← Ch.71 | Ch.73 → |
Người khiêu chiến sẽ phải diễn tấu khúc nhạc mà người bị khiêu chiến lựa chọn, vì vậy lợi thế của người khiêu chiến không tồn tại. Đây cũng là lý do vì sao trong lúc nhất thời không có người đứng ra, chỉ có Hoàng Thu Thu muốn đi khiêu chiến đội xanh.
Tần Khả chọn "Ngư chu xướng vãn", lại lấy tư thái cực kỳ thả lỏng, tự nhiên hào phóng, tao nhã để tiếp nhận khiêu chiến, trong lúc nhất thời hảo cảm của khán giả đối với cô ta bắt đầu tăng lên.
"Vòng 2 cuộc thi tổ đội, Hoàng Thu Thu khiêu chiến đối thủ Tần Khả với khúc nhạc "Ngư chu xướng vãn". Ánh mắt người dẫn chương trình đảo quanh hai nữ thí sinh, vậy mà lại có chút khẩn trương.
Anh ta là người dẫn chương trình của giải đấu violin thế giới nhiều năm, chứng kiến thiên phú của thiếu niên Tạ Dịch Chi và Van Pisch, rõ ràng đã rèn luyện được bản lĩnh giữ bình tĩnh, nhưng hiện giờ nhìn Hoàng Thu Thu, lại nhịn không được nghĩ xem cô còn có thể mang đến cho người ta kinh diễm gì.
Ở thể thức thi đấu mới này, có thể nói là người bị khiêu chiến chiếm ưu thế tuyệt đối, chẳng những bản nhạc của trận đấu do người bị khiêu chiến lựa chọn, trình tự biểu diễn cũng do người bị khiêu chiến quyết định.
Là người khiêu chiến, Hoàng Thu Thu gần như đặt mình vào trạng thái nguy hiểm.
Đương nhiên nếu như có tự tin tuyệt đối đối với thực lực của mình, cũng có thể không quan tâm những nhân tố bên ngoài này.
"Thu Thu, mời cô trước." Tần Khả cười đến ôn nhu hào phóng, "Cố lên."
Hành động này của Tần Khả cũng có thể giải thích là không muốn để cho Hoàng Thu Thu chịu áp lực sau khi nghe cô ta diễn tấu, dù sao bài hát này là khúc nhạc thành danh của Tần Khả, cô ta cực kỳ am hiểu.
Giả sử sau khi Hoàng Thu Thu nghe qua, nội tâm bị đả kích, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến phát huy.
Người xem phát sóng trực tiếp cùng không ít khán giả ở phía dưới đều nhìn thấy thái độ quan tâm tiểu bối của Tần Khả, không vì đối phương khiêu khích mà thất thố, ngược lại càng lộ ra tư thái hào phóng.
Có khán giả cho rằng bụng dạ của Hoàng Thu Thu quá hẹp hòi, Tần Khả và Tạ Dịch Chi đã là quá khứ, còn phải đuổi theo người ta không buông.
Hoàng Thu Thu liếc Tần Khả một cái, trầm mặc đi về giữa sân khấu.
Diễn tấu "Ngư chu xướng vãn" đòi hỏi sự lưu loát cùng thanh nhã, đồng thời cũng phải nhiệt tình đầy đủ. Đây là một khúc nhạc điển hình có thể biểu hiện hương vị của Trung Quốc.
"Tranh ——" cầm cung đặt trên dây, phát ra thanh âm rất nhỏ, Hoàng Thu Thu thu hồi ánh mắt, hết sức chăm chú tập trung vào violin.
Đầu tiên là lời dẫn, "Ngư chu xướng vãn" là một khúc nhạc cổ điển với ba phần lời dẫn và kết thúc.
Lời dẫn chủ yếu là mô tả tâm trí rộng lớn của những người đang đứng trên thuyền đánh cá ngắm mặt trời mọc và hoàng hôn dưới hồ nước.
Đoạn nhạc này yêu cầu vận cung phải vững vàng, đồng thời khi kéo dây đàn phải co dãn, lực không thể quá nặng cũng không thể quá nhẹ.
Tất cả đều phải vừa vặn tốt.
Nếu như đặt trong khoảng thời gian ở đường Hoa Hằng, đương nhiên Hoàng Thu Thu không thể làm được. Cô vận cung còn chưa quá ổn định, làm sao có thể diễn tấu ra khúc nhạc hay.
Nhưng bây giờ Hoàng Thu Thu không chỉ nắm giữ được bí quyết, đồng thời còn giữ được âm sắc ở cuối lời dẫn, chậm rãi dần dần, biểu hiện ra trình độ thu phóng tự nhiên cao siêu của mình.
Tiếp theo là đoạn nhạc đầu tiên, có bốn câu nhạc, Hoàng Thu Thu vững vàng kéo từng câu. Sau đó đột nhiên hơi dừng lại, giống như máy bay đột nhiên dừng lại giữa không trung, khiến trái tim người nghe cũng đột nhiên đập chậm lại.
Đoạn nhạc phía sau, dường như mọi người nghe được âm thanh mái chèo lắc lư trên mặt nước lấp lánh hơi gợn sóng.
Chia cung, hoán dây, đổi tay... Mỗi một kỹ xảo động tác, Hoàng Thu Thu đều có thể làm cho người ta xem nhẹ, chỉ đắm chìm trong tiếng nhạc của cô.
Đến phần thứ hai của "Ngư chu xướng vãn', hoàng hôn buông xuống, một chiếc thuyền đánh cá nhỏ nhộn nhạo trên mặt hồ màu vàng cam lấp lánh. Một trận gió nhẹ thổi qua, thổi bay lớp vải của thuyền đánh cá, mọi người lại đem ánh mắt nhìn vào trong thuyền, dường như thiếu chút nữa đã có thể nhìn thấy người trong thuyền.
Phần thứ ba, đột nhiên thuyền đánh cá tăng tốc, mái chèo gỗ đập trên mặt nước, bắn tung tóe từng đóa bọt sóng. Nó đang di chuyển về phía hoàng hôn sắp lặn, vội chạy theo thời gian.
Tất cả mọi người đều có cảm giác không yên lòng, thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Mà đến phần thứ tư, đột nhiên tốc độ chậm lại, dường như người trên thuyền đánh cá đã nhìn ra được theo thời gian trôi qua, hoàng hôn sẽ dần dần biến mắt.
Một khúc nhạc kết thúc, trong lúc nhất thời ngay cả màn hình phát sóng trực tiếp cũng tạm dừng bình luận, không ai lên tiếng.
Đợi đến khi Hoàng Thu Thu khom lưng cảm ơn, trước màn hình cùng với dưới sân khấu mới bắt đầu bùng nổ.
Tạ Dịch Chi ngồi yên tại chỗ, hai tay vẫn luôn vỗ không ngừng.
Anh cảm thấy tự hào về Hoàng Thu Thu.
Lúc này mới bao lâu, vậy mà cô có thể tiến bộ đến mức này.
Thời điểm tất cả mọi người kích động kinh ngạc, cũng là lúc mà sắc mặt Tần Khả khó coi nhất.
Cô ta cực kỳ tự tin vào khúc nhạc này, cho nên mới muốn Hoàng Thu Thu diễn tấu trước, sau đó bản thân sẽ dùng trình độ cao hơn để so sánh với kỹ năng kéo đàn thấp kém của Hoàng Thu Thu.
Tần Khả hít sâu một hơi, trước khi ánh đèn chiếu lên người mình, cô ta lộ ra một nụ cười tao nhã hào phóng lại chân thành, đi về phía giữa sân khấu.
Chỉ là một cách lý giải khúc nhạc vô cùng bình thường mà thôi, trong lòng Tần Khả an ủi chính mình.
Đối với khúc nhạc này, thứ mà Tần Khả muốn biểu hiện ra là ngư dân với lòng dạ rộng mở, ngồi trên thuyền đánh cá nhìn hoàng hôn, cảm thán thời gian trôi qua cùng với giác ngộ.
Năm đó cô ta dùng khúc nhạc này đặt nền móng cho danh tiếng của mình, chính là bởi vì đã lý giải khúc nhạc như vậy, hơn nữa còn để cho mọi người biết đến khúc nhạc kinh điển này của Trung Quốc.
Ngoại trừ Tạ Dịch Chi, chỉ có Tần Khả nhất cử nhất động trở thành nghệ sĩ violin trẻ nổi tiếng nhất Trung Quốc.
Tần Khả nghĩ không sai, một bản nhạc có thể dùng nhiều phương thức khác nhau để biểu đạt, cho dù là giám khảo cũng không thể dễ dàng bình luận.
Nhưng mà, "Ngư chu xướng vãn" do Hoàng Thu Thu diễn giải lại có nhiều ý nghĩa hơn so với cách biểu đạt của Tần Khả.
Hơn nữa, giám khảo ở đây ai mà chưa từng nghe qua bản nhạc thành danh này của Tần Khả?
Mấy năm trôi qua, Tần Khả không có một chút tiến bộ nào, ngay cả một giai điệu biến hóa cũng không thể nghe thấy, trong nháy mắt trình độ của Tần Khả trong lòng mười vị giám khảo đều rơi xuống.
Gần như không cần phải hồi hộp đối với tỷ số, Tần Khả thua đến rối tinh rối mù.
"..."
Khoảnh khắc nhìn thấy giám khảo chấm điểm, khuôn mặt Tần Khả không khỏi vặn vẹo, khuôn mặt vốn tươi sáng lập tức bao trùm một tầng khói mù.
Trước khi cảnh tượng càng lúc càng xấu đi, cô ta vẫn giữ được một tia lý trí, không có hét lớn với giám khảo trên sân khấu.
Chỉ là khó chịu cùng với những cảm xúc hỗn tạp khác dâng lên trong lòng, cuối cùng Tần Khả vẫn không nhịn được.
Thời điểm người dẫn chương trình còn đang hòa giải để Tần Khả xuống sân khấu, cô ta đã xoay người đi xuống phía dưới sân khấu, thời điểm đi ngang qua trước mặt Hoàng Thu Thu, ở góc độ máy quay không nhìn thấy, hung hăng đụng phải cô.
Bản thân Hoàng Thu Thu mang giày cao gót không thuần thục, mỗi một lần lên sân khấu nếu có thể không cần di chuyển thì sẽ không di chuyển, lúc này bị Tần Khả đụng phải như vậy, trực tiếp ngã xuống đất.
So với người từng tham gia vô số buổi ghi hình như Tần Khả, Hoàng Thu Thu hoàn toàn không biết gì về ống kính. Cô ngã thẳng xuống đất trước hàng ngàn khán giả.
Hơn nữa còn là sau khi Tần Khả đi ngang qua, mới không chịu nổi mà ngã xuống.
Trong nháy mắt màn hình dừng lại, một ít anti-fans không có ý tốt, hoặc là fans của Tần Khả bắt đầu khống chế toàn trường.
【Có vài người tâm cơ thật sâu, đã thắng rồi thì thôi, còn cố gắng vu oan hãm hại Khả Nhi tốt bụng của tôi. 】
【Tần Khả đã sắp đi xuống rồi, cô ta còn ngã xuống, quá ngu xuẩn rồi. 】
......
Hoàng Thu Thu vừa ngã xuống, Tạ Dịch Chi vẫn luôn chú ý đến cô lập tức xông lên sân khấu, muốn đỡ lấy cô.
Nhưng mà khoảng cách quá xa, sự việc xảy ra đột ngột, Hoàng Thu Thu trực tiếp ngã xuống mặt đất cứng rắn, đầu gối nặng nề đụng vào sàn nhà.
"Thu Thu!" Tạ Dịch Chi nghe được âm thanh xương cốt va chạm, lồng ng. ực chậm lại.
Anh run tay ôm lấy người trên mặt đất, thấp giọng không ngừng hỏi: "Có đau không?"
Mặc dù bị ngã nặng, nhưng trong mắt Hoàng Thu Thu, hoang mang còn nhiều hơn đau đớn.
"Gọi xe cứu thương!" Tạ Dịch Chi banh mặt, hô với người xung quanh.
Một trận binh hoang mã loạn, khán giả đang xem phát sóng trực tiếp chỉ nhìn thấy video bị cắt đứt trên TV, ước chừng hai mươi phút sau mới khôi phục bình thường.
Mà lúc này Hoàng Thu Thu đã được đưa lên xe cứu thương, tâm tình thí sinh sắp thi đấu trên sân khấu cũng bị làm cho xáo trộn.
Thậm chí thành viên của đội đỏ còn nóng nảy, bọn họ trực tiếp thách thức đội xanh. Cuối cùng, sinh viên của học viện Drey bị loại, đội đỏ cũng bị loại một người.
Bệnh viện.
Hoàng Thu Thu va chạm mạnh với mặt đất, đầu gối bị thương tương đối nghiêm trọng, Tạ Dịch Chi ở bên cạnh nhìn mà đỏ mắt.
Thật sự là vô cùng đau, trán Hoàng Thu Thu đều là mồ hôi lạnh, mặt không có chút máu.
Chỉ là mặc dù như vậy, nhưng cô vẫn cầm lấy ngón tay Tạ Dịch Chi: "Không, không sao, rất nhanh sẽ khỏi."
Cô không muốn nhìn thấy bộ dáng này của Tạ Dịch Chi.
Sau khi băng bó vết thương xong đã là ba giờ sáng, thương gân động cốt phải tĩnh dưỡng một trăm ngày, bác sĩ trực tiếp cho cô nhập viện thăm khám.
Nằm trên giường bệnh, Hoàng Thu Thu đau đến ngất đi. Tạ Dịch Chi còn ngồi bên cạnh canh giữ.
