← Ch.80 | Ch.82 → |
Tạ Dịch Chi tiến vào, những người ở hàng ghế đầu bắt đầu nhao nhao nhìn về phía cửa.
Sinh viên biểu diễn sẽ phải đi đến hậu trường, cho nên vừa đến nơi Tạ Dịch Chi và Hoàng Thu Thu đã phải tách ra, một mình anh đi về phía khán phòng.
"Hàng đầu tiên bên phải là chỗ ngồi của anh." Hoàng Thu Thu xách váy dài nói với Tạ Dịch Chi đang muốn đi vào.
"Ừm." Tạ Dịch Chi khom lưng cầm làn váy đang quét xuống đất, nhét vào trong tay Hoàng Thu Thu."Đi chậm một chút, không cần gấp."
Anh vẫn lo lắng cô mặc váy dài không quen.
Nhìn Hoàng Thu Thu xoay người đi vào hậu trường, Tạ Dịch Chi mới cất bước đi vào trong.
Hàng đầu tiên đều là người quen hoặc là đã gặp mặt, Tạ Dịch Chi ân cần chào hỏi một lần rồi mới ngồi xuống.
Van Pisch ngồi ở ngay bên cạnh anh.
Van Pisch không được tự nhiên giật giật chân, lại ho khan vài tiếng. Tạ Dịch Chi không động đậy, cũng không chia một chút ánh mắt cho anh ta.
Van Pisch đứng ở vị trí cao lâu như vậy, vẫn cần mặt mũi, cũng không động tới động lui nữa, yên lặng làm một nghệ sĩ violin trẻ tuổi ưu tú.
Một lát nữa bữa tiệc mới bắt đầu, những người này liền nhân lúc rảnh rỗi mà không dấu vết thăm dò tính toán tương lai của Tạ Dịch Chi.
"Dịch Chi, khoảng thời gian này ở lại nước M làm cái gì vậy?" Một giáo sư của học viện Drey mang theo tươi cười, giống như chỉ thuận miệng hỏi.
"Còn có thể làm gì, khẳng định là đang yêu đương." Van Pisch nhanh miệng, trực tiếp nói ra.
"..." Hàng ghế đầu chợt im lặng một hồi.
Tin tức trong giới violin của bọn họ đều được lưu thông, nhưng Tạ Dịch Chi ở nước M lâu như vậy, cả giới violin đều không có tin tức về động tĩnh của anh, chỉ biết đoạn thời gian trước Tạ Dịch Chi đi đến nước Y một chuyến.
Kết hợp với tin tức giữa Hoàng Thu Thu, không ít người đoán Tạ Dịch Chi đang một lòng một dạ yêu đương.
Đoán là một chuyện, nói ra trước mặt Tạ Dịch Chi lại là một chuyện khác.
Cũng may Van Pisch vẫn luôn bị coi là đối thủ của Tạ Dịch Chi, các giáo sư ở hàng đầu tự động đem lời nói của anh ta giống như khiêu khích.
Parse lập tức nói mấy câu cho qua chuyện này.
"Tôi đã nghe qua khúc nhạc mà lần này Cầu Cầu biểu diễn, rất tốt."
"Giáo sư Eastman mấy người thì vui rồi, còn có thể nghe trước." Nhóm giáo sư của các học viện khác lần lượt đem đề tài kéo đến nội dung biểu diễn của bữa tiệc lần này.
Ở góc mọi người không nhìn thấy, giữa hai hàng lông mày Tạ Dịch Chi hơi nhíu lại.
Thời điểm Hoàng Thu Thu ở nhà chuẩn bị, anh cũng từng nghe qua. Không biết vì sao, Tạ Dịch Chi không nghe ra nhiệt tình khi cô kéo đàn giống như trước.
Cũng không phải là kéo không tốt, hiện giờ bản nhạc mà Hoàng Thu Thu kéo ra luôn có thể làm cho người ta kinh diễm. Chứa đựng cảm xúc đầy đủ, làm cho người nghe đồng cảm, đây là kỹ năng độc đáo của cô.
Chỉ có điều... Trước kia ở trên người Hoàng Thu Thu, Tạ Dịch Chi không chỉ có thể cảm thụ được vẻ đẹp của bản nhạc, mà còn có thể sinh ra một loại cảm giác cảm thấy nhạc cụ này rất tốt, muốn giơ tay kéo thử một đoạn.
Mà bây giờ cảm xúc có thể lây nhiễm cho mọi người bước vào thế giới violin đã biến mất.
Từ nhỏ Tạ Dịch Chi đã học violin, đương nhiên biết tình huống hiện tại của Hoàng Thu Thu.
Cô đã bước vào thời kỳ đỉnh cao.
Nhanh như vậy đã tiến vào thời kỳ đỉnh cao, chắc chắn không thể thoát khỏi quan hệ với thiên phú tuyệt cao của cô.
Vừa mới bắt đầu Tạ Dịch Chi đã dự liệu được sẽ có một ngày như vậy đến. Nhưng chuyện duy nhất không rõ chính là, vì sao trong thời gian anh rời đi chưa đầy một tuần, Hoàng Thu Thu liền trực tiếp tiến vào thời kỳ này.
"Dịch Chi, sau này có tính toán gì, sao lại nghe nói cậu cự tuyệt lời mời bên nước Y?" Đám người ngồi nói chuyện phiếm mấy câu, cuối cùng vẫn có người nhịn không được mà dứt khoát hỏi ra.
Trong lòng Van Pisch muốn giả bộ im lặng, nhưng miệng lại không ngừng được: "Cậu ta không muốn kéo đàn nữa."
Lần này chẳng những người ở hàng ghế đầu cùng nhau an tĩnh lại, mà còn đồng loạt nhìn chằm chằm Van Pisch.
"Đừng nhìn tôi, nhìn cậu ta kia kìa." Van Pisch dựa lưng vào ghế, nhường không gian lộ ra Tạ Dịch Chi, "Sau này cậu ta phải làm nhạc sĩ."
Nói như vậy, nhưng trên mặt Van Pisch vẫn nhịn không được mà mang theo chua xót.
Sao chính mình lại không có tài năng sáng tác? Dựa vào cái gì Tạ Dịch Chi không những chơi violin tốt hơn mình, còn có thể thắp sáng kỹ năng sáng tác?
"Sáng tác cái gì?" Parse tò mò hỏi.
Tạ Dịch Chi không phải là học trò của ông, cũng không phải sinh viên học viện Eastman, Parse ít nhiều có ý tứ xem kịch hay đối với chuyện của Tạ Dịch Chi.
Van Pisch đã cất cuốn sổ kia, nhưng sớm nhịn không được, lưu loát móc ra cuốn sổ viết tên Tạ Dịch Chi từ một chỗ nào đó.
"Chính là nó." Van Pisch đưa qua, trong lòng có chút chua xót còn có chút mất mát, không chừng về sau sẽ không có đối thủ như Tạ Dịch Chi nữa.
Anh ta tung hoành trong giới violin lâu như vậy, nhưng chỉ mới đụng phải một người như Tạ Dịch Chi.
"Anh lấy đâu ra?" Đương nhiên Tạ Dịch Chi biết đó là cuốn sổ của mình, cũng không hỏi Van Pisch vì sao lại nói anh biết sáng tác.
Đột nhiên Van Pisch chột dạ, ánh mắt đảo quanh, ỷ vào tấm da dọa người kia, miễn cưỡng duy trì trấn định.
"Ngày đó đến Eastman vừa vặn gặp được bạn gái cậu, cô ấy làm rớt." Van Pisch ho khụ khụ, "Chờ tôi nhặt lên, cô ấy đã đi xa."
Thời điểm anh ta nói chuyện, cuốn sổ đã bắt đầu truyền đến bên giáo sư, một đống người ở hàng ghế phía trước vây quanh ngồi xem.
"Qua lâu như vậy rồi anh mới lấy ra?" Đương nhiên Tạ Dịch Chi biết là ngày nào, lúc đó Hoàng Thu Thu vừa lên xe đã nói cho anh biết.
Chẳng qua trong cuốn sổ kia đều là nhạc phổ do anh sao chép, lấy đâu ra nguyên bản.
Van Pisch... Trí nhớ thất thường?
Tạ Dịch Chi híp mắt lại, che dấu ánh mắt sắc bén. .
.... .
Một lát sau, Tạ Dịch Chi chậm rãi phát hiện có gì đó không đúng.
Bên kia một hàng người lẳng lặng vây xem cuốn sổ, giống như thật đúng là nhìn ra được cái gì đó vô cùng khó lường từ trong cuốn vở.
"Dịch Chi, cậu đây..." Một vị giáo sư đức cao vọng trọng ngẩng đầu muốn nói lại thôi, đáy mắt lộ ra kích động cùng phức tạp.
Chuyện gì vậy?
Mặc dù những bản nhạc mà anh sao chép đều rất hay, nhưng không thể nói là hiếm thấy, phần lớn những vị tiền bối trong giới violin đều đã xem qua.
"Chữ này … Là của Cầu Cầu phải không?" Parse nghiêng đầu nhìn nửa ngày, càng nhìn càng thấy chữ viết quen thuộc.
Mặc dù trên cuốn sổ này viết tên Tạ Dịch Chi, nhưng mà chữ viết là của Hoàng Thu Thu, Parse đã từng xem qua chữ của cô.
Đến lúc này, Tạ Dịch Chi lập tức hiểu rõ đây không phải là cuốn sổ mà anh dùng để sao chép nhạc.
"Có thể cho tôi xem một chút được không?" Tạ Dịch Chi muốn lấy cuốn sổ trở về.
Sau khi nhận lấy cuốn sổ, anh lật lật, phía trên là những đoạn nhạc thưa thớt vụn vặt.
"Là của con bé hay của cậu?" Parse vội vàng hỏi, đột nhiên ông nhớ tới lúc trước khi ở đường Hoa Hằng, Hoàng Thu Thu từng bổ sung thêm một đoạn nhạc cho bản nhạc của ông.
Parse sắp quên mất chuyện này.
Chuyện Tạ Dịch Chi biết sáng tác nhạc không có quan hệ gì với ông, nhưng nếu những thứ này đều do Cầu Cầu viết, vậy... Eastman sẽ có hy vọng được hồi sinh.
Trong trận đấu đó trước đó ở đường Hoa Hằng, Hoàng Thu Thu từng bổ sung thêm đoạn nhạc cho bản nhạc của Parse.
Nhưng lúc đó cho dù cô làm tốt đến đâu, mọi người cũng chỉ coi như cô nhanh trí. Dù sao hơn phân nửa phía trước đều là do Parse viết, không ai đem thiên phú sáng tác đặt ở trên đầu Hoàng Thu Thu.
Tạ Dịch Chi lật cuốn sổ, trong lòng càng thêm khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên anh biết được chuyện Hoàng Thu Thu có thể sáng tác.
Kỳ thật không phải là Hoàng Thu Thu cố ý giấu diếm, khi còn ở đường Hoa Hằng, cô đặc biệt thích viết nhạc lên cuốn sổ nhỏ, trong vở của cô có rất nhiều đoạn nhạc rải rác như vậy.
Sau đó bắt đầu luyện tập violin, thứ nhất là không rảnh, thứ hai là Tạ Dịch Chi đặc biệt không thích thấy cô thất thần.
Khi đó thời gian chuẩn bị thi đấu ngắn, Tạ Dịch Chi cũng bận rộn, thời gian hướng dẫn cô đều là cố gắng chen ra.
Hoàng Thu Thu liền bắt đầu đè nén chính mình, ít nhất lúc Tạ Dịch Chi ở bên cạnh, cô sẽ đem toàn bộ lực chú ý đặt ở trên người anh.
Đến nước M, lại có thi đấu, cô bận luyện tập violin, cũng không động đậy.
"Là cô ấy viết." Tạ Dịch Chi khép cuốn sổ lại, trên khuôn mặt anh tuấn là lạnh nhạt không khác gì ngày thường, nhưng nhìn kỹ liền có thể phát hiện phức tạp dưới đáy mắt anh.
Cả hàng ghế phía trước đều phát ra tiếng hít không khí —— kích động.
Trong giới âm nhạc, không có gì giỏi hơn việc có thể tự sáng tác nhạc cho chính bản thân mình.
Thiên tài cũng được chia thành nhiều loại.
Những người đang ngồi ở đây đều được coi như là thiên tài trong giới âm nhạc, bằng không sẽ không thể đi tới địa vị như hiện nay.
Nhưng nếu đặt trong dòng chảy lịch sử, bọn học chỉ là những giọt nước trong biển cả rộng lớn mà thôi, không biết trăm năm sau có còn ai nhớ đến hay không.
Loại người chân chính có thể vẽ lên một nét đậm trong lịch sử, hoàn toàn không giống với những thiên tài bình thường như bọn họ.
Mặc dù trong cuốn sổ này không có một khúc nhạc nào hoàn chỉnh, nhưng đám người bọn họ đều là nhân vật gì, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra linh khí dồi dào của người sáng tác nhạc.
Mỗi một đoạn nhạc ở đây, nếu có thể bổ sung thêm, nhất định có thể lưu truyền về sau
Tại thời khắc Tạ Dịch Chi nói 'Đúng vậy', rất nhiều người ở hàng đầu đều đem ánh mắt ghen tị hâm mộ nhìn chằm chằm vào Parse.
Hiện tại có thể coi Hoàng Thu Thu như là học trò của Parse. Mặc dù không thể gọi là quan hệ thầy trò ruột thịt, nhưng cũng thân mật hơn những người khác.
Van Pisch bên cạnh cũng ngây dại.
Anh ta tuyệt đối không nghĩ tới những đoạn nhạc này là do bạn gái của Tạ Dịch Chi viết.
Từ trước đến nay Van Pisch luôn kiêu ngạo, thừa nhận một Tạ Dịch Chi đã tương đối không dễ dàng.
Bây giờ lại thêm một Hoàng Thu Thu?
Với trình độ violin hiện tại của Hoàng Thu Thu, Van Pisch chỉ chỉ có thể tán thưởng một câu, còn chưa đến mức cảm thấy bị uy hiếp.
Nhưng lại thêm trình độ sáng tác này...
Hai mắt Van Pisch tối sầm: Vì sao trên thế giới này lại nhiều thiên tài như vậy?
Hơn nữa bọn họ lại còn là một đôi tình nhân!
Đột nhiên Van Pisch cảm thấy ngay cả trình độ yêu đương mà mình cũng kém Tạ Dịch Chi.
......
Hàng ghế trước lại một lần nữa nghênh đón trầm mặc quỷ dị, may mắn lần này tiệc tối đã bắt đầu, dưới sân khấu cũng dần dần an tĩnh lại, lúc này mới không bị mọi người phát hiện.
Người ở hàng ghế đầu đều có tâm tư khác nhau, Tạ Dịch Chi hơi hơi dựa vào phía sau, trong lòng có mấy ý niệm xoay chuyển, cuối cùng trở về bình tĩnh, chuyên tâm nhìn về phía sân khấu, chờ đợi Hoàng Thu Thu xuất hiện.
Hoàng Thu Thu ở trong hậu trường hoàn toàn không biết người dưới sân khấu đang suy nghĩ cái gì, cô và Daffa đang nói về kế hoạch tương lai.
"Tôi hẳn là sẽ ở dưới trướng giáo sư Parse." Daffa vừa nhắc tới chuyện này mặt mày liền hớn hở. Lúc trước chẳng qua anh ta chỉ tranh thủ một danh ngạch đi học, nhưng sau đó cũng không biết làm thế nào chọc trúng Parse, ông dứt khoát muốn thu anh ta làm học trò.
"Sau khi tốt nghiệp sẽ gia nhập vào dàn nhạc, sau đó..." Daffa blah blah nói một đống.
Phía trước đã có người bắt đầu lên sân khấu biểu diễn, Daffa thò đầu nhìn thoáng qua, lại quay đầu trở về: "Cô sẽ đi đâu vậy? Muốn ở lại nước M sao?"
Nước M là nơi đóng quân của mấy học viện âm nhạc lớn, hơn nữa vẫn luôn là trung tâm âm nhạc của thế giới, ở lại nước M chính là ước mơ của những người nước khác.
"Dù sao Trung Quốc vẫn kém nơi này." Daffa không có ý xem thường Trung Quốc, mấy năm nay âm nhạc Trung Quốc không ngừng phát triển nhanh chóng, chẳng qua quả thật hiện tại Trung Quốc vẫn còn kém so với nước M.
"Tôi sẽ trở về." Hoàng Thu Thu lắc đầu kiên định nói.
← Ch. 80 | Ch. 82 → |