Truyện:Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Chương 82

Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi
Trọn bộ 93 chương
Chương 82
0.00
(0 votes)


Chương (1-93)

"Tài nguyên của Trung Quốc mấy cô kém hơn nơi này." Daffa nói ra lời trong lòng, không phải là có ý tứ phân biệt đối xử, chỉ là đem suy nghĩ của mình nói ra mà thôi.   

Hoàng Thu Thu trầm mặc một hồi nói: "Tích lũy một chút là được, dù sao cũng phải có người trở về trước."   

Mấy năm gần đây nhân tài trong giới âm nhạc của Trung Quốc chảy máu chất xám nghiêm trọng, cho dù xuất hiện được một hạt giống tốt nào đó thì bọn họ cũng đều đến nước M hoặc các nước khác.   

Cứ như vậy, ngày càng thiếu nhân tài một cách trầm trọng.   

Đường Hoa Hằng dựa trên tình huống này mà thành lập, nhà nước cũng tạo cho bọn họ rất nhiều thuận lợi, ví dụ như dành ra một mảnh đất lớn như vậy để thành lập trung tâm âm nhạc.   

Trải qua nỗ lực của thế hệ trước, đường Hoa Hằng đã bắt đầu nổi tiếng, chẳng qua chảy máu chất xám vẫn còn nghiêm trọng. Nhân tài ở lại đều không có thành tựu quá lớn trên trường quốc tế.

Nhưng mà đường Hoa Hằng không ngừng phát triển. Đã trở thành thánh địa trong lòng người Trung Quốc.   

Daffa biết Hoàng Thu Thu không quá cao hứng, liền an tĩnh lại, hai người lẳng lặng chờ những tiết mục tiếp theo.

Đến lượt Hoàng Thu Thu lên sân khấu, ánh mắt của những người ngồi ở hàng ghế phía trước lập tức thay đổi, không còn mang theo ánh mắt thưởng thức từ trên xuống dưới, mà là bắt đầu nhìn kỹ vị tân binh này.   

Parse cũng không có tâm tư nghe, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tạ Dịch Chi, nhìn vào cuốn sổ trong tay anh.  

Ánh mắt Tạ Dịch Chi nhìn chăm chú Hoàng Thu Thu trên sân khấu, nghiêm túc nghe cô diễn tấu, cuốn sổ bị anh đè ở dưới tay chưa từng bị lật qua!   

Parse nhớ tới khúc nhạc vừa rồi mình vội vã nhìn qua, ngứa ngáy khó nhịn.  

Hoàng Thu Thu đang diễn tấu trên sân khấu, rõ ràng tâm tư của cả hàng ghế đầu không có ở đây, nhưng vẫn trấn định nhìn trên sân khấu, làm ra vẻ như đang lắng nghe.   

Parse lại lưu luyến liếc mắt nhìn cuốn sổ dưới tay Tạ Dịch Chi một lần nữa, sau đó đành phải nghiêm túc ngồi nghe Hoàng Thu Thu kéo đàn.   

......   

Đợi bữa tiệc kết thúc đã là vài tiếng sau, thời điểm khán giả bắt đầu rời khỏi sân khấu, nhóm giáo sư cùng nhạc gia ngồi ở hàng đầu vẫn không di chuyển. Đợi đến khi Hoàng Thu Thu từ hậu trường đi ra ngoài, mới bắt đầu có người động.   

Người động không phải Parse, mà là Van Pisch.   

Anh ta ngượng ngùng xoắn xít chặn đường Hoàng Thu Thu: "Cô viết nhạc rất dễ nghe, có thể viết cho tôi một bài hoàn chỉnh không?"   

Mặc dù Van Pisch mang theo chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng không có một chút không tự nhiên nào.   

Người viết nhạc là Hoàng Thu Thu, không phải Tạ Dịch Chi. Khúc mắc trong lòng Van Pisch lập tức được mở ra, Tạ Dịch Chi mới là đối thủ của anh ta, Hoàng Thu Thu không tính.   

Hoàng Thu Thu ngửa đầu nhíu mày nhìn thoáng qua Van Pisch đang chắn trước mặt mình, không để ý tới lời nói trong miệng anh ta, thò đầu ra nhìn Tạ Dịch Chi.   

Tạ Dịch Chi đang đi về phía này, cô lui ra phía sau hai bước, vòng qua Van Pisch.   

"Qua đây." Một tay Tạ Dịch Chi cầm cuốn sổ, một tay nắm lấy Hoàng Thu Thu.   

"Làm sao vậy?" Nửa người Hoàng Thu Thu sắp áp sát vào Tạ Dịch Chi, cô phát hiện rõ ràng bầu không khí ở đây không đúng lắm, hàng người sau lưng đồng loạt nhìn chằm chằm vào bọn họ.   

Tạ Dịch Chi giơ tay lên chạm vào mặt Hoàng Thu Thu: "Cuốn sổ lần trước em làm rơi bị người ta nhặt được, bọn họ đều đã nhìn thấy nội dung bên trong."   

Tạ Dịch Chi đem cuốn sổ đưa cho Hoàng Thu Thu, sau đó giải thích.   

Vốn dĩ Hoàng Thu Thu không để ý đến mấy thứ trong cuốn sổ này lắm, ngay cả trong sách giáo khoa cũng có một đống nốt nhạc xuất hiện.   

Chẳng qua không ai lật qua sách của cô, cho nên không biết.   

"Bây giờ chúng ta đi về sao?" Hoàng Thu Thu kéo Tạ Dịch Chi muốn đi ra ngoài.   

"Sao cô lại không lễ phép như vậy?" Van Pisch đột nhiên xoay người chạy tới xen vào, một người học âm nhạc, vậy mà lại ngạo nghễ như vậy.   

"Nhặt đồ không trả, anh thì rất tốt?" Tạ Dịch Chi đem Hoàng Thu Thu thoáng kéo ra một chút khoảng cách, lạnh lùng nhìn về phía Van Pisch.   

Van Pisch lắp bắp: "Chẳng qua là do tôi không có phương thức liên lạc của cô ấy, hơn nữa thời gian bận rộn."   

Kỳ thật anh ta đã thức đêm xem cuốn sổ này rất nhiều lần.   

Rốt cuộc lúc này Parse cũng đứng dậy đi tìm Hoàng Thu Thu, vẻ mặt cảm thán: "Cầu Cầu, không nghĩ tới cô còn có thể sáng tác."   

Hoàng Thu Thu kỳ quái nhìn thoáng qua Parse: "Tôi vẫn luôn biết mà, khi ở đường Hoa Hằng, không phải ngài còn bảo tôi viết xong bản nhạc kia sao?"   

Parse nghẹn lời, lúc ấy ông đã viết được hai phần ba bản nhạc, cho nên chỉ coi Hoàng Thu Thu là một người trẻ tuổi có tiềm lực không tồi, nào biết cô lại lợi hại đến mức này.   

Người trẻ tuổi hiện tại... Bề ngoài không thể hiện ra chút gì, nhưng hóa ra lại lợi hại như vậy.   

"Cô... Có khúc nhạc nào hoàn chỉnh không?" Parse cẩn thận nhìn chằm chằm vào Hoàng Thu Thu hỏi.   

"Cái này sao?" Hoàng Thu Thu giơ cuốn sổ trong tay lên.   

"Đúng, nếu có, tôi có thể xem qua không?" Parse hiền lành đến quỷ dị, "Nếu cô muốn, có thể học thêm mấy khóa học về phương diện sáng tác."

Hiện tại Hoàng Thu Thu vẫn còn là học trò của Eastman, như vậy xem ra cô ở lại đây càng lâu thì càng có lợi cho Eastman.   

Hoàng Thu Thu đến Eastman chỉ là học thêm, không đến mấy tháng thì sẽ về nước. Tất nhiên, nếu cô ở lại M, tham gia một dàn nhạc nào đó thì lại là một chuyện khác.   

"Không được." Hoàng Thu Thu lắc đầu, trải qua cuộc nói chuyện với Daffa ở hậu trường, cô kiên định với ý tưởng trở về Trung Quốc sau khi kết thúc khóa học.   

Trình độ tổng thể của các dàn nhạc lớn bên này quả thật cao hơn Trung Quốc, nhưng mà trong mắt Hoàng Thu Thu, chênh lệch giữa hai bên đang thu hẹp lại.   

Cô muốn về nhà.   

"Không chọn cũng không sao." Parse chỉ coi như Hoàng Thu Thu không muốn đi học nữa, hoàn toàn không nghĩ tới việc cô dự định trực tiếp về nước.   

Phàm là người có chút thiên phú có thể xuất đầu lộ diện, phần lớn đều sẽ đến nước M, sau đó được dàn nhạc ở chỗ này chọn đi.   

Có không ít người vì thuận tiện mà trực tiếp thay đổi quốc tịch.   

