nào cũng mang theo nụ cười, một lát sau, cô quay đầu nói với Từ Gia Luân "Đàn ông các người thật dối trá"
Từ Gia Luân nói với Lâm Diễm "Phụ nữ các người mới giả dối, biết rõ đàn ông chúng tôi thích, còn tự lừa mình dối người"
Lâm Diễm cười nhẹ "Còn không phải các anh cùng hội lại nói dối sao?"
Từ Gia Luân đưa tay nhéo thắt lưng cô một cái, cảm xúc dạt dào, tâm tình tốt lên, sau đó nói "Mọi người cụng ly một cái"
...
Hai giờ sáng là thời điểm cô tan làm, về nhà, cô liền vào ngay phòng tắm để tắm rửa, sau đó thay đồ lên giường đi ngủ.
Đêm, nằm thấy ác mộng, hôm sau, cô dậy sớm hơn một chút, cô cầm cái lịch để bàn lên, phát ngốc một hồi, cô định tìm một vài ngày nghỉ để tới thành phố S một chuyến.
——
Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, không có mẹ, con chỉ như một ngọn cỏ dại, Nhan Thư Đông ngồi khoanh tay nghe nhạc, nước mắt lưng tròng.
Năm nay Nhan Thư Đông bốn tuổi, Nhan Đình Văn đi theo Nhan Tầm Châu ra ngoài, trước khi đi còn nói "Đứa bé không có mẹ đã rất đáng thương rồi, mà các người đối với nó cũng không mấy quan tâm, không bằng để nó cho tôi nuôi dưỡng, chờ ngày nào đó tôi mất đi, các người lại mang nó về"
Nhan Đình Văn là ông của Nhan Thư Đông, sắp chín mươi tuổi, nhưng vẫn cường tráng, vẫn còn khí lực đánh chửi Nhan Thư Đông, mỗi lần đánh xong bưng một chén cơm nóng hổi đưa cho Nhan Thư Đông "Đông Đông, ông nội nói con có nghe không?"
Nhan Thư Đông đáp nhỏ "Con nghe ạ"
Nhan Đình Văn hơi bị lãng tai "Nói to lên nào"
Nhan Thư Đông đứng lên, nhìn ông nội, khí thế hừng hực nói "Con nghe rõ rồi ạ!"
Nhan Thư Đông trước kia đi theo Nhan Tầm Châu, thời điểm cậu ba tuổi Trương Mộ Mộ đã mang thai, một cậu bé tuổi, nhìn bụng Trương Mộ Mộ ngày một to lên, lần đầu tiên cậu nhóc đã ước ao rằng bụng Trương Mộ Mộ không cần sinh con ra.
Nhưng, Trương Mộ Mộ không những sinh con, mà còn sinh ra một bé trai
Nhan Tầm Châu đặt tên là Nhan Ý Tuấn.
Lúc ấy, cậu nghĩ là anh em trong một gia đình thì tên sẽ có tên đệm giống nhau, nhưng cậu và Nhan Ý Tuấn là hai tên đệm khác nhau, cho nên cậu bé khẳng định mình không phải là con ruột của Nhan Tầm Châu.
Nhan Thư Đông nghĩ mình là một đứa trẻ được nhặt ở bên ngoài, người nhà không cần cậu, cậu muốn bỏ đi, nhưng không có dũng khí, cho nên cậu bé vẫn gọi Nhan Tầm Châu là ba ba, nhưng tuyệt nhiên không hỏi mẹ mình là ai?
Nếu như cậu thật sự có mẹ, nhất định mẹ sẽ trở về tìm cậu, khẳng định không để cậu chịu khổ ở Nhan gia.
Ở Nhan gia có một bảo mẫu lớn tuổi chăm sóc câu, cậu rất chán ghét khi ở đây, Nhan Thư Đông cảm thấy dì Hứa là người yêu thương cậu nhất, mà cũng từ những lời nói mập mờ của dì Hứa, cậu mới biết nguyên lai cậu cũng có một người mẹ.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |