Truyện:Đừng Nhân Danh Tình Yêu - Chương 09

Đừng Nhân Danh Tình Yêu
Trọn bộ 23 chương
Chương 09
Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-23)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cuối tuần, bà cụ ninh một ít canh, hai bà cháu ăn một chút, Đồ Nhiễm múc vào cặp lồng giữa nhiệt mang đến cho Tô Mạt.

Chu Tiểu Toàn đang ăn cơm với hai mẹ con Tô Mạt, trên bàn có mấy món ăn khô khốc, một đĩa đậu phụ trứng muối, một đĩa rau cải xào, mấy con cá rán mua ở ngoài về. Mắt Tô Mạt vừa đỏ hoe vừa sưng húp, đầu tóc rối bù, đang bê bát cơm đút cho con gái.

Đồ Nhiễm cầm bát nói:

- Mình ăn rồi mới đến đây, cậu ăn đi, để mình đút cho con bé.

Cô múc một ít canh chan vào cơm, rồi lại lấy thìa dằm nát thịt trong canh ra, chậm rãi đút cho đứa bé. Con bé ăn rất ngon lành, miệng còn dính mấy hạt cơm, đút không kịp.

Tô Mạt thở dài nhìn con gái, cầm đũa lên gẩy mấy hạt cơm trong bát mình, mãi vẫn không đưa được vào mồm.

Chu Tiểu Toàn nhìn Đồ Nhiễm bằng ánh mắt bất lực.

Đồ Nhiễm nói:

- Cậu cứ không ăn không uống thế này, chẳng may có cơ sự gì thì con cậu phải làm thế nào? Cậu bảo nó phải dựa vào ai? Nó mới lớn từng này, dựa vào cái gì mà phải chịu tội theo cậu?

Nghe vậy, Tô Mạt cắn môi, nước mắt lại lã chã rơi.

Chu Tiểu Toàn nóng nảy, thẳng tính, thấy Đồ Nhiễm đã nói thẳng ra thì không nhịn được, nói:

- Nếu là mình thì vứt luôn con bé cho nhà hắn, bảo mẹ hắn nhìn xem mấy người nuôi dạy thằng con trai kiểu gì, đến cả con gái ruột của mình cũng không cần, mấy người không lo tại sao tôi lại phải lo. Sau đó thu thập chứng cứ, nhanh chóng moi tiền, moi được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, nhất định phải vét cạn ví hắn, lập tức ly hôn rồi bỏ đi.

Đồ Nhiễm trừng mắt nhìn Chu Tiểu Toàn, mím môi lắc đầu.

Chu Tiểu Toàn nói:

- Trừng cái gì mà trừng, mình nói có gì không đúng? Một lần bất tín vạn lần bất tin, loại đàn ông như thế còn giữ lại làm gì? Nếu muốn ngoại tình thì ban đầu đừng có kết hôn.

Nghe vậy, Tô Mạt chỉ bưng mặt khóc, con bé thấy mẹ rơi nước mắt thì cứ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, tò mò.

Đồ Nhiễm bế con bé lên đặt vào lòng mình, quay mặt về phía cô, nói nhỏ:

- Chu Tiểu Toàn, cậu đừng có đứng đó mà chỉ tay năm ngón, cậu tưởng tình cảm của người ta là vòi nước, muốn vặn thì vặn, muốn đóng thì đóng đấy chắc, làm gì có chuyện hễ có vấn đề là lại đòi ly hôn? Hơn nữa, bây giờ không chỉ là chuyện người lớn, còn có cả đứa bé nữa, vấn đề này giải quyết như thế nào, chủ yếu phải xem ý kiến của Tô Mạt, nhưng dù có giải quyết như thế nào, nhất định cũng phải tốt cho bản thân và đứa bé.

Chu Tiểu Toàn nổi giận đùng đùng:

- Lại là giọng điệu của mấy bà cô có chồng các cậu, làm bộ làm tịch khuyên với chả giải, lũ chúng nó ở ngoài bồ bịch lăng nhăng mà các cậu còn muốn ở nhà sinh con đẻ cái cho bọn hắn? Ngoài đường đàn ông ba chân[2] đầy ra đấy, bản thân nhu nhược đừng có lấy trẻ con ra làm cái cớ

[1] Đàn ông ba chân là từ lóng chỉ người đàn ông đầy đủ chức năng sinh dục (chân thứ ba chỉ bộ phận sinh dục của người đàn ông).

Thấy Tô Mạt đã nấc lên thành tiếng, Đồ Nhiễm vội nói:

- Không nói nữa, ăn cơm đã. Nhưng Tô Mạt, bây giờ cậu không chỉ có một mình mà còn có con bé nữa, làm mẹ dù thế nào cũng phải ngậm dắng nuốt cay, nếu không sao đủ tư cách để nó gọi cậu là mẹ. Dù thế nào, con bé vẫn là số một, nó cũng chỉ có thể dựa vào cậu mà thôi, cứ chăm sóc con bé cho tốt đã rồi tính sau, chuyện gì cũng cứ gạt sang một bên. - Cô dúi đôi đũa vào tay Tô Mạt. - Kiên cường lên, ít nhiều gì cũng ăn một chút đi.

Tô Mạt cầm đũa và cơm vào miệng, nhồm nhoàm nói:

- Mình muốn tìm một luật sư để tư vấn trước đã.

Chu Tiểu Toàn vỗ tay:

- Tốt, nên như thế, chưa chuẩn bị thì không ra trận. - Cô nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi quay sang Đồ Nhiễm. - Ông xã nhà cậu chẳng phải có một người bạn làm luật sư sao, hình như chuyên thụ lý mấy vụ kiểu này.

Đồ Nhiễm nhìn cô ấy, bình thản nói:

- Nếu cậu thật sự nghĩ vậy, mình sẽ liên hệ giúp.

Từ nhà Tô Mạt đi ra, Chu Tiểu Toàn trách cô:

- Đồ Nhiễm hôm nay cậu làm sao thế, người như Tô Mạt mà còn có thể ôm con định nhảy lầu, có thể thấy cậu ấy bị chèn ép đến mức nào, cậu còn ở đó mà khuyên với chả giải, giả dối quá.

Đồ Nhiễm thở dài:

- Tô Mạt là người thế nào mình còn rõ hơn cậu, cậu ấy như thế đâu phải là muốn ly hôn.

Chu Tiểu Toàn nói:

- Người ta đã muốn tìm luật sư rồi.

Đồ Nhiễm nói:

- Cậu cứ đợi mà xem, cậu ấy cũng chỉ biết nói mấy lời gay gắt ấy thôi. Hơn nữa, với hoàn cảnh cậu ấy hiện tại, một tháng hơn một nghìn tệ, nhà ngoại lại không ở đây, nếu ly hôn rồi thì nuôi con kiểu gì, thằng cha Đồng Thụy An này nếu đã quyết tâm thì quá nửa là sẽ chẳng để ý đến đứa bé.

Chu Tiểu Toàn bán tín bán nghi:

- Hổ dữ cũng không ăn thịt con, bình thường Đồng Thụy An đối xử với con bé cũng không tệ, chưa chắc đã không cần con bé chứ?

Đồ Nhiễm nói:

- Cậu không biết đấy thôi, con người Đồng Thụy An, đừng thấy bình thường nho nhã, thư sinh, lòng dạ hắn cứng rắn lắm.

Chu Tiểu Toàn hỏi:

- Sao cậu biết?

Đồ Nhiễm lắc đầu:

- Chuyện trước đây, không nói thì thôi.

Chu Tiểu Toàn cảm khái

- Theo cậu nói, tìm đàn ông vẫn nên tìm người mềm lòng.

Đồ Nhiễm lại lắc đầu:

- Vậy thì không ổn, người ta mềm lòng với cậu, đương nhiên cũng sẽ mềm lòng với người khác. - Cô bỗng cảm thán. - Nghĩ lại thì kết hôn cũng chẳng có gì hay ho, cả ngày tương cà mắm muối, mệt chết đi được. Thực ra chế độ hôn nhân này rất không có tình người, cứ cố trói chặt hai con người ở bên nhau mấy chục năm, ngày nào cũng như ngày nào, hằng ngày chạm mặt, bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều chán ghét, có là thần tiên cũng không chịu nổi. Mấy cái đám cưới vàng, đám cưới bạc gì đó, mình không tin họ nhìn nhau mà không thấy ngán ngẩm, cậu bảo mấy người này tự ngược đãi bản thân rốt cuộc là vì cái gì? Là để cuối đời có người làm bạn? Chăm sóc lẫn nhau? Không cô đơn, không lẻ loi?

Chu Tiểu Toàn lườm cô:

- Cậu đừng vì một Đồng Thụy An mà bắt đầu nghi ngờ tất cả đàn ông trong thiên hạ. Lục Trình Vũ thì khác nhé, mình quan sát rất lâu rồi mới giới thiệu anh ấy cho cậu đấy, con người anh ấy có thể không thú vị lắm, nhưng vẫn có nguyên tắc.

Đồ Nhiễm mím môi:

- Thực ra đàn ông đều cùng một giuộc, chẳng qua có người thì nghĩ cho bản thân nhiều hơn nên phóng túng, có người nghĩ cho người khác nhiều hơn nên tính trách nhiệm cũng mạnh hơn. Nếu điều kiện tương đương nhau, thì phụ nữ hay đàn ông cũng thế cả, nói đi nói lại vẫn phải xét nhân phẩm và lương tâm.

Đồng Thụy An lại nói với Tô Mạt, đây không phải là vấn đề nhân phẩm và lương tâm, không phức tạp như vậy, chỉ là sự mê muội nhất thời, đàn ông và phụ nữ đều thế cả, đều sẽ có lúc bị quyến rũ như thế.

Đồng Thụy An nói, chuyện này đã chấm dứt, đã là quá khứ rồi, đàn ông và phụ nữ không giống nhau, đàn ông sẽ không coi chuyện này là nghiêm túc, xong rồi là thôi, cần về nhà thì vẫn phải về nhà.

Đồng Thụy An còn nói, chính vì cảm thấy cuộc sống có phần mệt mỏi và tê liệt, ngày nào cũng con cái, tiền nong, sữa bỉm, quan hệ giữa em với mẹ anh lại căng thẳng, anh rất mệt mỏi.

Đồng Thụy An lại nói, chẳng phải thích hay yêu gì, anh đã nói là anh đã cắt đứt với cô ta rồi, em còn muốn thế nào nữa?

Tô Mạt hỏi anh ta trong nước mắt, vậy anh còn yêu em không?

Đồng Thụy An nói, yêu. Vẻ mặt anh ta hơi cứng nhắc.

Tô Mạt cười lạnh, anh nói dối.

Đồng Thụy An dứt khoát xoay người đi ngủ, không nói một lời, mặc cô muốn hỏi thế nào cũng không hé răng.

Tô Mạt tìm được chứng cứ về việc hai người họ vẫn tiếp tục liên lạc với nhau, càng ngày cô càng giống như một thám tử xuất sắc đầy hăng hái, cô quẳng chứng cứ vào mặt Đồng Thụy An, vừa khóc lại vừa cười.

Anh ta nhìn cô, em điên rồi, đồ thần kinh. Giây tiếp theo lại ôm chặt lấy cô, Tô Mạt, em nghe anh nói, anh sẽ cắt đứt với cô ấy, nhưng em phải cho anh thời gian, anh sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này, chúng ta có con, anh sẽ không bỏ rơi con.

Cô cho anh ta thời gian, anh ta dùng thời gian đó để không về nhà.

Bỗng một hôm, có một người phụ nữ gọi điện đến, cô ta nói, tôi có thai rồi, anh ấy vẫn luôn ở chỗ tôi, cô đừng có quấn lấy anh ấy nữa.

Tô Mạt cầm ống nghe, tức run cả người, trời nóng bức mà cô rùng mình, không thốt nổi câu nào. Cô tới gặp bố mẹ chồng, mẹ chồng cô nói, chuyện này bố mẹ sẽ phê bình nó, con đừng cãi nhau với nó, con càng làm ầm lên càng đẩy nó ra xa thôi.

Cô khóc, ôm con quỳ phịch xuống trước mặt họ, khiến hai ông bà già giật bắn mình.

Tô Mạt nằm một mình trên giường, mở mắt nhìn trần nhà trong bóng tối, cô nhớ tới chuyện ngày hôm đó, bỗng ngồi bật dậy, dang tay tự tát cho mình một cái, gò má lập tức đau rát.

Cô ngồi thẫn thờ, không biết là bao lâu, rồi thoăn thoắt xuống giường, bật máy tính lên.

Cô vào blog của người phụ nữ đó, hồi trước vào giấu tên, giờ thì chẳng thèm bận tâm đến chuyện đó.

Cô giở từng bài viết của người đó, thấy cô ta viết du ký các nước châu Âu và kinh nghiệm mua đồ, cô ta bình luận phim ảnh, cô ta phối đồ thời trang, cô ta khoe giày túi hàng hiệu, những bài viết và ảnh chụp của cô ta về một cửa hàng bán đồ lặt vặt đắt tiền hoặc không đắt tiền rất đẹp, đầy phong cách nước ngoài. Văn phong của cô ta gọn ghẽ, kiến giải thâm sâu, không nhìn ra một chút khoe khoang nào.

Mọi người lần lượt bình luận, nói cô ta là người phụ nữ ưu tú, tài đức vẹn toàn. Những bình luận đó không tán dương thì là ngưỡng mộ, chỉ có một người ngoại lệ. Đó là giọng văn nam giới, có trêu đùa, có tán thưởng, có cả sự dịu dàng mờ ám, câu chữ triền miên, văn phong sắc sảo.

Trái tim Tô Mạt như bị róc ra từng mảng, cô biết người đó là ai. Anh ta chưa từng viết cho cô một chữ nào, nhưng lại từng ôm cô mà cười rằng: Anh chỉ biết viết chương trình máy tính, em bảo anh viết thư tình sến rụng răng thì chẳng khác nào bảo anh chịu cực hình. Tình cảm của anh đối với em, không nên bị vấy bẩn bởi những câu chữ tầm thường.

Khi đó họ còn rất trẻ, ngoài tình yêu ra, cơ hồ không còn biết tới điều gì khác.

Tô Mạt nhìn bức ảnh, người con gái áo trắng, váy trắng đứng bên bờ biển Aegean Hy Lạp, tung bay tựa tiên nữ.

Cô ngửi thấy mùi dầu mỡ, mùi sữa con gái nôn ra trên tóc mình, và cả mùi vị của sự già nua đang kéo đến với người phụ nữ bị nhạo báng và ruồng rẫy.

**

Đồ Nhiễm giặt quần áo cạnh bồn rửa, những sợi tóc vén sau tai lòa xòa. Cô ngước mắt nhìn lên đuôi những sợi tóc ấy, rồi lại nhìn bóng mình trong gương, chưa trang điểm, tóc buộc tạm sau gáy, sắc mặt hơi vàng vọt, trông rệu rã hơn nhiều so với trước đây. Không hiểu sao, cô lại nghĩ tới Tô Mạt.

Tô Mạt không hề thay đổi, tính tình vẫn như trước đây, như thể một tấm gương soi hình bóng cô hồi trẻ.

Đồ Nhiễm không muốn nhìn thấy bóng mình trong tấm gương đó. Nếu bình tĩnh mà suy xét, cô cảm thấy Tô Mạt sống hơi thảm, trên đời này không thiếu gì người nghèo, có người không có tiền vẫn có thể sống một cách rất vui vẻ, không hề khó nhọc. Nhưng là một người phụ nữ, không tiền, lại có một đứa con như cái tàu há mồm bên canh, vào thời điểm không thể không ly hôn lại không có sức mạnh để một mình đương đầu với tương lai, đây lại là một chuyện rất tồi tệ.

Một đôi vợ chồng với nền tảng tình cảm và kinh nghiệm chung sống bao năm mà vẫn còn không vượt qua được giai đoạn cọ xát khi mới làm cha làm mẹ, huống hồ lại thiếu nền tảng tình cảm, chỉ dựa vào tình dục và sự thỏa hiệp đơn phương để duy trì cuộc sống chung giữa một người đàn ông và một người phụ nữ.

Từ khi kết hôn với Lục Trình Vũ, xét trên phương diện vật chất, cô quả thực là thoải mái hơn nhiều, nhưng cảm giác này dần dần chuyển biến thành cảm giác ỷ lại, khiến cô càng lúc càng hoang mang. Với cô, trải nghiệm sự hổ thẹn chỉ một lần là đã quá đủ.

Nếu có những sai lầm chắc chắn không thể nào vãn hồi, khi sự việc xảy ra, ít nhất cô cũng phải có đủ sức mạnh để ra đi.

Cô vội vàng vắt khô quần áo, đặt trên giá treo khăn rồi vào phòng gọi điện thoại.

Cô gọi cho Lý Đồ.

Lý Đồ nói, tốt quá, em đang ở quán bar cạnh bệnh viện Đồng Tế, cũng không xa nhà chị lắm, chị đến đây đi.

Cô hỏi, cậu chạy đến đấy làm gì.

Cậu ta nói, em vừa gặp người của bệnh viện để bàn chuyện.

Cô không nói gần đây mình đã về nhà mẹ ở, Lý Đồ sau này có lẽ sẽ trở thành ông chủ của cô. Cô thu dọn qua loa, ra cửa bắt xe rồi qua sông.

Lần này địa điểm nói chuyện yên tĩnh, sáng sủa hơn lần trước nhiều, khi cô đến, Lý Đồ đang ngồi một mình trước quầy bar, tự rót tự uống.

Thấy cô bước vào, ngồi xuống trước mặt mình, Lý Đồ cười cười:

- Em chợt cảm thấy nên nói với chị, bóng đêm là gương mặt đẹp nhất của người phụ nữ.

Cô nói:

- Văn vẻ quá, không hợp với cậu

Lý Đồ lại cười:

- Thực ra em muốn nói với chị, em vẫn luôn rất thích chị, gần đây cảm giác này hình như lại tăng lên, chị nói xem chị cưới chồng sớm thế để làm gì hả?

Đồ Nhiễm hơi ngỡ ngàng, nhắc nhở cậu ta:

- Trong bụng tôi đang có con của một người đàn ông khác đấy nhé.

Lý Đồ bật cười thành tiếng.

Đồ Nhiễm nói:

- Khi phụ nữ mang thai, hormone nữ tính sẽ tiết ra nhiều hơn bình thường, dễ dàng thu hút sự chú ý của đàn ông, điều đó rất bình thường.

Lý Đồ gật đầu:

- Thì ra là vậy, vậy thì em thấy dễ chịu hơn rồi. - Cậu ta gõ ngón tay lên mặt bàn. - Nói nhanh lên, bên kia có một cô em xinh tươi để ý đến em nãy giờ, em phải tranh thủ sang đó hẹn hò mới được.

Đồ Nhiễm trình bày suy nghĩ của mình, công ty hiện giờ sẽ không nghỉ việc vội, cô tạm thời tới giúp cậu ta, những chuyện khác tính sau.

Lý Đồ hiểu ra, biết cô không yên tâm, có ý đứng núi này trông núi nọ, bèn nói:

- Hay là chị bảo chồng chị ra đây cho mọi người làm quen một chút, sau này có nghiệp vụ gì cũng dễ triển khai.

Hồi đầu Đồ Nhiễm tổ chức lễ cưới không mời đồng nghiệp chính là lo chuyện này... sẽ gây phiền phức cho Lục Trình Vũ, bây giờ lại càng không muốn nghĩ tới, dành phải uyển chuyển từ chối.

Lý Đồ nói thẳng:

- Đồ Nhiễm à, chị bảo người như chị, người làm được việc hơn chị không phải là không có, sao em lại không tìm người khác? Một là vì chúng ta là bạn bè bao năm nay, em tin tưởng chị. Hai là, danh tiếng chồng chị em cũng đã được nghe nói, bây giờ anh ấy là bác sĩ chủ trị, cũng là giảng viên ở trường đại học, chẳng bao lâu nữa sẽ lên phó chủ nhiệm, chưa biết chừng còn lên tới chức giáo sư, tận dụng tài nguyên mà.

Đồ Nhiễm nửa đùa nửa thật:

- Chẳng phải cậu bảo cậu thích tôi sao, thì ra là thích kiểu này.

Lý Đồ lại khoái chí, nghiêng đầu nhìn cô cười mãi, còn đang định nói gì đó thì đã nghe thấy cô nói:

- Tôi là bà bầu, dễ bị kích động, nếu có nói gì khó nghe cậu cũng đừng để ý, dù sao bây giờ tôi cũng nghĩ như vậy, nếu cậu coi trọng tôi, để tôi giúp cậu, vậy thì sau này chúng ta vẫn là bạn bè, những chuyện khác thì miễn bàn. Nhưng nói trước một câu, cho dù cậu mời tôi, sau này việc muốn chồng tôi nhập cuộc, là không thể nào.

Lý Đồ nghĩ một lúc rồi cười nói:

- Ép mua ép bán hả, nhưng cũng có chút cá tính, thôi được, ai bảo em phải lòng chị chứ.

Sau đó cả hai lại bàn bạc về hợp đồng dự tính, tán gẫu một lúc, Lý Đồ nói sơ qua về tiến độ và bố trí công việc, sau đó đứng dậy đi tìm mỹ nhân.

Nước khoáng mà Đồ Nhiễm gọi vẫn chưa uống hết, cô khẽ đổi tư thế.

Từ góc độ này có thể nhìn thấy chiếc bàn ở góc tường, nhưng cũng không quá rõ.

Cô cầm ly thủy tinh lên uống nước. Cách một lối đi, dòng người và bàn ghế, cô lặng lẽ quan sát người đã mấy ngày không gặp.

Anh mặc áo sơ mi trắng, mấy cúc áo phía trên không cài, cổ áo hơi mở, tay xắn quá khuỷu, hoàn toàn không giống dáng vẻ nghiêm túc khi đang làm việc. Lúc này, một tay anh đang kẹp điếu thuốc, dựa trên lưng ghế nói chuyện với người ta, chiếc bàn trước mặt đặt mấy chai bia và một đĩa sủi cảo chiên.

Khi anh vừa bước vào, cô đã nhìn thấy, tay anh bê đĩa sủi cảo, có lẽ mua ở hàng bên cạnh, bị rán cháy, trông cứng ngắc. Đến giờ anh vẫn chẳng ăn được mấy miếng, nhưng lại uống khá nhiều bia.

Mấy người xung quanh, có người cô thấy quen, có lẽ là đồng nghiệp vừa mới tan ca hoặc đang nghỉ giữa giờ, trông tuổi tác đều là những chàng độc thân không có chỗ ăn cơm, giờ tụ tập ở đây, vừa ăn vừa tán gẫu.

Anh cầm chai bia lên uống, thản nhiên liếc mắt qua bên này, anh cũng đã nhìn thấy cô.

Cô hơi quay đầu đi, đặt cái ly thủy tinh lên miếng lót ly bằng giấy. Lý Đồ đã thanh toán tiền, cô đứng dậy, cầm túi xách, bước ra ngoài.

Gần đó, Lý Đồ bỗng đánh hơi được điều gì, dường như đã lâu lắm rồi cậu ta không nhìn thấy người phụ nữ nào có ánh mắt chăm chú như vậy. Cô nhìn người đàn ông kia, đôi mắt long lanh như lấp loáng nước, khuôn mặt nghiêng nghiêng dưới ánh đèn toát ra nét dịu dàng mong manh, không giống với thường ngày.

Lý Đồ nhủ thầm, nếu có một người con gái chăm chú nhìn mình như vậy, mặc kệ xấu đẹp, cứ tiến lên hôn một cái rồi tính, ít nhất trong khoảnh khắc này, cô ấy đã khiến người ta ngây ngất.

Không lâu sau, Lý Đồ trông thấy người đàn ông đó đặt chai bia xuống, rồi cũng bước ra ngoài.

Đồ Nhiễm đi lên cầu vượt dành cho người đi bộ, sang phía đối diện bắt xe, Lục Trình Vũ đã rảo bước đến phía sau cô, cô đi nhanh thế nào, anh đi nhanh chừng đó, cô dừng lại, anh cũng dừng, sau đó nghiêng đầu nhìn cô, cất giọng cười trầm trầm:

- Càng gọi em càng đi nhanh.

Anh ngậm đầu lọc thuốc, giọng hơi khàn, đưa tay rút nửa điếu thuốc còn lại trong miệng ra định vứt đi, nhưng nhìn quanh không thấy thùng rác, bèn vo viên trong tay, rồi lại cười:

- Nói đi, rốt cuộc có ý kiến gì với anh?

Anh cứ vậy, tùy tiện hỏi một câu vu vơ, đầu óc cô lại thoáng mơ hồ, hơi mệt mỏi. Cô quay mặt đi nhìn dòng xe đen sì loang loáng ánh đèn dưới chân cầu, đáp:

- Không có ý kiến gì.

Mỗi lần có một chiếc xe phóng qua, trên cầu lại hơi rung lên, bánh xe cọ sát trên đường, âm thanh chói lói không ngừng xuyên thẳng vào tai, cô nghe thấy anh lại nói một câu gì đó, không rõ. Anh cầm tay kéo cô sang một bên, trời vẫn nóng, lòng bàn tay anh còn nóng hơn không khí xung quanh, ngón tay của anh khẽ cọ vào cánh tay cô, ram ráp.

Họ bước đến cạnh tấm biển quảng cáo cỡ lớn buộc trên thành cầu, như thế yên tĩnh hơn nhiều. Anh buông tay ra, đầu ngón tay vô tình trượt qua phần ngực cô, cô cực kỳ mất tự nhiên, lùi lại một bước.

Anh nhận ra, nhưng không để tâm, thoải mái tựa vào lan can, một lần nữa lên tiếng:

- Dạo này công việc có bận không?

Cô gật đầu:

- Hơi bận.

Anh lại hỏi:

- Bà ngoại vẫn khỏe chứ?

Cô vẫn gật đầu.

Anh nói:

- Mấy hôm nữa có thời gian anh sẽ tới thăm bà. - Thấy cô không lên tiếng, anh nói tiếp. - Gần đây nhiều việc, khó tránh khỏi sơ suất, mọi người đều bận, thông cảm cho nhau một chút.

Cô thầm nghĩ: Em vẫn luôn thông cảm cho anh, chỉ không biết anh bận cái gì. Cô không trả lời, đưa tay gạt mấy sợi tóc xòa vào mắt.

Trời đêm nổi gió, cơn gió oi nóng, mùi bụi đất và mùi xăng xe bốc lên. Có người vội vã đi qua, cũng có người thong dong tản bộ, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn bọn họ.

Bên kia cầu cũng có một đôi nam nữ đứng nói chuyện sau tấm biển quảng cáo, giọng rất to, cợt nhả không kiêng kỵ, người con gái nói liên tiếp mấy câu bao nhiêu tiền, bao nhiêu lâu, trình tự thế nào, người đàn ông chê đắt, mặc cả lên xuống.

Cô cảm thấy không thoải mái, bụng bảo dạ nếu anh muốn nói chuyện, tuy không cần tìm một chỗ lãng mạn, nhưng ít ra cũng nên là một nơi trò chuyện đàng hoàng. Cô đã định đề xuất, nhưng lại thấy anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, bèn nén lại, rồi nghe thấy anh nói:

- Công việc rất bận, bình thường nên thả lỏng một chút, nếu không sẽ rất mệt mỏi.

Lúc này cô trả lời:

- Quả thật em có hơi mệt mỏi.

Anh nói:

- Hạ thấp yêu cầu xuống, sẽ không thấy mệt nữa.

Cô cảm thấy lời này ý tại ngôn ngoại, bất giác cười cười:

- Yêu cầu của em vốn dĩ cũng chẳng cao, nhưng cũng không thể hạ thấp xuống so với trước đây.

Anh lập tức hỏi:

- Em đang nói về phương diện nào?

Cô chán chường:

- Mọi phương diện. - Thấy anh vẫn nhìn mình, cô bèn nói qua quýt. - Người ta kết hôn, em cũng kết hôn, tại sao em cứ thấy mình giống như bảo mẫu được trả công ấy, còn phải phục dịch một đại thiếu gia. Hai, ba ngày anh không về nhà, hễ về là em phải tất bật. Còn nữa, anh suốt ngày ra vẻ đàng hoàng, chính trực, không ăn phần trăm, không nhận phong bì, đồng nghiệp của anh có phải đều không ưa gì anh, anh bảo bọn họ phải làm ăn thế nào? Nghề của anh nếu không có "lậu" thì căn bản không sống nổi, anh bảo chút tiền còm của anh mua cái xe là hết, anh không định đổi nhà sao, bây giờ chẳng phải ngay cả một cái nhà xí cũng không mua nổi sao? Dù sao em theo anh cũng chẳng có chỗ nào tốt đẹp, chẳng kiếm được gì.

Cô tự biết mình đang ăn nói càn quấy, chỉ muốn xả ra cho sướng mồm.

Lục Trình Vũ lại không thấy phiền phức, cũng không vạch trần cô, nghiêm túc nghe cô nói xong rồi gật đầu nói:

- Xem ra chủ yếu là về phương diện kinh tế. Việc này anh chỉ có thể nói đã cố gắng hết sức, năng lực có hạn, con người anh chỉ có một chút tiền đồ như vậy thôi. Ông già biết kiếm tiền, nhưng anh không học theo ông ấy được, có lẽ cả đời cứ thế này, trông lên thì chẳng bằng ai, trông xuống cũng chẳng có ai bằng mình. Chẳng phải ông già vừa mua cho một căn hộ sao, muốn ở nhà to thì bây giờ em có thể qua đó ở, chỉ có điều hơi xa chỗ làm của em.

Cô nhìn anh giây lát:

- Ý anh như vậy, tức là cái nhà đó đã thuộc về em? Hay là ... anh thừa nhận mình đã vượt quá giới hạn?

Anh ngớ người ra một lúc, hình như mới sực nhớ giao hẹn của họ lúc trước, bèn mỉm cười:

- Anh đang cố gắng thỏa mãn yêu cầu của em trên cơ sở sẵn có.

Giọng điệu thành khẩn, thái độ thoải mái.

Anh càng như vậy, cô càng cảm thấy không biết trút giận vào đâu, bèn quay đầu lại nhìn dòng xe phía dưới, lần này lại chỉ nhìn thấy mặt sau tấm biển quảng cáo, gần ngay trong gang tấc, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo cứng nhắc.

Không bỏ cuộc, cô lại ngước lên nhìn anh một lần nữa, chậm rãi nói:

- Không chỉ có thế, con người anh xấu xa, nhiều tật xấu, luôn giăng quần áo bẩn tứ tung, từ đầu giường tới tủ ngăn kéo, cho tới cả giá treo quần áo, em không biết nổi bộ nào anh còn mặc bộ nào định thay ra, em thu tất cả lại đem đi giặt thì anh lại lằng nhằng chạy đến đòi em. Trong nhà tắm có thùng đựng quần áo, anh thay ra sao không vứt vào trong đó? Em cũng có chuyện riêng, có kế hoạch riêng của mình, đâu có nhiều thời gian luẩn quẩn với mấy chuyện này, rõ ràng là anh cố tình vẽ việc ra cho em làm. Còn nữa, anh đã bao giờ nấu một bữa cơm? Đã bao giờ quét nhà? Bát anh ăn xong là vứt thẳng vào bồn, đợi em về rửa...

Anh giơ tay lên làm động tác đầu hàng, lại bị cô ngắt lời:

- Anh còn nhét đầu lọc thuốc lá vào tủ ti vi, em vừa dọn dẹp sạch sẽ, kết quả nhìn ra lại thấy một đống tàn thuốc.

Anh giải thích sơ qua:

- Chậc, chỉ có một lần ấy thôi, vì lúc ấy phải nghe điện thoại nên mới tiện tay nhét vào đó.

- Còn nữa. - Cô không bận tâm, tiếp tục nói. - Lần nào tắm xong anh cũng treo vòi sen tít lên cao, em phải đứng lên thành bồn tắm mới với tới được, chuyện này em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi? Kết quả anh vẫn cứ tự làm theo ý mình, anh cố tình muốn em ngã chết phải không, anh đúng là thâm hiểm, mượn đao giết người, lại còn phương thức tử vong hiệu suất cao nữa chứ.

Lục Trình Vũ không nhịn được, phì cười hỏi cô:

- Còn gì nữa không?

Cô nghiêm túc suy nghĩ:

- Chỉ cần là chai anh dùng qua, chai dầu, chai dấm, chai nước, chai nước khoáng, lúc em cần dùng không lần nào mở nắp được. Một cái chai, anh nói xem anh dùng nhiều sức thế để làm gì, anh có thù hằn gì với nó? - Câu nói cuối cùng, cuối cùng cô cũng có thể nói ra được. - Em nói cho anh biết, dù thế nào em cũng không sống nổi cuộc sống như thế này.

Anh nghiêng đầu quan sát cô, buông một câu:

- Có phải ngày đó của em lại đến rồi không?

Cô nghẹn họng, rất lâu không nói nên lời, chỉ trừng mắt nhìn anh.

Cũng không biết anh đang nghĩ gì, một lúc sau mới hỏi cô:

- Cái đó của em đã bao lâu rồi không thấy?

Cô hoảng lên, vô thức tránh né ánh mắt anh, nhìn sang chỗ khác, nhưng bàn tay lại bị anh nắm lấy. Cô cúi xuống, nhìn thấy anh đang dùng ba đầu ngón tay đặt trên mạch tay phải của cô. Cô mang máng nhớ ra anh đã từng nói, anh không bài xích, cũng không có định kiến gì với Đông y, hồi còn đi học, bỗng nhiên hứng thú, theo người ta học một thời gian.

Cô lặng lẽ dồn sức rút tay về nhưng không được. Hơn nữa, hai người đã trưởng thành giằng co nhau ở ngoài đường trông rất khó coi, cuối cùng đành để mặc kệ anh.

Một lát sau, anh buông tay cô ra, ghé sát vào tai cô:

- Cho dù con người anh có bao nhiêu khuyết điểm nhưng biểu hiện trên giường ít ra cũng vẫn làm em thỏa mãn đấy chứ? - Anh khẽ vỗ vào má cô. - Phải kiểm soát cảm xúc của mình, nếu không sẽ không tốt cho con. Ngày mai xin nghỉ phép tới bệnh viện kiểm tra một chuyến, tiện thể làm hồ sơ.

Cô lùi lại mấy bước, cách xa anh ra rồi mới nói:

- Chuyện đứa con, em muốn suy nghĩ thêm.

Anh đăm chiêu nhìn cô, hơi nhướn mày:

- Tại sao?

Cô trầm ngâm suy nghĩ:

- Bởi vì yêu cầu của chúng ta đối với hôn nhân không giống nhau, yêu cầu của anh đối với hôn nhân là gì? Hai sào đất, một con trâu, vợ con quây quần quanh bếp lửa?

Anh ra chiều suy nghĩ:

- Cũng đại ý thế, nhưng anh sẽ không tổng kết được súc tích như vậy.

Cô nói:

- Trước đây em cũng từng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ lại cảm thấy như thế không ổn. Trên đời này có rất nhiều thứ đáng để có được, cũng có rất nhiều thứ cần phải từ bỏ, bây giờ em muốn từ bỏ một số thứ, dù sao con đường đời cũng luôn chắp vá như vậy, ngoằn ngoèo rồi thì phải tu sửa lại.

Lục Trình Vũ thu lại nụ cười, thoáng cau mày, cúi đầu nhìn cô:

- Tu sửa cái gì, anh thấy em đang dằn vặt không đâu.

**

Lục Trình Vũ đoán Đồ Nhiễm đã có thai, hoàn toàn không phải ngẫu nhiên.

Khoảng hai tuần trước, ông Lục gọi điện cho anh, vừa gặp đã hỏi:

- Bụng vợ con có động tĩnh gì chưa?

Anh đáp:

- Con không biết.

Ông Lục sốt ruột:

- Chuyện này sao con lại không biết? Cả ngày con làm cái gì?

Cũng không cần biết con trai có đủ kiên nhẫn không, ông lại bắt đầu cằn nhằn, lải nhải, đại ý là:

Ông vừa có một giấc mơ, ông đang đợi thuyền trên bến sông, mặt sông mờ sương, không thấy thuyền đâu, lại nghe thấy phía sau có người gọi mình. Ông ngoảnh lại nhìn, là một thiếu phụ trung tuổi, trên tay người đó bế một đứa bé, cả người đứa bé bọc trong một tấm chăn đỏ rực, thò mặt ra ngoài.

Người phụ nữ nói: "Lão tiên sinh, ông bế đứa nhỏ hộ tôi một chút được không? Lưng tôi mang nhiều đồ quá, hơi mệt."

Ông Lục nhìn ra phía sau bà ta, thấy một gói màu xám, lòng dấy lên một nỗi ngờ vực, chỉ sợ đây là kẻ buôn người, hoặc là đem vứt đứa trẻ đi, ta sẽ không mắc lừa ngươi đâu. Vì thế ông nói: "Một đứa bé con thì nặng là bao, bà tự bế thì hợp lý hơn."

Bà ta nói: "Đây là con nhà ông, ông không bế à?"

Nghe vậy, ông Lục cuống lên: "Tôi từng này tuổi rồi, lấy đâu ra con, bà đừng có làm ô uế thanh danh của tôi, nếu vợ tôi ở nhà biết được, nhất định sẽ làm khó dễ tôi."

Người phụ nữ cũng không phiền lòng, chỉ hỏi: "Ông có phải họ Lục không, chữ Kích và bộ Nhĩ ghép lại thành chữ Lục?"

Ông già ngẩn người: "Đúng."

Bà ta nói: "Thế thì đúng rồi, đây là đứa bé nhà họ Lục của ông." Nói đoạn bèn quẳng cái gói ra, hét lên: "Còn không mau đỡ lấy."

Ông Lục sợ đứa bé bị rơi xuống, vội đưa tay ôm chặt lấy.

Người phụ nữ gật đầu: "Đứa bé đẹp thế này, người khác muốn còn chẳng được, sao ông lại không muốn?"

Ông Lục cúi đầu nhìn đứa trẻ, chỉ thấy đứa bé mặt mũi thanh tú, môi đỏ, răng trắng, hết sức lanh lợi, lòng thầm mừng rỡ. Khi ngẩng đầu lên, đã không thấy bóng dáng người phụ nữ kia đâu...

Ông giật mình tỉnh lại, ngồi phắt dậy, thẫn thờ giơ tay lên, dường như vừa rồi ông thật sự đã ôm một đứa bé mũm mĩm trên tay.

Bà Tôn Huệ Quốc nằm cạnh cũng bị ông đánh thức, trong lúc mơ màng còn không quên xỉa xói ông:

- Sao thế, gặp ác mộng hả, lại mơ thấy bà vợ chết giẫm kia chứ gì?

Bà ta không nói thì không sao, vừa nói ra đã khiến ông giật bắn mình, cẩn thận nhớ lại dung mạo, cách ăn mặc của người phụ nữ trong mơ kia, hình như đúng là người vợ trước của ông.

Ông nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, không tài nào ngủ được nữa, chỉ âm thầm nghiền ngẫm hàm ý cảnh trong mơ, nghĩ đi nghĩ lại, bất giác vừa thảng thốt, vừa vui mừng, vừa đau khổ, nước mắt phút chốc giàn giụa trên gương mặt già nua. Ông lẳng lặng đưa tay lau nước mắt, không dám để bà Tôn Huệ Quốc phát hiện ra, chỉ mong trời mau sáng để gọi điện cho con trai.

Ông cầm điện thoại, tay hơi run rẩy, nói với con trai:

- Con nghe bố nói, đây là đứa trẻ mà mẹ con mang tới cho con, lần này vợ con chắc chắn là có rồi.

Chẳng trách ông lại kích động như vậy, nhà họ Lục, cho tới Lục Trình Vũ là ba đời độc đinh, cộng thêm lần trước con dâu sảy thai, tuy không nói ra, nhưng ông vẫn nghĩ ngợi. Khi còn trẻ ông không hề bận tâm đến những chuyện này, già rồi lại bắt đầu coi trọng sự nối dõi huyết mạch gia tộc.

Khi đó Lục Trình Vũ đang trực ở bệnh viện, vốn không đồng tình, chỉ coi là chuyện mộng mị vặt vãnh thôi. Nhưng hôm đó, khi đứng trên cầu vượt nói chuyện với Đồ Nhiễm, thấy sắc mặt cô là lạ, bất giác anh nghĩ đến chuyện này, ai ngờ giấc mộng lại ứng nghiệm.

Nhắc tới hôm đó, hai người họ lại chia tay trong bực bội, Đồ Nhiễm như đang giận dỗi gì với anh, không hiểu sao cứ khăng khăng đòi chia tay, còn anh vẫn đang lo lắng việc ở bệnh viện, lại ghét tính vô cớ gây chuyện của phụ nữ, chẳng nói được dăm ba câu, họ đã đường ai nấy đi.

Trước khi chia tay, anh nói:

- Đồ Nhiễm, bây giờ việc em cần làm là dưỡng thai cho tốt, sau đó hãy tính những chuyện khác, đừng có suốt ngày dằn vặt bản thân và người khác.

Khi đó cô trả lời anh:

- Thân em còn chưa lo được, tại sao lại phải lo dưỡng nó, bụng em em muốn làm gì thì làm, không liên quan đến anh. Anh chỉ sung sướng vài phút, dựa vào cái gì mà quản lý nhiều thế, anh lại chẳng phải lo bị sảy thai, không phải chịu đau đớn khi sinh con, không phải chịu đựng ánh mắt coi thường của người đời vì cơ thể biến dạng, cũng không phải mọc sẹo lồi hay bị rạn da... cho nên những chuyện này anh nói không được.

Lúc đó anh nghĩ: Vớ vẩn, hồi trước anh không nỗ lực thì có được mấy phút sung sướng ấy không? Tốt xấu gì cũng phải dốc sức, em cũng được hưởng thụ còn gì? Trong lòng cũng ít nhiều lo lắng tính cách nói được làm được của cô, vốn định nói vài câu nhẹ nhàng, nhưng cô chỉ để lại cho anh một bóng lưng kiều diễm.

Có điều lịch sử đã chứng minh, từ xưa tới nay phụ nữ luôn là vật dẫn cho những cảm xúc cực đoan, anh càng tỏ ra căng thẳng, họ sẽ càng được nước lấn tới, càng tiếp tay thêm cho sự kiêu ngạo vô duyên vô cớ gây chuyện, chi bằng lấy tĩnh chế động, bình tĩnh xử lý.

Hôm sau, Lục Trình Vũ tan làm về nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi kỳ lạ, chất lượng không khí còn tồi tệ hơn cả ở bệnh viện.

Anh vội ra mở cửa, lại phát hiện ra có rất nhiều việc đang đợi trước mắt. Trên bàn trà vất mấy bộ quần áo hoặc bẩn hoặc sạch, chú cá nhỏ không có gì ăn nằm bẹp gí ở đáy chậu thủy tinh, trong bồn rửa bát là bát đĩa mấy ngày dồn lại, thùng rác không ai đổ, cây xanh trong chậu mấy ngày liền không được tưới, lá tường vi ngoài ban công đã héo rũ, quần áo Đồ Nhiễm phơi bên ngoài từ lúc trước đã khô cong, áo phông và áo sơ mi nam giới cùng một màu chưa rút, rút vào lại phải là, thôi vậy.

Thấy việc nhà chồng chất, anh dứt khoát không làm gì hết, đi tắm rồi ăn qua loa mấy thứ mua dưới hàng rong ngoài đường, sau đó gục đầu ngủ vùi. Có lẽ là đã mệt đến rã rời, nhưng lại không sao ngủ nổi. Nghĩ về tình hình bệnh nhân mới mổ hôm qua một lúc, lại nghĩ vẫn còn một bài viết chưa đăng, cuốn sách cùng biên soạn với người ta cũng chưa viết xong, nhiệm vụ nghiên cứu khoa học cấp trên phê duyệt cũng đã sắp xong lịch trình, sáng mai còn phải dẫn sinh viên đi thăm bệnh, bệnh nhân giường số 46 hoàn cảnh khó khăn, phải kê thuốc như thế nào? Ông cụ trong phòng bệnh nặng không biết có qua được cửa tử đêm nay... Càng lúc càng khó ngủ, đúng như câu nói truyền miệng đã lâu trong bệnh viện: Dùng phụ nữ như đàn ông, dùng đàn ông như gia súc. Dậy sớm hơn gà, thức khuya hơn chó, ăn kém cả lợn, làm khổ hơn trâu, nhọc lòng hơn ai hết.

Anh thở dài, nằm trên giường gập bụng và hít đất mấy chục cái, nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo, thể lực lại suy kiệt, vì thế bèn xuống giường định kiếm một quyển sách để đọc.

Trên giá sách, sách của anh chiếm đến tám, chín mươi phần trăm, phần còn lại để dành cho Đồ Nhiễm. Sách của cô cũng không ít, cô mang rải rác từ nhà mẹ về, mỗi lần một ít, trong phòng ngủ không để được nên đành phải đặt thêm một tủ sách đơn giản trong phòng khách, rồi để sách lên trên. Ánh mắt anh lướt qua góc phải phía dưới giá sách, khom người xuống nhìn, hoa cả mắt.

Mấy cuốn sách này chưa phân loại, lộn xộn, tạp nham, anh bỗng nhìn thấy một cuốn Tiếng chim hót trong bụi mận gai, nghĩ lại, hình như Lý Sơ Hạ cũng có cuốn truyện này, khi đó anh cùng cô ôn tập buổi tối, cô không học bài mà say sưa đọc một quyển chim chim gì đó. Anh còn hỏi cô: "Truyện gì thế?"

Lý Sơ Hạ đáp: "Cuốn theo chiều gió của Úc[3]."

[3] Cuốn tiểu thuyết Tiếng chim hót trong bụi mận gai của nhà văn Úc Colleen McCulough được mệnh danh là Cuốn theo chiều gió của nước Úc.

Anh lại hỏi: "Cuốn theo chiều gió là gì?"

Cô lườm anh: "Sao em lại tìm được một người như anh cơ chứ? Chẳng có tí tiếng nói chung nào cả." Rồi nghiêng đầu hỏi anh: "Thế anh có biết Vivien Leigh và Clark Gable[4] không?"

[4] Hai diễn viên nổi tiếng đóng vai Scarlett và Rhett Buller trong bộ phim cuốn theo chiều gió

Anh lại mù tịt.

Lý Sơ Hạ cười: "Cả đời này trừ sách chuyên ngành ra, anh không đọc quyển tiểu thuyết nào khác hả?"

Anh nghĩ một lúc: "Có đọc Tam quốc và Tiếu ngạo giang hồ."

Hồi cấp ba say mê hai trò chơi điện tử, một là Tam quốc chí, một là Kim Dung quần hiệp truyền, nhất thời cao hứng, bèn tìm đọc mấy quyển tiểu thuyết có liên quan.

Lý Sơ Hạ hỏi: "Anh thích tiểu sư muộn hay thích Nhậm Doanh Doanh[5]?"

[5] Tiểu sư muội (tức Nhạc Linh San) và Nhậm Doanh Doanh là hai nhân vật nữ trong tác phẩm Tiếu ngạo giang hồ của nhà văn Kim Dung.

Anh thẳng thắn trả lời: "Doanh Doanh".

Cô chu mỏ phản bác: "Nhưng Lệnh Hồ Xung thích tiểu sư muội, dù Nhậm đại tiểu thư đối xử tốt với chàng đến thế nào đi chăng nữa, chàng cũng không thể quên được mối tình đầu. Nhân vật Nhậm Doanh Doanh này là do Kim Dung tưởng tượng ra, nếu không có cô ấy, cuốn tiểu thuyết này sẽ càng hiện thực hơn. Sau đó để khiến cho sự tưởng tượng của mình được trọn vẹn, Kim Dung đành phải nhẫn tâm để cho Nhạc Linh San chết đi. Cho nên, người anh thích là một người giả, là một nhân vật sẽ vĩnh viễn không bao giờ tồn tại trong cuộc sống."

Anh chẳng chút hào hứng với đề tài này, nhưng miệng vẫn nói; "Thế thì anh thích tiểu sư muôi là được chứ gì."

Lý Sơ Hạ cười phì một cái, lắc tay anh nũng nịu: "Đi thôi, em muốn đi xem Loạn thế giai nhân."

Họ đi tới rạp chiếu phim nhỏ cạnh trường, không xem được Loạn thế giai nhân, mà đang chiếu Titanic.

Lục Trình Vũ chưa xem bộ phim này, còn Lý Sơ Hạ lại xem không biết bao nhiêu lần rồi. Họ mua vé vào trong, mới ngồi được một lúc, vì một chuyện cỏn con mà họ lại cãi nhau, cãi nhau từ đầu tới cuối, cuối cùng không ai thèm để ý đến ai, trong tiếng nhạc da diết hùng hồn, Lý Sơ Hạ cúi đầu nức nở. Cho nên bộ phim đó, Lục Trình Vũ vẫn chẳng xem được gì, ấn tượng chỉ dừng lại ở dáng người cô gái rất đẹp, còn gã kia là một tay bạch diện thư sinh, sau đó là hết, còn có viên ngọc to ơi là to, vứt đi thật tiếc.

Ngón tay anh lướt trên quyển sách, nhưng không cầm lên. Ánh mắt anh dừng lại trên một quyển sách khác, trong đó kẹp một cái đánh dấu sách, trang giấy không cũ không mới, hình như là cuốn sách mà gần đây Đồ Nhiễm hay đọc.

Anh cầm cuốn sách lên, bìa sách màu xanh lá thẫm, bên trên in bốn chữ mạ vàng rất to: Thế giới bình thường[6].

[6] Cuốn tiểu thuyết ba tập của nhà văn nổi danh Trung Quốc Lộ Dao, khắc họa đời sống nông thôn đương đại Trung Quốc những năm 1970 - 1980, xoay quanh hai nhân vật trung tâm là anh em Tôn Thiếu Bình và Tôn Thiếu An.

Anh giở trang bìa lót, trên đó có mấy hàng chữ viết bằng bút mực xanh thẫm rắn rỏi, cương nghị: Tặng Nhiễm Nhiễm, chúc con sinh nhật vui vẻ!

Ký tên sau phần ngày tháng: Bố.

Anh lật từng trang sách, mới phát hiện trong đó chi chít những dòng chữ viết bằng bút chì, dòng chữ đầu tiên đã mờ: Tôn Thiếu An là người đàn ông không quyết đoán, không có tình cảm mãnh liệt và sự theo đuổi đối với tình yêu, cho nên anh ta mới từ bỏ Nhuận Diệp, cam chịu tầm thường. Còn Tôn Thiếu Bình dũng cảm, cố chấp, cho nên anh ta có được tình yêu và sự tôn trọng của Hiểu Hà...

Đọc xong phần tóm tắt, theo những dòng chữ ghi lại trên trang giấy, Lục Trình Vũ đại khái nắm được nội dung cuốn sách. Anh bất giác mỉm cười, những dòng chữ này phản ánh suy nghĩ về cuộc sống và những khát khao tuổi trẻ của một cô gái trẻ còn chưa trải sự đời, dường như tất cả đều hoàn mỹ, những ý kiến trái ngược đều là thô tục và sa đọa.

Lật đến trang cuối cùng, lại thấy cô viết: Tại sao Tôn Thiếu Bình không chọn Kim Tú mà lại chọn chị Huệ Anh, lẽ nào những nhọc nhằn của cuộc sống đã hút cạn toàn bộ cảm xúc của anh ta, lẽ nào anh ta cũng thỏa hiệp với đời, có quan niệm hôn nhân môn đăng hộ đối, lẽ nào anh ta đã phủ định toàn bộ quan niệm về tình yêu bình đẳng, dũng cảm theo đuổi, đúng chừng mực mà anh ta đã cùng Hiểu Anh tạo dựng trước đây? Trong thế giới bình thường, cuối cùng anh ta đã từ một người thanh niên không bình thường trở thành một người đàn ông nhạt nhẽo cam chịu tầm thường.

...

Sau những dòng chữ cảm khái mơ hồ ấy, lại có một hàng chữ khá rõ ràng viết bằng bút bi, qua loa hờ hững, có lẽ là viết thêm sau này.

Đồ Nhiễm viết: Đọc mấy lần, đến giờ mới hiểu được sự lựa chọn của Tôn Thiếu Bình. Tâm trạng này có lẽ cũng giống như khi Thiếu Bình sau này hiểu được Thiếu An. Trong thế giới bình thường, trải qua những tôi luyện của cuộc sống, anh em nhà họ Tôn đều có chung một đặc điểm - thực tế. Từ thế giới tinh thần thuần khiết và tràn đầy cảm xúc lúc đầu, họ bước vào thế giới hiện thực bao la hơn, trở thành người đàn ông chân chính. Kết cục tuy khiến người ta thất vọng, nhưng lại gần gũi với cuộc sống nhất, cuộc sống thực tế nhất trên đời này, chính là cuộc sống bình thường. Tâm trạng của tác giả thay đổi, tâm trạng của người đọc cũng đang thay đổi, là nhân vật ở dưới đáy xã hội, dũng cảm tiến về phía trước trong nghịch cảnh, khi hoàn cảnh thuận lợi lại cam chịu cuộc sống bình thường nhất, đâu phải là không cần đến dũng khí, đâu phải không phải là một sự theo đuổi không cảnh giới? Bởi vì cái thực tế nhất, mới là cái đáng quý nhất....

Lục Trình Vũ tựa đầu vào thành giường, miễn cưỡng xem hết quyển sách đó. Khi thế giới ngoài cửa sổ đã tiến vào thời khắc ồn ào, huyên náo nhất, quyển sách trượt khỏi tay, anh lặng lẽ thiếp đi.

***

Mấy ngày này, từ sau khi biết chuyện đứa bé, Lục Trình Vũ gọi điện tới tấp, bình quân mỗi ngày hai, ba cuộc. Đồ Nhiễm chẳng nghe cuộc nào, cuối cùng anh đành phải gửi tin nhắn, ba chữ: Nghe điện thoại!

Cô mặc kệ

Anh lại gửi tiếp ba chữ nữa: Gọi lại đi!

Cô nhắn lại: Đừng giày vò nhau nữa, đứa bé đã không còn.

Trực tiếp tắt máy, đi ngủ.

Ngay lập tức, điện thoại bàn trong phòng khách reo om tỏi giữa đêm hôm khuya khoắt, khiến bà ngoại giật mình tỉnh giấc. Bà cụ run lẩy bẩy hỏi Đồ Nhiễm:

- Ai mà gọi điện muộn thế này, có phải là mẹ và em trai con ở Bắc Kinh gặp chuyện gì rồi không?