Ngay cả Tạ Dịch Chi cũng thành danh ở nước M, từ nơi này, cả thế giới mới biết đến anh.   

"Chúng tôi đi trước." Tạ Dịch Chi thấy Hoàng Thu Thu lộ vẻ mệt mỏi, ôm người rời đi, không cho nhóm giáo sư phía sau cơ hội nói chuyện một chút.   

......   

Sau khi trở lại căn hộ, Tạ Dịch Chi không chủ động hỏi chuyện này, anh giúp Hoàng Thu Thu giặt quần áo, muốn cô nghỉ ngơi sớm một chút.   

Đôi khi một khi thói quen được hình thành, rất khó để có thể thay đổi.   

Hoàng Thu Thu tắm rửa xong, tóc còn mang theo nước, tự nhiên ngồi trước người Tạ Dịch Chi, muốn anh sấy tóc giúp mình.   

Cô nằm sấp trên đùi Tạ Dịch Chi, ngẩng đầu hỏi: "Tối nay mọi người đang nói cái gì sao?"   

Ánh mắt bọn họ nhìn cô không đúng, Hoàng Thu Thu có thể cảm thụ được, cho tới bây giờ Parse chưa từng dùng loại nhiệt tình này, ánh mắt nhìn cô giống như nhìn thấy một món đồ ăn ngon vậy.   

"Bởi vì Thu Thu rất lợi hại." Ngón tay thon dài của Tạ Dịch Chi xuyên qua sợi tóc ướt đẫm.

Hoàng Thu Thu mờ mịt ngửa đầu.   

Cô vẫn không có giáo viên chuyên môn dạy dỗ, mặc dù sau này có Cốc lão, có Tạ Dịch Chi, thậm chí còn đi tới Eastman học thêm.   

Hai người đầu tiên không có cơ hội nhìn thấy đoạn nhạc do cô sáng tác, sau đó tới Eastman lại có hệ thống lớp học, cho nên càng không có khả năng.   

Chính vì vậy Hoàng Thu Thu vẫn chưa có nhận thức rõ ràng về khả năng sáng tác của mình.   

"Thu Thu … Viết nhạc rất tốt."Tạ Dịch Chi hồi tưởng lại những thứ mình nhìn thấy, khóe miệng hơi cong cong, "Em xem bọn họ đều muốn em viết nhạc."

Cho nên vừa nãy Parse và Van Pisch mới kỳ lại như vậy?   

Hoàng Thu Thu giơ tay kéo Tạ Dịch Chi, ý bảo anh cúi đầu: "Vậy, em viết cho anh một bài được không?"   

Tạ Dịch Chi nhìn sâu vào mắt Hoàng Thu Thu, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.  

Anh buông máy sấy tóc trên tay xuống, kéo người lên ôm vào trong ngực, trầm thấp khàn khàn nói: "Được."

Dứt lời liền phủ lên môi người trong ngực.   

......   

Buổi sáng khi chuẩn bị đến Eastman, ánh mắt của Hoàng Thu Thu lại một lần nữa liếc qua nhị hồ ở góc tường.   

Tạ Dịch Chi thu hết tất cả vào trong đáy mắt, anh chỉ coi như không biết, thời điểm đi luyện nhị hồ thì vô cùng nhập tâm.

Tạ Dịch Chi học rất nhanh, hơn nữa anh cũng không theo đuổi việc có thể kéo nhị hồ cao thâm bao nhiêu, chỉ cần có thể đạt tới trình độ bình thường là đủ.   

Hoàng Thu Thu vẫn luôn không biết những chuyện này, thời gian rảnh rỗi cô sẽ liên lạc với mọi người trong dàn nhạc Tố Trúc.

Thoạt nhìn Tất Chu trong video gầy đi không ít: "Chị Nhã Lộ đã rời đi."   

"Lộ tỷ?" Hoàng Thu Thu sửng sốt.   

"Ừm, Lộ tỷ được nhạc trưởng đề cử cho một dàn nhạc ở nước X." Trình Huy Khuê nghe thấy Tất Chu nói khiến người ta hiểu lầm, bất đắc dĩ từ phía sau đi tới giải thích.   

"Tại sao?" Hoàng Thu Thu vẫn không hiểu, Lộ tỷ ở dàn nhạc Tố Trúc rất tốt, hơn nữa cô ấy đi thì ai sẽ làm trưởng nhạc công violin.   

"Lộ tỷ đến bình cảnh rồi, nhạc trưởng nói muốn cô ấy ra ngoài xem một chút." Trình Huy Khuê nói đến đây liền nhớ tới tràng diện lúc trước.   

