Truyện:Đừng Nhân Danh Tình Yêu - Chương 10

Đừng Nhân Danh Tình Yêu
Trọn bộ 23 chương
Chương 10
Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-23)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Gần hết giờ làm, Lôi Viễn ngồi trong văn phòng chuẩn bị đón tiếp vị khách cuối cùng của ngày hôm nay.

Giờ hẹn đã qua, chưa thấy người đâu, Lôi Viễn đợi đến phát chán, bèn cầm chuột lên vào game chơi mấy ván mạt chược với người ta. Bên ngoài có người khẽ gõ cửa, ba tiếng một, khoảng cách giữa các lần gõ rất đều nhau, như tiếng nhịp tim thấp thỏm, bất an, và cả dáng vẻ dè dặt của người khách chưa từng gặp mặt.

Anh ta ngồi thẳng dậy, lên tiếng mời vào.

Ấn tượng đầu tiên mà Tô Mạt đem tới cho anh ta đại khái cũng khớp với những gì anh ta đã hình dung. Một khuôn mặt không chút sinh khí, đầy vẻ mất mát của người phụ nữ mất chồng, mất tình yêu, nét mặt hiền lành, do dự, quần áo đã được chọn lựa nhưng lại lỗi thời, lại thêm tay chân lóng ngóng không biết làm gì. Anh ta liếc nhanh một cái lên tóc người phụ nữ ấy, sáng nay khi ngủ dậy chắc chắn là cô ta chưa gội đầu, đuôi tóc còn dính thứ gì trăng trắng, hình như đã khô két lại... vết sữa? Đúng rồi, nghe nói cô ta có một đứa con còn bé.

Kiểu phụ nữ như vậy đã hoàn toàn không còn dính dáng gì đến hai từ "tinh tế" nữa, cũng hệt như đám phụ nữ trẻ tuổi, trung tuổi hay già cả đã từng đến tìm luật sư, có điều có người sau khi nói chuyện thì tỏ vẻ nhe nanh múa vuốt hùng hổ dọa người, có người vẫn đầm đìa nước mắt, chán chường, suy sụp.

Cô ta rõ ràng thuộc loại thứ hai.

Tô Mạt rụt rè xin lỗi vì đã đến muộn, Lôi Viễn xua tay, khách sáo mời cô ngồi xuống. Sau đó, anh ta bỗng thở hắt một hơi, khẽ ngả người trên chiếc ghế da, mỉm cười nhìn thẳng vào đối phương một cách thoải mái và hiền hòa. Trước những người phụ nữ không có hứng thú, sẽ lập tức đánh mất tâm trạng căng thẳng và hào hứng, đó là bản năng của rất nhiều đàn ông. Điều này cũng quyết định, cuộc nói chuyện sau đây sẽ vừa trống rỗng vừa vô vị.

Lúc nói chuyện, giọng cô rất nghẹt, ấp a ấp úng, giấu giấu giếm giếm, không đầu không đũa.

Lôi Viễn vừa kiên nhẫn chờ đợi, vừa âm thầm đánh giá: Mặt mũi xinh xắn nhưng lại thiếu tự tin, tính cách mẫn cảm, hướng nội, hơi hâm dở, giỏi nhẫn nhịn, sức đề kháng yếu... Tóm lại, cô ta là một người phụ nữ nhàm chán, tầm thường đến không thể tầm thường hơn.

Cô ta cũng giống như những người ở sát bờ vực đổ vỡ hôn nhân, dễ dàng hoảng loạn, đưa ra những câu hỏi cực kỳ nực cười, ngây ngô.

Cuối cùng Lôi Viễn ân cần lên tiếng:

- Luật sư đúng là bảo vệ bên không có lỗi, nhưng về việc ngoại tình, rất khó để thu thập chứng cứ, trừ khi chồng cô chung sống trái phép với người ta, đồng thời còn sinh con, như thế thì có thể dễ dàng lấy chứng cứ hơn.

Tô Mạt thất thần nhìn anh ta một lát, ngờ vực lắp bắp:

- Nhưng anh ta đúng là ngoại tình à? Tôi... ở đây có bản ghi lịch sử chat qua mạng của họ, cả bảng kê điện thoại nữa. - Cô loạt xoạt rút một xấp giấy trong túi xách ra, Lôi Viễn để ý thấy tay cô hơn run.

Anh ta cầm tập "chứng cứ" liếc mấy cái gọi là, khẽ hắng giọng, kiên nhẫn giải thích:

- Bảng kê giao dịch điện thoại chỉ chỉ ra số máy đối phương, thời gian gọi điện và số phí được tính, còn nội dung cụ thể của cuộc nói chuyện, vì thuộc về quyền riêng tư cá nhân được pháp luật bảo vệ nên không dễ lấy được. Nếu đưa bảng kê giao dịch điện thoại của chồng cô ra trước tòa, cùng lắm chỉ có thể chứng minh được anh ta và số máy kia có mật độ liên lạc dày đặc, chứ không thể chứng minh anh ta và chủ nhân số máy đó có quan hệ tình cảm. Nhật ký trò chuyện trên mạng cùng lắm chỉ chứng minh được anh ta có ngoại tình, nhưng đối với những hành vi không thuộc phạm vi trùng hôn hay sống chung trái phép dài ngày thì pháp luật không có quy định cụ thể khi ly hôn được chia bao nhiêu tài sản...

Còn chưa dứt lời, anh ta đã thấy nước mắt giàn giụa trên đôi mắt đỏ hoe của người khách.

Tô Mạt vội cúi gằm xuống, lục tìm khăn giấy trong túi xách.

Lôi Viễn nhìn nhiều thành quen, khẽ đẩy một hộp giấy ăn trên mặt bàn làm việc rộng lớn sang. Cô do dự vài giây, rút ra một tờ lau nước mắt rồi nghẹn ngào:

- Cám ơn... xin lỗi...

Lôi Viễn thấy mặt cô ta xám ngoét, không còn chút máu, mặc cho cô lau thế nào, nước mắt vẫn như chuỗi ngọc đứt rơi lã chã, bất giác anh ta hơi bối rối.

Rất lâu sau, Tô Mạt định nói gì đó, nhưng mãi chẳng nên lời, giọng nói có phần thút thít, khó lòng kìm nén.

Lôi Viễn vội nói:

- Không sao, nếu cô còn chưa nghĩ ra, hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp.

Tô Mạt khẽ gật đầu, khó khăn lắm mới nói rõ được hai từ "cảm ơn", liền quáng quàng nhào ra khỏi cửa. Khi cô xoay người, chiếc túi va vào tách trà trên bàn, tức thì mùi trà lừng lên, nước nóng chảy tràn. Tô Mạt giật mình đứng đực ra, Lôi Viễn vội nói:

- Không sao đâu, để tôi, cô cứ tự nhiên.

Cô thoáng định thần lại, nhớ ra phải hẹn thời gian cho lần sau, bèn lúng túng nói:

- Lần sau, để bạn tôi liên lạc với anh, hay là...

Lôi Viễn thầm thở dài:

- Cô có số điện thoại của tôi rồi phải không, có thể gọi thẳng cho tôi, chúng ta hẹn sau. Hôm nay cũng không còn sớm nữa, tạm thời cứ thế đã.

Tiễn khách ra khỏi cửa xong, anh ta lau qua loa chỗ nước đổ trên mặt bàn, cởi cúc áo cổ, ngả người trên ghế một lúc, chơi một ván mạt chược rồi mới chậm rãi tắt máy tính, tan sở về nhà.

Ở bên này, Đồ Nhiễm không liên lạc được với Tô Mạt, bèn gọi điện cho Lôi Viễn. Lôi Viễn nói:

- Đúng, hôm nay cô ấy đã đến, nhưng trông tinh thần của bạn chị thì vụ này hơn 50% là không ly hôn được, chi bằng chị khuyên cô ấy đừng phí công làm gì.

Đồ Nhiễm đặt điện thoại xuống, nằm trên giường đọc sách một lát, trong nhà yên ắng, bà ngoại đã đi nằm nghỉ.

Hôm nay, Lục Trình Vũ không liên lạc với cô, có lẽ vì hôm đó đã cho anh uống một viên định tâm hoàn, biết đứa bé tạm thời vô sự, nên cũng không cần thiết phải liên lạc quá nhiều.

Cô gấp sách lại, tắt đèn bàn đi, trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ tích tắc. Đêm nay cô mơ thấy rất nhiều giấc mơ kỳ dị cổ quái, buổi sáng tỉnh dậy, đều là những mảnh ghép rời rạc, lộn xộn, chớp nhoáng, tựa như một tấm gương bị người ta dùng sức đập vỡ.

Đồng hồ sinh học của cô luôn chuẩn xác, bình thường đi làm đúng bảy giờ là tỉnh, bây giờ ở gần công ty hơn, có thể ngủ nướng thêm một chút. Cô lại chợp mắt một chút, rồi bỗng tỉnh dậy, dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Im ắng như tờ.

Cô cảm thấy hơi buồn cười, bình thường vào giờ này, bà ngoại đã dậy sớm, ra ngoài ban công, vung tay đá chân từ lâu, bây giờ nắng mai rực rỡ, sao bà lại lười thế, chẳng lẽ bà ngủ say quá?

Cô trở dậy đánh răng rửa mặt, thấy cửa phòng bà không đóng, thầm đoán có lẽ tối qua bà cụ ngủ không ngon nên cũng không vào xem, cố tình nhẹ chân nhẹ tay. Xong xuôi cô đi thẳng ra ngoài mua một ít miến và bánh rán, hai món này bà ngoại rất thích ăn.

Hôm qua bà ngoại bảo cô mua mấy loại thuốc bà hay uống và món bánh xốp Long Tu mà bà thích nhất, tâm trạng cô đang rối bời, lại lười nên không đi mua, định hôm nay đi làm về sẽ mua sau, ai dè bà cụ lại có phần không vui.

Bà cụ rất ít khi như thế này, từ trước tới nay bà luôn khoan dung, hiền hậu với con cháu, hôm nay lại như trẻ con. Lúc đó trời đã tối, hàng rong, hiệu thuốc đều đã đóng cửa, cô chơi liền mấy ván thượng đại nhân[9] với bà mới dỗ cho bà vui lên được một chút.

[1] Một loại bài của người Trung Quốc

Cô mang đồ ăn sáng về nhà, thấy bà cụ vẫn chưa dậy thì lấy làm lạ, không kịp đặt đồ ăn xuống mà xách thẳng vào phòng bà. Cô đẩy cửa ra nhìn, bà cụ đang nằm nghiêng trên giường say ngủ, mặt hướng ra ngoài.

Đồ Nhiễm cười:

- Bà ngoại, sao hôm nay bà ngủ nướng thế, cháu phải đi làm đây.

Nói đoạn, cô đặt đồ ăn sáng lên chiếc tủ đầu giường, khẽ lay bà.

Bà cụ không nhúc nhích.

Cô thầm nghĩ, sao lại ngủ say thế này?

Cô lại bước tới gọi bà, lay nhẹ. Tim cô thót lại, sau đó đập dồn dập, cô chầm chậm đưa ngón tay ra kiểm tra hơi thở của bà cụ.

Chân cô bủn rủn, ngồi đờ đẫn trên sàn, trừng trừng nhìn bà cụ đang nằm yên trên giường, rất lâu sau không hoàn hồn lại được.

Cô vừa khóc vừa gọi điện cho bà Vương Vĩ Lệ, bà Vương Vĩ Lệ bàng hoàng rồi òa khóc trong điện thoại. Bà cuống quýt gọi "Mẹ ơi", vừa gọi vừa khóc nấc lên:

- Mẹ cố tình gây khó dễ cho con phải không, mẹ đang trách con đúng không, bình thường con đối xử với mẹ như vậy, hôm nay mẹ lại ra đi thanh thản như thế, không liên lụy đến con, không phiền hà đến con, mẹ đang ghi thù với con, chết rồi cũng không muốn con được trọn đạo hiếu, muốn nửa đời còn lại con sống không yên ổn...

Đồ Nhiễm vốn định khuyên mẹ, nhưng lại cũng không ngừng khóc theo, khóc rất lâu, lòng lại trở nên bình tĩnh. Khi hơi tỉnh táo rồi, cô bảo bà Vương Vĩ Lệ vẫn đang nức nở:

- Con cứ gọi điện cho bệnh viện trước, rồi sẽ gọi điện cho các chú, các bác.

Bà Vương Vĩ Lệ vội nói được, rồi giục Đồ Loan mau mua vé tàu trở về, một lát sau, bà lại nói với Đồ Loan:

- Con không về được, con sắp lấy visa rồi, một mình mẹ về là được rồi...

Nghe vậy, Đồ Nhiễm lặng lẽ lắc đầu.

Chẳng bao lâu sau, bệnh viện lân cận phái người tới, nhân viên y tế kiểm tra xong, ước đoán thời gian bà cụ qua đời là khoảng ba giờ sáng, sau đó viết giấy chứng tử. Có người nói nhỏ một câu:

- Bà cụ giống như đang ngủ vậy, trông hết sức yên bình.

Đồ Nhiễm nghe mà xót xa, nước mắt không kìm được lại chảy xuống.

Mọi người vội vàng khuyên giải:

- Đây là phúc phần của bà cụ, không phải chịu tội chút nào, ở tuổi của bà lại có thể ra đi như thế cũng coi là nhắm mắt xuôi tay, cưỡi hạc chầu trời, không biết phải tu mấy kiếp mới được như vậy đấy.

Người của bệnh viện vừa đến, người nhà của các cậu, các bác Đồ Nhiễm cũng tới, mọi người khóc than một hồi, rồi lại lần lượt nói bà cụ có phúc. Mọi người lũ lượt kéo tới đầy nhà, bậc cha chú, bậc con cháu, người nào đi làm thì phải về công ty, tới nhìn một lúc, nói vài câu rồi đi, như thể cưỡi ngựa xem hoa.

Đồ Nhiễm vội pha trà rót nước, sau đó mới xin công ty cho nghỉ phép, rồi lại nghe điện thoại của bà Vương Vĩ Lệ.

Bà Vương Vĩ Lệ đã bình tĩnh hơn nhiều, dặn dò cô đây là chuyện bạch hỷ[10], trong tiểu khu không cho phép đốt pháo cũng không cho tổ chức lễ tang lớn, vì thế bà dặn cô đến tối thì làm vài món đồ nhắm để tiếp đãi họ hàng, tới lúc ấy họ sẽ cùng ở lại qua đêm.

[10] Bạch hỷ (còn gọi là "Phúc Thọ toàn"): chỉ sự qua đời của các cụ già sống đến một độ tuổi nhất định nào đấy (thường là trên 70), đã hưởng hết phúc thọ trên đời, ra đi thanh thản. Đây là cách nói duy tâm của người Trung Quốc để an ủi gia đình người quá cố.

Tất tả suốt hai ngày, Đồ Nhiễm mệt rã rời, họ hàng cô lại nói, thời tiết nóng nực, vẫn nên đưa bà tới nhà tang lễ sớm lúc nào hay lúc nấy.

Đồ Nhiễm không đồng ý, chỉ bật điều hòa lên mức cao nhất. Cô nói người khác đều quàn năm ngày, bảy ngày, bây giờ mới ngày thứ hai, cứ qua đêm nay rồi tính. Hơn nữa, ở nhà tang lễ lạnh lẽo như vậy, không có ai bên cạnh, bà ngoại nằm lẻ loi một mình thật tội nghiệp.

Mấy bậc cha chú đều cười, đứa bé này đúng là cố chấp.

Bữa tối ăn cơm xong, mấy người họ hàng theo lệ bày mấy bàn mạt chược, đa phần mọi người đều thích hút thuốc. Đồ Nhiễm đầu váng mắt hoa, bị tiếng xoa mạt chược lách cách làm cho lòng dạ rối bời, bèn khóa cửa phòng bà ngoại lại, chợt nhớ ra công việc Lý Đồ giao vẫn chưa có thời gian làm, bèn xuống lầu gọi điện cho cậu ta, nói rõ lý do.

Lý Đồ hỏi cô:

- Bây giờ chị đang ở đâu?

Cô bơ phờ:

- Đang đi loanh quanh dưới nhà tôi.

Lý Đồ lại hỏi:

- Một mình à?

Cô ừ.

Cậu ta cười cười:

- Thế chị cứ đi một mình tiếp đi.

Cô quả nhiên lại tiếp tục đi loanh quanh, không khí bên ngoài vẫn tốt hơn một chút, người càng lúc càng rệu rã. Cô muốn tìm chỗ nào để nghỉ một lúc, nhưng lại sợ bậc thềm trong vườn hoa lạnh, cuối cùng cũng không gượng được, đành ngồi cạnh bồn hoa. Trời lắc rắc vài giọt mưa, nhưng cũng chẳng ra mưa, không ảnh hưởng gì.

Cô đỡ lấy đầu, tay cầm một cành cây nhỏ nguệch ngoạc trên mặt đất, bất giác viết thành từng nét, cuối cùng xuất hiện một chữ. Cô liếc nhanh một cái, cảm thấy mình thật trẻ con, vội gạt đất xóa đi. Cô vun đất thành một đụn nhỏ, không để ý hất đất lên một đôi giầy bất thình lình xuất hiện.

Đó là một đôi chân nam giới, đi một đôi giày da màu đen bóng lộn.

Cô hơi ngẩng đầu lên, nghe thấy người đó cười:

- Lúc này chắc chắn là chị đang nhớ em rồi.

Lý Đồ cúi đầu nhìn cô, để lộ hàm răng đều tăm tắp.

Đồ Nhiễm sửng sốt:

- Sao cậu lại đến đây?

Cậu ta ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô:

- Chẳng phải chị vừa ngầm ra hiệu cho em trong điện thoại đó thôi?

Cô ra chiều nghĩ ngợi:

- Được rồi, cảm ơn cậu đã tới bên tôi trong lúc tôi bất lực và thê thảm nhất.

Lý Đồ lắc đầu thở dài:

- Lúc này chị không đi tìm chồng mình mà lại nghĩ đến em, chị phải nghiêm túc kiểm điểm bản thân rốt cuộc là sao đây, là sao đây?

Đồ Nhiễm mặc kệ cậu ta, chống tay lên đầu nói thẳng:

- Trong lòng tôi rất khó chịu, luôn cảm thấy mình đã không làm đủ, buổi tối trước ngày bà ra đi, bà bảo tôi mua đồ ăn cho bà, nhưng tôi không đi mua, lúc đó chắc chắn là bà rất muốn ăn, nếu không bà đã chẳng giận.

Lý Đồ nói:

- Yên tâm, bà ngoại chị là lão thần tiên, nhân từ độ lượng, siêu phàm thoát tục, tuyệt đối không như người phàm chúng ta nghĩ đâu.

Đồ Nhiễm gật đầu, cúi xuống vẽ tiếp, Lý Đồ cũng lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô, thỉnh thoảng cả hai lại trao đổi vài câu.

Lý Đồ bỗng hất hàm về phía trước, hỏi Đồ Nhiễm:

- Kia là ai thế? Đến tìm chị hả? - Quay sang thấy vẻ mặt cô khác lạ, cậu ta bèn nói theo trực giác. - Chồng chị đấy à?

Đồ Nhiễm lại ừ, người đó đã đi tới trước mặt.

- Từ lâu đã nghe người trong công ty nói chồng chị rất đẹp trai, đúng là đẹp thật, soái ca[11]!. - Cậu ta vừa nói vừa đứng dậy, đưa tay phủi bụi đất trên quần. - Em phải đi thôi.

[11] Tiếng lóng của giới thanh niên Trung Quốc, chỉ người đàn ông đẹp trai.

Hai người đàn ông gật đầu với nhau, coi như chào hỏi.

Vẻ mặt Lục Trình Vũ không vui, đợi Lý Đồ đi rồi, anh mới nói với Đồ Nhiễm:

- Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao em không nói với anh một tiếng?

**

Người ta tốt nhất không nên mang theo cảm xúc khi hành xử, cứ mãi chìm đắm trong xúc cảm, hành động khó tránh khỏi thiên lệch, người khác sẽ chê cười. Một khi đã thoát ra khỏi vòng xoáy của cảm xúc, ngoảnh đầu nhìn lại, cũng sẽ tự chê cười chính bản thân mình.

Còn chưa bước qua ngưỡng cửa tâm lý tiêu cực, Đồ Nhiễm đã cảm thấy bản thân mình thật nực cười.

Lục Trình Vũ mày rậm mắt sâu, lúc nghiêm mặt lại, ánh mắt càng tỏ ra sắc bén, có cảm giác uy hiếp người khác. Người bị anh nhìn chăm chăm lập tức cảm thấy mình như thể một chứng bệnh nan y, ngay giây phút tiếp theo sẽ bị anh vung dao giải quyết gọn ghẽ.

Thế nhưng bên khí thế thua kém rõ rệt lại quyết tâm không cam lòng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh:

- Nói cho anh thì sao, có bao giờ anh để tâm đến chuyện của em?

Anh hỏi ngược lại:

- Chuyện của em? Chuyện lớn, chuyện nhỏ em không phân biệt được à?

Cô nói:

- Với anh chuyện gì là chuyện nhỏ? Nếu không phải hai, ba ngày anh chẳng thèm gọi một cú điện thoại thì sao phải đến giờ này mới biết tin? Chuyện nhỏ anh cảm thấy vớ vẩn, có lúc cũng sẽ để lỡ chuyện lớn.

Anh cúi xuống nhìn cô, như không thèm tranh cãi với cô, một lúc sau mới nói:

- Em nói anh không gọi điện cho em, vừa rồi anh tan làm gọi điện cho em, cậu mợ em nghe máy, nếu không thì anh thật sự không biết. Đồ Nhiễm, lúc này rồi mà em còn làm mình làm mẩy cái gì?

Cô cũng cảm thấy chán chường:

- Mấy hôm nay rất mệt mỏi, tâm trạng em không được tốt, không muốn cãi vã với anh, nếu có chỗ nào không đúng, mong anh lượng thứ. Có những chuyện, em cũng không muốn dằn vặt nhiều, hỏi nhiều rồi, kiệt sức rồi, sau này anh thích làm thế nào thì làm, thích gọi điện hay không, thích gọi cho ai em cũng không quan tâm, cũng không cần phải vì một đứa trẻ mà làm khó bản thân mình. Khó chịu một lần là đủ rồi, em không muốn miễn cưỡng anh lần thứ hai, em tự đâm đầu vào, em tự chịu.

Lục Trình Vũ cáu:

- Anh cũng không muốn cãi nhau với em, nhưng em càng nói càng vô lý, có thể đừng suy nghĩ vấn đề theo hướng suy diễn như thế hay không, anh chỉ hỏi em tại sao không nói cho anh biết chuyện bà ngoại mất, sao em lại kéo cả con vào?

Cô nói:

- Được, em không đôi co với anh nữa, nhưng trên người anh toàn mùi bệnh viện, em ngửi là thấy khó chịu, em cũng không muốn nhìn thấy anh, anh về đi.

Anh nói:

- Ngày nào anh cũng có mùi này, đâu phải lần đầu tiên em ngửi thấy.

- Bây giờ em rất mẫn cảm, ngửi thấy là muốn nôn... - Cô đang nói, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của người phía sau vang lên như sấm dậy.

Anh không nghe, ấn ngắt luôn.

Cô bất giác cười:

- Sao không nghe điện thoại?

Anh nhìn cô:

- Vì không muốn nghe.

Cô nói:

- Hay là vì em đang ở đây?

Anh không đáp, rõ ràng là đang suy nghĩ, chau mày nhìn cô.

Cô lại nói:

- Giữa chúng ta không có nền tảng tình cảm, xảy ra chuyện gì cũng là hết sức bình thường. Chẳng có gì là không dám nói cho người khác biết cả.

Anh hỏi cô:

- Em cho rằng đã xảy ra chuyện gì?

Cô lại nói:

- Con người anh luôn như vậy, người ta hỏi cái gì, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ trả lời vào thẳng vấn đề, em với anh là vợ chồng, hay là đang chơi trò vô gian đạo[12] đây? Anh không cảm thấy chúng ta cứ như vậy rất hoang đường hay sao?

[12] Vô Gian Đạo chỉ tầng thứ tám của địa ngục, cũng là tên bộ phim nổi tiếng của Hồng Kông sản xuất năm 2002, nói về hoạt động nằm vùng của cảnh sát và xã hội đen. Chơi trò vô gian đạo là tiếng lóng chỉ việc người này tưởng mình lừa được người kia, nhưng thực chất cũng bị người kia lừa.

Anh nhìn cô:

- Em định nói gì?

Cô hỏi:

- Dù cho án đặt ngang mày, cuối cùng vẫn thấy lòng này băn khoăn[13], đúng không?

[13] Nguyên văn: "Túng nhiên thị tề mi cử án, đáo để ư nan bình". Đây là hai câu thơ trong bài "Chung thân ngộ" (Lỡ nhau suốt đời) trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng. sau khi Bảo Thoa và Bảo Ngọc kết hôn, dù Bảo Thoa luôn cố gắng làm tròn vai trò người vợ, nhưng trong lòng Bảo Ngọc vẫn chỉ có hình bóng của Lâm Đại Ngọc.

Anh hừ nhẹ:

- Đừng giở chữ nghĩa ra với anh, anh không hiểu.

Đồ Nhiễm thầm thở dài, nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới lên tiếng:

- Cho dù giữa chúng ta tồn tại rất nhiều vấn đề, cho dù khởi đầu không tốt, em cũng hy vọng có một kết cục tốt đẹp... - Cô nghiêm túc nhìn anh. - Nhưng em không muốn anh phải miễn cưỡng với em.

Anh nhìn sang phía khác, rất lâu không lên tiếng. Trái tim Đồ Nhiễm chìm xuống rất sâu, cô nói nhỏ:

- Anh cứ miễn cưỡng bản thân như thế, không thấy khó chịu sao? Anh định cứ sống thế này cả đời sao? Em không muốn thấy anh phải chịu ấm ức.

Anh lại im lặng, thở dài, sau đó rút điện thoại trong túi quần ra bấm số, đầu bên kia nhanh chóng nghe máy.

Ở đầu dây bên kia, loáng thoáng tiếng một cô gái trẻ, một cô gái lạ, âm sắc vừa dịu dàng vừa hào hứng.

Hai người chào hỏi nhau, Lục Trình Vũ nói rất khách sáo:

- Hiện giờ sức khỏe bố cô đã căn bản phục hồi, quá trình hồi phục sau mổ rất tốt, nếu cô còn vấn đề gì cần hỏi thì có thể tới bệnh viện hỏi tôi, hoặc tới phòng khám nhờ đồng nghiệp của tôi tư vấn. Buổi tối người nhà tôi cần nghỉ ngơi, không tiện nghe điện thoại, mong cô thông cảm...

Anh cúp máy, đung đưa điện thoại trong tay:

- Người nhà một bệnh nhân lúc trước. - Anh nhìn cô, hỏi bằng vẻ tò mò. - Em tưởng ai? Lý Sơ Hạ?

Đồ Nhiễm cúi đầu nhìn ngón chân mình, một lúc sau mới đáp:

- Vâng. - Cô lại ngừng mấy giây. - Ai biết được, anh bấm đại một số nào đó thì sao?

Lục Trình Vũ nói:

- Đồ Nhiễm, anh không thích giở trò tính toán như em, cho dù có, cũng chả có tâm trí đâu mà dồn vào những việc này.

Đồ Nhiễm cảm thấy tai mình nóng bừng, tâm tình ảo não, không biết phải nói gì.

Cả hai chầm chậm đi về phía trước một lúc, Lục Trình Vũ mới nói:

- Em nói đúng, hai chúng ta không có nền tảng tình cảm, lại thiếu sự tin tưởng lẫn nhau, anh có thể hiểu được suy nghĩ hiện nay của em, còn về sau này làm thế nào, cứ qua mấy ngày này rồi tính.

Cô gật đầu:

- Được, kết quả thế nào em cũng đã chuẩn bị tinh thần cả rồi.

Cô không nói tiếp được, họng bất giác nghẹn lại, chật vật kìm nén, rồi mới nói nhỏ một câu:

- Có thể ôm em một cái được không? Mấy hôm nay... em rất khó chịu.

Lục Trình Vũ nghiêng người nhìn cô, kéo cô vào lòng, rất lâu, anh nghe thấy cô gục trên vai mình, thút thít khóc. Anh bất giác cúi xuống, hôn nhẹ lên thái dương cô.

Hôm nay anh không về, cả đêm ở bên cô.

Sáng hôm sau, bà Vương Vĩ Lệ trở về, Đồ Loan quả nhiên không về cùng. Mọi người đã liên hệ với nhà tang lễ, hôm sau khi lễ truy điệu kết thúc, bà cụ được người ta đẩy vào phòng trong. Lúc này mọi người mới ra ngoài, đứng dưới hàng hiên, nhìn những cột khói hừng hực bốc lên từ ống khói cỡ đại của nhà tang lễ.

Đồ Nhiễm nhìn những cột khói đục ngầu trên không trung, như vừa mơ một giấc mơ, lòng bỗng nảy ra một suy nghĩ không hiện thực. Có lẽ sau khi về nhà, bà ngoại vẫn đang tựa bên bệ cửa sổ có song sắt chống trộm, ngắm nhìn người qua kẻ lại bên dưới qua những khe hở để giết thời gian, thấy cô trở về, bà bèn nở nụ cười hiền từ với cô.

Con hiền cháu thảo mua một chiếc hộp đựng tro chất lượng thượng thừa, cháu trưởng của bà ôm tro, Đồ Nhiễm ôm di ảnh, một hàng người hùng dũng lái xe lên núi Cửu Phong.

Ông ngoại Đồ Nhiễm qua đời từ sớm, mấy năm trước mấy người con trai về nghĩa trang ở quê thu dọn hài cốt mang tới chôn ở núi Cửu Phong, còn mua một phần mộ chung. Phần mộ đó nằm trên thềm đá trên cao, hai bên trồng tùng bách xanh mướt, phía trước tầm nhìn thoáng đãng, núi non sông ngòi ngút ngàn.

Hôm hạ huyệt, Lục Trình Vũ luôn có mặt, cũng không biết anh xin nghỉ lúc nào. Cháu chắt đa phần phải đi làm hoặc đi học, ít có mặt, anh trở thành người đắc lực trong đám con cháu, nói ít, chỉ cắm cúi làm. Đồ Nhiễm quỳ trước bia đốt vàng mã, anh cũng cung kính quỳ xuống vái ba vái.

Đồ Nhiễm nhớ lại hồi còn sống, bà ngoại rất thích anh, bất giác mắt lại đỏ hoe.

Cô vẫn ở nhà mẹ đẻ, lấy cớ là ở đây gần công ty, mang thai rồi chạy đi chạy lại không tiện. Bà Vương Vĩ Lệ cũng không nghi ngờ gì.

Đồ Loan ở Bắc Kinh xin gia hạn visa bị từ chối, bởi vì thành tích học tập quá tệ, không xin được giấy chứng nhận của trường.

Bà Vương Vĩ Lệ bị sốc, trầm lặng suốt một thời gian dài, sau đó lại nghe thấy con trai thông báo đã tìm được việc làm ở Bắc Kinh, không muốn quay về. Bà nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không yên lòng, bèn sắp xếp hành lý, định lên Bắc Kinh với con thêm một thời gian nữa.

Trước khi đi, bà gọi con rể đến, đầu tiên là quở trách vài câu vu vơ, nói con dâu mang thai là chuyện lớn như vậy mà bên nhà chồng cũng không thể hiện gì, cũng không dám trông mong vào họ, chỉ căn dặn Lục Trình Vũ dù công việc bận rộn đến đâu thì cũng phải chăm sóc Đồ Nhiễm và đứa bé trong bụng cho tử tế, lại nói bà sẽ cố gắng để về sớm.

Lục Trình Vũ vâng vâng dạ dạ, dù công việc có bận đến tối tăm mặt mũi, trong cuộc sống anh vẫn được cọi là một ông bố tương lai đủ tiêu chuẩn, cách hai, ba ngày lại qua sông tới thăm.

Đồ Nhiễm buột mồm hỏi:

- Sắp ly hôn đến nơi rồi còn năng nổ thế làm gì?

Anh nói:

- Cho dù ly hôn cũng phải sinh con xong rồi mới ly hôn, không thể để con ngay cả hộ khẩu cũng không có, cứ ngoài vòng pháp luật như thế.

Cô đáp:

- Ờ, cũng phải.

Sau khi anh đi, cô lên mạng tìm từ khóa "bà mẹ đơn thân", thấy có người viết một bài: Tôi là một người mẹ đơn thân, tuy tôi rất yêu con mình, nhưng hiện giờ tôi đã mất lòng tin vào cuộc sống, không tiền, không đàn ông, tôi phải làm sao đây?

Đồ Nhiễm nhìn tiêu đề, không click vào để xem nội dung mà tắt đi luôn. Trong tay cô công việc dồn đống, nhân lúc bây giờ bụng vẫn chưa lộ, tình hình sức khỏe tốt, cô sẽ cùng Lý Đồ đi gặp khách hàng, đi thị trường, gần như ngày nào cũng ngã vật ra giường là ngủ vùi, cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian để nghĩ về cuộc sống sau này.

Thực ra trong lòng cô vẫn thiếu tự tin, chỉ có điều đứa bé này, thi thoảng hoặc cô có ý định từ bỏ, thì một cảm xúc khác lại trào lên, khiến cô không ngừng tự trách mình, có lẽ đó chính là tình mẫu tử.

Hoặc giả, còn có một suy nghĩ khác mà ngay bản thân cô cũng không muốn thừa nhận... Với cha đứa bé, cô ít nhiều vẫn ôm một tia hy vọng.

**

Thời gian này, sự thay đổi của Lục Trình Vũ lại khiến Đồ Nhiễm có phần không thoải mái.

Từ sau khi bà Vương Vĩ Lệ lên Bắc Kinh, gần như tối nào anh cũng gọi điện tới, lúc thì buổi sáng, khi thì buổi tối. Qua điện thoại, cô nghe thấy hơi thở gấp gáp của anh, biết được anh đang trên đường về nhà.

Từ trước tới giờ anh luôn đi rất nhanh, cả hai chưa nói được mấy câu anh đã về tới nhà, về cơ bản nội dung cũng như nhau, "Dậy chưa?", "Ăn chưa? Ăn gì?", "Tan làm chưa?", "Hôm nay thấy thế nào?" vân vân, phương thức cơ bản là một hỏi một đáp, khi nói gần xong anh lại dặn dò mấy câu, sau đó hai bên đều cúp máy.