Cô nhấc máy, không nói gì, nghe người đàn ông đầu bên kia "Alô" một tiếng, cô lập tức bấm nút tắt máy rồi ngoái lại bảo bà:

- Không có gì, một thằng điên gọi nhầm thôi ạ.

Sợ điện thoại lại reo, cô bèn dứt luôn dây điện thoại ra, cứ để thế suốt mấy ngày, cuối cùng bà ngoại nói;

- Con bảo Tiểu Lục lúc nào tới ăn cơm, bà muốn gặp nó.

Cô nói:

- Bà gặp anh ấy làm gì, anh ấy bận chết đi được.

Bà cụ ngờ vực:

- Chẳng lẽ còn bận hơn cả thủ trưởng trung ương? - Bà cụ bỗng ngang ngạnh, lê đôi chân bó[7] sang, nhét điện thoại vào tay Đồ Nhiễm. - Con ấn số đi, để bà nói chuyện, bà không tin ngay cả thời gian nói chuyện nó cũng không có.

[7] Bó chân là một tập tục cổ hủ của người Trung Quốc, người ta quấn vải quanh chân các bé gái từ bé để chân không phát triển được, các ngón chân bị quặp vào gan bàn chân, mục đích là để bàn chân trở nên bé và thon gọn. Tới thời hiện đại, hủ tục này đã bị bãi bỏ.

Đồ Nhiễm không chống đỡ nổi, đành phải gọi vào số điện thoại của bệnh viện trước mặt bà cụ, người bên kia nói:

- Bác sĩ Lục đang mổ, bây giờ không tiện nghe điện thoại.

Cô hỏi:

- Mất bao lâu ạ?

- Nếu thuận lợi thì năm, sáu tiếng, hai ngày nay anh ấy đã mổ suốt hai mười tiếng đồng hồ rồi...

Cô trình bày lại cho bà ngoại nghe, bà cụ thở dài:

- Đúng là bận thật, đứng suốt mấy tiếng đồng hồ, bên cạnh lại không có ai chăm sóc, về nhà cũng chẳng có gì ăn, như thế chẳng phải sẽ bã cả người ra hay sao?

Đồ Nhiễm lẩm bẩm:

- Rốt cuộc thì con là cháu bà hay anh ấy là cháu bà đây?

Bà cụ nhìn cô:

- Bà cũng muốn tốt cho con thôi.

Cuối cùng điện thoại cũng được kết nối, là Lục Trình Vũ gọi tới. Đồ Nhiễm nói ý của bà ngoại, anh lập tức đồng ý, sau đó hỏi:

- Em thế nào rồi, vẫn khỏe chứ?

Đồ Nhiễm hiểu ý anh, trước mặt bà cụ lại không tiện nói thẳng, bèn hừ một tiếng:

- Không có gì, rất khỏe.

- Đồ Nhiễm, em đừng như vậy. - Ở đầu dây bên kia, Lục Trình Vũ nói. - Đã hai ngày một đêm anh không được chợp mắt rồi, sáng mai lại có một ca mổ nữa, tối nay anh còn muốn ngủ một giấc yên ổn.

Giọng anh rệu rã, phảng phất ý nài nỉ.

Tim cô khẽ run lên, lòng mềm lại, cô nói:

- Anh nghỉ ngơi cho khỏe, em ở đây rất tốt.

Ở đầu dây bên kia, anh cười. Cô lại nhớ ra một chuyện, bèn đem chuyện của Tô Mạt nói sơ qua với anh.

Lục Trình Vũ đọc cho cô số điện thoại của Lôi Viễn rồi nói:

- Lát nữa anh sẽ nói trước với cậu ấy, em bảo bạn em cứ trực tiếp tìm cậu ấy là được.

Đồ Nhiễm giúp Tô Mạt sắp xếp chuyện tìm luật sư thỏa đáng, bên kia, Tô Mạt lại lần lữa không đưa ra được quyết định, dường như đối với cô, việc đi gặp luật sư đã trở thành một cái hố, một khi đã bước vào, tức là cô không thể không nhìn thẳng vào hiện thực mà cô vẫn đang cố gắng trốn tránh.

Hiện thực chính là, trái tim Đồng Thụy An đã càng ngày càng xa rời mái nhà này.

Một đêm nào đó, gần hai giờ sáng Đồng Thụy An mới về nhà, người nồng nặc mùi rượu. Sau khi vào nhà, anh ta chẳng nói chẳng rằng, gục đầu ngủ vùi. Tô Mạt không cho anh ta lên giường, anh ta ôm gối chạy ra ngoẹo đầu ngủ trên sofa, chạy rất nhanh, như thể đang trốn khỏi nhà tù. Tô Mạt biết tại sao hôm nay anh ta lại về nhà, không tránh khỏi vài lời xỉa xói, dù có gay gắt đến đâu, anh ta đều bỏ ngoài tai, coi như không nghe thấy.

Từ hơn mười giờ tối, Tô Mạt đã bắt đầu gọi điện vào di dộng của anh ta, anh ta không nghe, không phải tắt máy mà là không nghe máy, cứ gọi tới lại bị người ta ngắt tín hiệu. Cô lại muối mặt gọi điện đến nhà mẹ chồng, nói con trai họ giờ thường xuyên đêm không về nhà, muộn thế này rồi vẫn chưa về. Bố chồng nghe vậy rất tức giận, ông là người cẩn trọng, cả đời này chưa từng làm việc gì trái với luân thường, sống đúng quy tắc, với ông cuộc sống là một đường kẻ thẳng tắp. Nhận ra giọng ông đang run lên, lòng Tô Mạt cũng dễ chịu hơn một chút. Bố chồng nói: "Là bố mẹ không đúng, không dạy được đứa con này, con yên tâm, ngày nào bố còn, thì nó không thể vứt bỏ ngôi nhà này, không thể vứt bỏ con và đứa bé."

Nghe vậy, nước mắt Tô Mạt chảy giàn giụa.

Đồng Thụy An về nhà, nhưng lại coi cô như không khí.

Cô tức tối, chạy ra sofa, vừa đánh vừa đấm anh ta, anh ta cũng mặc kệ cô, nằm ngay đơ như cán cuốc. Cuối cùng, cô nức nở:

- Bây giờ anh về, ngay cả con cũng không thèm nhìn, nó biết gọi bố rồi, cả ngày hôm nay nó ở nhà gọi bố đấy.

Anh ta mở mắt ra, bần thần một lúc rồi mới bước đến cạnh giường đứa bé, cúi người nhìn xuống. Con bé đang ngủ say, mắt nhắm chặt, mí mắt rất dài, da mặt trắng mịn, đôi môi mím lại, khóe miệng hơi nhếch lên, lúc cười trông như thiên thần. Anh ta đưa tay vuốt ve mặt con bé, lại cảm thấy tay mình bẩn thỉu, tim bỗng thót lại, không nhìn nó nữa mà quay về sofa nằm.

Tô Mạt hỏi anh ta:

- Có phải anh không muốn chung sống nữa, muốn ly hôn phải không?

Anh ta không nói gì.

Tô Mạt ngừng khóc, thở dài xa xăm:

- Rốt cuộc anh yêu cô ta đến mức nào rồi, anh nói đi, cứ coi như bây giờ chúng ta không phải là vợ chồng, mà là bạn bè. Cho dù tối nay anh nói gì hoặc anh định làm gì, em đều không trách anh, em chỉ muốn biết suy nghĩ thật của anh, chúng ta nói thật lòng mình.

Một lúc lâu sau, Đồng Thụy An cũng thở dài:

- Anh không có gì để nói.

Cô nhẫn nhịn:

- Anh rất yêu cô ta phải không?

Anh ta nói:

- Cũng không phải là rất yêu, cảm giác khi mới bắt đầu giống như thằng con trai 15, 16 tuổi nhìn thấy con gái đẹp khiến lòng rung động, rất đẹp đẽ. Nhưng em biết đấy, đó chẳng phải là tình yêu.

Tô Mạt cảm thấy họng mình tanh ngòm, dường như máu tươi đang ào ạt dâng lên, không thông qua tim. Cô hít sâu một hơi, hỏi:

- Vậy còn bây giờ?

Anh ta không trả lời.

Môi cô run lên:

- Hai người ngủ với nhau rồi? Anh không kìm chế nổi ý muốn ngủ với cô ta đúng không? Cho nên cô ta mới có đứa con của anh?

Đồng Thụy An ôm đầu rụt cổ, như đã biến thành một đứa trẻ con. Tô Mạt không thể kìm chế nổi nữa, rút gối ra đập anh ta túi bụi, nhất thời quên cả khóc, chửi ầm lên:

- Súc sinh, anh không phải là người, anh là súc sinh, không chỉ nhân phẩm anh có vấn đề, mà anh còn không có lương tâm, anh là đồ tàn nhẫn, lúc trước tôi đã nhìn nhầm người rồi...

Đồng Thụy An bỗng giật lấy cái gối trong tay cô, lạnh lùng nói:

- Em biết không, cảm giác khi ở bên cô ấy, là những cảm giác đã lâu lắm rồi anh không thể có được khi ở bên cạnh em.

Im bặt! Tô Mạt trừng mắt nhìn anh ta, nước mắt như mưa:

- Anh chưa từng yêu em đúng không?

Anh ta quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Cô lại nói:

- Vì một chút cảm giác nhất thời này, ngay cả con anh cũng không cần?