Sau cuộc thi ở đường Hoa Hằng, Giang Nhã Lộ tiến bộ rất nhanh, sau đó đụng phải bình cảnh.   

Nội tâm Cốc Thành Kính phức tạp, thế hệ này thật sự lợi hại, dàn nhạc còn chưa làm nên trò trống gì, mấy thành viên đã bắt đầu không hẹn mà cùng xuất hiện bình cảnh.   

Trước kia loại tình huống này chỉ có thể xuất hiện trong dàn nhạc nhiều năm.   

Tạm thời Cốc Thành Kính không thể giúp cho Giang Nhã Lộ nhanh chóng đột phá, ông không muốn làm chậm trễ thời gian của cô ấy. Trải qua một phen đấu tranh kịch liệt, cuối cùng tự mình giới thiệu Giang Nhã Lộ cho nước X.   

Giang Nhã Lộ vừa nghe, đương nhiên không muốn.   

Phải biết rằng một khi vào dàn nhạc, cơ bản sẽ phải ổn định vị trí trong đó, lỡ như lần này một đi không trở lại thì sao?   

"Nhã Lộ, nghe lời." Cốc Thành Kính nhìn học trò chảy nước mắt, đau đầu nói, "Cháu ở tại chỗ này, cho dù là mấy năm thì cũng chưa chắc đã có thể đột phá, ở lại sẽ chỉ hao phí thời gian của cháu."

Ông làm thầy, đương nhiên muốn nhìn thấy học trò của mình sớm thành danh, mà không phải là bị trói buộc lại.   

Xuất hiện bình cảnh không phải là chuyện xấu, một khi đột phá có thể mở ra một vùng trời mới.   

"Cháu không quan tâm." Giang Nhã Lộ đỏ mắt nói, "Thời gian dài một chút cũng không có việc gì."

Ngay từ đầu Giang Nhã Lộ tới đây là vì Cốc Thành Kính, cô ấy đem Cốc Thành Kính làm mục tiêu của mình. Mặc dù hiện tại dàn nhạc Tố Trúc trên trường quốc tế, thậm chí danh tiếng trong nước cũng không tính là đứng đầu, vậy cũng là do kinh nghiệm của các thành viên không đủ, mà không phải là do năng lực của Cốc Thành Kính không tốt.   

Không phải những dàn nhạc hàng đầu thế giới đều bắt nguồn từ dàn nhạc trẻ sao? Chẳng qua hiện tại bọn họ có thể chọn những người có thiên phú nhất thế giới đi vào luân phiên.   

"Nhạc trưởng, cháu muốn ở lại." Giang Nhã Lộ không muốn rời đi.   

Cốc Thành Kính cắn răng nói: "Cháu phải đi, hiện tại trình độ của mọi người đều được đề cao, cháu vẫn luôn dậm chân tại chỗ, chỉ ảnh hưởng đến thực lực chỉnh thể của cả dàn nhạc."   

"Nhạc trưởng nói chuyện quá đả thương người." Tất Chu nói một câu, vẻ mặt phức tạp.   

Trình Huy Khuê nhìn thoáng qua Tất Chu, tay đặt lên vai cậu ta, "Nhạc trưởng cũng là vì tốt cho Lộ tỷ."

Giang Nhã Lộ vừa đi, dàn nhạc Tố Trúc lâm vào bế tắc.   

Vị trí trưởng nhạc công violin trong dàn nhạc cực kỳ quan trọng, Giang Nhã Lộ vừa đi, Cốc Thành Kính không thể đem người phía dưới nâng lên. Quả thật dàn nhạc Tố Trúc vẫn là một đội trẻ, một khi xảy ra vấn đề lớn, phải mất một thời gian dài sửa chữa.   

"Nhạc trưởng đang tìm người thích hợp thay thế Nhã Lộ." Mấy ngày nay Tất Chu tiếp nhận công việc của Giang Nhã Lộ, thật sự vô cùng mệt mỏi.   

Anh ta căn bản không biết dàn nhạc còn có nhiều chuyện vặt vãnh như vậy.   

"Sợ Lộ tỷ không kịp tới nước X bên kia, nhạc trưởng chỉ có thể để cho đoàn chúng ta xuất hiện vị trí trống." Trình Huy Khuê có chút cảm khái.   

Mặc dù dàn nhạc gặp rắc rối, nhưng tất cả các thành viên đều không oán giận chút nào.

Chương (1-93)