Dù như vậy, trong lòng Đồ Nhiễm vẫn thấy rung động, thúc đấy cô không kìm chế được mà nắm bắt những thay đổi nhỏ bé trong giọng nói của anh. Ví dụ như hôm nay, khi hỏi như vậy, giọng anh chậm hơn trước, hoặc hiện giờ hình như anh nói nhiều hơn một chút, rồi hoặc như nhớ lại hơi thở của anh qua điện thoại, hơi thở trầm ổn, mạnh mẽ đầy nam tính, phảng phất truyền qua tín hiệu điện thoại, mơn man trêu ghẹo lỗ tai cô.

Những cảm xúc nội tâm phong phú này, Đồ Nhiễm quy cho sự khác thường về mặt sinh lý gần đây, thậm chí cô còn hoài nghi, mật độ liên lạc dày đặc như vậy giống như một trò chơi khăm.

Có lần, cô đang họp ở công ty, điện thoại trong túi reo lên, cô không nghe mà tắt đi, đổi sang chế độ rung, định tranh thủ lúc nào rỗi thì nhắn tin trả lời.

Lúc đó Cố Viễn Hàng đang nổi giận vì một thất thoát trong kinh doanh, căn phòng họp rộng lớn lặng phắc như tờ, ai nấy đều nín thở. Cố Viễn Hàng răn dạy người này, phê bình người kia, giữa lúc ấy lại có tiếng điện thoại réo rắt. Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Đồ Nhiễm, Cố Viễn Hàng cực kỳ khó chịu, lạnh lùng nói, sao có mỗi việc yêu cầu các anh, các chị tắt điện thoại lúc họp mà cũng khó khăn thế?

Đồ Nhiễm lo phía Lục Trình Vũ có chuyện gì, cắn răng rút điện thoại, khom người, lúi húi chui ra theo đường cửa sau. Ra đến tận đầu cầu thang cô mới gọi lại, chưa đợi bên kia lên tiếng cô đã hỏi:

- Sáng anh vừa gọi rồi còn gì? Sao bây giờ lại gọi nữa?

Giọng Lục Trình Vũ có phần uể oải:

- Chẳng phải em chê anh ít gọi điện sao, bây giờ gọi nhiều thì lại có ý kiến.

Đồ Nhiễm thầm nghĩ, quả nhiên anh đã thay đổi phương pháp cười nhạo mình, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, vì thế bực bội không thèm lên tiếng, lại nghe anh nói:

- Tối nay anh không tới đâu.

Cô nói:

- Tốt thôi.

Ở đầu dây bên kia, anh húng hắng ho:

- Về sớm nhé, chú ý an toàn.

Cô không kìm được, hỏi:

- Bị cảm à?

Anh ừ:

- Thế thôi, anh đi làm việc đây.

Mấy ngày sau đó, cô không thấy anh đâu, không yên lòng, bèn gọi điện hỏi Lục Trình Trình:

- Hình như anh trai em bị ốm, dạo này em có rảnh không, có qua thăm anh ấy được không?

Lục Trình Trình nghi hoặc:

- Chị, anh hai ốm, sao chị lại không biết?

Cô nói:

- Chị về nhà mẹ chị rồi, đang có bầu, nhỡ may bị lây ốm thì không tốt.

Lục Trình Trình vội nói:

- À, đúng rồi. Hôm nay bố đến chỗ anh hai, đợi bố về em sẽ hỏi bố. - Cô bé lại cười. - Bố mua cho anh chị nhiều đồ lắm, những đồ dùng cho em bé cơ bản là đầy đủ hết rồi.

Gần đây ông Luc vô cùng bận rộn, chẳng phải vì gì khác, chính là vì đứa cháu còn chưa ra đời.

Bây giờ thú vui lớn nhất của ông là đi dạo ở khu bán đồ trẻ em trong trung tâm thương mại, từ giường cũi đến xe nôi, đồ chơi, quần áo, vơ hết một mẻ lớn. Bà Tôn Huệ Quốc cũng không lạnh lùng, bàng quan, bà ta hoặc là đưa ra vài đề xuất ân cần, hoặc giành trả tiền. Chỉ có một lần, bà ta nói:

- Sao ông cứ mua toàn quần áo con trai thế, nếu nó là con gái thì sao?

Ông Lục trừng mắt nhìn bà:

- Sao lại là con gái được, chắc chắn là một thằng nhóc bụ bẫm.

Nghe vậy, bà ta thầm hừ lạnh một tiếng rồi nói:

- Cái thai đầu của con dâu ông chẳng biết sao tự nhiên lại mất, không biết có phải là quen dạ mà sảy nữa không.

Ông già lập tức trợn mắt nhìn bà ta:

- Nói lung tung.

Bà Tôn Huệ Quốc cũng thấy mình nói hơi quá đà, không dám lên tiếng nữa.

Ông Lục cũng không đôi co với bà ta, gọi tài xế xách túi lớn túi nhỏ nhét vào chiếc xe du lịch, định mang tới chỗ con trai. Ông không có chìa khóa nhà họ nên cho xe chạy thẳng tới bệnh viện. Ông gọi điện liên hệ, nói ông đang ở bãi xe phía sau khu phòng bệnh.

Lục Trình Vũ vừa tan ca, đang ngả người trên ghế lái nghỉ ngơi. Mấy ngày liền không sờ đến xe, buổi sáng vừa bước chân đi, liền nhớ ra phải đổ xăng, vì thế anh lái xe đi làm, giờ đầu lại đau như búa bổ, tinh thần rệu rã. Vừa mới mơ màng chợp mắt thì nghe thấy bên ngoài có người khẽ gõ vào cửa kính. Anh mở mắt ra nhìn, thấy Lý Sơ Hạ đang đứng bên ngoài ra hiệu cho mình.

Anh hạ kính xe xuống, Lý Sơ Hạ hỏi anh:

- Sao thế? Không khỏe à?

Anh đáp:

- Không sao.

Lý Sơ Hạ nói:

- Có lái xe được không? Hay là để em lái giúp, đưa anh về nhà.

Anh xuống xe một cách dứt khoát:

- Thật là không sao, em cứ làm việc của em đi. Anh còn ở lại thêm một lúc nữa, đợi người.

Thấy mặt anh hơi đỏ, Lý Sơ Hạ không kìm chế được đưa tay sờ trán anh:

- Sốt rồi, nhiệt độ còn hơi cao.

Anh vô thức hơi quay mặt đi.

Lý Sơ Hạ nhìn anh, rụt tay về, sờ lên quai xách của chiếc túi da. Một lát sau, cô hơi nhón gót chân, mỉm cười:

- Vậy em đi trước đây, anh về sớm đi, nghỉ ngơi cho khỏe.

Lục Trình Vũ gật đầu với cô rồi nghiêng người dựa vào cửa xe, rút một điếu thuốc trong túi ra, bật bật lửa, đưa mồi lửa lên trước mặt. Lúc châm thuốc, anh khẽ chau mày lại theo thói quen.

Lý Sơ Hạ nhìn anh:

- Đã ốm thế này rồi sao vẫn còn không cai thuốc?

Anh không để ý, vẫn đưa điếu thuốc vào miệng rít một hơi lấy tinh thần.

Lý Sơ Hạ lại nói:

- Không cho hút thuốc.

Cô vẫn nhìn anh như hồi trước, giọng nói nũng nịu, ngang ngạnh.

Hồi đó khi thấy anh hút thuốc, hoặc là cô nổi giận đùng đùng, không thèm đếm xỉa đến anh, hoặc là giậm chân tức tối: "Lục Trình Vũ, nếu anh cứ thế nữa, em sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa. Hút thuốc hôi chết đi được, em sẽ không..." Cô bỗng ngừng lại, mặt mũi đỏ bừng. Anh khom người xuống hỏi: "Không làm sao?" Cô quay mặt sang chỗ khác, vừa tức vừa không nhịn được cười. Anh nâng cằm cô lên, vừa hôn cô vừa nói: "Hay là, sau này mỗi lần muốn hút thuốc thì anh sẽ hôn em."

Ngón tay kẹp điếu thuốc của Lục Trình Vũ thoáng ngừng lại, mấy giây trôi vèo qua, tim Lý Sơ Hạ bỗng đập thình thịch, sau khi hơi bình tĩnh lại, cô nhìn về phía anh, anh đã lấy lại nét mặt thản nhiên trước đó, vẫn tự làm theo ý mình.

Lý Sơ Hạ tự cảm thấy lời nói của mình hơi có phần khác thường, mặt bất giác nóng bừng lên, lòng bối rối, miễn cưỡng đổi chủ đề:

- Vị kia nhà anh chắc cũng khó chịu với thói xấu này của anh chứ.

Lục Trình Vũ cười cười, cúi đầu ừ khẽ một tiếng thay câu trả lời.