Anh ta hạ giọng nói:

- Đừng ép anh, anh xin em.

Cả đêm Tô Mạt không ngủ, mắt sưng to như một quả hạch đào. Đồng Thụy An lại ngáy khò khò suốt đêm, trời vừa sáng đã bò dậy đi làm. Tô Mạt ra sức kéo anh ta lại không cho đi, anh ta hất tay cô ra, nói cô "bị bệnh", nói cô là "đồ chanh chua", đồ chanh chua không biết kiềm chế. Anh ta lạnh lùng nhìn cô, như một người xa lạ đang xem trò vui nơi góc phố.

Tô Mạt cứ lần lữa đẩy lùi thời gian hẹn gặp luật sư, không muốn tự mình liên hệ, mà muốn Đồ Nhiễm chuyển lời thay cô.

Đồ Nhiễm vừa gọi điện xin lỗi Lôi Viễn thì một lúc sau Tô Mạt lại bảo cô, cô ấy đã nghĩ thông suốt rồi, xem xem có thể sắp xếp thời gian tư vấn không. Đồ Nhiễm hiểu nỗi khó xử của cô, đành giúp cô thu xếp thêm một lần nữa.

Những ngày này, Đồ Nhiễm đã bắt đầu nghén, nhưng khá hơn lần trước một chút, chỉ hơi thèm ngủ, khẩu vị giảm một nửa. Tuy không vất vả, mệt mỏi bằng lần trước, nhưng trong lòng cô lại bắt đầu lo lắng, bởi vì thường nghe người ta nói, càng nghén nhiều thì cái thai mới càng khỏe mạnh, nếu nói như vậy thì lần thứ hai này chẳng phải lại càng có nguy cơ bị sảy hơn sao? Một mình cô tới Trung tâm y tế Bà mẹ và Trẻ em ở cạnh nhà mẹ để kiểm tra, bác sĩ nói, trước mắt mọi thứ đều bình thường, vì trước đây cô đã từng sảy thai, nếu có những triệu chứng khác thì mau chóng nhập viên, để xem có cần phải áp dụng các biện pháp bảo vệ thai không.

Những chuyện này, cô không nói với Lục Trình Vũ.

Ngày cuối tuần sắp đến, bà ngoại giục cô đi chợ mua thức ăn, bà đọc thực đơn những thứ cần mua, căn dặn cô phải mua đúng như thế. Chiều thứ Bảy, bà cụ khăng khăng đòi tự mình vào bếp, tất bật hơn nửa ngày trời, bày ra một bàn đầy đồ ăn.

Lúc trời tối Lục Trình Vũ mới tới, dáng vẻ vội vàng, tay xách túi đồ ngọt loại mềm mà bà cụ thích ăn, đầu tiên là chào hỏi bà cụ, sau đó tỏ ý xin lỗi, nói ở khu phòng bệnh có một bệnh nhân nặng mới mổ xong, chưa qua giai đoạn nguy hiểm, chủ yếu phải theo dõi trong tối nay, cho nên lát nữa ăn xong anh phải tới đó để theo dõi.

Bà cụ thở dài nhìn cháu rể:

- Thằng bé này gầy quá, mắt thầm quầng rồi kìa, chắc chắn là không được ăn uống, nghỉ ngơi tử tế đây mà, nào nào nào, mau ngồi xuống đây ăn đi rồi đi làm tiếp.

Lục Trình Vũ thật thà ngồi xuống, liếc mắt nhìn Đồ Nhiễm, đầu tiên là nhìn bụng cô, muốn nói gì đó lại thôi.

Cô mặc kệ, xới cơm đưa cho anh, chỉ nói:

- Anh có phúc thật đấy, bà ngoại bao nhiêu năm rồi không nấu một bữa thịnh soạn như thế này đâu, hôm nay vì anh mà tất bật suốt cả ngày.

Bà cụ cười:

- Có gì đâu, già rồi, cũng phải hoạt động một chút, thấy các con đều ở đây là bà vui rồi.

Lục Trình Vũ vừa gắp thức ăn vừa trò chuyện với bà cụ, thái độ cung kính, thành khẩn, đúng hình tượng thanh niên gương mẫu, quang minh chính phái. Đồ Nhiễm ăn ít, chỉ một lúc đã đặt bát đũa xuống. Lục Trình Vũ nhìn cô nói:

- Ăn thêm đi, anh xới cơm cho em.

Cô đưa tay che bát.

Bà cụ lại nói:

- Đồ Nhiễm, con ăn xong rồi thì xuống quét bếp đi, lau chùi cả cái bếp nữa, già rồi mắt kém, lau dọn không được sạch.

Đồ Nhiễm làm theo lời bà. Thấy cô đi vào trong, bà cụ bèn lục trong túi một hồi rồi rút ra hai cái bọc gói bằng khăn mùi xoa, chậm rãi mở ra, nói với Lục Trình Vũ:

- Đây là bà để lại cho các con, mãi mà không có cơ hội để đưa cho, bây giờ con nhận lấy rồi mang về nhà cất đi. - Bà cụ thở dài. - Trong bằng ấy cháu chắt, bà vẫn thích đứa cháu gái này nhất.

Nhìn hai món đồ trang sức kiểu cổ, Lục Trình Vũ vội từ chối:

- Hay là bà bảo Đồ Nhiễm cầm đi, cháu là đàn ông, không hiểu mấy chuyện này đâu ạ.

Bà cụ cười cười:

- Con cầm hay nó cầm cũng như nhau còn gì. - Bà chỉ vào chiếc khánh màu vàng to bằng nắm tay trẻ con. - Đây là khánh Tường Vân, bằng vàng cổ, sợi dây phía trên làm bằng chín mươi chín viên Diệp Tử Đàn Châu, là thứ bà đeo khi còn trẻ, cái này, cho con của các con.

Lục Trình Vũ sừng sờ, lại thấy bà cụ lấy ra một miếng ngọc trơn bóng trắng như mỡ dê, phía trên khắc hình hai chú chuột con tinh xảo chụm đầu vào nhau như đang nô đùa, lại như đang dựa sát vào nhau, điệu bộ ngây thơ, sống động, hoạt bát. Bà cụ nói:

- Con và Nhiễm Nhiễm đều không phải tuổi chuột, nhưng miếng ngọc này cũng có ý khác, con có biết vị trí của con chuột trong Thiên can địa chi[8] không?

[8] Hệ thống đánh số thành chu kỳ được dùng tại các nước có nền văn hóa Á Đông như: Trung Quốc, Việt Nam, Hàn Quốc, Triều Tiên, Nhật Bản và một số quốc gia khác, gồm mười can (Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, canh, Tân, Nhâm, Quý) và mười hai chi (Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi).

Anh đáp:

- Tý ạ.

Bà cụ gật đầu, dùng khăn mùi xoa gói hai món đồ lại, nhét vào tay anh:

- Con cầm lấy, chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng là một chút kỷ niệm của bà già này. Trước đây trong nhà chôn một vò lớn ở trong sân, sau này đào lên bị người ta cướp mất, chỉ còn lại hai món này. - Bà cụ lại thở dài. - Bà hiểu cháu gái bà, tính tình cứng rắn, quật cường, lại không biết ăn nói, khiến người ta không ưa, nhưng tâm địa nó rất tốt. Hai người cùng chung sống, cái cần thiết chính là tâm địa phải tốt, biết nghĩ, biết nhường nhịn nhau, thì mấy chục năm mới có thể bình yên chịu đựng, tới cuối đời có được một người bạn già tâm ý tương thông, thấu hiểu lẫn nhau. Những ngày này nói dài thì dài, nói ngắn thì ngắn, thời trai trẻ không dài, chỉ sợ già rồi, đến ngày nhắm mắt xuôi tay vẫn còn tiếc nuối. Nếu trước đây nó có chỗ nào không phải với cháu, cháu là đàn ông, có thể bao dung được thì cố gắng bao dung, đừng so đo với nó...

Cửa nhà bếp khép hờ. Đồ Nhiễm ở trong đó lau chùi được một nửa, gần đây tâm trạng cô không ổn định, chuyện chẳng to tát gì cũng muốn khóc, cô đưa mu bàn tay lên dụi mắt, khi ra ngoài phòng khách, nét mặt đã bình thường trở lại.

Thấy bà ngoại và Lục Trình Vũ đã ăn cơm xong, cô bèn rót trà cho họ.

Lục Trình Vũ vừa nghe bà cụ nói chuyện, vừa đưa mắt nhìn theo Đồ Nhiễm, cô lại không nhìn anh lấy một cái, cho tới khi nghe thấy điện thoại của anh rung rì rì trong túi quần.

Điện thoại được chuyển sang chế độ rung.

Anh lấy ra nhìn, tắt đi.

Một lúc sau, thấy không còn sớm nữa, anh đứng dậy cáo từ.

Bà cụ tiễn anh ra tận cửa:

- Lần sau đừng mua gì nữa, đến đây là được rồi, người nhà cả, đừng khách sáo.

Đồ Nhiễm nghe tiếng bước chân anh xa dần, tận tới khi không phân biệt được nữa, cô không kìm được, chạy ra sát cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống lầu, thấy anh đứng bên dải cây xanh, lấy điện thoại ra gọi.

Ánh trăng trong suốt, khiến bóng anh trở nên dài vô tận.

Crypto.com Exchange

Chương (1-23)