Trong đầu anh là một mảnh lộn xộn, trong lòng bốc lên hối hận vì đã quen biết Tần Khả, nhận Tần Chấn Khôn làm thầy.
"Thu Thu..." Tạ Dịch Chi cầm lấy bàn tay đang nắm chặt lại, đáy mắt mang theo tơ máu đỏ.
......
Đây là lần đầu tiên giải đấu violin thế giới xảy ra tình trạng hỗn loạn lớn như vậy, tin tức Hoàng Thu Thu bị thương nặng cũng đã truyền đến các phương tiện truyền thông lớn từ sáng sớm.
Mọi người nhao nhao tranh luận, phần lớn đều cho rằng Hoàng Thu Thu cố ý ngã xuống, bởi vì từ video phát sóng trực tiếp có thể rõ ràng nhìn ra Tần Khả cách Hoàng Thu Thu ít nhất hai bước.
Khoảng cách xa như vậy không thể đẩy được, chỉ có một khả năng: Hoàng Thu Thu cố ý, để cho danh tiếng của Tần Khả bị tổn hại.
Ngày hôm sau, một trang web nào đó tung ra một tấm ảnh, là hình ảnh Tần Khả cầm hoa tươi đến thăm Hoàng Thu Thu, mà Hoàng Thu Thu lại quay đầu sang bên khác.
Trên mạng xã hội, đã có người bắt đầu thảo luận về Hoàng Thu Thu.
Mới chỉ có hai ngày, bọn họ đã thảo phạt cô khắp nơi, đề tài muốn cô rời khỏi giới âm nhạc không ngừng bị đẩy lên, thậm chí còn vượt qua một số tiêu đề về minh tinh.
Tạ Dịch Chi không biết chuyện này, anh vẫn ở cùng Hoàng Thu Thu, căn bản không có thời gian đi xem mạng xã hội.
Nhất là sáng nay, Tần Khả thừa dịp anh đi ra ngoài mua đồ ăn, đến đánh thức Hoàng Thu Thu thật vất vả mới có thể ngủ được.
Tạ Dịch Chi không chút lưu tình, trực tiếp để cho người rời đi.
Ống kính trực tiếp không thể ghi lại, nhưng anh có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đầu gối Hoàng Thu Thu đau không chịu nổi, gần như cả đêm không ngủ, thỉnh thoảng liền tỉnh lại, trán đầy mồ hôi.
Tạ Dịch Chi ở bên cạnh không ngừng lau mồ hôi cho cô, thấp giọng dỗ dành.
"Trận đấu..." Hoàng Thu Thu nằm trên giường, xoay đầu, tránh thoát cơm trưa Tạ Dịch Chi đút tới.
Cô không thể ăn được, đầu gối thật sự rất đau.
"Lúc này còn muốn thi đấu gì nữa?" Tâm tình Tạ Dịch Chi không tốt, vẫn luôn kiềm chế, kết quả Hoàng Thu Thu còn nhớ mãi không quên trận đấu.
"Em muốn thi đấu." Hoàng Thu Thu nhíu mày, trên khuôn mặt tái nhợt đều là bướng bỉnh, "Tay em vẫn tốt."
Tạ Dịch Chi bình tĩnh nhìn một hồi lâu, mới miễn cưỡng gật đầu, "Ăn thêm một chút, anh sẽ đồng ý cho em đi."
Mỗi vòng thi đấu chỉ có khoảng thời gian ba ngày, chấn thương của Hoàng Thu chưa thể bình phục, chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Việc ngồi xe lăn này không được bác sĩ đồng ý, bọn họ hy vọng cô có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng thêm một thời gian.
Cuối cùng vẫn là Tạ Dịch Chi tiến hành hòa giải, mới có thể để cho Hoàng Thu Thu ngồi xe lăn đi tham gia thi đấu.
Avida nhìn Hoàng Thu Thu trong bộ đồ bệnh nhân, suýt chút nữa đã rơi nước mắt. Hiện tại đừng nói là tạo hình, ngay cả một bộ quần áo bình thường cũng không mặc được, Hoàng Thu Thu chỉ có thể mặc quần áo bệnh nhân đi thi đấu.
Tạ Dịch Chi không lái xe, anh ôm Hoàng Thu Thu ngồi ở ghế sau, Avida làm tài xế một lần.
Đến hiện trường thi đấu, Avida nhìn hai người đã bình tĩnh lại, rốt cuộc vẫn không đem chuyện xảy ra mấy ngày nay nói cho bọn họ biết.
← Ch. 71 | Ch. 73 → |