Lý Sơ Hạ đứng một lát, thấy anh không còn lời gì để nói thì thầm thở dài, cáo từ ra về. Vừa quay người đi thì trên xe du lịch vừa tiến vào có một người bước xuống, nhìn thấy người đó, Lý Sơ Hạ bất giác ngẩn ra, lễ phép chào hỏi:

- Cháu chào bác.

Ông Lục ân cần gật đầu với cô, nhưng không nói gì, đợi cô đi xa rồi mới quay sang cười với con trai mình:

- Thằng nhóc thối này cũng lăng nhăng gớm.

Đồ dùng em bé chất đầy phòng khách, ông Lục nhìn ngó xung quanh, cuối cùng ngồi xuống sofa:

- Rót tách trà uống xem nào, sao vợ con còn chưa về?

Lục Trình Vũ đưa cốc nước cho ông:

- Cô ấy chê ở đây xa chỗ làm nên về nhà mẹ ở rồi.

Ông Lục nói:

- Thảo nào lộn xộn quá. - Ông uống một ngụm nước rồi hỏi. - Sao con vẫn dính đến con bé nhà ông Lý thế? Bố nghe người ta nói nhà nó phát thiếp mời định tổ chức lễ cưới, sau lại đòi hủy hôn, có liên quan gì đến con không đấy?

Những năm trước đây ông Lục làm công tác hành chính ở bệnh viện, tính cách nhanh nhẹn, biết cách ăn nói, thân thiết với hết thảy mọi người ở đây, sau đó ông xin nghỉ không lương, ra ngoài làm ăn, vẫn thỉnh thoảng qua lại với mấy người thân thiết. sau đó nữa lại vì một người phụ nữ ở bên ngoài mà khiến vợ mình tức chết, tiếng xấu lan truyền trong những người đồng nghiệp cũ, cũng chính vì thế, lúc đầu bố mẹ Lý Sơ Hạ cực lực phản đối con cái hai nhà yêu nhau.

Lục Trình Vũ đang cúi nhìn chiếc cũi em bé, tiện mồm đáp:

- Chả liên quan gì.

Ông Lục lại cười:

- Hiểu con có ai bằng cha, đàn ông, đàn bà cũng chỉ có chuyện đó thôi, có gì đâu chứ. Bây giờ con cũng sắp làm bố rồi, những gì nên kiềm chế thì cố gắng kiềm chế. Bố thấy vợ con tính tình mạnh mẽ, không dễ đối phó, nhưng phụ nữ một khi có con rồi, đa phần sẽ nhượng bộ... Mấy chuyện đó, đợi sinh con xong hãy tính. Tùy con muốn chơi bời thế nào, nhưng bây giờ vẫn nên kiềm chế là hơn.

Nghe vậy, Lục Trình Vũ bèn ngẩng đầu lên nhìn bố:

- Bố tưởng ai cũng giống bố, làm cho một người tức chết cũng chỉ đến thế mà thôi?

Ông Lục vốn đang tươi cười, nghe anh nói vậy, nụ cười vụt tắt, sượng sùng nói qua loa vài câu. Mấy hôm nay tâm trạng ông phơi phới, nhất thời nói chuyện quên không để ý, giờ bị hớ trước mặt con trai nên không dám nói nhiều nữa, chỉ ngồi thêm một lúc, uống mấy ngụm nước rồi ra về.

Về đến nhà, ông bèn kể lại chuyện chứng kiến được ngày hôm nay cho bà Tôn Huệ Quốc nghe bằng giọng bông phèng, rồi nói:

- Bà vợ lão Lý hồi trước sống chết không đồng ý cho thằng Vũ yêu con gái bà ấy, bây giờ con tôi sắp làm bố rồi, con bà ta vẫn đang đỏ mắt chờ trông, không lấy ai. Nếu theo thằng Vũ từ hồi xưa thì có phải đã có cháu ngoại bế rồi không? Đàn ông dù bê bối đến đâu cũng không lo thiệt, con bé đó sắp ba mươi rồi vẫn còn dai dẳng bám theo, như thế mới khiến người ta chê cười. Lúc đầu nhà lão ấy coi thường tôi, giờ thì thành trò cười cho người ta... Biết trước có ngày này, mới đầu sao làm thế...

Ông già đắc ý ngâm nga, thong thả nhấp từng ngụm rượu, lòng vô cùng sảng khoái.

Thấy ông như vậy, bà Tôn Huệ Quốc không khỏi cười lạnh: Phải, con trai ông quyến rũ, đàn ông nhà ông đều có cái tính đó, cha nào con nấy.

Bà ta ngoảnh lại bảo Tôn Hiểu Bạch:

- Con bé này mà không có tiền trên người, làm gì có thằng nào coi trọng con, may mà con còn có người mẹ tài giỏi, sau này dù chịu ấm ức gì, phụ nữ vẫn nên ích kỷ một chút thì tốt hơn, còn mấy thứ tình cảm yêu đương kia, xem nhẹ thôi, mấy thứ đó qua mấy năm còn chẳng bằng bãi cứt chó.

Tôn Hiểu Bạch ậm ừ cho qua chuyện nhưng bước ra khỏi cửa là lại đi yêu đương.

Mấy hôm sau, Lục Trình Trình tới thăm Đồ Nhiễm, nói với vẻ bí hiểm:

- Chị, chị có biết không, Tôn Hiểu Bạch sắp đổi tên thành Tôn Tiểu Tam[14] rồi, nó yêu một người đàn ông đã có vợ, giống hệt tính cái bà mẹ sao chổi của nó.

[14] Tiểu tam: chỉ người thứ ba xen vào tình cảm của người khác.

Đồ Nhiễm a một tiếng:

- Sao em biết? Thế chẳng phải nhà em lại nháo nhào lên à?

Lục Trình Trình hừ một tiếng:

- Bố em với mẹ nó còn chưa biết, em nghe lỏm được có lần nó gọi điện cho người đàn ông kia hỏi bao giờ thì ly hôn, còn nói có phải anh ta không nỡ xa con không, gì gì đó, đúng là đê tiện. - Lục Trình Trình cũng xúc động lây, vừa nhắc tới chuyện này đã thấy tức tối. - Người ta có con rồi mà nó còn như thế, em cũng muốn xem xem nó định giở trò gì.

Thấy cô bé tức giận như vậy, Đồ Nhiễm cười:

- Bình tĩnh, bình tĩnh, quan niệm đạo đức là thứ di truyền, em ở đây tức giận, còn nó thì chẳng mất miếng thịt nào.

Lục Trình Trình nghĩ ngợi:

- Vậy thì chưa chắc, anh hai em không giống bố em, anh hai và em vẫn giống mẹ hơn.

Nghe vậy, Đồ Nhiễm bỗng thần người ra, cuối cùng đành mỉm cười. Cô bỗng nhớ tới Tô Mạt, không biết dạo này cô ấy thế nào rồi. Đợi em chồng về, Đồ Nhiễm bèn gọi điện cho Tô Mạt.

Trong điện thoại, con gái Tô Mạt đang khóc, Tô Mạt vừa alô một tiếng đã gầm lên:

- Con còn khóc nữa là mẹ sẽ vứt con cho bố, để xem sau này con sống thế nào.

Con bé ngừng lại một lúc, rồi càng gào to hơn.

Tô Mạt cũng chán không buồn để ý, chán nản nói với Đồ Nhiễm:

- Bây giờ mình chẳng ra hồn người. - Cô ngừng lại một lúc rồi nói nhỏ. - Đồ Nhiễm, mình gặp người phụ nữ đó rồi...

***

Ấn tượng mà tình mới của Đồng Thụy An đem lại cho Tô Mạt khác hẳn với vẻ hống hách, hung hăng trên điện thoại trước đó.

Cô ta trẻ hơn cô vài tuổi, trang điểm theo kiểu Âu Mỹ, thời thượng, phóng khoáng, hợp mốt, là kiểu khí chất mà Tô Mạt theo đuổi đã lâu.

Trước khi đi, Tô Mạt đã cất công trang điểm cẩn thận, nhưng không phải để cho đẹp hơn, mà là muốn mình trông mạnh mẽ hơn. Nhưng tất cả những gì cô đã dụng tậm chuẩn bị, ví dụ như thái độ quả quyết, ngôn từ sắc bén, thậm chí là cả một cái tát tai như trời giáng mạnh mẽ, đanh thép đã diễn tập trong đầu biết bao lần, đều tan thành mây khói trước mặt con người này.

Câu đầu tiên của tình mới lại là "Xin lỗi", cô ta xin lỗi Tô Mạt vì cú điện thoại cực kỳ bất lịch sự lần trước. Cô ta nói, khi đó cô ta sốt ruột đến phát điên, bởi vì Đồng Thụy An vừa nói yêu cô ta lại vừa không xa được con, cô ta bị tình yêu của anh ta làm cho mụ mị, quá kích động nên mới nói mình đã có thai.

Sau đó, cô ta kể với Tô Mạt những dằn vặt, hối hận và ăn năn giữa họ, và bao lần họ đã thử chia tay, cuối cùng không ai buông tay ai được. Cô ta nói, cô ta vốn chỉ muốn âm thầm dõi theo hạnh phúc của Đồng Thụy An...

Cô ta khóc hỏi Tô Mạt: "Chị bảo em phải làm sao? Bọn em phải làm sao bây giờ?"

Mọi người xung quanh đều nhìn về phía hai người họ. Tô Mạt bị nước mắt của cô ta làm cho quay cuồng, hoặc có thể nói cô bị những lời kể lể, tự phân tích đầy tội nghiệp mà sâu sắc của cô ta làm cho cảm động, nhất thời không biết phải làm thế nào.

Người phụ nữ đó lại nói: Tình yêu nào có tội tình gì? Hai người yêu nhau nào có tội tình gì? Bọn họ chỉ muốn được ở bên nhau, chỉ một yêu cầu đơn giản như vậy thôi, những người chưa từng trải qua sẽ không hiểu được, chỉ có những người đã từng yêu thật lòng mới có thể thấu hiểu.

Tô Mạt chậm rãi nói:

- Chẳng lẽ là lỗi của tôi? Cô đang nói tôi đang chia rẽ hai người phải không?

Đối phương nói:

- Em không biết, em chỉ biết bây giờ chị khiến cho anh ấy rất đau khổ, cho nên em không thể không tới tìm chị. Anh ấy thật sự rất đau khổ, xin chị hãy cho anh ấy một con đường sống.

Tô Mạt cười lạnh:

- Ai cho tôi một con đường sống?

Người phụ nữ đó ngừng khóc:

- Tự chị. Khi tình yêu ra đi, chỉ có bản thân mình mới có thể cứu rỗi chính mình, nếu sau này anh ấy không yêu em nữa, chắc chắn em sẽ không bám riết lấy. Em chỉ hy vọng, khi yêu nhau có thể ở bên nhau, nếu không yêu nữa thì dứt khoát buông tay. Dù xuất phát từ bất kỳ nguyên nhân nào, nếu người phụ nữ cứ nhằng nhẵng không buông, đàn ông sẽ chỉ càng thêm khinh bỉ họ mà thôi. Em không muốn trở thành một người phụ nữ bị người ta khinh bỉ, em tin chị cũng thế. Chỉ có những người dám yêu dám hận, mới có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của tình yêu.

Sau này Tô Mạt hỏi Đồ Nhiễm, sao trên đời này lại có loại người như thế, nói đen thành trắng, rõ ràng làm việc sai trái mà lại còn rao giảng đạo lý, trong mắt bọn họ chỉ có tình yêu và người đàn ông kia, hoàn toàn không có sự tồn tại của những người khác. Vậy đối với họ, nỗi đau của những người bên cạnh có nghĩa lý gì?

Đồ Nhiễm nói, chẳng có nghĩa lý gì, trong mắt họ chỉ có ham muốn cá nhân và thành quả thắng lợi. Tô Mạt, sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa, đừng gặp ả ta nữa, không phải vì cậu không nói lại ả, mà là tiêu chuẩn đạo đức của hai bên không cùng một hệ, thế giới này rộng lớn như vậy, trăm người trăm tính, cậu không thể yêu cầu quan điểm[15] của tất cả mọi người đều giống cậu được, chỉ có cách duy nhất là khiến cho mình trở nên mạnh mẽ, tâm lý vững vàng, không gì phá vỡ nổi thì mới có thể bảo vệ chính cậu, không bị những kẻ vừa ích kỷ vừa hẹp hòi đó làm tổn thương.

[15] Nguyên văn: Tam quan, tức thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.

Tô Mạt thở dài, mình hiểu ý cậu, chỉ tiếc là mình không làm được, mình luôn mong tới một ngày anh ta quay đầu lại, lương tâm thức tỉnh, sẽ nhớ tới tình yêu trước kia, sẽ đối xử với mình như trước.

Đồ Nhiễm lắc đầu, mình không bảo cậu phải lập tức ly hôn, nói lui lại một bước, tức là nếu Đồng Thụy An đã có ý ly hôn, thì ít nhất cậu phải chuẩn bị đầy đủ về tâm lý, tiền bạc, vật chất và con cái, chúng ta vẫn còn cơ hội hòa giải, có thể từ từ nghĩ cách, nhưng về tâm lý, cậu không thể để chuyện này làm cậu sụp đổ. Khi gặp nguy hiểm, yêu cầu đầu tiên là phải tự bảo vệ mình, đây là bản năng của con người và động vật. Tô Mạt, cậu không thể vì tình cảm trong quá khứ mà quên đi bản năng này. Cậu phải học cách tự bảo vệ mình trước, sau đó mới có thể bảo vệ con. Đối với những người không cùng quan điểm, mặc cho bọn họ nói gì, làm gì, chỉ cần tâm trí cậu ổn định thì sẽ có thể bốn lạng bạt ngàn cân[16], thản nhiên ứng phó. Nếu có thể làm được như vậy, chứng tỏ cậu đã chín chắn.

[16] Tên một chiêu thức trong Thái cực quyền, ý nói sức mạnh nhỏ vẫn có thể chế ngự sức mạnh lớn hơn.

Tô Mạt nói, đúng vậy, cho dù mình không muốn ly hôn, anh ta cũng chưa chắc đã muốn tiếp tục, lòng người quả thật không thể nhào nặn. Mình không biết có thể đạt tới cảnh giới chín chắn mà cậu nói hay không, nhưng cái hố này, bất luận kết quả tốt xấu thế nào, mình đều phải chịu đựng.

Với suy nghĩ như vậy, Tô Mạt bèn tới gặp vị luật sư trẻ tuổi.

Thời gian này, Lôi Viễn thực sự bận rộn, nghe giọng cô gấp gáp, sốt ruột, anh ta đành phải bỏ thời gian ăn trưa ra để gặp cô, rồi lại phải hối hả đi dự họp. Thế nên chỉ trao đổi vài câu về vấn đề giấy tờ, tài sản sau ly hôn với cô, rồi hẹn vài ngày nữa lại gặp nhau.

Cứ thường xuyên qua lại như thế, mặc dù từ trước tới giờ Tô Mạt chưa hề trả tiền phí nhưng vẫn trở thành khách quen của anh ta.

Lôi Viễn bận rộn hơn nên cũng muốn thoái thác vụ việc của người phụ nữ này, nhưng mỗi lúc nhớ tới vẻ mặt quẫn bách, bất lực của cô, anh ta lại không đành lòng. Trong mắt anh ta, Tô Mạt là một người phụ nữ yếu đuối hiền lành đau khổ vì tình, anh ta rất sợ một lần nào đó, sự vô tình từ chối của mình sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà gầy yếu.

Thấy hai người họ gần đây thường xuyên qua lại, đồng nghiệp ở văn phòng hễ thấy bóng Tô Mạt là lại nháy mắt với Lôi Viễn, cười hỏi anh ta đổi khẩu vị từ bao giờ, không thích gái trẻ nữa mà chuyển sang tấn công bà nội trợ rồi à.

Lôi Viễn có phần bất đắc dĩ, dù thỉnh thoảng lòng trắc ẩn trỗi dậy, nhưng anh ta cũng sẽ không nảy sinh ý đồ gì với người phụ nữ này. Hôm nay, Tô Mạt lại tới gặp anh ta, tay xách theo một túi hoa quả đúng mùa và hai tút thuốc Trung Hoa bao cứng.

Trước giờ Lôi Viễn đối xử với mọi người hòa nhã, cũng biết cô có khó khăn về kinh tế nên vội nói:

- Thực ra cô không cần phải khách sáo, tôi cũng có giúp được gì đâu, cứ coi như bạn bè trò chuyện với nhau thôi.

Tô Mạt hơi cúi đầu, lúc nói chuyện với người khác cô luôn để lộ vẻ rụt rè tự nhiên:

- Lần nào cũng quấy rầy làm mất thời gian của anh, tôi thật sự rất ngại.

Lôi Viễn xua tay, bảo cô ngồi xuống, nhiệt tình bày tỏ:

- Chuyện này, nếu thỏa thuận thì chủ yếu phải xem ý tứ của cô và chồng cô, còn nếu phải đưa nhau ra tòa để tranh chấp quyền nuôi con hoặc tài sản sau hôn nhân, tôi sẽ cố gắng giúp hết sức.

Tô Mạt lại nói:

- Hôm nay tôi tới lần cuối cùng, chỉ muốn cảm ơn anh. Anh ta không cần con bé, còn về việc phân chia tài sản, tôi cũng không muốn tranh giành với anh ta.

Lôi Viễn không hiểu:

- Tại sao?

Tô Mạt thoáng ngập ngừng:

- Tôi đã nghĩ rồi, chỉ có một quyển sổ tiết kiệm vài vạn tệ và một căn nhà hiện đang ở là mang tên anh ta thôi. Anh ta muốn cho thì cho, nếu không muốn tôi cũng chẳng muối mặt mà đòi, nếu không chẳng khác nào trước giờ chỉ chăm chăm nhòm ngó tiền của anh ta, cho nên chuyện này cứ kệ đi, tùy lương tâm anh ta quyết định.

Lần đầu tiên Lôi Viễn tiếp xúc với một người phụ nữ đã kết hôn đơn thuần và cứng nhắc như vậy, anh ta thầm nghĩ đã đến nông nỗi này rồi, hà tất phải lo xem đối phương nghĩ về mình như thế nào, vì thế bèn thăm dò:

- Có phải phía cô cũng có một số nhân tố dẫn đến việc ly hôn không?

Tô Mạt khẽ gật đầu.

Lôi Viễn nghĩ, chẳng nhẽ hai vợ chồng nhà này lại ông ăn chả bà ăn nem?

Tô Mạt lại nói:

- Trước đây anh ta từng nói, từ khi có con, trong mắt tôi không còn anh ta nữa, nói tôi cả ngày lem luốc dầu mỡ, không chịu trang điểm, còn nói tôi chẳng có sở thích gì, chỉ biết quẩn quanh bếp núc, con cái... Còn nữa, quan hệ giữa tôi và mẹ chồng cũng không tốt, mẹ chồng luôn không ưa tôi, chê tôi ăn nói vụng về, tính cách hướng nội, không biết ăn nói, công việc tầm thường, kiếm được ít tiền. Mới đầu tôi rất khó chịu với những điều này, có cãi lại bố mẹ chồng hai lần, khiến họ không vui, anh ta đứng giữa cũng khó xử, cứ gây gổ như vậy vài lần... Căn nhà bây giờ lại do gia đình họ trả tiền cọc, nếu tôi đòi chia nhà, ai biết họ còn nghĩ thế nào nữa...

Sau chiếc bàn làm việc, Lôi Viễn nghiêm túc nghe cô kể hết, bất giác lắc đầu cười:

- Những điều cô nói đều là suy xét vấn đề từ góc nhìn của người khác, đều là những phán xét chủ quan của người khác đối với cô. Thế còn bản thân cô? Cô cho rằng cô đã làm sai rất nhiều ư?

Tô Mạt ngước mắt nhìn anh ta, tuy trong nụ cười của người đàn ông này phảng phất chút chế giễu, nhưng lại không khiến cô khó chịu.

Cô ngẫm nghĩ:

- Tôi biết anh cảm thấy con người tôi rất buồn cười, bây giờ nghĩ lại, sống trong hoàn cảnh như thế, tôi cũng đã kìm chế rồi, chỉ có điều từ trước tới giờ chưa từng có ai hỏi tôi như anh đã hỏi. Tôi cũng không hiểu, tại sao mọi người lại không ưa tôi đến vậy, tôi luôn hiếu thảo với bố mẹ chồng, khi kết hôn có thể tiết kiệm được gì đều gắng sức tiết kiệm, không nỡ tiêu thêm của họ nửa quan tiền, không đưa ra bất kỳ yêu cầu gì. Lúc tôi khó khăn nhất, bố mẹ tôi trông con cho tôi, còn mẹ chồng thì mặc kệ, tôi cũng không oán thán nửa lời, ngược lại còn đối xử với họ tốt hơn trước đây. Tôi mua thức ăn, quần áo cho họ, luôn muốn dùng tình cảm đổi lấy tình cảm, hy vọng một ngày nào đó họ sẽ thay đổi suy nghĩ về tôi. Thế nhưng, bất luận tôi làm thế nào, mẹ chồng tôi vẫn bất mãn với tôi... Chuyện này thì cũng thôi đi, chỉ có điều chồng tôi, - cô nghẹn ngào. - Tôi không trang điểm, là vì tôi không muốn tốn tiền, tôi muốn tiết kiệm tiền mua nhà. Tôi... tận tâm tận lực chăm sóc anh ấy, chăm sóc con của chúng tôi, tôi hy vọng anh ấy có thể thảnh thơi học hành và làm việc, tôi gần như không có thời gian dành cho riêng mình, bao nhiêu năm nay... tôi một lòng một dạ yêu anh ấy...

Chưa nói hết lời, cô đã khóc không thành tiếng.

Theo thói quen, Lôi Viễn đưa hộp giấy ăn ra, đợi cô lau nước mắt xong mới dịu dàng lên tiếng:

- Cho nên cô đã làm rất tốt rồi. - Anh ta bước tới, dựa vào bàn, nói rành mạch từng câu từng chữ. - Nếu ngay cả bản thân cô cũng không nhìn thấy được những ưu điểm và ý nghĩa của mình thì người khác làm sao có thể thừa nhận giá trị của cô.

Nghe vậy, Tô Mạt mở to mắt nhìn anh ta.

Lôi Viễn cười cười:

- Ví dụ nhé, ví như chuyện sinh con, chuyện này cô có quyền phát ngôn. Tôi là đàn ông, không hiểu được, chỉ nghe nói là rất đau đớn, phải dạo một vòng quanh Quỷ môn quan. Quá trình này vừa dài dằng dặc lại vừa đau đớn, nhưng cô không thể sinh được nửa chừng rồi nói, không được rồi, đau chết đi được, tôi không sinh nữa, cho nên lại nhét đứa trẻ vào trong bụng?

Vẻ mặt anh ta trông rất khôi hài, Tô Mạt bất giác bị anh ta chọc cho phì cười.

Anh ta lại không cười, cúi đầu hỏi cô:

- Ban đầu cô chắc chắn cũng không từ bỏ như thế, đúng không?

Cô khẽ gật đầu.

Tay anh ta vỗ nhẹ lên mép bàn:

- Cho nên, đừng tự coi rẻ mình, đừng dễ dàng từ bỏ.

Sau này, khi gọi điện tán gẫu với Lục Trình Vũ, Lôi Viễn nói:

- Cái cô bạn gì của vợ cậu ấy, không phải cần luật sư, mà là cần bác sĩ tâm lý. - Anh ta lại nói. - Tôi cảm thấy cô ta rất giống một người, rất đơn thuần, lại nặng tình, khá yếu đuối trong tình cảm, cậu có biết tôi đang nói đến ai không?

Bệnh cảm của Lục Trình Vũ còn chưa khỏi hẳn, chỉ mới đỡ hơn một chút, giờ lại hơi nhức đầu, anh đưa tay xoa ấn đường, hỏi người kia:

- Cậu lại muốn nói gì nữa đây?

Lôi Viễn nói:

- Đám cưới của Lý Sơ Hạ hủy rồi, cậu có biết không?

Lục Trình Vũ hỏi thẳng:

- Biết rồi thì làm sao/

Lôi Viễn cười:

- Cậu đó, lại giả vờ bình thản, cậu chính là một tên Dương Quá, gặp phải Dương Quá lỡ cả đời[17].

[1]Dương Quá là nhân vật nam chính trong tiểu thuyết Thần điêu hiệp lữ của nhà văn Kim Dung. Câu nói "Nhất kiến Dương Quá ngộ chung thân" là của nhà văn Lâm Yến Ni, ý nói những người thiếu nữ đã từng gặp Dương Quá đều lỡ dở cả đời, vì họ đem lòng yêu thương anh ta nhưng trong lòng anh ta chỉ có một mình hình bóng Tiểu Long Nữ

Lục Trình Vũ nói:

- Nếu không thì tôi có thể làm gì, người này mang bầu thì tôi cưới, người kia không quên được tình cũ thì tôi lại phải ly hôn đến cứu vớt sao? Tôi là thuốc giải vạn năng hay là chúa cứu thế?

Lôi Viễn cười ngặt nghẽo:

- Thằng ranh này lại đắc ý rồi, cậu không phải là thuốc giải mà là thạch tín, cậu không phải Jesus mà là Peter, Peter ba lần chối Chúa[18], bởi vì ông ta hồ đồ.

[18] Thánh Peter là tông đồ trưởng trong mười hai tông đồ của Chúa Jesus. Trong cuộc tử nạn của Chúa Jesus, mặc dù Peter đã cam đoan sẽ không bỏ rơi Chúa dù các đông bạn đều tháo chạy, nhưng đến khi Chúa bị bắt, Peter lại chối bỏ mối quan hệ với Chúa tới ba lần.

Lục Trình Vũ nói:

- Không phải hồ đồ, mà là không có nguyên tắc. - Ngừng lại một lúc, anh lại nói. - Có chuyện này cậu phải chúc mừng tôi, vợ tôi lại có rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-23)